Kịch Bản Trọng Sinh Của Ảnh Đế

Chương 9: Say rượu

Trước Sau
Đây là toà nhà thưởng nhạc chỉ dành riêng cho hội viên, tên là “Duy Mạc”. Kiến trúc bên ngoài cũng bình thường, nhưng bên trong lại cực kỳ lộng lẫy, hội phí rất cao, chất lượng phục vụ cũng có thể nói là tuyệt đối an toàn. Đương nhiên không chỉ đơn giản là an toàn về tính mạng, mà là vì paparazzi tuyệt đối không thể bước vào nơi này.

Đời trước Trình Gia Mục cũng là hội viên của chỗ này, tuy rằng cậu cảm thấy nơi này rượu quý khó uống. Những người tới đây phần lớn đều là vì “Túy ông” không phải vì rượu, có không ít minh tinh, thậm chí là rất nhiều ông chủ doanh nghiệp đều là hội viên của nơi này.

Sống trong giới giải trí, việc tất yếu là cần có quan hệ, mà rất nhiều đại gia, phú thương muốn thưởng thức các minh tinh ngày thường cao cao tại thượng kia. “Duy Mạc” chính là nơi làm việc theo nhu cầu của các đại gia, rất có tiếng trong giới.

Nhưng theo Trình Gia Mục biết, nơi này chỉ mở cửa buôn bán từ 8h tối trở đi, ban ngày không tiếp khách.

Quả nhiên, đã có người bên trong nhanh chóng tiến ra: “Thật ngại quá tiên sinh, còn chưa tới thời gian mở cửa của chỗ chúng tôi.”

Hoắc Dật tháo kính râm xuống, nhàn nhạt nhìn hắn một cái.

Người nọ hẳn là nhận ra Hoắc Dật: “Là, là Hoắc tổng ạ! Ngài xem, vừa rồi tôi có chút ngờ ngợ nhưng không dám khẳng định, vậy mà hôm nay ngài lại có thời gian tới chiếu cố nơi này ạ?”

Hoắc Dật dường như rất quen thuộc, lập tức đi lên lầu, vừa đi vừa nói chuyện: “Đem toàn bộ chỗ rượu tôi đặt tại đây lên.”

Nhân viên phục vụ lập tức dặn người làm, lại nhìn theo Hoắc Dật và Trình Gia Mục tựa như có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền thu liễm sắc mặt. Người của nơi này, từ trang phục trắng tinh cho tới việc huấn luyện nhân viên đều rất tốt. Tuyệt đối không bao giờ lắm miệng, cũng sẽ không nói bậy, vì dù sao đây cũng là nơi các minh tinh cùng đại gia tìm tới mua vui.

Chẳng qua trước nay Hoắc Dật đều đặt phòng cùng rất nhiều người, mấy tháng gần đây thì thường ngẫu nhiên đặt phòng một mình để uống rượu mua say, chưa từng dẫn ai tới đây. Dẫu sao nghĩ một chút liền thấy bình thường, giới nghệ sĩ trai xinh gái đẹp quá nhiều, vị tiểu nam sinh đi theo Hoắc tổng này có vẻ ngoài cũng thật sạch sẽ thanh tú.

Làm nghệ thuật, diễn xuất hay ca hát đều là những chức nghiệp tương đối khó nói, thậm chí còn có người tổng kết rằng ‘học viện điện ảnh XX, mười nam thì có tới chín gay’. Đương nhiên cũng chỉ là khoa trương thôi, nhưng trong giới giải trí này thấy nhiều rồi cũng không trách được, mà nhân viên phục vụ của nơi này có kiến thức rộng rãi, lập tức nghĩ thông suốt.

Hắn ngựa quen đường cũ mà dẫn Hoắc Dật bước vào một gian phòng cực lớn, có quầy bar nhỏ, quầy rượu, thậm chí còn có một phòng ngủ không nhỏ cùng chỗ nghỉ ngơi và mấy thứ tiện cho khách làm chút việc ái muội. Lúc nhân viên phục vụ đóng cửa, thậm chí còn cười cười ám chỉ về phía Trình Gia Mục.

Trình Gia Mục bị điệu cười của hắn làm toàn thân nổi da gà, trong lòng nghĩ: Cười em mày ấy! Rồi sau đó lại gượng cười nhìn Hoắc Dật: “Hoắc tổng, không phải ngài tới chỗ này để chơi trò tình thú chứ?”

Cậu vốn nghĩ muốn nói một câu dí dỏm, hòa hoãn tâm tình của Hoắc Dật một chút, nhưng Hoắc Dật lại gật gật đầu nói: “Cũng tốt.”

Thế mà lại không giống nói chơi!

Trình Gia Mục thật muốn túm nhân viên phục vụ ban nãy lại đánh cho một trận, làm loạn cái gì chứ? Còn hại bản thân cậu nói mà không lựa lời, cậu liền nghiêm chỉnh ngồi xuống nuốt một ngụm nước miếng, rượu đã được nhanh chóng đưa tới, bày đầy một bàn. Hoắc Dật xua xua tay, nhân viên phục vụ thức thời lui ra, đóng cửa lại.

Trình Gia Mục tiếp tục cười gượng: “Hoắc tổng, bình thường anh đến đây đều uống nhiều như vậy sao?” Cậu quét mắt một vòng: “Khẩu vị cũng quá hỗn tạp rồi.”

Bia, rượu tây, rượu trắng, cái gì cần có đều có, còn cả rượu Mai Đào với RIO? Rượu ngọt Mai Đào của đảo quốc uống cùng thứ kia? Đây là cái tổ hợp gì chứ! Là thứ dễ say nhất, Hoắc Dật có tửu lượng quá tốt nên sợ mình uống say không nổi ư?

Hoắc Dật mở một chai rượu Sparkling, rót một ly cho Trình Gia Mục: “Lúc tâm tình không tốt, tôi đều uống rượu một mình, hiện tại có cậu uống cùng rồi.”

Trình Gia Mục thầm nghĩ: ‘Tâm trạng anh không tốt, tôi lại đơn độc một mình ở bên anh, còn nhiều rượu như vậy… Lát nữa nên xảy ra một trận ác chiến mới đúng, nếu trực tiếp đập anh ta hôn mê, không biết lúc tỉnh rượu có thể nói là không nhớ gì không ta?’



Uống được một nửa, Hoắc Dật lại hỏi: “So với nước Thảo Cỏ thì thế nào?”

Thực ra Trình Gia Mục uống khá tốt, nhưng thân thể này dường như không thường uống rượu, có độ mẫn cảm khá cao đối với cồn. Cậu mới uống mấy ngụm mà đầu đã có chút choáng váng, lắc lắc đầu nói: “Rượu là rượu, đồ uống là đồ uống, chỉ cần là đồ uống có cồn…” Cậu nấc lên một cái: “Đều rất khó uống.”

Hoắc Dật nói: “Thì ra cậu không thích uống rượu sao?”

Trình Gia Mục lại uống một hớp: “Trừ bỏ Sparkling, Baileys, Amaretto…”

Hoắc Dật nhìn cạu: “Ra là cậu thích uống rượu ngọt, tôi có một người bạn cũng giống như vậy, nhưng tửu lượng của anh ấy rất tốt.” Ngay sau đó lại cười khổ: “Căn bản anh ấy cũng không coi tôi là bạn bè.”

Trình Gia Mục không biết nên nói tiếp như thế nào, đúng lúc di động của Hoắc Dật vang lên.

“Tiểu Bạch?”

Trình Gia Mục thấy tửu lượng có phần khá hơn, liền uống không ngừng, một ngụm lại một ngụm, tác động từ vị ngọt của hoa quả cùng với hương cồn thật tốt. Nó tựa như chính cậu, mỗi ngày đều bận rộn, chuyên tâm với công việc, sinh tồn, cơ bản không dứt bỏ được sự chua xót trước đây. Chỉ là nó được che dấu thật tốt, tới mức chính cậu cũng như không phát giác được.

Nhưng những thứ này đều thực sự tồn tại, sau khi trọng sinh phải bán mình trả nợ, đóng phim, làm tiểu tâm phúc hầu hạ kim chủ. Những điều này đều ẩn giấu sâu trong nội tâm, không có chỗ phát tiết, cũng không dám đề cập tới oán giận và thù hận. Việc này ngày thường đều bị cậu xem nhẹ như đồ vật đánh rơi, nay lại bị một chén rượu và nửa ngày nhàn rỗi mở ra.

Nhưng cậu không dám mê rượu, u sầu lướt qua liền ngừng, quá mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút. Bởi bên cạnh có người, ngay cả muốn nổi giận cũng phải yên tĩnh không gây tiếng động, vậy nên chỉ có thể uống một chút.

“Phải không? Cậu nói là hắn? Tôi biết rồi, cũng khá thông minh, tốt. Cảm ơn cậu.” Hoắc Dật ngắt điện thoại.

Lúc này Trình Gia Mục đã uống hết ly rượu lớn, sợ đối phương nhìn ra manh mối, liền cưỡng ép chính mình thoát ra khỏi cảm xúc mãnh liệt mà nhìn Hoắc Dật, lựa lời nói: “Tiểu Bạch là ai vậy? Kêu thân thiết như vậy, không phải là tình địch của tôi chứ? Hahaha.”

Hoắc Dật thấy cậu không uống được bao nhiêu đã bắt đầu nói luyên thuyên, nhịn không được nhíu mày nói: “Là một người bạn, nói cho tôi chuyện liên quan tới cậu.”

Trình Gia Mục lập tức tỉnh táo không ít: “Cái gì, chuyện gì?” Chả nhẽ thân phận của mình bị người ta nhìn thấu? Chuyện này không có khả năng nha.

Hoắc Dật nhìn vào mắt cậu, không chút để ý nói: “Cậu ta nói với tôi, cậu không đơn giản như vẻ bề ngoài.”

Trình Gia Mục có chút căng thẳng, trên mặt lại không biểu hiện cái gì: “Cái gì không đơn giản?”

Hoắc Dật: “Nói thật ra cậu là một nhân vật lợi hại, bề ngoài thì tiếp xúc đơn thuần nhưng kỳ thật lại có rất nhiều thủ đoạn.” Hắn dừng một chút: “Còn khuyên tôi không nên tốn quá nhiều tâm tư trên người cậu.” Rồi lại nhìn cậu thật kỹ: “Cậu thật sự đang ngụy trang sao?”

Nói như vậy không phải việc mà mình đang lo lắng, nhưng chẳng qua mình cũng chỉ là tiểu tình nhân được Hoắc Dật bao dưỡng, là vịt có niêm yết giá rõ ràng. Chẳng qua là có người trả phí, có người cấp lưu lượng, nhưng cậu còn lại bao năm đâu? Ở bên hắn, cung phụng hắn đều là việc viết trên “Hiệp nghị”, Hoắc Dật đang lo lắng cái gì chứ?

Trình Gia Mục chân thành nói: “Hoắc tổng, tôi tự biết thân phận của mình là gì, tuyệt đối không phải dạng lòng tham không đáy. Nếu ngài chán ghét tôi,” Giọng nói có phần kỳ lạ, lại như không chút để ý nói: “Trước khi kết thúc hiệp nghị… cũng không phải tôi không thể tiếp thu…”

Hoắc Dật lại đột nhiên bùng nổ: “Cậu nói cái gì? Cậu muốn rời khỏi tôi có phải không? Cậu cho rằng mình là ai?!”

Thấy người trước mặt lại muốn phát điên, Trình Gia Mục thầm nguyền rủa trong lòng, vội vàng vừa lừa vừa gạt, khom lưng cúi đầu mà trấn an kim chủ. Cuối cùng cũng không thành công trộm được nửa ngày nhàn rỗi, hai người gần như uống hết cả bàn rượu rồi mới từ bỏ. Đương nhiên chủ yếu là Hoắc Dật tự mua say, nhưng hắn không say đến mức lợi hại như lần trước. Trình Gia Mục quả thực chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối trước tửu lượng của hắn.



Lại giống như cũ, cậu phải chăm sóc, đưa kim chủ đi ngủ, lại một lần nữa bị người ôm chặt vào lòng. Điều khác biệt chính là lần này Trình Gia Mục vẫn có thể tỉnh táo, nhưng Hoắc Dật lại không say như chết nữa.

Hắn ôm Trình Gia Mục, bảy phần say, ba phần thật, thấp giọng nỉ non bên tai cậu: “Vì sao kể từ ngày đó, chỉ cần ôm cậu là có thể ngủ ngon.”

Trình Gia Mục hơi động tâm, hỏi: “Anh không ngủ được sao?”

Hoắc Dật không trả lời cậu, thân hình hơn mét tám lại cuộn tròn như em bé, ôm lấy cậu giống như bắt được rơm cứu mạng: “Bởi vì tôi rất khổ sở, đã từng có người chỉ cách tôi chừng gang tấc. Là tại tôi nhát gan, sợ anh ấy chán ghét tôi, ngay cả cơ hội cũng không muốn cho tôi. Tôi cứ mặc cho anh ấy ghét mình như vậy, nếu…”

“Nếu lại cho anh cơ hội lần nữa, hơn nữa cơ hội này còn có kỳ hạn, anh sẽ ước thế nào, là một vạn năm?” Đầu óc Trình Gia Mục cũng có chút mơ hồ, không nghĩ ngợi liền tiếp lời.

Hoắc Dật đột nhiên bật cười, Trình Gia Mục sửng sốt một chút, cũng không nhịn được mà cười, đột nhiên cảm thấy Hoắc Dật cũng không đáng ghét như trong ấn tượng.

Cậu từng thấy sự thô bạo và cao ngạo của hắn, giờ đột nhiên trở nên yếu thế, còn vô tình có chút tương phản, đáng yêu, đồng thời lại khiến người khác thấy đau lòng. Hóa ra hắn cũng là người bị tình yêu tổn thương sao? So với việc bản thân bị tình nhân phản bội, hắn thì cầu mà không được, cũng không biết là ai thảm hơn ai?

“Từ từ, mình đang nghĩ cái gì?” Trình Gia Mục lập tức sợ hãi, vì sao mình lại có loại ý nghĩ này, không đúng. Đây là điển hình của hội chứng Stockholm (*) nha!

“A Mục, đừng rời khỏi tôi.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Trình Gia Mục, cậu muốn gì tôi đều có thể chu cấp, chúng ta đều cần đối phương, để tôi nuôi cậu cả đời được không?”

Không biết vì sao, Trình Gia Mục cảm thấy giọng nói ôn nhu, lưu luyến gọi “A Mục” cùng với câu sau bình đạm gọi “Trình Gia Mục”, không phải gọi cùng một người. Trong một thoáng, vậy mà gần như cậu đã muốn đáp ứng hắn. Đời trước cậu vì Tiết Vũ mà đào tim đào phổi, đổi lại được cái gì?

Người trong giới này sao có thể nhắc tới chân tình, thật điên rồ. Cậu lấy lòng thế nào, thì rồi cũng phải mang theo thân xác cùng chiếc xe Jaguar kia rơi xuống cửu tuyền thôi. Thật là buồn cười, thứ tình yêu toan tính thối tha ấy cậu không muốn trải nghiệm nữa, nhưng người thanh thuần thì không thể ra vẻ nha, “theo như nhu cầu” thì kim chủ muốn mình đáp ứng hay không?

“Này, Hoắc tổng. Hoắc Dật.” Tốt, ngao tổng ngủ luôn rồi.

Trình Gia Mục ép buộc chính mình chìm vào giấc ngủ, nhưng không ngủ được!

Người đàn ông phía sau ôm chặt lấy cậu, hô hấp hữu lực mà vững vàng phả vào cổ Trình Gia Mục, thật ngứa. Nằm trong gông cùm xiềng xích đầy tính khí tráng lực này thế nhưng… cậu lại có phản ứng…

Nhất định là tại lâu lắm không phát tiết… Cậu nỗ lực xem nhẹ mà ngủ, mặc kệ chút lúng túng ái muội kia lướt qua. Không phải đã nói rõ ràng sao, theo nhu cầu mà thôi.

Trình Gia Mục thật vất vả bình ổn xao động trong cơ thể, lại vẫn không ngủ được. Để tránh suy nghĩ miên man, liền mặc kệ tư thế bị ôm lấy mà cầm di động lướt weibo. Người cậu theo dõi không nhiều lắm, chưa gì đã nhìn thấy @phim truyền hình “Lấn Ma Ký” phát tán ảnh tuyên truyền. Chín bài quảng bá, vậy mà có tới hai bài có ảnh của riêng cậu, hơn nữa còn tag weibo của cậu nói: “Tiểu thịt tươi mới ra lò, xin nhẹ tay.”

Bỗng nhiên Trình Gia Mục có chút căng thẳng, đây là lần đầu tiên cậu bộc lộ quan điểm trước mặt công chúng, không biết nên phản ứng như thế nào? Lòng thấp thỏm nhấp vào mục bình luận.

.

.

(*) Là một dạng triệu chứng tâm lý ngược, kẻ bị hại phát sinh sự đồng cảm hoặc thậm chí yêu thích kẻ hại mình, thay vì thù hận đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau