Chương 27
Nhất Bần chân nhân cùng Trường Không Trác Ngọc thảo luận rất lâu, vẫn không thể biết rốt cuộc vì sao Trường Không Trác Ngọc rút được Tử Thanh song kiếm, bởi vì đây là chuyện không có khả năng. Ngay cả khi Trường Không Trác Ngọc là vị thượng tiên Thục Sơn phái năm đó lịch kiếp chuyển thế, nhiều nhất cũng chỉ có thể sử dụng một thanh, bởi vì chủ nhân của Tử Thanh song kiếm vốn dĩ là hai người, Tử Dĩnh cùng Thanh Tác đều chỉ nhận chủ nhân của mình, cho dù chủ nhân là kiếm tiên (t đoán là kiếm tu thăng thành tiên)[Không cần đoán, chính nó đó], cũng vô pháp khống chế thanh còn lại.
Cho nên cuối cùng, cũng chỉ có thể giải thích là Tử Thanh song kiếm vì cảm nhận được nguy cơ của Thục Sơn, mượn tay Trường Không Trác Ngọc hóa giải kiếp nạn này.
Trường Không Trác Ngọc dự định nghỉ ngơi một thời gian, chờ Lệ Tinh Luân sau khi mượn dùng linh mạch Thục Sơn củng cố được cảnh giới liền rời đi, Nhất Bần chân nhân khó tìm được người có thể luận bàn cùng mình, liền nhiệt tình giữ Trường Không Trác Ngọc ở lại, vì thế dưới “thịnh tình không thể chối từ”, hai sư đồ liền quyết định lưu lại Thục Sơn mấy ngày.
Vừa về tới phòng, không đợi Trường Không Trác Ngọc nói chuyện, Lệ Tinh Luân liền giành mở miệng trước: “Sư phụ, ta hoài nghi ngươi chính là vị thượng tiên phái Thục Sơn lịch thế chuyển kiếp.” [ồ, Tinh Tinh có tiến bộ rồi, hiểu được nỗi lòng của sư phụ nha nha nha]
Trường Không Trác Ngọc vô cùng đồng ý mà gật gật đầu, càng ngày càng cảm thấy đệ tử mình quả nhiên là hiểu được tâm mình, sắc mặt vui mừng mà nói rằng: “Đồ nhi nói đúng, vi sư cũng cho là thế. Vi sư vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, vì sao rõ ràng là chưởng môn phái Côn Lôn, kiếm pháp lại phi thường cao minh, thì ra là do nhớ lại kiếm pháp kiếp trước. Cũng là âm kém dương sai*, ta vốn phải là đệ tử Thục Sơn, lại không nghĩ rằng trở thành chưởng môn Côn Lôn, nếu không phải lần này không đến Thục Sơn, thiếu chút nữa liền bỏ lỡ cơ hội gặp lại Tử Thanh song kiếm.” (rồi rồi, anh vai chính, anh nói gì mà chẳng đúng)
*âm kém dương sai: Sai thời gian, sai địa điểm làm sai lầm này nối tiếp sai lầm kia.
Dù rằng Lệ Tinh Luân tin chắc Trường Không Trác Ngọc tuyệt đối không phải là kiếm chủ của Tử Thanh song kiếm, nhưng hắn vẫn phối hợp gật đầu, nghe Trường Không Trác Ngọc một lần nữa tưởng tượng về thân phận mình.
“Sẽ xuất hiện loại tình huống này, chứng minh vi sư nhất định chính là vì kiếp nạn nhân gian mà chuyển thế!” Trường Không Trác Ngọc suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc khẳng định nói: “Phàm là nhân gian gặp kiếp nạn, đều sẽ có lịch kiếp tinh quân chuyển thế. Vi sư hiện tại có tài nguyên Côn Lôn, có nguyên nhân gặp phải tử kiếp phùng sinh, nhớ tới công pháp kiếp trước, còn rất có hiểu biết đối với thần trận. Gần như tất cả khắc tinh của ma vật vi sư đều có, ta nhất định chính là người đảm đương gánh vác trọng trách!”
Lệ Tinh Luân cầm lấy linh quả trên bàn mà Thục Sơn chuẩn bị cho họ, vừa ăn vừa nghe Trường Không Trác Ngọc tưởng tượng mình như thế nào oai phong một cõi, cứu vớt muôn dân, đột nhiên cảm thấy sư phụ nói cũng rất có đạo lý. [Tinh Tinh như kiểu vừa ăn bắp rang vừa coi phim vậy:v]
“Ta đã nói vì cái gì vừa nhìn thấy ngươi đã cảm thấy ngươi hợp nhãn duyên (vừa mắt), nhất định muốn nhận ngươi làm đồ đệ, tất nhiên là trên người ngươi có một bí mật lớn dùng để trừ ma.”
Gì? Lần này trong suy đoán của sư phụ vậy mà lại có mình, Lệ Tinh Luân bỏ trái cây xuống, nghiêm túc mà nghe Trường Không Trác Ngọc phân tích.
“Côn Lôn thần trận bị phá, ma khí thoát ra, có tu sĩ bị ma hóa, theo lý mà nói, đối tượng công kích đầu tiên của bọn họ nhất định là người có uy hiếp lớn nhất đối với tương lai bọn chúng muốn chiếm lĩnh nhân gian, nhưng ai biết đứng mũi chịu sào là Lệ gia, vậy trong đó tất có nguyên do gì đó.” Trường Không Trác Ngọc nghiêm mặt nói, “Đồ nhi, trên người ngươi có lẽ có bí mật gì đó rất lớn.” (sao t cũng thấy có vẻ hợp lý zồi?? T bị sư phụ tẩy não luôn zồi sao??)[chính xác]
Đây là lần đầu tiên Lệ Tinh Luân cảm thấy sư phụ đang có ý tưởng thoại bản kỳ lạ, mà là nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Hắn vuốt nhẫn ngọc trên ngón cái, tới gần Trường Không Trác Ngọc, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói: “Ý tưởng này, ta cảm thấy chúng ta có thể thử một lần.”
“Làm thế nào để thử?”
“Nghe nói Ma tu có biện pháp điều khiển người khác bằng huyết mạch.” Lệ Tinh Luân siết chặt tay, khớp ngón tay kêu “răng rắc răng rắc”, “Ta còn nhớ rõ, có mấy đường tỷ muội (chị em họ) bị bọn họ bắt đi rồi.”
Mấy đường tỷ muội kia bất quá chỉ là Luyện Khí kỳ, công lực kém đến nỗi hành tẩu giang hồ cũng có thể bị võ lâm nhân sĩ đánh bại, công phu kém như vậy lại bị bọn người đó bắt đi thời gian dài như vậy, không biết đã bị tra tấn nhiều hay ít, hoặc có lẽ đã chết rồi.
Lúc Lệ Tinh Luân thoát khỏi Đoạn Hồn Cốc đã nghĩ sẽ đi cứu các nàng, nhưng là khi đó công lực của hắn quá thấp, dung mạo cũng không thay đổi. Trường Không Trác Ngọc tuy rằng công lực cao cường, lại căn bản không hiểu gì về sự tình Tu Chân giới, hai người bọn họ nếu tùy tiện đi cứu, kết quả cuối cùng vô cùng có khả năng hai sư đồ đều rơi vào tay kẻ thù, đến lúc đó cuối cùng không còn ai có thể báo thù cho Lệ gia.
Hơn nữa, Lệ Tinh Luân cũng không biết rốt cuộc ai là người hại chết Lệ gia, hoàn toàn không có cách nào ra tay.
Hiện tại đã biết bọn chúng đã bị ma hóa, hơn nữa đây đã không còn là chuyện của chỉ Lệ gia, một khi phát hiện có nguy hiểm, hoàn toàn có thể gọi chính đạo nhân sĩ cùng đi. Hiện tại hai sư đồ bọn họ xem như cũng có chút danh tiếng, cộng thêm thân phận hiện nay của Trường Không Trác Ngọc, Côn Lôn phái khẳng định sẽ không ngồi yên, không quan tâm đến.
Trả thù, dường như đơn giản hơn so với tưởng tượng của hắn.
Lệ Tinh Luân ngồi trầm tư suy nghĩ, cảm thấy Trường Không Trác Ngọc cầm tay hắn, đem nắm tay mở ra, bóp nát linh đan thoa vào lòng bàn tay hắn.
Hắn cúi đầu xuống nhìn, mới phát hiện ra trong lúc vô thức, móng tay găm vào lòng bàn tay đến huyết nhục mơ hồ*, mà bản thân hắn cũng không cảm thấy đau.
*Để máu thịt lẫn lộn nghe ghê quá nên giữ nguyên như QT luôn nha.
Những vết thương này chỉ là vết thương ngoài da, bôi thuốc vào lập tức lành lại, Trường Không Trác Ngọc cằn nhằn liên miên nói hắn: “Tuy rằng lần này sư thúc ngươi cho chúng ta không ít linh đan, nhưng cũng không thể xài phung phí như vậy. Ta thì chắc chắn sẽ không bị thương, nhưng công lực của ngươi thấp thì không chắc sẽ như vậy, tiết kiệm một chút, chúng ta rất nghèo đó.”
Lúc nói chuyện, một lọn tóc rơi từ trên tai xuống, Lệ Tinh Luân cảm thấy hình như mình vươn tay ra, đem lọn tóc của Trường Không Trác Ngọc vén lên.
Vốn dĩ Trường Không Trác Ngọc xõa tung tóc, như thác nước lướt nhẹ theo gió, làm y trông như một tiên nhân xa xôi, mà lúc này y vì chứng (giả) minh (mạo) thân phận Doãn Trường Không, liền nhanh chóng bới một búi tóc, lộ ra toàn bộ gương mặt, nhìn rất ngoan ngoãn, một chút uy nghiêm chưởng môn cũng không có, nhìn còn xinh đẹp hơn.
Lệ Tinh Luân cũng không biết xảy ra chuyện gì, vén tóc lên, tay liền áp lên mặt Trường Không Trác Ngọc, cảm giác ôn nhuận như ngọc*, hoàn toàn không thể rời tay.
*Ôn nhuận như ngọc: ấm áp, ôn nhu như ngọc.
Hắn liếm liếm môi, mở miệng nói: “Sư phụ…”
Vừa mở miệng, mới phát hiện giọng của mình khàn đến không thể tưởng tượng nổi.
“Chuyện gì?” Trường Không Trác Ngọc vô cùng tự nhiên nắm lấy bàn tay đang đặt trên mặt mình của Lệ Tinh Luân, ngay từ đầu sư đồ bọn họ nói chuyện toàn dựa vào viết chữ trên lòng bàn tay, Trường Không Trác Ngọc đối với chuyện nắm tay này hoàn toàn không có gì mâu thuẫn, còn cảm thấy thực quen thuộc.
Lệ Tinh Luân căn bản không biết mình muốn nói gì, tất cả mọi chuyện phát sinh giống như ma xui quỷ khiến. Nghe Trường Không Trác Ngọc lên tiếng, hắn mới khôi phục chút thần trí, tầm mắt dời khỏi mặt Trường Không Trác Ngọc, nhanh chóng suy nghĩ, mới lên tiếng: “Ngươi mặc bạch y nhìn đẹp mắt hơn.”
Trước khi luận bàn cùng Ân trưởng lão, Trường Không Trác Ngọc biến quần áo thành màu xanh đạo bào (áo bào của đạo sĩ), thiếu đi một chút tiên khí, nhiều hơn một phần trang trọng. Lúc này nghe Lệ Tinh Luân nói, y mới chú ý đến màu sắc quần áo của mình, quyết đoán mà gật đầu tán thành nói: “Đồ nhi nói đúng, tuy rằng ta từng là chưởng môn phái Côn Lôn, cần phải giữ vững uy nghiêm. Nhưng hiện tại ta phải âm thầm che giấu tung tích để điều tra, tất nhiên phải khác với lúc trước, vẫn là bạch y tốt hơn.”
Nói xong màu sắc quần áo liền thay đổi, nhưng lại không đổi kiểu tóc, dù sao xõa tóc cũng không thuận tiện, như vậy sẽ thoải mái hơn.
Lệ Tinh Luân lộ ra nụ cười thản nhiên, đã sớm nhìn ra sư phụ của hắn thích xinh đẹp.
Thích nhìn những thứ đẹp đẽ trên thế gian, người khác có cái gì cũng muốn cái đó, vô cùng háo thắng, chọn cái gì cũng phải chọn cái lợi hại nhất… Rõ ràng Trường Không Trác Ngọc toàn có tật xấu, lại bởi vì sự thẳng thắn và thành thật của y mà có vẻ đáng yêu.
Giống như một đứa trẻ nghịch ngợm mà thiện lương, làm người khác nhịn không được muốn vuốt mũi y.
Lệ Tinh Luân nắm lại ngón tay đang muốn lộn xộn của mình, che giấu sự rung động khó hiểu này, hỏi ra vấn đề mình vẫn luôn nhớ tới: “Đã xác định sư phụ không phải là Huyết Thiên Kiếp, vì sao lúc trước khi ở Bách Hoa Môn, ngươi lại có thể lập tức bắt chước bộ dáng của Huyết Thiên Kiếp, còn làm cho Bách Hoa Môn môn chủ và trưởng lão nhận sai?”
Trước đó hắn đã muốn hỏi vấn đề này, nhưng lúc đó Trường Không Trác Ngọc vẫn tin chắc mình chính là Huyết Thiên Kiếp, hắn căn bản không thể mở miệng hỏi. Mà hiện tại y đã là Doãn Trường Không, tất nhiên là đã có thể hỏi. Chờ sau đó y không còn là Doãn Trường Không, liền có thể lại hỏi y vì sao có thể bắt chước giống hệt chưởng môn phái Côn Lôn.
“Chuyện này…” Hiển nhiên Trường Không Trác Ngọc chưa từng tự hỏi qua vấn đề này.
Thấy mắt y sáng lấp lánh, Lệ Tinh Luân liền biết y lại bắt đầu bịa chuyện, hiểu được Trường Không Trác Ngọc cũng không rõ chuyện này, căn bản sẽ không có câu trả lời, liền bỏ qua.
Hắn vốn định tu luyện một chút, bế quan một lần, chờ củng cố được cảnh giới liền rời khỏi Thục Sơn. Ai ngời lúc này Trường Không Trác Ngọc đột nhiên hỏi: “Đồ nhi, ngươi nói xem Huyết Thiên Kiếp đi vào Ma giới đã một ngàn năm, hắn còn sống không?”
Chẳng biết tại sao, tim Lệ Tinh Luân đập nhanh hơn, tim đập loạn trong một thoáng. Hắn nhớ tới ánh mắt người nọ trên đỉnh núi khi phân phó thiết kiếm của mình bảo vệ nhân gian, mắt nhìn vào hắn, giống như đang phân phó hắn. (wtf, t k hiểu nữa, chắc bữa nay phải thức đọc hết truyện này quá, k hiểu)
“Ta không biết,” Lệ Tinh Luân lắc đầu, “Nhưng ta hy vọng hắn còn sống.”
“Ta cũng hy vọng vậy.” Trường Không Trác Ngọc vừa nói vừa che tim, “Kỳ lạ, chỗ này của ta như thế nào lại giống như bị cái gì đè nặng, cảm giác không thở nổi. Thế gian này còn có người có thể áp chế được ta sao? Hơn nữa quy tức công* của ta cũng không tệ, cho dù không hít thở một hai tháng cũng không có vấn đề, tại sao lại cảm thấy bị đè nén chứ?”
*Quy tức công: là một loại tâm pháp, thuần Việt là phép thở rùa (hay thở nôi tức, thở bụng, thở rún). Thông tin chi tiết xem tại đây:https://sites.google.com/site/thienchaucom/–phuong-phap-thien
Khi y nói chuyện, nước mắt lại nhịn không được chảy xuống.
“Thật kỳ quái.” Trường Không Trác Ngọc tiếp được nước mắt của mình, giống như không biết vật ấy.(ý là bạn Ngọc nhìn nước mắt của mình mà như không phải của mình vậy á)
Lệ Tinh Luân trong lòng đau xót, nhớ lại lúc khi ở Bách Hoa Môn, khi Trường Không Trác Ngọc nhìn bức họa của Huyết Thiên Kiếp, nước mắt cũng không khống chế được mà rơi xuống. [Beta có một thuyết âm mưu: Thật ra Huyết Thiên Kiếp là Lệ Tinh Luân, và sư phụ với Huyết Thiên Kiếp có một đoạn tình sử lâm li bi đát]
Cho dù trong lòng chua xót, Lệ Tinh Luân vẫn nói: “Sư phụ, ta nghĩ… có lẽ ngươi có quan hệ gì đó rất sâu xa với Huyết Thiên Kiếp.”
Nếu không sẽ không rơi nước mắt khi đang nhìn bức họa người nọ.
*QT: “Nếu không sẽ không liên dẫn khí nhập thể cũng sẽ không, lại đang nhìn đến người nọ bức họa khi, sẽ đệ nhất thời gian chảy xuống nước mắt” nhưng t đọc lại k thấy cái đoạn nào dẫn khí nhập thể nên t cắt đoạn đó, để hỏi A-chan rồi sửa, A-chan k biết là thôi luôn, chờ t học thành tài rồi sửa.
Trường Không Trác Ngọc lần đầu tiên trong mắt lộ vẻ mê mang, “Nhưng ta là Doãn Trường Không, đứng đầu chính đạo, tuổi tác cũng khác Huyết Thiên Kiếp, như thế nào có thể cùng xuất hiện? Chẳng lẽ kiếp trước ta biết hắn… Nói không chừng a, thượng tiên chuyển thế trùng tu (tu luyện lại?), có quan hệ sâu xa với Ma tu Huyết Thiên Kiếp.”
Lệ Tinh Luân chịu đựng khí chua gần như tràn khỏi miệng mũi, hoàn toàn không rõ vì sao mình lại có cảm giác khổ sở không thể nói rõ này, nhưng cảm giác rất không thoải mái.
“A!” Trường Không Trác Ngọc giác ngộ nói, “Nhất Bần chân nhân từng nói qua, chủ nhân đầu tiên của Tử Thanh song kiếm là hai vị nữ hiệp Chu Thanh Vân và Lý Anh Quỳnh, thời gian vừa đúng hai ngàn năm trước… Chẳng lẽ, kiếp trước ta là nữ, thực sự từng cùng Huyết Thiên Kiếp có một đoạn tình cảm tiên – ma thế nhân không dung thứ, cho nên mới khắc sâu ấn tượng với hắn?” [Cái game nhập vai này sư phụ chơi nhân yêu sao..?.]
Lệ Tinh Luân: “…”
Hắn cảm thấy mình sắp hộc máu rồi.
Cho nên cuối cùng, cũng chỉ có thể giải thích là Tử Thanh song kiếm vì cảm nhận được nguy cơ của Thục Sơn, mượn tay Trường Không Trác Ngọc hóa giải kiếp nạn này.
Trường Không Trác Ngọc dự định nghỉ ngơi một thời gian, chờ Lệ Tinh Luân sau khi mượn dùng linh mạch Thục Sơn củng cố được cảnh giới liền rời đi, Nhất Bần chân nhân khó tìm được người có thể luận bàn cùng mình, liền nhiệt tình giữ Trường Không Trác Ngọc ở lại, vì thế dưới “thịnh tình không thể chối từ”, hai sư đồ liền quyết định lưu lại Thục Sơn mấy ngày.
Vừa về tới phòng, không đợi Trường Không Trác Ngọc nói chuyện, Lệ Tinh Luân liền giành mở miệng trước: “Sư phụ, ta hoài nghi ngươi chính là vị thượng tiên phái Thục Sơn lịch thế chuyển kiếp.” [ồ, Tinh Tinh có tiến bộ rồi, hiểu được nỗi lòng của sư phụ nha nha nha]
Trường Không Trác Ngọc vô cùng đồng ý mà gật gật đầu, càng ngày càng cảm thấy đệ tử mình quả nhiên là hiểu được tâm mình, sắc mặt vui mừng mà nói rằng: “Đồ nhi nói đúng, vi sư cũng cho là thế. Vi sư vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, vì sao rõ ràng là chưởng môn phái Côn Lôn, kiếm pháp lại phi thường cao minh, thì ra là do nhớ lại kiếm pháp kiếp trước. Cũng là âm kém dương sai*, ta vốn phải là đệ tử Thục Sơn, lại không nghĩ rằng trở thành chưởng môn Côn Lôn, nếu không phải lần này không đến Thục Sơn, thiếu chút nữa liền bỏ lỡ cơ hội gặp lại Tử Thanh song kiếm.” (rồi rồi, anh vai chính, anh nói gì mà chẳng đúng)
*âm kém dương sai: Sai thời gian, sai địa điểm làm sai lầm này nối tiếp sai lầm kia.
Dù rằng Lệ Tinh Luân tin chắc Trường Không Trác Ngọc tuyệt đối không phải là kiếm chủ của Tử Thanh song kiếm, nhưng hắn vẫn phối hợp gật đầu, nghe Trường Không Trác Ngọc một lần nữa tưởng tượng về thân phận mình.
“Sẽ xuất hiện loại tình huống này, chứng minh vi sư nhất định chính là vì kiếp nạn nhân gian mà chuyển thế!” Trường Không Trác Ngọc suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc khẳng định nói: “Phàm là nhân gian gặp kiếp nạn, đều sẽ có lịch kiếp tinh quân chuyển thế. Vi sư hiện tại có tài nguyên Côn Lôn, có nguyên nhân gặp phải tử kiếp phùng sinh, nhớ tới công pháp kiếp trước, còn rất có hiểu biết đối với thần trận. Gần như tất cả khắc tinh của ma vật vi sư đều có, ta nhất định chính là người đảm đương gánh vác trọng trách!”
Lệ Tinh Luân cầm lấy linh quả trên bàn mà Thục Sơn chuẩn bị cho họ, vừa ăn vừa nghe Trường Không Trác Ngọc tưởng tượng mình như thế nào oai phong một cõi, cứu vớt muôn dân, đột nhiên cảm thấy sư phụ nói cũng rất có đạo lý. [Tinh Tinh như kiểu vừa ăn bắp rang vừa coi phim vậy:v]
“Ta đã nói vì cái gì vừa nhìn thấy ngươi đã cảm thấy ngươi hợp nhãn duyên (vừa mắt), nhất định muốn nhận ngươi làm đồ đệ, tất nhiên là trên người ngươi có một bí mật lớn dùng để trừ ma.”
Gì? Lần này trong suy đoán của sư phụ vậy mà lại có mình, Lệ Tinh Luân bỏ trái cây xuống, nghiêm túc mà nghe Trường Không Trác Ngọc phân tích.
“Côn Lôn thần trận bị phá, ma khí thoát ra, có tu sĩ bị ma hóa, theo lý mà nói, đối tượng công kích đầu tiên của bọn họ nhất định là người có uy hiếp lớn nhất đối với tương lai bọn chúng muốn chiếm lĩnh nhân gian, nhưng ai biết đứng mũi chịu sào là Lệ gia, vậy trong đó tất có nguyên do gì đó.” Trường Không Trác Ngọc nghiêm mặt nói, “Đồ nhi, trên người ngươi có lẽ có bí mật gì đó rất lớn.” (sao t cũng thấy có vẻ hợp lý zồi?? T bị sư phụ tẩy não luôn zồi sao??)[chính xác]
Đây là lần đầu tiên Lệ Tinh Luân cảm thấy sư phụ đang có ý tưởng thoại bản kỳ lạ, mà là nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Hắn vuốt nhẫn ngọc trên ngón cái, tới gần Trường Không Trác Ngọc, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói: “Ý tưởng này, ta cảm thấy chúng ta có thể thử một lần.”
“Làm thế nào để thử?”
“Nghe nói Ma tu có biện pháp điều khiển người khác bằng huyết mạch.” Lệ Tinh Luân siết chặt tay, khớp ngón tay kêu “răng rắc răng rắc”, “Ta còn nhớ rõ, có mấy đường tỷ muội (chị em họ) bị bọn họ bắt đi rồi.”
Mấy đường tỷ muội kia bất quá chỉ là Luyện Khí kỳ, công lực kém đến nỗi hành tẩu giang hồ cũng có thể bị võ lâm nhân sĩ đánh bại, công phu kém như vậy lại bị bọn người đó bắt đi thời gian dài như vậy, không biết đã bị tra tấn nhiều hay ít, hoặc có lẽ đã chết rồi.
Lúc Lệ Tinh Luân thoát khỏi Đoạn Hồn Cốc đã nghĩ sẽ đi cứu các nàng, nhưng là khi đó công lực của hắn quá thấp, dung mạo cũng không thay đổi. Trường Không Trác Ngọc tuy rằng công lực cao cường, lại căn bản không hiểu gì về sự tình Tu Chân giới, hai người bọn họ nếu tùy tiện đi cứu, kết quả cuối cùng vô cùng có khả năng hai sư đồ đều rơi vào tay kẻ thù, đến lúc đó cuối cùng không còn ai có thể báo thù cho Lệ gia.
Hơn nữa, Lệ Tinh Luân cũng không biết rốt cuộc ai là người hại chết Lệ gia, hoàn toàn không có cách nào ra tay.
Hiện tại đã biết bọn chúng đã bị ma hóa, hơn nữa đây đã không còn là chuyện của chỉ Lệ gia, một khi phát hiện có nguy hiểm, hoàn toàn có thể gọi chính đạo nhân sĩ cùng đi. Hiện tại hai sư đồ bọn họ xem như cũng có chút danh tiếng, cộng thêm thân phận hiện nay của Trường Không Trác Ngọc, Côn Lôn phái khẳng định sẽ không ngồi yên, không quan tâm đến.
Trả thù, dường như đơn giản hơn so với tưởng tượng của hắn.
Lệ Tinh Luân ngồi trầm tư suy nghĩ, cảm thấy Trường Không Trác Ngọc cầm tay hắn, đem nắm tay mở ra, bóp nát linh đan thoa vào lòng bàn tay hắn.
Hắn cúi đầu xuống nhìn, mới phát hiện ra trong lúc vô thức, móng tay găm vào lòng bàn tay đến huyết nhục mơ hồ*, mà bản thân hắn cũng không cảm thấy đau.
*Để máu thịt lẫn lộn nghe ghê quá nên giữ nguyên như QT luôn nha.
Những vết thương này chỉ là vết thương ngoài da, bôi thuốc vào lập tức lành lại, Trường Không Trác Ngọc cằn nhằn liên miên nói hắn: “Tuy rằng lần này sư thúc ngươi cho chúng ta không ít linh đan, nhưng cũng không thể xài phung phí như vậy. Ta thì chắc chắn sẽ không bị thương, nhưng công lực của ngươi thấp thì không chắc sẽ như vậy, tiết kiệm một chút, chúng ta rất nghèo đó.”
Lúc nói chuyện, một lọn tóc rơi từ trên tai xuống, Lệ Tinh Luân cảm thấy hình như mình vươn tay ra, đem lọn tóc của Trường Không Trác Ngọc vén lên.
Vốn dĩ Trường Không Trác Ngọc xõa tung tóc, như thác nước lướt nhẹ theo gió, làm y trông như một tiên nhân xa xôi, mà lúc này y vì chứng (giả) minh (mạo) thân phận Doãn Trường Không, liền nhanh chóng bới một búi tóc, lộ ra toàn bộ gương mặt, nhìn rất ngoan ngoãn, một chút uy nghiêm chưởng môn cũng không có, nhìn còn xinh đẹp hơn.
Lệ Tinh Luân cũng không biết xảy ra chuyện gì, vén tóc lên, tay liền áp lên mặt Trường Không Trác Ngọc, cảm giác ôn nhuận như ngọc*, hoàn toàn không thể rời tay.
*Ôn nhuận như ngọc: ấm áp, ôn nhu như ngọc.
Hắn liếm liếm môi, mở miệng nói: “Sư phụ…”
Vừa mở miệng, mới phát hiện giọng của mình khàn đến không thể tưởng tượng nổi.
“Chuyện gì?” Trường Không Trác Ngọc vô cùng tự nhiên nắm lấy bàn tay đang đặt trên mặt mình của Lệ Tinh Luân, ngay từ đầu sư đồ bọn họ nói chuyện toàn dựa vào viết chữ trên lòng bàn tay, Trường Không Trác Ngọc đối với chuyện nắm tay này hoàn toàn không có gì mâu thuẫn, còn cảm thấy thực quen thuộc.
Lệ Tinh Luân căn bản không biết mình muốn nói gì, tất cả mọi chuyện phát sinh giống như ma xui quỷ khiến. Nghe Trường Không Trác Ngọc lên tiếng, hắn mới khôi phục chút thần trí, tầm mắt dời khỏi mặt Trường Không Trác Ngọc, nhanh chóng suy nghĩ, mới lên tiếng: “Ngươi mặc bạch y nhìn đẹp mắt hơn.”
Trước khi luận bàn cùng Ân trưởng lão, Trường Không Trác Ngọc biến quần áo thành màu xanh đạo bào (áo bào của đạo sĩ), thiếu đi một chút tiên khí, nhiều hơn một phần trang trọng. Lúc này nghe Lệ Tinh Luân nói, y mới chú ý đến màu sắc quần áo của mình, quyết đoán mà gật đầu tán thành nói: “Đồ nhi nói đúng, tuy rằng ta từng là chưởng môn phái Côn Lôn, cần phải giữ vững uy nghiêm. Nhưng hiện tại ta phải âm thầm che giấu tung tích để điều tra, tất nhiên phải khác với lúc trước, vẫn là bạch y tốt hơn.”
Nói xong màu sắc quần áo liền thay đổi, nhưng lại không đổi kiểu tóc, dù sao xõa tóc cũng không thuận tiện, như vậy sẽ thoải mái hơn.
Lệ Tinh Luân lộ ra nụ cười thản nhiên, đã sớm nhìn ra sư phụ của hắn thích xinh đẹp.
Thích nhìn những thứ đẹp đẽ trên thế gian, người khác có cái gì cũng muốn cái đó, vô cùng háo thắng, chọn cái gì cũng phải chọn cái lợi hại nhất… Rõ ràng Trường Không Trác Ngọc toàn có tật xấu, lại bởi vì sự thẳng thắn và thành thật của y mà có vẻ đáng yêu.
Giống như một đứa trẻ nghịch ngợm mà thiện lương, làm người khác nhịn không được muốn vuốt mũi y.
Lệ Tinh Luân nắm lại ngón tay đang muốn lộn xộn của mình, che giấu sự rung động khó hiểu này, hỏi ra vấn đề mình vẫn luôn nhớ tới: “Đã xác định sư phụ không phải là Huyết Thiên Kiếp, vì sao lúc trước khi ở Bách Hoa Môn, ngươi lại có thể lập tức bắt chước bộ dáng của Huyết Thiên Kiếp, còn làm cho Bách Hoa Môn môn chủ và trưởng lão nhận sai?”
Trước đó hắn đã muốn hỏi vấn đề này, nhưng lúc đó Trường Không Trác Ngọc vẫn tin chắc mình chính là Huyết Thiên Kiếp, hắn căn bản không thể mở miệng hỏi. Mà hiện tại y đã là Doãn Trường Không, tất nhiên là đã có thể hỏi. Chờ sau đó y không còn là Doãn Trường Không, liền có thể lại hỏi y vì sao có thể bắt chước giống hệt chưởng môn phái Côn Lôn.
“Chuyện này…” Hiển nhiên Trường Không Trác Ngọc chưa từng tự hỏi qua vấn đề này.
Thấy mắt y sáng lấp lánh, Lệ Tinh Luân liền biết y lại bắt đầu bịa chuyện, hiểu được Trường Không Trác Ngọc cũng không rõ chuyện này, căn bản sẽ không có câu trả lời, liền bỏ qua.
Hắn vốn định tu luyện một chút, bế quan một lần, chờ củng cố được cảnh giới liền rời khỏi Thục Sơn. Ai ngời lúc này Trường Không Trác Ngọc đột nhiên hỏi: “Đồ nhi, ngươi nói xem Huyết Thiên Kiếp đi vào Ma giới đã một ngàn năm, hắn còn sống không?”
Chẳng biết tại sao, tim Lệ Tinh Luân đập nhanh hơn, tim đập loạn trong một thoáng. Hắn nhớ tới ánh mắt người nọ trên đỉnh núi khi phân phó thiết kiếm của mình bảo vệ nhân gian, mắt nhìn vào hắn, giống như đang phân phó hắn. (wtf, t k hiểu nữa, chắc bữa nay phải thức đọc hết truyện này quá, k hiểu)
“Ta không biết,” Lệ Tinh Luân lắc đầu, “Nhưng ta hy vọng hắn còn sống.”
“Ta cũng hy vọng vậy.” Trường Không Trác Ngọc vừa nói vừa che tim, “Kỳ lạ, chỗ này của ta như thế nào lại giống như bị cái gì đè nặng, cảm giác không thở nổi. Thế gian này còn có người có thể áp chế được ta sao? Hơn nữa quy tức công* của ta cũng không tệ, cho dù không hít thở một hai tháng cũng không có vấn đề, tại sao lại cảm thấy bị đè nén chứ?”
*Quy tức công: là một loại tâm pháp, thuần Việt là phép thở rùa (hay thở nôi tức, thở bụng, thở rún). Thông tin chi tiết xem tại đây:https://sites.google.com/site/thienchaucom/–phuong-phap-thien
Khi y nói chuyện, nước mắt lại nhịn không được chảy xuống.
“Thật kỳ quái.” Trường Không Trác Ngọc tiếp được nước mắt của mình, giống như không biết vật ấy.(ý là bạn Ngọc nhìn nước mắt của mình mà như không phải của mình vậy á)
Lệ Tinh Luân trong lòng đau xót, nhớ lại lúc khi ở Bách Hoa Môn, khi Trường Không Trác Ngọc nhìn bức họa của Huyết Thiên Kiếp, nước mắt cũng không khống chế được mà rơi xuống. [Beta có một thuyết âm mưu: Thật ra Huyết Thiên Kiếp là Lệ Tinh Luân, và sư phụ với Huyết Thiên Kiếp có một đoạn tình sử lâm li bi đát]
Cho dù trong lòng chua xót, Lệ Tinh Luân vẫn nói: “Sư phụ, ta nghĩ… có lẽ ngươi có quan hệ gì đó rất sâu xa với Huyết Thiên Kiếp.”
Nếu không sẽ không rơi nước mắt khi đang nhìn bức họa người nọ.
*QT: “Nếu không sẽ không liên dẫn khí nhập thể cũng sẽ không, lại đang nhìn đến người nọ bức họa khi, sẽ đệ nhất thời gian chảy xuống nước mắt” nhưng t đọc lại k thấy cái đoạn nào dẫn khí nhập thể nên t cắt đoạn đó, để hỏi A-chan rồi sửa, A-chan k biết là thôi luôn, chờ t học thành tài rồi sửa.
Trường Không Trác Ngọc lần đầu tiên trong mắt lộ vẻ mê mang, “Nhưng ta là Doãn Trường Không, đứng đầu chính đạo, tuổi tác cũng khác Huyết Thiên Kiếp, như thế nào có thể cùng xuất hiện? Chẳng lẽ kiếp trước ta biết hắn… Nói không chừng a, thượng tiên chuyển thế trùng tu (tu luyện lại?), có quan hệ sâu xa với Ma tu Huyết Thiên Kiếp.”
Lệ Tinh Luân chịu đựng khí chua gần như tràn khỏi miệng mũi, hoàn toàn không rõ vì sao mình lại có cảm giác khổ sở không thể nói rõ này, nhưng cảm giác rất không thoải mái.
“A!” Trường Không Trác Ngọc giác ngộ nói, “Nhất Bần chân nhân từng nói qua, chủ nhân đầu tiên của Tử Thanh song kiếm là hai vị nữ hiệp Chu Thanh Vân và Lý Anh Quỳnh, thời gian vừa đúng hai ngàn năm trước… Chẳng lẽ, kiếp trước ta là nữ, thực sự từng cùng Huyết Thiên Kiếp có một đoạn tình cảm tiên – ma thế nhân không dung thứ, cho nên mới khắc sâu ấn tượng với hắn?” [Cái game nhập vai này sư phụ chơi nhân yêu sao..?.]
Lệ Tinh Luân: “…”
Hắn cảm thấy mình sắp hộc máu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất