Ma Vương Mãn Cấp Chỉ Biết Làm Ruộng
Chương 1
Trong phòng tối bằng đá, Mặc Dư dẫm lên ma pháp trận mà thẫn thờ.
Cậu là một streamer trò chơi có chút danh tiếng.
《 Điền Viên 》 là trò chơi mới ra mắt, tài đại khí thô, mời một ít streamer trò chơi cày cấp, hứa hẹn người chơi đầu tiên đạt cấp 100 không những nhận được rất nhiều đạo cụ, còn có thể kiếm được 50 vạn tệ tiền thưởng.
Có tiền không kiếm là đồ ngốc, sau khi nhận được lời mời, Mạc Dư vùi mặt ba ngày ba đêm, cuối cùng đã trở thành người chơi đầu tiên max 100 level.
Nhưng đời đâu thiếu chữ ngờ, một giây trước, cậu còn vui mừng vì khen thưởng của trò chơi, người xem phòng stream tăng cao, đánh thưởng vô số, giây tiếp theo liền biểu diễn một màn mặt lăn bàn phím ngỏm củ tỏi.
Chưa đề cập tới cảm giác khi toi như đôi chân cứng đờ, ngón tay run rẩy, đại não thiếu oxi vân vân và mây mây, thì việc đôi mắt nhắm lại mở ra một cái là thế giới đã thay đổi mới là quan.trọng.nhất.
Sửa sang lại ký ức xong, Mạc Dư nhìn cánh tay trắng mập nõn nà của mình mà nhún vai bất đắc dĩ.
Rồi, giờ không chỉ thế giới đổi thay, mà cơ thể cậu cũng thay đổi luôn.
Thân thể nhỏ lại thì cũng không quan trọng lắm, còn có thể khỏe mạnh sống sót là điều tuyệt vời nhất.
Nghĩ như vậy, Mạc Dư cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều, đặt ánh mắt lên lối ra duy nhất, bước đi bước chân đầu tiên sau khi sống lại.
Đường ra rộng lớn, hai bên treo đèn, ngọn lửa màu lam khó khăn soi sáng, lại không thể nào xua tan bóng tối ở phương xa.
Trong không gian lạnh lẽo mà yên tĩnh, Mạc Dư chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình.
Thôi xong! Đây không phải là kịch bản game kinh dị chứ?
Một cơn gió lạnh thổi tới khiến Mạc Dư nổi hết da gà, lập tức nhớ tới lần phát sóng trực tiếp game kinh dị, liền nhớ tới chuyện cũ của meme hot "Hàm dư thét chói tai".
Biết sao được, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái mặt quỷ thì ai mà chịu nổi.
Nhưng bây giờ, Mạc Dư không thể không nâng cao tinh thần đi về phía trước.
Cậu không muốn nhìn thấy bất kì điều gì khủng bố trong lối đi nhỏ, lấp kín cửa ra.
Cẩn thận men theo vách tường, Mạc Dư từng bước nhỏ đi lên trên. Đi chưa được bao lâu, nhìn thấy ánh sáng trắng, cậu thở dài nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy ra khỏi lối đi.
Đôi mắt đã quen với bóng tối đột nhiên bị ánh sáng kích thích đau nhức, Mạc Dư phản xạ có điệu kiện chắn ánh sáng lại, nhìn xung quanh.
Đây hình như là quảng trường trước lâu đài, nhìn xuyên qua bức tượng đài phun nước ở trung tâm, mơ hồ có thể nhìn thấy một loại sinh vật nào đó đang chạy như điên về phía bên này.
Tim vừa mới đặt xuống lại vội nhấc lên cổ họng, Mạc Dư ven theo vách tường, không một chút do dự, chạy!
Nhưng mà hai đùi với bốn chân, ai cũng biết cái nào nhanh hơn, khỏi phải nói hiện tại Mạc Dư chỉ là nhóc con to bằng cái nắm.
Chạy chưa được mười bước trên đỉnh đầu đã truyền đến tiếng thở dốc nặng nề của dã thú, Mạc Dư không khỏi muốn chạy trốn nhanh hơn.
Sự gấp gáp khiến gót chân của cậu không thể theo kịp, một cái lảo đảo, dã thú đuổi theo phía sau đã lượn vòng đến trước mặt cậu.
Nó là một con chó ba đầu còn lớn hơn chó ngao Tây Tạng, những chiếc răng nanh nhọn hoắt càng làm tăng thêm vẻ khủng bố. Bị sáu con ngươi nhìn chằm chằm, Mạc Dư chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Toang rồi, mạng cậu sắp bay rồi!
Nhìn thấy con chó ba đầu cúi thấp đầu về phía cậu, cậu gần như có thể tưởng tượng được hình ảnh khủng bố mình bị nó cạp đầu, trái tim Mạc Dư không khỏi thắt lại, thúc giục đôi chân yếu ớt của mình chạy tiếp.
Nhưng mà, cùng với tiếng "gâu gâu" phấn khởi, thứ cậu nhận được lại là cái liếm mềm mại lên mặt.
Lực liếm này quá lớn, Mạc Dư đứng không vững, bịch một phát, mông chạm đất đau điếng.
Phát hiện Mạc Dư té ngã, hai cái đầu còn lại lập tức đối với cái đầu ở giữa hung hăng "ngao" lên.
Cái đầu ở giữa bị mắng tới mức bật ra tiếng nức nở, cái tai xù xù cụp xuống, cong chi trước lên, đầu dán mặt đất đưa đôi mắt ướt dầm dề tròn xoe đầy lấy lòng nhìn chằm chằm Mạc Dư.
Mạc Dư sửng sốt trước diễn biến thần kỳ này, thậm chí còn có ảo tưởng mình là chủ nhân của con chó ba đầu.
Không chỉ thế, ba cái đầu của một sinh vật lại đang xung đột với nhau? Nhưng loại đấu đá nội bộ này có lợi ích gì đâu, một cái cúi đầu, hai cái còn lại không phải cũng sấp xuống luôn đấy à.
Hai cái đầu trái phải hình như đã ý thức được điểm này, đối với cái đầu ở giữa lại là một trận nhe răng nhếch miệng. Cái đầu ở giữa tủi thân "gâu" một tiếng, dùng mũi đẩy tay cậu.
Đây là muốn được sờ?
Mạc Dư là cô nhi, viện trưởng cô nhi viện từng nuôi một con chó mục. Mỗi lần làm nũng đều sẽ đem đầu qua như vậy.
Mặc dù về cơ bản loài chó ba đầu này khác với chó mục nhưng đôi mắt ướt dầm dề vô tội khi ngước lên nhìn người của chúng lại giống nhau một cách kỳ lạ.
Sợ hãi ban đầu lặng lẽ tiêu tan, với suy nghĩ nếu bị ăn thì đã sớm bị ăn rồi, Mạc Dư lấy hết can đảm đứng lên, vươn tay sờ sờ cái đầu ở giữa của chó ba đầu.
[Chó địa ngục ba đầu trung thành, 396 tuổi, nguyên liệu tươi ngon với chất lượng thịt tuyệt vời, sau khi bỏ đầu, lột da, xé nhỏ rất thích hợp để nấu canh thịt chó.]
Giống như được kết nối với một kênh quỷ dị nào đó, trong đầu cậu đột nhiên phát ra những câu nói máy móc bằng cái giọng trung tính.
Mạc Dư giơ tay phải lên, hoảng sợ nhìn chằm chằm.
Thấy Mạc Dư bị nó dọa sợ, hai cái đầu trái phải liền liếc xéo cái đầu ở giữa "gâu gâu" loạn lên một trận, như là trách cái đồ vô dụng chỉ giỏi làm hỏng việc. Sau đó di chuyển đưa cái đầu bên phải lại gần tay Mạc Dư. Đúng lúc Mạc Dư định kiểm tra xem giọng nói vừa rồi có phải là ảo giác của mình hay không nên khẽ xoa đầu nó.
[ Chó địa ngục ba đầu, làm thịt kho tàu chắc cũng rất là ngon.]
Thật sự có tiếng nói.
Mạc Dư tâm tình phức tạp.
Hai đầu đã được sờ, đầu bên trái phát ra tiếng "gâu", đổi vị trí chờ mong nhìn cậu.
Mạc Dư nâng cao tinh thần, quen tay đặt lên.
[ Chó ba đầu địa ngục, hấp cũng ngon lắm.]
[ Tôi không ăn thịt chó. ] Mạc Dư hỏi trong lòng [ Mi là ai? Đúng hơn mi là cái gì? ]
......
Không có phản hồi.
Mạc Dư cau mày siết chặt tay phải. Chú chó địa ngục ba đầu trước mặt đột nhiên nằm ngửa lộ ra cái bụng, lè lưỡi, trông thật buồn cười.
Chó là loài động vật thông nhân tính.
Cảm giác được nó đang cố tình bán manh, Mạc Dư lại vươn tay xoa đầu nó, tất nhiên là mỗi cái đầu đều được xoa đều.
Ba câu nói đơn giản, giống như là nhắc nhở từ hệ thống.
Mạc Dư đột nhiên nghĩ đến những kháng nghị trên diễn đàn về thiết lập của trò chơi《 Điền Viên 》
Trong các kỹ năng ban đầu của nhân vật do người chơi điều khiển có kỹ thuật thăm dò, chính là dùng chuột nhấn vào vậy phẩm sẽ thấy giải thích, tận ba lần. Cho dù vật phẩm chỉ là cái cốc bình thường cũng sẽ nhắc nhở ba lần.
Một số người chơi cho rằng khi dùng kỹ năng này cho những món đồ thông thường thì nó quá dong dài, một số người khác lại cảm thấy khi dùng kỹ năng cho những vật phẩm hiếm thì lại không giải thích được trọng điểm, cãi nhau ầm ĩ, chỉ một ngày đã xây lầu thảo luận thật cao. Thậm chí cãi nhau còn cãi đến phòng kế hoạch trò chơi, nhưng phòng kế hoạch không có ý sửa đổi.
Không còn cách nào khác, người chơi chỉ có thể tiếp thu, thân thiết gọi cái kỹ năng này là "Cái gì quan trọng phải nói ba lần". Sống lại mà có khả năng đặc biệt nào đó là tốt, nhưng mang theo "Cái gì quan trọng phải nói ba lần" không phải là có phần quá vô dụng à?
Thôi quên đi, có còn hơn không.
Không để ý đến kỹ năng này nữa, Mạc Dư lại nhìn con chó ba đầu trước mặt. Gạt nỗi sợ hãi sang một bên, cậu chú ý đến chiếc vòng trên cổ của con chó ba đầu.
Vì nó vẫn nằm chổng vó, lật bụng uốn éo bán manh nên bảng tên trên cổ của nó rất rõ ràng. Trên đó có khắc những chữ cậu chưa thấy bao giờ. Nhưng cậu lại xem hiểu, cũng thử mở miệng phát âm "Đại Hắc?"
"Gâu!" Đầu bên phải của con chó ba đầu sủa đáp lại, cái đầu ở giữa lập tức lấn sang, mở to mắt chờ mong. Mạc Dư cúi đầu đọc chữ ở khắc trên vòng cổ: "Nhị Hắc?" Nhị Hắc cũng "Gâu" một tiếng. Vậy còn lại cái đầu đang cố nghiêng sang đây, liên tục thè lưỡi có phải là...
"...... Tam Hắc?"
Lúc này không có đáp lại.
Mạc Dư không thể không quay đầu nhìn vòng cổ bên trái.
"A, xin lỗi, nguyên lai ngươi là Tiểu Hắc." Chắc là cái vị đặt tên nghĩ tới việc không thể dùng tên cả con đặt cho một cái đầu.
"Gâu, gâu gâu!"
Con chó ba đầu đứng lên, cái đuôi nhọn đung đưa trái phải, vòng quanh Mạc Dư xoay vòng vòng. Được Mạc Dư gọi tên, ba cái đầu đều thật cao hứng.
Nhưng Mạc Dư lại ôm cánh tay đánh cái rùng mình.
Con chó ba đầu vui vẻ thì vui vẻ, nhưng không ngờ khi nó chạy lại tạo thành một cơn gió.
Bây giờ Mạc Dư không mặc gì, lạnh đến run lên. Bất đắc dĩcậuthử ra lệnh: "Tam Hắc, dừng lại, ngồi xuống."
Chú chó to lớn ngay lập tức ấn mông xuống đất, ngẩng đầu ưỡn ngực. Tâm tình cuối cùng cũng buông lỏng, đang muốn nói thêm thì đột nhiên có một giọng nam xa lạ truyền đến: "Tam Hắc, sao đột nhiên lại bỏ chạy?"
Có người tới!
Mạc Dư nhanh chóng chạy đến phía sau chân trước của Tam Hắc, đứng nghiêng người trốn, lặng lẽ nhìn sang.
Người tới có quầng thâm mắt rất nặng, thân hình gầy gò khoác khoác chiếc áo choàng trắng, bên hông đeo một thanh trường kiếm rực rỡ.
"Xem ra ngươi vẫn thích ngồi ở chỗ này hơn, ừm, vậy ta quay về cầu nguyện." Chậm rì rì, hữu khí vô lực nói xong, người đàn ông liếc nhìn con chó ba đầu một cái rồi xoay người rời đi.
Khi chưa biết chính xác người này là người tốt hay người xấu, nếu chưa bị nhìn thấy Mạc Dư cũng không nhúc nhích.
Nào ngờ, Tam Hắc đột nhiên giơ chân, đẩy cậu ra và liên tục sủa.
Người đàn ông quay đầu lại, đôi mắt nhìn xuống bỗng mở to.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị lộ ra dưới mi mắt của người đàn ông, Mộ Vũ che đi nửa người dưới, xấu hổ không chịu được
Cậu không có mặc quần áo.
Nếu thật sự là một nhóc con,cậucó thể không ngại, nhưng Mạc Dư đã là một người đàn ông trưởng thành, biết xấu hổ, căn bản không thể bình tĩnh thản nhiên đối mặt với người lạ.
Đặc biệt là khi đối phương đã khiếp sợ đến mức trợn to hai mắt, bước nhanh về phía trước, hé miệng muốn nói gì đó.
Có thể y sẽ nói "Ngươi là ai?", hoặc có thể y sẽ nói "Ngươi vào bằng cách nào", hoặc cũng có thể y sẽ hô to "Vệ binh ở đâu". Được rồi, là một kẻ khả nghi, giải thích trước có thể sẽ tiết kiệm thời gian hơn. Mạc Dư nghĩ đến đây, đang muốn mở miệng nhưng bị hành động của người đàn ông làm cho giật mình.
Bởi vì, y thế nhưng quỳ một gối xuống đất!
Tuy nói bởi vì cái động tác này, hiều cao của người đàn ông bị giảm đi, nhưng nhóc con Mạc Dư vẫn thấp hơn y một cái đầu.
Cũng bởi vậy, Mạc Dư khẽ nâng cằm, là có thể thấy y nhìn chằm chằm mặt đất, dùng tư thế cung kính như vậy rơi lệ.
"Bệ hạ......"
Hả? Người này vừa nói gì cơ?
______________
Editor có lời muốn nói:
Mình đang phân vân không biết nên để Hán Việt là tam đầu khuyển hay chuyển sang thuần Việt là chó ba đầu nữa:((
Cậu là một streamer trò chơi có chút danh tiếng.
《 Điền Viên 》 là trò chơi mới ra mắt, tài đại khí thô, mời một ít streamer trò chơi cày cấp, hứa hẹn người chơi đầu tiên đạt cấp 100 không những nhận được rất nhiều đạo cụ, còn có thể kiếm được 50 vạn tệ tiền thưởng.
Có tiền không kiếm là đồ ngốc, sau khi nhận được lời mời, Mạc Dư vùi mặt ba ngày ba đêm, cuối cùng đã trở thành người chơi đầu tiên max 100 level.
Nhưng đời đâu thiếu chữ ngờ, một giây trước, cậu còn vui mừng vì khen thưởng của trò chơi, người xem phòng stream tăng cao, đánh thưởng vô số, giây tiếp theo liền biểu diễn một màn mặt lăn bàn phím ngỏm củ tỏi.
Chưa đề cập tới cảm giác khi toi như đôi chân cứng đờ, ngón tay run rẩy, đại não thiếu oxi vân vân và mây mây, thì việc đôi mắt nhắm lại mở ra một cái là thế giới đã thay đổi mới là quan.trọng.nhất.
Sửa sang lại ký ức xong, Mạc Dư nhìn cánh tay trắng mập nõn nà của mình mà nhún vai bất đắc dĩ.
Rồi, giờ không chỉ thế giới đổi thay, mà cơ thể cậu cũng thay đổi luôn.
Thân thể nhỏ lại thì cũng không quan trọng lắm, còn có thể khỏe mạnh sống sót là điều tuyệt vời nhất.
Nghĩ như vậy, Mạc Dư cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều, đặt ánh mắt lên lối ra duy nhất, bước đi bước chân đầu tiên sau khi sống lại.
Đường ra rộng lớn, hai bên treo đèn, ngọn lửa màu lam khó khăn soi sáng, lại không thể nào xua tan bóng tối ở phương xa.
Trong không gian lạnh lẽo mà yên tĩnh, Mạc Dư chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình.
Thôi xong! Đây không phải là kịch bản game kinh dị chứ?
Một cơn gió lạnh thổi tới khiến Mạc Dư nổi hết da gà, lập tức nhớ tới lần phát sóng trực tiếp game kinh dị, liền nhớ tới chuyện cũ của meme hot "Hàm dư thét chói tai".
Biết sao được, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái mặt quỷ thì ai mà chịu nổi.
Nhưng bây giờ, Mạc Dư không thể không nâng cao tinh thần đi về phía trước.
Cậu không muốn nhìn thấy bất kì điều gì khủng bố trong lối đi nhỏ, lấp kín cửa ra.
Cẩn thận men theo vách tường, Mạc Dư từng bước nhỏ đi lên trên. Đi chưa được bao lâu, nhìn thấy ánh sáng trắng, cậu thở dài nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy ra khỏi lối đi.
Đôi mắt đã quen với bóng tối đột nhiên bị ánh sáng kích thích đau nhức, Mạc Dư phản xạ có điệu kiện chắn ánh sáng lại, nhìn xung quanh.
Đây hình như là quảng trường trước lâu đài, nhìn xuyên qua bức tượng đài phun nước ở trung tâm, mơ hồ có thể nhìn thấy một loại sinh vật nào đó đang chạy như điên về phía bên này.
Tim vừa mới đặt xuống lại vội nhấc lên cổ họng, Mạc Dư ven theo vách tường, không một chút do dự, chạy!
Nhưng mà hai đùi với bốn chân, ai cũng biết cái nào nhanh hơn, khỏi phải nói hiện tại Mạc Dư chỉ là nhóc con to bằng cái nắm.
Chạy chưa được mười bước trên đỉnh đầu đã truyền đến tiếng thở dốc nặng nề của dã thú, Mạc Dư không khỏi muốn chạy trốn nhanh hơn.
Sự gấp gáp khiến gót chân của cậu không thể theo kịp, một cái lảo đảo, dã thú đuổi theo phía sau đã lượn vòng đến trước mặt cậu.
Nó là một con chó ba đầu còn lớn hơn chó ngao Tây Tạng, những chiếc răng nanh nhọn hoắt càng làm tăng thêm vẻ khủng bố. Bị sáu con ngươi nhìn chằm chằm, Mạc Dư chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Toang rồi, mạng cậu sắp bay rồi!
Nhìn thấy con chó ba đầu cúi thấp đầu về phía cậu, cậu gần như có thể tưởng tượng được hình ảnh khủng bố mình bị nó cạp đầu, trái tim Mạc Dư không khỏi thắt lại, thúc giục đôi chân yếu ớt của mình chạy tiếp.
Nhưng mà, cùng với tiếng "gâu gâu" phấn khởi, thứ cậu nhận được lại là cái liếm mềm mại lên mặt.
Lực liếm này quá lớn, Mạc Dư đứng không vững, bịch một phát, mông chạm đất đau điếng.
Phát hiện Mạc Dư té ngã, hai cái đầu còn lại lập tức đối với cái đầu ở giữa hung hăng "ngao" lên.
Cái đầu ở giữa bị mắng tới mức bật ra tiếng nức nở, cái tai xù xù cụp xuống, cong chi trước lên, đầu dán mặt đất đưa đôi mắt ướt dầm dề tròn xoe đầy lấy lòng nhìn chằm chằm Mạc Dư.
Mạc Dư sửng sốt trước diễn biến thần kỳ này, thậm chí còn có ảo tưởng mình là chủ nhân của con chó ba đầu.
Không chỉ thế, ba cái đầu của một sinh vật lại đang xung đột với nhau? Nhưng loại đấu đá nội bộ này có lợi ích gì đâu, một cái cúi đầu, hai cái còn lại không phải cũng sấp xuống luôn đấy à.
Hai cái đầu trái phải hình như đã ý thức được điểm này, đối với cái đầu ở giữa lại là một trận nhe răng nhếch miệng. Cái đầu ở giữa tủi thân "gâu" một tiếng, dùng mũi đẩy tay cậu.
Đây là muốn được sờ?
Mạc Dư là cô nhi, viện trưởng cô nhi viện từng nuôi một con chó mục. Mỗi lần làm nũng đều sẽ đem đầu qua như vậy.
Mặc dù về cơ bản loài chó ba đầu này khác với chó mục nhưng đôi mắt ướt dầm dề vô tội khi ngước lên nhìn người của chúng lại giống nhau một cách kỳ lạ.
Sợ hãi ban đầu lặng lẽ tiêu tan, với suy nghĩ nếu bị ăn thì đã sớm bị ăn rồi, Mạc Dư lấy hết can đảm đứng lên, vươn tay sờ sờ cái đầu ở giữa của chó ba đầu.
[Chó địa ngục ba đầu trung thành, 396 tuổi, nguyên liệu tươi ngon với chất lượng thịt tuyệt vời, sau khi bỏ đầu, lột da, xé nhỏ rất thích hợp để nấu canh thịt chó.]
Giống như được kết nối với một kênh quỷ dị nào đó, trong đầu cậu đột nhiên phát ra những câu nói máy móc bằng cái giọng trung tính.
Mạc Dư giơ tay phải lên, hoảng sợ nhìn chằm chằm.
Thấy Mạc Dư bị nó dọa sợ, hai cái đầu trái phải liền liếc xéo cái đầu ở giữa "gâu gâu" loạn lên một trận, như là trách cái đồ vô dụng chỉ giỏi làm hỏng việc. Sau đó di chuyển đưa cái đầu bên phải lại gần tay Mạc Dư. Đúng lúc Mạc Dư định kiểm tra xem giọng nói vừa rồi có phải là ảo giác của mình hay không nên khẽ xoa đầu nó.
[ Chó địa ngục ba đầu, làm thịt kho tàu chắc cũng rất là ngon.]
Thật sự có tiếng nói.
Mạc Dư tâm tình phức tạp.
Hai đầu đã được sờ, đầu bên trái phát ra tiếng "gâu", đổi vị trí chờ mong nhìn cậu.
Mạc Dư nâng cao tinh thần, quen tay đặt lên.
[ Chó ba đầu địa ngục, hấp cũng ngon lắm.]
[ Tôi không ăn thịt chó. ] Mạc Dư hỏi trong lòng [ Mi là ai? Đúng hơn mi là cái gì? ]
......
Không có phản hồi.
Mạc Dư cau mày siết chặt tay phải. Chú chó địa ngục ba đầu trước mặt đột nhiên nằm ngửa lộ ra cái bụng, lè lưỡi, trông thật buồn cười.
Chó là loài động vật thông nhân tính.
Cảm giác được nó đang cố tình bán manh, Mạc Dư lại vươn tay xoa đầu nó, tất nhiên là mỗi cái đầu đều được xoa đều.
Ba câu nói đơn giản, giống như là nhắc nhở từ hệ thống.
Mạc Dư đột nhiên nghĩ đến những kháng nghị trên diễn đàn về thiết lập của trò chơi《 Điền Viên 》
Trong các kỹ năng ban đầu của nhân vật do người chơi điều khiển có kỹ thuật thăm dò, chính là dùng chuột nhấn vào vậy phẩm sẽ thấy giải thích, tận ba lần. Cho dù vật phẩm chỉ là cái cốc bình thường cũng sẽ nhắc nhở ba lần.
Một số người chơi cho rằng khi dùng kỹ năng này cho những món đồ thông thường thì nó quá dong dài, một số người khác lại cảm thấy khi dùng kỹ năng cho những vật phẩm hiếm thì lại không giải thích được trọng điểm, cãi nhau ầm ĩ, chỉ một ngày đã xây lầu thảo luận thật cao. Thậm chí cãi nhau còn cãi đến phòng kế hoạch trò chơi, nhưng phòng kế hoạch không có ý sửa đổi.
Không còn cách nào khác, người chơi chỉ có thể tiếp thu, thân thiết gọi cái kỹ năng này là "Cái gì quan trọng phải nói ba lần". Sống lại mà có khả năng đặc biệt nào đó là tốt, nhưng mang theo "Cái gì quan trọng phải nói ba lần" không phải là có phần quá vô dụng à?
Thôi quên đi, có còn hơn không.
Không để ý đến kỹ năng này nữa, Mạc Dư lại nhìn con chó ba đầu trước mặt. Gạt nỗi sợ hãi sang một bên, cậu chú ý đến chiếc vòng trên cổ của con chó ba đầu.
Vì nó vẫn nằm chổng vó, lật bụng uốn éo bán manh nên bảng tên trên cổ của nó rất rõ ràng. Trên đó có khắc những chữ cậu chưa thấy bao giờ. Nhưng cậu lại xem hiểu, cũng thử mở miệng phát âm "Đại Hắc?"
"Gâu!" Đầu bên phải của con chó ba đầu sủa đáp lại, cái đầu ở giữa lập tức lấn sang, mở to mắt chờ mong. Mạc Dư cúi đầu đọc chữ ở khắc trên vòng cổ: "Nhị Hắc?" Nhị Hắc cũng "Gâu" một tiếng. Vậy còn lại cái đầu đang cố nghiêng sang đây, liên tục thè lưỡi có phải là...
"...... Tam Hắc?"
Lúc này không có đáp lại.
Mạc Dư không thể không quay đầu nhìn vòng cổ bên trái.
"A, xin lỗi, nguyên lai ngươi là Tiểu Hắc." Chắc là cái vị đặt tên nghĩ tới việc không thể dùng tên cả con đặt cho một cái đầu.
"Gâu, gâu gâu!"
Con chó ba đầu đứng lên, cái đuôi nhọn đung đưa trái phải, vòng quanh Mạc Dư xoay vòng vòng. Được Mạc Dư gọi tên, ba cái đầu đều thật cao hứng.
Nhưng Mạc Dư lại ôm cánh tay đánh cái rùng mình.
Con chó ba đầu vui vẻ thì vui vẻ, nhưng không ngờ khi nó chạy lại tạo thành một cơn gió.
Bây giờ Mạc Dư không mặc gì, lạnh đến run lên. Bất đắc dĩcậuthử ra lệnh: "Tam Hắc, dừng lại, ngồi xuống."
Chú chó to lớn ngay lập tức ấn mông xuống đất, ngẩng đầu ưỡn ngực. Tâm tình cuối cùng cũng buông lỏng, đang muốn nói thêm thì đột nhiên có một giọng nam xa lạ truyền đến: "Tam Hắc, sao đột nhiên lại bỏ chạy?"
Có người tới!
Mạc Dư nhanh chóng chạy đến phía sau chân trước của Tam Hắc, đứng nghiêng người trốn, lặng lẽ nhìn sang.
Người tới có quầng thâm mắt rất nặng, thân hình gầy gò khoác khoác chiếc áo choàng trắng, bên hông đeo một thanh trường kiếm rực rỡ.
"Xem ra ngươi vẫn thích ngồi ở chỗ này hơn, ừm, vậy ta quay về cầu nguyện." Chậm rì rì, hữu khí vô lực nói xong, người đàn ông liếc nhìn con chó ba đầu một cái rồi xoay người rời đi.
Khi chưa biết chính xác người này là người tốt hay người xấu, nếu chưa bị nhìn thấy Mạc Dư cũng không nhúc nhích.
Nào ngờ, Tam Hắc đột nhiên giơ chân, đẩy cậu ra và liên tục sủa.
Người đàn ông quay đầu lại, đôi mắt nhìn xuống bỗng mở to.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị lộ ra dưới mi mắt của người đàn ông, Mộ Vũ che đi nửa người dưới, xấu hổ không chịu được
Cậu không có mặc quần áo.
Nếu thật sự là một nhóc con,cậucó thể không ngại, nhưng Mạc Dư đã là một người đàn ông trưởng thành, biết xấu hổ, căn bản không thể bình tĩnh thản nhiên đối mặt với người lạ.
Đặc biệt là khi đối phương đã khiếp sợ đến mức trợn to hai mắt, bước nhanh về phía trước, hé miệng muốn nói gì đó.
Có thể y sẽ nói "Ngươi là ai?", hoặc có thể y sẽ nói "Ngươi vào bằng cách nào", hoặc cũng có thể y sẽ hô to "Vệ binh ở đâu". Được rồi, là một kẻ khả nghi, giải thích trước có thể sẽ tiết kiệm thời gian hơn. Mạc Dư nghĩ đến đây, đang muốn mở miệng nhưng bị hành động của người đàn ông làm cho giật mình.
Bởi vì, y thế nhưng quỳ một gối xuống đất!
Tuy nói bởi vì cái động tác này, hiều cao của người đàn ông bị giảm đi, nhưng nhóc con Mạc Dư vẫn thấp hơn y một cái đầu.
Cũng bởi vậy, Mạc Dư khẽ nâng cằm, là có thể thấy y nhìn chằm chằm mặt đất, dùng tư thế cung kính như vậy rơi lệ.
"Bệ hạ......"
Hả? Người này vừa nói gì cơ?
______________
Editor có lời muốn nói:
Mình đang phân vân không biết nên để Hán Việt là tam đầu khuyển hay chuyển sang thuần Việt là chó ba đầu nữa:((
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất