Lưu Lượng Tiểu Sinh Mỗi Ngày Thay Đổi Thiết Lập Tính Cách
Chương 42
Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯
OOC cũng kinh ngạc: "Đó là mẹ ngươi?!" OOC đánh giá Lưu Vân mẹ của Nguyễn Chỉ một lượt từ trên xuống dưới, "Gen duy truyền rất mạnh mẽ, mẹ ngươi thật xinh đẹp."
Trong lòng Nguyễn Chỉ nói đó là đương nhiên, năm đó thiếu chút nữa mẹ cậu đã gia nhập vòng giải trí. Nếu không phải ba cậu liều mạng ngăn cản, không chừng bây giờ cậu đã là tinh nhị đại*!
*Minh tinh đời thứ hai
Những người ái mộ trong phòng trực tiếp trong nháy mắt cũng cười vang, trên đạn mạc là một loạt hahahaha.
"Mọe nó, tôi vừa định hỏi là mời được diễn viên quần chúng ở đâu, dù đã trung niên nhưng vẫn đẹp quá, không nghĩ tới —- ahaha."
"Ahaha đây là gặp phụ huynh rồi? Làm tròn lên là kết hôn luôn! [tôi tin]"
Trước ống kính, Nguyễn Chỉ vẫn đang đu trên người Đỗ Thương Sinh, cậu nghĩ hay là nhảy xuống, nhưng không ngờ ảnh đế bỗng nhiên đưa tay ra nâng mông cậu lên dường như sợ cậu ngã xuống.
Lần này, Nguyễn Chỉ thật sự cùng anh "Chặt chẽ không thể tách rời" .
Nguyễn Chỉ: "..."
Bị mẹ ruột của mình bắt gặp mình đang tiếp xúc thân mật với người khác là cảm giác gì, lần này Nguyễn Chỉ đã tự mình cảm nhận được, cậu nhận được ánh mắt của mẹ mình, quyết định giả chết, cằm đặt trên vai Đỗ Thương Sinh, ngậm miệng không lên tiếng.
Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯
Ngay lúc này, mẹ cậu lên tiếng.
Lưu Vân nữ sĩ trợn mắt lên nhìn về phía Đỗ Thương Sinh, trên mặt là sự kích động không hề che giấu: "Xin chào, là cảnh sát Đỗ Thương Sinh phải không, mau vào mau vào, mấy vị cảnh sát khác đều đang ở trong phòng chờ."
Lưu Vân nữ sĩ vừa dứt lời, liền lôi kéo Đỗ Thương Sinh đi vào trong, không thèm cho Nguyễn Chỉ một cái liếc mắt.
Nguyễn Chỉ: "."
OOC khó mà tin nổi: "Mẹ ngươi cũng quá chuyên nghiệp, nhanh như vậy đã nhập diễn ."
Trên đạn mạc Nguyễn phấn cũng chép miệng:
"Giống ghê, nhìn phát là đoán ra con ruột ha ha"
"Haha nội tâm Nguyễn Nguyễn OS: Mẹ?! Mẹ ơi?!!"
Cũng có vài Nguyễn phấn nhìn ra điểm mù:
"Mấy cô không khen ngợi thể lực của ảnh đế sao? Nguyễn Nguyễn dù có gầy cũng là con trai, không nhẹ đâu, Đỗ ảnh đế cũng không thở dốc miếng nào, tố chất thân thể này quá tuyệt."
Đỗ phấn vẫn luôn lẳng lặng xem phát sóng cuối cùng mở miệng:
"Lần trước Nguyễn Nguyễn leo núi với Đô Đô, mấy người thấy Đô Đô có thở dốc không [đầu chó]"
"Đừng hỏi nữa, trên lưng cõng vợ, thân thể có phản ứng vui sướng!"
Trước màn ảnh, Đỗ Thương Sinh cũng không để Nguyễn Chỉ leo xuống, anh vừa cùng Lưu Vân chào hỏi vừa đi vào biệt thự, vẫn luôn để Nguyễn Chỉ trên lưng, hai tay vẫn luôn đỡ ở mông cậu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, như là gặp trưởng bối bình thường, không lộ chút nào là mệt mỏi.
Khi bọn họ đang đi về phía trước, đột nhiên Nguyễn Chỉ nhớ đến một chuyện —- "Thôi xong! Không lấy dù!"
OOC an ủi: "Chuyện cỏn con, đừng để ý ~"
Trong lòng Nguyễn Chỉ nghi ngờ: "...Không phải vừa rồi người nói không che dù sẽ tan thành tro bụi, vĩnh viễn không siêu sinh?"
OOC cây ngây không sợ chết đứng: "Gạt ngươi thôi, tự xử quá nhiều mới hồn phi phách tán."
Nguyễn Chỉ: "... ? ?"
—-
Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯
Nguyễn Chỉ vẫn đang cùng hệ thống đấu võ mồm, Lưu Vân đã dẫn hai người...một người một quỷ vào biệt thự, trên đường bắt đầu kể chuyện biệt thự này cho Đỗ Thương Sinh nghe:
"Biệt thự này, tôi và chồng đã chọn rất lâu mới quyết định mua vì cảm thấy vị trí tốt, phụ cận đều là trường có tiếng, sau này Viện Viện đi học cũng thuận tiện hơn, không ngờ vào ở không được bao lâu đã xảy ra chuyện." Viện Viện mà Lưu Vân nói là đứa con gái mất tích của bà.
Mà lúc này vẻ đau lòng hiện trên khóe Lưu Vân, ngay cả nói chuyện cũng nức nở, nhìn vào thật sự là hình tượng người mẹ có con gái bị mất tích.
Tất cả mọi người bị kỹ xảo của bà thuyết phục, cảm giác Lưu Vân thật sự là mẹ ruột của đứa trẻ trong sự kiện con gái nhà họ lưu ở thành phố Z bị mất tích!
Lưu Vân kể cho Đỗ Thương Sinh kỉ niệm về con gái bà, khiến cho mọi người nghe thấy cũng đau lòng rơi lệ. Dù sao bà cũng là biên đạo xuất thân chính quy, lại là tổng giám kế hoạch bước ra từ RZ, biên ra một câu chuyện cũng chỉ là việc tiện tay, trên đạn mạc không ít người bắt đầu gửi đi biểu tượng "gào khóc", biểu đạt sự đồng cảm.
Đến Nguyễn Chỉ cũng không nhịn được phải lộ ra biểu cảm nghi ngờ cuộc đời.
Nếu như cậu không phải là con một của Lưu Vân, e rằng tự Nguyễn Chỉ cũng tin tưởng, nhiều khi mình thật sự có em gái!
OOC cũng mở miệng thán phục: "Ai nha, mẹ ngươi mạnh mẽ, quá mạnh mẽ, diễn tinh hơn so với ngươi ha ha ha."
Chỉ có sắc mặt Đỗ ảnh đế vẫn bình tĩnh, cho dù phải cõng Nguyễn Chỉ, bước đi vẫn nhàn nhã như trước, không nhanh không chậm, nghe những lời của mẹ Nguyễn Chỉ, trầm giọng hỏi: "Có thể cho tôi xem ảnh con gái của bà không?"
Lưu Vân còn đang giả vờ lau nước mắt, nghe thấy lời ảnh đế nói cũng không dừng động tác, tay trái che mắt giả vờ khổ sở, tay phải từ trong ví tiền lấy ra một tấm ảnh.
Lưu Vân ngưng tiếng khóc sụt sùi, đưa ảnh cho Đỗ Thương Sinh.
Người quay phim của bọn họ, chọn chỗ đứng vô cùng tốt, tuy rằng tấm ảnh trên tay Lưu Vân đã chỉnh sửa, ống kính dù không có phản quan vẫn quay rõ khuôn mặt trên bức ảnh.
Đó là ——
Nguyễn Chỉ: "! ? ?"
Đỗ Thương Sinh: ". . ."
OOC hệ thống: "Phụt ha ha ha "
Trên tấm hình bị cố ý chỉnh sửa cho cũ kỹ, là một cô bé khoảng sáu, bảy tuổi mặc váy đỏ mang đôi găng tay màu trắng. Cô bé có dáng vẻ tinh xảo ngọt ngào, giống Lưu Vân đến bảy tám phần, trên đầu mang một bộ tóc giả vàng, cột thành đuôi ngựa ở hai bên, còn đội một chiếc mũ hoa đỏ tươi, một bên có những sợi tua rua bằng bạc.
Một cô bé xinh đẹp như ánh mặt trời.
...Nếu như không nhìn kỹ mặt của bé.
Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯
Bởi vì chỉ cần là người đã từng gặp Nguyễn Chỉ, thì có thể trong một cái liếc mắt đã nhìn ra, đây là ảnh Nguyễn Chỉ khi còn bé!
Đôi mắt hoa đào giống Lưu Vân như đúc, qua nhiều năm như vậy cũng không có thay đổi lớn. Chưa nói tới khuôn mặt hệ mèo đặc trưng của Nguyễn Chỉ, cho dù cậu mặt âu phục đứng nghiêm dưới tán cây, cũng manh đến tim gan người ta mềm nhũn.
*In case các cô không thể tưởng tượng người có khuôn mặt hệ mèo = ))
Trên đạn mạc khán giả cười muốn điên rồi:
"Đa tạ dì Lưu Vân, để con được thấy Nguyễn Nguyễn lúc bé hahaha."
"Gì? Đang dụ tui sinh em bé hả?!"
"Không không không, tỷ muội phía trước, mẹ Nguyễn Chỉ đang nói với chúng ta, sinh trai hay gái thì cũng vậy chỉ là vấn đề trang phục (không phải)"
Nguyễn phấn cũng chịu không nổi:
"Tôi cho rằng giờ phút này chỉ có một câu nói diễn đạt được cảm giác của Nguyễn lưu lượng —- ôi mẹ ơi!!"
"Tôi hiểu mà, tính cách thiết lập lần này không phải linh hồn thầm lặng, mà là một trăm cách bắt nạt Nguyễn Nguyễn ahaha.""
"Nguyễn lưu lượng: tôi khổ quá mà!"
Nguyễn Chỉ không biết khán giả nói gì trên đạn mạc, nhưng đúng là lúc thấy tấm ảnh ngày bé của mình trên tay Lưu Vân, tâm lý cậu xác thật chỉ có bốn chữ: tôi khổ quá mà!
Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯
OOC chà chà ngợi khen: "Thật không ngờ tới, thì ra từ lúc nhỏ ngươi đã có đam mê mặt nữ trang khặc khặc"
Nguyễn Chỉ: "."
Nguyễn Chỉ không nhịn được nghiêng đầu trừng mẹ mình, nhưng đáng tiếc Lưu Vân hoàn toàn không thèm để ý con trai nhà mình, giống như thật sự không nhìn thấy Nguyễn Chỉ, còn kể vài chuyện thú vị của con gái nhà mình sinh động như thật.
Càng nói hốc mắt càng đỏ lên, cuối cùng nước mắt đọng lại trong hốc mắt.
Dáng vẻ Lưu Vân cũng thuộc loại mỹ nhân khó gặp, lúc khóc nước mắt như mưa, trước màn ảnh khán giả đều đồng cảm với bà.
Khán giả:
"Không xong rồi, tôi sắp bị mẹ Nguyễn Chỉ câu mất, Nguyễn Nguyễn tha thứ cho em, mẹ anh đẹp quá, em không thể không từ bỏ anh [đầu chó]"
"Phía trước, con nít mới phải chọn lựa, làm người lớn thì muốn cả hai! Nguyễn Chỉ và mẹ tôi đều muốn!"
Hai người một quỷ cứ như thế mà đến cửa biệt thự, lúc Lưu Vân đi ra thì không đóng cửa, Đỗ Thương Sinh kéo cửa nhìn vào trong, trong phòng khách biệt thự nhóm người Lưu Phi Vũ đang bàn luận"vụ án".
Ngoài ý muốn chính là Vương Xuyên cũng ở đây, ông ngồi trên sofa, cần một xấp giấy, hình như là kịch bản.
Mọi người nghe tiếng mở cửa đều nghiên đầu nhìn sang, Vương Mỹ Cầm nhìn thấy bọn họ trước, liếc mắt đã thấy Đỗ Thương Sinh đứng ở cửa, đầu óc chậm nửa nhịp, chưa nghĩ rõ ràng Nguyễn Chỉ làm sao không có ở đây.
Vừa định lên tiếng hỏi, đã thấy Nguyễn Chỉ nằm bò trên lưng Đỗ Thương Sinh.
Cả người như bị ấn nút tạm dừng, khóe miệng bất động.
Kẹt hết hai giây mới lấy lại tinh thần, nhớ tới tên weibo Vương Đạo đã nói bố trí mới của Nguyễn Chỉ, sửa miệng; "Đỗ cảnh quan mới đến sao? Mau ngồi xuống."
Nguyễn phấn phát đạn mạc:
"Em chỉ muốn biết nếu ảnh đế ngồi xuống, linh hồn thầm lặng để chỗ nào."
"...Ngồi trên vai?
Nguyễn Chỉ còn không biết, fan nhà mình đã thảo luận đến vấn đề hóc búa như vậy, cậu yên lặng bị Đỗ Thương Sinh cõng tới bên ghế sofa.
Đến lúc này, tất cả khách mời đã thấy Nguyễn Chỉ trên lưng Đỗ Thương Sinh.
Nguyễn Chỉ "..." muốn chết, cực kỳ muốn chết luôn.
OOC lớn tiếng cổ vũ cậu: "Đừng hoảng bảo bối, nghĩ đến mặt tích cực! Chân cách mặt đất, vi khuẩn tránh xa, ở trên đỉnh cao của sự thông mình! Cố lơn!"
"."
Cuối cùng Đỗ Thương Sinh cũng không có ngồi xuống, anh đứng bên bàn nhỏ cạnh sofa, vừa vặn đặt Nguyễn Chỉ ngồi lên bàn, lần này hai người đều có thể nghỉ ngơi một hồi.
Đỗ Phấn:
"Huhuhu, Đô Đô thật tri kỷ"
Nguyễn Phấn:
"+1!"
Lúc này Nguyễn Chỉ mới thở phào nhẹ nhõm, ảnh đến vẫn luôn cõng cậu, nếu như để anh mệt, thì cậu có lỗi lớn rồi.
Một bên khác Vương Xuyên thấy mọi người đã đông đủ, mở xấp giấy trên tay ra, đọc nội dung phía trên: "Vụ án lần này tôi đã ghi chép tỉ mỉ với Lưu Vân thái thái, giờ mọi người đã đông đủ, thuật lại một lần với mọi người. Tất cả manh mối đều ghi chép ở đây."
Sáu khách mời đồng thời gật đầu, Vương Xuyên nói tiếp:
"Nhà họ Nguyễn luôn có bốn người, là Lưu Vân thái thái, chồng bà, con gái, và bà ngoại cùng sinh sống. Tối thứ năm tuần trước, Lưu Vân thái thái tham gia xong cuộc họp phụ huynh của con gái Nguyễn Viện, dắt con về nhà. Buổi tối tầm tám giờ, bà ngoại Nguyễn Viện ra ngoài tản bộ, cùng lúc đó chồng của Lưu Vân là Nguyễn Kiến Lâm về nhà, cùng Nguyễn Viện chơi điện tử hết nửa tiếng. Lúc tám giờ rưỡi, nhân viên của công ty Nguyễn Kiếm Lâm – Lâm Phong đến đưa văn kiện, tám giờ bốn mươi rời đi."
"Sau khi Lâm Phong đi, Nguyễn Kiến Lâm mang văn kiện đến thư phòng, Lưu Vân dẫn Nguyễn Viện về phòng cho bé ngủ, khoảng hai mươi phút sau, Lưu Vân thái thái đến nhà tắm rửa mặt."
Vương đạo nói tiếp: 'Lúc bà đang rửa mặt thì nghe tiếng đóng cửa lớn, Lưu Vân từ nhà tắm đi ra, định xuống lầu xem, tới gần hành lang thì thấy phòng bà ngoại Nguyễn Viện sáng đèn. Lưu Vân cho là mẹ mình trở về đóng cửa, tiếp tục đi rửa mặt."
"Sau khi rửa mặt, Lưu Vân lên giường nghỉ ngơi, chín giờ rưỡi Nguyễn Kiến Lâm làm việc xong xuôi, lúc về phòng ngủ cố ý ghé xem Nguyễn Viện, thấy con gái đã ngủ ngon, mới trở về phòng. Khi đó Lưu Vân còn chưa ngủ, hai người còn nói với nhau mấy câu."
"Sáng hôm sau, Lưu Vân rời giường gọi con gái, phát hiện không thấy Nguyễn Viện nữa."
Vương đạo đọc đoạn cuối cùng: "Ngoài ra, bà ngoại Nguyễn Viện kể lại: tối hôm qua thời gian bà trở về là mười giờ tối. Lúc đó cửa lớn biệt thự cũng không khóa, thư phòng và phòng ngủ đều ở lầu hai."
Vương đạo khép hồ sơ lại, thấp giọng nói: "Các manh mối hiện tại đều đã nói rõ, các vị cảnh sát, vui lòng giải quyết vụ án này trong vòng bốn ngày,"
HẾT CHƯƠNG 42
OOC cũng kinh ngạc: "Đó là mẹ ngươi?!" OOC đánh giá Lưu Vân mẹ của Nguyễn Chỉ một lượt từ trên xuống dưới, "Gen duy truyền rất mạnh mẽ, mẹ ngươi thật xinh đẹp."
Trong lòng Nguyễn Chỉ nói đó là đương nhiên, năm đó thiếu chút nữa mẹ cậu đã gia nhập vòng giải trí. Nếu không phải ba cậu liều mạng ngăn cản, không chừng bây giờ cậu đã là tinh nhị đại*!
*Minh tinh đời thứ hai
Những người ái mộ trong phòng trực tiếp trong nháy mắt cũng cười vang, trên đạn mạc là một loạt hahahaha.
"Mọe nó, tôi vừa định hỏi là mời được diễn viên quần chúng ở đâu, dù đã trung niên nhưng vẫn đẹp quá, không nghĩ tới —- ahaha."
"Ahaha đây là gặp phụ huynh rồi? Làm tròn lên là kết hôn luôn! [tôi tin]"
Trước ống kính, Nguyễn Chỉ vẫn đang đu trên người Đỗ Thương Sinh, cậu nghĩ hay là nhảy xuống, nhưng không ngờ ảnh đế bỗng nhiên đưa tay ra nâng mông cậu lên dường như sợ cậu ngã xuống.
Lần này, Nguyễn Chỉ thật sự cùng anh "Chặt chẽ không thể tách rời" .
Nguyễn Chỉ: "..."
Bị mẹ ruột của mình bắt gặp mình đang tiếp xúc thân mật với người khác là cảm giác gì, lần này Nguyễn Chỉ đã tự mình cảm nhận được, cậu nhận được ánh mắt của mẹ mình, quyết định giả chết, cằm đặt trên vai Đỗ Thương Sinh, ngậm miệng không lên tiếng.
Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯
Ngay lúc này, mẹ cậu lên tiếng.
Lưu Vân nữ sĩ trợn mắt lên nhìn về phía Đỗ Thương Sinh, trên mặt là sự kích động không hề che giấu: "Xin chào, là cảnh sát Đỗ Thương Sinh phải không, mau vào mau vào, mấy vị cảnh sát khác đều đang ở trong phòng chờ."
Lưu Vân nữ sĩ vừa dứt lời, liền lôi kéo Đỗ Thương Sinh đi vào trong, không thèm cho Nguyễn Chỉ một cái liếc mắt.
Nguyễn Chỉ: "."
OOC khó mà tin nổi: "Mẹ ngươi cũng quá chuyên nghiệp, nhanh như vậy đã nhập diễn ."
Trên đạn mạc Nguyễn phấn cũng chép miệng:
"Giống ghê, nhìn phát là đoán ra con ruột ha ha"
"Haha nội tâm Nguyễn Nguyễn OS: Mẹ?! Mẹ ơi?!!"
Cũng có vài Nguyễn phấn nhìn ra điểm mù:
"Mấy cô không khen ngợi thể lực của ảnh đế sao? Nguyễn Nguyễn dù có gầy cũng là con trai, không nhẹ đâu, Đỗ ảnh đế cũng không thở dốc miếng nào, tố chất thân thể này quá tuyệt."
Đỗ phấn vẫn luôn lẳng lặng xem phát sóng cuối cùng mở miệng:
"Lần trước Nguyễn Nguyễn leo núi với Đô Đô, mấy người thấy Đô Đô có thở dốc không [đầu chó]"
"Đừng hỏi nữa, trên lưng cõng vợ, thân thể có phản ứng vui sướng!"
Trước màn ảnh, Đỗ Thương Sinh cũng không để Nguyễn Chỉ leo xuống, anh vừa cùng Lưu Vân chào hỏi vừa đi vào biệt thự, vẫn luôn để Nguyễn Chỉ trên lưng, hai tay vẫn luôn đỡ ở mông cậu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, như là gặp trưởng bối bình thường, không lộ chút nào là mệt mỏi.
Khi bọn họ đang đi về phía trước, đột nhiên Nguyễn Chỉ nhớ đến một chuyện —- "Thôi xong! Không lấy dù!"
OOC an ủi: "Chuyện cỏn con, đừng để ý ~"
Trong lòng Nguyễn Chỉ nghi ngờ: "...Không phải vừa rồi người nói không che dù sẽ tan thành tro bụi, vĩnh viễn không siêu sinh?"
OOC cây ngây không sợ chết đứng: "Gạt ngươi thôi, tự xử quá nhiều mới hồn phi phách tán."
Nguyễn Chỉ: "... ? ?"
—-
Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯
Nguyễn Chỉ vẫn đang cùng hệ thống đấu võ mồm, Lưu Vân đã dẫn hai người...một người một quỷ vào biệt thự, trên đường bắt đầu kể chuyện biệt thự này cho Đỗ Thương Sinh nghe:
"Biệt thự này, tôi và chồng đã chọn rất lâu mới quyết định mua vì cảm thấy vị trí tốt, phụ cận đều là trường có tiếng, sau này Viện Viện đi học cũng thuận tiện hơn, không ngờ vào ở không được bao lâu đã xảy ra chuyện." Viện Viện mà Lưu Vân nói là đứa con gái mất tích của bà.
Mà lúc này vẻ đau lòng hiện trên khóe Lưu Vân, ngay cả nói chuyện cũng nức nở, nhìn vào thật sự là hình tượng người mẹ có con gái bị mất tích.
Tất cả mọi người bị kỹ xảo của bà thuyết phục, cảm giác Lưu Vân thật sự là mẹ ruột của đứa trẻ trong sự kiện con gái nhà họ lưu ở thành phố Z bị mất tích!
Lưu Vân kể cho Đỗ Thương Sinh kỉ niệm về con gái bà, khiến cho mọi người nghe thấy cũng đau lòng rơi lệ. Dù sao bà cũng là biên đạo xuất thân chính quy, lại là tổng giám kế hoạch bước ra từ RZ, biên ra một câu chuyện cũng chỉ là việc tiện tay, trên đạn mạc không ít người bắt đầu gửi đi biểu tượng "gào khóc", biểu đạt sự đồng cảm.
Đến Nguyễn Chỉ cũng không nhịn được phải lộ ra biểu cảm nghi ngờ cuộc đời.
Nếu như cậu không phải là con một của Lưu Vân, e rằng tự Nguyễn Chỉ cũng tin tưởng, nhiều khi mình thật sự có em gái!
OOC cũng mở miệng thán phục: "Ai nha, mẹ ngươi mạnh mẽ, quá mạnh mẽ, diễn tinh hơn so với ngươi ha ha ha."
Chỉ có sắc mặt Đỗ ảnh đế vẫn bình tĩnh, cho dù phải cõng Nguyễn Chỉ, bước đi vẫn nhàn nhã như trước, không nhanh không chậm, nghe những lời của mẹ Nguyễn Chỉ, trầm giọng hỏi: "Có thể cho tôi xem ảnh con gái của bà không?"
Lưu Vân còn đang giả vờ lau nước mắt, nghe thấy lời ảnh đế nói cũng không dừng động tác, tay trái che mắt giả vờ khổ sở, tay phải từ trong ví tiền lấy ra một tấm ảnh.
Lưu Vân ngưng tiếng khóc sụt sùi, đưa ảnh cho Đỗ Thương Sinh.
Người quay phim của bọn họ, chọn chỗ đứng vô cùng tốt, tuy rằng tấm ảnh trên tay Lưu Vân đã chỉnh sửa, ống kính dù không có phản quan vẫn quay rõ khuôn mặt trên bức ảnh.
Đó là ——
Nguyễn Chỉ: "! ? ?"
Đỗ Thương Sinh: ". . ."
OOC hệ thống: "Phụt ha ha ha "
Trên tấm hình bị cố ý chỉnh sửa cho cũ kỹ, là một cô bé khoảng sáu, bảy tuổi mặc váy đỏ mang đôi găng tay màu trắng. Cô bé có dáng vẻ tinh xảo ngọt ngào, giống Lưu Vân đến bảy tám phần, trên đầu mang một bộ tóc giả vàng, cột thành đuôi ngựa ở hai bên, còn đội một chiếc mũ hoa đỏ tươi, một bên có những sợi tua rua bằng bạc.
Một cô bé xinh đẹp như ánh mặt trời.
...Nếu như không nhìn kỹ mặt của bé.
Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯
Bởi vì chỉ cần là người đã từng gặp Nguyễn Chỉ, thì có thể trong một cái liếc mắt đã nhìn ra, đây là ảnh Nguyễn Chỉ khi còn bé!
Đôi mắt hoa đào giống Lưu Vân như đúc, qua nhiều năm như vậy cũng không có thay đổi lớn. Chưa nói tới khuôn mặt hệ mèo đặc trưng của Nguyễn Chỉ, cho dù cậu mặt âu phục đứng nghiêm dưới tán cây, cũng manh đến tim gan người ta mềm nhũn.
*In case các cô không thể tưởng tượng người có khuôn mặt hệ mèo = ))
Trên đạn mạc khán giả cười muốn điên rồi:
"Đa tạ dì Lưu Vân, để con được thấy Nguyễn Nguyễn lúc bé hahaha."
"Gì? Đang dụ tui sinh em bé hả?!"
"Không không không, tỷ muội phía trước, mẹ Nguyễn Chỉ đang nói với chúng ta, sinh trai hay gái thì cũng vậy chỉ là vấn đề trang phục (không phải)"
Nguyễn phấn cũng chịu không nổi:
"Tôi cho rằng giờ phút này chỉ có một câu nói diễn đạt được cảm giác của Nguyễn lưu lượng —- ôi mẹ ơi!!"
"Tôi hiểu mà, tính cách thiết lập lần này không phải linh hồn thầm lặng, mà là một trăm cách bắt nạt Nguyễn Nguyễn ahaha.""
"Nguyễn lưu lượng: tôi khổ quá mà!"
Nguyễn Chỉ không biết khán giả nói gì trên đạn mạc, nhưng đúng là lúc thấy tấm ảnh ngày bé của mình trên tay Lưu Vân, tâm lý cậu xác thật chỉ có bốn chữ: tôi khổ quá mà!
Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯
OOC chà chà ngợi khen: "Thật không ngờ tới, thì ra từ lúc nhỏ ngươi đã có đam mê mặt nữ trang khặc khặc"
Nguyễn Chỉ: "."
Nguyễn Chỉ không nhịn được nghiêng đầu trừng mẹ mình, nhưng đáng tiếc Lưu Vân hoàn toàn không thèm để ý con trai nhà mình, giống như thật sự không nhìn thấy Nguyễn Chỉ, còn kể vài chuyện thú vị của con gái nhà mình sinh động như thật.
Càng nói hốc mắt càng đỏ lên, cuối cùng nước mắt đọng lại trong hốc mắt.
Dáng vẻ Lưu Vân cũng thuộc loại mỹ nhân khó gặp, lúc khóc nước mắt như mưa, trước màn ảnh khán giả đều đồng cảm với bà.
Khán giả:
"Không xong rồi, tôi sắp bị mẹ Nguyễn Chỉ câu mất, Nguyễn Nguyễn tha thứ cho em, mẹ anh đẹp quá, em không thể không từ bỏ anh [đầu chó]"
"Phía trước, con nít mới phải chọn lựa, làm người lớn thì muốn cả hai! Nguyễn Chỉ và mẹ tôi đều muốn!"
Hai người một quỷ cứ như thế mà đến cửa biệt thự, lúc Lưu Vân đi ra thì không đóng cửa, Đỗ Thương Sinh kéo cửa nhìn vào trong, trong phòng khách biệt thự nhóm người Lưu Phi Vũ đang bàn luận"vụ án".
Ngoài ý muốn chính là Vương Xuyên cũng ở đây, ông ngồi trên sofa, cần một xấp giấy, hình như là kịch bản.
Mọi người nghe tiếng mở cửa đều nghiên đầu nhìn sang, Vương Mỹ Cầm nhìn thấy bọn họ trước, liếc mắt đã thấy Đỗ Thương Sinh đứng ở cửa, đầu óc chậm nửa nhịp, chưa nghĩ rõ ràng Nguyễn Chỉ làm sao không có ở đây.
Vừa định lên tiếng hỏi, đã thấy Nguyễn Chỉ nằm bò trên lưng Đỗ Thương Sinh.
Cả người như bị ấn nút tạm dừng, khóe miệng bất động.
Kẹt hết hai giây mới lấy lại tinh thần, nhớ tới tên weibo Vương Đạo đã nói bố trí mới của Nguyễn Chỉ, sửa miệng; "Đỗ cảnh quan mới đến sao? Mau ngồi xuống."
Nguyễn phấn phát đạn mạc:
"Em chỉ muốn biết nếu ảnh đế ngồi xuống, linh hồn thầm lặng để chỗ nào."
"...Ngồi trên vai?
Nguyễn Chỉ còn không biết, fan nhà mình đã thảo luận đến vấn đề hóc búa như vậy, cậu yên lặng bị Đỗ Thương Sinh cõng tới bên ghế sofa.
Đến lúc này, tất cả khách mời đã thấy Nguyễn Chỉ trên lưng Đỗ Thương Sinh.
Nguyễn Chỉ "..." muốn chết, cực kỳ muốn chết luôn.
OOC lớn tiếng cổ vũ cậu: "Đừng hoảng bảo bối, nghĩ đến mặt tích cực! Chân cách mặt đất, vi khuẩn tránh xa, ở trên đỉnh cao của sự thông mình! Cố lơn!"
"."
Cuối cùng Đỗ Thương Sinh cũng không có ngồi xuống, anh đứng bên bàn nhỏ cạnh sofa, vừa vặn đặt Nguyễn Chỉ ngồi lên bàn, lần này hai người đều có thể nghỉ ngơi một hồi.
Đỗ Phấn:
"Huhuhu, Đô Đô thật tri kỷ"
Nguyễn Phấn:
"+1!"
Lúc này Nguyễn Chỉ mới thở phào nhẹ nhõm, ảnh đến vẫn luôn cõng cậu, nếu như để anh mệt, thì cậu có lỗi lớn rồi.
Một bên khác Vương Xuyên thấy mọi người đã đông đủ, mở xấp giấy trên tay ra, đọc nội dung phía trên: "Vụ án lần này tôi đã ghi chép tỉ mỉ với Lưu Vân thái thái, giờ mọi người đã đông đủ, thuật lại một lần với mọi người. Tất cả manh mối đều ghi chép ở đây."
Sáu khách mời đồng thời gật đầu, Vương Xuyên nói tiếp:
"Nhà họ Nguyễn luôn có bốn người, là Lưu Vân thái thái, chồng bà, con gái, và bà ngoại cùng sinh sống. Tối thứ năm tuần trước, Lưu Vân thái thái tham gia xong cuộc họp phụ huynh của con gái Nguyễn Viện, dắt con về nhà. Buổi tối tầm tám giờ, bà ngoại Nguyễn Viện ra ngoài tản bộ, cùng lúc đó chồng của Lưu Vân là Nguyễn Kiến Lâm về nhà, cùng Nguyễn Viện chơi điện tử hết nửa tiếng. Lúc tám giờ rưỡi, nhân viên của công ty Nguyễn Kiếm Lâm – Lâm Phong đến đưa văn kiện, tám giờ bốn mươi rời đi."
"Sau khi Lâm Phong đi, Nguyễn Kiến Lâm mang văn kiện đến thư phòng, Lưu Vân dẫn Nguyễn Viện về phòng cho bé ngủ, khoảng hai mươi phút sau, Lưu Vân thái thái đến nhà tắm rửa mặt."
Vương đạo nói tiếp: 'Lúc bà đang rửa mặt thì nghe tiếng đóng cửa lớn, Lưu Vân từ nhà tắm đi ra, định xuống lầu xem, tới gần hành lang thì thấy phòng bà ngoại Nguyễn Viện sáng đèn. Lưu Vân cho là mẹ mình trở về đóng cửa, tiếp tục đi rửa mặt."
"Sau khi rửa mặt, Lưu Vân lên giường nghỉ ngơi, chín giờ rưỡi Nguyễn Kiến Lâm làm việc xong xuôi, lúc về phòng ngủ cố ý ghé xem Nguyễn Viện, thấy con gái đã ngủ ngon, mới trở về phòng. Khi đó Lưu Vân còn chưa ngủ, hai người còn nói với nhau mấy câu."
"Sáng hôm sau, Lưu Vân rời giường gọi con gái, phát hiện không thấy Nguyễn Viện nữa."
Vương đạo đọc đoạn cuối cùng: "Ngoài ra, bà ngoại Nguyễn Viện kể lại: tối hôm qua thời gian bà trở về là mười giờ tối. Lúc đó cửa lớn biệt thự cũng không khóa, thư phòng và phòng ngủ đều ở lầu hai."
Vương đạo khép hồ sơ lại, thấp giọng nói: "Các manh mối hiện tại đều đã nói rõ, các vị cảnh sát, vui lòng giải quyết vụ án này trong vòng bốn ngày,"
HẾT CHƯƠNG 42
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất