Chương 22: Bắn cung
Từ Cảnh Hiên hít một hơi thật sâu cố lấy lại bình tĩnh, nhưng càng cố lại càng phản tác dụng, bàn tay không kiềm chế nổi mà liên tục run rẩy. Hắn nhìn Lâm Lan Chi cổ họng bỗng thấy đắng ngắt, khóe mắt cũng dần cay lên. Từng lời nói của y, mỗi một lời đều như gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt, làm ngọn lửa mỏng manh khó khăn lắm mới nhen nhói trong lồng ngực dập tắt, tâm hắn cũng lạnh đi một chút rồi một chút... sau đó là chết hẳn.
Vài ngày trước, hắn còn nghĩ rằng y đã chịu mở lòng với mình rồi.
Hóa ra chỉ là hắn tưởng bở.
Hóa ra là hắn tự mình đa tình.
Từ Cảnh Hiên mím môi tiến về phía trước, bước đi rất nhanh nhân lúc Lâm Lan Chi chưa kịp phòng bị, một tay ôm lấy eo y, một tay vòng qua sau gáy giữ chặt lại cúi xuống hôn.
Hắn chỉ muốn xác nhận, y hay không một chút cảm giác với hắn cũng không có.
Lâm Lan Chi bất ngờ định kêu lên nhưng môi lập tực bị Từ Cảnh Hiên lấp đầy, y quay đầu tránh né lại bị hắn giữ chặt lại, đầu lưỡi ướt át tách hai kẽ môi ra muốn đi vào sâu bên trong. Lâm Lan Chi giãy giụa nhưng sức không bằng, y điên cuồng đánh lên người Từ Cảnh Hiên nhưng hắn chịu đau vẫn không chịu buông. Đột nhiên hai hàm đang ngậm chặt mở ra, Lâm Lan Chi lấy sức cắn mạnh xuống, Từ Cảnh Hiên bị đau kêu lên một tiếng rồi buông người ra, trong khoang miệng lập tức tràn đến mùi máu tanh tưởi.
Nhân lúc này Lâm Lan Chi thoát khỏi sự khống chế, không do dự lập tức giáng xuống một cái bạt tai. Y thở dốc, vì dùng sức mạnh quá nên lòng bàn tay cũng cảm thấy đau rát huống chi là mặt. Từ Cảnh Hiên thất thần, mãi một lúc sau mới đưa tay lên sờ lên gò má đã in dấu năm ngón, đầu lưỡi tê rát khóe môi cũng ngập tràn mùi máu. Một người quyền quý như hắn, từ bé đến lớn còn chưa ai dám nặng lời chứ đừng nói là tát thẳng vào mặt.
Một cái tát không đáng đau về mặt thể xác, nhưng... như vậy cũng đủ hiểu rồi.
Nhìn má Từ Cảnh Hiên sưng lên, Lâm Lan Chi có một chút hối hận nhưng cũng chỉ là trong thoáng chốc, y lập tức trừng mắt lên quát: "Từ Cảnh Hiên ngươi có nổi điên thì đừng có nổi điên với ta, hôm nay dù có chết ở đây ta cũng không để cho ngươi làm nhục lần nữa đâu!"
Từ Cảnh Hiên không trả lời đột nhiên bật cười, tiếng cười rất lớn nhưng nước mắt lại cứ thế rơi xuống. Tiếng cười dần trở thành tiếng nức nở, hắn không muốn bản thân mất mặt như vậy, thế nhưng lại chẳng thể ngăn lại.
Từ Cảnh Hiên vội đưa tay lên lau đi.
Đừng nhìn, tốt nhất đừng nên nhìn bộ dạng thảm hại này của hắn.
Lâm Lan Chi chết lặng, không thể ngờ được hắn vậy mà lại khóc. Một cái tát cũng đâu có đau lắm, khóc gì cơ chứ? Tuy bề ngoài hậm hực nhưng ở sâu nơi nào đó trong lòng y, bất giác dâng lên cảm giác khó chịu không nói nên lời.
"Ha ha ha." Từ Cảnh Hiên vẫn cười, nụ cười chua xót hắn cố dừng lại không để mình thất thố, vậy nhưng khi cất lên giọng nói vẫn nghèn nghẹn: "Đệ... đệ coi ta là một kẻ động một chút là đi cưỡng gian thôi sao?"
...Chẳng lẽ tâm ý của ta đệ không cảm nhận được dù chỉ là một chút?
Lâm Lan Chi: "Ta nói không đúng?"
Từ Cảnh Hiên cúi đầu xuống... Thật nực cười hắn còn chờ mong gì cơ chứ!
Hắn hít một hơi thật sâu sau đó cười nhẹ: "Phải... phải! Ta là một kẻ đê tiện vô liêm sỉ, chỉ biết làm ra những chuyện đồi bại, còn đệ thì sao Lâm Lan Chi? Đệ tự hỏi xem mình có phải là con người không?"
Nếu là người bình thường sao không cảm nhận được hắn là thật lòng, chỉ duy nhất như vậy với một người thôi...
"Người như thế nào ta cũng đều đã từng gặp qua, nhưng vô tình như đệ là lần đầu tiên thấy đấy..."
Lâm Lan Chi bật cười, đang muốn phản bác thì lại nghe hắn nói tiếp: "Được rồi... Theo ý đệ, từ nay về sau ta không làm phiền đệ nữa là được chứ gì? Đệ đói hay no, nóng hay lạnh, ốm hay không đều không liên quan đến ta... ta không quan tâm đệ nữa là được chứ gì?"
Lâm Lan Chi: "......"
Từ Cảnh Hiên siết chặt tay, ngập ngừng một chút rồi nói: "Không cần biết đệ có quan tâm hay không nhưng ta vẫn muốn giải thích. Ta và Bạch Nhan chẳng có gì cả, là y hạ thuốc vào trong rượu của ta, ta cũng chưa làm ra chuyện gì có lỗi... chỉ vậy thôi."
Lâm Lan Chi mím môi không trả lời.
Nhìn thấy y hờ hững, nói xong Từ Cảnh Hiên cũng xoay người đi, bước đi được vài bước nhớ ra gì đó, hắn đột nhiên dừng lại nói: "Đệ về lều ngủ đi ta sẽ dọn đồ ra ngoài."
Nhớ lại cảnh tượng ghê tởm vừa nhìn thấy, Lâm Lan Chi mím môi rũ hai mắt xuống: "Ta không về đó đâu... bẩn lắm."
"...Ừ. Tùy ngươi."
'Ừ. Tùy ngươi' Ba từ đơn giản nhưng lại lạnh lùng đến lạ, không gọi y là 'sư đệ' không còn để ý y nữa, như lời hắn vừa nói.
Lần này Từ Cảnh Hiên thực sự bước đi không quay đầu nhìn lại, nếu như trước kia hắn sẽ quan tâm không để cho y nằm ngủ trong rừng, hắn sẽ nói trong rừng vừa lạnh vừa có thú dữ, người như đệ nên ở một nơi thoải mái ấm áp. Nhưng lần này cái gì hắn cũng không nói.
Tùy ngươi đấy, từ nay về sau chuyện của ngươi không liên quan đến Từ Cảnh Hiên này nữa.
Lâm Lan Chi thất thần đứng đó, y lại chết lặng vì lời nói của hắn. Hình như... y vừa đánh mất đi thứ gì đó phải không?
Nhưng y lại không thể hiểu nổi cảm giác tức tối khó chịu này, chắc là y cũng điên rồi tại sao lại có cảm giác mất mát chứ?
Từ Cảnh Hiên không làm phiền nữa, không phải là nguyện vọng của y sao?
Lâm Lan Chi cắn lấy môi dưới thầm an ủi, phải rồi là y nghĩ nhiều rồi, không có hắn mới tốt, không nhìn thấy hắn mới đỡ chướng mắt!
Từ Cảnh Hiên cũng rất giữ lời, nói không làm phiền y nữa thì thật sự không thấy bóng dáng hắn nữa đâu, có vài lần suýt chạm mặt hắn lập tức chuyển hướng đi ngược lại. Đã được như ý, nhưng Lâm Lan Chi một chút cảm giác vui cũng không hề có.
Ngày về học cung đã định trước, sư phụ nói nghỉ thêm ba ngày không ngờ sau ba ngày lại có thêm một thông báo khác, đó là các môn sinh ở lại thêm bảy ngày thi bắn cung.
Trái ngược với đa số những người khác đều vui vẻ, chỉ riêng Lâm Lan Chi nhíu mày hỏi: "Tại sao lại đột ngột như vậy, không phải nói hôm nay sẽ trở về học cung sao?"
Sư phụ nhún vai trả lời: "Đây là ý của trưởng sư huynh ta cũng mới nhận được thôi, dù sao cũng chỉ ở lại thêm bảy ngày con cố gắng một chút."
"Nhưng mà..." Lâm Lan Chi còn muốn nói thêm gì đó thì bị sư phụ xua xua tay cắt ngang: "Được rồi mau mau trở về nghỉ ngơi thêm đi, ta phải cùng các sư phụ khác phải chuẩn bị một chút đây." Nói xong sư phụ lập tức đi mất, trên tay còn cầm bộ cung tên nhìn thực sự rất vội.
Lâm Lan Chi hai mắt hơi rũ xuống, biết mình chẳng thể thay đổi được gì đành lẳng lặng đi về, Từ Cảnh Hiên đứng cách đó không xa. Cuộc đối thoại vừa rồi hắn cũng nghe rõ, nhưng chỉ liếc nhìn y một cái lại thu hồi tầm mắt, tiếp tục cười nói với sư đệ bên cạnh.
Với những người học võ bắn cung là điều cơ bản nhất, chỉ có giỏi hoặc kém chứ không thể không biết. Từ Cảnh Hiên thuộc loại đặc biệt chính là xuất sắc, người bình thường bắn mười lần chỉ có thể trúng hồng tâm bốn năm lần, còn hắn mười lần trúng cả mười, không có chuyện lệch đi dù chỉ một chút. Vậy nên trong mắt người khác hắn thứ gì cũng hoàn hảo, từ gia thế đến vẻ bề ngoài muốn gì được nấy, nhưng chỉ mình Từ Cảnh Hiên mới biết, hắn cũng có điều mình không có được đó chính là tình cảm của người kia.
Lã sư phụ rất khó tính, được coi là người nghiêm khắc gần nhất trong học cung, đến trưởng sư phụ cũng nể mặt vài phần. Ông không nhìn vào gia thế mà nhún nhường, làm sai thì phải phạt dù kẻ đó có là ai. Thật không may lần bắn cung này là do Lã sư phụ quản thúc, đến ngày thứ năm tất cả đệ tử đều tập trung một chỗ.
Chỉ còn hai ngày nữa là hết kỳ hạn, vậy mà từ đầu đến cuối không hề thấy bóng dáng Lâm Lan Chi xuất hiện. Khỏi phải nói mặt sư phụ cực kỳ khó coi, ông nhìn qua môn sinh thử đếm một lượt tức giận lớn tiếng: "Hôm nay Lâm Lan Chi vẫn không đến sao?"
Thư đồng bên cạnh lập tức tiến lên phía trước bẩm báo: "Thưa phụ Lâm sư huynh nói vẫn chưa khỏi bệnh."
Nhiếp Anh khẽ cười nói với người bên cạnh: "Lâm Lan Chi này, hôm đó uống rượu nhiều quá liệt giường luôn rồi sao?"
"Chắc không phải đâu, tửu lượng của đệ ấy tốt vậy mà." Người kia xoa xoa cằm, suy nghĩ gì đó rồi đột nhiên nói: "À mà sư huynh có thấy lạ không, hình như từ lúc vào học cung này đệ chưa thấy Lâm Lan Chi bắn cung lần nào."
Nhiếp Anh: "Có hả? Ngươi nói ta mới để ý quả là chưa hề thấy thật."
Những lời này đều lọt vào tai Từ Cảnh Hiên nhưng mặt hắn vẫn không biến sắc.
Sư phụ nghe xong 'hừm' lớn một tiếng, để hai tay sau lưng nhanh chóng đi về phía lều: "Gọi đại phu! Hôm nay ta thử xem xem tiểu tử này bệnh nặng cỡ nào mà suốt năm ngày không rời giường nổi!"
Vài ngày trước, hắn còn nghĩ rằng y đã chịu mở lòng với mình rồi.
Hóa ra chỉ là hắn tưởng bở.
Hóa ra là hắn tự mình đa tình.
Từ Cảnh Hiên mím môi tiến về phía trước, bước đi rất nhanh nhân lúc Lâm Lan Chi chưa kịp phòng bị, một tay ôm lấy eo y, một tay vòng qua sau gáy giữ chặt lại cúi xuống hôn.
Hắn chỉ muốn xác nhận, y hay không một chút cảm giác với hắn cũng không có.
Lâm Lan Chi bất ngờ định kêu lên nhưng môi lập tực bị Từ Cảnh Hiên lấp đầy, y quay đầu tránh né lại bị hắn giữ chặt lại, đầu lưỡi ướt át tách hai kẽ môi ra muốn đi vào sâu bên trong. Lâm Lan Chi giãy giụa nhưng sức không bằng, y điên cuồng đánh lên người Từ Cảnh Hiên nhưng hắn chịu đau vẫn không chịu buông. Đột nhiên hai hàm đang ngậm chặt mở ra, Lâm Lan Chi lấy sức cắn mạnh xuống, Từ Cảnh Hiên bị đau kêu lên một tiếng rồi buông người ra, trong khoang miệng lập tức tràn đến mùi máu tanh tưởi.
Nhân lúc này Lâm Lan Chi thoát khỏi sự khống chế, không do dự lập tức giáng xuống một cái bạt tai. Y thở dốc, vì dùng sức mạnh quá nên lòng bàn tay cũng cảm thấy đau rát huống chi là mặt. Từ Cảnh Hiên thất thần, mãi một lúc sau mới đưa tay lên sờ lên gò má đã in dấu năm ngón, đầu lưỡi tê rát khóe môi cũng ngập tràn mùi máu. Một người quyền quý như hắn, từ bé đến lớn còn chưa ai dám nặng lời chứ đừng nói là tát thẳng vào mặt.
Một cái tát không đáng đau về mặt thể xác, nhưng... như vậy cũng đủ hiểu rồi.
Nhìn má Từ Cảnh Hiên sưng lên, Lâm Lan Chi có một chút hối hận nhưng cũng chỉ là trong thoáng chốc, y lập tức trừng mắt lên quát: "Từ Cảnh Hiên ngươi có nổi điên thì đừng có nổi điên với ta, hôm nay dù có chết ở đây ta cũng không để cho ngươi làm nhục lần nữa đâu!"
Từ Cảnh Hiên không trả lời đột nhiên bật cười, tiếng cười rất lớn nhưng nước mắt lại cứ thế rơi xuống. Tiếng cười dần trở thành tiếng nức nở, hắn không muốn bản thân mất mặt như vậy, thế nhưng lại chẳng thể ngăn lại.
Từ Cảnh Hiên vội đưa tay lên lau đi.
Đừng nhìn, tốt nhất đừng nên nhìn bộ dạng thảm hại này của hắn.
Lâm Lan Chi chết lặng, không thể ngờ được hắn vậy mà lại khóc. Một cái tát cũng đâu có đau lắm, khóc gì cơ chứ? Tuy bề ngoài hậm hực nhưng ở sâu nơi nào đó trong lòng y, bất giác dâng lên cảm giác khó chịu không nói nên lời.
"Ha ha ha." Từ Cảnh Hiên vẫn cười, nụ cười chua xót hắn cố dừng lại không để mình thất thố, vậy nhưng khi cất lên giọng nói vẫn nghèn nghẹn: "Đệ... đệ coi ta là một kẻ động một chút là đi cưỡng gian thôi sao?"
...Chẳng lẽ tâm ý của ta đệ không cảm nhận được dù chỉ là một chút?
Lâm Lan Chi: "Ta nói không đúng?"
Từ Cảnh Hiên cúi đầu xuống... Thật nực cười hắn còn chờ mong gì cơ chứ!
Hắn hít một hơi thật sâu sau đó cười nhẹ: "Phải... phải! Ta là một kẻ đê tiện vô liêm sỉ, chỉ biết làm ra những chuyện đồi bại, còn đệ thì sao Lâm Lan Chi? Đệ tự hỏi xem mình có phải là con người không?"
Nếu là người bình thường sao không cảm nhận được hắn là thật lòng, chỉ duy nhất như vậy với một người thôi...
"Người như thế nào ta cũng đều đã từng gặp qua, nhưng vô tình như đệ là lần đầu tiên thấy đấy..."
Lâm Lan Chi bật cười, đang muốn phản bác thì lại nghe hắn nói tiếp: "Được rồi... Theo ý đệ, từ nay về sau ta không làm phiền đệ nữa là được chứ gì? Đệ đói hay no, nóng hay lạnh, ốm hay không đều không liên quan đến ta... ta không quan tâm đệ nữa là được chứ gì?"
Lâm Lan Chi: "......"
Từ Cảnh Hiên siết chặt tay, ngập ngừng một chút rồi nói: "Không cần biết đệ có quan tâm hay không nhưng ta vẫn muốn giải thích. Ta và Bạch Nhan chẳng có gì cả, là y hạ thuốc vào trong rượu của ta, ta cũng chưa làm ra chuyện gì có lỗi... chỉ vậy thôi."
Lâm Lan Chi mím môi không trả lời.
Nhìn thấy y hờ hững, nói xong Từ Cảnh Hiên cũng xoay người đi, bước đi được vài bước nhớ ra gì đó, hắn đột nhiên dừng lại nói: "Đệ về lều ngủ đi ta sẽ dọn đồ ra ngoài."
Nhớ lại cảnh tượng ghê tởm vừa nhìn thấy, Lâm Lan Chi mím môi rũ hai mắt xuống: "Ta không về đó đâu... bẩn lắm."
"...Ừ. Tùy ngươi."
'Ừ. Tùy ngươi' Ba từ đơn giản nhưng lại lạnh lùng đến lạ, không gọi y là 'sư đệ' không còn để ý y nữa, như lời hắn vừa nói.
Lần này Từ Cảnh Hiên thực sự bước đi không quay đầu nhìn lại, nếu như trước kia hắn sẽ quan tâm không để cho y nằm ngủ trong rừng, hắn sẽ nói trong rừng vừa lạnh vừa có thú dữ, người như đệ nên ở một nơi thoải mái ấm áp. Nhưng lần này cái gì hắn cũng không nói.
Tùy ngươi đấy, từ nay về sau chuyện của ngươi không liên quan đến Từ Cảnh Hiên này nữa.
Lâm Lan Chi thất thần đứng đó, y lại chết lặng vì lời nói của hắn. Hình như... y vừa đánh mất đi thứ gì đó phải không?
Nhưng y lại không thể hiểu nổi cảm giác tức tối khó chịu này, chắc là y cũng điên rồi tại sao lại có cảm giác mất mát chứ?
Từ Cảnh Hiên không làm phiền nữa, không phải là nguyện vọng của y sao?
Lâm Lan Chi cắn lấy môi dưới thầm an ủi, phải rồi là y nghĩ nhiều rồi, không có hắn mới tốt, không nhìn thấy hắn mới đỡ chướng mắt!
Từ Cảnh Hiên cũng rất giữ lời, nói không làm phiền y nữa thì thật sự không thấy bóng dáng hắn nữa đâu, có vài lần suýt chạm mặt hắn lập tức chuyển hướng đi ngược lại. Đã được như ý, nhưng Lâm Lan Chi một chút cảm giác vui cũng không hề có.
Ngày về học cung đã định trước, sư phụ nói nghỉ thêm ba ngày không ngờ sau ba ngày lại có thêm một thông báo khác, đó là các môn sinh ở lại thêm bảy ngày thi bắn cung.
Trái ngược với đa số những người khác đều vui vẻ, chỉ riêng Lâm Lan Chi nhíu mày hỏi: "Tại sao lại đột ngột như vậy, không phải nói hôm nay sẽ trở về học cung sao?"
Sư phụ nhún vai trả lời: "Đây là ý của trưởng sư huynh ta cũng mới nhận được thôi, dù sao cũng chỉ ở lại thêm bảy ngày con cố gắng một chút."
"Nhưng mà..." Lâm Lan Chi còn muốn nói thêm gì đó thì bị sư phụ xua xua tay cắt ngang: "Được rồi mau mau trở về nghỉ ngơi thêm đi, ta phải cùng các sư phụ khác phải chuẩn bị một chút đây." Nói xong sư phụ lập tức đi mất, trên tay còn cầm bộ cung tên nhìn thực sự rất vội.
Lâm Lan Chi hai mắt hơi rũ xuống, biết mình chẳng thể thay đổi được gì đành lẳng lặng đi về, Từ Cảnh Hiên đứng cách đó không xa. Cuộc đối thoại vừa rồi hắn cũng nghe rõ, nhưng chỉ liếc nhìn y một cái lại thu hồi tầm mắt, tiếp tục cười nói với sư đệ bên cạnh.
Với những người học võ bắn cung là điều cơ bản nhất, chỉ có giỏi hoặc kém chứ không thể không biết. Từ Cảnh Hiên thuộc loại đặc biệt chính là xuất sắc, người bình thường bắn mười lần chỉ có thể trúng hồng tâm bốn năm lần, còn hắn mười lần trúng cả mười, không có chuyện lệch đi dù chỉ một chút. Vậy nên trong mắt người khác hắn thứ gì cũng hoàn hảo, từ gia thế đến vẻ bề ngoài muốn gì được nấy, nhưng chỉ mình Từ Cảnh Hiên mới biết, hắn cũng có điều mình không có được đó chính là tình cảm của người kia.
Lã sư phụ rất khó tính, được coi là người nghiêm khắc gần nhất trong học cung, đến trưởng sư phụ cũng nể mặt vài phần. Ông không nhìn vào gia thế mà nhún nhường, làm sai thì phải phạt dù kẻ đó có là ai. Thật không may lần bắn cung này là do Lã sư phụ quản thúc, đến ngày thứ năm tất cả đệ tử đều tập trung một chỗ.
Chỉ còn hai ngày nữa là hết kỳ hạn, vậy mà từ đầu đến cuối không hề thấy bóng dáng Lâm Lan Chi xuất hiện. Khỏi phải nói mặt sư phụ cực kỳ khó coi, ông nhìn qua môn sinh thử đếm một lượt tức giận lớn tiếng: "Hôm nay Lâm Lan Chi vẫn không đến sao?"
Thư đồng bên cạnh lập tức tiến lên phía trước bẩm báo: "Thưa phụ Lâm sư huynh nói vẫn chưa khỏi bệnh."
Nhiếp Anh khẽ cười nói với người bên cạnh: "Lâm Lan Chi này, hôm đó uống rượu nhiều quá liệt giường luôn rồi sao?"
"Chắc không phải đâu, tửu lượng của đệ ấy tốt vậy mà." Người kia xoa xoa cằm, suy nghĩ gì đó rồi đột nhiên nói: "À mà sư huynh có thấy lạ không, hình như từ lúc vào học cung này đệ chưa thấy Lâm Lan Chi bắn cung lần nào."
Nhiếp Anh: "Có hả? Ngươi nói ta mới để ý quả là chưa hề thấy thật."
Những lời này đều lọt vào tai Từ Cảnh Hiên nhưng mặt hắn vẫn không biến sắc.
Sư phụ nghe xong 'hừm' lớn một tiếng, để hai tay sau lưng nhanh chóng đi về phía lều: "Gọi đại phu! Hôm nay ta thử xem xem tiểu tử này bệnh nặng cỡ nào mà suốt năm ngày không rời giường nổi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất