Chương 25
Editor: AJ/ajthyj5
Truyện chỉ post tại ajthyj5.wordpress.com. Vui lòng không reup.
Đàm Yến Minh có vài lựa chọn không tồi, như là thời điểm Tống Chi Hoà tỉnh dậy sẽ trao một cái ôm chặt chẽ, có thể là dịp tốt để bày tỏ, hẳn sẽ có kết quả rất tốt.
Vậy nhưng lại ngoài dự đoán của mọi người chính là sau khi trải qua cảm xúc bùng nổ, thì cả người lại thẫn thờ ngồi bất động trước giường, nhìn Tống Chi Hoà ngủ cả một đêm, không biết suy nghĩ cái gì, cuối cùng vừa hừng đông đã chạy trốn.
Lúc Tống Chi Hoà tỉnh lại đầu đau như búa bổ, đối với chuyện xảy ra đêm qua hình như không nhớ gì, chỉ còn lại cảm giác mơ hồ còn lại khi đôi môi Đàm Yến Minh chạm lên trán, cậu nhịn không được đưa tay mò qua, đương nhiên chẳng có cái gì cả.
Tiềm thức luôn cảm thấy có một số chuyện đã vượt ngoài tầm khống chế, ký ức tồn đọng lại chỉ còn ở lúc cầm cái hộp tránh Chu Dã, phía sau thì cái gì cũng không nhớ ra nỗi. Còn chính mình làm sao về đây được, cậu căn bản không có mong đợi nghĩ lại.
Thời điểm dùng điểm tâm Tống Chi Hoà lơ đãng hỏi dì Hồ đêm qua có nghe thấy động tĩnh gì bất thường hay không, lại giải thích thêm là chính mình uống say, không nhớ được cái gì hết.
Cậu không biết vì sao dì Hồ lại kinh ngạc nhìn cậu như vậy, cuối cùng lại lắc đầu nói không biết gì hết.
Cậu cho là chắc do mình uống nhiều rồi làm Đàm Yến Minh bất mãn, bất quá Đàm Yến Minh cũng có vừa lòng cái gì đâu, nghĩ tới nghĩ lui mãi không có kết quả liền không nghĩ nhiều nữa.
Tối hôm đó Đàm Yến Minh không về nhà ngủ.
Ngày thứ hai cũng không.
Mãi đến tận sáng sớm ngày thứ năm, dì Hồ nhận được điện thoại của Đàm Yến Minh.
Đầu bên kia cổ họng Đàm Yến Minh nghe có hơi chút khàn, chỉ hỏi bà Tống Chi Hoà đang làm gì thế.
Bà ngẩng đầu liếc mắt nhìn người đang ngồi ăn cơm trong phòng ăn một cái, thở dài: “Yến Minh, thằng bé cái gì cũng không nhớ rõ, con trở về đi.”
Bà ngủ nông, hai người động tĩnh lớn như vậy làm sao bà không nghe thấy được.
Đàm Yến Minh trầm mặc một chút, cúp điện thoại.
Mấy tiếng ngồi lặng bên giường Tống Chi Hoà lúc ấy hắn suy nghĩ rất nhiều, tâm tình từ đau lòng rồi chậm rãi vui sướng cho đến bùng lên lửa giận không rõ lý do.
Hắn có rất nhiều chuyện không rõ ràng được, tỷ như bức chân dung ngược sáng từ nhiều năm trước từ đâu mà có, tình cảm của Tống Chi Hoà là bắt đầu từ khi nào. Nhưng hắn lại lắng lo không đặt câu hỏi, vừa cảm thấy oan ức với Tống Chi Hoà.
Hơn nữa mấy ngày nay Đàm Chấn dựa vào Diệp Gia đã có an bài cuối cùng, cũng không phải thời cơ tốt ngã bài với Tống Chi Hoà. Mang toàn bộ chột dạ và giận dữ chạy mất dạng, ai ngờ người kia cái gì cũng không nhớ.
Hắn càng tức giận hơn, buổi tối đó liền về nhà vừa bứt rứt vừa thỏa mãn làm một lần, căn bản không hiểu được là hướng đi của sự việc so với kế hoạch ban đầu của hắn đã cách đến mười vạn tám ngàn dặm.
Hắn không biết Tống Chi Hoà bị ép đứng trước tủ lạnh trong căn hộ rơi nước mắt, không biết hắn ở trong căn phòng gần như để cảm giác oán thán của bản thân nuốt chửng, nhưng cũng không biết vào lúc này, Diệp Gia không rõ xuất phát từ ý nghĩ gì đem kế hoạch nói cho Đàm Diệu Tông biết. Rằng ba năm nay những phiền phức mà ông bố gặp phải toàn bộ là bởi tác động ở phía sau của hai đứa con trai.
Rạng sáng bốn giờ rưỡi, là thời gian say giấc nhất của Ba Hách, gã vẫn chưa hết say giấc nồng, mặt nạ ngủ tạo ra độ căng bóng trên da mặt. Áo ngủ bằng lụa hơi vén lên, chăn len cashmere Tây Ban Nha miễn cưỡng che khuất lồng ngực.
Mãi đến khi gã bị tiếng nện cửa thật lớn đánh thức.
Gã đột nhiên mở mắt ra, đưa tay lấy ra từ dưới gối khẩu M1911.
Thủ hạ của Đàm Chấn đứng trước nhà gã truyền tin: “Đàm Diệu Tông biết rồi.”
Năm giờ, Đàm Yến Minh được Ba Hách tới đón đi.
Mặc dù Đàm Chấn tiêu tốn rất nhiều năm xây lên chiếc lồng sắt chắc chắn cho ông ta, nhưng Đàm Diệu Tông vẫn là sư tử, huống chi cửa lồng còn bị Diệp Gia nhẹ nhàng nhấc lên một góc, càng làm cho ông ta muốn sống chết tới cùng, tuyệt nhiên không chừa cơ hội sống sót.
Diệp Gia cho là Đàm Diệu Tông không tạo được gợn nước nào, không hề nghĩ tới y chỉ vẻn vẹn nhắc rằng Đàm Yến Minh biểu lộ ra sức mạnh của hắn, lại khiến Đàm Diệu Tông quyết định cá chết lưới rách cùng Đàm Chấn.
Đàm Diệu Tông biết rõ Đàm Chấn nhất định đã điều tra rõ chân tướng cái chết của Phương Du, cho nên chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ông ta. Chuyện đến nước này, dù có dò ra được kế hoạch Đàm Chấn có từ khi nào cũng không có cách xoay chuyển được, phải ngăn cản Đàm Chấn để có điều kiện đàm phán là chuyện ông ta nhất định phải làm, nếu không sẽ không còn cơ hội nữa.
Có điều gì là tuyệt đối quan trọng với Đàm Chấn đây. Đàm Diệu Tông nở nụ cười, đối diện với chỗ tối ngoác ngoắc tay.
“Năm, cậu theo ta bao nhiêu năm rồi?”
“Hai mươi năm, thưa tiên sinh.”
“Ta có một nhiệm vụ cuối cùng, một ly cũng không làm sai, cậu được tự do.” Đàm Chấn nhìn người đàn ông trầm tĩnh cực kỳ trung thành trước mặt, khoé môi nhếch lên ý cười.
“Đi chăm sóc Nhị thiếu gia một chút, đứa trẻ đáng thương này ngày nhỏ thì mất mẹ, khả năng hôm nay cũng phải mất đi cha.”
Lúc Tống Chi Hoà đi ra khỏi phòng đã là chín giờ tối, lòng cậu cứ không yên mà gọi điện thoại cho Đàm Yến Minh một lần, vẫn không có người trả lời.
Điện thoại của Ba Hách thì còn ở luôn trạng thái tắt máy.
Cậu suy nghĩ cả ngày, nụ hôn đầu tiên tràn ngập mùi thuốc lá của bọn họ, Matterhorn ôn nhu đầy tuyết, ánh đèn màu vàng ấm áp, bọn họ làm tình bên trong nhà gỗ, mỗi thời khắc giống như đều chân chính nắm giữ lấy nhau. Vì thế nỗi nhớ nhung không đặng trong lòng chậm rãi dâng lên, càng lúc càng nhiều thêm, rồi cứ thế mất khống chế. Cậu nghe thấy âm thanh của dũng khí ầm ầm nổ tung trong lòng, kéo dài không ngừng nghỉ, mãnh liệt cuồng động muốn đem hết không khí áp lên trên tim.
Mình không xứng đáng vậy sao? Cậu hỏi mình, dựa vào cái gì chứ?
Cậu lại lần nữa không nói ba mẹ câu nào liền chạy đi, âm thanh tín hiệu điện thoại báo máy bận rồi tự động ngắt máy cứ vang ở bên tai, cậu không ngừng gọi điện thoại đến số máy kia, bọt khí trào lên càng thêm dày đặc, cũng là dũng khí, giống như khí gas trong chai coke vậy, không có gì có thể ngăn cậu lại.
Đón xe đi đến nhà hắn, Hund cứ đảo bước không ngừng ở chỗ cậu, tựa như có hơi lo lắng, nhưng cậu không có tâm tư để ý đến nó.
“Dì Hồ, dì có thể liên lạc với Đàm Yến Minh không.” Viền mắt cậu hơi đỏ lên, trong giọng nói tất cả đều tràn đầy khẩn cầu, “Anh ấy không nghe điện thoại, con bây giờ nhất định phải gặp được anh ấy…”
Tôi muốn nói cho anh ấy biết tôi yêu anh ấy, yêu rất nhiều năm, tôi muốn xin anh ấy đừng không cần tôi, đừng để Diệp Gia gọi cho tôi. Điều cậu ta muốn là không thể được, tôi phải nói xin lỗi, bởi vì tôi thật sự không nỡ, dù có lần nữa đê hèn cũng không sao, tôi chỉ muốn có anh ấy thôi…
“Chi Hoà, Chi Hoà, con ngồi xuống trước đi, đừng gấp gáp.” Dì Hồ bất ngờ với cảm xúc của cậu, “Đừng có gấp, để dì gọi cho Đàm Chấn, anh của nó, được không? Để dì hỏi một chút, con đừng hoảng quá…”
Điện thoại rất nhanh kết nối được.
“A Chấn à, dì có chút việc gấp tìm Yến Minh, con có biết từ sáng nó ở đâu không?”
Dì hồ mở loa ngoài, giọng nói Đàm Chấn khản đặc pha chút đau lòng đánh tan không khí trong phòng khách.
“Nó còn đang cấp cứu.” Đàm Chấn nói, “Không cần quá lo lắng.”
Truyện chỉ post tại ajthyj5.wordpress.com. Vui lòng không reup.
Đàm Yến Minh có vài lựa chọn không tồi, như là thời điểm Tống Chi Hoà tỉnh dậy sẽ trao một cái ôm chặt chẽ, có thể là dịp tốt để bày tỏ, hẳn sẽ có kết quả rất tốt.
Vậy nhưng lại ngoài dự đoán của mọi người chính là sau khi trải qua cảm xúc bùng nổ, thì cả người lại thẫn thờ ngồi bất động trước giường, nhìn Tống Chi Hoà ngủ cả một đêm, không biết suy nghĩ cái gì, cuối cùng vừa hừng đông đã chạy trốn.
Lúc Tống Chi Hoà tỉnh lại đầu đau như búa bổ, đối với chuyện xảy ra đêm qua hình như không nhớ gì, chỉ còn lại cảm giác mơ hồ còn lại khi đôi môi Đàm Yến Minh chạm lên trán, cậu nhịn không được đưa tay mò qua, đương nhiên chẳng có cái gì cả.
Tiềm thức luôn cảm thấy có một số chuyện đã vượt ngoài tầm khống chế, ký ức tồn đọng lại chỉ còn ở lúc cầm cái hộp tránh Chu Dã, phía sau thì cái gì cũng không nhớ ra nỗi. Còn chính mình làm sao về đây được, cậu căn bản không có mong đợi nghĩ lại.
Thời điểm dùng điểm tâm Tống Chi Hoà lơ đãng hỏi dì Hồ đêm qua có nghe thấy động tĩnh gì bất thường hay không, lại giải thích thêm là chính mình uống say, không nhớ được cái gì hết.
Cậu không biết vì sao dì Hồ lại kinh ngạc nhìn cậu như vậy, cuối cùng lại lắc đầu nói không biết gì hết.
Cậu cho là chắc do mình uống nhiều rồi làm Đàm Yến Minh bất mãn, bất quá Đàm Yến Minh cũng có vừa lòng cái gì đâu, nghĩ tới nghĩ lui mãi không có kết quả liền không nghĩ nhiều nữa.
Tối hôm đó Đàm Yến Minh không về nhà ngủ.
Ngày thứ hai cũng không.
Mãi đến tận sáng sớm ngày thứ năm, dì Hồ nhận được điện thoại của Đàm Yến Minh.
Đầu bên kia cổ họng Đàm Yến Minh nghe có hơi chút khàn, chỉ hỏi bà Tống Chi Hoà đang làm gì thế.
Bà ngẩng đầu liếc mắt nhìn người đang ngồi ăn cơm trong phòng ăn một cái, thở dài: “Yến Minh, thằng bé cái gì cũng không nhớ rõ, con trở về đi.”
Bà ngủ nông, hai người động tĩnh lớn như vậy làm sao bà không nghe thấy được.
Đàm Yến Minh trầm mặc một chút, cúp điện thoại.
Mấy tiếng ngồi lặng bên giường Tống Chi Hoà lúc ấy hắn suy nghĩ rất nhiều, tâm tình từ đau lòng rồi chậm rãi vui sướng cho đến bùng lên lửa giận không rõ lý do.
Hắn có rất nhiều chuyện không rõ ràng được, tỷ như bức chân dung ngược sáng từ nhiều năm trước từ đâu mà có, tình cảm của Tống Chi Hoà là bắt đầu từ khi nào. Nhưng hắn lại lắng lo không đặt câu hỏi, vừa cảm thấy oan ức với Tống Chi Hoà.
Hơn nữa mấy ngày nay Đàm Chấn dựa vào Diệp Gia đã có an bài cuối cùng, cũng không phải thời cơ tốt ngã bài với Tống Chi Hoà. Mang toàn bộ chột dạ và giận dữ chạy mất dạng, ai ngờ người kia cái gì cũng không nhớ.
Hắn càng tức giận hơn, buổi tối đó liền về nhà vừa bứt rứt vừa thỏa mãn làm một lần, căn bản không hiểu được là hướng đi của sự việc so với kế hoạch ban đầu của hắn đã cách đến mười vạn tám ngàn dặm.
Hắn không biết Tống Chi Hoà bị ép đứng trước tủ lạnh trong căn hộ rơi nước mắt, không biết hắn ở trong căn phòng gần như để cảm giác oán thán của bản thân nuốt chửng, nhưng cũng không biết vào lúc này, Diệp Gia không rõ xuất phát từ ý nghĩ gì đem kế hoạch nói cho Đàm Diệu Tông biết. Rằng ba năm nay những phiền phức mà ông bố gặp phải toàn bộ là bởi tác động ở phía sau của hai đứa con trai.
Rạng sáng bốn giờ rưỡi, là thời gian say giấc nhất của Ba Hách, gã vẫn chưa hết say giấc nồng, mặt nạ ngủ tạo ra độ căng bóng trên da mặt. Áo ngủ bằng lụa hơi vén lên, chăn len cashmere Tây Ban Nha miễn cưỡng che khuất lồng ngực.
Mãi đến khi gã bị tiếng nện cửa thật lớn đánh thức.
Gã đột nhiên mở mắt ra, đưa tay lấy ra từ dưới gối khẩu M1911.
Thủ hạ của Đàm Chấn đứng trước nhà gã truyền tin: “Đàm Diệu Tông biết rồi.”
Năm giờ, Đàm Yến Minh được Ba Hách tới đón đi.
Mặc dù Đàm Chấn tiêu tốn rất nhiều năm xây lên chiếc lồng sắt chắc chắn cho ông ta, nhưng Đàm Diệu Tông vẫn là sư tử, huống chi cửa lồng còn bị Diệp Gia nhẹ nhàng nhấc lên một góc, càng làm cho ông ta muốn sống chết tới cùng, tuyệt nhiên không chừa cơ hội sống sót.
Diệp Gia cho là Đàm Diệu Tông không tạo được gợn nước nào, không hề nghĩ tới y chỉ vẻn vẹn nhắc rằng Đàm Yến Minh biểu lộ ra sức mạnh của hắn, lại khiến Đàm Diệu Tông quyết định cá chết lưới rách cùng Đàm Chấn.
Đàm Diệu Tông biết rõ Đàm Chấn nhất định đã điều tra rõ chân tướng cái chết của Phương Du, cho nên chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ông ta. Chuyện đến nước này, dù có dò ra được kế hoạch Đàm Chấn có từ khi nào cũng không có cách xoay chuyển được, phải ngăn cản Đàm Chấn để có điều kiện đàm phán là chuyện ông ta nhất định phải làm, nếu không sẽ không còn cơ hội nữa.
Có điều gì là tuyệt đối quan trọng với Đàm Chấn đây. Đàm Diệu Tông nở nụ cười, đối diện với chỗ tối ngoác ngoắc tay.
“Năm, cậu theo ta bao nhiêu năm rồi?”
“Hai mươi năm, thưa tiên sinh.”
“Ta có một nhiệm vụ cuối cùng, một ly cũng không làm sai, cậu được tự do.” Đàm Chấn nhìn người đàn ông trầm tĩnh cực kỳ trung thành trước mặt, khoé môi nhếch lên ý cười.
“Đi chăm sóc Nhị thiếu gia một chút, đứa trẻ đáng thương này ngày nhỏ thì mất mẹ, khả năng hôm nay cũng phải mất đi cha.”
Lúc Tống Chi Hoà đi ra khỏi phòng đã là chín giờ tối, lòng cậu cứ không yên mà gọi điện thoại cho Đàm Yến Minh một lần, vẫn không có người trả lời.
Điện thoại của Ba Hách thì còn ở luôn trạng thái tắt máy.
Cậu suy nghĩ cả ngày, nụ hôn đầu tiên tràn ngập mùi thuốc lá của bọn họ, Matterhorn ôn nhu đầy tuyết, ánh đèn màu vàng ấm áp, bọn họ làm tình bên trong nhà gỗ, mỗi thời khắc giống như đều chân chính nắm giữ lấy nhau. Vì thế nỗi nhớ nhung không đặng trong lòng chậm rãi dâng lên, càng lúc càng nhiều thêm, rồi cứ thế mất khống chế. Cậu nghe thấy âm thanh của dũng khí ầm ầm nổ tung trong lòng, kéo dài không ngừng nghỉ, mãnh liệt cuồng động muốn đem hết không khí áp lên trên tim.
Mình không xứng đáng vậy sao? Cậu hỏi mình, dựa vào cái gì chứ?
Cậu lại lần nữa không nói ba mẹ câu nào liền chạy đi, âm thanh tín hiệu điện thoại báo máy bận rồi tự động ngắt máy cứ vang ở bên tai, cậu không ngừng gọi điện thoại đến số máy kia, bọt khí trào lên càng thêm dày đặc, cũng là dũng khí, giống như khí gas trong chai coke vậy, không có gì có thể ngăn cậu lại.
Đón xe đi đến nhà hắn, Hund cứ đảo bước không ngừng ở chỗ cậu, tựa như có hơi lo lắng, nhưng cậu không có tâm tư để ý đến nó.
“Dì Hồ, dì có thể liên lạc với Đàm Yến Minh không.” Viền mắt cậu hơi đỏ lên, trong giọng nói tất cả đều tràn đầy khẩn cầu, “Anh ấy không nghe điện thoại, con bây giờ nhất định phải gặp được anh ấy…”
Tôi muốn nói cho anh ấy biết tôi yêu anh ấy, yêu rất nhiều năm, tôi muốn xin anh ấy đừng không cần tôi, đừng để Diệp Gia gọi cho tôi. Điều cậu ta muốn là không thể được, tôi phải nói xin lỗi, bởi vì tôi thật sự không nỡ, dù có lần nữa đê hèn cũng không sao, tôi chỉ muốn có anh ấy thôi…
“Chi Hoà, Chi Hoà, con ngồi xuống trước đi, đừng gấp gáp.” Dì Hồ bất ngờ với cảm xúc của cậu, “Đừng có gấp, để dì gọi cho Đàm Chấn, anh của nó, được không? Để dì hỏi một chút, con đừng hoảng quá…”
Điện thoại rất nhanh kết nối được.
“A Chấn à, dì có chút việc gấp tìm Yến Minh, con có biết từ sáng nó ở đâu không?”
Dì hồ mở loa ngoài, giọng nói Đàm Chấn khản đặc pha chút đau lòng đánh tan không khí trong phòng khách.
“Nó còn đang cấp cứu.” Đàm Chấn nói, “Không cần quá lo lắng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất