Vấn Tiên Ký

Chương 1: Tiền Đường Trấn

Sau
Quyển 1: Động Đình Hồ

Gió Động Đình mẹ ru con ngủ

Trăng Tiền Đường ấp ủ năm canh

Tiết trời thu lành lạnh lanh

Cỏ cây khóc hạ hoa cành thương đông

Bống bồng bông a bống bồng bông

Chương 1: Tiền Đường Trấn

Tiết trời mùa xuân trong lành, bừng bừng sức sống, trăm hoa đua nở. Vạn vật vạn linh được tiếp thêm nhựa sống. Thời tiết rất thích hợp để đi du lịch, khám phá những vùng đất mới, gặp gỡ những con người mới và nhận biết một thế giới mới, thế giới mà tránh xa áp lực của công việc, bộn bề của cuộc sống.

"Động Đình Hồ chính là nơi có nền văn hóa đồ ngọc thời đá mới là Thạch Gia Hà rất phát triển của người Việt, có niên đại 4500-4000 năm cách ngày nay. Động Đình hồ có diện tích tám trăm dặm và là hồ lớn nhất Trung Quốc. Đây là hồ điều hòa của của sông Trường Giang và tên của hai tỉnh Hồ Bắc, Hồ Nam được đặt căn cứ theo vị trí của hai tỉnh này so với hồ.." Tiếng của hướng dẫn viên vang lên đằng trước của đoàn người.

Lộc Minh đang đi sau đoàn người, cậu chỉ lơ đễnh nghe, không mấy chú tâm những điều hướng dẫn viên nói, những điều đó cậu có thể tra trên mạng. Câu chỉ thích thú với việc cầm máy ảnh trên tay và chụp lại những phong cảnh xung quanh của hồ. Đúng vậy, sở thích của cậu là chụp ảnh và hiện tại là chuyến du lịch hằng năm của công ty tổ chức.

"Lộc Minh, cậu có nghe nói chưa, truyền thuyết về Động Đình Hồ này á.." Vương Tài kế bên thấp giọng kêu, cậu ta cứ làm như chuyện này bí mật và huyền bí lắm hay sao mà cẩn thận như vậy.

"Sao? Hồ này có yêu quái hay sao mà mày làm vẻ mặt nghiêm trọng thế"

Lộc Minh thân với cậu ta cũng được một năm, khi mới vào công ty Vương Tài đã giúp đỡ cậu nhiều thành ra thân nhau đến giờ.

"Yêu quái.. No no no, còn kinh tâm hơn yêu quái nhiều. Nghe người ta bảo, ở dưới hồ có Long Vương đó. Còn ở xa xa, khi sương mù dày, người ta còn nhìn thấy được tiên đảo như ẩn như hiện nữa đó"



"Chuyện đó mà mày cũng tin sao? Mày đọc nhiều báo lá cải rồi đó. Đọc báo nên có chọn lọc đi" Lộc Minh cười, cậu không để ý lắm lời Vương Tài nói.

Mặc dù cậu nói vậy nhưng cậu cũng không ngăn nổi tò mò mà nhìn vào đáy sông nhiều hơn. Bỗng cậu giật mình thấy, hình như dưới thuyền của đoàn người đang đứng có vật gì mới vừa bơi qua, nó có thể tích rất lớn. Cậu kinh ngạc và cho mình bị ảo giác, nghi thần nghi quỷ tưởng tượng ra, chắc do nghe thấy mấy lời linh tinh của Vương Tài mới thành như vậy.

Đoàn người vẫn trên thuyền, mọi người rôm rã trò chuyện. Lộc Minh vẫn cầm máy ảnh, cậu không buồn để ý đến Vương Tài vẫn đang lãi nhãi bên tai. Thuyền vẫn lẳng lặng trôi một cách êm ả. Nhà đò cũng là một người lái thuyền lâu năm nên rất chắt tay, không hề cảm giác khó chịu nào cả, kết hợp với những rặng cây xanh ngắt hai bên bờ, sương mù phủ lờ mờ, dòng nước va mép thuyền bắn lên những bọt nước lăn tăn, cậu cũng cảm thấy một chút huyền ảo, mộng mơ.

"Mọi người đứng cho vững, sắp đến khúc ngoặt" Tiếng của nhà đò vang lên làm Lộc Minh cũng để ý lại.

Nghe khúc ngoặt bất giác cậu lại trở nên hồi hợp, bồn chồn. Cứ như ngoặt này là khúc ngoặt của hồ cũng là khúc ngoặt của cuộc đời cậu vậy.

Đến eo ngoặt, tự nhiên cậu cảm giác sương mù dày đặt hơn, cậu đưa tay không thấy năm ngón, nhìn ra xa chỉ thấy một chùm sáng le lói đâu đó đằng xa.

"Vương Tài, xếp Triệu, mọi người đang ở đâu vậy.." cậu hoảng hốt khi xung quanh không một bóng người, cậu cảm giác hình như mình không còn đứng trên thuyền nữa. Bất giác cậu đi về phía trước mấy bước. Dưới chân mang đến có cậu cảm giác như đạp trên đất bằng mà không phải là sàn gỗ của mạn thuyền mang lại.

Cậu chạy, cứ chạy trong vô thức về phía ánh sáng mà cậu cho rằng đó có thể là lối ra duy nhất. Chạy mãi thời gian có thể đã qua rất lâu rồi cũng có trong một cái nháy mắt. Đến khi Lộc Minh lờ mờ thấy một cánh cửa, cũng có thể không phải là cửa vì nó có hình cánh cửa nhưng có cao, rất cao, rất to. Cảm giác như là cái cửa duy nhất của cả thiên địa này vậy.

Càng đến gần cậu càng không cảm giác được gì cả trong mắt cậu chỉ toàn một màu trắng của ánh sáng quá mức đến nổi cậu cho rằng cậu đã mù lòa. Hiện tại cậu đã không thấy không nghe được gì nữa.

Xung quanh cậu chỉ là vùng bóng tối vô tận, không có điểm cuối cũng như điểm bắt đầu. Cũng có thể chẳng có gì ở xung quanh cả, chỉ là một vùng hổn độn.

"Oe.. oe.. oe.. oa" trong đêm tối tiếng khóc của trẻ sơ sinh đặc biệt vang vọng.

Tiền Đường Trấn, Lộc An Cư.

Đêm nay là một đêm mùa xuân, đầy mưa gió, sấm chớp đì đùng trên trời, ánh sáng đầy trời, cứ như đêm nay là một đêm rất quan trọng của thiên địa này vậy. Thế nhưng đối với ông chủ Lộc của Lộc An Cư, đêm nay rất quan trọng vì đứa con đầu lòng của ông ra đời. Bên trong cư, nha hoàn gia đinh đều tất bật chạy tới chạy lui từ phòng phu nhân đang sinh. Bên ngoài phòng lão gia, quản gia đều sốt ruột, bồn chồn đứng ngồi không yên.

Thiếu gia của Lộc An Cư - Lộc Minh ra đời trong một đêm như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau