Tình Yêu Thôn Quê

Chương 61

Trước Sau
Hai người nằm trên giường ngọt ngào đến tận khi chạng vạng, sau hai hiệp Lâm Đông Đông bị Tưởng Hải Dương vắt sạch sức lực, bụng đói cồn cào.

Tưởng Hải Dương bế Lâm Đông Đông vào phòng tắm dọn dẹp sạch sẽ, sau đó xuống lầu đi mua cơm.

Hắn cũng đã sớm đói bụng, mặc dù chuyến tàu của Lâm Đông Đông buổi chiều mới cập ga, thế nhưng sáng sớm hắn đã bắt xe lên thành phố chờ.

Buổi trưa lên đến nơi, sau khi đặt phòng xong lại ngồi xe bus đến ga tàu chờ. Trên đường đi chỉ uống một chai nước, cũng không ăn cơm, sau đó ngốc nghếch đi loanh quanh trước cửa ra số một, chờ Lâm Đông Đông.

Lúc Tưởng Hải Dương mang cơm về, Lâm Đông Đông chỉ mặc một cái quần đùi ngồi xổm trên đất lấy đồ trong túi ra.

"Đông Bảo Nhi đang làm gì vậy?" Tưởng Hải Dương để đồ ăn xuống bàn đầu giường, "Nhanh tới ăn cơm nào, anh có mua thịt chiên muỗng (1) nè."

"Sao anh mua cái đó, đắt lắm." Lâm Đông Đông ôm mấy gói đồ ăn vặt để xuống giường, xé một gói trong số đó, cầm lấy một con mực khô đưa tới bên miệng Tưởng Hải Dương, "Nếm thử xem, mẹ em mua một túi to cho em đưa về, có tới mấy loại luôn."

Tưởng Hải Dương nhai mấy cái rồi nuốt, ngoại từ vị mặn với hơi tanh thì không còn mùi vị gì đặc biệt.

Lâm Đông Đông xé tiếp gói cá khô nhỏ đút hắn, Tưởng Hải Dương cũng nhai mấy cái rồi nuốt, cái này có hơi thối.

Lâm Đông Đông lại xé một gói cá chình ti, đút cho Tưởng Hải Dương một miếng, cậu cũng ăn một miếng, phụt, cay quá, không ngon!

Tưởng Hải Dương bật cười, nâng trán cậu hôn cái chóc, "Được rồi, Đông Bảo Nhi, ăn cơm trước đã, nếu không lát thịt chiên muỗng sẽ mềm mất."

Lâm Đông Đông bĩu môi, ảo não nói: "Em cứ tưởng ngon lắm ~ ban đầu em tính mua một ít hải sản tươi về cho bà với anh, nhưng ngồi tàu lâu quá, mà tiền vận chuyển cái đó thì rất mắc, em không có tiền."

"Anh không ăn." Tưởng Hải Dương ngồi trên giường ôm lấy cậu, dịu dàng hôn một cái, "Chỉ cần em về là được rồi, em mà còn không chịu về thì anh sẽ lo lắng chết mất."

Lâm Đông Đông ôm cổ Tưởng Hải Dương cười khúc khích, "Em còn nhắm mua bạch tuộc nhỏ nữa, nó đáng yêu lắm, cái đầu tròn xoe còn đôi mắt rất to, có tám cái đuôi nhỏ linh hoạt. Tiếc là không đưa được về, nếu không anh chắc chắn sẽ rất thích."

Tưởng Hải Dương hôn cậu một cái, "Đáng yêu thế nào cũng không thể đáng yêu bằng em được."

Hai người dính lấy nhau ngồi trên giường vừa ăn vừa tỉ tê trò chuyện, Tưởng Hải Dương hỏi chú Lý với con trai ông đối xử với cậu thế nào, mẹ Lâm ra sao.

Lâm Đông Đông dựa theo tình hình thực tế nói lại, đều rất tốt. Sau đó hưng phấn kể lại những thứ mình thấy trên bến tàu với bãi biển. Nói xong còn thở dài một hơi, giá như được cùng Tưởng Hải Dương ngắm nhìn những thứ đó thì thật tốt!

Tưởng Hải Dương đút miếng thịt cuối cùng cho cậu, âu yếm nói: "Vậy thì chờ mùa hè sang năm, hoặc là sau khi thi đại học, lúc đó chúng ta góp đủ tiền rồi cùng nhau đi."

Đôi mắt Lâm Đông Đông sáng ngời chăm chú nhìn hắn gật mạnh đầu: "Đến lúc đó hai chúng ta cùng ngồi thuyền. Nghe nói có thể theo thuyền lớn ra biển đánh cá, trên biển chắc đẹp lắm!"

Ăn uống no đủ, buổi tối hai người nằm trên giường xem tivi. Ti vi trong khách sạn có thể xem được rất nhiều kênh, đúng lúc có một kênh đang chiếu phim của Lương Vịnh Kỳ 'Anh chị em tôi'.

Lâm Đông Đông xem đến mức nước mắt nước mũi lưng tròng, Tưởng Hải Dương cũng rất cảm động.

Thế nhưng dỗ dành vợ bé nhỏ đang khóc là chuyện cấp bách hơn, hắn ôm lấy Lâm Đông Đông âu yếm hồi lâu, vất vả mới dỗ được cậu ngủ.

Sáng hôm sau, Lâm Đông Đông dậy trước, cậu bị cảm giác mắc tiểu đánh thức, còn bị nóng tỉnh.

Giữa hè, mặt trời vừa ló đã bắt đầu nóng, Tưởng Hải Dương nằm phía sau ôm chặt cậu, cả hai người đều toát mồ hôi.

Mỗi lần ngủ chung Tưởng Hải Dương đều ôm chặt cậu, trước khi ngủ sao thì sau khi dậy vậy, cậu hoài nghi Tưởng Hải Dương cả đêm đều không trở mình!

Lâm Đông Đông dịch người ra khỏi lồng ngực Tưởng Hải Dương một chút, nhưng không dịch nổi.

Hôm nay Tưởng Hải Dương ngủ rất sâu, mọi lần Lâm Đông Đông chỉ cần trở mình một chút là hắn đã sớm tỉnh rồi.

Lâm Đông Đông đăm chiêu suy nghĩ, cái tên này có khi nào hôm qua tập thể dục nhiều quá nên mệt rồi không? Nhưng mới làm có hai lần, cũng bằng trung bình mọi hôm thôi mà.

Tưởng Hải Dương đúng là có hơi mệt, nhưng không phải do vận động hôm qua, mà là vì những ngày trước đó không được ngủ ngon.

Lâm Đông Đông đi nhiều ngày như vậy, hắn ngày nào cũng lo lắng chờ đợi. Sau khi biết ngày về của Lâm Đông Đông thì lại kích động không thôi, kết quả đêm trước ngày đi đón cậu, Tưởng Hải Dương bị mất ngủ...

Lâm Đông Đông dùng sức đẩy cánh tay Tưởng Hải Dương đang ghìm trên eo mình, đang định đứng dậy Tưởng Hải Dương đã ngay lập tức tỉnh.

"Đông Bảo Nhi?" Tưởng Hải Dương mơ màng gọi, ôm lấy Lâm Đông Đông vào lòng, "Em làm gì vậy?"

"Em muốn đi tiểu!" Lâm Đông Đông xoay người trong ngực hắn, "Anh nhanh buông em ra."

"Ồ," Tưởng Hải Dương nhắm mắt kéo cậu lại hôn một cái, "Anh cũng đi."

Lâm Đông Đông bị sự dính người của hắn làm cho ngán chết, "Vậy thì nhanh lên, em không nhịn được nữa rồi."

Hai người rời giường, Lâm Đông Đông đi trước, Tưởng Hải Dương giống hệt như con gấu túi khổng lồ treo sau lưng cậu!

Vào đến nhà vệ sinh, hai người đứng song song trước bồn cầu, cùng ngáp dài, đỡ hàng của mình nhắm ngay bồn cầu xả nước.



Tiểu xong cũng tỉnh táo hẳn, hai người rửa mặt xong thì lại quay về trên giường.

Lúc này còn chưa tới 6 giờ, ngoài cửa sổ không quá ồn ào. Rèm cửa trong phòng mở hé một khe ở giữa, qua lớp rèm che chống muỗi có thể thấy trời hôm nay rất đẹp.

Tưởng Hải Dương mở tivi lên, hầu hết đều là tin tức buổi sáng.

Lâm Đông Đông nhảy xuống giường đứng ở bên cửa sổ nhìn, cậu kéo rèm hé một chút, đẩy cửa sổ ra.

Lâm Đông Đông híp mắt nhìn nắng sớm, khóe miệng cong lên. Bầu trời trong xanh, ánh nắng chói chang, hết thảy đều rất tốt đẹp.

Dưới lầu có không ít người đi đường, có người bước vội vã đoán chừng là vội vàng đi làm, có người lại chắp tay sau lưng thong thả bước, phần lớn là người trung niên sáng dậy sớm tản bộ, còn có người xách làn đựng thức ăn về, bên đường dựng các sạp bán đồ ăn sáng, phố phường ngập tràn hương vị khói lửa nhân gian.

"Đông Bảo Nhi đang nhìn gì vậy?" Tưởng Hải Dương đi tới ôm lấy cậu từ phía sau, nghiêng đầu hôn một cái lên gáy cậu.

Lâm Đông Đông rụt đầu về, dùng vai hẩy Tưởng Hải Dương một cái, "Người dưới lầu thấy bây giờ."

Tưởng Hải Dương cười khẽ, ôm lấy eo cậu tựa cằm mình lên vai cậu, nghiêng đầu hỏi, "Vậy em đứng đây nhìn cái gì?"

Lâm Đông Đông cười hì hì, "Em ngắm bình minh."

Tưởng Hải Dương nhíu mày liếc nhìn mặt trời treo trên cao, "Mặt trời chiếu đến mông rồi, ngày cũng sớm ra rồi."

"Vậy em cũng ngắm!" Lâm Đông Đông cong khóe môi, hàng mi dài run lên một cái, ánh nắng trong xanh bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong mắt cậu, trong trẻo thuần khiết.

Tưởng Hải Dương nhìn chăm chú gò má cậu, giống như bị mê hoặc, thất thần.

"Anh nhìn kìa," Lâm Đông Đông đột nhiên chỉ phía dưới lầu, "Con chó trắng nhỏ người kia ôm trông giống Đa Đa chưa kìa?"

Tưởng Hải Dương lấy lại tinh thần thuận mắt nhìn theo hướng Lâm Đông Đông chỉ, cười dịu dàng nói: "Chó Bắc Kinh đều na ná nhau."

Lâm Đông Đông khoát hai tay lên bệ cửa sổ, thò cổ nhìn xuống chó nhỏ dưới lầu, "Em còn tưởng là Đa Đa nữa chứ."

Tưởng Hải Dương kề sát sau lưng cậu cúi đầu hôn lên gáy cậu, mơ hồ nói, "Em còn tưởng cái gì?"

Lâm Đông Đông rụt cổ né tránh, giận đến mức bật cười nói: "Đừng nghịch, người dưới lầu có thể nhìn thấy đó!"

Tưởng Hải Dương cắn một cái sau cổ cậu, lại liếm liếm, cuối cùng cũng dời miệng ra.

Còn không đợi Lâm Đông Đông thở ra một hơi, Tưởng Hải Dương ở phía sau đột nhiên lột quần lót cậu xuống!

Lâm Đông Đông hốt hoảng quay lại đẩy hắn, "Anh làm cái gì vậy?"

Tưởng Hải Dương ấn cậu lên bệ cửa sổ, đè chặt không cho động. dương v*t cương cứng cọ xát qua lại giữa khe mông cậu, vô tình cố ý đâm đầu khấc vào miệng lỗ.

"Ngắm bình minh thôi," Tưởng Hải Dương ghì chặt Lâm Đông Đông từ phía sau, kề sát miệng bên tai cậu, giọng nói mang theo ý cười, "Hai chúng ta cùng ngắm."

"Anh đừng đùa!" Lâm Đông Đông cố gắng đẩy tay hắn ra, lắc mông muốn trốn thoát hung khí đang giương oai phía sau, "Đừng làm ở chỗ này..."

Bên trong lỗ nhỏ còn hơi ướt, Tưởng Hải Dương cọ cọ chất nhầy rỉ ra từ dương v*t lên miệng lỗ, đẩy vào từng chút một.

"Anh," Lâm Đông Đông cứng rắn không được thì bắt đầu làm nũng, đáng thương trông mong nhìn Tưởng Hải Dương, nhỏ giọng nói: "Đừng ở chỗ này mà, chúng ta lên giường đi."

"Suỵt..." Tưởng Hải Dương ngậm ý cười, thân dưới tiếp tục dùng sức đâm vào trong Lâm Đông Đông, thấp giọng dụ dỗ: "Bé cưng ~ anh giờ đâu có hôn em, người dưới lầu sẽ không biết đâu."

Bệ cửa sổ vừa vặn che đến eo Lâm Đông Đông, cậu lúc này đang khom người nằm nhoài bên trên, Tưởng Hải Dương dán phía sau cậu, người bên ngoài nhìn lên chỉ thấy hai thiếu niên đang đùa giỡn.

Nhưng Lâm Đông Đông vẫn cảm thấy nguy hiểm, đến khi Tưởng Hải Dương đâm vào rồi thì không nhẹ nhàng như vậy nữa! Đây mới lầu ba, nếu cậu không kìm được mà rên rỉ lớn tiếng, vậy người dưới lầu chắc chắn sẽ nghe thấy.

Thế nhưng Tưởng Hải Dương đè chặt cậu xuống mà đẩy đầu khấc vào!

Lâm Đông Đông không chịu nổi, miệng lỗ chua xót, nhỏ giọng giãy dụa, "Lên giường đi mà, anh."

"Suỵt, bé ngoan." Tưởng Hải Dương thở dốc, chậm rãi đẩy gậy th*t cứng rắn vào bên trong lỗ nhỏ nóng hổi, mở ra lãnh địa cho lần xông pha tiếp theo, "Anh chỉ muốn làm em ở đây, có nắng vàng có trời xanh..."

Lâm Đông Đông không biết hắn đang mê sảng cái gì, lắc đầu định nói gì đó, lại đột nhiên cắn chặt môi.

Tưởng Hải Dương tàn nhẫn thúc hông, đâm nguyên cây hàng vào trong!

Lâm Đông Đông thiếu chút nữa bị hắn đâm bay cả tim gan phèo phổi, cái tên khốn nạn này!

Biết rõ mình không chống cự nổi hắn, nên cứ vậy vừa đấm vừa xoa mà mê hoặc mình! Hừ!



Ánh mắt nóng bỏng của Tưởng Hải Dương nhìn chăm chú Lâm Đông Đông, khóe miệng mang theo nụ cười đắc ý, thẳng lưng rút ra cắm vào trong động thịt mê người kia.

Lâm Đông Đông víu chặt bệ cửa sổ, khom lưng vểnh mồng, cố gắng để Tưởng Hải Dương ở phía sau tránh xa cửa sổ một chút.

Người dưới lầu càng ngày càng nhiều, tiếng rao hàng bán đồ ăn sáng cũng càng lúc càng vang.

Lâm Đông Đông bị đâm lảo đảo lắc lư trước sau, trong lòng thầm hi vọng không ai chú ý bọn họ, không ai chú ý cậu nằm nhoài trên bệ cửa sổ lắc lư nhịp nhàng.

Động tác bây giờ của Tưởng Hải Dương cũng coi như nhẹ nhàng, Lâm Đông Đông thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không để cậu kịp an tâm, Tưởng Hải Dương ở phía sau đột nhiên đâm mạnh một cái, Lâm Đông Đông không kịp chuẩn bị hét lên một tiếng!

Bác bán cháo trứng vịt muối ở dưới lầu ngửa đầu hỏi cậu, "Cậu nhóc, ăn cháo đại tra(2) không? Thơm ngon nóng hổi, làm một bát đi?"

Lâm Đông Đông mím chặt môi, lắc đầu, thật sự là dở khóc dở cười!

Tưởng Hải Dương ở phía sau vẫn còn đang động, hắn cười xấu xa, thấp giọng nói: "Đông Bảo Nhi trả lời đi chứ, muốn ăn không?"

Lâm Đông Đông thề, lát nữa cậu chắc chắn sẽ cắn chết con sói đói Tưởng Hải Dương này!

Bác bán cháo dưới lầu giơ tay che nắng, lớn giọng chào hàng, "Có cả trứng vịt muối, cháo vàng ươm, ngon lắm, làm bát đi?"

Lâm Đông Đông gượng nở một nụ cười, phỏng chừng nhìn còn khó coi hơn cả khóc, cậu lắc đầu xin lỗi với bác bán cháo, dùng hết sức lực trả lời một câu, "Không ăn ạ.."

Bác bán cháo thất vọng thu lại ánh mắt, quay đầu mời chào những người qua đường khác.

Lâm Đông Đông bị đâm rên rỉ một tiếng, cậu nghiến răng nghiến lợi, nhỏ giọng gọi người, "Tưởng, Hải Dương!"

Tưởng Hải Dương không dám làm loạn nữa, hôn một cái lên lưng cậu như lấy lòng, sau đó rút cây hàng của mình ra, nhanh chóng đóng cửa sổ kéo rèm lại, bế Lâm Đông Đông thả xuống giường để cậu quỳ nằm, sau đó vặn mở hai cánh mông cậu thẳng lưng đâm vào.

"A... ưm..." Lâm Đông Đông cuối cùng cũng có thể rên lớn, cậu chôn mặt vào trong đệm giường, mông vểnh cao lên, rên rỉ đứt quãng, mắng, "Anh,..ưm, anh cái đồ... cái đồ khốn nạn... Ư ưm..."

"Anh sai rồi, bé cưng đừng giận anh." Tưởng Hải Dương dán lên phía sau cậu liếm cắn vành tai Lâm Đông Đông, sau đó thẳng người lên, nắm lấy eo Lâm Đông Đông bắt đầu ra sức rong ruổi.

Buổi sáng tình dục thường mạnh mẽ hưng phấn nhất. Cây gậy thô dài với những đường gân chằng chịt hằn rõ liều mạng xông thẳng vào vách trong, khiến cho Lâm Đông Đông bị đâm nghẹn ngào.

Tưởng Hải Dương hung ác thẳng eo mà đâm rút, đồng thời nắm lấy dương v*t Lâm Đông Đông tuốt mạnh. Mỗi lần vào đều gắng sức đâm đến tận gốc rễ, tiến vào nơi sâu xa nhất trong lỗ nhỏ.

Nước mắt sinh lý của Lâm Đông Đông thấm ướt ga giường, cậu khóc thành tiếng, "Anh... ưm... ưm....anh..."

"Đông Bảo Nhi có sướng không?" Tưởng Hải Dương điên cuồng đâm, hung ác tàn nhẫn đâm, khàn giọng gầm nhẹ, "Thoải mái không?"

Tưởng Hải Dương quá mạnh, Lâm Đông Đông cảm giác mình sắp bị hắn giết chết. Cả người cậu xụi lơ trên giường, chỉ có mông bị Tưởng Hải Dương nhấc lên cao kề sát thân dưới hắn.

Nhưng cũng chỉ có ân ái mãnh liệt như vậy mới có thể khiến cả hai sung sướng hồn bay phách tán.

Lâm Đông Đông hoàn toàn đắm chìm trong biển dục Tưởng Hải Dương tạo ra, cậu si mê khóc gọi, "Thoải...ha a... thoải mái... anh."

"Đông Bảo Nhi!" Tưởng Hải Dương gầm lên một tiếng, giữ chặt mông Lâm Đông Đông đâm chọc như không muốn sống nữa.

Cuối cùng, trong tiếng khóc gọi của Lâm Đông Đông, cuộc tình ái kịch liệt này đạt đến đỉnh cao.

Lâm Đông Đông bị đâm đến bắn tinh, cùng lúc đó Tưởng Hải Dương cũng bắn sâu vào bên trong cậu.

Hai người đồng thời cao trào, cách nhau không đến một giây.

Tiếng thở dốc kịch liệt cùng nhịp tim rộn ràng mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại, Tưởng Hải Dương ôm Lâm Đông Đông nằm trên giường, hưởng thụ dư âm sau khi lên đỉnh.

Lâm Đông Đông ngoan ngoãn nằm vùi trong lồng ngực Tưởng Hải Dương, giống hệt như con mèo nhỏ dính người.

Tưởng Hải Dương đắm chìm trong tình yêu hôn lên đỉnh đầu cậu, dịu giọng dụ dỗ, nói: "Bé ngoan, đợi anh nhé, anh đi ra ngoài mua đồ ăn sáng."

Lâm Đông Đông nhắm mắt gật đầu, hôn một cái lên hõm cổ hắn, ngọt ngào nói: "Xem thử bác bán cháo dưới lầu còn ở đó không, nếu còn thì mua cháo của bác ấy đi."

Cũng may hai người mặc dù chiến đấu rất hăng nhưng cũng không quá lâu, quầy bán đồ ăn sáng ở dưới lầu vẫn còn, bác bán cháo cũng ở đó.

Tưởng Hải Dương mua hai phần cháo đại tra trứng vịt muối, lại sang sạp bên cạnh mua hai cái bánh tiêu.

Hai người ngấu nghiến sạch sành sanh đồ ăn, xem như bổ sung thể lực cho trận vận động mãnh liệt lúc nãy!

Lúc trả phòng chỉ mới 9 giờ, trời xanh mây trắng, ánh mặt trời khiến người ta híp mắt.

Tưởng Hải Dương khoác vai Lâm Đông Đông đi đến bến xe đón xe đò, nắng chiếu lên lưng hai người, mặt đất đổ xuống hai cái bóng thân mật khắng khít.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau