Chương 5: Thoát thai hoán cốt
Cố Bạch vất vả đứng lên, nhìn Tụ Huyết Chi trong tay, cảm giác lòng nhẹ nhõm hẳn.
Chỗ thiếu hụt của Hỗn Nguyên võ thể là khi tăng tu vi thì rất dễ bạo phát nhưng chỉ cần hắn sử dụng Tụ Huyết Chi thì tất cả sẽ không thành vấn đề.
Bởi vậy nên càng nhìn, Cố Bạch càng cảm thấy cái cây nấm đỏ đỏ hồng hồng này thuận mắt, lập tức cao hứng nhéo nhéo mặt Cố Tiểu Sơn, "Đi, chúng ta trở về!"
Cố Tiểu Sơn nghe thế, mắt sáng rực lên, dùng lực gật đầu, "Ân!"
Vì thế, hai người dắt tay nhau, vui sướng trở về sơn động lúc trước.
Sau đó Cố Bạch muốn ăn Tụ Huyết Chi luôn.
Được rồi, chuyện này là bất đắc dĩ a.
Lần này hắn trốn đi đã khá lâu, nếu không phải dọc đường đi cố gắng tránh người của Thiên Đô thành mà cũng không có nói cho ai biết mình đi đến võ trấn, thì chỉ sợ đã sớm bị lôi về. Nhưng cho dù là như vậy thì chỉ cần hắn trở về chắc chắn sẽ bị hộ về giám sát.
Đến thời điểm hắn muốn ăn Tụ Huyết Chi thì làm thế nào bây giờ?
Lại nói, ngày trước nhân vật chính ăn nó, cả người đầm đìa máu, hơn nữa sức lực cũng mất sạch – Ở Thiên Đô thành quan hệ phức tạp, hắn không yên tâm giao mạng mình cho họ.
Vạn nhất mấy trưởng lão muốn lão cha võ si của hắn không người kế tục, ra tay gϊếŧ hắn thì làm sao bây giờ?
Đây không phải là vọng tưởng mà là khả năng hoàn toàn có thể xảy ra a a a!
#Bàn luận chuyện tác giả hành hạ nhân vật chính khi trước dẫn đến hậu quả tệ hại#
Nghĩ như vậy, quyết tâm muốn biến cường của Cố Bạch lại nhiều hơn vài phần.
Nhưng mà Cố Tiểu Sơn đang ở đây....
Do dự một lát, Cố Bạch ngồi xổm xuống nhìn Cố Tiểu Sơn, ánh mắt và biểu tình cũng trở nên nghiêm túc, "Tiểu Sơn, ca ca gặp phiền toái."
Cố Tiểu Sơn chớp chớp ánh mắt, "Có liên quan đến cây nấm hồng sao?"
Cách gọi Tụ Huyết Chi của tiểu hài nhi khiến Cố Bạch 囧 một chút sau đó trịnh trọng gật đầu, bắt đầu nói dối, "Kì thật là ca ca bị thương, nếu ăn cái nấm kia thì sẽ tốt lên nên muốn ăn ngay lập tức."
Cố Tiểu Sơn gật đầu, "Vậy ca ca ăn đi, ta, ta..." Y nghĩ nghĩ một lát rồi nói tiếp, "Ta sẽ canh chừng cho tiểu ca ca!"
Dạy hư hài tử.
Sau khi nghe được từ "canh chừng" trong đầu Cố Bạch bỗng hiện lên một hàng chữ lớn đó. Nhưng, hắn lập tức lắc đầu ném đi, "Sau khi ăn cái này xong trên người ca ca sẽ có rất nhiều nước hồng hồng giống như máu nhưng đều là giả hết, ân,....không sao đâu." Là một tác giả chuyên nghiệp có thể lừa dối trăm vạn độc giả, hiện tại cho dù nói dối cũng không cần viết sẵn kịch bản, thuận tiện hù dọa tiểu hài tử một chút, "Cho nên Tiểu Sơn không cần sợ hãi, cho dù ca ca có kêu thế nào thì đừng chạm vào ta, nếu không sẽ nguy hiểm tính mạng của ca ca."
Cố Tiểu Sơn bị dọa, lập tức nói, "Tuyệt đối sẽ không quấy rầy tiểu ca ca!" Nhưng y cũng lại nhìn trộm hắn, nhỏ giọng nói, "Thế nhưng, thể nhưng tiểu ca ca...ngươi thật sự không sao chứ?"
Cố Bạch nghiêm túc cam đoan, "Chỉ cần ngươi không chạm vào ta thì tuyệt đối sẽ không có chuyện gì! Chỉ là có lẽ sẽ tốn thời gian...." Hắn dùng hai ngón tay khép lại thành một cự ki nhỏ, "Có lẽ là một ngày nhưng cũng có thể là vài ngày. Hiểu chưa, Tiểu Sơn?"
Cố Tiểu Sơn cũng nghiêm túc, "Tiểu Sơn sẽ không để người khác quấy rầy tiểu ca ca, Tiểu Sơn cũng sẽ không quấy rầy tiểu ca ca!"
Cố Bạch giơ nắm tay lên, "Vậy thì hứa nhé?"
Cố Tiểu Sơn gật đầu, "Hứa!"
Lúc này Cố Bạch mới yên lòng.
Kỳ thật dưới tình huống này tốt nhất là nên để Tiểu Sơn rời đi nhưng hắn lại có chút lo lắng Cố Tiểu Sơn sẽ lỡ miệng nói ra nên đành lưu y lại.
Nhưng hắn lại nghĩ đến tuy sơn động nhỏ lại có đá chặn cửa nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có nguy hiểm.
Vì vậy hắn lại dặn dò, "Nếu có người đến, trừ phi phá vỡ đá chặn cửa thì không cần chú ý đến họ. Nếu bọn họ muốn xông vào thì đưa ngọc bội này cho họ xem rồi nói là "Thiếu thành chủ Thiên Đô thành phân phó thủ vệ." Hắn nói rồi lấy ra một miếng ngọc bội đưa cho Cố Tiểu Sơn, "Nếu là mãnh thú tới phá vỡ đá thì ngươi lấy đuốc xua đuổi, vạn nhất mà không đuổi được thì cố gắng thoát đi. Ngươi sức yếu, đừng ngốc nghếch đứng ở đây, hiểu chưa?"
Cố Tiểu Sơn nghiêm cẩn nghe rồi nói, "Tiểu ca ca yên tâm, Tiểu Sơn nhớ rồi, chắc chắn sẽ không làm tiểu ca ca thất vọng."
Cố Bạch dặn dò xong thì chuẩn bị một chút.
Không lâu sau ở góc sơn động có một đống đồ ăn cho tiểu hài nhi mà Cố Bạch thì đi đến nơi sâu nhất của sơn động.
Sau đó hắn lấy Tụ Huyết Chi ăn hết luôn.
Ăn ăn ăn ăn, ăn được thì ăn. Hắn không tin là nhân vật chính bị thương nặng còn trụ được mà mình không trụ được!
Chỉ là mỗ tác giả đã quên là nhân vật chính dưới ngòi bút của hắn khi ăn nó tốt xấu gì thì cũng đã trưởng thành còn hắn hiện tải mới chỉ là một tiểu hài tử không hơn không kém. Vì vậy, bi kịch đã xảy ra...
Đau, đau, đau, đau, đau!
Đau đến tê tâm phế liệt!
Đau đến nghiến răng nghiến lợi!
Đau đến hấp khí!
Mẹ nó toàn thân trên dưới không một chỗ nào không đau!
Hiện tại đầu Cố Bạch chỉ còn nghĩ đến một chữ "Đau", cả người đều run rẩy.
Cho dù đã mất đi phần lớn ý thức, Cố Bạch vẫn mơ hồ cảm giác được da của hắn như rách ra – Toàn thân cơ thể như có vô số con kiến cắn xương cốt, hút cốt tủy khiến cơ thể hắn như bị hỏa thiêu, kinh mạch toàn thân bị bạo đứt sau đó lại được trùng sinh.
Là một trạch nam chưa từng trải, hắn vĩnh viễn không bao giờ hiểu được thế nào là đau đớn thực sự.
Trước khi mất đi toàn bộ ý thức, Cố Bạch mơ hồ nghĩ, "Sớm biết hôm nay thì lúc trước hắn đã không viết thế! Mẹ nó, từ nay về sau hắn sẽ không bao giờ ngược đãi "nhi tử" như vậy nữa, nhất định phải viết cả hành trình không đau a! Cái gì đau tê tâm phế liệt, cái gì mà băng hỏa lưỡng trọng thiên, cái gì mà gân cốt dường như bị đứt gãy rồi lại được nối liến, cái gì mà như luyện ngục... Loại hình dung khổ bức này, mẹ nó, hắn sẽ không bao giờ viết a a a!
Nếu, còn có thể sống sót cái đã...
Kinh mạch của người trưởng thành vốn đã khó chịu được loại thống khổ này nữa là Cố Bạch vốn được nuông chiều từ bé, cộng thêm với tinh thần lực không dám nói là kiên cường...Bởi vậy đừng nói đến "bảo trì thần trí" như nhân vật chính, hắn căn bản đã vô trí vô giác rồi.
Nói đến Tụ Huyết Chi đương nhiên là bảo bối, đối với người có Hỗn Nguyên võ thể có thể nói là cải tạo thể chất vốn thiếu hụt, nhất là, tuổi càng nhỏ thì càng tốt. Cố Bạch chuyến này coi như chó ngáp phải ruồi, chỉ là cảm giác khổ bức nhưng đem lại hiệu quả kinh người mà thôi.
Hơn nữa chuyện này cũng khiến cho Cố Tiểu Sơn sợ a.
Cố Tiểu Sơn lui vào một góc sơn động, nhìn tiểu ca ca mới nhận của y quay cuồng, khắp người không chỗ nào là không có máu, lại nhớ về lời dặn "không được quấy rầy" nhưng y rất lo lắng a.
Nhưng y lại không dám làm gì cả, chỉ có thể ngồi một góc, ánh mắt hơn đỏ lên, đáng thương nhìn...Sau đó ở trong lòng, y đột nhiên nóng giận.
Tiểu ca ca gạt người....
Kia chính là máu thật...
Tên lừa đảo! Đại lừa đảo!
Cố Tiểu Sơn rất lo lắng.
Có lẽ vì thân thể tiểu hài tử nên Cố Bạch chỉ đau đớn chừng hai canh giờ sau đó liền hết.
Địa phương đau nhức chỉ còn tê tê, toàn bộ thân thể cũng trở nên thư thái.
Cố Bạch mở to mắt, phát hiện thân thể mình thoải mái hơn rất nhiều, giống hệt như trong tiểu thuyết, dường như tất cả cặn bã trong cơ thể đều bị loại bỏ, thập phần thoải mái. Chỉ là sau khi trải qua thống khổ như vậy, hắn không cam nguyện chịu thêm một lần nào nữa –
Giải quyết xong một việc, Cố Bạch nhảy dựng lên thấy tứ chi hoạt động thoải mái hơn nhiều lại nhìn bốn phía thấy Cố Tiểu Sơn khϊếp sợ cuộn mình ở góc tường, đôi mắt đỏ lên như bị ủy khuất.
Cố Bạch sửng sốt chạy đến, "Tiểu Sơn, sao thể?"
Cố Tiểu Sơn nhẫn nhịn không được, "oa" một tiếng khóc to nhào vào lòng Cố Bạch, "Trên người tiểu ca ca thật nhiều máu! TIểu Sơn sợ!"
Cố Bạch hồi phục tinh thần, trong lòng hơi hơi cảm động.
Từ khi hắn xuyên việt, người hầu rất nhiều, chỉ có duy nhất Cố Tiểu Sơn không vì thân phận mà quan tâm hắn...Trong lòng hắn rất ấm áp, tâm tình tốt đẹp nên ôm Tiểu Sơn dỗ dành.
Qua một lúc lâu sau, Cố TIểu Sơn rốt cuộc ngừng khóc, ngẩng đầu lên.
Cố Tiểu Bạch nhìn mặt y phì cười, "Sao lại bẩn thế này?"
Khuôn mặt trắng nõn của tiểu hài nhi bị bôi đen nhẻm, còn có dấu nước mặt nhìn như con mèo hoa.
Cố Tiểu Sơn cũng cười, "Trên người tiểu ca ca rất bẩn!"
Cố Bạch cúi đầu nhìn toàn thân vừa bẩn vừa đầy máu lại cân nhắc vết bẩn trên người Tiểu Sơn, kêu thảm một tiếng rồi ôm lấy y chạy ra ngoài sơn động tìm suối.
Một lớn một nhỏ té nước ở suối, phi thường vui vẻ.
Nhưng Cố Bạch biết đây là lần vui vẻ cuối cùng.
"Tiểu Sơn....ta phải đi."
"Tiểu ca ca không thể không đi sao?"
"Ca ca còn có trách nhiệm trên lưng, không thể không đi."
"Ô...."
"Khối ngọc bội này cho người, chờ ngươi trưởng thành nếu không thể sống ở đây được nữa thì đến Thiên Đô thành tìm ta."
"Thiên Đô thành?"
"Ta là thiếu thành chủ, tương lai sẽ trở thành thành chủ. Tiểu Sơn, chăm chỉ luyện võ, cho dù thế nào thì cửa Thiên Đô thành sẽ luôn rộng mở với ngươi."
Sau đó, Cố Bạch rời đi.
Hắn nhớ rõ, sau mười năm nữa, võ trấn này sẽ trở thành địa bàn của nhân vật chính. Hắn không thể nhắc Tiểu Sơn chuyện tương lai được. Nếu Tiểu Sơn không thể trở thành thủ hạ của nhân vật chính, hắn sẽ cho y một chốn dung thân.
Chỗ thiếu hụt của Hỗn Nguyên võ thể là khi tăng tu vi thì rất dễ bạo phát nhưng chỉ cần hắn sử dụng Tụ Huyết Chi thì tất cả sẽ không thành vấn đề.
Bởi vậy nên càng nhìn, Cố Bạch càng cảm thấy cái cây nấm đỏ đỏ hồng hồng này thuận mắt, lập tức cao hứng nhéo nhéo mặt Cố Tiểu Sơn, "Đi, chúng ta trở về!"
Cố Tiểu Sơn nghe thế, mắt sáng rực lên, dùng lực gật đầu, "Ân!"
Vì thế, hai người dắt tay nhau, vui sướng trở về sơn động lúc trước.
Sau đó Cố Bạch muốn ăn Tụ Huyết Chi luôn.
Được rồi, chuyện này là bất đắc dĩ a.
Lần này hắn trốn đi đã khá lâu, nếu không phải dọc đường đi cố gắng tránh người của Thiên Đô thành mà cũng không có nói cho ai biết mình đi đến võ trấn, thì chỉ sợ đã sớm bị lôi về. Nhưng cho dù là như vậy thì chỉ cần hắn trở về chắc chắn sẽ bị hộ về giám sát.
Đến thời điểm hắn muốn ăn Tụ Huyết Chi thì làm thế nào bây giờ?
Lại nói, ngày trước nhân vật chính ăn nó, cả người đầm đìa máu, hơn nữa sức lực cũng mất sạch – Ở Thiên Đô thành quan hệ phức tạp, hắn không yên tâm giao mạng mình cho họ.
Vạn nhất mấy trưởng lão muốn lão cha võ si của hắn không người kế tục, ra tay gϊếŧ hắn thì làm sao bây giờ?
Đây không phải là vọng tưởng mà là khả năng hoàn toàn có thể xảy ra a a a!
#Bàn luận chuyện tác giả hành hạ nhân vật chính khi trước dẫn đến hậu quả tệ hại#
Nghĩ như vậy, quyết tâm muốn biến cường của Cố Bạch lại nhiều hơn vài phần.
Nhưng mà Cố Tiểu Sơn đang ở đây....
Do dự một lát, Cố Bạch ngồi xổm xuống nhìn Cố Tiểu Sơn, ánh mắt và biểu tình cũng trở nên nghiêm túc, "Tiểu Sơn, ca ca gặp phiền toái."
Cố Tiểu Sơn chớp chớp ánh mắt, "Có liên quan đến cây nấm hồng sao?"
Cách gọi Tụ Huyết Chi của tiểu hài nhi khiến Cố Bạch 囧 một chút sau đó trịnh trọng gật đầu, bắt đầu nói dối, "Kì thật là ca ca bị thương, nếu ăn cái nấm kia thì sẽ tốt lên nên muốn ăn ngay lập tức."
Cố Tiểu Sơn gật đầu, "Vậy ca ca ăn đi, ta, ta..." Y nghĩ nghĩ một lát rồi nói tiếp, "Ta sẽ canh chừng cho tiểu ca ca!"
Dạy hư hài tử.
Sau khi nghe được từ "canh chừng" trong đầu Cố Bạch bỗng hiện lên một hàng chữ lớn đó. Nhưng, hắn lập tức lắc đầu ném đi, "Sau khi ăn cái này xong trên người ca ca sẽ có rất nhiều nước hồng hồng giống như máu nhưng đều là giả hết, ân,....không sao đâu." Là một tác giả chuyên nghiệp có thể lừa dối trăm vạn độc giả, hiện tại cho dù nói dối cũng không cần viết sẵn kịch bản, thuận tiện hù dọa tiểu hài tử một chút, "Cho nên Tiểu Sơn không cần sợ hãi, cho dù ca ca có kêu thế nào thì đừng chạm vào ta, nếu không sẽ nguy hiểm tính mạng của ca ca."
Cố Tiểu Sơn bị dọa, lập tức nói, "Tuyệt đối sẽ không quấy rầy tiểu ca ca!" Nhưng y cũng lại nhìn trộm hắn, nhỏ giọng nói, "Thế nhưng, thể nhưng tiểu ca ca...ngươi thật sự không sao chứ?"
Cố Bạch nghiêm túc cam đoan, "Chỉ cần ngươi không chạm vào ta thì tuyệt đối sẽ không có chuyện gì! Chỉ là có lẽ sẽ tốn thời gian...." Hắn dùng hai ngón tay khép lại thành một cự ki nhỏ, "Có lẽ là một ngày nhưng cũng có thể là vài ngày. Hiểu chưa, Tiểu Sơn?"
Cố Tiểu Sơn cũng nghiêm túc, "Tiểu Sơn sẽ không để người khác quấy rầy tiểu ca ca, Tiểu Sơn cũng sẽ không quấy rầy tiểu ca ca!"
Cố Bạch giơ nắm tay lên, "Vậy thì hứa nhé?"
Cố Tiểu Sơn gật đầu, "Hứa!"
Lúc này Cố Bạch mới yên lòng.
Kỳ thật dưới tình huống này tốt nhất là nên để Tiểu Sơn rời đi nhưng hắn lại có chút lo lắng Cố Tiểu Sơn sẽ lỡ miệng nói ra nên đành lưu y lại.
Nhưng hắn lại nghĩ đến tuy sơn động nhỏ lại có đá chặn cửa nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có nguy hiểm.
Vì vậy hắn lại dặn dò, "Nếu có người đến, trừ phi phá vỡ đá chặn cửa thì không cần chú ý đến họ. Nếu bọn họ muốn xông vào thì đưa ngọc bội này cho họ xem rồi nói là "Thiếu thành chủ Thiên Đô thành phân phó thủ vệ." Hắn nói rồi lấy ra một miếng ngọc bội đưa cho Cố Tiểu Sơn, "Nếu là mãnh thú tới phá vỡ đá thì ngươi lấy đuốc xua đuổi, vạn nhất mà không đuổi được thì cố gắng thoát đi. Ngươi sức yếu, đừng ngốc nghếch đứng ở đây, hiểu chưa?"
Cố Tiểu Sơn nghiêm cẩn nghe rồi nói, "Tiểu ca ca yên tâm, Tiểu Sơn nhớ rồi, chắc chắn sẽ không làm tiểu ca ca thất vọng."
Cố Bạch dặn dò xong thì chuẩn bị một chút.
Không lâu sau ở góc sơn động có một đống đồ ăn cho tiểu hài nhi mà Cố Bạch thì đi đến nơi sâu nhất của sơn động.
Sau đó hắn lấy Tụ Huyết Chi ăn hết luôn.
Ăn ăn ăn ăn, ăn được thì ăn. Hắn không tin là nhân vật chính bị thương nặng còn trụ được mà mình không trụ được!
Chỉ là mỗ tác giả đã quên là nhân vật chính dưới ngòi bút của hắn khi ăn nó tốt xấu gì thì cũng đã trưởng thành còn hắn hiện tải mới chỉ là một tiểu hài tử không hơn không kém. Vì vậy, bi kịch đã xảy ra...
Đau, đau, đau, đau, đau!
Đau đến tê tâm phế liệt!
Đau đến nghiến răng nghiến lợi!
Đau đến hấp khí!
Mẹ nó toàn thân trên dưới không một chỗ nào không đau!
Hiện tại đầu Cố Bạch chỉ còn nghĩ đến một chữ "Đau", cả người đều run rẩy.
Cho dù đã mất đi phần lớn ý thức, Cố Bạch vẫn mơ hồ cảm giác được da của hắn như rách ra – Toàn thân cơ thể như có vô số con kiến cắn xương cốt, hút cốt tủy khiến cơ thể hắn như bị hỏa thiêu, kinh mạch toàn thân bị bạo đứt sau đó lại được trùng sinh.
Là một trạch nam chưa từng trải, hắn vĩnh viễn không bao giờ hiểu được thế nào là đau đớn thực sự.
Trước khi mất đi toàn bộ ý thức, Cố Bạch mơ hồ nghĩ, "Sớm biết hôm nay thì lúc trước hắn đã không viết thế! Mẹ nó, từ nay về sau hắn sẽ không bao giờ ngược đãi "nhi tử" như vậy nữa, nhất định phải viết cả hành trình không đau a! Cái gì đau tê tâm phế liệt, cái gì mà băng hỏa lưỡng trọng thiên, cái gì mà gân cốt dường như bị đứt gãy rồi lại được nối liến, cái gì mà như luyện ngục... Loại hình dung khổ bức này, mẹ nó, hắn sẽ không bao giờ viết a a a!
Nếu, còn có thể sống sót cái đã...
Kinh mạch của người trưởng thành vốn đã khó chịu được loại thống khổ này nữa là Cố Bạch vốn được nuông chiều từ bé, cộng thêm với tinh thần lực không dám nói là kiên cường...Bởi vậy đừng nói đến "bảo trì thần trí" như nhân vật chính, hắn căn bản đã vô trí vô giác rồi.
Nói đến Tụ Huyết Chi đương nhiên là bảo bối, đối với người có Hỗn Nguyên võ thể có thể nói là cải tạo thể chất vốn thiếu hụt, nhất là, tuổi càng nhỏ thì càng tốt. Cố Bạch chuyến này coi như chó ngáp phải ruồi, chỉ là cảm giác khổ bức nhưng đem lại hiệu quả kinh người mà thôi.
Hơn nữa chuyện này cũng khiến cho Cố Tiểu Sơn sợ a.
Cố Tiểu Sơn lui vào một góc sơn động, nhìn tiểu ca ca mới nhận của y quay cuồng, khắp người không chỗ nào là không có máu, lại nhớ về lời dặn "không được quấy rầy" nhưng y rất lo lắng a.
Nhưng y lại không dám làm gì cả, chỉ có thể ngồi một góc, ánh mắt hơn đỏ lên, đáng thương nhìn...Sau đó ở trong lòng, y đột nhiên nóng giận.
Tiểu ca ca gạt người....
Kia chính là máu thật...
Tên lừa đảo! Đại lừa đảo!
Cố Tiểu Sơn rất lo lắng.
Có lẽ vì thân thể tiểu hài tử nên Cố Bạch chỉ đau đớn chừng hai canh giờ sau đó liền hết.
Địa phương đau nhức chỉ còn tê tê, toàn bộ thân thể cũng trở nên thư thái.
Cố Bạch mở to mắt, phát hiện thân thể mình thoải mái hơn rất nhiều, giống hệt như trong tiểu thuyết, dường như tất cả cặn bã trong cơ thể đều bị loại bỏ, thập phần thoải mái. Chỉ là sau khi trải qua thống khổ như vậy, hắn không cam nguyện chịu thêm một lần nào nữa –
Giải quyết xong một việc, Cố Bạch nhảy dựng lên thấy tứ chi hoạt động thoải mái hơn nhiều lại nhìn bốn phía thấy Cố Tiểu Sơn khϊếp sợ cuộn mình ở góc tường, đôi mắt đỏ lên như bị ủy khuất.
Cố Bạch sửng sốt chạy đến, "Tiểu Sơn, sao thể?"
Cố Tiểu Sơn nhẫn nhịn không được, "oa" một tiếng khóc to nhào vào lòng Cố Bạch, "Trên người tiểu ca ca thật nhiều máu! TIểu Sơn sợ!"
Cố Bạch hồi phục tinh thần, trong lòng hơi hơi cảm động.
Từ khi hắn xuyên việt, người hầu rất nhiều, chỉ có duy nhất Cố Tiểu Sơn không vì thân phận mà quan tâm hắn...Trong lòng hắn rất ấm áp, tâm tình tốt đẹp nên ôm Tiểu Sơn dỗ dành.
Qua một lúc lâu sau, Cố TIểu Sơn rốt cuộc ngừng khóc, ngẩng đầu lên.
Cố Tiểu Bạch nhìn mặt y phì cười, "Sao lại bẩn thế này?"
Khuôn mặt trắng nõn của tiểu hài nhi bị bôi đen nhẻm, còn có dấu nước mặt nhìn như con mèo hoa.
Cố Tiểu Sơn cũng cười, "Trên người tiểu ca ca rất bẩn!"
Cố Bạch cúi đầu nhìn toàn thân vừa bẩn vừa đầy máu lại cân nhắc vết bẩn trên người Tiểu Sơn, kêu thảm một tiếng rồi ôm lấy y chạy ra ngoài sơn động tìm suối.
Một lớn một nhỏ té nước ở suối, phi thường vui vẻ.
Nhưng Cố Bạch biết đây là lần vui vẻ cuối cùng.
"Tiểu Sơn....ta phải đi."
"Tiểu ca ca không thể không đi sao?"
"Ca ca còn có trách nhiệm trên lưng, không thể không đi."
"Ô...."
"Khối ngọc bội này cho người, chờ ngươi trưởng thành nếu không thể sống ở đây được nữa thì đến Thiên Đô thành tìm ta."
"Thiên Đô thành?"
"Ta là thiếu thành chủ, tương lai sẽ trở thành thành chủ. Tiểu Sơn, chăm chỉ luyện võ, cho dù thế nào thì cửa Thiên Đô thành sẽ luôn rộng mở với ngươi."
Sau đó, Cố Bạch rời đi.
Hắn nhớ rõ, sau mười năm nữa, võ trấn này sẽ trở thành địa bàn của nhân vật chính. Hắn không thể nhắc Tiểu Sơn chuyện tương lai được. Nếu Tiểu Sơn không thể trở thành thủ hạ của nhân vật chính, hắn sẽ cho y một chốn dung thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất