Chương 47: Bày trò
Lần nữa tỉnh lại Lâm Lan Chi đã thấy mình nằm trong căn phòng quen thuộc, là nơi y sống từ nhỏ đến lớn vừa mở mắt đã nhận ra ngay. Trong phòng còn ngập tràn mùi thuốc nồng nặc đến nhức mũi, lư hương đặt trên bàn ở phía xa tỏa ra nghi ngút khói. Lâu không tiếp xúc với ánh sáng Lâm Lan Chi khẽ nheo mắt, muốn thử ngồi dậy nhưng cả người nặng nề như đeo chì thực sự rất khó chịu. Ngoài cửa phòng còn văng vẳng tiếng nói chuyện, hình như là tiếng của cha y.
"Đại phu, tại sao đã vài ngày rồi Lan Chi còn chưa tỉnh? Nó sẽ không có chuyện gì đâu đúng không?"
Dù cách khá xa nhưng y vẫn cảm nhận được sự lo lắng của cha. Đại phu thở dài một hơi sau đó quở giọng trách móc: "Hầu gia, năm xưa lão già này cực khổ mới kéo được công tử từ quỷ môn quan trở về, đã dặn người bao nhiêu lần là không thể để công tử ở nơi lạnh quá lâu rồi cơ mà? Tại sao lại thành ra như vậy..."
Lâm Lan Chi nhận ra đó chính là vị đại phu đã cứu mình năm xưa, khi y còn nhỏ bị thích khách truy sát, không những trúng một mũi tên còn nằm dưới mưa trong ngày đông lạnh giá suốt nửa buổi mới có người phát hiện, vừa mất máu quá nhiều vừa bị nhiễm lạnh, lúc đó ai cũng nghĩ rằng y đã chết nhưng phép màu đã xuất hiện, y đã được vị thần y kia cứu chữa. Chỉ là sau này để lại khí lạnh trong người, cứ mỗi lần ở những nơi lạnh giá quá lâu y lại đổ bệnh, mỗi lần đổ bệnh lại như đi dạo dưới âm tào địa phủ một vòng. Uống thuốc chữa trị suốt nhiều năm, cộng thêm mấy năm gần đây y đã trưởng thành sức khỏe cũng đỡ hơn một chút, thật không ngờ lần này lại tái phát đến như vậy.
Lâm Lan Chi còn đang mải suy nghĩ đột nhiên nghe thấy giọng nói non nớt hét lên.
"Cha, mẹ đại ca tỉnh rồi!"
Sau đó là một bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy tay y, hóa ra đệ đệ đã vào phòng từ lúc nào mà y không hề hay biết. Đứa nhỏ này nhìn rất dễ thương y như ca ca của mình vậy, ánh mắt to tròn bên má còn có một má lúm đồng tiền nhỏ, khi cười lên má lúm trên mặt lại càng lộ rõ. Nhưng nó vừa cười xong lại bỗng dưng òa khóc: "Đại ca, huynh làm đệ sợ quá... đệ cứ nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại huynh nữa... hức."
"Lan Ngọc đệ nói linh tinh cái gì vậy? Đại ca phúc lớn mệnh lớn sao lại có thể có chuyện gì... Đại ca huynh còn khó chịu chỗ nào không?"
Lâm Lan Chi khẽ lắc đầu trấn an, đây là đệ đệ thứ hai của y Lâm Lan Tình năm nay mười sáu tuổi, bên cạnh là tam đệ Lâm Lan Ngọc năm nay mười bốn tuổi.
Nghe thấy tiếng động những người bên ngoài cũng vội vàng đi vào, nhìn thấy đại phu đến hai đệ đệ của y ngoan ngoãn đứng sang một bên. Đại phu cầm lấy tay y lên bắt mạch một hồi lâu hết nhíu mày rồi thở dài, hầu gia phu nhân cũng mới đến hai mắt sưng lên trông như đã khóc rất nhiều, đại phu vừa buông tay ra bà đã lo lắng tiến lên hỏi: "Đại phu thế nào rồi, con ta không sao chứ?"
Đại phu đứng lên thở dài nói: "Tạm thời đã ổn định, ta kê cho công tử một vài đơn thuốc tẩm bổ, trời lạnh rồi trong phòng nên để nhiều than thêm một chút. Tuyệt đối không được để công tử đổ bệnh lần nữa, nếu không lần này có thần tiên hạ phàm cũng không cứu được đâu."
"Thật tốt quá đa tạ đại phu... Lan Tình mau mau theo đại phu đi lấy thuốc rồi tiễn ngài ấy về cẩn thận." Lâm Lan Tình nghe theo mẫu thân cùng đại phu đi ra ngoài, quay qua nhìn đứa con yếu ớt nằm trên giường bà lại bật khóc cầm lấy tay y áp lên má.
"Lan Chi... không sao rồi. Không sao là tốt rồi..."
Lâm Lan Chi mím môi không nói gì nhìn ra ngoài cửa, chỉ kịp nhìn thấy Tống Uy Hầu mệt mỏi thở ra một hơi lẳng lặng rời đi.
Vài ngày sau y được chăm sóc rất cẩn thận, không ai nhắc đến chuyện kia nữa. Chỉ nghe lời nhị đệ Lâm Lan Tình của y thuật lại.
"Đại ca không biết đó thôi, cha giận thì giận thật nhưng cái hôm huynh ngất đi ấy, lần đầu tiên đệ thấy bộ dạng hoảng sợ của cha như vậy. Ông ấy không đợi được trực tiếp ôm huynh chạy đi tìm đại phu, huynh bất tỉnh bao lâu ông ấy cũng mất ngủ bấy lâu. Đại ca... huynh đừng đối đầu với cha nữa, ông ấy cũng chỉ muốn tốt cho huynh thôi."
Lâm Lan Chi lại không tin lời đệ đệ của mình lắm, nếu cha lo lắng cho y thật cũng không để y quỳ ở ngoài suốt nhiều ngày như vậy, không phải ông ấy nói thà là mặc cho chết cũng không muốn có một đứa con như y sao?
Y nhắm chặt hai mắt mệt mỏi không muốn nghĩ tiếp, đứng giữa một bên là gia đình một bên là người muốn chung sống trọn đời, vốn dĩ rất khó vẹn toàn hai bên. Nhưng y không muốn buông tay, thật sự không muốn.
Trong lòng còn đang khó chịu không biết nên làm thế nào, tam đệ vô lo vô nghĩ của y lại chạy đến tìm ngây thơ nói: "Đại ca đệ ủng hộ huynh, yên tâm đi đệ có cách này..."
Lâm Lan Chi nghe vậy hốt hoảng lắc đầu: "Không được, không được. Ta làm vậy đã loạn đủ rồi không thể quậy thêm được nữa."
Lâm Lan Ngọc bĩu môi nói: "Nếu cha gật đầu đồng ý đại ca còn cả đời để bồi tội, không lẽ huynh định nghe theo ý cha, thành thân với một người không quen rồi sinh một đàn con sao? Đệ thấy nếu mà như vậy đại ca sẽ oán trách cha cả đời, cha vẫn thương đại ca là thật chuyện đã vậy rồi chi bằng cố thử đi?"
Thấy Lâm Lan Chi còn do dự, Lâm Lan Ngọc lại kéo tay y cúi xuống thì thầm to nhỏ.
Ngày hôm sau Lâm Lan Tình cùng Lâm Lan Ngọc trời vừa tờ mờ sáng đã lén lút chạy ra khỏi phòng, sau đó lại lén la lén lút chui vào phòng của Lâm Lan Chi. Y nhìn thấy bộ dạng mặt mũi lấm lem quần áo sộc sệch của hai đệ đệ mình không nhịn nổi cười, Lâm Lan Ngọc khẽ cau mày nói: "Đại ca không phải vì huynh đệ mới thành bộ dạng này hay sao? Huynh còn ở đó mà cười?"
Lâm Lan Chi che miệng: "Được, được ta không cười nữa."
Lâm Lan Tình vẫn còn hơi lo lắng ngó dọc ngó ngang nói: "Tam đệ, hay là thôi đi. Cha mà phát hiện sẽ đánh chết chúng ta thật đó. Hai người muốn giở trò thì làm cùng nhau đi kéo ta theo làm gì?"
Lâm Lan Ngọc đưa tay lên khoác vai Lâm Lan Tình, tuy nhỏ hơn hai tuổi nhưng vóc dáng hai huynh đệ này lại không kém nhau là mấy. Lâm Lan Ngọc cười cười nói: "Ầy nhị ca, chẳng phải có câu huynh đệ đồng lòng sống chết có nhau hay sao? Chẳng lẽ huynh lại nhẫn tâm đứng nhìn ta và đại ca không màng đến? Hơn nữa nhị ca xem, nếu không thành toàn cho đại ca mẹ sẽ buồn, cha cũng buồn, đại ca lại càng không vui, ba người họ như vậy hai ta chẳng lẽ vui được?"
"Nhưng mà..."
"Đừng nhưng mà gì nữa, nào mau mau làm đi."
"Đại phu, tại sao đã vài ngày rồi Lan Chi còn chưa tỉnh? Nó sẽ không có chuyện gì đâu đúng không?"
Dù cách khá xa nhưng y vẫn cảm nhận được sự lo lắng của cha. Đại phu thở dài một hơi sau đó quở giọng trách móc: "Hầu gia, năm xưa lão già này cực khổ mới kéo được công tử từ quỷ môn quan trở về, đã dặn người bao nhiêu lần là không thể để công tử ở nơi lạnh quá lâu rồi cơ mà? Tại sao lại thành ra như vậy..."
Lâm Lan Chi nhận ra đó chính là vị đại phu đã cứu mình năm xưa, khi y còn nhỏ bị thích khách truy sát, không những trúng một mũi tên còn nằm dưới mưa trong ngày đông lạnh giá suốt nửa buổi mới có người phát hiện, vừa mất máu quá nhiều vừa bị nhiễm lạnh, lúc đó ai cũng nghĩ rằng y đã chết nhưng phép màu đã xuất hiện, y đã được vị thần y kia cứu chữa. Chỉ là sau này để lại khí lạnh trong người, cứ mỗi lần ở những nơi lạnh giá quá lâu y lại đổ bệnh, mỗi lần đổ bệnh lại như đi dạo dưới âm tào địa phủ một vòng. Uống thuốc chữa trị suốt nhiều năm, cộng thêm mấy năm gần đây y đã trưởng thành sức khỏe cũng đỡ hơn một chút, thật không ngờ lần này lại tái phát đến như vậy.
Lâm Lan Chi còn đang mải suy nghĩ đột nhiên nghe thấy giọng nói non nớt hét lên.
"Cha, mẹ đại ca tỉnh rồi!"
Sau đó là một bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy tay y, hóa ra đệ đệ đã vào phòng từ lúc nào mà y không hề hay biết. Đứa nhỏ này nhìn rất dễ thương y như ca ca của mình vậy, ánh mắt to tròn bên má còn có một má lúm đồng tiền nhỏ, khi cười lên má lúm trên mặt lại càng lộ rõ. Nhưng nó vừa cười xong lại bỗng dưng òa khóc: "Đại ca, huynh làm đệ sợ quá... đệ cứ nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại huynh nữa... hức."
"Lan Ngọc đệ nói linh tinh cái gì vậy? Đại ca phúc lớn mệnh lớn sao lại có thể có chuyện gì... Đại ca huynh còn khó chịu chỗ nào không?"
Lâm Lan Chi khẽ lắc đầu trấn an, đây là đệ đệ thứ hai của y Lâm Lan Tình năm nay mười sáu tuổi, bên cạnh là tam đệ Lâm Lan Ngọc năm nay mười bốn tuổi.
Nghe thấy tiếng động những người bên ngoài cũng vội vàng đi vào, nhìn thấy đại phu đến hai đệ đệ của y ngoan ngoãn đứng sang một bên. Đại phu cầm lấy tay y lên bắt mạch một hồi lâu hết nhíu mày rồi thở dài, hầu gia phu nhân cũng mới đến hai mắt sưng lên trông như đã khóc rất nhiều, đại phu vừa buông tay ra bà đã lo lắng tiến lên hỏi: "Đại phu thế nào rồi, con ta không sao chứ?"
Đại phu đứng lên thở dài nói: "Tạm thời đã ổn định, ta kê cho công tử một vài đơn thuốc tẩm bổ, trời lạnh rồi trong phòng nên để nhiều than thêm một chút. Tuyệt đối không được để công tử đổ bệnh lần nữa, nếu không lần này có thần tiên hạ phàm cũng không cứu được đâu."
"Thật tốt quá đa tạ đại phu... Lan Tình mau mau theo đại phu đi lấy thuốc rồi tiễn ngài ấy về cẩn thận." Lâm Lan Tình nghe theo mẫu thân cùng đại phu đi ra ngoài, quay qua nhìn đứa con yếu ớt nằm trên giường bà lại bật khóc cầm lấy tay y áp lên má.
"Lan Chi... không sao rồi. Không sao là tốt rồi..."
Lâm Lan Chi mím môi không nói gì nhìn ra ngoài cửa, chỉ kịp nhìn thấy Tống Uy Hầu mệt mỏi thở ra một hơi lẳng lặng rời đi.
Vài ngày sau y được chăm sóc rất cẩn thận, không ai nhắc đến chuyện kia nữa. Chỉ nghe lời nhị đệ Lâm Lan Tình của y thuật lại.
"Đại ca không biết đó thôi, cha giận thì giận thật nhưng cái hôm huynh ngất đi ấy, lần đầu tiên đệ thấy bộ dạng hoảng sợ của cha như vậy. Ông ấy không đợi được trực tiếp ôm huynh chạy đi tìm đại phu, huynh bất tỉnh bao lâu ông ấy cũng mất ngủ bấy lâu. Đại ca... huynh đừng đối đầu với cha nữa, ông ấy cũng chỉ muốn tốt cho huynh thôi."
Lâm Lan Chi lại không tin lời đệ đệ của mình lắm, nếu cha lo lắng cho y thật cũng không để y quỳ ở ngoài suốt nhiều ngày như vậy, không phải ông ấy nói thà là mặc cho chết cũng không muốn có một đứa con như y sao?
Y nhắm chặt hai mắt mệt mỏi không muốn nghĩ tiếp, đứng giữa một bên là gia đình một bên là người muốn chung sống trọn đời, vốn dĩ rất khó vẹn toàn hai bên. Nhưng y không muốn buông tay, thật sự không muốn.
Trong lòng còn đang khó chịu không biết nên làm thế nào, tam đệ vô lo vô nghĩ của y lại chạy đến tìm ngây thơ nói: "Đại ca đệ ủng hộ huynh, yên tâm đi đệ có cách này..."
Lâm Lan Chi nghe vậy hốt hoảng lắc đầu: "Không được, không được. Ta làm vậy đã loạn đủ rồi không thể quậy thêm được nữa."
Lâm Lan Ngọc bĩu môi nói: "Nếu cha gật đầu đồng ý đại ca còn cả đời để bồi tội, không lẽ huynh định nghe theo ý cha, thành thân với một người không quen rồi sinh một đàn con sao? Đệ thấy nếu mà như vậy đại ca sẽ oán trách cha cả đời, cha vẫn thương đại ca là thật chuyện đã vậy rồi chi bằng cố thử đi?"
Thấy Lâm Lan Chi còn do dự, Lâm Lan Ngọc lại kéo tay y cúi xuống thì thầm to nhỏ.
Ngày hôm sau Lâm Lan Tình cùng Lâm Lan Ngọc trời vừa tờ mờ sáng đã lén lút chạy ra khỏi phòng, sau đó lại lén la lén lút chui vào phòng của Lâm Lan Chi. Y nhìn thấy bộ dạng mặt mũi lấm lem quần áo sộc sệch của hai đệ đệ mình không nhịn nổi cười, Lâm Lan Ngọc khẽ cau mày nói: "Đại ca không phải vì huynh đệ mới thành bộ dạng này hay sao? Huynh còn ở đó mà cười?"
Lâm Lan Chi che miệng: "Được, được ta không cười nữa."
Lâm Lan Tình vẫn còn hơi lo lắng ngó dọc ngó ngang nói: "Tam đệ, hay là thôi đi. Cha mà phát hiện sẽ đánh chết chúng ta thật đó. Hai người muốn giở trò thì làm cùng nhau đi kéo ta theo làm gì?"
Lâm Lan Ngọc đưa tay lên khoác vai Lâm Lan Tình, tuy nhỏ hơn hai tuổi nhưng vóc dáng hai huynh đệ này lại không kém nhau là mấy. Lâm Lan Ngọc cười cười nói: "Ầy nhị ca, chẳng phải có câu huynh đệ đồng lòng sống chết có nhau hay sao? Chẳng lẽ huynh lại nhẫn tâm đứng nhìn ta và đại ca không màng đến? Hơn nữa nhị ca xem, nếu không thành toàn cho đại ca mẹ sẽ buồn, cha cũng buồn, đại ca lại càng không vui, ba người họ như vậy hai ta chẳng lẽ vui được?"
"Nhưng mà..."
"Đừng nhưng mà gì nữa, nào mau mau làm đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất