[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn
Chương 67
Posted by Ciel Archfiend Lucifer on Tháng Tám 17, 2014
Posted in: Uncategorized. Để lại bình luận
Bằng mã...
Editor: Ciel
Bằng Mã có nguồn gốc từ Châu Âu, dù hiện tại ta có thể tìm thấy chúng ở khắp nơi trên thế giới. Sinh vật này có đầu chim và mình ngựa.
Harry sau khi ăn xong cơm trưa rời khỏi lâu đài. Ngày hôm qua trời mưa một trận, bầu trời trong vắt, nền trời trắng nhợt tai tái màu tro bụi, dưới chân cỏ mềm nhũn và ẩm ướt. Căn nhà gỗ của Hagrid ngay bên cạnh rừng cấm, Hagrid mặc cái áo bành tô bằng vải bông có vân nghiêng đứng ở trước nhà gỗ của lão, trước chân đặt một cái răng cửa của đại trư khuyển (cái nỳ là cái giề??? =.=||| Ai giúp Ciel với!!!), thoạt nhìn lão hơi khẩn trương.
“Hey, Hagrid.” Harry đi đến bên cạnh lão, “Chuẩn bị như thế nào rồi?” Cậu đã nghe nói Hagrid sẽ trở thành giáo sư khóa Chăm sóc sinh vật huyền bí của bọn họ.
“Ta đã chuẩn bị một nhóc con vô cùng xinh đẹp rồi!” Hagrid hưng phấn nói, nhưng lại nhanh chóng khẩn trương, “Nhưng mà… Ta không biết… Ta có làm được tốt hay không nữa…”
“Con tin tưởng bác sẽ làm tốt mà.” Harry cổ vũ lão, lúc này, cậu trông thấy Draco và Blaise vừa hết tiết vội vã chạy đến.
“Thế nào?” Harry đi đến, cười hì hì nhìn vẻ mặt khổ qua của Blaise.
Vẻ mặt của Blaise giống như vừa trông thấy nước mũi ghê tởm: “Thật muốn mạng người mà! Cậu không biết… Thưởng thức của người đàn bà kia… Merlin, tớ chưa từng thấy cách ăn mặc quỷ dị như vậy!” Cách ăn mặc của Trelawney giống như chuồn chuồn so với thẩm mỹ của gia tộc Zabini thật sự mà nói là ác mộng, “Còn nữa nha, giọng điệu mà bà ta nói chuyện… Tớ thấy, trong mắt của bà ta, tất cả mọi người đều là bị mang theo cái ‘Bóng của Tử thần’…”
“Tớ chắc chắn xem bói như thế tốt hơn nhiều!” Draco nhìn có chút hả hê mà giễu cợt cậu, “Nga tớ nhìn thấy trên đầu của cậu có ‘Cái bóng của Tử vong’!”
“Draco Malfoy!” Blaise đem sách trong tay đập tới trên đầu của cậu, “Xem tớ có đem kiểu tóc của cậu làm loạn lên không…”
“Ai! Sao cậu lại dùng quyển sách kia đánh tớ?!” Draco trốn tránh không kịp, “Quyển sách kia sẽ cắn người đó…” Lời còn chưa dứt, chính Blaise đã bị quyển “Quái thư cho quái vật” của mình hung hăng cắn một cái, cậu la to lên.
Harry buồn cười giải cứu cậu ta ra khỏi mớ răng nhọn của quyển sách kia, thuận tay ở trên gáy sách vuốt ve nhẹ nhàng, quyển sách kia lập tức thành thành thật thật nằm trong tay của cậu.
“Cool” Blaise tán thán, “Harry, sao cậu làm được vậy?”
“Chỉ cần vuốt ve bọn chúng một tý, chúng nó sẽ trung thực lại ngay.” Harry đem sách trả lại cho cậu, “Tốt rồi, nên lên lớp thôi.”
Đã có không ít học sinh tụ tập đến phụ cận rừng cấm, nhóm Gryffindor lớn tiếng huyên náo, Harry nhíu nhíu mày, không dấu vết lùi ra sau, bảo trì khoảng cách với bọn họ. Bởi vì quan hệ của Harry và Hagrid cũng không tệ lắm, cho nên Draco trên đường đi cũng không có châm chọc ra cái gì. Một đoàn người đi theo Hagrid vào rừng cấm, Hagrid ra dấu bọn họ đợi tại chỗ, chính mình bước vào chỗ sâu trong rừng cấm.
“Cậu cảm thấy ông ta sẽ mang cho chúng ta cái gì?” Draco tựa vào dưới tàng cây hỏi, vài sợi tóc màu vàng bạch kim ngăn ngắn trên trán cậu buông xuống, tăng thêm cho cậu vài phần lười biếng, nhìn đến độ mấy nữ sinh Slytherin bên cạnh ái mộ không thôi.
“Đại khái… Là các loài động vật cùng loại với con rắn ‘Đáng yêu’ kia á…” Harry đối với cái này không ôm bất cứ hy vọng nào, chỉ cần không phải con cháu của Aragogg là được rồi.
Đột nhiên mấy nữ sinh hét rầm lêm, một con vật kỳ quái bước nhanh về phía bọn họ. Nó có thân thể và chân sau bỉnh thường của ngựa, còn có cái đuôi ngựa nữa. Nhưng lại có giống cái đầu và cánh giống như của một con đại bàng khổng lồ (Cự Ưng). Mỏ nhọn tựa sắt thép, đôi mắt màu cam thật lớn mà sáng ngời, trên hai cái chân trước của nó có một cặp xích khóa dài, chỗ cổ có vảy thật dày đeo cái vòng xích, bị khóa tại một đầu, một đầu khác của những khóa này trong bàn tay to lớn của Hagrid.
“Lên đi, chỗ đó.” lão hô, nắm dây xích kéo cái con vật kia đưa tới trước mặt mọi người, mỗi người đều không tự chủ được hơi rụt lui về phía sau. Hagrid kéo dây xích khóa ở một bên lan can, xoay người lại, vẻ mặt hưng phấn nói: “Keng —— keng keng lang! Đây là bằng mã, nó rất đẹp đúng không!”
Harry miễn cưỡng hiểu rõ ý Hagrid, bắt đầu thưởng thức bộ lông tỏa sáng của Bằng Mã, nói thầm: “Xét từ góc độ màu sắc mà nói… Miễn cưỡng…”
Blaise sờ cằm: “Lông của nó nếu làm thành áo khoác ngoài thì rất không tệ…”
“Cậu có thể đi hỏi thử cái người bán khổng lồ kia, xem ông ta có đồng ý hay không.” Draco tà ác đề nghị.
“Đầu tiên, các trò nên biết, Bằng mã rất kiêu ngạo, ” Hagrid bắt đầu giải thích, “Chúng nó rất dễ dàng bị tức giận, cho nên tuyệt đối không nên vũ nhục chúng nó, ngàn vạn lần không được như vậy… Ở lúc chúng cho các trò đến gần nó, các trò phải cúi đầu trước, sau đó chờ. Nếu như nó gật gật đầu, các trò có thể chạm vào nó, nếu như nó không gật đầu, phải lập tức tránh đi cái bộ móng vuốt kia, móng vuốt của nó rất dễ đả thương người.”
Chờ ông giải thích xong, lại nhìn học sinh chung quanh, hỏi: “Đúng rồi, ai thử trước nào?”
Tất cả học sinh đều rụt lui về phía sau một bước, kể cả Harry, đem mình đưa vào trong nguy hiểm cũng không phải là hành vi của một Slytherin phải có. Ron Weasley luôn luôn rất hưng phấn nên ở gần phía trước để nhìn, không chú ý tới người chung quanh lui về phía sau, cho nên nó tự nhiên nổi bật đi ra.
“A, thật tốt quá! Trò Weasley, trò tới đi!” Hagrid cao hứng nói, “Đến! Đi lên!”
Ron Weasley tỉnh tỉnh mê mê thân mình cứng ngắc đi đến phía trước, Harry chú ý tới Hermione Granger còn ở phía sau thụt lui một phen: hiển nhiên, vị phù thủy nữ nhỏ này rất hi vọng vị “Bạn tốt” này của cô nhóc tiếp xúc thân mật với bằng mã.
“Bây giờ, thả lỏng, ” Hagrid bắt đầu tiến hành “Thực chiến”, “Trò phải dùng tiếp xúc ánh mắt với nó, cố hết sức đừng chớp mắt nếu trò chớp mắt quá nhiều, bằng mã sẽ không tin tưởng trò…”
Ron Weasley trợn tròn mắt, nháy mắt cũng không nháy mà nhìn xem con bằng mã to lớn này, bằng mã nghiêng cái đầu lớn của nó, dùng ánh mắt màu cam sắt nhọn trừng đối phương.
“Đúng rồi, ” Hagrid nói, “Rất tốt, đến, các trò đến nhận thức lẫn nhau đi…” Lão chuyển hướng sang bằng mã, “Buckbeak, đây là Ron Weasley, Weasley, đây là Buckbeak. Đến, hiện tại cúi đầu…”
Ron Weasley rất không tình nguyện mà cúi chào bằng mã kia, sau đó ngẩng đầu. Nhưng mà Buckbeak vẫn còn ngạo mạn theo dõi nó, như trước không hề động.
“Xì —— thật là ngu!” Draco cười nhạo, “Weasley, lễ nghi của mày thật đúng là…”
Ron Weasley nguyên bản đã rất không tình nguyện, hiện tại thấy Draco vừa nói, nó cũng cảm thấy bộ dáng của mình rất ngu. Nó nhịn không được thở phì phì la lên: “Malfoy! Mày mới là đồ ngu xuẩn…” Nó vừa ra tiếng, Móng vuốt của Buckbeak liền bay tới chỗ nó! Weasley kêu thảm một tiếng, máu tươi nhuộm đỏ quần áo của nó. Hagrid vội vàng vọt tới, dùng khóa sắt ngăn chặn bằng mã đang trong lúc tức, không hề đếnchỗ nó an ủi.
“Làm thật tốt!” Draco nhìn hơi hơi hả hê.
“Tôi sắp chết, ” Weasley té trên mặt đất la làng “Tôi sắp chết, nó đả thương tôi…”
“Trò sẽ không chết, ” Hagrid bước gấp lên phía trước nâng nó dậy, “Ta phải đem trò đưa đến bệnh thất…”
Granger không có bước lên hỗ trợ, cô nhóc lạnh lùng nhìn miệng vết thương vừa lớn lại sâu trước ngực Weasley, lúc nhìn tới máu tươi nhỏ trên đồng cỏ, trong mắt của cô tràn đầy khoái ý.
Cái nữ phù thủy nhỏ của nhà Gryffindor này, thật không giống với lúc trước… Harry nhìn chăm chú hết thảy, khóe miệng nở ra một nụ cười.
Sáng ngày thứ hai, Ron Weasley xuất hiện lần nữa tại lễ đường, chỗ ***g ngực của nó đùn ra một khối, đoán chừng là băng gạc bao lấy, điều này làm nó nhìn qua rất buồn cười. Draco rất vang dội mà cười nhạo một tiếng, Ron Weasley trợn mắt nhìn cậu, rất muốn xông lại, nhưng bị Granger kéo lại, cũng lớn tiếng nhắc nhở nó phải chú ý vết thương trên người.
Khóa Độc Dược cùng ngày, Weasley nhiều lần đều bởi vì vết thương trên người không thể cắt cỏ Daisy, nhưng nó không mở miệng xin giúp đỡ, cho nên Granger cùng nó hợp tác cũng làm bộ không thấy.
“Trò Weasley, nói cho ta biết… Yêu cầu của ta là cỏ Daisy được cắt dày bao nhiêu?” Snape đứng trước mặt nó.
“Ba millimet.” Giọng Weasley đã có thể so sánh với tiếng con muỗi gọi rồi.
“Xem ra con mắt của ngài vẫn có chút tác dụng.” Snape vốc lên cỏ Daisy trước mặt nó, “Nhưng hiển nhiên… Tác dụng của tay thì không theo kịp nổi rồi…”
Draco cười khẽ, Harry cũng nhịn không được nữa, khẽ giơ lên một chút khóe môi.
“Nhưng mà… Tôi bị thương! Tôi không có cách khống chế nó!” Weasley lớn tiếng kháng nghị, “Hermione cũng không có giúp tôi cắt…”
Granger ở bên cạnh nó nhăn mày: dựa vào cái gì mọi chuyện mi đều muốn ta tới làm giúp mi?! Dựa vào cái gì mi có sai đều muốn đẩy tới người của ta?! Cô cắn môi dưới, phẫn hận không thôi, Ron Weasley, lần sau… Chính mi làm độc dược đi một mình đi!
Snape cười lạnh: ” Đùn đẩy trách nhiệm? A… Cách làm… Rất Gryffindor! Ta nhớ rằng bữa sáng hôm nay của ngài lúc dùng dao nĩa vẫn rất lưu loát theo cách ngài nói, phải chăng ngay cả ngài dùng cơm cũng cần Granger tiểu thư cho ăn?”
Cái này, không ít Gryffindor cũng nhịn không được nữa cười ra tiếng, Granger dùng sức cắn môi dưới.
“Vì ngài bị thương… Gryffindor trừ 20 điểm, trò Weasley.” Snape ác ý cười.
Snape đi đến trước mặt Longbottom, đối phương sợ tới mức gần như sắp khóc, Snape nhìn nhìn độc dược trong vạc của cậu nhóc: “Màu cam? Nói cho ta biết, trò Longbottom, đầu của mi có vấn đề sao? Mi không nghe thấy ta nói rõ chỉ cần nhỏ một vị giọt mật từ lá lách chuột sao? Chẳng lẽ nghe không rõ ta nói một giọt nước đỉa là đủ rồi sao?”
Longbottom đỏ mặt run rẩy, nó cố nhìn phía trên, cố gắng chịu đựng không cho nước mắt chảy xuống.
“Mười điểm.” Snape nói ngắn gọn, “Granger tiểu thư, cho Longbottom tiên sinh một ít chỉ đạo đi, miễn cho nó đem mình quăng vô vạc luộc luôn!” Nói xong, anh vung áo chùng lên về trên bục giảng.
Granger gần như gấp đến khó dằn nổi, ngồi xuống bên người Longbottom, bắt đầu trợ giúp cậu nhóc cắt cỏ Daisy. Một mình Weasley lẻ loi trơ trọi ngồi, không ai liếc nó nhiều thêm một cái.
Posted in: Uncategorized. Để lại bình luận
Bằng mã...
Editor: Ciel
Bằng Mã có nguồn gốc từ Châu Âu, dù hiện tại ta có thể tìm thấy chúng ở khắp nơi trên thế giới. Sinh vật này có đầu chim và mình ngựa.
Harry sau khi ăn xong cơm trưa rời khỏi lâu đài. Ngày hôm qua trời mưa một trận, bầu trời trong vắt, nền trời trắng nhợt tai tái màu tro bụi, dưới chân cỏ mềm nhũn và ẩm ướt. Căn nhà gỗ của Hagrid ngay bên cạnh rừng cấm, Hagrid mặc cái áo bành tô bằng vải bông có vân nghiêng đứng ở trước nhà gỗ của lão, trước chân đặt một cái răng cửa của đại trư khuyển (cái nỳ là cái giề??? =.=||| Ai giúp Ciel với!!!), thoạt nhìn lão hơi khẩn trương.
“Hey, Hagrid.” Harry đi đến bên cạnh lão, “Chuẩn bị như thế nào rồi?” Cậu đã nghe nói Hagrid sẽ trở thành giáo sư khóa Chăm sóc sinh vật huyền bí của bọn họ.
“Ta đã chuẩn bị một nhóc con vô cùng xinh đẹp rồi!” Hagrid hưng phấn nói, nhưng lại nhanh chóng khẩn trương, “Nhưng mà… Ta không biết… Ta có làm được tốt hay không nữa…”
“Con tin tưởng bác sẽ làm tốt mà.” Harry cổ vũ lão, lúc này, cậu trông thấy Draco và Blaise vừa hết tiết vội vã chạy đến.
“Thế nào?” Harry đi đến, cười hì hì nhìn vẻ mặt khổ qua của Blaise.
Vẻ mặt của Blaise giống như vừa trông thấy nước mũi ghê tởm: “Thật muốn mạng người mà! Cậu không biết… Thưởng thức của người đàn bà kia… Merlin, tớ chưa từng thấy cách ăn mặc quỷ dị như vậy!” Cách ăn mặc của Trelawney giống như chuồn chuồn so với thẩm mỹ của gia tộc Zabini thật sự mà nói là ác mộng, “Còn nữa nha, giọng điệu mà bà ta nói chuyện… Tớ thấy, trong mắt của bà ta, tất cả mọi người đều là bị mang theo cái ‘Bóng của Tử thần’…”
“Tớ chắc chắn xem bói như thế tốt hơn nhiều!” Draco nhìn có chút hả hê mà giễu cợt cậu, “Nga tớ nhìn thấy trên đầu của cậu có ‘Cái bóng của Tử vong’!”
“Draco Malfoy!” Blaise đem sách trong tay đập tới trên đầu của cậu, “Xem tớ có đem kiểu tóc của cậu làm loạn lên không…”
“Ai! Sao cậu lại dùng quyển sách kia đánh tớ?!” Draco trốn tránh không kịp, “Quyển sách kia sẽ cắn người đó…” Lời còn chưa dứt, chính Blaise đã bị quyển “Quái thư cho quái vật” của mình hung hăng cắn một cái, cậu la to lên.
Harry buồn cười giải cứu cậu ta ra khỏi mớ răng nhọn của quyển sách kia, thuận tay ở trên gáy sách vuốt ve nhẹ nhàng, quyển sách kia lập tức thành thành thật thật nằm trong tay của cậu.
“Cool” Blaise tán thán, “Harry, sao cậu làm được vậy?”
“Chỉ cần vuốt ve bọn chúng một tý, chúng nó sẽ trung thực lại ngay.” Harry đem sách trả lại cho cậu, “Tốt rồi, nên lên lớp thôi.”
Đã có không ít học sinh tụ tập đến phụ cận rừng cấm, nhóm Gryffindor lớn tiếng huyên náo, Harry nhíu nhíu mày, không dấu vết lùi ra sau, bảo trì khoảng cách với bọn họ. Bởi vì quan hệ của Harry và Hagrid cũng không tệ lắm, cho nên Draco trên đường đi cũng không có châm chọc ra cái gì. Một đoàn người đi theo Hagrid vào rừng cấm, Hagrid ra dấu bọn họ đợi tại chỗ, chính mình bước vào chỗ sâu trong rừng cấm.
“Cậu cảm thấy ông ta sẽ mang cho chúng ta cái gì?” Draco tựa vào dưới tàng cây hỏi, vài sợi tóc màu vàng bạch kim ngăn ngắn trên trán cậu buông xuống, tăng thêm cho cậu vài phần lười biếng, nhìn đến độ mấy nữ sinh Slytherin bên cạnh ái mộ không thôi.
“Đại khái… Là các loài động vật cùng loại với con rắn ‘Đáng yêu’ kia á…” Harry đối với cái này không ôm bất cứ hy vọng nào, chỉ cần không phải con cháu của Aragogg là được rồi.
Đột nhiên mấy nữ sinh hét rầm lêm, một con vật kỳ quái bước nhanh về phía bọn họ. Nó có thân thể và chân sau bỉnh thường của ngựa, còn có cái đuôi ngựa nữa. Nhưng lại có giống cái đầu và cánh giống như của một con đại bàng khổng lồ (Cự Ưng). Mỏ nhọn tựa sắt thép, đôi mắt màu cam thật lớn mà sáng ngời, trên hai cái chân trước của nó có một cặp xích khóa dài, chỗ cổ có vảy thật dày đeo cái vòng xích, bị khóa tại một đầu, một đầu khác của những khóa này trong bàn tay to lớn của Hagrid.
“Lên đi, chỗ đó.” lão hô, nắm dây xích kéo cái con vật kia đưa tới trước mặt mọi người, mỗi người đều không tự chủ được hơi rụt lui về phía sau. Hagrid kéo dây xích khóa ở một bên lan can, xoay người lại, vẻ mặt hưng phấn nói: “Keng —— keng keng lang! Đây là bằng mã, nó rất đẹp đúng không!”
Harry miễn cưỡng hiểu rõ ý Hagrid, bắt đầu thưởng thức bộ lông tỏa sáng của Bằng Mã, nói thầm: “Xét từ góc độ màu sắc mà nói… Miễn cưỡng…”
Blaise sờ cằm: “Lông của nó nếu làm thành áo khoác ngoài thì rất không tệ…”
“Cậu có thể đi hỏi thử cái người bán khổng lồ kia, xem ông ta có đồng ý hay không.” Draco tà ác đề nghị.
“Đầu tiên, các trò nên biết, Bằng mã rất kiêu ngạo, ” Hagrid bắt đầu giải thích, “Chúng nó rất dễ dàng bị tức giận, cho nên tuyệt đối không nên vũ nhục chúng nó, ngàn vạn lần không được như vậy… Ở lúc chúng cho các trò đến gần nó, các trò phải cúi đầu trước, sau đó chờ. Nếu như nó gật gật đầu, các trò có thể chạm vào nó, nếu như nó không gật đầu, phải lập tức tránh đi cái bộ móng vuốt kia, móng vuốt của nó rất dễ đả thương người.”
Chờ ông giải thích xong, lại nhìn học sinh chung quanh, hỏi: “Đúng rồi, ai thử trước nào?”
Tất cả học sinh đều rụt lui về phía sau một bước, kể cả Harry, đem mình đưa vào trong nguy hiểm cũng không phải là hành vi của một Slytherin phải có. Ron Weasley luôn luôn rất hưng phấn nên ở gần phía trước để nhìn, không chú ý tới người chung quanh lui về phía sau, cho nên nó tự nhiên nổi bật đi ra.
“A, thật tốt quá! Trò Weasley, trò tới đi!” Hagrid cao hứng nói, “Đến! Đi lên!”
Ron Weasley tỉnh tỉnh mê mê thân mình cứng ngắc đi đến phía trước, Harry chú ý tới Hermione Granger còn ở phía sau thụt lui một phen: hiển nhiên, vị phù thủy nữ nhỏ này rất hi vọng vị “Bạn tốt” này của cô nhóc tiếp xúc thân mật với bằng mã.
“Bây giờ, thả lỏng, ” Hagrid bắt đầu tiến hành “Thực chiến”, “Trò phải dùng tiếp xúc ánh mắt với nó, cố hết sức đừng chớp mắt nếu trò chớp mắt quá nhiều, bằng mã sẽ không tin tưởng trò…”
Ron Weasley trợn tròn mắt, nháy mắt cũng không nháy mà nhìn xem con bằng mã to lớn này, bằng mã nghiêng cái đầu lớn của nó, dùng ánh mắt màu cam sắt nhọn trừng đối phương.
“Đúng rồi, ” Hagrid nói, “Rất tốt, đến, các trò đến nhận thức lẫn nhau đi…” Lão chuyển hướng sang bằng mã, “Buckbeak, đây là Ron Weasley, Weasley, đây là Buckbeak. Đến, hiện tại cúi đầu…”
Ron Weasley rất không tình nguyện mà cúi chào bằng mã kia, sau đó ngẩng đầu. Nhưng mà Buckbeak vẫn còn ngạo mạn theo dõi nó, như trước không hề động.
“Xì —— thật là ngu!” Draco cười nhạo, “Weasley, lễ nghi của mày thật đúng là…”
Ron Weasley nguyên bản đã rất không tình nguyện, hiện tại thấy Draco vừa nói, nó cũng cảm thấy bộ dáng của mình rất ngu. Nó nhịn không được thở phì phì la lên: “Malfoy! Mày mới là đồ ngu xuẩn…” Nó vừa ra tiếng, Móng vuốt của Buckbeak liền bay tới chỗ nó! Weasley kêu thảm một tiếng, máu tươi nhuộm đỏ quần áo của nó. Hagrid vội vàng vọt tới, dùng khóa sắt ngăn chặn bằng mã đang trong lúc tức, không hề đếnchỗ nó an ủi.
“Làm thật tốt!” Draco nhìn hơi hơi hả hê.
“Tôi sắp chết, ” Weasley té trên mặt đất la làng “Tôi sắp chết, nó đả thương tôi…”
“Trò sẽ không chết, ” Hagrid bước gấp lên phía trước nâng nó dậy, “Ta phải đem trò đưa đến bệnh thất…”
Granger không có bước lên hỗ trợ, cô nhóc lạnh lùng nhìn miệng vết thương vừa lớn lại sâu trước ngực Weasley, lúc nhìn tới máu tươi nhỏ trên đồng cỏ, trong mắt của cô tràn đầy khoái ý.
Cái nữ phù thủy nhỏ của nhà Gryffindor này, thật không giống với lúc trước… Harry nhìn chăm chú hết thảy, khóe miệng nở ra một nụ cười.
Sáng ngày thứ hai, Ron Weasley xuất hiện lần nữa tại lễ đường, chỗ ***g ngực của nó đùn ra một khối, đoán chừng là băng gạc bao lấy, điều này làm nó nhìn qua rất buồn cười. Draco rất vang dội mà cười nhạo một tiếng, Ron Weasley trợn mắt nhìn cậu, rất muốn xông lại, nhưng bị Granger kéo lại, cũng lớn tiếng nhắc nhở nó phải chú ý vết thương trên người.
Khóa Độc Dược cùng ngày, Weasley nhiều lần đều bởi vì vết thương trên người không thể cắt cỏ Daisy, nhưng nó không mở miệng xin giúp đỡ, cho nên Granger cùng nó hợp tác cũng làm bộ không thấy.
“Trò Weasley, nói cho ta biết… Yêu cầu của ta là cỏ Daisy được cắt dày bao nhiêu?” Snape đứng trước mặt nó.
“Ba millimet.” Giọng Weasley đã có thể so sánh với tiếng con muỗi gọi rồi.
“Xem ra con mắt của ngài vẫn có chút tác dụng.” Snape vốc lên cỏ Daisy trước mặt nó, “Nhưng hiển nhiên… Tác dụng của tay thì không theo kịp nổi rồi…”
Draco cười khẽ, Harry cũng nhịn không được nữa, khẽ giơ lên một chút khóe môi.
“Nhưng mà… Tôi bị thương! Tôi không có cách khống chế nó!” Weasley lớn tiếng kháng nghị, “Hermione cũng không có giúp tôi cắt…”
Granger ở bên cạnh nó nhăn mày: dựa vào cái gì mọi chuyện mi đều muốn ta tới làm giúp mi?! Dựa vào cái gì mi có sai đều muốn đẩy tới người của ta?! Cô cắn môi dưới, phẫn hận không thôi, Ron Weasley, lần sau… Chính mi làm độc dược đi một mình đi!
Snape cười lạnh: ” Đùn đẩy trách nhiệm? A… Cách làm… Rất Gryffindor! Ta nhớ rằng bữa sáng hôm nay của ngài lúc dùng dao nĩa vẫn rất lưu loát theo cách ngài nói, phải chăng ngay cả ngài dùng cơm cũng cần Granger tiểu thư cho ăn?”
Cái này, không ít Gryffindor cũng nhịn không được nữa cười ra tiếng, Granger dùng sức cắn môi dưới.
“Vì ngài bị thương… Gryffindor trừ 20 điểm, trò Weasley.” Snape ác ý cười.
Snape đi đến trước mặt Longbottom, đối phương sợ tới mức gần như sắp khóc, Snape nhìn nhìn độc dược trong vạc của cậu nhóc: “Màu cam? Nói cho ta biết, trò Longbottom, đầu của mi có vấn đề sao? Mi không nghe thấy ta nói rõ chỉ cần nhỏ một vị giọt mật từ lá lách chuột sao? Chẳng lẽ nghe không rõ ta nói một giọt nước đỉa là đủ rồi sao?”
Longbottom đỏ mặt run rẩy, nó cố nhìn phía trên, cố gắng chịu đựng không cho nước mắt chảy xuống.
“Mười điểm.” Snape nói ngắn gọn, “Granger tiểu thư, cho Longbottom tiên sinh một ít chỉ đạo đi, miễn cho nó đem mình quăng vô vạc luộc luôn!” Nói xong, anh vung áo chùng lên về trên bục giảng.
Granger gần như gấp đến khó dằn nổi, ngồi xuống bên người Longbottom, bắt đầu trợ giúp cậu nhóc cắt cỏ Daisy. Một mình Weasley lẻ loi trơ trọi ngồi, không ai liếc nó nhiều thêm một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất