Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường
Chương 81: Không cần cậu yêu tôi
Thời gian chầm chậm trôi qua, hiện tại không khí đã bắt đầu đi vào mùa thi cuối kỳ của các học sinh trên cả nước. Lúc này, Bách Thời đứng bên khung cửa nhìn ra bên ngoài trời gió, ánh mắt cậu xa xăm mịt mờ, trên cổ của cậu không khó để nhận ra những vết đỏ bầm tím của những trận bạo tình.
Thời gian này đã là thời gian học sinh khối mười hai như cậu phải ôn thi để thi tốt nghiệp, vậy mà một người ham học như cậu bây giờ lại dậm chân tại chỗ ở ngôi nhà này và chịu đựng một cuộc sống bị giam lỏng.
Đã từ rất lâu rồi cậu chưa được ra ngoài đường kể từ khi cậu bỏ trốn.
Hạ Trì từ nhà tắm bước ra, đồng phục chỉn chu sạch sẽ: "Hôm nay tôi thi cuối kỳ, có lẽ làm bài xong sẽ đi gặp bạn bè một chút nên sẽ về muộn. Nguyên có sẵn trong tủ lạnh, muốn nấu gì thì nấu, tối tôi về."
Bách Thời không ngoảnh đầu lại nhìn Hạ Trì, Bách Thời một mạch chỉ hướng ra cửa.
"Hạ Trì, cậu thực sự sẽ giam cầm tôi ở đây cả đời sao?"
Hạ Trì chau mày khó chịu, từ trước đến nay, kể từ khi Hạ Trì hành hạ Bách Thời khiến Bách Thời tởn tới già, Bách Thời chưa từng một lần nào đề cập đến vấn đề này, cho nên Hạ Trì cho rằng Bách Thời đã yên phận, nhưng không ngờ bây giờ đối phương lại nhắc tới.
Bách Thời nói tiếp: "Cậu xem tôi là gì? Là thú nuôi của cậu ư?"
Hạ Trì mở miệng đầy bình thản: "Câu hỏi thứ nhất, cậu hỏi tôi sẽ giam giữ cậu ở đây cả đời sao, và câu trả lời của tôi là… hên xui. Nếu như tôi chán cậu, tôi sẽ thả cậu. Còn nếu như tôi mãi vẫn không chán, vậy thì sẽ là cả đời như cậu nói."
Hạ Trì xách balo lên đeo lên vai, tiếp tục nói: "Câu hỏi thứ hai, tôi xem cậu là gì, câu trả lời là… không là gì cả."
Bách Thời nghe vậy, cuối cùng cậu cũng quay lại nhìn Hạ Trì, đối diện với hắn bằng đôi mắt vô thần không tia cảm xúc: "Vậy sau tất cả, mục đích của cậu khi cầm tù tôi là gì? Là vì trả thù? Hay vì cậu vẫn còn yêu tôi? Nếu là trả thù, tôi có thể hiểu, nhưng nếu là vì yêu và chiếm hữu, cậu có biết những điều cậu rất tồi tệ không? Cậu làm thế này, chúng ta cũng chẳng có kết quả."
Hạ Trì cười lạnh, bước đến trước mắt Bách Thời, dùng ngón trỏ nâng cằm Bách Thời lên: "Yêu sao?"
Nói xong, Hạ Trì hôn nhẹ lên môi Bách Thời, sau đó cười như điên, vài tia giễu cợt cợt nhả trong nụ cười hắn tỏa ra khiến Bách Thời khó chịu cực kỳ.
Cười cho đã xong, Hạ Trì lại nói: "Cậu đang bị ảo tưởng sao? Sau tất cả cậu làm với tôi, dám phản bội tôi khi tôi đang cố gắng thay đổi vì cậu, vậy mà bây giờ cậu lại nghĩ rằng tôi có thể tiếp tục còn tình cảm với cậu sao? Thật ngớ ngẩn."
Hạ Trì dừng lại giây lát rồi nói tiếp: "Tôi giam cầm cậu ở đây, không phải vì muốn níu kéo nung nấu hay khôi phục rồi bồi dưỡng lại mối quan hệ của trước kia, cho nên, tôi không cần cậu yêu tôi, cũng không cần mối quan hệ này có kết quả như cậu nói."
Hạ Trì xoay lưng bỏ đi, vừa đi vừa nói với tinh thần khoan khoái: "Vậy nhé, đi đây, ở nhà phải thầm cầu chúc cho tôi thi tốt đấy nhé." Dứt câu, Hạ Trì đóng cửa lại.
Bách Thời bên trong cười khổ đến nao lòng, còn Hạ Trì thì vẫn đứng bên ngoài dựa lưng lên cửa, ánh mắt phức và có chút gì đó không cam tâm. Có vẻ như hắn đang dối lòng.
Tận sâu trong trái tim Hạ Trì, hắn thực sự cần tình yêu của Bách Thời, nhưng lý trí của hắn lại không cho phép. Mục đích chính của việc giữ Bách Thời lại bên người rồi chà đạp là để trả thù, hắn phải khiến Bách Thời cậu ta đau khổ.
Bách Thời ở trong nhà từ ngày này sang ngày khác rất chán chường và bị gò bó bức bối, đến truyền hình tivi cũng không có hứng xem. Lúc này, nhìn thấu trên kệ có một cuốn tập trắng, Bách Thời liền làm bạn với nó để giế thời gian và bớt sầu.
Bách Thời là người thích học, cho nên cậu rất thích viết này viết kia. Lúc này không có bài tập, Bách Thời liền nương theo dòng cảm xúc rối loạn tiêu cực của mình mà viết nhật ký. Trong cuốn tập này, cậu ghi chép lại hết tất cả những sự kiện đã xảy ra với mình và những cảm xúc của mình từ đó đếm giờ.
Ngồi viết khá lâu, thấm thoắt mà đã đến bốn giờ chiều. Bách Thời cất cuốn nhật ký dưới gầm giường, sau đó đi xuống dưới nhà tìm gì đó ăn cho đỡ đói.
Khi Bách Thời ăn xong thì cũng đã bảy giờ tối. Lúc này, nghe thấy tiếng mở cửa ở bên ngoài, Bách Thời liền biết là Hạ Trì đã về, cậu nhanh chóng dọn dẹp rồi trở về phòng. Thực sự là hiện giờ cậu rất lười nhìn mặt Hạ Trì.
Trong cái lười nhác đó, còn có sự hoảng sợ. Ngày nào Hạ Trì cũng hành hạ cậu ở trên giường đủ kiểu, kỳ thực cậu cảm thấy kình không khác gì cái máy hỗ trợ nhu cầu chuyện tình dục cho Hạ Trì vậy.
Mỗi lần hắn về nhà là cậu lại run rẩy nhưng cũng không thể làm gì khác hơn. Cậu muốn trốn lần nữa nhưng lại ám ảnh cảnh tượng cũ, cậu sợ rằng Hạ Trì sẽ lại phát điên và nhấn chìm cậu trong vũng máu của dục vọng ái tình.
Bách Thời đã dọn dẹp xong, nhìn thấy Hạ Trì bước vào cũng với một đám bạn gồm ba người của hắn, cậu biết rằng hôm nay Hạ Trì muốn nhậu nhẹt ở đây.
Bách Thời có chút thả lỏng, vì nếu Hạ Trì say, hôm nay cậu sẽ không bị cưỡng chế làm tình với hắn nữa.
Hạ Trì nói: "Vào phòng ngủ trước đi."
Bách Thời không nói, đi một mạch lên lầu trở về phòng.
Một đứa bạn đầu đinh của Hạ Trì hỏi: "Ai vậy? Vợ mày à?"
"Cứ cho là vậy đi." Hạ Trì bâng quơ: "Nhập cuộc thôi, hôm nay không say là không đứa nào được về đâu đấy."
Nhóm bạn này Hạ Trì đã quen từ lâu, nhưng lại không thường đi chơi chung vì nhà không ở gần nhau, mỗi lần hẹn đi đâu cũng có đứa bảo "xa quá không muốn đi", thế là số lần đi chơi cùng nhau đếm trên đầu ngón tay.
Tất cả bọn người này đều lớn hơn Hạ Trì hai tuổi, nhưng Hạ Trì lại không coi chúng là anh mà vẫn cư xử ngang nhiên như với bạn bè.
Hạ Trì vào trong lấy bia: "Tóc vàng, đầu đinh, đô con, ba đứa mày có ai biết làm món gì không? Vừa ăn vừa nhâm nhi mới đúng bài chứ."
"Thua rồi." Tóc vàng nảy ra sáng kiến: "Ê, bảo vợ mày làm đi."
Hạ Trì tỏ ra không vui: "Đừng có động đến cậu ta. Cậu ta không biết nấu." Bách Thời dĩ nhiên biết nấu, nhưng Hạ Trì hắn lại không muốn Bách Thời lại trở ra với vẻ mặt bất mãn đâu. Làm mất mặt hắn hết.
Cuối cùng, cả bọn chỉ uống bia thôi chứ không ăn gì cả đêm.
Nửa đêm, Hạ Trì cùng với ba người bạn tóc vàng, đầu đinh và đô con ai nấy cũng say mèm rồi. Cả đám bốn người nằm gục bê tha ở phòng khách, khắp nơi đâu đâu cũng là vỏ lon bia.
Bách Thời ở trên phòng cũng đã bắt đầu chìm sâu vào giấc ngủ. Bỗng nhiên, cậu cảm thấy cơ thể tự dưng khó thở, giống như có ai đó rất cao lớn đang đè lên người cậu vậy.
Bách Thời buộc phải bừng tỉnh, lúc cậu mở mắt tỉnh dậy thì cậu đã thấy đám bạn của Hạ Trì lúc nãy đang vây quanh lấy mình. Một tên tóc vàng đang đè lên người cậu, gặm cắn khắp cổ của cậu.
Bách Thời hoảng loạn định la lên, nhưng tên đầu đinh lại kịp lúc lấy khăn bịt miệng cậu lại. Sau cùng, cậu chỉ có thể ú ớ trong miệng. Chân tay cũng bị giữ chặt, muốn chống cự thôi cũng khó nhằn.1
Lúc này, một suy nghĩ chợt xuất hiện trong đầu cậu. Việc này Hạ Trì có biết không? Là do hắn bày đầu cho đám người này sỉ nhục cậu, hay là Hạ Trì thực không biết gì?
Nếu cậu gọi tên Hạ Trì, Hạ Trì có cứu cậu không? Hay là một lần nữa sự việc đau lòng ám ảnh trên sân thượng khi ấy lại bị lập lại?
Thời gian này đã là thời gian học sinh khối mười hai như cậu phải ôn thi để thi tốt nghiệp, vậy mà một người ham học như cậu bây giờ lại dậm chân tại chỗ ở ngôi nhà này và chịu đựng một cuộc sống bị giam lỏng.
Đã từ rất lâu rồi cậu chưa được ra ngoài đường kể từ khi cậu bỏ trốn.
Hạ Trì từ nhà tắm bước ra, đồng phục chỉn chu sạch sẽ: "Hôm nay tôi thi cuối kỳ, có lẽ làm bài xong sẽ đi gặp bạn bè một chút nên sẽ về muộn. Nguyên có sẵn trong tủ lạnh, muốn nấu gì thì nấu, tối tôi về."
Bách Thời không ngoảnh đầu lại nhìn Hạ Trì, Bách Thời một mạch chỉ hướng ra cửa.
"Hạ Trì, cậu thực sự sẽ giam cầm tôi ở đây cả đời sao?"
Hạ Trì chau mày khó chịu, từ trước đến nay, kể từ khi Hạ Trì hành hạ Bách Thời khiến Bách Thời tởn tới già, Bách Thời chưa từng một lần nào đề cập đến vấn đề này, cho nên Hạ Trì cho rằng Bách Thời đã yên phận, nhưng không ngờ bây giờ đối phương lại nhắc tới.
Bách Thời nói tiếp: "Cậu xem tôi là gì? Là thú nuôi của cậu ư?"
Hạ Trì mở miệng đầy bình thản: "Câu hỏi thứ nhất, cậu hỏi tôi sẽ giam giữ cậu ở đây cả đời sao, và câu trả lời của tôi là… hên xui. Nếu như tôi chán cậu, tôi sẽ thả cậu. Còn nếu như tôi mãi vẫn không chán, vậy thì sẽ là cả đời như cậu nói."
Hạ Trì xách balo lên đeo lên vai, tiếp tục nói: "Câu hỏi thứ hai, tôi xem cậu là gì, câu trả lời là… không là gì cả."
Bách Thời nghe vậy, cuối cùng cậu cũng quay lại nhìn Hạ Trì, đối diện với hắn bằng đôi mắt vô thần không tia cảm xúc: "Vậy sau tất cả, mục đích của cậu khi cầm tù tôi là gì? Là vì trả thù? Hay vì cậu vẫn còn yêu tôi? Nếu là trả thù, tôi có thể hiểu, nhưng nếu là vì yêu và chiếm hữu, cậu có biết những điều cậu rất tồi tệ không? Cậu làm thế này, chúng ta cũng chẳng có kết quả."
Hạ Trì cười lạnh, bước đến trước mắt Bách Thời, dùng ngón trỏ nâng cằm Bách Thời lên: "Yêu sao?"
Nói xong, Hạ Trì hôn nhẹ lên môi Bách Thời, sau đó cười như điên, vài tia giễu cợt cợt nhả trong nụ cười hắn tỏa ra khiến Bách Thời khó chịu cực kỳ.
Cười cho đã xong, Hạ Trì lại nói: "Cậu đang bị ảo tưởng sao? Sau tất cả cậu làm với tôi, dám phản bội tôi khi tôi đang cố gắng thay đổi vì cậu, vậy mà bây giờ cậu lại nghĩ rằng tôi có thể tiếp tục còn tình cảm với cậu sao? Thật ngớ ngẩn."
Hạ Trì dừng lại giây lát rồi nói tiếp: "Tôi giam cầm cậu ở đây, không phải vì muốn níu kéo nung nấu hay khôi phục rồi bồi dưỡng lại mối quan hệ của trước kia, cho nên, tôi không cần cậu yêu tôi, cũng không cần mối quan hệ này có kết quả như cậu nói."
Hạ Trì xoay lưng bỏ đi, vừa đi vừa nói với tinh thần khoan khoái: "Vậy nhé, đi đây, ở nhà phải thầm cầu chúc cho tôi thi tốt đấy nhé." Dứt câu, Hạ Trì đóng cửa lại.
Bách Thời bên trong cười khổ đến nao lòng, còn Hạ Trì thì vẫn đứng bên ngoài dựa lưng lên cửa, ánh mắt phức và có chút gì đó không cam tâm. Có vẻ như hắn đang dối lòng.
Tận sâu trong trái tim Hạ Trì, hắn thực sự cần tình yêu của Bách Thời, nhưng lý trí của hắn lại không cho phép. Mục đích chính của việc giữ Bách Thời lại bên người rồi chà đạp là để trả thù, hắn phải khiến Bách Thời cậu ta đau khổ.
Bách Thời ở trong nhà từ ngày này sang ngày khác rất chán chường và bị gò bó bức bối, đến truyền hình tivi cũng không có hứng xem. Lúc này, nhìn thấu trên kệ có một cuốn tập trắng, Bách Thời liền làm bạn với nó để giế thời gian và bớt sầu.
Bách Thời là người thích học, cho nên cậu rất thích viết này viết kia. Lúc này không có bài tập, Bách Thời liền nương theo dòng cảm xúc rối loạn tiêu cực của mình mà viết nhật ký. Trong cuốn tập này, cậu ghi chép lại hết tất cả những sự kiện đã xảy ra với mình và những cảm xúc của mình từ đó đếm giờ.
Ngồi viết khá lâu, thấm thoắt mà đã đến bốn giờ chiều. Bách Thời cất cuốn nhật ký dưới gầm giường, sau đó đi xuống dưới nhà tìm gì đó ăn cho đỡ đói.
Khi Bách Thời ăn xong thì cũng đã bảy giờ tối. Lúc này, nghe thấy tiếng mở cửa ở bên ngoài, Bách Thời liền biết là Hạ Trì đã về, cậu nhanh chóng dọn dẹp rồi trở về phòng. Thực sự là hiện giờ cậu rất lười nhìn mặt Hạ Trì.
Trong cái lười nhác đó, còn có sự hoảng sợ. Ngày nào Hạ Trì cũng hành hạ cậu ở trên giường đủ kiểu, kỳ thực cậu cảm thấy kình không khác gì cái máy hỗ trợ nhu cầu chuyện tình dục cho Hạ Trì vậy.
Mỗi lần hắn về nhà là cậu lại run rẩy nhưng cũng không thể làm gì khác hơn. Cậu muốn trốn lần nữa nhưng lại ám ảnh cảnh tượng cũ, cậu sợ rằng Hạ Trì sẽ lại phát điên và nhấn chìm cậu trong vũng máu của dục vọng ái tình.
Bách Thời đã dọn dẹp xong, nhìn thấy Hạ Trì bước vào cũng với một đám bạn gồm ba người của hắn, cậu biết rằng hôm nay Hạ Trì muốn nhậu nhẹt ở đây.
Bách Thời có chút thả lỏng, vì nếu Hạ Trì say, hôm nay cậu sẽ không bị cưỡng chế làm tình với hắn nữa.
Hạ Trì nói: "Vào phòng ngủ trước đi."
Bách Thời không nói, đi một mạch lên lầu trở về phòng.
Một đứa bạn đầu đinh của Hạ Trì hỏi: "Ai vậy? Vợ mày à?"
"Cứ cho là vậy đi." Hạ Trì bâng quơ: "Nhập cuộc thôi, hôm nay không say là không đứa nào được về đâu đấy."
Nhóm bạn này Hạ Trì đã quen từ lâu, nhưng lại không thường đi chơi chung vì nhà không ở gần nhau, mỗi lần hẹn đi đâu cũng có đứa bảo "xa quá không muốn đi", thế là số lần đi chơi cùng nhau đếm trên đầu ngón tay.
Tất cả bọn người này đều lớn hơn Hạ Trì hai tuổi, nhưng Hạ Trì lại không coi chúng là anh mà vẫn cư xử ngang nhiên như với bạn bè.
Hạ Trì vào trong lấy bia: "Tóc vàng, đầu đinh, đô con, ba đứa mày có ai biết làm món gì không? Vừa ăn vừa nhâm nhi mới đúng bài chứ."
"Thua rồi." Tóc vàng nảy ra sáng kiến: "Ê, bảo vợ mày làm đi."
Hạ Trì tỏ ra không vui: "Đừng có động đến cậu ta. Cậu ta không biết nấu." Bách Thời dĩ nhiên biết nấu, nhưng Hạ Trì hắn lại không muốn Bách Thời lại trở ra với vẻ mặt bất mãn đâu. Làm mất mặt hắn hết.
Cuối cùng, cả bọn chỉ uống bia thôi chứ không ăn gì cả đêm.
Nửa đêm, Hạ Trì cùng với ba người bạn tóc vàng, đầu đinh và đô con ai nấy cũng say mèm rồi. Cả đám bốn người nằm gục bê tha ở phòng khách, khắp nơi đâu đâu cũng là vỏ lon bia.
Bách Thời ở trên phòng cũng đã bắt đầu chìm sâu vào giấc ngủ. Bỗng nhiên, cậu cảm thấy cơ thể tự dưng khó thở, giống như có ai đó rất cao lớn đang đè lên người cậu vậy.
Bách Thời buộc phải bừng tỉnh, lúc cậu mở mắt tỉnh dậy thì cậu đã thấy đám bạn của Hạ Trì lúc nãy đang vây quanh lấy mình. Một tên tóc vàng đang đè lên người cậu, gặm cắn khắp cổ của cậu.
Bách Thời hoảng loạn định la lên, nhưng tên đầu đinh lại kịp lúc lấy khăn bịt miệng cậu lại. Sau cùng, cậu chỉ có thể ú ớ trong miệng. Chân tay cũng bị giữ chặt, muốn chống cự thôi cũng khó nhằn.1
Lúc này, một suy nghĩ chợt xuất hiện trong đầu cậu. Việc này Hạ Trì có biết không? Là do hắn bày đầu cho đám người này sỉ nhục cậu, hay là Hạ Trì thực không biết gì?
Nếu cậu gọi tên Hạ Trì, Hạ Trì có cứu cậu không? Hay là một lần nữa sự việc đau lòng ám ảnh trên sân thượng khi ấy lại bị lập lại?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất