Khi Kẻ Thù Về Chung Một Nhà

Chương 18: Bị thương

Trước Sau
Cuộc đấu diễn ra khá thuận lợi với Lâm Lan Chi, thật ra thân hình bé cũng không phải không tốt, động tác nhanh nhẹn thuận tiện di chuyển hơn, chẳng mấy chốc đã đem Thạch Hổ ngang tài ngang sức. Từ Cảnh Hiên không ngừng mỉm cười, hắn biết là Lan Chi của hắn sẽ không dễ bị thua như vậy mà.

Bạch Nhan ở bên cạnh càng nhìn càng đen mặt, trong lúc hai người đang đấu kịch liệt, Từ Cảnh Hiên cũng không có thời gian để ý đến Bạch Nhan ở bên cạnh. Bạch Nhan từ trong tay áo moi ra một viên đá nhỏ, siết nó chặt trong tay chờ đợi cơ hội.

Nhân lúc Lâm Lan Chi định dơ tay tiếp chiêu từ Thạch Hổ, thấy đây chính là lúc Bạch Nhan phi viên đá trong tay ra, ngăn động tác của Lâm Lan Chi lại.

Lâm Lan Chi bị đau quả nhiên rụt tay trở về, bất giác nhìn xung quanh một lượt. Thạch Hổ cướp thời cơ đá mạnh vào sau gối của Lâm Lan Chi làm y ngã khụy một chân xuống, sau đó lại bị hắn dùng chân đạp mạnh một phát lên bả vai, cả người y mất sức ngã mạnh xuống dưới đất. Từ Cảnh Hiên hoảng hốt tiến lên một bước, nhưng trận đấu chưa kết thúc không còn cách nào phải đứng yên tại chỗ.

Bạch Nhan nhìn Lâm Lan Chi thất thủ ở bên dưới mỉm cười đắc ý.

Lâm Lan Chi nghiến răng từng móng vuốt cào mạnh trên sân, tiếng sư phụ vẫn văng vẳng bên tai, nếu hiện tại không đứng dậy được nhất định là sẽ thua.

Nhưng mà y không muốn, y không thể thua được!

Từ Cảnh Hiên đánh không thắng y có thể chấp nhận, vì hắn thực sự tài giỏi. Nhưng chẳng lẽ đến người khác cũng không làm gì nổi hay sao? Nghĩ đến Từ Cảnh Hiên làm y lại nhớ đến cái đêm bị hắn vũ nhục kia, nếu y võ công giỏi hơn thì sẽ không xảy ra chuyện đó, nếu y giỏi hơn hắn thì cũng không bị khi dễ đến như vậy!

Lâm Lan Chi cố hết sức đứng dậy, dùng tay gạt tóc ra đằng sau rồi khẽ nhếch môi.

Ngoài Từ Cảnh Hiên ra y không thể thua thêm một ai!

Vừa nghĩ Lâm Lan Chi vừa dùng sức điên cuồng lao vào, y dùng chiêu nào cũng liều mạng đánh cho Bạch Hổ đến hoa mắt. Lâm Lan Chi liên tục đánh vào mặt làm Bạch Hổ phải dùng cả hai tay mới miễn cưỡng che được, nhân lúc thấy hắn yếu thế Lâm Lan Chi hơi nhảy lên dùng toàn bộ sức dồn vào chân đá mạnh lên vùng cổ của hắn, Bạch Hổ bị một chiêu này hạ gục ngã xuống đất không thể tiếp túc gượng dậy.

"Lâm Lan Chi thắng!" Tiếng sư phụ vang lên Lâm Lan Chi thở ra một hơi cũng gần như kiệt sức, chiêu cuối cùng dùng sức mạnh quá nên y cũng cảm tưởng như là chân mình bị bong gân, nhưng vẫn cố kìm nén cảm giác đau lại. Lâm Lan Chi nhìn quanh võ đài một vòng, dưới ánh mắt tất cả mọi người bước đến nhặt lên một hòn đá cách đó không xa lên.

Lâm Lan Chi hướng sư phụ nói: "Sư phụ lúc nãy có người dùng viên đá này ám toán đệ tử."



Sư phụ hơi chần chừ, huynh đệ ám toán nhau là điều cấm kỵ trong học cung, lúc nãy dưới võ đài nhiều người như vậy biết được thủ phạm là kẻ nào, nghĩ hiện tại dù sao Lâm Lan Chi cũng chẳng có vấn đề gì lớn liền nói: "Sao lại có thể như vậy chứ, chắc là con nhầm rồi chăng?"

Lâm Lan Chi cũng biết vị sư này không muốn chuyện bé xé ra to, nhỡ đâu thủ phạm là một quý công tử nhà nào đấy chẳng phải lại đắc tội ư? Dù sao cũng là y không bằng không chứng, quậy một hồi sẽ bỏ qua.

Lâm Lan Chi vốn cũng chẳng chờ mong gì, siết chặt viên đá trong tay nhìn đám môn sinh bên dưới nói lớn: "Ném đá giấu tay thì tốt nhất nên giấu cho kỹ một chút..."

Y vừa nói vừa nhìn qua một vòng, có vài người bị ánh mắt của y làm cho hoảng sợ hơi cúi đầu xuống. Không biết phải linh cảm được gì hay không, y nhìn chằm chằm vào Từ Cảnh Hiên và Bạch Nhan gằn giọng: "Nếu để ta biết được là ai... kẻ đó cũng sẽ như mấy thứ này!"

Lâm Lan Chi vừa nói vừa đạp mạnh lên giá đỡ binh khí trên võ đài, trên đó nào là kiếm giáo ồ oạt cùng nhau đổ lăn xuống đất tạo nên một tiếng động lớn. Sư phụ không nghĩ ra y sẽ làm ra hành động như vậy nhưng cũng đành mắt nhắm mắt mở bỏ qua, lúc nãy không làm rõ mọi chuyện đã là không đúng, giờ còn chọc giận y thêm đúng là tự rước họa vào người, dù sao cũng là nhi tử của hầu gia, dạy toàn công tử quyền quý thực sự cũng rất áp lực!

Làm xong Lâm Lan Chi 'hừm' mạnh một tiếng ném mạnh viên đá trong tay xuống rồi tức giận đi khỏi, bỏ mặc lại Bạch Nhan ở đó chột dạ lo lắng đứng yên không dám nhúc nhích, ánh mắt lúc nãy còn tưởng Lâm Lan Chi biết mình chính là thủ phạm rồi!

Từ Cảnh Hiên đứng đợi sẵn, vừa thấy người đi xuống đã kéo lấy tay Lâm Lan Chi hỏi: "Đệ không sao chứ?"

Lâm Lan Chi giật mạnh tay về trừng mắt nhìn hắn, nếu không phải ở đây còn nhiều người chỉ e y đã dơ tay lên đánh người, Lâm Lan Chi trừng mắt nói ra một từ 'Cút' rồi cứ thế đẩy hắn cách xa mình ra.

Từ Cảnh Hiên trở về lều tìm thuốc, lúc nãy nhìn y bị thương cũng không nhẹ, không biết có biết đường mà tự mình bôi thuốc không, tìm một hồi cũng lôi ra được một lọ cao mà ngày trước ở nhà mẫu thân nhét cho. Hắn để nhờ đồ đạc ở trong lều của một sư đệ khác, Bạch Nhan nghĩ hắn ở đây thật nên thường đến tìm hôm nay cũng như vậy, chưa bước ra khỏi đã chạm mặt Bạch Nhan.

Từ Cảnh Hiên hỏi: "Đệ đến tìm ta có chuyện gì sao?"

Bạch Nhan bước đi tập tễnh nói: "Lúc nãy không cẩn thận bị ngã, đến hỏi sư huynh không biết còn thuốc trị thương không?"

Lọ trên tay của Từ Cảnh Hiên đúng là thuốc trị thương nhưng mà hắn chuẩn bị đem cho người khác rồi, Từ Cảnh Hiên cũng không nói dối: "Đệ thử hỏi những người khác đi, thuốc này ta đang định đưa cho Lan Chi đệ ấy lúc nãy cũng bị thương."



"Được, vậy đệ đi hỏi đại phu... Huynh mau đem cho sư đệ đi." Bạch Nhan mím môi, không ngờ hắn lại thẳng thừng như vậy!

Từ Cảnh Hiên gật đầu rồi bước nhanh ra ngoài chẳng nhìn Bạch Nhan thêm một cái, Lâm Lan Chi thường không thích ở trong lều nên hắn đi một vòng xung quanh tìm thử, quả nhiên đi đến trời tối mịt cũng tìm được y đang ngồi dưới một gốc cây trong rừng.

Thật là đã bị thương còn không chịu trở về.

Mà lý do Lâm Lan Chi không chịu trở về cũng là vì không muốn nhìn thấy mặt ai, từ sư phụ cho đến các môn đồ khác. Nhiều lúc tự hỏi thân phận y cao quý như vậy còn cảm thấy nơi đâu cũng là không công bằng, phải chăng nếu y sinh ra trong một gia đình bình thường có khi còn bị chèn ép đến không thể ngóc đầu dậy nổi?

Như môn sinh lần trước bị Nhiếp Anh đánh cũng chỉ có thể ôm đầu chịu đòn?

Người thấp kém hơn y đến xua nịnh y không thích, người cao quý hơn y y không muốn lấy lòng, quanh đi quẩn lại học bao nhiêu năm đến một bằng hữu thật sự cũng không có.

Từ Cảnh Hiên thở dài, ngồi xuống bên cạnh đưa lọ thuốc cho Lâm Lan Chi nhẹ giọng nói: "Lúc nãy ta thấy đệ bị thương mau bôi thuốc đi."

Lâm Lan Chi ánh mắt khó chịu nhìn về phía hắn: "Từ Cảnh Hiên ngươi đừng bám lấy ta nữa có được không?" Hôm nay y thực sự rất mệt không muốn gây chuyện.

Từ Cảnh Hiên ngập ngừng: "Ta đã nói rồi... chuyện đó ta sẽ chịu trách nhiệm."

Lâm Lan Chi đang khó chịu, nghe hắn nói vậy vội đứng lên lớn tiếng: "Ta không phải là nữ nhân cũng không có cái gọi là trinh tiết, ta không cần ngươi chịu trách nhiệm!"

Vừa nói vừa muốn rời đi nhưng chân do lúc nãy đau, chưa bước được hai bước đã muốn ngã xuống, Từ Cảnh Hiên vội đỡ lấy tay kéo y ngồi lại chỗ cũ.

"Ngươi mau buông ra, không phải ta đã nói với ngươi đừng chạm vào người ta nữa rồi sao?"

Từ Cảnh Hiên cúi đầu xuống bỏ mặc những lời mắng chửi gỡ giày ở chân y ra, mới thấy bàn chân bị thương đỏ ửng sưng vù cả lên, đã vậy Lâm Lan Chi không ngừng giãy giụa hắn tức giận, cố định chân y lại quát: "Đệ ở yên một chút đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau