Kết Hôn? Mất Trí Nhớ Đây, Đừng Gạt Tôi
Chương 4: Nấu ăn
Bởi vì công ty bị thu mua, ngoại trừ HK phỏng vấn riêng cũng không còn chuyện gì khác, cho nên Thời Nam tan tầm sớm hơn một chút, khi về nhà đi ngang qua chỗ thuê đậu xe, xe của Tống Lâm Sanh không ở hiển nhiên vẫn chưa về nhà.
Thời Nam nghĩ từ khi kết hôn đến nay vẫn luôn là Tống Lâm Sanh nấu cơm cho anh, mà bản thân hình như vẫn chưa làm cho người ta một bữa cơm nào, vậy hôm nay tạo chút bất ngờ cho Tống Lâm Sanh đi.
Thời Nam sau khi về đến nhà, trước tiên vào phòng rửa tay trải chuốt lại đầu tóc, sau đó mở phát sóng trực tiếp, muốn cho cư dân mạng xem anh làm cơm.
"Hello, hôm nay sẽ phát sóng trực tiếp để mọi người xem tôi nấu cơm tối." Thời Nam đối ống kính nở nụ cười: "Có phải chưa từng xem tôi nấu cơm không, ngày hôm nay sẽ bộc lộ tài năng cho mọi người xem."
Thời Nam chào hỏi xong liền bắt đầu chăm chú làm cơm.
Anh bình thường không nấu cơm không có nghĩa anh không biết làm cơm, đương nhiên, biết nấu cơm cũng không có nghĩa anh nấu ăn ngon.
Thời Nam vì không muốn lật xe, lựa chọn hai món ăn đơn giản nhất, cà chua xào trứng và cánh gà coca.
—- Ha ha ha ha, hai món ăn đơn giản nhất.
—- Những món này còn cần trù nghệ?
—- A a a a, ca ca thật đẹp trai, góc nghiêng tuyệt vời.
—- Eo thật nhỏ, chân thật dài, tạp dề... Tui chảy máu mũi rồi.
....
Thời Nam nấu cơm, thỉnh thoảng sẽ nói vài câu với ống kính, lượng ngươi xem thậm chí có trăm nghìn người.
Sau khi nấu xong, Thời Nam hướng ống kính nói tiếng bye bye, sau đó liền tắt phát sóng trực tiếp.
"Cậu đang làm gì vậy?" Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói có chút quen thuộc, Thời Nam bị dọa sợ run lên một cái, sau đó chống bệ đá xoay người lại, khi nhìn thấy Tống Lâm Sanh mới thở phào một hời: "Anh làm tôi sợ muốn chết, anh bạn à, người sợ người sợ muốn chết khiếp(1)."
(1) Nguyên văn 人吓人吓死人: Đề cập đến việc tạo ra hoặc thiết kế nhân tạo của một môi trường kinh dị nhất định, điều này cho thấy mọi người sợ hãi quá mức và thậm chí mất mạng.
"Hả?" Tống Lâm Sanh cau mày: "Tôi mở cửa cậu không nghe thấy sao?"
Thời Nam che ngực phất tay: "Tôi quá chú tâm."
Thời Nam ngẩng đầu xem đồng hồ, sáu giờ bốn mươi năm phút.
Tống Lâm Sanh ghé mắt nhìn phía sau Thời Nam, sau đó trầm mặc.
Khắp nơi trong phòng bếp lộn xộn bừa bộn, trên bàn chất đầy nồi niêu xoong chảo, vỏ trứng gà trực tiếp ném trên thớt, vệt nước bất trên đất cũng không biết từ đâu bắn tới, nói chung chẳng khác đống hỗn độn.
Thời Nam vừa nhìn thấy biểu tình của Tống Lâm Sanh lập tức tỉnh táo lại.
"Tôi thu dọn ngay đây." Thời Nam ho khan hai tiếng, tìm cho mình một cái cớ: "Làm cơm mà, đều như vậy, bình thường, bình thường."
Tống Lâm Sanh không nhiều lời chỉ giúp anh bưng đồ ăn ra ngoài.
Lúc ăn cơm Tống Lâm Sanh hỏi Thời Nam chuyện công ty bị thu mua, Thời Nam nhìn hắn: "Tôi còn tưởng điện thoại của anh không nhận được tin nhắn của tôi chứ."
Tống Lâm Sanh nháy mắt, sau đó mới nói: "Xin lỗi, ban ngày tôi không thể xem điện thoại."
"Công ty quái quỷ gì vậy, còn không cho xem điện thoại." Thời Nam căn bản không tin.
Tống Lâm Sanh không lên tiếng.
Bầu không khí giữa hai người có chút ngột ngạt, đề tài vừa rồi cũng không biết nên nên đi về đâu.
Qua một hồi lâu, Thời Nam cảm thấy vì chuyện nhỏ này như vậy cũng không đáng, tự mình điều chỉnh lại, sau đó thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Tống Lâm Sanh, hết lần này đến lần khác, Tống Lâm Sanh trực tiếp đối diện tầm mắt anh, hỏi anh: "Sao vậy?"
"Không sao." Thời Nam cúi đầu ăn cơm, nhưng ăn được vài miếng thật sự không nhịn được nữa, lại một lần nữa ngẩng đầu lên định mở miệng nói.
"Ăn ngon." Tống Lâm Sanh đột nhiên nói.
Thời Nam: "....A..."
Người này nguyên lai không ngốc.
"Ăn rất ngon." Tống Lâm Sanh gắp một cái cánh gà đặt vào trong bát của Thời Nam: "Bất quá sau này đừng làm nữa."
"Tại sao?"
"Cậu nghĩ sao?" Tống Lâm Sanh hỏi ngược lại anh.
Thời Nam bĩu môi, mẹ nó, lại bị ghét bỏ.
Sau khi ăn cơm tối xong, Tống Lâm Sanh vào phòng bếp dọn dẹp bãi chiến trường, mà Thời Nam xông tới pha hai cốc trà chanh mật ong giải nhiệt ngồi trên ghế sofa chờ.
Anh còn tìm một bộ phim, dự định hai người cùng xem, thận tiện tâm sự tìm hiểu nhau.
Thời Nam vừa kéo ra khuôn mặt tươi cười dự định bắt chuyện gọi Tống Lâm Sanh tới đây, lập tức nghe thấy Tống Lâm Sanh nói: "Tôi có hơi đau đầu, vào phòng nghỉ ngơi trước."
"Đau đầu?" Thời Nam từ trên ghế sofa đứng lên, đến trước trước mặt Tống Lâm Sanh không chút nghĩ ngợi giơ tay sờ thử trán của hắn.
Tống Lâm Sanh cả người cứng đờ.
Tay Thời Nam rất ấm, mang theo mùi hương thơm ngát nhàn nhạt của quả bưởi.
"Không giống phát sốt, tôi cảm thấy anh đang thấy lạnh?" Thời Nam quan sát sắc mặt của Tống Lâm Sanh: "Sao môi anh lại trắng bệch vậy? Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé?"
Thời Nam nói xong định quay người đi lấy chìa khóa xe, lại bị Tống Lâm Sanh kéo tay lại.
"Không có chuyện gì, có lẽ tôi bị cảm mạo thôi, thấy hơi lạnh, ngủ một giấc sẽ không sao nữa."
Thời Nam có chút chần chừ: "Vậy... được rồi, anh đi ngủ trước đi, có chuyện gì phải lập tức gọi tôi."
"Được."
Tống Lâm Sanh quay về phòng, Thời Nam nghĩ một lát vào phòng bếp nấu cho hắn bát canh gừng.
Thời Nam vừa nấu canh vừa tự trách, rất có thể do khoảng thời gian này Tống Lâm Sanh quá mệt mỏi nên mới như vậy.
Cậu nghĩ đi, nguyên bản là một người tốt nhưng hiện tại ngoài trừ đi làm, về đến nhà còn nấu cơm giặt giũ quần áo hầu hạ một người khác, không mệt mới là lạ.
Thời Nam nấu xong bưng bát canh gừng gỡ nhẹ cửa phòng của Tống Lâm Sanh, nhưng không ai trong phòng trả lời.
Thời Nam sợ hắn xảy ra chuyện gì, trực tiếp đẩy cửa phòng đi vào.
Trong phòng bật đèn ngủ nho nhỏ, cả người Tống Lâm Sanh chôn trong chăn, Thời Nam đứng ở cửa cũng có thể nhìn thấy mồ hôi trên trán hắn.
Thời Nam đi tới cầm giấy ăn trên bàn lau mồ hôi cho hắn, ngươi kia chưa mở mắt ra bỗng nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay Thời Nam.
Khí lực lớn mạnh khiến Thời Nam nhe răng méo miệng nói: "Tôi, tôi tôi tôi, là tôi."
Thời Nam nghĩ từ khi kết hôn đến nay vẫn luôn là Tống Lâm Sanh nấu cơm cho anh, mà bản thân hình như vẫn chưa làm cho người ta một bữa cơm nào, vậy hôm nay tạo chút bất ngờ cho Tống Lâm Sanh đi.
Thời Nam sau khi về đến nhà, trước tiên vào phòng rửa tay trải chuốt lại đầu tóc, sau đó mở phát sóng trực tiếp, muốn cho cư dân mạng xem anh làm cơm.
"Hello, hôm nay sẽ phát sóng trực tiếp để mọi người xem tôi nấu cơm tối." Thời Nam đối ống kính nở nụ cười: "Có phải chưa từng xem tôi nấu cơm không, ngày hôm nay sẽ bộc lộ tài năng cho mọi người xem."
Thời Nam chào hỏi xong liền bắt đầu chăm chú làm cơm.
Anh bình thường không nấu cơm không có nghĩa anh không biết làm cơm, đương nhiên, biết nấu cơm cũng không có nghĩa anh nấu ăn ngon.
Thời Nam vì không muốn lật xe, lựa chọn hai món ăn đơn giản nhất, cà chua xào trứng và cánh gà coca.
—- Ha ha ha ha, hai món ăn đơn giản nhất.
—- Những món này còn cần trù nghệ?
—- A a a a, ca ca thật đẹp trai, góc nghiêng tuyệt vời.
—- Eo thật nhỏ, chân thật dài, tạp dề... Tui chảy máu mũi rồi.
....
Thời Nam nấu cơm, thỉnh thoảng sẽ nói vài câu với ống kính, lượng ngươi xem thậm chí có trăm nghìn người.
Sau khi nấu xong, Thời Nam hướng ống kính nói tiếng bye bye, sau đó liền tắt phát sóng trực tiếp.
"Cậu đang làm gì vậy?" Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói có chút quen thuộc, Thời Nam bị dọa sợ run lên một cái, sau đó chống bệ đá xoay người lại, khi nhìn thấy Tống Lâm Sanh mới thở phào một hời: "Anh làm tôi sợ muốn chết, anh bạn à, người sợ người sợ muốn chết khiếp(1)."
(1) Nguyên văn 人吓人吓死人: Đề cập đến việc tạo ra hoặc thiết kế nhân tạo của một môi trường kinh dị nhất định, điều này cho thấy mọi người sợ hãi quá mức và thậm chí mất mạng.
"Hả?" Tống Lâm Sanh cau mày: "Tôi mở cửa cậu không nghe thấy sao?"
Thời Nam che ngực phất tay: "Tôi quá chú tâm."
Thời Nam ngẩng đầu xem đồng hồ, sáu giờ bốn mươi năm phút.
Tống Lâm Sanh ghé mắt nhìn phía sau Thời Nam, sau đó trầm mặc.
Khắp nơi trong phòng bếp lộn xộn bừa bộn, trên bàn chất đầy nồi niêu xoong chảo, vỏ trứng gà trực tiếp ném trên thớt, vệt nước bất trên đất cũng không biết từ đâu bắn tới, nói chung chẳng khác đống hỗn độn.
Thời Nam vừa nhìn thấy biểu tình của Tống Lâm Sanh lập tức tỉnh táo lại.
"Tôi thu dọn ngay đây." Thời Nam ho khan hai tiếng, tìm cho mình một cái cớ: "Làm cơm mà, đều như vậy, bình thường, bình thường."
Tống Lâm Sanh không nhiều lời chỉ giúp anh bưng đồ ăn ra ngoài.
Lúc ăn cơm Tống Lâm Sanh hỏi Thời Nam chuyện công ty bị thu mua, Thời Nam nhìn hắn: "Tôi còn tưởng điện thoại của anh không nhận được tin nhắn của tôi chứ."
Tống Lâm Sanh nháy mắt, sau đó mới nói: "Xin lỗi, ban ngày tôi không thể xem điện thoại."
"Công ty quái quỷ gì vậy, còn không cho xem điện thoại." Thời Nam căn bản không tin.
Tống Lâm Sanh không lên tiếng.
Bầu không khí giữa hai người có chút ngột ngạt, đề tài vừa rồi cũng không biết nên nên đi về đâu.
Qua một hồi lâu, Thời Nam cảm thấy vì chuyện nhỏ này như vậy cũng không đáng, tự mình điều chỉnh lại, sau đó thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Tống Lâm Sanh, hết lần này đến lần khác, Tống Lâm Sanh trực tiếp đối diện tầm mắt anh, hỏi anh: "Sao vậy?"
"Không sao." Thời Nam cúi đầu ăn cơm, nhưng ăn được vài miếng thật sự không nhịn được nữa, lại một lần nữa ngẩng đầu lên định mở miệng nói.
"Ăn ngon." Tống Lâm Sanh đột nhiên nói.
Thời Nam: "....A..."
Người này nguyên lai không ngốc.
"Ăn rất ngon." Tống Lâm Sanh gắp một cái cánh gà đặt vào trong bát của Thời Nam: "Bất quá sau này đừng làm nữa."
"Tại sao?"
"Cậu nghĩ sao?" Tống Lâm Sanh hỏi ngược lại anh.
Thời Nam bĩu môi, mẹ nó, lại bị ghét bỏ.
Sau khi ăn cơm tối xong, Tống Lâm Sanh vào phòng bếp dọn dẹp bãi chiến trường, mà Thời Nam xông tới pha hai cốc trà chanh mật ong giải nhiệt ngồi trên ghế sofa chờ.
Anh còn tìm một bộ phim, dự định hai người cùng xem, thận tiện tâm sự tìm hiểu nhau.
Thời Nam vừa kéo ra khuôn mặt tươi cười dự định bắt chuyện gọi Tống Lâm Sanh tới đây, lập tức nghe thấy Tống Lâm Sanh nói: "Tôi có hơi đau đầu, vào phòng nghỉ ngơi trước."
"Đau đầu?" Thời Nam từ trên ghế sofa đứng lên, đến trước trước mặt Tống Lâm Sanh không chút nghĩ ngợi giơ tay sờ thử trán của hắn.
Tống Lâm Sanh cả người cứng đờ.
Tay Thời Nam rất ấm, mang theo mùi hương thơm ngát nhàn nhạt của quả bưởi.
"Không giống phát sốt, tôi cảm thấy anh đang thấy lạnh?" Thời Nam quan sát sắc mặt của Tống Lâm Sanh: "Sao môi anh lại trắng bệch vậy? Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé?"
Thời Nam nói xong định quay người đi lấy chìa khóa xe, lại bị Tống Lâm Sanh kéo tay lại.
"Không có chuyện gì, có lẽ tôi bị cảm mạo thôi, thấy hơi lạnh, ngủ một giấc sẽ không sao nữa."
Thời Nam có chút chần chừ: "Vậy... được rồi, anh đi ngủ trước đi, có chuyện gì phải lập tức gọi tôi."
"Được."
Tống Lâm Sanh quay về phòng, Thời Nam nghĩ một lát vào phòng bếp nấu cho hắn bát canh gừng.
Thời Nam vừa nấu canh vừa tự trách, rất có thể do khoảng thời gian này Tống Lâm Sanh quá mệt mỏi nên mới như vậy.
Cậu nghĩ đi, nguyên bản là một người tốt nhưng hiện tại ngoài trừ đi làm, về đến nhà còn nấu cơm giặt giũ quần áo hầu hạ một người khác, không mệt mới là lạ.
Thời Nam nấu xong bưng bát canh gừng gỡ nhẹ cửa phòng của Tống Lâm Sanh, nhưng không ai trong phòng trả lời.
Thời Nam sợ hắn xảy ra chuyện gì, trực tiếp đẩy cửa phòng đi vào.
Trong phòng bật đèn ngủ nho nhỏ, cả người Tống Lâm Sanh chôn trong chăn, Thời Nam đứng ở cửa cũng có thể nhìn thấy mồ hôi trên trán hắn.
Thời Nam đi tới cầm giấy ăn trên bàn lau mồ hôi cho hắn, ngươi kia chưa mở mắt ra bỗng nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay Thời Nam.
Khí lực lớn mạnh khiến Thời Nam nhe răng méo miệng nói: "Tôi, tôi tôi tôi, là tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất