Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 155: Vũ khí

Trước Sau
Trước khi Diệp Tố hoàn toàn ngủ liền thấy thân ảnh Bạch Huyễn vội vàng chạy tới, thấy ánh đỏ lập lòe chói mắt của tinh hạm sau lưng hắn — đây là báo hiệu nguy hiểm, sau đó, hắn thấy phía sau cơ giáp Bạch Huyễn, phía sau tinh hạm, cách hắn rất xa nhưng có thể áp sát trong giây lát, vạn vạn Trùng tộc, nhiều hơn hắn tưởng tượng, tốc độ cũng nhanh hơn, như mây đen mau chóng áp sát tới, như đường chân trời không ngừng thu hẹp lại, muốn đè ép hết thảy không gian sinh tồn nơi này.

Diệp Tố tựa hồ có thể cảm giác được cảm xúc điên cuồng của đám Trùng tộc, Trùng tộc không có chỉ số thông minh mà chỉ có bản năng, nhưng Diệp Tố mãnh liệt cảm nhận được, trận tuyến của Trùng tộc được bao trùm bởi sự điên cuồng của sinh mệnh cao cấp, phảng phất như có tuyệt vọng thiêu hủy lý trí, khiến người ta cảm thấy run sợ.

Năm mươi tinh hạm tinh phẩm, người thao tác đều là các giáo sư giàu kinh nghiệm nhất các trường học, bọn họ hầu như đã đi qua mọi ngóc ngách của Đông Cực tinh, bọn họ đã dẫn dắt học sinh rèn luyện vô số lần, đã vô số lần cứu người trong lúc nguy nan, nhưng lần này, bọn họ cũng không tránh khỏi cảm giác bất an, bọn họ không cần thương lượng lại cùng nhau tiếp cận áp sát Trùng tộc, không do dự mà lập tức gửi đi tín hiệu cầu cứu. Bọn họ ý thức được, trường hợp trước mắt, có lẽ bọn họ không có khả năng ứng phó nổi.

Bọn họ thực nhanh liền dẹp ý niệm khiến người ta hoảng loạn này sang một bên, ai cũng không nói ra sự lo lắng của bản thân, chỉ đem lực chú ý toàn bộ đặt vào Trùng tộc trước mặt, sau khi Trùng tộc tiến vào phạm vi tầm ngắm, lập tức phát động công kích, năm mươi viên đạn pháo quang học đồng thời cắt qua không gian đen đặc tạc nổ Trùng tộc như dầu nóng sôi trào.

Rất nhiều Trùng tộc dưới nhiệt độ cực nóng liền hóa thành tro tàn. Nhưng cũng có những con không bị đạn pháo lan tới, chúng nó dường như càng thêm điên cuồng, xuyên qua tầng tầng ánh lửa, đuôi còn mang theo ngọn lửa, trong quá trình lao về phía trước liền bị lửa đốt thành tro tàn, chúng không vặn vẹo giãy giụa, chỉ chấp nhất hướng về đám người bên kia mà lao tới.

Đám giáo sư nhìn thấy một màn này liền càng thêm bất an, công kích càng nhanh càng tàn nhẫn hơn, nhưng Trùng tộc đầy trời dù bị tiêu hao, tử vong một đám nhưng còn lại một đám lớn. Các giáo sư phát hiện, sau đám Trùng tộc bị lửa đạn cuồn cuộn tiêu diệt, còn có Trùng tộc không ngừng từ phương xa lao tới, phía trên, bên dưới, phải trái, trước sau, mỗi phương hướng đều có Trùng tộc hướng tới nơi này.

Năm mươi tinh hạm đã không thể chặn chúng lại, bọn họ phải giữ vững chiến tuyến, ý đồ bảo hộ một đám học sinh ở phía trong. Trùng tộc xuyên qua khe hở giữa bọn họ, xuyên qua khe hở giữa lửa đạn, các giáo sư không rảnh ứng phó, đành phải để học trưởng chỉ đạo rời khỏi tinh hạm điều khiển cơ giáp cùng đám học sinh đối phó Trùng tộc lọt vào.

"Diệp Tố! Thu hồi cơ giáp, đến chỗ tôi!" Bạch Huyễn trong lúc chạy về phía Diệp Tố liền nôn nóng lớn tiếng kêu.

Diệp Tố nghe thấy hắn nói, nhưng không nghe rõ nội dung, tư duy của hắn đang bị một thế giới khác mạnh mẽ lôi đi, như một người mơ màng sắp ngủ khiến cảm giác nhận thức sự vật xung quanh đều đóng băng.

Nhưng sau khi Diệp Tố tỉnh lại ở thế giới hiện thực, năng lực suy nghĩ cũng theo đó mà khôi phục. Hắn ngồi dựng dậy, cả người đầy mồ hôi lạnh, trong đầu hắn rõ ràng phóng đại hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy ở thế giới Tinh tế, lượng lớn Trùng tộc đang hướng phía này mà vọt tới. Lấy hiểu biết của hắn với đội ngũ một ngàn người này sau 40 ngày đồng hành, bọn họ căn bản không thể thành thạo đối phó được đám Trùng tộc tập kích này, càng miễn bàn tới càng lúc càng có nhiều Trùng tộc xuyên qua phòng tuyến lửa đạn mà lọt vào.

Lúc này, hắn say ngủ có nghĩa là gì? Mồ hôi lạnh Diệp Tố ào ạt chảy xuống, Bạch Huyễn sẽ tới bảo hộ hắn, La Thành bọn họ cũng vậy, chính việc này sẽ bó tay bó chân bọn họ. Bọn họ sẽ phải cố hết sức khi đối phó với Trùng tộc, sẽ bị hắn liên lụy, hậu quả thực không dám tưởng tượng. Mà một khi có cái vạn nhất, La Thành bọn họ không rảnh lo Diệp Tố, Diệp Tố vô pháp phản kháng cũng chỉ có thể nhận mệnh bị Trùng tộc gặm sạch.

Một khi không có thân thể ở thế giới Tinh tế, hắn còn có thể quay trở lại đó sao?

Diệp Tố xốc chăn lên, đi chân trần tìm được thuốc ngủ trong ngăn tủ, vội vàng nuốt hai viên, hắn cần nhanh chóng ngủ. Nhưng khi hắn quay lại giường nằm, tim đập như nổi trống, hô hấp khẩn trương dồn dập, căn bản không thể ngủ nổi. Hắn cho dù có nuốt cả chai thuốc ngủ cũng không có biện pháp lập tức tiến vào giấc ngủ.

Diệp Tố hoảng loạn trừng mắt, hắn lúc này mới tuyệt vọng phát hiện ra, hắn như người khách qua đường ở thế giới Tinh tế. Thời khắc mấu chốt, hắn căn bản không có biện pháp.

Ngẫm tiếp biện pháp. Diệp Tố thiếu chút nữa ngã khỏi giường, vội vàng lau mồ hôi tràn đầy mặt, Diệp Tố chạy ra khỏi phòng mình, chạy trên đường gần như trống không của khu biệt thự đảo nhỏ mà tìm kiếm giúp đỡ, nhưng hiện tại, tất cả nhóm giáo sư đều ở trong phòng thí nghiệm, hắn chạy mười phút cũng không nhìn thấy nửa bóng người. Đang lúc hắn thiếu chút nữa thì hỏng mất liền thấy được một người khiến hắn lệ nóng doanh tròng.

"Tiếu Thừa!" Diệp Tố hô lớn một tiếng.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Tiếu Thừa được phái tới hòn đảo này nhậm chức đội trưởng đội hộ vệ, phụ trách bảo hộ an toàn của nhóm giáo sư. Hắn nghe thấy thanh âm Diệp Tố còn đang có chút kinh hỉ, sau khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt cùng mồ hôi lạnh đang chảy không ngừng của hắn, nhất thời khiếp sợ, vội vàng đỡ lấy Diệp Tố bởi vì chạy quá nhanh mà không dừng lại được, kinh ngạc hỏi: "Cậu làm sao vậy?"



"Có biện pháp nào khiến tôi lập tức ngủ không? Vô luận biện pháp gì cũng được, dược vật... đúng, đánh ngất tôi! Tiếu Thừa, nhanh, mau đánh ngất tôi!" Diệp Tố như tìm được rơm rạ cứu mạng, gần như đang năn nỉ Tiếu Thừa, "Nhanh lên, đánh ngất tôi!"

Tiếu Thừa khó hiểu vạn phần, mu bàn tay dán lên trán Diệp Tố, "Trạng thái hiện tại của cậu thực không tốt, bởi vì thực nghiệm sao?"

"Không, tôi chỉ cần lập tức ngủ! Lập tức phải tiến vào giấc ngủ! Để tôi ngủ một giấc rồi cái gì cũng tốt!" Diệp Tố cấp bách nói, nắm chặt bả vai Tiếu Thừa.

"Cậu......"

"Đừng nói nữa! Mau làm tôi ngủ! Tiếu Thừa, cầu anh, nhanh lên làm tôi ngủ một giấc!" Tiếu Thừa bị ánh mắt vội vàng lại thống khổ của Diệp Tố dọa sợ không nhẹ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên khuyên giải an ủi thế nào.

"Mau!"

Tiếu Thừa cảm thấy Diệp Tố phảng phất như đang đối mặt đại sự sinh tử tồn vong, bị hắn khẩn cẩu nhìn chằm chằm, Tiếu Thừa vẫn quyết định trước tạm thời nghe Diệp Tố, hơn nữa trạng thái hiện tại của Diệp Tố cũng cần hảo hảo nghỉ ngơi. Hắn nâng tay lên, chặt một cái vào sau gáy Diệp Tố. Khi Diệp Tố hôn mê xụi lơ ngã xuống, Tiếu Thừa phảng phất thấy Diệp Tố thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn vô cùng hoang mang đưa Diệp Tố về phòng, cũng thông tri gọi bác sĩ tới.

Diệp Tố mở mắt ra, thấy Trùng tộc đen nghìn nghịt một mảnh, tiếng kêu kinh hoảng của vô số người nháy mắt chen vào óc hắn. Ý thức được mình đã trở lại thế giới Tinh tế, Diệp Tố vội vàng trấn định xuống, liếc mắt một cái quan sát toàn cục.

Trong phút chốc, Diệp Tố chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, hắn thấy Trùng tộc không bờ bến không ngừng công kích, hắn thấy tinh hạm của các giáo sư bị buộc tới nước chỉ có thể lùi lại phía sau, hắn thấy La Thành, Lý Ngôn bọn họ gian nan chống cự Trùng tộc, hắn thấy cơ giáp Bạch Huyễn ngăn phía trước hắn, rậm rạp Trùng tộc vây quanh hắn, như tòa núi áp sụp Bạch Huyễn, hắn không nhìn thấy cơ giáp bị Trùng tộc vây quanh kia có chút dấu hiệu nhúc nhích nào, chỉ thấy dấu vết vô số Trùng tộc gặm cắn, cùng vết máu tươi dính lên người Trùng tộc.

Trùng tộc không có máu, thế máu đỏ tươi kia là của ai?

Diệp Tố ngây người, là tiếng kêu của La Thành kéo thần trí của hắn trở về, hắn nghe thấy La Thành gào lên: "Bạch học trưởng!"

Thanh âm kia vừa kinh hoảng lại bất lực.

Diệp Tố lập tức giơ đao chém về phía Trùng tộc đang dính máu tươi, chỉ một đao, đám Trùng tộc rậm rạp kia liền bị chặt đứt trong nháy mắt, mở ra một con đường, lộ ra cơ giáp bị gặm đến vặn vẹo biến đổi. Trong khoang điều khiển lộ ra, Bạch Huyễn một tay nắm vũ khí cụ tượng hóa trường thương của mình, đang đánh nhau với một con Trùng chui vào khoang điều khiển, mà một tay khác... bị cắn mất từ cổ tay, máu không ngừng nhỏ giọt xuống. Thấy Diệp Tố, Bạch Huyễn như trút được gánh nặng mà cười khẽ một tiếng, lập tức liền ngã xuống, bụng bị Trùng tộc gặm thảm đến không nỡ nhìn, thậm chí còn lộ ra một đoạn ruột.

Trước mắt Diệp Tố liền biến thành màu đen.

"Tỉnh liền tốt rồi..." Bạch Huyễn dường như muốn nói, nhưng mí mắt nặng nề nhắm lại.

"Bạch Huyễn học trưởng!" Diệp Tố sợ hãi rống một tiếng, vứt cơ giáp, nhảy đến bên người Bạch Huyễn, khoang điều khiển hỗn độn đầy máu khiến can đảm của hắn vỡ nát. Hắn vốn nên thừa nhận hết thảy chuyện này, là Bạch Huyễn dùng thân thể chặn Trùng tộc công kích hắn.



"Trước đừng động tôi, đi giúp La Thành bọn họ." Bạch Huyễn hữu khí vô lực nói.

Diệp Tố thiếu chút nữa khóc ra: "Thực xin lỗi!"

Bạch Huyễn vô lực cười một chút, "Đừng lãng phí thời gian, đi giúp những người khác. Tôi không cần trợ giúp." Lúc này hắn chỉ có thể nâng tay giơ trường thương tấn công một con Trùng tộc đang định bò tới.

Mấy trăm con Trùng bò tới đây, tham lam gặm cắn cơ giáp, tham lam bò lên khoang điều khiển.

Diệp Tố hối hận tự trách, chỉ hận không thể chém giết sạch sẽ bọn chúng! Nhưng hiện tại trong tay hắn cũng không có bất luận vũ khí gì, hắn nhìn Bạch Huyễn mặt như tờ giấy, vội vàng bổ nhào tới trước đài điều khiển, cơ năng của chiếc cơ giáp này đã sớm bị Trùng tộc hủy hoại, không phát động được công kích gì, hắn đơn giản nhảy tới cánh tay cơ giáp, cầm đại đao cơ giáp trang bị, đại đao kia còn cao hơn người Diệp Tố.

Diệp Tố hai tay cầm đao, lui về khoang điều khiển, lần này đổi hắn lấy thân thể bảo hộ Bạch Huyễn. Diệp Tố đem tinh thần lực đưa vào đại đao, trong nháy mắt này, thân thể hắn kịch liệt run rẩy, tinh thần lực sôi trào cuồng bạo, trạng thái hôn mê khiến hắn càng nhập thần vào thế giới Tinh tế hơn ngủ say.

Diệp Tố cảm giác được tinh thần lực của mình thực no đủ, no đủ cực độ xưa nay chưa từng có, đây là đỉnh cao càng cao hơn so với giữa trưa 12 giờ, gần như đầy tới tràn ra, khiến Diệp Tố muốn giận kêu một tiếng phát tiết ra tinh thần lực vô cùng vô tận.

Chết đi, tất cả Trùng tộc đều chết đi! Trùng tộc thương tổn nhân loại, thương tổn Bạch Huyễn, thương tổn Hàn Nghiệp, tất cả đều chết đi!

Tự trách của Diệp Tố chuyển hóa thành phẫn nộ, lại chuyển hóa thành phá hư! Hai mắt hắn đỏ bừng.

Nếu hắn còn đủ bình tĩnh, hắn sẽ phát hiện Cảm thái tinh thần lực tinh tế của hắn trong nháy mắt đều chuyển đổi sang phá hư.

Đại đao phát ra quang mang ảm đạm, theo hắn gầm rú, đại đao giơ lên cao rồi chém thật mạnh xuống, một mảnh sông đao thác nước đổ xuống, tiêu diệt sạch sẽ Trùng tộc trước mắt, nơi ánh đao đi qua, Trùng tộc hoá thành cát bụi.

Kia đâu phải ánh đao, là lưỡi hái thu gặt của Tử thần! Là cánh cửa sinh tử do thượng đế hạ xuống!

Hết thảy chuyện phát sinh nơi này thực mau khiến những người khác chú ý, mặc dù bọn họ đều bị Trùng tộc bức bách tới tay vội chân loạn, nhưng một đao Diệp Tố chém xuống cũng đủ cướp hết tầm mắt của bọn họ.

Tinh thần lực Diệp Tố cuồn cuộn không ngừng, muốn mưa liền mưa, không để người ta phản kháng. Diệp Tố nắm đao đứng đó, tinh thần lực xuất hiện một loại biến hóa xưa nay chưa từng có, giống như toàn bộ tinh thần lực đều đang vui sướng nhảy nhót, cảm thái Phá hư tùy ý thét chói tai, điên cuồng giãy giụa, tựa hồ như đang kêu gọi, kêu gọi đồng bạn nhất thể của nó trở về!

Diệp Tố đỏ bừng hai mắt tựa hồ lâm vào một mảnh chết lặng.

Bạch Huyễn phía sau hắn thấy chân không xung quanh Diệp Tố đang không ngừng vặn vẹo, tinh thần lực thế nhưng thực chất hóa mà thoáng hiện lên, ngẫu nhiên lại một sợi, ngẫu nhiên lại một mảnh...

Đây là... Đồng tử Bạch Huyễn co lại, đây là dấu hiệu xuất hiện vũ khí cụ tượng hóa!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau