Chương 8
Lê Sâm nuốt lời.
Chờ đến một tháng sau, Tiểu Dữu Tử trở về, căn nhà bên cạnh cũng đã không còn ai.
Quả chanh tinh chua muốn chết kia nói không thấy liền biến mất.
Mới đầu Tiểu Dữu Tử và Lê Sâm vẫn mỗi ngày đều gọi video, Tiểu Dữu Tử luôn ôm anh mèo chân ngắn tên Đại Bảo hỏi Lê Sâm xem mỗi ngày là làm gì, ăn món gì, xem phim gì...chia sẻ một số thói quen hàng ngày, Tiểu Dữu Tử thao thao bất tuyệt, Lê Sâm chỉ phụ trách nghe là được.
Như vậy duy trì gần một tuần sau, mỗi lần quay video, Tiểu Dữu Tử cảm giác được Lê Sâm thất thần, luôn cau mày, tâm sự nặng nề.
Sau đó thời gian gọi video của hai người rõ ràng trở nên ngắn hơn, Lê Sâm hình như luôn có việc phải bận rộn, Tiểu Dữu Tử cẩn thận phát hiện anh luôn né tránh, bối cảnh phía sau cũng từ phòng ngủ biến thành một nơi xa lạ, vách tường hoa trắng, thỉnh thoảng còn có một loại dụng cụ nào đó “Tích tích tích” từ trong điện thoại truyền qua dần dần chuyển từ video sang điện thoại.
Dần dần từ gọi điện thoại biến thành nhắn tin, sau đó gần mấy ngày trước khi hắn trở về, Tiểu Dữu Tử tức giận cho Lê Sâm vào danh sách đen luôn.
Vốn định muốn về sớm mấy ngày để còn chỉnh quả chanh tinh thúi kia một bữa.
Tiểu Dữu Tử năn nỉ ỉ ôi cả bản lĩnh làm nũng cũng dùng hết, ông bà ngoại cậu mới cho phép bọn họ trở về sớm, xe vừa dừng lại, Tiểu Dữu Tử nhanh như chớp chạy đến nhà bên cạnh, kết quả gõ cửa như kiểu gì cũng không có phản ứng, Tiểu Dữu Tử gấp đến độ dậm chân, không rảnh để ý nhiều vậy, trực tiếp cầm chìa khóa dự phòng giấu trong bình hoa ở cửa đi ra mở cửa.
……
Bên trong sạch sẽ và ngăn nắp như thể chưa từng có ai sống qua.
Tiểu Dữu Tử không thể tin được, lại vội vàng lên lầu xông về phía phòng Lê Sâm.
…… Ngay cả vali cũng không có.
Giống như một cái xương cá mắc kẹt ở cổ họng, đau đến nỗi cậu nói không nên lời, hốc mắt trong nháy mắt đỏ lên.
Hoảng hốt, sợ hãi, mê mang cùng không biết phải làm sao như bão táp bao trùm toàn thân An Du.
-
“Đồ khốn kiếp! Nhãi ranh! Bạch nhãn lang! Mịa! Đm! Đừng để cho tôi gặp cậu, gặp một lần đánh một lần! Cho cậu thấy nhiều năm học võ của tôi không phải vô ích!" Cha Alpha của cậu chỉ sợ đã phun ra hết những từ chửi thề mà ông.
Ba An đau đầu không thôi, trong nhà một người ở trước mặt ông mắng chửi nửa giờ, một người tự nhốt mình ở trong phòng khóc nửa tiếng.
“Anh im lặng đi, nói suông thì có ích lợi gì. ”
"Yo, Vợ à, không phải là nói suông đậu, gần đây anh đã học được rất nhiều từ bộ phim, không tin em nhìn đây."
“Ha! Này! Ha! "Ông làm một vài động tác đấm, cực kỳ buồn cười.
Ba An đỡ trán, không muốn nói chuyện với ông, xoay người đi ra ban công, lấy điện thoại di động ra, cùng Lê Sâm nói chuyện điện thoại.
Mười phút sau, ba An đi đến phòng của Tiểu Dữu Tử và lấy cái chăn trên đầu của cậu ra.
Tiểu Dữu Tử khóc tới mắt cũng sưng lên, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, không ngừng nghẹn lại, bộ dáng nhỏ bé đáng thương, Lê Sâm thấy tuyệt đối đau lòng muốn chết đi sống lại.
“Là Lê Sâm gọi."
“Con không muốn! Con không muốn nghe! Con ghét anh ta! Anh ta là một tên nói dối! Con sẽ không bao giờ nói chuyện với anh ta nữa!" Tiểu Dữu Tử khóc to một trận, làm bộ lại muốn chui vào trong chăn.
Ba An sắc mặt trầm xuống, cứng rắn ném chăn sang một bên: "Khóc thì không giải quyết được gì, An Du, con đã không còn là trẻ con nữa, không phải tất cả mọi người đều phải chịu đựng sự tùy hứng và vô lý của con."
"Không ai có thể nuông chiều con như một đứa trẻ suốt đời được."
Tiểu Dữu Tử lập tức an tĩnh, thanh âm nghẹn ngào đều nhỏ đi rất nhiều, cúi đầu lạch cạch rơi nước mắt.
Ba An khẽ thở dài, “Hai người nói chuyện cho tốt đi, có gì thì nói rõ ra đi."
Ông đặt điện thoại di động của mình trên giường rồi rời đi.
……
“An An?”
“An An? Có ở đó không?”
Tiểu Dữu Tử không hé răng, cậu cảm thấy mình ủy khuất vô cùng, anh Lê Sâm biến mất, ba cũng không dỗ dành cậu nữa, giống như trong lúc hoảng hốt, cả thế giới đều không có ai yêu thương cậu.
Hoàng tử nhỏ luôn được muôn vàn sủng ái trong một hôm đột nhiên biến thành một con ếch xấu xí bị người ta ghét bỏ.
Cậu bình tĩnh nhìn điện thoại di động trên giường, khó chịu nghĩ đến anh Lê Sâm có phải cũng chịu không nổi mình mới đi hay không, cái miệng nhỏ bĩu môi, lại nghẹn không dám phát ra âm thanh.
Trong không khí chỉ có tiếng khụt khịt mà cậu không kiềm được thốt ra.
Lê Sâm có lẽ nghe thấy, có lẽ không nghe thấy, nhưng anh không gọi tên nữa.
“Bưởi ngốc, đừng khóc.”
“Anh không có ghét em, cũng không hề không cần em."
"Là anh nuốt lời, xin lỗi, sau này sẽ làm thật nhiều thịt kho tàu cho em ăn được không?
“Ngoan, đừng khóc, anh sẽ đau lòng.”
Tiểu Dữu Tử nghe xong những lời này ngược lại càng khóc thương tâm, rốt cục không nhịn nữa, lớn tiếng khóc ra, đem tất cả ủy khuất đều muốn khóc ra.
“Đồ nói dối! Chán ghét anh! Em…… Sau này sẽ không bao giờ ăn chanh nữa!"
Đối phương trầm mặc rất lâu, nếu không phải còn nghe được trong điện thoại truyền đến tiếng hít thở hơi nặng nề, cậu sẽ cho là Lê Sâm cúp điện thoại.
“Anh sẽ.”
Anh khàn giọng nói hai từ.
Tiểu Dữu Tử không hiểu lắm, “Sẽ cái gì?”
—— nuông chiều em cả đời.
Chờ đến một tháng sau, Tiểu Dữu Tử trở về, căn nhà bên cạnh cũng đã không còn ai.
Quả chanh tinh chua muốn chết kia nói không thấy liền biến mất.
Mới đầu Tiểu Dữu Tử và Lê Sâm vẫn mỗi ngày đều gọi video, Tiểu Dữu Tử luôn ôm anh mèo chân ngắn tên Đại Bảo hỏi Lê Sâm xem mỗi ngày là làm gì, ăn món gì, xem phim gì...chia sẻ một số thói quen hàng ngày, Tiểu Dữu Tử thao thao bất tuyệt, Lê Sâm chỉ phụ trách nghe là được.
Như vậy duy trì gần một tuần sau, mỗi lần quay video, Tiểu Dữu Tử cảm giác được Lê Sâm thất thần, luôn cau mày, tâm sự nặng nề.
Sau đó thời gian gọi video của hai người rõ ràng trở nên ngắn hơn, Lê Sâm hình như luôn có việc phải bận rộn, Tiểu Dữu Tử cẩn thận phát hiện anh luôn né tránh, bối cảnh phía sau cũng từ phòng ngủ biến thành một nơi xa lạ, vách tường hoa trắng, thỉnh thoảng còn có một loại dụng cụ nào đó “Tích tích tích” từ trong điện thoại truyền qua dần dần chuyển từ video sang điện thoại.
Dần dần từ gọi điện thoại biến thành nhắn tin, sau đó gần mấy ngày trước khi hắn trở về, Tiểu Dữu Tử tức giận cho Lê Sâm vào danh sách đen luôn.
Vốn định muốn về sớm mấy ngày để còn chỉnh quả chanh tinh thúi kia một bữa.
Tiểu Dữu Tử năn nỉ ỉ ôi cả bản lĩnh làm nũng cũng dùng hết, ông bà ngoại cậu mới cho phép bọn họ trở về sớm, xe vừa dừng lại, Tiểu Dữu Tử nhanh như chớp chạy đến nhà bên cạnh, kết quả gõ cửa như kiểu gì cũng không có phản ứng, Tiểu Dữu Tử gấp đến độ dậm chân, không rảnh để ý nhiều vậy, trực tiếp cầm chìa khóa dự phòng giấu trong bình hoa ở cửa đi ra mở cửa.
……
Bên trong sạch sẽ và ngăn nắp như thể chưa từng có ai sống qua.
Tiểu Dữu Tử không thể tin được, lại vội vàng lên lầu xông về phía phòng Lê Sâm.
…… Ngay cả vali cũng không có.
Giống như một cái xương cá mắc kẹt ở cổ họng, đau đến nỗi cậu nói không nên lời, hốc mắt trong nháy mắt đỏ lên.
Hoảng hốt, sợ hãi, mê mang cùng không biết phải làm sao như bão táp bao trùm toàn thân An Du.
-
“Đồ khốn kiếp! Nhãi ranh! Bạch nhãn lang! Mịa! Đm! Đừng để cho tôi gặp cậu, gặp một lần đánh một lần! Cho cậu thấy nhiều năm học võ của tôi không phải vô ích!" Cha Alpha của cậu chỉ sợ đã phun ra hết những từ chửi thề mà ông.
Ba An đau đầu không thôi, trong nhà một người ở trước mặt ông mắng chửi nửa giờ, một người tự nhốt mình ở trong phòng khóc nửa tiếng.
“Anh im lặng đi, nói suông thì có ích lợi gì. ”
"Yo, Vợ à, không phải là nói suông đậu, gần đây anh đã học được rất nhiều từ bộ phim, không tin em nhìn đây."
“Ha! Này! Ha! "Ông làm một vài động tác đấm, cực kỳ buồn cười.
Ba An đỡ trán, không muốn nói chuyện với ông, xoay người đi ra ban công, lấy điện thoại di động ra, cùng Lê Sâm nói chuyện điện thoại.
Mười phút sau, ba An đi đến phòng của Tiểu Dữu Tử và lấy cái chăn trên đầu của cậu ra.
Tiểu Dữu Tử khóc tới mắt cũng sưng lên, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, không ngừng nghẹn lại, bộ dáng nhỏ bé đáng thương, Lê Sâm thấy tuyệt đối đau lòng muốn chết đi sống lại.
“Là Lê Sâm gọi."
“Con không muốn! Con không muốn nghe! Con ghét anh ta! Anh ta là một tên nói dối! Con sẽ không bao giờ nói chuyện với anh ta nữa!" Tiểu Dữu Tử khóc to một trận, làm bộ lại muốn chui vào trong chăn.
Ba An sắc mặt trầm xuống, cứng rắn ném chăn sang một bên: "Khóc thì không giải quyết được gì, An Du, con đã không còn là trẻ con nữa, không phải tất cả mọi người đều phải chịu đựng sự tùy hứng và vô lý của con."
"Không ai có thể nuông chiều con như một đứa trẻ suốt đời được."
Tiểu Dữu Tử lập tức an tĩnh, thanh âm nghẹn ngào đều nhỏ đi rất nhiều, cúi đầu lạch cạch rơi nước mắt.
Ba An khẽ thở dài, “Hai người nói chuyện cho tốt đi, có gì thì nói rõ ra đi."
Ông đặt điện thoại di động của mình trên giường rồi rời đi.
……
“An An?”
“An An? Có ở đó không?”
Tiểu Dữu Tử không hé răng, cậu cảm thấy mình ủy khuất vô cùng, anh Lê Sâm biến mất, ba cũng không dỗ dành cậu nữa, giống như trong lúc hoảng hốt, cả thế giới đều không có ai yêu thương cậu.
Hoàng tử nhỏ luôn được muôn vàn sủng ái trong một hôm đột nhiên biến thành một con ếch xấu xí bị người ta ghét bỏ.
Cậu bình tĩnh nhìn điện thoại di động trên giường, khó chịu nghĩ đến anh Lê Sâm có phải cũng chịu không nổi mình mới đi hay không, cái miệng nhỏ bĩu môi, lại nghẹn không dám phát ra âm thanh.
Trong không khí chỉ có tiếng khụt khịt mà cậu không kiềm được thốt ra.
Lê Sâm có lẽ nghe thấy, có lẽ không nghe thấy, nhưng anh không gọi tên nữa.
“Bưởi ngốc, đừng khóc.”
“Anh không có ghét em, cũng không hề không cần em."
"Là anh nuốt lời, xin lỗi, sau này sẽ làm thật nhiều thịt kho tàu cho em ăn được không?
“Ngoan, đừng khóc, anh sẽ đau lòng.”
Tiểu Dữu Tử nghe xong những lời này ngược lại càng khóc thương tâm, rốt cục không nhịn nữa, lớn tiếng khóc ra, đem tất cả ủy khuất đều muốn khóc ra.
“Đồ nói dối! Chán ghét anh! Em…… Sau này sẽ không bao giờ ăn chanh nữa!"
Đối phương trầm mặc rất lâu, nếu không phải còn nghe được trong điện thoại truyền đến tiếng hít thở hơi nặng nề, cậu sẽ cho là Lê Sâm cúp điện thoại.
“Anh sẽ.”
Anh khàn giọng nói hai từ.
Tiểu Dữu Tử không hiểu lắm, “Sẽ cái gì?”
—— nuông chiều em cả đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất