Khi Thánh Sát Thủ Xuyên Không Làm Hệ Thống
Chương 16: Bắt Đầu Xây Dựng Môn Phái
Sau đó, Lưu Ly ấn vô ô có chữ 'nhận', tiếng thông báo vang lanh lảnh trong tai:
"Các vật phẩm đã được chuyển vào không gian.."
"Tinh! Kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ bí mật 'đả thương đệ tử của Bát lưu Ngạo Thiên tông', phần thưởng là 30/100 điểm hoàn thành nhiệm vụ". Hệ thống thông báo tiếp.
Lưu Ly thắc mắc về nhiệm vụ bí mật, hệ thống lại phải tốn năng lượng để giải thích cặn kẽ cho cô hiểu.
Giọng nói lạnh băng của Lục Thiên Tiên cất lên làm cho Lưu Ly trở về thực tại:
"Chưởng môn, bây giờ đi đâu?"
Trầm tư suy nghĩ cả ngày, bây giờ, thản nhiên, Lưu Ly mới trả lời câu hỏi của Lục Thiên Tiên:
"Ưm.. Bổn tọa.. cũng chẳng biết nữa."
"Thế thì.." Lục Thiên Tiên đảo đôi mắt màu bạch lạnh buốt lướt qua Lưu Ly, thân cô chớm lành lạnh, bất giác run lên. "Nếu không làm được, chức chưởng môn này ngươi giao cho ta đi, ta làm sẽ tốt hơn."
Nghe xong, Lưu Ly không tự chủ cười lên một cái. Điệu cười kia tỏa sáng rực rỡ như ánh nắng ban mai, chiếu rọi xuyên qua kẽ lá, khiến người nhìn vào cảm thấy ấm lòng. Nhưng, đó chỉ là khởi đầu của nụ cười cô. Mấy phút sau, điệu cười trở nên quái dị lạ thường, xua tan nhanh những tia ấm áp kia. Lưu Ly cười phá lên, lớn giọng, tự tin lên tiếng với đại đệ tử mĩ nhân của mình:
"Có bản lĩnh, thì tiến lên dành lấy đi. Bổn tọa đã cho ngươi rồi thì không cướp lại đâu. Ngươi có thể báo báo tích tích bổn tọa mang một trăm con rồng về đây được mà, không sao, không sao cả."
"Nếu ngươi chết đi, ta có thể lấy." Một câu nói ngắn gọn, súc tích, đầy sự chuẩn không cần chỉnh của Lục Thiên Tiên làm cho Lưu Ly dự định phải đứng hình, chôn chân và trầm mặc trong nửa ngày tiếp theo.
Lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng, chưa đầy thời gian đã dự định, Lưu Ly từ trầm mặc chuyển sang cười ha há:
"Ha ha! Được thôi, bổn tọa giữ lời hứa với ngươi. Nào, đi xây dựng môn phái thôi!" Lưu Ly vươn vai, đứng dậy. Lục Thiên Tiên bất lực, không nói một lời nào, đành đi theo sự chỉ dẫn của Lưu Ly.
* * *
Mấy ngày sau.
Một buổi sáng đẹp sau cơn mưa dài đằng đẵng mấy ngày, trời trong xanh, mây quang sạch sẽ.
Nước ở đâu chảy róc rách, tiếng dã thú rung rợn vang lên từng đợt, tiếng rì rào của ngọn gió hè thổi qua các ngọn cỏ xanh mơn mởn.
Những tia nắng gắt chói chang rực lửa của mùa hè dường như muốn thiêu cháy, đốt sạch mọi vật nằm dưới chân của mình, ngay cả hai con người đang đi dưới tán lá xanh mướt mà rậm rạp của cây rừng kia.
"Thiên Tiên, lại đây, leo lên ngọn núi này xem môn phái tương lai của chúng ta tọa lạc ở đó có được không đi?" Vui mừng và muốn lấy hiệu cho Lục Thiên Tiên, Lưu Ly nhảy cẫng lên rồi la toáng, khiến các con vật nhỏ hay có tính nhút nhát chạy mất dép. Đợi Lục Thiên Tiên tiến đến, Lưu Ly bắt đầu thử sức leo lên con núi dốc này mà không cần dụng cụ thiết bị gì.
Thử thách leo núi xin được bắt đầu!
Cả hai người hăm hở, sung sức leo lên. Mặc dù đường đất sau nhiều ngày mưa rất bẩn trơn nhão nhoẹt, đi đường không khỏi dính đất vào người, vào áo quần, nhưng nàng- Lục Thiên Tiên không bẩn chút nào, mà lại toát ra thần khí của một bông tuyết liên hoa trắng muốt, xinh đẹp, cao ngạo, không nhiễm bụi trần và một thân bạch y vẫn sạch sẽ như thường. Lưu Ly thì ngược lại. Từ lúc bắt đầu, cô đã từ một người tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành nhất Đại Hòa quốc thành một kẻ bẩn lem luốc, y phục đỏ lửa bị những chấm nâu nâu màu bùn đất hất lên làm bẩn gần hết. Nhưng, cô vẫn giữ được một chút xinh đẹp! Ừm, chỉ một chút xíu xiu thôi.
Đến nơi, bọn họ nhìn thấy một cổ trạch (ngôi nhà, tòa nhà cũ) vỡ nát, hoang tàn. Dường như tòa cổ trạch này bị huỷ đã lâu, vì cỏ cây xung quanh mọc tua tủa, rậm, những nhánh dây leo mọc chen chúc vào nhau, tường thì nổi từng đám rêu màu lục to tướng. Không ai nhìn ai, một chưởng môn tương lai và một đại đệ tử cùng nhau bước vào trong đó thăm thú. Vừa bước vào, Lưu Ly cầm cổ tay trái của Lục Thiên Tiên chạy một mạch đến góc tường, ánh mắt lấp lánh tựa như các vì sao trên trời, long đầy kinh hỉ (kinh ngạc+ vui mừng) :
"Thiên Tiên, Thiên Tiên, xem này. Đây là Hồng Độc hoa nè. Gốc thảo dược này thêm với cả Bạch Diệp thảo và Huyết Linh hoa thì tạo thành một loại kịch độc rất có một không hai đó nha. Uầy, ở đây có nhiều Hồng Độc hoa quá. Ngươi có nghĩ rằng đặt môn phái đây không?"
Quả thật rằng, Hồng Độc hoa có màu đỏ tươi rất đẹp, quyến rũ và hiếm có, nhưng khi kết hợp với hai loại dược liệu này, nó có thể lấy đi nhiều mạng người chỉ trong tích tắc!
Lúc này, Lưu Ly mới để ý xung quanh. Đột nhiên, ở một góc tối tăm, bình thường ít ai để ý đến, cô thấy một cánh cửa lạ thỉnh thoảng đóng ra mở vào. Vì mục nát, hư hỏng và tồi tàn từ rất lâu về trước nên nó phát ra âm thanh 'kẽo kẹt.. kẽo kẹt..', làm kích thích trí tò mò không giới hạn của vị Độc y cao cao tại thượng này. Quay mặt ra phía đằng sau, nhẹ nhàng vẫy tay rồi bảo Lục Thiên Tiên:
"Thiên Tiên, ngươi mau qua đây xem thử đi."
Sau đó, Lưu Ly đẩy cửa vào, Lục Thiên Tiên liền bước theo.
"Các vật phẩm đã được chuyển vào không gian.."
"Tinh! Kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ bí mật 'đả thương đệ tử của Bát lưu Ngạo Thiên tông', phần thưởng là 30/100 điểm hoàn thành nhiệm vụ". Hệ thống thông báo tiếp.
Lưu Ly thắc mắc về nhiệm vụ bí mật, hệ thống lại phải tốn năng lượng để giải thích cặn kẽ cho cô hiểu.
Giọng nói lạnh băng của Lục Thiên Tiên cất lên làm cho Lưu Ly trở về thực tại:
"Chưởng môn, bây giờ đi đâu?"
Trầm tư suy nghĩ cả ngày, bây giờ, thản nhiên, Lưu Ly mới trả lời câu hỏi của Lục Thiên Tiên:
"Ưm.. Bổn tọa.. cũng chẳng biết nữa."
"Thế thì.." Lục Thiên Tiên đảo đôi mắt màu bạch lạnh buốt lướt qua Lưu Ly, thân cô chớm lành lạnh, bất giác run lên. "Nếu không làm được, chức chưởng môn này ngươi giao cho ta đi, ta làm sẽ tốt hơn."
Nghe xong, Lưu Ly không tự chủ cười lên một cái. Điệu cười kia tỏa sáng rực rỡ như ánh nắng ban mai, chiếu rọi xuyên qua kẽ lá, khiến người nhìn vào cảm thấy ấm lòng. Nhưng, đó chỉ là khởi đầu của nụ cười cô. Mấy phút sau, điệu cười trở nên quái dị lạ thường, xua tan nhanh những tia ấm áp kia. Lưu Ly cười phá lên, lớn giọng, tự tin lên tiếng với đại đệ tử mĩ nhân của mình:
"Có bản lĩnh, thì tiến lên dành lấy đi. Bổn tọa đã cho ngươi rồi thì không cướp lại đâu. Ngươi có thể báo báo tích tích bổn tọa mang một trăm con rồng về đây được mà, không sao, không sao cả."
"Nếu ngươi chết đi, ta có thể lấy." Một câu nói ngắn gọn, súc tích, đầy sự chuẩn không cần chỉnh của Lục Thiên Tiên làm cho Lưu Ly dự định phải đứng hình, chôn chân và trầm mặc trong nửa ngày tiếp theo.
Lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng, chưa đầy thời gian đã dự định, Lưu Ly từ trầm mặc chuyển sang cười ha há:
"Ha ha! Được thôi, bổn tọa giữ lời hứa với ngươi. Nào, đi xây dựng môn phái thôi!" Lưu Ly vươn vai, đứng dậy. Lục Thiên Tiên bất lực, không nói một lời nào, đành đi theo sự chỉ dẫn của Lưu Ly.
* * *
Mấy ngày sau.
Một buổi sáng đẹp sau cơn mưa dài đằng đẵng mấy ngày, trời trong xanh, mây quang sạch sẽ.
Nước ở đâu chảy róc rách, tiếng dã thú rung rợn vang lên từng đợt, tiếng rì rào của ngọn gió hè thổi qua các ngọn cỏ xanh mơn mởn.
Những tia nắng gắt chói chang rực lửa của mùa hè dường như muốn thiêu cháy, đốt sạch mọi vật nằm dưới chân của mình, ngay cả hai con người đang đi dưới tán lá xanh mướt mà rậm rạp của cây rừng kia.
"Thiên Tiên, lại đây, leo lên ngọn núi này xem môn phái tương lai của chúng ta tọa lạc ở đó có được không đi?" Vui mừng và muốn lấy hiệu cho Lục Thiên Tiên, Lưu Ly nhảy cẫng lên rồi la toáng, khiến các con vật nhỏ hay có tính nhút nhát chạy mất dép. Đợi Lục Thiên Tiên tiến đến, Lưu Ly bắt đầu thử sức leo lên con núi dốc này mà không cần dụng cụ thiết bị gì.
Thử thách leo núi xin được bắt đầu!
Cả hai người hăm hở, sung sức leo lên. Mặc dù đường đất sau nhiều ngày mưa rất bẩn trơn nhão nhoẹt, đi đường không khỏi dính đất vào người, vào áo quần, nhưng nàng- Lục Thiên Tiên không bẩn chút nào, mà lại toát ra thần khí của một bông tuyết liên hoa trắng muốt, xinh đẹp, cao ngạo, không nhiễm bụi trần và một thân bạch y vẫn sạch sẽ như thường. Lưu Ly thì ngược lại. Từ lúc bắt đầu, cô đã từ một người tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành nhất Đại Hòa quốc thành một kẻ bẩn lem luốc, y phục đỏ lửa bị những chấm nâu nâu màu bùn đất hất lên làm bẩn gần hết. Nhưng, cô vẫn giữ được một chút xinh đẹp! Ừm, chỉ một chút xíu xiu thôi.
Đến nơi, bọn họ nhìn thấy một cổ trạch (ngôi nhà, tòa nhà cũ) vỡ nát, hoang tàn. Dường như tòa cổ trạch này bị huỷ đã lâu, vì cỏ cây xung quanh mọc tua tủa, rậm, những nhánh dây leo mọc chen chúc vào nhau, tường thì nổi từng đám rêu màu lục to tướng. Không ai nhìn ai, một chưởng môn tương lai và một đại đệ tử cùng nhau bước vào trong đó thăm thú. Vừa bước vào, Lưu Ly cầm cổ tay trái của Lục Thiên Tiên chạy một mạch đến góc tường, ánh mắt lấp lánh tựa như các vì sao trên trời, long đầy kinh hỉ (kinh ngạc+ vui mừng) :
"Thiên Tiên, Thiên Tiên, xem này. Đây là Hồng Độc hoa nè. Gốc thảo dược này thêm với cả Bạch Diệp thảo và Huyết Linh hoa thì tạo thành một loại kịch độc rất có một không hai đó nha. Uầy, ở đây có nhiều Hồng Độc hoa quá. Ngươi có nghĩ rằng đặt môn phái đây không?"
Quả thật rằng, Hồng Độc hoa có màu đỏ tươi rất đẹp, quyến rũ và hiếm có, nhưng khi kết hợp với hai loại dược liệu này, nó có thể lấy đi nhiều mạng người chỉ trong tích tắc!
Lúc này, Lưu Ly mới để ý xung quanh. Đột nhiên, ở một góc tối tăm, bình thường ít ai để ý đến, cô thấy một cánh cửa lạ thỉnh thoảng đóng ra mở vào. Vì mục nát, hư hỏng và tồi tàn từ rất lâu về trước nên nó phát ra âm thanh 'kẽo kẹt.. kẽo kẹt..', làm kích thích trí tò mò không giới hạn của vị Độc y cao cao tại thượng này. Quay mặt ra phía đằng sau, nhẹ nhàng vẫy tay rồi bảo Lục Thiên Tiên:
"Thiên Tiên, ngươi mau qua đây xem thử đi."
Sau đó, Lưu Ly đẩy cửa vào, Lục Thiên Tiên liền bước theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất