Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường
Chương 20: Cùng nhau đến trường
Lời của Hạ Trì nói ra như một gáo nước nóng chuẩn xác tạt vào người Trục Kha khiến có thể y phỏng đến tan chảy. "Không quên" ở đây, rốt cuộc là theo nghĩa nào?
Trục Kha khó hiểu: "Tại sao lại không quên được? Cậu với Bách Thời tuy sống chung nhà nhưng mà cũng đâu có thân thiết."
"Nếu như tôi biết câu trả lời, tôi đã không cảm thấy rối rắm như thế này."
Trục Kha suy luận: "Có nghĩa là vì cậu không quên được Bách Thời, cho nên lúc nãy khi nhìn Vĩnh Kiệt cậu mới ảo giác tưởng tượng ra Bách Thời và muốn "chơi" sao?!"
Hạ Trì yên lặng khá lâu, sau đó mới gật đầu.
Trục Kha chấn động trong đêm khuya: "Cậu cũng thích con trai!"
Hạ Trì thở dài: "Không phải. Theo như cảm giác của tôi, có vẻ như tôi chỉ thích Bách Thời, tôi không thích bất kỳ một người con trai nào cả."
"Từ khi nào cậu nhận ra điều này?"
"Cách đây hai ngày."
Không gian phòng khách rơi vào một khoảng tĩnh lặng vài giây, Hạ Trì lại cất tiếng: "Tôi hỏi cậu câu này."
"Câu gì? Hỏi cho đàng hoàng vào, tôi không có trả lời mấy cái câu nhảm nhí trêu tức của cậu đâu đấy."
"Lần này trăm phần trăm là hỏi nghiêm chỉnh."
"Ừm. Hỏi đi."
"Cậu thích Vĩnh Kiệt đúng chứ?"
Trục Kha không giấu diếm: "Đúng."
"Trước đây cậu cũng từng nói với tôi cậu có tình cảm với Bách Thời, nhưng Bách Thời không thích cậu nên cậu bỏ cuộc."
"Có, tôi từng nói. Thì sao?"
Hạ Trì chốt lại câu hỏi cuối cùng: "Thế thì việc cậu thích Vĩnh Kiệt ngay từ lần đầu tiên gặp mặt thế này, cậu nghĩ là do đâu? Là vì cậu thích sự thích Vĩnh Kiệt, hay là vì Vĩnh Kiệt mang thấp thoáng hình bóng của Bách Thời?"
Khi hỏi câu này, Hạ Trì cho rằng Trục Kha sẽ ngây ngốc ngắc ngứ không biết trả lời thế nào, nhưng không ngờ, y lại thong dong thong thả nói: "Tôi đã quên được Bách Thời cách đây một năm trước rồi. Có biết vì sao không?"
Hạ Trì không nói, hắn đang chờ đợi Trục Kha giải đáp.
"Vì tôi biết Bách Thời thích cậu, cho nên tôi mới buông tay." 1
"Bạn tôi, sao cậu lại khờ như vậy? Người ta không thích cậu là cậu đầu hàng liền à."
"Tôi tình nguyện đầu hàng, vì tôi nhìn được tình cảm của Bách Thời dành cho cậu rất đặc biệt."
"Đặc biệt?" Hạ Trì không tiếp thu được: "Thích là thích. Yêu là yêu. Như nhau cả thôi, đặc biệt gì chứ."
"Bách Thời thích cậu từ nhỏ, không phải mới thích đây đâu." Trục Kha nằm xuống bên cạnh Hạ Trì, hai thân thể không được nhỏ nhắn nhưng lại cứng đầu chen chúc trên chiếc ghế sô pha. Y nói tiếp: "Cậu có biết là khi một người chấp nhận yêu đơn phương một ai đó đến tận mười mấy năm như vậy, đó là một tình yêu và sự hi sinh rất to lớn không. Chính vì vậy mà tôi mới chấp nhận thua cuộc, vì tôi biết tình cảm của tôi sẽ miễn dịch với Bách Thời, cố gắng cũng chẳng chấm mút được tí nào."
Hạ Trì phụt cười nhếch mép vì câu nói cuối cùng của Trục Kha, nhưng chỉ chốc lát sau, hắn lại trầm tư như cũ. Hắn nói: "Nói dài loằng ngoằng từ nãy giờ, rốt cuộc là cậu thích Vĩnh Kiệt, chính dáng vẻ của Vĩnh Kiệt, không phải vì ám ảnh hình bóng của Bách Thời."
"Ừm."
Hạ Trì thấy Trục Kha dễ dàng thấu triệt được tình cảm của bản thân một cách thoải mái như vậy hắn có hơi ghen tị, vì hắn không thể trả lời được câu hỏi khó nhằn kia như y.
"Ngủ thôi. Ngày mai đi học." Trục Kha khoanh tay trước ngực nhắm mắt lại.
Hạ Trì gật gù: "Được. Tạm thời cho qua đi. Ngủ." Nói xong, hắn nhích qua một cái, Trục Kha ngay lập tức bị té xuống đất.
Trục Kha đau lưng ngồi dậy mắng: "Cậu con mẹ nó lại giở chứng."
Hạ Trì cười gợi đòn: "Tôi không thích nằm chung."
"Tưởng tôi thích nằm chung với cậu à. Chỉ là tôi sợ nửa đêm cậu lại lẻn vào phòng Vĩnh Kiệt xằng bậy nên tôi mới chấp nhận ngủ chung với cậu thôi đấy nhé."
Sáng sớm hôm sau, Bách Thời dậy sớm nhất, sau khi đánh răng rửa mặt thay đồ xong thì tốt bụng gọi Hạ Trì và Trục Kha tỉnh dậy. Cả hai người đêm qua không mang theo đồng phục, cho nên chỉ vệ sinh cá nhân sơ lược rồi lục lọi tủ đồ của Bách Thời, lấy ra hai cái áo thun đen và hai chiếc sơ mi trắng chia ra rồi mặc chồng vào nhau.
Bách Thời thấy vậy thì liền ngưỡng mộ tình bạn của hai con người này. Mặc đồ đi học mà vẫn phải mặc giống nhau mới chịu, mặc dù cả hai chẳng học cùng trường.
Rời khỏi khu chung cư, Trục Kha tách ra rẻ sang một hướng khác, còn Hạ Trì và Bách Thời đương nhiên là một đường cùng nhau đến trường. Hạ Trì leo lên mô tô nói: "Lên đi. Tôi cho đi nhờ."
"Không cần." Bách Thời kiên quyết từ chối rồi xoay đầu bỏ đi.
Hạ Trì thấy vậy thì nổi nóng, lập tức xuống xe kéo Bách Thời quay lại: "Cậu có biết là vô luận là kẻ nào, nếu dám từ chối tôi thì sẽ nhận lấy kết cục như thế nào không hả? Tôi cho câu ba giây để tự động leo lên xe. Một, hai, hai rưỡi, ba."
Bách Thời tuy là có chút sợ, nhưng cậu vẫn nỗ lực đeo lên mình chiếc mặt nạ mạnh mẽ cứng rắn tràn đầy tinh thần thép, một mực không chịu nghe theo đối tượng. Hạ Trì không chần chừ, dứt khoát xốc Bách Thời vác lên vai, mặc cho Bách Thời giãy nảy đánh đấm vào lưng mình.
Khi đã hoàn toàn đưa Bách Thời lên xe, Hạ Trì lại đe dọa: "Ngoan ngoãn chút đi, đừng để tôi sử dụng đến bạo lực. Tôi đang thử một lần làm người tốt, không thích sao?"
"Không phải không thích." Bách Thời uyên thâm nghiêm nghị nói: "Mà là tôi thấy cậu cực kỳ giả tạo."
Hạ Trì cười nhếch mép: "Cậu có biết gì không? Tính cách của cậu thay đổi một trăm tám mươi độ sau khi bị té lầu đấy. Vừa ương bướng vừa quyết liệt, luôn có cách để khiến tôi cứng họng, mà khổ một cái, tôi đột nhiên rất thích cá tính mới mẻ này của cậu."
Bách Thời nghe vậy thì bất chợt rùng mình, toàn thân nổi da gà không chừa một ngỏ ngách.
Trường học Trấn Lâm vốn dĩ nghiêm khắc trong vấn đề đồng phục, học sinh một khi mặc sai đồng phục thì nghiễm nhiêm không được vào, nhưng với Hạ Trì thì hoàn toàn khác, các thầy cô giám thị dù thấy Hạ Trì mặc đồ bình thường hay thậm chí là khỏa thân đến lớp thì bọn họ cũng không mảy may quan tâm, vì không ai muốn gặp rắc rối với cái tên học tra kim luôn học sinh cá biệt cấp cao như hắn.
Hạ Trì chở Bách Thời trên xe mô tô đi vào trường khiến cho bao ánh mắt của những người xung quanh dán chặt vào cả hai, người thì ghen tị, người thì đố kỵ, người thì khó hiểu và sợ hãi, vì họ cho rằng Hạ Trì lại có thêm một tay sai thứ ba sau Tạ Duy và Cửu Minh nữa rồi.
Bách Thời đi vào lớp, không suy không nghĩ mà bước tới chỗ ngồi trước đây của mình đặt mông xuống, khi cậu ngẩng lên thì tức khắc thấy mọi người đang nhìn về hướng này với đôi mắt tràn đầy kinh hãi như đang xem phim kinh dị.
Một nữ sinh nhìn cậu chỉ trỏ, môi mấp máy không thể nói năng đàng hoàng: "Bách… Bách… Có ma. Aaaa."
Một tiếng hét của nữ sinh này đã làm cho phòng học náo loạn. Bách Thời ổn định lại tâm tình, cậu lại quên mất mình đang là Vĩnh Kiệt, mà chỗ ngồi của Vĩnh Kiệt không phải chỗ này.
Ai cũng biết tin tức là Bách Thời đã chết, tự dưng lúc này có một người mang khuôn mặt của Bách Thời đi vào lớp, lại còn ngồi vào vị trí của cậu ta, ai mà chẳng nghĩ cậu là ma hiện hồn về.
Bách Thời đứng dậy xua tay phân bua: "Mọi người bình tĩnh đi. Tôi là Vĩnh Kiệt, không phải người mà các cậu nghĩ trong đầu đâu."
Nghe Bách Thời nói thế, tất cả tạm thời tin tưởng, sau đó đồng lòng bu quanh Bách Thời ngắm nghía dung nhan của cậu. Một nam sinh đã ngộ ra: "Đúng ha, nhìn kỹ mới thấy, cậu đúng là Vĩnh Kiệt, vậy mà lúc nãy nhìn sơ qua tôi lại tưởng là người kia chứ."
Một nữ sinh khác cũng nói theo: "Nhưng mà ai giải phẫu cho cậu vậy. Sao lại biến cậu thành cậu ta được chứ. Nếu không hình xăm con hổ này, tôi cũng chưa dám tin."
Lúc này, Lê Học và Thế Sinh đã đến, cả hai giải tán đám đông, kéo ghế ngồi xung quanh Bách Thời, ánh mắt như đang dò xét săm soi. Bách Thời hỏi: "Hai cậu bị gì mà nhìn tôi kiểu đó?"
"Sáng nay ai đưa cậu đến trường." Lê Học híp mắt điều tra.
"Là… Hạ Trì."
"Ôi mẹ ơi điên rồi!" Lê Học cảm thán: "Bộ cậu muốn đi theo Bách Thời hay sao vậy. Cậu dính dáng với Hạ Trì, nhỡ đâu mọi người hiểu lầm là cậu tham lam muốn trở thành kẻ mạnh nên mới giao thiệp thân cận với Hạ Trì thì sao, cậu sẽ bị chỉ trích giống Bách Thời đấy."
Chân mày Bách Thời trĩu nặng. Bao nhiêu nỗi oan ức mặc dù đã tan vào hư vô cùng tro cốt của cậu, nhưng cậu vẫn không cam tâm khi mọi người vẫn xem cậu là dạng người lố bịch. Cậu muốn dựa vào tiếng nói của Vĩnh Kiệt để thanh minh cho chính mình.
Bách Thời mạnh dạn muốn tẩy trắng: "Bách Thời, cậu ta chưa từng tham lam muốn trở thành kẻ mạnh, cậu ta cũng chưa từng quyến rũ hay dựa dẫm Hạ Trì hay đồng bọn của Hạ Trì."
Thế Sinh tò mò hỏi: "Ý cậu là sao? Cậu biết chuyện của Bách Thời à?"
Tiếng chuông vào lớp vang lên, câu chuyện tạm thời bị chặt đứt, Bách Thời hẹn Thế Sinh và Lê Học vào giờ ra chơi.
Trục Kha khó hiểu: "Tại sao lại không quên được? Cậu với Bách Thời tuy sống chung nhà nhưng mà cũng đâu có thân thiết."
"Nếu như tôi biết câu trả lời, tôi đã không cảm thấy rối rắm như thế này."
Trục Kha suy luận: "Có nghĩa là vì cậu không quên được Bách Thời, cho nên lúc nãy khi nhìn Vĩnh Kiệt cậu mới ảo giác tưởng tượng ra Bách Thời và muốn "chơi" sao?!"
Hạ Trì yên lặng khá lâu, sau đó mới gật đầu.
Trục Kha chấn động trong đêm khuya: "Cậu cũng thích con trai!"
Hạ Trì thở dài: "Không phải. Theo như cảm giác của tôi, có vẻ như tôi chỉ thích Bách Thời, tôi không thích bất kỳ một người con trai nào cả."
"Từ khi nào cậu nhận ra điều này?"
"Cách đây hai ngày."
Không gian phòng khách rơi vào một khoảng tĩnh lặng vài giây, Hạ Trì lại cất tiếng: "Tôi hỏi cậu câu này."
"Câu gì? Hỏi cho đàng hoàng vào, tôi không có trả lời mấy cái câu nhảm nhí trêu tức của cậu đâu đấy."
"Lần này trăm phần trăm là hỏi nghiêm chỉnh."
"Ừm. Hỏi đi."
"Cậu thích Vĩnh Kiệt đúng chứ?"
Trục Kha không giấu diếm: "Đúng."
"Trước đây cậu cũng từng nói với tôi cậu có tình cảm với Bách Thời, nhưng Bách Thời không thích cậu nên cậu bỏ cuộc."
"Có, tôi từng nói. Thì sao?"
Hạ Trì chốt lại câu hỏi cuối cùng: "Thế thì việc cậu thích Vĩnh Kiệt ngay từ lần đầu tiên gặp mặt thế này, cậu nghĩ là do đâu? Là vì cậu thích sự thích Vĩnh Kiệt, hay là vì Vĩnh Kiệt mang thấp thoáng hình bóng của Bách Thời?"
Khi hỏi câu này, Hạ Trì cho rằng Trục Kha sẽ ngây ngốc ngắc ngứ không biết trả lời thế nào, nhưng không ngờ, y lại thong dong thong thả nói: "Tôi đã quên được Bách Thời cách đây một năm trước rồi. Có biết vì sao không?"
Hạ Trì không nói, hắn đang chờ đợi Trục Kha giải đáp.
"Vì tôi biết Bách Thời thích cậu, cho nên tôi mới buông tay." 1
"Bạn tôi, sao cậu lại khờ như vậy? Người ta không thích cậu là cậu đầu hàng liền à."
"Tôi tình nguyện đầu hàng, vì tôi nhìn được tình cảm của Bách Thời dành cho cậu rất đặc biệt."
"Đặc biệt?" Hạ Trì không tiếp thu được: "Thích là thích. Yêu là yêu. Như nhau cả thôi, đặc biệt gì chứ."
"Bách Thời thích cậu từ nhỏ, không phải mới thích đây đâu." Trục Kha nằm xuống bên cạnh Hạ Trì, hai thân thể không được nhỏ nhắn nhưng lại cứng đầu chen chúc trên chiếc ghế sô pha. Y nói tiếp: "Cậu có biết là khi một người chấp nhận yêu đơn phương một ai đó đến tận mười mấy năm như vậy, đó là một tình yêu và sự hi sinh rất to lớn không. Chính vì vậy mà tôi mới chấp nhận thua cuộc, vì tôi biết tình cảm của tôi sẽ miễn dịch với Bách Thời, cố gắng cũng chẳng chấm mút được tí nào."
Hạ Trì phụt cười nhếch mép vì câu nói cuối cùng của Trục Kha, nhưng chỉ chốc lát sau, hắn lại trầm tư như cũ. Hắn nói: "Nói dài loằng ngoằng từ nãy giờ, rốt cuộc là cậu thích Vĩnh Kiệt, chính dáng vẻ của Vĩnh Kiệt, không phải vì ám ảnh hình bóng của Bách Thời."
"Ừm."
Hạ Trì thấy Trục Kha dễ dàng thấu triệt được tình cảm của bản thân một cách thoải mái như vậy hắn có hơi ghen tị, vì hắn không thể trả lời được câu hỏi khó nhằn kia như y.
"Ngủ thôi. Ngày mai đi học." Trục Kha khoanh tay trước ngực nhắm mắt lại.
Hạ Trì gật gù: "Được. Tạm thời cho qua đi. Ngủ." Nói xong, hắn nhích qua một cái, Trục Kha ngay lập tức bị té xuống đất.
Trục Kha đau lưng ngồi dậy mắng: "Cậu con mẹ nó lại giở chứng."
Hạ Trì cười gợi đòn: "Tôi không thích nằm chung."
"Tưởng tôi thích nằm chung với cậu à. Chỉ là tôi sợ nửa đêm cậu lại lẻn vào phòng Vĩnh Kiệt xằng bậy nên tôi mới chấp nhận ngủ chung với cậu thôi đấy nhé."
Sáng sớm hôm sau, Bách Thời dậy sớm nhất, sau khi đánh răng rửa mặt thay đồ xong thì tốt bụng gọi Hạ Trì và Trục Kha tỉnh dậy. Cả hai người đêm qua không mang theo đồng phục, cho nên chỉ vệ sinh cá nhân sơ lược rồi lục lọi tủ đồ của Bách Thời, lấy ra hai cái áo thun đen và hai chiếc sơ mi trắng chia ra rồi mặc chồng vào nhau.
Bách Thời thấy vậy thì liền ngưỡng mộ tình bạn của hai con người này. Mặc đồ đi học mà vẫn phải mặc giống nhau mới chịu, mặc dù cả hai chẳng học cùng trường.
Rời khỏi khu chung cư, Trục Kha tách ra rẻ sang một hướng khác, còn Hạ Trì và Bách Thời đương nhiên là một đường cùng nhau đến trường. Hạ Trì leo lên mô tô nói: "Lên đi. Tôi cho đi nhờ."
"Không cần." Bách Thời kiên quyết từ chối rồi xoay đầu bỏ đi.
Hạ Trì thấy vậy thì nổi nóng, lập tức xuống xe kéo Bách Thời quay lại: "Cậu có biết là vô luận là kẻ nào, nếu dám từ chối tôi thì sẽ nhận lấy kết cục như thế nào không hả? Tôi cho câu ba giây để tự động leo lên xe. Một, hai, hai rưỡi, ba."
Bách Thời tuy là có chút sợ, nhưng cậu vẫn nỗ lực đeo lên mình chiếc mặt nạ mạnh mẽ cứng rắn tràn đầy tinh thần thép, một mực không chịu nghe theo đối tượng. Hạ Trì không chần chừ, dứt khoát xốc Bách Thời vác lên vai, mặc cho Bách Thời giãy nảy đánh đấm vào lưng mình.
Khi đã hoàn toàn đưa Bách Thời lên xe, Hạ Trì lại đe dọa: "Ngoan ngoãn chút đi, đừng để tôi sử dụng đến bạo lực. Tôi đang thử một lần làm người tốt, không thích sao?"
"Không phải không thích." Bách Thời uyên thâm nghiêm nghị nói: "Mà là tôi thấy cậu cực kỳ giả tạo."
Hạ Trì cười nhếch mép: "Cậu có biết gì không? Tính cách của cậu thay đổi một trăm tám mươi độ sau khi bị té lầu đấy. Vừa ương bướng vừa quyết liệt, luôn có cách để khiến tôi cứng họng, mà khổ một cái, tôi đột nhiên rất thích cá tính mới mẻ này của cậu."
Bách Thời nghe vậy thì bất chợt rùng mình, toàn thân nổi da gà không chừa một ngỏ ngách.
Trường học Trấn Lâm vốn dĩ nghiêm khắc trong vấn đề đồng phục, học sinh một khi mặc sai đồng phục thì nghiễm nhiêm không được vào, nhưng với Hạ Trì thì hoàn toàn khác, các thầy cô giám thị dù thấy Hạ Trì mặc đồ bình thường hay thậm chí là khỏa thân đến lớp thì bọn họ cũng không mảy may quan tâm, vì không ai muốn gặp rắc rối với cái tên học tra kim luôn học sinh cá biệt cấp cao như hắn.
Hạ Trì chở Bách Thời trên xe mô tô đi vào trường khiến cho bao ánh mắt của những người xung quanh dán chặt vào cả hai, người thì ghen tị, người thì đố kỵ, người thì khó hiểu và sợ hãi, vì họ cho rằng Hạ Trì lại có thêm một tay sai thứ ba sau Tạ Duy và Cửu Minh nữa rồi.
Bách Thời đi vào lớp, không suy không nghĩ mà bước tới chỗ ngồi trước đây của mình đặt mông xuống, khi cậu ngẩng lên thì tức khắc thấy mọi người đang nhìn về hướng này với đôi mắt tràn đầy kinh hãi như đang xem phim kinh dị.
Một nữ sinh nhìn cậu chỉ trỏ, môi mấp máy không thể nói năng đàng hoàng: "Bách… Bách… Có ma. Aaaa."
Một tiếng hét của nữ sinh này đã làm cho phòng học náo loạn. Bách Thời ổn định lại tâm tình, cậu lại quên mất mình đang là Vĩnh Kiệt, mà chỗ ngồi của Vĩnh Kiệt không phải chỗ này.
Ai cũng biết tin tức là Bách Thời đã chết, tự dưng lúc này có một người mang khuôn mặt của Bách Thời đi vào lớp, lại còn ngồi vào vị trí của cậu ta, ai mà chẳng nghĩ cậu là ma hiện hồn về.
Bách Thời đứng dậy xua tay phân bua: "Mọi người bình tĩnh đi. Tôi là Vĩnh Kiệt, không phải người mà các cậu nghĩ trong đầu đâu."
Nghe Bách Thời nói thế, tất cả tạm thời tin tưởng, sau đó đồng lòng bu quanh Bách Thời ngắm nghía dung nhan của cậu. Một nam sinh đã ngộ ra: "Đúng ha, nhìn kỹ mới thấy, cậu đúng là Vĩnh Kiệt, vậy mà lúc nãy nhìn sơ qua tôi lại tưởng là người kia chứ."
Một nữ sinh khác cũng nói theo: "Nhưng mà ai giải phẫu cho cậu vậy. Sao lại biến cậu thành cậu ta được chứ. Nếu không hình xăm con hổ này, tôi cũng chưa dám tin."
Lúc này, Lê Học và Thế Sinh đã đến, cả hai giải tán đám đông, kéo ghế ngồi xung quanh Bách Thời, ánh mắt như đang dò xét săm soi. Bách Thời hỏi: "Hai cậu bị gì mà nhìn tôi kiểu đó?"
"Sáng nay ai đưa cậu đến trường." Lê Học híp mắt điều tra.
"Là… Hạ Trì."
"Ôi mẹ ơi điên rồi!" Lê Học cảm thán: "Bộ cậu muốn đi theo Bách Thời hay sao vậy. Cậu dính dáng với Hạ Trì, nhỡ đâu mọi người hiểu lầm là cậu tham lam muốn trở thành kẻ mạnh nên mới giao thiệp thân cận với Hạ Trì thì sao, cậu sẽ bị chỉ trích giống Bách Thời đấy."
Chân mày Bách Thời trĩu nặng. Bao nhiêu nỗi oan ức mặc dù đã tan vào hư vô cùng tro cốt của cậu, nhưng cậu vẫn không cam tâm khi mọi người vẫn xem cậu là dạng người lố bịch. Cậu muốn dựa vào tiếng nói của Vĩnh Kiệt để thanh minh cho chính mình.
Bách Thời mạnh dạn muốn tẩy trắng: "Bách Thời, cậu ta chưa từng tham lam muốn trở thành kẻ mạnh, cậu ta cũng chưa từng quyến rũ hay dựa dẫm Hạ Trì hay đồng bọn của Hạ Trì."
Thế Sinh tò mò hỏi: "Ý cậu là sao? Cậu biết chuyện của Bách Thời à?"
Tiếng chuông vào lớp vang lên, câu chuyện tạm thời bị chặt đứt, Bách Thời hẹn Thế Sinh và Lê Học vào giờ ra chơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất