Chương 1: Chết
Tôi thấy hắn rời khỏi cầu thang.
Ánh đèn tù mù, vách tường bẩn thỉu, cống thoát nước tản ra thứ mùi hôi thối.
Tôi nằm trên mặt đất, máu dần trở nên lạnh lẽo, đông lại, tạo thành một cục.
Trước khi đi hắn đã nói với tôi, tình yêu, thật xin lỗi, anh yêu em rất nhiều, anh rất muốn đi cùng em đến cuối đời, nhưng anh rất sợ, thật xin lỗi...
Tôi không nói, hoặc có lẽ tôi không nói thêm được gì cả.
Vết thương trên cổ tay đang không ngừng chảy máu, tôi yếu ớt nâng cánh tay lên, ngậm lấy.
Hương vị của máu rất tuyệt, thậm chí còn ngon hơn cả socola nóng, mềm mại, ấm áp, còn có một chút ngọt ngào.
Bên ngoài vang lên tiếng ô tô khởi động.
Nơi này là vùng hoang vu, tường rất mỏng, không đủ cách âm. Tôi bị trói chặt, sốt cao, trên cổ tay còn có một vết thương vô cùng dữ tợn.
Người yêu tôi muốn giết tôi, còn tôi thì không thể nhớ nổi tên hắn.
Quạ đen ngoài cửa sổ bắt đầu gào, mà dường như đó chỉ là ảo giác, vì tuyết đã bắt đầu rơi.
Tuyết rơi dày như lông ngỗng, tôi càng ngày càng lạnh, lại càng ngày càng tỉnh táo hơn.
Bên tai lại bắt đầu vang lên giọng nói dịu dàng của hắn, hắn nói, tình yêu à, anh yêu em, em nhất định phải tin tưởng anh.
Tôi tin anh, tôi nghĩ, dường như không có gì mâu thuẫn giữa việc yêu tôi và giết tôi.
Nhưng tại sao lại muốn rời khỏi em... Tại sao lại để em một mình, em lạnh quá, đau nữa... Vì sao anh không ôm em rồi nhìn em chết đi.
Tại sao?
Tại sao lại như vậy?
Tại sao lại như... vậy?
Sau đó tôi nghe được một âm thanh, ai đó đang gọi tên của tôi, hắn gọi Nhạc Việt, Nhạc Việt, Nhạc Việt.
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt đang thối rữa.
Nhạc Việt, Nhạc Việt. Khuôn mặt thối rữa đó cúi xuống, hôn lên môi tôi, không ngừng gọi tên tôi, Nhạc Việt, Nhạc Việt.
Anh chết như thế nào? Tôi hỏi hắn, không phải hắn đã rời khỏi rồi sao.
Nhạc Việt, Nhạc Việt. Hắn không trả lời, chỉ tiếp tục hôn tôi.
Đôi môi hư thối nên cảm giác cũng không tốt, còn có giòi bọ từ trên mặt hắn rơi xuống, tôi cũng không quá để ý, chỉ lặng lặng nhìn.
Nhạc Việt, Nhạc Việt. Hắn lại bắt đầu gọi tôi.
"Anh là ai?" Tôi hỏi hắn, anh là Lâm Như Lục sao?
"Anh là, anh là, anh là Lâm Như Lục." Cái xác đang phân hủy kia trả lời tôi, "Anh là Lâm Như Lục, Nhạc Việt, anh luôn tìm em, anh luôn tìm kiếm em."
Tôi có hơi không rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Tôi bắt đầu xuất hiện ảo giác rồi sao? Cũng phải thôi, nếu không thì tại sao Lâm Như Lục lại trở nên như thế này.
Hắn muốn giết tôi mà.
"Nhạc Việt." Hắn không trả lời, tiếp tục gọi hai chữ kia.
Lâm Như Lục, tôi chỉ vui vẻ nhìn hắn, cuối cùng anh cũng theo em rồi?
"Nhạc Việt." Tay hắn lạnh băng, mò vào trong quần áo của tôi.
Lâm Như Lục, em đã nói, em yêu anh.
- ---------
Ủa tức quá má ơi đăng cái ảnh bìa lên mà nó ko lên đm.
Ánh đèn tù mù, vách tường bẩn thỉu, cống thoát nước tản ra thứ mùi hôi thối.
Tôi nằm trên mặt đất, máu dần trở nên lạnh lẽo, đông lại, tạo thành một cục.
Trước khi đi hắn đã nói với tôi, tình yêu, thật xin lỗi, anh yêu em rất nhiều, anh rất muốn đi cùng em đến cuối đời, nhưng anh rất sợ, thật xin lỗi...
Tôi không nói, hoặc có lẽ tôi không nói thêm được gì cả.
Vết thương trên cổ tay đang không ngừng chảy máu, tôi yếu ớt nâng cánh tay lên, ngậm lấy.
Hương vị của máu rất tuyệt, thậm chí còn ngon hơn cả socola nóng, mềm mại, ấm áp, còn có một chút ngọt ngào.
Bên ngoài vang lên tiếng ô tô khởi động.
Nơi này là vùng hoang vu, tường rất mỏng, không đủ cách âm. Tôi bị trói chặt, sốt cao, trên cổ tay còn có một vết thương vô cùng dữ tợn.
Người yêu tôi muốn giết tôi, còn tôi thì không thể nhớ nổi tên hắn.
Quạ đen ngoài cửa sổ bắt đầu gào, mà dường như đó chỉ là ảo giác, vì tuyết đã bắt đầu rơi.
Tuyết rơi dày như lông ngỗng, tôi càng ngày càng lạnh, lại càng ngày càng tỉnh táo hơn.
Bên tai lại bắt đầu vang lên giọng nói dịu dàng của hắn, hắn nói, tình yêu à, anh yêu em, em nhất định phải tin tưởng anh.
Tôi tin anh, tôi nghĩ, dường như không có gì mâu thuẫn giữa việc yêu tôi và giết tôi.
Nhưng tại sao lại muốn rời khỏi em... Tại sao lại để em một mình, em lạnh quá, đau nữa... Vì sao anh không ôm em rồi nhìn em chết đi.
Tại sao?
Tại sao lại như vậy?
Tại sao lại như... vậy?
Sau đó tôi nghe được một âm thanh, ai đó đang gọi tên của tôi, hắn gọi Nhạc Việt, Nhạc Việt, Nhạc Việt.
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt đang thối rữa.
Nhạc Việt, Nhạc Việt. Khuôn mặt thối rữa đó cúi xuống, hôn lên môi tôi, không ngừng gọi tên tôi, Nhạc Việt, Nhạc Việt.
Anh chết như thế nào? Tôi hỏi hắn, không phải hắn đã rời khỏi rồi sao.
Nhạc Việt, Nhạc Việt. Hắn không trả lời, chỉ tiếp tục hôn tôi.
Đôi môi hư thối nên cảm giác cũng không tốt, còn có giòi bọ từ trên mặt hắn rơi xuống, tôi cũng không quá để ý, chỉ lặng lặng nhìn.
Nhạc Việt, Nhạc Việt. Hắn lại bắt đầu gọi tôi.
"Anh là ai?" Tôi hỏi hắn, anh là Lâm Như Lục sao?
"Anh là, anh là, anh là Lâm Như Lục." Cái xác đang phân hủy kia trả lời tôi, "Anh là Lâm Như Lục, Nhạc Việt, anh luôn tìm em, anh luôn tìm kiếm em."
Tôi có hơi không rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Tôi bắt đầu xuất hiện ảo giác rồi sao? Cũng phải thôi, nếu không thì tại sao Lâm Như Lục lại trở nên như thế này.
Hắn muốn giết tôi mà.
"Nhạc Việt." Hắn không trả lời, tiếp tục gọi hai chữ kia.
Lâm Như Lục, tôi chỉ vui vẻ nhìn hắn, cuối cùng anh cũng theo em rồi?
"Nhạc Việt." Tay hắn lạnh băng, mò vào trong quần áo của tôi.
Lâm Như Lục, em đã nói, em yêu anh.
- ---------
Ủa tức quá má ơi đăng cái ảnh bìa lên mà nó ko lên đm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất