Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy
Chương 45: Nguy hiểm
—o0o—
So với Harry đang nhàn nhã thì bên Hermione có vẻ hỗn loạn hơn.
“Cái gì, Harry chưa tới đây hả?” Vào toa xe Malfoy, Hermione hét rầm lên.
“Cậu ấy không phải ở trong toa xe gia tộc Potter sao?” Draco hoàn toàn không biết rõ tình huống, khó hiểu hỏi, “Cậu ấy nói sẽ tới trước rồi ở trong toa chờ chúng ta mà.”
“Ôi, không.” Hermione ảo não kêu lên, “Chúng mình vừa mới đến toa xe Harry nhưng không thấy ai cả, chỉ thấy hành lý của cậu ấy và Hegwig đang bị nhốt trong lồng thôi.”
“Có thể đến toa xe khác không?” Harry giao tiếp cũng không tồi, có thể là trong lúc đang đợi bọn họ lại đi toa khác ngồi chơi chăng.
“Nhưng mình cảm thấy không đơn giản như thế.” Harmione nghiêm túc nói, sau đó cô bảo Ron đi lấy lồng Hegwig, mình thì lôi ra một tấm da dê.
Draco đứng bên cạnh Hermione, nhìn cô bạn hành động.
Nội dung thư rất đơn giản, nói mình không tìm thấy Harry, hy vọng Harry nhanh chóng trở lại toa xe.
Đây là một ý tưởng khôn ngoan, ba quý tộc ở đây khen thầm. Bởi vì tàu hỏa rất dài, nếu bọn họ đi tìm cũng không biết đến khi nào, như vậy không bằng để cú đưa thư, lại có thể nhanh chóng tìm được Harry mà trong tàu cũng không phải không có cú bay lung tung.
Hermione vừa viết thư xong, Ron mang theo lồng cú xuất hiện.
Hermione dễ dàng mở khóa trên lồng, cô đơn giản cột tờ giấy lên chân Hedwig, ôn nhu nói, “Cô bé ngoan, có việc nhờ mày nè, mang phong thư này đến chỗ cậu chủ của mày được không?”
Hedwig rất thích bạn của cậu chủ, nó phát ra một tiếng kêu sung sướng rồi mở cánh, bay ra ngoài… cửa sổ.
Năm người trợn mắt há mồm nhìn nơi Hedwig biến mất, Ron không ngừng run rẩy khóe miệng, “Hermione, cậu vừa nói là nó mang thư cho Harry đúng không?”
Harmione cũng ngơ ngẩn, cô cứng ngắc gật đầu, “Nếu con cú đó là Hedwig thì mình chắc chắn mình bảo nó mang thư tới tay Harry.”
“Nhưng…” Blaise nuốt nước miếng, cậu cảm thấy tự nhiên có một loại dự cảm không tốt, “Vì sao nó lại bay ra bên ngoài chứ? Nó đổi chủ rồi hả?”
“Theo mình được biết… Harry chưa nói qua chuyện này.” Tuy rằng nghỉ hè bọn họ viết thư là do gia tinh đưa tới nhưng Hermione xác định mình chưa nghe Harry đề cập chuyện cậu ấy đổi vật nuôi.
“Vậy thì, nói cách khác, Harry không ở trên tàu?” Draco cuối cùng đưa ra kết luận, tuy rằng đáy lòng cậu mong rằng mình đoán sai, “Dù sao cú đưa thư chưa bao giờ nhầm lẫn cả.”
“A, Merlin, chuyện này rất khủng bố, hành lý Harry rõ ràng vẫn còn ở trên xe mà,” Hermione không thể tin nói, “Chúng ta cần phải thông báo chuyện này cho Hiệu trưởng Harry không thể đúng giờ lên tàu hỏa. Draco, cậu không phải có vật nuôi đưa thư à?”
***
Hogwarts.
Cửa phòng hiệu trưởng bị đẩy mạnh ra, cụ Dumbledore còn đang đắm chìm trong mớ đồ ngọt ngẩng đầu, không hề ngoài ý muốn nhìn Snape đang không kiên nhẫn hung hăng đóng sầm cửa lại rồi biến cái sô pha màu hồng mà cụ đã chuẩn bị thành màu xanh bạc mới bằng lòng ngồi xuống.
“Albus, ta hy vọng cụ tốt nhất có đủ lý do giải thích vì sao cụ lại kéo ta rời khỏi vạc tới cái nơi tràn ngập hương vị đồ ngọt ghê tởm này để lãng phí thời gian. Nếu không ngại thì đến lúc đưa cho cụ độc dược, ta sẽ không biết đem đến cho cụ cái gì đâu.” Tâm tình Snape rất không tốt, đối với một bậc thầy độc dược mà nói, không có chuyện gì đáng ghét hơn so với việc lúc độc dược sắp hoàn thành mà lại đi tốn thời gian đi làm cái khác. Cho dù vừa nãy Snape chỉ đang điều chế Dược bổ huyết nhưng đối với Snape cẩn thận, tỉ mỉ mà nói đó cũng là một chuyện để người ta tức giận.
“À, Severus, đứa nhỏ của ta, không cần tức giận như vậy, đến uống thử một ít nước chanh lạnh giảm nhiệt chứ?” Cụ Dumbledore cười ha hả giơ đồ uống lạnh trong tay đề cử với vị Rắn Chúa đang bốc hỏa.
“Tôi lặp lại lần nữa, tôi không phải đứa nhỏ của cụ, và đem thứ kia khuất khỏi mắt tôi.” Snape chán ghét nhìn thứ trên tay cụ Dumbledore, “Hiện tại, nói cho tôi biết lý do cụ cắt ngang việc điều chế độc dược của ta, ngay lập tức!”
“Được rồi, được rồi, Secerus à, thầy thật sự rất không kiên nhẫn.” Cụ Dumbledore cuối cùng uống một ngụm đồ lạnh mới mở miệng, “Tôi vừa mới nhận được hai phong thư, một bức đến từ trò Hermione, trò ấy cực kỳ lo lắng nói cho tôi biết Harry không ở trên tàu của trường.”
“Ồ, ha, Kẻ Được Chọn của cụ lại sợ không dám đến trường sao.” Snape lạnh lùng châm chọc nói.
“Ừm, không khéo tôi cũng nhận đến một bức thư khác đến từ Harry, do một Phượng Hoàng rất xinh đẹp đem đến, thật sự đáng tiếc Fawkes lại không ở đây, nếu không nó sẽ yêu Phượng Hoàng kia mất…”
“Albus, tôi không có hứng thú với con Phượng Hoàng ngu ngốc kia, ngoại trừ cụ đem nó cho tôi để thu thập dược liệu, nếu không cụ tốt nhất nên nói cái khác, không thì xin lỗi tôi không ở đây được.” Snape cắt ngang lời cụ Dumbledore đang phán đoán cảm tình của Fawkes. Merlin trên cao, anh không hề hứng thú với con chim ngu ngốc kia, ngoại trừ việc nó có thể biến thành dược liệu bên trong vạc của anh.
“Được rồi được rồi, thầy thật sự nôn nóng,” Cụ Dumbledore thầm oán nói, “Phong thư thứ hai, Harry nhỏ bé của chúng ta nói rằng trò ấy bị một người không biết tên dùng pháp thuật lôi ra khỏi tàu, hiện tại không biết trở về trường học bằng cách nào, hy vọng chúng ta có thể giúp đỡ. Cho nên tôi nghĩ để thầy đưa trò ấy trở về đây.”
Cũng xem như đủ ngắn gọn, nhưng lời cụ Dumbledore nói cũng khiến mặt Snape vặn vẹo, “Tôi từ chối, tôi không có lý do gì buông tha cho cái vạc mà đi đón tên nhóc tự đại đó cả.” Merlin biết hiện tại, không, phải nói là gần nhất anh cũng không hề muốn gặp tên nhóc sư tử khoác da rắn kia.
“Haizzz, đừng như vậy, Severus, thầy là chủ nhiệm của trò ấy cho nên để thầy đi đón trò ấy là thích hợp nhất. Hơn nữa thứ cho tôi nói thẳng, Severus, mọi người đều công nhận Harry rất ngoan ngoãn, tôi cảm thấy thầy không nên đặt đánh giá với James lên trên người Harry, việc này là không công bằng cho trò ấy. Thầy hẳn là nên xem bộ dáng chân thực của Harry.” Cụ Dumbledore tận tình khuyên nhủ, “Thầy phải công bằng với đứa nhỏ này một chút.”
Snape hừ lạnh một tiếng, đoạt lấy thư trên bàn cụ Dumbledore rồi xoay người đi.
“Severus thật sự là càng ngày càng không đáng yêu.” Cụ Dumbledore bị bỏ lại một mình trong văn phòng vừa oán giận vừa ném chocolate vào miệng, nhưng trong mắt cụ lại tràn đầy ý cười.
Mà bên kia, Snape cầm thư Harry viết cho hiệu trưởng, đi tới cổng trường, chỉ khi ra khỏi Hogwarts anh mới có thể độn thổ.
Vừa đi vừa đơn giản từ trong thư tìm kiếm nơi Harry đang đứng, đại khái nhìn nội dung bên trong, trong lòng Snape có chút cảm giác quái dị không nói nên lời.
Chữ trong thư này không quá nhiều nhưng giữa những hàng chữ tràn ngập lễ phép dễ cho người đọc có ấn tượng đầu tiên, người này không phải một con ngựa khó kiềm chế. Tuy nhiên trong ấn tượng của anh, Harry Potter chính là một danh từ lỗ mãng, nhưng bây giờ người này lại rất khác với người trong mắt anh.
Tuy không hề muốn thừa nhận nhưng không thể không công nhận Albus nói đúng, vì mình chưa từng liếc mắt xem qua đứa nhỏ kia. Bởi hình dáng bên ngoài mà mình trực tiếp chuyển đánh giá kẻ thù một mất một còn lên trên người cậu, chính anh cũng chưa từng nhận thức Harry Potter chân chính.
Haizzz, anh lại suy nghĩ đâu đâu rồi, thế nào thì cậu ta cũng là con của James Potter, đều là người tự đại không chịu nổi.
Dưới tàng cây Harry đợi đã lâu, khi thầy Snape đến thì mắt cậu gần như đã nhắm chặt, nhưng khi tiếng Snape độn thổ vang lên, đầu tiên Harry dùng đũa phép chỉ về nơi phát ra thanh âm mà ánh mắt vốn mê ly mơ màng lại nháy mắt mở ra, tia nhìn sắc bén.
“Ừm, ta nên khen ngợi sự cảnh giác của Kẻ Được Chọn nhỉ?” Nhìn đũa phép đang chỉ vào mình, Snape nhướng mày hỏi nhưng trong lòng anh lại không ngừng gợn sóng, ngay cả chính anh cũng không biết vì sao.
Đây là lần thứ hai, đây là lần thứ hai anh thấy Potter lộ ra tư thái phòng ngự này. Kiếp trước Potter sống hơn hai trăm tuổi, khi chiến tranh kết thúc còn chưa tới ba mươi, theo lý mà nói thói quen này cũng phải sửa lại rồi chứ. Vì sao đứa nhỏ trước mắt còn có thể cảnh giác đến thế, là vì thói quen trong chiến tranh đã ăn vào tận xương rồi sao? Cũng giống như mình, kiếp trước cho dù biết Chúa tể Hắc ám đã không còn tồn tại nhưng vẫn theo thói quen sử dụng Bế quan Bí thuật hàng ngày, muốn khống chế cảm xúc của mình. Trước khi chết đi, Snape chỉ biết Harry đã thắng nhưng cũng không biết vì thắng lợi này mà bọn họ đã phải trả giá những gì.
“Thầy còn đến sớm hơn con nghĩ, con tưởng hiệu trưởng sẽ phải thuyết phục thầy một lúc nữa.” Harry thu lại đũa phép.
“Ta không muốn đứng ở trong đó bị đám đồ ngọt độc hại,” Snape chán ghét nói, “Vậy có lẽ Kẻ Được Chọn có thể giải thích cho giáo sư của cậu ta, vì sao không trực tiếp độn thổ trở lại tàu hay không, chẳng lẽ cậu ta lại thích trở thành tiêu điểm của mọi người sao?”
“Tin con đi, giáo sư à, đó là niềm yêu thích của giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám học kỳ mới này, không phải của con.” Harry nhún vai nói, “Về phần vì sao không độn thổ, giờ này trên tàu có rất nhiều người, nếu con không cẩn thận mà độn thổ nhầm vị trí, vậy thì không đến một giờ toàn bộ Hogwarts sẽ biết Kẻ Được Chọn mới năm thứ hai đã có thể độn thổ, thầy cũng biết việc bị mọi người nghị luận là không tốt tí nào.”
“Ta lại nghĩ trò thích vậy chứ.” Thầy Snape nói, “Vậy thì hiện tại nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện này là sao.”
“Con nghĩ thầy cũng biết, thưa giáo sư,” Harry nhún nhún vai, “Thầy đã quên nguyên nhân trước kia vào năm hai con đã đi bằng một chiếc xe hơi biết bay rồi ạ?”
Snape nghĩ nghĩ, “Ta chỉ biết trò không thể vào được xe của trường, vì thế trò mới không có đầu óc lại ngồi trên cái loại xe ngu xuẩn mà người có đầu óc đều biết là không nên làm kia.”
“Ừm, được rồi, con bị một con gia tinh ngăn lại.” Harry bất đắc dĩ nói.
“Ngăn lại để trò ký tên cho nó sao?”
“Không, không phải, nó đến để cảnh cáo con Hogwarts có nguy hiểm, không để con tới trường nhưng đang nói thì lại không thấy nó đâu, chắc là Lucius đã gọi nó rồi.”
Snape hơi hơi nheo lại ánh mắt, “Lucius?”
“Đúng vậy, kiếp trước ông ta không phải là người ném quyển nhật ký vào tay Ginny để Ginny mang tới trường học sao, Dobby vì biết chuyện này mới ngăn cản con. Nhưng con khó hiểu ở chỗ, hiện tại con đã giải quyết quyển nhật ký kia rồi mà vì sao nó vẫn còn ngăn con chứ.”
“Potter, trò đã xử lý mấy cái Trường Sinh Linh Giá rồi, còn mấy cái khác có thể là bị người khác mang đi không?” Thầy Snape đột nhiên hỏi.
“Vương miện và quyển nhật ký, cái trán của con cũng không tính là một Trường Sinh Linh Giá hoàn chỉnh, hơn nữa Nagini hẳn là khi con ở năm thứ tư mới biến thành Trường Sinh Linh Giá. Cái chúng ta cần lo lắng là chiếc nhẫn có bảo hộ pháp thuật Hắc ám, người mang theo nó không thể nào đi ra được cái phòng kia. Hộp đựng mặt dây chuyền thì ở chỗ Kreacher nhà cũ Black đã phong bế rồi, không ai lấy đi được, Kreacher cũng sẽ không ném đi thứ mà Regulus Arcturus lưu lại đâu, chỉ còn một cái… Cúp Vàng ở bên trong Gringotts thôi.”
“Không có chìa khóa từ tay Bellatrix theo lý mà nói không ai lấy nó đi được, trừ khi có người đột nhập vào Gringotts.” Theo lý mà nói hẳn không có Trường Sinh Linh Giá nào đủ sức mạnh để tới đó quấy rối mới đúng chứ.
“Có lẽ vì hai người chúng ta đều biết về tương lai nên hiệu ứng cánh bướm cũng ngày càng lớn chăng.” Harry buồn rầu nói, “Ít nhất, ngay từ khi Đuôi Trùn đã không còn là người giữ bí mật thì có một ít tương lai đã thay đổi rồi.”
“Việc này không liên quan tới chúng ta, hiện tại trò cần phải điều động pháp lực trong cơ thể theo ta trở về trường học.”
“Dạ, giáo sư.” Harry cười nắm áo choàng thầy Snape, nháy mắt với tầm mắt không vui đưa qua, cậu cười giải thích nói, “Kiểu này thì nếu có người nhìn thấy bọn họ cũng sẽ cho rằng con độn thổ ké thầy thôi.”
Snape tiếp nhận giải thích của Harry, dù anh có trương cái mặt đen cùng thân thể cứng ngắc nhưng vẫn không gạt tay Harry ra.
Cùng lúc, Hermione đã nôn nóng suốt một ngày khi đi vào trường lại nhìn thấy Harry đang nhè nhẹ vỗ vỗ đầu Hedwig.
“Tất thối Merlin, đó là Harry!” Ron không tưởng kêu lên, “Cậu ấy còn đến sớm hơn cả tụi mình?”
Lúc này Harry nhìn thấy bọn họ, lắc đầu, chỉ chỉ chân Hedwig, nơi đó đang cột một bức thư.
Hermione sáng tỏ gật đầu, kéo Ron tới chỗ ngồi.
Chờ hai người ngồi xuống, Hedwig mở cánh bay tới trước mặt bọn họ, thả thư rồi bay ra ngoài.
“Merlin, Harry, cuối cùng cậu làm sao vậy?” Draco đến bên Harry khẩn cấp hỏi, “Cậu làm tụi này lo lắng gần chết.”
“Xin lỗi Draco,” Harry xin lỗi cười, “Mình có chút ngoài ý muốn.”
Lúc này đang tiến hành lễ phân loại, Harry thấp giọng kể chuyện của mình cho đám bạn.
“Con gia tinh kia… lại không có mệnh lệnh mà dám rời đi gia tộc sở hữu?” Đối với gia tinh không nghe lời, tự tiện hành động, Draco lập tức tỏ vẻ chán ghét nói.
“Đừng thế Draco à, ít nhất nó cũng có ý tốt nhắc nhở mình phải cẩn thận mà.” Harry nhẹ giọng an ủi, “Hơn nữa không nên chửi bới gia tinh trước mặt Hermione, nếu không cậu sẽ thê thảm đấy.” Hermione so với kiếp trước thì đã biết tới gia tinh sớm hơn, nữ phù thủy nhỏ vẫn cực kỳ phẫn nộ, Harry đoán không lâu sau thì cái huy chương từng khiến cậu và Ron điên đầu sẽ lại xuất hiện trước mặt mình.
“Vì sao chứ?” Blaise ở một bên khó hiểu hỏi.
Harry nhún vai quyết định không nói cho bọn họ, đợi đến khi Hermione làm xong đám huy chương đưa đến trước mặt thì bọn họ sẽ biết vì sao thôi.
– Hết chương 44 –
So với Harry đang nhàn nhã thì bên Hermione có vẻ hỗn loạn hơn.
“Cái gì, Harry chưa tới đây hả?” Vào toa xe Malfoy, Hermione hét rầm lên.
“Cậu ấy không phải ở trong toa xe gia tộc Potter sao?” Draco hoàn toàn không biết rõ tình huống, khó hiểu hỏi, “Cậu ấy nói sẽ tới trước rồi ở trong toa chờ chúng ta mà.”
“Ôi, không.” Hermione ảo não kêu lên, “Chúng mình vừa mới đến toa xe Harry nhưng không thấy ai cả, chỉ thấy hành lý của cậu ấy và Hegwig đang bị nhốt trong lồng thôi.”
“Có thể đến toa xe khác không?” Harry giao tiếp cũng không tồi, có thể là trong lúc đang đợi bọn họ lại đi toa khác ngồi chơi chăng.
“Nhưng mình cảm thấy không đơn giản như thế.” Harmione nghiêm túc nói, sau đó cô bảo Ron đi lấy lồng Hegwig, mình thì lôi ra một tấm da dê.
Draco đứng bên cạnh Hermione, nhìn cô bạn hành động.
Nội dung thư rất đơn giản, nói mình không tìm thấy Harry, hy vọng Harry nhanh chóng trở lại toa xe.
Đây là một ý tưởng khôn ngoan, ba quý tộc ở đây khen thầm. Bởi vì tàu hỏa rất dài, nếu bọn họ đi tìm cũng không biết đến khi nào, như vậy không bằng để cú đưa thư, lại có thể nhanh chóng tìm được Harry mà trong tàu cũng không phải không có cú bay lung tung.
Hermione vừa viết thư xong, Ron mang theo lồng cú xuất hiện.
Hermione dễ dàng mở khóa trên lồng, cô đơn giản cột tờ giấy lên chân Hedwig, ôn nhu nói, “Cô bé ngoan, có việc nhờ mày nè, mang phong thư này đến chỗ cậu chủ của mày được không?”
Hedwig rất thích bạn của cậu chủ, nó phát ra một tiếng kêu sung sướng rồi mở cánh, bay ra ngoài… cửa sổ.
Năm người trợn mắt há mồm nhìn nơi Hedwig biến mất, Ron không ngừng run rẩy khóe miệng, “Hermione, cậu vừa nói là nó mang thư cho Harry đúng không?”
Harmione cũng ngơ ngẩn, cô cứng ngắc gật đầu, “Nếu con cú đó là Hedwig thì mình chắc chắn mình bảo nó mang thư tới tay Harry.”
“Nhưng…” Blaise nuốt nước miếng, cậu cảm thấy tự nhiên có một loại dự cảm không tốt, “Vì sao nó lại bay ra bên ngoài chứ? Nó đổi chủ rồi hả?”
“Theo mình được biết… Harry chưa nói qua chuyện này.” Tuy rằng nghỉ hè bọn họ viết thư là do gia tinh đưa tới nhưng Hermione xác định mình chưa nghe Harry đề cập chuyện cậu ấy đổi vật nuôi.
“Vậy thì, nói cách khác, Harry không ở trên tàu?” Draco cuối cùng đưa ra kết luận, tuy rằng đáy lòng cậu mong rằng mình đoán sai, “Dù sao cú đưa thư chưa bao giờ nhầm lẫn cả.”
“A, Merlin, chuyện này rất khủng bố, hành lý Harry rõ ràng vẫn còn ở trên xe mà,” Hermione không thể tin nói, “Chúng ta cần phải thông báo chuyện này cho Hiệu trưởng Harry không thể đúng giờ lên tàu hỏa. Draco, cậu không phải có vật nuôi đưa thư à?”
***
Hogwarts.
Cửa phòng hiệu trưởng bị đẩy mạnh ra, cụ Dumbledore còn đang đắm chìm trong mớ đồ ngọt ngẩng đầu, không hề ngoài ý muốn nhìn Snape đang không kiên nhẫn hung hăng đóng sầm cửa lại rồi biến cái sô pha màu hồng mà cụ đã chuẩn bị thành màu xanh bạc mới bằng lòng ngồi xuống.
“Albus, ta hy vọng cụ tốt nhất có đủ lý do giải thích vì sao cụ lại kéo ta rời khỏi vạc tới cái nơi tràn ngập hương vị đồ ngọt ghê tởm này để lãng phí thời gian. Nếu không ngại thì đến lúc đưa cho cụ độc dược, ta sẽ không biết đem đến cho cụ cái gì đâu.” Tâm tình Snape rất không tốt, đối với một bậc thầy độc dược mà nói, không có chuyện gì đáng ghét hơn so với việc lúc độc dược sắp hoàn thành mà lại đi tốn thời gian đi làm cái khác. Cho dù vừa nãy Snape chỉ đang điều chế Dược bổ huyết nhưng đối với Snape cẩn thận, tỉ mỉ mà nói đó cũng là một chuyện để người ta tức giận.
“À, Severus, đứa nhỏ của ta, không cần tức giận như vậy, đến uống thử một ít nước chanh lạnh giảm nhiệt chứ?” Cụ Dumbledore cười ha hả giơ đồ uống lạnh trong tay đề cử với vị Rắn Chúa đang bốc hỏa.
“Tôi lặp lại lần nữa, tôi không phải đứa nhỏ của cụ, và đem thứ kia khuất khỏi mắt tôi.” Snape chán ghét nhìn thứ trên tay cụ Dumbledore, “Hiện tại, nói cho tôi biết lý do cụ cắt ngang việc điều chế độc dược của ta, ngay lập tức!”
“Được rồi, được rồi, Secerus à, thầy thật sự rất không kiên nhẫn.” Cụ Dumbledore cuối cùng uống một ngụm đồ lạnh mới mở miệng, “Tôi vừa mới nhận được hai phong thư, một bức đến từ trò Hermione, trò ấy cực kỳ lo lắng nói cho tôi biết Harry không ở trên tàu của trường.”
“Ồ, ha, Kẻ Được Chọn của cụ lại sợ không dám đến trường sao.” Snape lạnh lùng châm chọc nói.
“Ừm, không khéo tôi cũng nhận đến một bức thư khác đến từ Harry, do một Phượng Hoàng rất xinh đẹp đem đến, thật sự đáng tiếc Fawkes lại không ở đây, nếu không nó sẽ yêu Phượng Hoàng kia mất…”
“Albus, tôi không có hứng thú với con Phượng Hoàng ngu ngốc kia, ngoại trừ cụ đem nó cho tôi để thu thập dược liệu, nếu không cụ tốt nhất nên nói cái khác, không thì xin lỗi tôi không ở đây được.” Snape cắt ngang lời cụ Dumbledore đang phán đoán cảm tình của Fawkes. Merlin trên cao, anh không hề hứng thú với con chim ngu ngốc kia, ngoại trừ việc nó có thể biến thành dược liệu bên trong vạc của anh.
“Được rồi được rồi, thầy thật sự nôn nóng,” Cụ Dumbledore thầm oán nói, “Phong thư thứ hai, Harry nhỏ bé của chúng ta nói rằng trò ấy bị một người không biết tên dùng pháp thuật lôi ra khỏi tàu, hiện tại không biết trở về trường học bằng cách nào, hy vọng chúng ta có thể giúp đỡ. Cho nên tôi nghĩ để thầy đưa trò ấy trở về đây.”
Cũng xem như đủ ngắn gọn, nhưng lời cụ Dumbledore nói cũng khiến mặt Snape vặn vẹo, “Tôi từ chối, tôi không có lý do gì buông tha cho cái vạc mà đi đón tên nhóc tự đại đó cả.” Merlin biết hiện tại, không, phải nói là gần nhất anh cũng không hề muốn gặp tên nhóc sư tử khoác da rắn kia.
“Haizzz, đừng như vậy, Severus, thầy là chủ nhiệm của trò ấy cho nên để thầy đi đón trò ấy là thích hợp nhất. Hơn nữa thứ cho tôi nói thẳng, Severus, mọi người đều công nhận Harry rất ngoan ngoãn, tôi cảm thấy thầy không nên đặt đánh giá với James lên trên người Harry, việc này là không công bằng cho trò ấy. Thầy hẳn là nên xem bộ dáng chân thực của Harry.” Cụ Dumbledore tận tình khuyên nhủ, “Thầy phải công bằng với đứa nhỏ này một chút.”
Snape hừ lạnh một tiếng, đoạt lấy thư trên bàn cụ Dumbledore rồi xoay người đi.
“Severus thật sự là càng ngày càng không đáng yêu.” Cụ Dumbledore bị bỏ lại một mình trong văn phòng vừa oán giận vừa ném chocolate vào miệng, nhưng trong mắt cụ lại tràn đầy ý cười.
Mà bên kia, Snape cầm thư Harry viết cho hiệu trưởng, đi tới cổng trường, chỉ khi ra khỏi Hogwarts anh mới có thể độn thổ.
Vừa đi vừa đơn giản từ trong thư tìm kiếm nơi Harry đang đứng, đại khái nhìn nội dung bên trong, trong lòng Snape có chút cảm giác quái dị không nói nên lời.
Chữ trong thư này không quá nhiều nhưng giữa những hàng chữ tràn ngập lễ phép dễ cho người đọc có ấn tượng đầu tiên, người này không phải một con ngựa khó kiềm chế. Tuy nhiên trong ấn tượng của anh, Harry Potter chính là một danh từ lỗ mãng, nhưng bây giờ người này lại rất khác với người trong mắt anh.
Tuy không hề muốn thừa nhận nhưng không thể không công nhận Albus nói đúng, vì mình chưa từng liếc mắt xem qua đứa nhỏ kia. Bởi hình dáng bên ngoài mà mình trực tiếp chuyển đánh giá kẻ thù một mất một còn lên trên người cậu, chính anh cũng chưa từng nhận thức Harry Potter chân chính.
Haizzz, anh lại suy nghĩ đâu đâu rồi, thế nào thì cậu ta cũng là con của James Potter, đều là người tự đại không chịu nổi.
Dưới tàng cây Harry đợi đã lâu, khi thầy Snape đến thì mắt cậu gần như đã nhắm chặt, nhưng khi tiếng Snape độn thổ vang lên, đầu tiên Harry dùng đũa phép chỉ về nơi phát ra thanh âm mà ánh mắt vốn mê ly mơ màng lại nháy mắt mở ra, tia nhìn sắc bén.
“Ừm, ta nên khen ngợi sự cảnh giác của Kẻ Được Chọn nhỉ?” Nhìn đũa phép đang chỉ vào mình, Snape nhướng mày hỏi nhưng trong lòng anh lại không ngừng gợn sóng, ngay cả chính anh cũng không biết vì sao.
Đây là lần thứ hai, đây là lần thứ hai anh thấy Potter lộ ra tư thái phòng ngự này. Kiếp trước Potter sống hơn hai trăm tuổi, khi chiến tranh kết thúc còn chưa tới ba mươi, theo lý mà nói thói quen này cũng phải sửa lại rồi chứ. Vì sao đứa nhỏ trước mắt còn có thể cảnh giác đến thế, là vì thói quen trong chiến tranh đã ăn vào tận xương rồi sao? Cũng giống như mình, kiếp trước cho dù biết Chúa tể Hắc ám đã không còn tồn tại nhưng vẫn theo thói quen sử dụng Bế quan Bí thuật hàng ngày, muốn khống chế cảm xúc của mình. Trước khi chết đi, Snape chỉ biết Harry đã thắng nhưng cũng không biết vì thắng lợi này mà bọn họ đã phải trả giá những gì.
“Thầy còn đến sớm hơn con nghĩ, con tưởng hiệu trưởng sẽ phải thuyết phục thầy một lúc nữa.” Harry thu lại đũa phép.
“Ta không muốn đứng ở trong đó bị đám đồ ngọt độc hại,” Snape chán ghét nói, “Vậy có lẽ Kẻ Được Chọn có thể giải thích cho giáo sư của cậu ta, vì sao không trực tiếp độn thổ trở lại tàu hay không, chẳng lẽ cậu ta lại thích trở thành tiêu điểm của mọi người sao?”
“Tin con đi, giáo sư à, đó là niềm yêu thích của giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám học kỳ mới này, không phải của con.” Harry nhún vai nói, “Về phần vì sao không độn thổ, giờ này trên tàu có rất nhiều người, nếu con không cẩn thận mà độn thổ nhầm vị trí, vậy thì không đến một giờ toàn bộ Hogwarts sẽ biết Kẻ Được Chọn mới năm thứ hai đã có thể độn thổ, thầy cũng biết việc bị mọi người nghị luận là không tốt tí nào.”
“Ta lại nghĩ trò thích vậy chứ.” Thầy Snape nói, “Vậy thì hiện tại nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện này là sao.”
“Con nghĩ thầy cũng biết, thưa giáo sư,” Harry nhún nhún vai, “Thầy đã quên nguyên nhân trước kia vào năm hai con đã đi bằng một chiếc xe hơi biết bay rồi ạ?”
Snape nghĩ nghĩ, “Ta chỉ biết trò không thể vào được xe của trường, vì thế trò mới không có đầu óc lại ngồi trên cái loại xe ngu xuẩn mà người có đầu óc đều biết là không nên làm kia.”
“Ừm, được rồi, con bị một con gia tinh ngăn lại.” Harry bất đắc dĩ nói.
“Ngăn lại để trò ký tên cho nó sao?”
“Không, không phải, nó đến để cảnh cáo con Hogwarts có nguy hiểm, không để con tới trường nhưng đang nói thì lại không thấy nó đâu, chắc là Lucius đã gọi nó rồi.”
Snape hơi hơi nheo lại ánh mắt, “Lucius?”
“Đúng vậy, kiếp trước ông ta không phải là người ném quyển nhật ký vào tay Ginny để Ginny mang tới trường học sao, Dobby vì biết chuyện này mới ngăn cản con. Nhưng con khó hiểu ở chỗ, hiện tại con đã giải quyết quyển nhật ký kia rồi mà vì sao nó vẫn còn ngăn con chứ.”
“Potter, trò đã xử lý mấy cái Trường Sinh Linh Giá rồi, còn mấy cái khác có thể là bị người khác mang đi không?” Thầy Snape đột nhiên hỏi.
“Vương miện và quyển nhật ký, cái trán của con cũng không tính là một Trường Sinh Linh Giá hoàn chỉnh, hơn nữa Nagini hẳn là khi con ở năm thứ tư mới biến thành Trường Sinh Linh Giá. Cái chúng ta cần lo lắng là chiếc nhẫn có bảo hộ pháp thuật Hắc ám, người mang theo nó không thể nào đi ra được cái phòng kia. Hộp đựng mặt dây chuyền thì ở chỗ Kreacher nhà cũ Black đã phong bế rồi, không ai lấy đi được, Kreacher cũng sẽ không ném đi thứ mà Regulus Arcturus lưu lại đâu, chỉ còn một cái… Cúp Vàng ở bên trong Gringotts thôi.”
“Không có chìa khóa từ tay Bellatrix theo lý mà nói không ai lấy nó đi được, trừ khi có người đột nhập vào Gringotts.” Theo lý mà nói hẳn không có Trường Sinh Linh Giá nào đủ sức mạnh để tới đó quấy rối mới đúng chứ.
“Có lẽ vì hai người chúng ta đều biết về tương lai nên hiệu ứng cánh bướm cũng ngày càng lớn chăng.” Harry buồn rầu nói, “Ít nhất, ngay từ khi Đuôi Trùn đã không còn là người giữ bí mật thì có một ít tương lai đã thay đổi rồi.”
“Việc này không liên quan tới chúng ta, hiện tại trò cần phải điều động pháp lực trong cơ thể theo ta trở về trường học.”
“Dạ, giáo sư.” Harry cười nắm áo choàng thầy Snape, nháy mắt với tầm mắt không vui đưa qua, cậu cười giải thích nói, “Kiểu này thì nếu có người nhìn thấy bọn họ cũng sẽ cho rằng con độn thổ ké thầy thôi.”
Snape tiếp nhận giải thích của Harry, dù anh có trương cái mặt đen cùng thân thể cứng ngắc nhưng vẫn không gạt tay Harry ra.
Cùng lúc, Hermione đã nôn nóng suốt một ngày khi đi vào trường lại nhìn thấy Harry đang nhè nhẹ vỗ vỗ đầu Hedwig.
“Tất thối Merlin, đó là Harry!” Ron không tưởng kêu lên, “Cậu ấy còn đến sớm hơn cả tụi mình?”
Lúc này Harry nhìn thấy bọn họ, lắc đầu, chỉ chỉ chân Hedwig, nơi đó đang cột một bức thư.
Hermione sáng tỏ gật đầu, kéo Ron tới chỗ ngồi.
Chờ hai người ngồi xuống, Hedwig mở cánh bay tới trước mặt bọn họ, thả thư rồi bay ra ngoài.
“Merlin, Harry, cuối cùng cậu làm sao vậy?” Draco đến bên Harry khẩn cấp hỏi, “Cậu làm tụi này lo lắng gần chết.”
“Xin lỗi Draco,” Harry xin lỗi cười, “Mình có chút ngoài ý muốn.”
Lúc này đang tiến hành lễ phân loại, Harry thấp giọng kể chuyện của mình cho đám bạn.
“Con gia tinh kia… lại không có mệnh lệnh mà dám rời đi gia tộc sở hữu?” Đối với gia tinh không nghe lời, tự tiện hành động, Draco lập tức tỏ vẻ chán ghét nói.
“Đừng thế Draco à, ít nhất nó cũng có ý tốt nhắc nhở mình phải cẩn thận mà.” Harry nhẹ giọng an ủi, “Hơn nữa không nên chửi bới gia tinh trước mặt Hermione, nếu không cậu sẽ thê thảm đấy.” Hermione so với kiếp trước thì đã biết tới gia tinh sớm hơn, nữ phù thủy nhỏ vẫn cực kỳ phẫn nộ, Harry đoán không lâu sau thì cái huy chương từng khiến cậu và Ron điên đầu sẽ lại xuất hiện trước mặt mình.
“Vì sao chứ?” Blaise ở một bên khó hiểu hỏi.
Harry nhún vai quyết định không nói cho bọn họ, đợi đến khi Hermione làm xong đám huy chương đưa đến trước mặt thì bọn họ sẽ biết vì sao thôi.
– Hết chương 44 –
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất