Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường

Chương 16: Người yêu trong mơ

Trước Sau
Bách Thời sau khi xuất viện thì tạm thời chia tay với Lê Học và Thế Sinh. Hôm nay đáng lẽ ra cậu cũng phải trở lại trường học, nhưng vì hiện tại có quá nhiều sự thay đổi xoạch xoạch nên cậu chưa thể nào tiếp nhận nhanh chóng và quay về với cuộc sống thường trực được.

Bách Thời đeo balo lê la trên đường tận hưởng không khí trong lành sau khi thoát khỏi hố sâu địa ngục. Đi lòng vòng khoảng ba mươi phút, tìm đến những địa điểm trước đây cậu và mẹ lui tới để tường nhớ lại những kỷ niệm.

Cậu vừa đi vừa nhìn lên trời xanh cao vợi nói: "Mẹ, con cứ tưởng chúng ta sắp được gặp lại nhau rồi, nhưng không may là có vài sự cố bất ngờ kéo đến. Tạm thời chúng ta hãy tiếp tục nhớ về nhau nhé."

Đoạn đường Bách Thời đang khá trống trãi, hai bên đường hoàn toàn là cây lá cỏ cây, xung quanh chỉ có lát đát vài căn nhà cũ kỹ ảm đạm, vốn đang thỏa mãn với khí trời mát mẻ và không gian vắng vẻ, đột ngột ầm một tiếng, cơ thể Bách Thời lảo đảo rồi ngã ngồi trên đất. Khi cậu hồi tỉnh nhận ra, thì ra là là có một người chạy bộ từ trong hẻm thình lình băng ra, không biết có nhắm mắt nhắm mũi hay không mà đâm sầm vào người cậu khiến cậu ngã đập mông xuống đất.

Bách Thời ôm mông nhăn mặt kêu đau, lập tức nghe người kia nói: "Cậu không sao chứ?"

Bách Thời chầm chậm ngẩng mặt lên nhìn đối tượng, người này đang khoác trên mình bộ đồ thể dục của trường trung học phổ thông Thanh Hoa, đến khi tầm mắt dừng lại ở khuôn mặt, cậu trợn mắt kinh ngạc.

Trục Kha!

Trục Kha quan sát Bách Thời từ trên cao xuống cũng bất giác giật mình và cũng trợn mắt giống hệt Bách Thời, nhưng sau đó lại nhanh chóng thu hồi, cười ôn hòa nói: "Nhìn cậu có nét khá giống với một người mà tôi quen biết."

Trục Kha là tri kỷ của Hạ Trì, từ nhỏ Bách Thời với Trục Kha đã có vô số lần tiếp xúc giao lưu với nhau, vì vậy câu nói vừa rồi của đối phương Bách Thời biết rõ Trục Kha chính là đang nhắc tới cậu khi cậu còn "sống". Bách Thời giả vờ không hiểu rồi cười gượng mở miệng nói: "Thật vậy sao? Chắc là người giống người ấy mà."

"Mà cậu không bị thương chỗ nào đúng không? Tôi hơi vội nên không kịp nhìn đường." Trục Kha đưa tay muốn kéo Bách Thời đứng dậy.

Bách Thời cự tuyệt nói không cần rồi tự động đứng lên, sau đó cấp tốc muốn rời đi, kỳ thực, giữa cậu và Trục Kha trước đây không có bất kỳ một căng thẳng xích mích gì cả, nhưng hiện tại cậu chỉ muốn ở một mình, muốn yên tĩnh, muốn hưởng thụ cuộc sống thứ hai, còn những mối quan hệ cũ, ngoại trừ dì Từ, cậu không muốn lập lại lẫn nhắc tới.

Mặc dù mưu đồ sắp tới của cậu chính là trả thù Hạ Trì, nhưng ít nhất cậu cũng không muốn lợi dụng Trục Kha để đạt được mục đích.

"Tôi đi đây." Bách Thời vừa tiến lên hai bước, Trục Kha đột ngột níu tay cậu lại.

Bách Thời khó hiểu quay đầu. Trục Kha không vòng vo mà hỏi ngay: "Cậu tên gì vậy? Cho tôi xin số liên lạc được chứ?"



Tuy rằng Trục Kha và Hạ Trì là cạ cứng của nhau và rất hiểu nhau, nhưng khi suy về tính cách và cách đối nhân xử thế thì cả hai hoàn toàn trái ngược, Hạ Trì mỗi lần mở miệng ngỏ lời muốn biết tên và số điện thoại của ai đó thì chỉ có duy nhất một lý do là hắn muốn kéo người ta lên giường, còn đối với Trục Kha, một khi y đã muốn xin thông tin liên lạc với bất kỳ ai thì tức là người kia đã cho y một loại cảm giác đặc biệt, một loại cảm giác khiến y thèm muốn đối phương trở thành một nửa thực thụ của mình.

Bách Thời ngờ vực hỏi ngược lại: "Tại sao cậu lại muốn biết những thứ đó?"

Từ xưa đến nay, cơ bản là Trục Kha chưa bao giờ tin vào cái thứ được gọi là yêu ai đó từ cái nhìn đầu tiên, nhưng mà lần này y phải thừa nhận, y đã bị dáng vẻ của người này thu hút ngay từ lần đầu chạm mặt.

Trục Kha âm thầm suy luận, nếu như y thành thật nói ra rằng "tôi muốn tìm hiểu để theo đuổi cậu" thì có phải hay không hơi sỗ sàng và quá mức nhanh chóng, trong khi cả hai chỉ mới gặp lần đầu, vì vậy y đổi lại: "Tôi muốn kết bạn. Với lại, tôi vừa đâm trúng cậu, bây giờ cậu không sao, nhưng nhỡ đâu về đến nhà lại có chuyện thì sao, có số liên lạc thì tôi sẽ biết đường tìm đến cậu để bồi thường."

Bách Thời gỡ tay Trục Kha ra khỏi tay mình, nhã nhặn nhưng dứt khoát trả lời: "Xin lỗi. Tôi không muốn kết bạn. Và tôi cũng chẳng bị làm sao cả. Không đau không mỏi. Cậu không cần bồi thường."

Từ chối giao lưu tiếp diễn, Bách Thời nói lời tạm biệt rồi xoay lưng rời đi, Trục Kha ở phía sau cũng đã lường trước được sự lạnh nhạt này nên cũng không bị hụt hẫng là mấy, nhưng dĩ nhiên, y sẽ không bỏ cuộc.

Đúng lúc này, một đám côn đồ gồm ba tên từ trong ngõ hẻm chạy ra, Trục Kha thấy vậy liền chạy ào về hướng Bách Thời đang đi, dứt điểm nắm lấy bàn tay của Bách Thời kéo Bách Thời chạy theo.

Bách Thời không hiểu chuyện gì, đang yên đang lành thì lại bị một đám giang hồ rượt đuổi, cậu hoang mang tột độ hỏi: "Bọn người kia là muốn bắt cậu sao?"

"Chính xác." Trục Kha ngắn gọn đáp lời.

"Vậy thì có liên quan gì đến tôi, buông tôi ra."

"Ban đầu đúng là không liên quan đến cậu, nhưng mà bây giờ thì có liên quan rồi." Trục Kha nắm chặt tay Bách Thời, nói: "Bọn họ đã thấy tôi với cậu nắm tay thân thiết như thế này rồi, bây giờ tôi mà buông cậu ra, bọn họ cũng sẽ bắt cậu thôi."

Bách Thời khổ não phàn nàn: "Ngay từ đầu cậu nắm lấy tay tôi làm gì chứ? Làm như vậy vui lắm à!"

"Thế bây giờ cậu cho tôi biết tên cậu với số điện thoại đi, sau đó tôi liền giải thích với bọn người phía sau là tôi với cậu chỉ là người dưng nước lã."

Biết Trục Kha mưu mẹo muốn nhờ cậy vào việc này để tiếp cận mình, Bách Thời mắng thầm: "Cậu đúng là bạn thân của Hạ Trì, cả hai đều tâm cơ như nhau. Tại sao lại muốn kết giao với tôi chứ?



"Thế nào?" Trục Kha hối thúc: "Hay là cậu muốn chúng ta cứ chạy mãi thế này tới sáng mai?"

Bách Thời băn khoăn giây lát, cuối cùng cũng chấp nhận, cậu vừa chạy vừa đọc số điện thoại cho Trục Kha một cách mệt nhọc, Trục Kha ngược lại thì hào hứng đầy mình lấy điện thoại ra gọi thử, đợi đến khi điện thoại di động trong túi của Bách Thời rung lên thì y mới tin tưởng mà nói tiếp: "Còn tên của cậu nữa."

"Vĩnh Kiệt."

"Cái gì Vĩnh Kiệt?"

"Họ Vĩnh tên Kiệt."

Sau cùng, khi đã đầy đủ biết họ tên của người bên cạnh, Trục Kha giữa lời mà thả tay của Bách Thời ra, hai chân cũng dừng lại từ từ không thèm chạy nữa.

Mắt thấy bọn côn đồ phía sau đồng loạt đuổi tới kịp, Bách Thời tưởng đâu số kiếp thứ hai của cậu lại gặp vận xui xẻo nữa rồi, ai ngờ đâu, ba tên côn đồ kia cứ thế mà chạy lướt qua cậu và Trục Kha.

Bách Thời ngơ ngác nhìn đám côn đồ chạy mất, sau đó quay lại nhìn Trục Kha, chỉ nhìn thấy Trục Kha cười vui vẻ nói với cậu: "Bị dụ rồi nhé."

Bách Thời dở khóc dở cười, nhưng hiển nhiên là nghiêng về khóc nhiều hơn. Lúc này, một chiếc xe ô tô từ phía sau chạy tới dừng lại bên cạnh cả hai, người trong xe hỏi: "Hai đứa có thấy một đám thanh niên hổ báo gồm ba tên chạy ngang qua đây không? Bọn chúng mới vừa cướp đồ của người ta đấy."

Trục Kha thản nhiên chỉ tay về phía trước: "Cháu thấy chúng chạy hướng đó."

"Cảm ơn hai đứa nhé."

Chiếc xe ô tô vừa rời đi, Bách Thời cũng lắc đầu bó tay, cảm thán: "Tôi không ngờ cậu là người như vậy luôn đấy." Vì muốn biết họ tên và số điện thoại của cậu mà Trục Kha có thể đầu tư đến mức giở trò lừa gạt cậu như vậy.

Trục Kha giơ tay lên xem đồng hồ, thấy đã trễ học thì lập tức tạm biệt Bách Thời rồi chạy nhanh như chim bay.

Bách Thời nhìn theo tấm lưng nhỏ dần rồi mất khuất, cậu tự hỏi: "Nhà giàu, có xe riêng, có tài xế riêng, nhưng lại thích đi bộ đến trường, rốt cuộc Trục Kha cậu ta có máu M hay sao vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau