Chương 4: Sai lầm
Tuổi trẻ khí huyết sung mãn hơn nữa trong người còn có sẵn men rượu, Từ Cảnh Hiên dày vò Lâm Lan Chi từ quá nửa đêm đến gần rạng sáng, khi cả người y mềm nhũn không còn một chút sức lực mới chịu dừng lại. Từ Cảnh Hiên kết thúc bằng một cỗ dịch thể tuôn vào trong người y, phát tiết xong hắn lôi tính khí đã hạ phân nửa từ trong người y ra, dịch thể không còn gì ngăn cản cứ thế theo từng nếp gấp hậu huyệt tuôn trào ra ngoài.
Hiện tại bình tĩnh hơn, chính hắn cũng không thể tin nổi bản thân lại làm ra chuyện này, nhìn thiếu niên nhắm chặt hai mắt nằm dưới đất, hắn khẽ dùng một tay vuốt khuôn mặt y thử gọi: "Lan Chi..."
Ngay lúc tay hắn gần chạm đến Lâm Lan Chi mở mắt, quay đầu sang một bên tránh né. Bàn tay Từ Cảnh Hiên dừng lại trên khoảng không, khựng lại một chút rồi thu về, hắn rũ hai mắt xuống ngập ngừng nói: "Lan Chi ta..."
Lâm Lan Chi dùng sức chống tay dậy, nhìn hắn bằng nửa con mắt làm những lời chưa nói ra theo đó im bặt. Y phục bị xé nát đã chẳng thể mặc, còn chừa lại duy nhất một chiếc áo ngoài cùng quần, Lâm Lan Chi mặc tạm lên người dùng sức đứng dậy, nhưng vừa cử động hạ thân liền truyền đến một cơn đau nhức làm y khẽ kêu lên. Từ Cảnh Hiên muốn đỡ nhưng bị gạt ra. Lâm Lan Chi trừng mắt nhìn hắn lạnh lùng nói: "Chuyện ngày hôm nay là do ta tự làm tự chịu, tốt nhất từ nay về sau ngươi cũng coi như hai ta không có chuyện gì."
Nói xong mặc cho hai chân run rẩy, eo mềm nhũn đến không còn chút sức lực y vẫn cắn răng đứng lên. Từ Cảnh Hiên vơ vội lấy quần áo mặc lên người, đường vừa trơn vừa tối Lâm Lan Chi bước được một bước đã ngã xuống, hắn muốn đến gần đỡ y lên nhưng nhớ lại ánh mắt lúc nãy chỉ biết đứng trân trân ở đó. Lâm Lan Chi lần nữa đứng dậy, không biết có phải do trời tối thật không nhưng y cứ đi được vài bước lại ngã, vài bước lại ngã, Từ Cảnh Hiên đi đằng sau không thể nhìn được nữa cuối cùng đến gần đỡ.
Lâm Lan Chi điên cuồng gạt tay hắn ra, giọng nói đã nghèn nghẹn: "Ngươi cút ra xa ta một chút, chuyện của ta không cần ngươi quản!"
Mặc kệ Từ Cảnh Hiên, y thà chống tay xuống hòn đá sắc nhọn tự mình đứng dậy cũng không nhận sự giúp đỡ của hắn, nhưng không khác với lần trước là mấy, mới bước được tầm chục bước y lại vấp phải hòn đá dưới chân ngã lăn xuống đất, lần này có vẻ nặng hơn nhờ vào ánh sáng mờ nhạt Từ Cảnh Hiên còn thấy dưới bàn chân trần trụi của y loáng thoáng vết máu, trên người che chắn bằng bộ y phục ướt đã bị lăn lộn toàn đất cát nhìn y bây giờ không còn gì thảm hại hơn. Lâm Lan Chi một tay sờ lên vết thương xem xét, dù có đau cũng không kêu lên một tiếng, điều duy nhất nhìn ra y đang đau là hai mày không ngừng nhíu chặt.
Từ Cảnh Hiên không thể nhìn nổi nữa, mặc kệ y vùng vẫy đánh đập cũng tiến lại gần nhấc cả cười Lâm Lan Chi dậy bế lên trên tay. Lâm Lan Chi vừa không ngừng đánh vào mặt hắn, vừa quát: "Từ Cảnh Hiên buông ta xuống! Tên bỉ ổi đê tiện nhà ngươi mau cút đi!"
Từ Cảnh Hiên bị y liên tục gào thét đánh vào mặt đã có phần mất kiên nhẫn, hắn ôm chặt lấy không để Lâm Lan Chi vùng xuống.
"Nếu ngươi còn không chịu nằm yên ta sẽ trực tiếp làm ngươi ở đây lần nữa!"
"Ngươi dám?!"
"Ngươi cứ thử kêu gào nữa xem ta thật sự có dám không?"
Quả nhiên lời uy hiếp của Từ Cảnh Hiên có hiệu lực, nếu là thường ngày Lâm Lan Chi nhất định sẽ không thèm sợ hãi nhưng vẻ mặt điên cuồng của người này y nếm qua rồi, chắc chắn là không muốn liều mình. Lâm Lan Chi mím môi ở trong lòng hắn nhắm chặt hai mắt, tay không ngừng siết vào vạt áo đến mức gân xanh nổi lên.
Từ Cảnh Hiên cực kỳ khó chịu, nhưng nhân lúc trời chưa sáng hẳn vẫn nên đưa y trở về trước khi mọi người tỉnh dậy, hai người cứ thế không ai nói một lời đi trên đường. Vừa đến cửa phòng của y Từ Cảnh Hiên hơi đi chậm lại, chẳng đợi hắn mở lời Lâm Lan Chi đã loạng choạng vùng xuống quay mặt đi, trực tiếp đóng rầm cửa trước mặt hắn.
Từ Cảnh Hiên đứng thẫn thờ một lúc, ánh mắt hơi rũ xuống rồi lững thững đi về. Phòng của hắn cách phòng Lâm Lan Chi không xa đi một đoạn là đến, nhưng hắn đi rất chậm như người mất hồn, làm ra chuyện như vậy chỉ e cả đời này y cũng không có cách nào tha thứ cho hắn.
Sau khi trở về Từ Cảnh Hiên thay quần áo tắm rửa rồi nằm lên giường, hơi rượu làm hắn đau đầu mê man ngủ đến tận trưa, sáng hôm sau là ngày mùng một tết tuy không được trở về nhà nhưng cũng không phải lên lớp, học cung chỉ được nghỉ một ngày duy nhất này nên ai cũng tranh thủ ngủ. Hôm qua uống khá nhiều rượu nên bụng sôi cồn cào cơn đói kéo Từ Cảnh Hiên tỉnh giấc, hắn mệt mỏi đi đến nhà ăn.
Tuy ở đây toàn là con nhà quyền quý nhưng vì muốn cho môn đồ học hành nghiêm túc nên không được mang theo gia đinh, học cung chuẩn bị sẵn đồ ăn và y phục nên gia đinh cũng không cần thiết, trừ khi là muốn cơm dâng tận miệng. Vì đúng vào bữa trưa nên đa số môn đồ đều ở đây dùng bữa, Từ Cảnh Hiên như thường lệ đến nơi nhận một phần thức ăn, môn đồ đi qua đều chào hắn một tiếng sư huynh, bởi vì hắn vào học sớm gần nhất cũng là người tài giỏi nhất không ai là không biết. Một phần khiến ai cũng đã từng nghe danh hắn, không ngoại trừ việc hắn và Lâm Lan Chi suốt ngày gây chuyện với nhau.
Từ Cảnh Hiên chọn một góc ít người ngồi xuống, tuy bụng đói nhưng chẳng có tâm trạng ăn một chút nào ngó xung quanh nhà ăn một lượt. Người đông nhưng lại chẳng thấy người mình cần tìm, vẻ mặt không tránh khỏi một chút thất vọng. Lâm Lan Chi thường ngày cũng không đến nhà ăn sớm nghĩ rằng y có khi chưa ăn, Từ Cảnh Hiên cố tình nán lại chờ nhưng người đến rồi đi, đến tận lúc nhà ăn gần như vắng tanh vẫn không thấy Lâm Lan Chi đâu.
Chẳng lẽ y nhịn ăn ư?
Từ Cảnh Hiên nhíu mày, cất vội khay cơm chưa vơi là mấy đi ra ngoài. Hỏi thử vài người xem từ sáng đến giờ đã ai thấy y chưa nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu. Hắn cảm thấy không yên tâm, do dự một hồi cuối cùng dùng hết can đảm đến trước cửa phòng y.
Dù biết hiện tại chắc y không muốn nhìn thấy hắn nhưng chỉ cần ngó y một cái là được, thấy y không có chuyện gì hắn sẽ lập tức đi ngay.
Học cung rất rộng môn đồ nhiều nhưng vẫn ưu ái cho mỗi người một gian phòng riêng, Từ Cảnh Hiên đứng ngoài cửa một lúc lâu mới dám tiến đến gõ cửa.
Không có ai trả lời.
Hắn gõ thêm một lần nữa lần này vừa gõ vừa gọi.
"Lan Chi là ta... mở cửa cho ta được không?"
Vẫn không một tiếng động, nghĩ rằng y đang ngủ Từ Cảnh Hiên gõ mạnh hơn một chút.
"Lan Chi mở cửa."
Nếu là thường ngày nhất định Lâm Lan Chi sẽ không để phiền phức như vậy, cho dù đang ngủ hắn gọi to như thế cũng đủ tỉnh giấc rồi chứ? Mà cửa chốt ở trong chắc chắn là y đang ở trong phòng. Từ Cảnh Hiên cảm thấy bất an gọi thêm lần nữa: "Nếu đệ còn không mở cửa ta xông vào đấy!"
Vẫn không ai trả lời, Từ Cảnh Hiên lùi về sau vài bước dùng sức đạp mạnh lên cửa, cánh cửa bằng gỗ với sức của người luyện võ dễ dàng mở ra. Hắn tiến vào trong phòng vừa nhìn thấy Lâm Lan Chi đã hốt hoảng chạy đến.
"Lan Chi..." Hắn run run đỡ y lên.
Lâm Lan Chi nằm trên đất, trên người vẫn là bộ y phục ngày hôm qua, trời lạnh nên dù đã qua một đêm vẫn chưa khô hẳn, tóc cũng còn ướt, sàn nhà lạnh giá ngấm luôn hơi nước. Trời lạnh như vậy, hắn dày vò y ở ngoài suốt một đêm trở về còn không chịu thay quần áo, còn để vậy nằm dưới sàn nhà. Sắc mặt Lâm Lan Chi cực kỳ nhợt nhạt, hắn đưa tay lên đầu sờ thử quả nhiên là đã bị sốt.
Trong lòng Từ Cảnh Hiên cảm thấy vô cùng tức giận, kiếm loạn trong phòng lôi ra một bộ y phục vừa kéo người y dậy vừa mắng: "Lâm Lan Chi ngươi điên rồi sao? Tại sao lại nằm dưới sàn không muốn sống nữa à?!"
Có lẽ vì hành động với giọng nói của hắn quá lớn, Lâm Lan Chi mơ màng tỉnh lại khẽ nhíu mày, nhìn thấy người đến là Từ Cảnh Hiên y lại dãy dụa muốn tránh khỏi người hắn. Từ Cảnh Hiên một tay vòng qua vai y, chuẩn bị cởi chiếc áo ngoài vẫn còn ướt xuống thấy y phản kháng liền bực mình quát: "Ngươi ở yên một chút!"
Lâm Lan Chi im lặng không chống đối nữa, Từ Cảnh Hiên hiếm khi thấy y nghe lời như vậy không suy nghĩ nhiều vội vàng kéo áo xuống đến ngang vai. Đột nhiên hắn thấy cả người y run lên, rồi một giọt, hai giọt nước mắt ấm ấm rơi trên mu bàn tay hắn. Từ Cảnh Hiên khựng lại, lồng ngực đau thắt như có ai bóp chặt, hắn nghe thấy Lâm Lan Chi thì thào bên tai.
"Từ Cảnh Hiên... coi như là ta xin ngươi đấy. Đừng chạm vào người ta nữa..."
Hiện tại bình tĩnh hơn, chính hắn cũng không thể tin nổi bản thân lại làm ra chuyện này, nhìn thiếu niên nhắm chặt hai mắt nằm dưới đất, hắn khẽ dùng một tay vuốt khuôn mặt y thử gọi: "Lan Chi..."
Ngay lúc tay hắn gần chạm đến Lâm Lan Chi mở mắt, quay đầu sang một bên tránh né. Bàn tay Từ Cảnh Hiên dừng lại trên khoảng không, khựng lại một chút rồi thu về, hắn rũ hai mắt xuống ngập ngừng nói: "Lan Chi ta..."
Lâm Lan Chi dùng sức chống tay dậy, nhìn hắn bằng nửa con mắt làm những lời chưa nói ra theo đó im bặt. Y phục bị xé nát đã chẳng thể mặc, còn chừa lại duy nhất một chiếc áo ngoài cùng quần, Lâm Lan Chi mặc tạm lên người dùng sức đứng dậy, nhưng vừa cử động hạ thân liền truyền đến một cơn đau nhức làm y khẽ kêu lên. Từ Cảnh Hiên muốn đỡ nhưng bị gạt ra. Lâm Lan Chi trừng mắt nhìn hắn lạnh lùng nói: "Chuyện ngày hôm nay là do ta tự làm tự chịu, tốt nhất từ nay về sau ngươi cũng coi như hai ta không có chuyện gì."
Nói xong mặc cho hai chân run rẩy, eo mềm nhũn đến không còn chút sức lực y vẫn cắn răng đứng lên. Từ Cảnh Hiên vơ vội lấy quần áo mặc lên người, đường vừa trơn vừa tối Lâm Lan Chi bước được một bước đã ngã xuống, hắn muốn đến gần đỡ y lên nhưng nhớ lại ánh mắt lúc nãy chỉ biết đứng trân trân ở đó. Lâm Lan Chi lần nữa đứng dậy, không biết có phải do trời tối thật không nhưng y cứ đi được vài bước lại ngã, vài bước lại ngã, Từ Cảnh Hiên đi đằng sau không thể nhìn được nữa cuối cùng đến gần đỡ.
Lâm Lan Chi điên cuồng gạt tay hắn ra, giọng nói đã nghèn nghẹn: "Ngươi cút ra xa ta một chút, chuyện của ta không cần ngươi quản!"
Mặc kệ Từ Cảnh Hiên, y thà chống tay xuống hòn đá sắc nhọn tự mình đứng dậy cũng không nhận sự giúp đỡ của hắn, nhưng không khác với lần trước là mấy, mới bước được tầm chục bước y lại vấp phải hòn đá dưới chân ngã lăn xuống đất, lần này có vẻ nặng hơn nhờ vào ánh sáng mờ nhạt Từ Cảnh Hiên còn thấy dưới bàn chân trần trụi của y loáng thoáng vết máu, trên người che chắn bằng bộ y phục ướt đã bị lăn lộn toàn đất cát nhìn y bây giờ không còn gì thảm hại hơn. Lâm Lan Chi một tay sờ lên vết thương xem xét, dù có đau cũng không kêu lên một tiếng, điều duy nhất nhìn ra y đang đau là hai mày không ngừng nhíu chặt.
Từ Cảnh Hiên không thể nhìn nổi nữa, mặc kệ y vùng vẫy đánh đập cũng tiến lại gần nhấc cả cười Lâm Lan Chi dậy bế lên trên tay. Lâm Lan Chi vừa không ngừng đánh vào mặt hắn, vừa quát: "Từ Cảnh Hiên buông ta xuống! Tên bỉ ổi đê tiện nhà ngươi mau cút đi!"
Từ Cảnh Hiên bị y liên tục gào thét đánh vào mặt đã có phần mất kiên nhẫn, hắn ôm chặt lấy không để Lâm Lan Chi vùng xuống.
"Nếu ngươi còn không chịu nằm yên ta sẽ trực tiếp làm ngươi ở đây lần nữa!"
"Ngươi dám?!"
"Ngươi cứ thử kêu gào nữa xem ta thật sự có dám không?"
Quả nhiên lời uy hiếp của Từ Cảnh Hiên có hiệu lực, nếu là thường ngày Lâm Lan Chi nhất định sẽ không thèm sợ hãi nhưng vẻ mặt điên cuồng của người này y nếm qua rồi, chắc chắn là không muốn liều mình. Lâm Lan Chi mím môi ở trong lòng hắn nhắm chặt hai mắt, tay không ngừng siết vào vạt áo đến mức gân xanh nổi lên.
Từ Cảnh Hiên cực kỳ khó chịu, nhưng nhân lúc trời chưa sáng hẳn vẫn nên đưa y trở về trước khi mọi người tỉnh dậy, hai người cứ thế không ai nói một lời đi trên đường. Vừa đến cửa phòng của y Từ Cảnh Hiên hơi đi chậm lại, chẳng đợi hắn mở lời Lâm Lan Chi đã loạng choạng vùng xuống quay mặt đi, trực tiếp đóng rầm cửa trước mặt hắn.
Từ Cảnh Hiên đứng thẫn thờ một lúc, ánh mắt hơi rũ xuống rồi lững thững đi về. Phòng của hắn cách phòng Lâm Lan Chi không xa đi một đoạn là đến, nhưng hắn đi rất chậm như người mất hồn, làm ra chuyện như vậy chỉ e cả đời này y cũng không có cách nào tha thứ cho hắn.
Sau khi trở về Từ Cảnh Hiên thay quần áo tắm rửa rồi nằm lên giường, hơi rượu làm hắn đau đầu mê man ngủ đến tận trưa, sáng hôm sau là ngày mùng một tết tuy không được trở về nhà nhưng cũng không phải lên lớp, học cung chỉ được nghỉ một ngày duy nhất này nên ai cũng tranh thủ ngủ. Hôm qua uống khá nhiều rượu nên bụng sôi cồn cào cơn đói kéo Từ Cảnh Hiên tỉnh giấc, hắn mệt mỏi đi đến nhà ăn.
Tuy ở đây toàn là con nhà quyền quý nhưng vì muốn cho môn đồ học hành nghiêm túc nên không được mang theo gia đinh, học cung chuẩn bị sẵn đồ ăn và y phục nên gia đinh cũng không cần thiết, trừ khi là muốn cơm dâng tận miệng. Vì đúng vào bữa trưa nên đa số môn đồ đều ở đây dùng bữa, Từ Cảnh Hiên như thường lệ đến nơi nhận một phần thức ăn, môn đồ đi qua đều chào hắn một tiếng sư huynh, bởi vì hắn vào học sớm gần nhất cũng là người tài giỏi nhất không ai là không biết. Một phần khiến ai cũng đã từng nghe danh hắn, không ngoại trừ việc hắn và Lâm Lan Chi suốt ngày gây chuyện với nhau.
Từ Cảnh Hiên chọn một góc ít người ngồi xuống, tuy bụng đói nhưng chẳng có tâm trạng ăn một chút nào ngó xung quanh nhà ăn một lượt. Người đông nhưng lại chẳng thấy người mình cần tìm, vẻ mặt không tránh khỏi một chút thất vọng. Lâm Lan Chi thường ngày cũng không đến nhà ăn sớm nghĩ rằng y có khi chưa ăn, Từ Cảnh Hiên cố tình nán lại chờ nhưng người đến rồi đi, đến tận lúc nhà ăn gần như vắng tanh vẫn không thấy Lâm Lan Chi đâu.
Chẳng lẽ y nhịn ăn ư?
Từ Cảnh Hiên nhíu mày, cất vội khay cơm chưa vơi là mấy đi ra ngoài. Hỏi thử vài người xem từ sáng đến giờ đã ai thấy y chưa nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu. Hắn cảm thấy không yên tâm, do dự một hồi cuối cùng dùng hết can đảm đến trước cửa phòng y.
Dù biết hiện tại chắc y không muốn nhìn thấy hắn nhưng chỉ cần ngó y một cái là được, thấy y không có chuyện gì hắn sẽ lập tức đi ngay.
Học cung rất rộng môn đồ nhiều nhưng vẫn ưu ái cho mỗi người một gian phòng riêng, Từ Cảnh Hiên đứng ngoài cửa một lúc lâu mới dám tiến đến gõ cửa.
Không có ai trả lời.
Hắn gõ thêm một lần nữa lần này vừa gõ vừa gọi.
"Lan Chi là ta... mở cửa cho ta được không?"
Vẫn không một tiếng động, nghĩ rằng y đang ngủ Từ Cảnh Hiên gõ mạnh hơn một chút.
"Lan Chi mở cửa."
Nếu là thường ngày nhất định Lâm Lan Chi sẽ không để phiền phức như vậy, cho dù đang ngủ hắn gọi to như thế cũng đủ tỉnh giấc rồi chứ? Mà cửa chốt ở trong chắc chắn là y đang ở trong phòng. Từ Cảnh Hiên cảm thấy bất an gọi thêm lần nữa: "Nếu đệ còn không mở cửa ta xông vào đấy!"
Vẫn không ai trả lời, Từ Cảnh Hiên lùi về sau vài bước dùng sức đạp mạnh lên cửa, cánh cửa bằng gỗ với sức của người luyện võ dễ dàng mở ra. Hắn tiến vào trong phòng vừa nhìn thấy Lâm Lan Chi đã hốt hoảng chạy đến.
"Lan Chi..." Hắn run run đỡ y lên.
Lâm Lan Chi nằm trên đất, trên người vẫn là bộ y phục ngày hôm qua, trời lạnh nên dù đã qua một đêm vẫn chưa khô hẳn, tóc cũng còn ướt, sàn nhà lạnh giá ngấm luôn hơi nước. Trời lạnh như vậy, hắn dày vò y ở ngoài suốt một đêm trở về còn không chịu thay quần áo, còn để vậy nằm dưới sàn nhà. Sắc mặt Lâm Lan Chi cực kỳ nhợt nhạt, hắn đưa tay lên đầu sờ thử quả nhiên là đã bị sốt.
Trong lòng Từ Cảnh Hiên cảm thấy vô cùng tức giận, kiếm loạn trong phòng lôi ra một bộ y phục vừa kéo người y dậy vừa mắng: "Lâm Lan Chi ngươi điên rồi sao? Tại sao lại nằm dưới sàn không muốn sống nữa à?!"
Có lẽ vì hành động với giọng nói của hắn quá lớn, Lâm Lan Chi mơ màng tỉnh lại khẽ nhíu mày, nhìn thấy người đến là Từ Cảnh Hiên y lại dãy dụa muốn tránh khỏi người hắn. Từ Cảnh Hiên một tay vòng qua vai y, chuẩn bị cởi chiếc áo ngoài vẫn còn ướt xuống thấy y phản kháng liền bực mình quát: "Ngươi ở yên một chút!"
Lâm Lan Chi im lặng không chống đối nữa, Từ Cảnh Hiên hiếm khi thấy y nghe lời như vậy không suy nghĩ nhiều vội vàng kéo áo xuống đến ngang vai. Đột nhiên hắn thấy cả người y run lên, rồi một giọt, hai giọt nước mắt ấm ấm rơi trên mu bàn tay hắn. Từ Cảnh Hiên khựng lại, lồng ngực đau thắt như có ai bóp chặt, hắn nghe thấy Lâm Lan Chi thì thào bên tai.
"Từ Cảnh Hiên... coi như là ta xin ngươi đấy. Đừng chạm vào người ta nữa..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất