Chương 12: Hoa hướng dương
Nụ hôn kết thúc, Bạch Tĩnh An giẫm lên chân anh, tức giận đùng đùng rời đi, còn anh đi chuẩn bị bữa sáng với vẻ mặt vô cùng ngọt ngào.
Sau khi ăn xong Bạch Tĩnh An nói muốn quay về, vẻ mặt của anh có chút mất mát, nói: "Được rồi, để anh đưa em về."
Bạch Tĩnh An nhìn đối phương có tí không đành lòng, chậm rãi nói: "Hôm nay là ngày em tròn 18 tuổi, em phải về nhà cùng ba mẹ tổ chức sinh nhật."
Lần đầu tiên Nhiễm Mộ Húc lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng muốn chết quách cho xong, thầm nghĩ: "Tại sao mình lại không biết chuyện này, mình đang làm cái quái gì vậy, muốn bóp chết chính mình luôn cho rồi, làm sao bây giờ."
Vì vậy anh nhẹ nhàng nói: "Chờ một chút." Sau đó, từ trong tủ quần áo phòng ngủ, anh lấy ra một chiếc hộp, trong đó có một chiếc vòng tay mà mẹ anh đã để lại cho anh, bà dặn phải tặng chiếc vòng này cho người anh yêu. Anh đưa nó cho Bạch Tĩnh An, nói: "Cục cưng, thành niên vui vẻ nhé, sau này mỗi dịp sinh nhật anh đều trải qua cùng em."
Bạch Tĩnh An lắc đầu từ chối, mối quan hệ của họ vẫn chưa đến mức đó.
Nhiễm Mộ Húc nhìn cậu, nắm tay cậu nói: "Người khác tặng quà cho em thì em nhận còn anh tặng quà cho em thì em lại từ chối. Ở một góc độ khác nếu anh không theo đuổi em thì chúng ta là bạn bè bình thường mà." Sau đó anh đeo chiếc vòng tay vào tay cậu.
Bạch Tĩnh An định tháo nó ra nhưng bị kẹt, vì thế chỉ có thể để như vậy.
Cậu bất mãn liếc anh một cái, nói: "Đi thôi."
Ở dưới lầu, Nhiễm Mộ Húc không đành lòng nhìn đối phương, nói: "Cục cưng à, làm tài xế miễn phí có thể nhận được phần thưởng không?
Bạch Tĩnh An liếc mắt nhìn đối phương, "Thưởng gì?"
Nhiễm Mộ Húc nhẹ nhàng nói: "Hôn một chút, có thể mấy ngày liền không gặp nhau."
Bạch Tĩnh An bị da mặt dày của người kia làm cho tức cười, "Em nghĩ anh không cần phải theo đuổi em nữa."
Nhiễm Mộ Húc không dám nói thêm nữa, nghiêm túc nói: "Anh sai rồi, tạm biệt cục cưng."
Sau đó Bạch Tĩnh An thừa lúc đối phương không chú ý, tiến lại hôn lên mà anh rồi lập tức mở cửa xe rời đi.
Nhiễm Mộ Húc vừa mới nhận ra trên mặt mình có chút ngứa thì người kia đã rời đi rồi, trên mặt anh hiện lên ý cười, nói: "Dễ thương quá đi mất, cục cưng của mình thật sự rất ngọt ngào."
Sau đó anh chuẩn bị đến công ty đi làm, ngồi trên bàn làm việc anh khôi lại vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày, sắp xếp công việc cho ngày hôm nay, bên ngoài có người gõ cửa, anh lạnh lùng nói: "Mời vào."
Thư ký Vương nhìn sắc mặt của chủ tịch không có vẻ tức giận, thậm chí còn có chút vui vẻ, tuy không rõ ràng nhưng cũng có thể nhìn ra được, nghiêm túc nói: "Chủ tịch, đây là cà phê mà ngài yêu cầu."
Nhiễm Mộ Húc liếc hắn một cái, "Cậu có thể ra ngoài." Thư ký Vương vừa định xoay người rời đi.
"Chờ đã." Nhiễm Mộ Húc gọi đối phương lại.
Ánh mắt Nhiễm Mộ Húc có chút dịu dàng, nói: "Đến cửa hàng hoa đặt một bó hoa hướng dương. Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ, trên tấm thiệp viết: "Thành niên vui vẻ, tuổi bình an nhé."
Trên mặt Thư ký Vương có chút kinh ngạc, nhưng hắn ta nhanh chóng khôi phục vẻ mặt nói, "Vâng, thưa Chủ tịch."
Sau đó hắn đi ra ngoài, vẻ mặt buôn dưa, lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn trong nhóm chat, "Chủ tịch của chúng ta hình như yêu rồi, còn nhờ tôi gửi hoa cho ai đó!!! "
Quản lý Lý: "!!!!!! Trời đất ơi, chủ tịch thật sự có tình yêu."
Trưởng phòng Trương: "Chủ tịch đã tặng hoa gì vậy, hoa hồng sao?"
Thư ký Vương: "Hoa hướng dương, không phải hoa hồng."
Nhân viên Tôn: "Tại sao lại là hoa hướng dương? Không phải khi tán tỉnh nên tặng hoa hồng sao? Nó có ý nghĩa đặc biệt nào không?"
Nhân viên Tiền: "Tôi thật sự tò mò, người kia có phải là một thiếu niên xinh đẹp lần trước không?"
Thư ký Vương có chút tò mò khi đọc được tin nhắn, có phải là thiếu niên xinh đẹp lần trước không? Chủ tịch không phải kiểu người có thể si mê người khác nhưng lòng người khó đoán, chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ mà chủ tịch đã giao phó.
Lúc Bạch Tĩnh An về nhà, trong nhà đã trang trí từ trước, xung quanh tường nhà phủ đầy bóng bay, còn điểm thêm rất nhiều hoa, ở giữa là dòng chữ "Mừng sinh nhật tuổi 18." Cậu cảm thấy vô cùng cảm động.
Ba mẹ đợi cậu ở phòng khách, cậu nhanh chóng đến ôm họ một cái, sau đó mẹ Phương đi chuẩn bị bữa trưa, cậu về phòng nghỉ ngơi một lát, điện thoại rung lên, là tin nhắn của Điền Dương: "Chúc An An sinh nhật vui vẻ, đợt một lát nữa tớ sẽ đến nhà cậu, mừng sinh nhật cậu."
Bạch Tĩnh An trả lời: "Được."
Sau đó cậu nhận được rất nhiều tin nhắn chúc mừng của bạn cấp 3, cậu lướt lướt điện thoại không thấy tin nhắn của lão kia.
Đặt điện thoại xuống, cậu nằm trên giường rồi đưa tay lên nhìn, làn da của cậu trắng nõn rất đẹp và tinh tế, chiếc vòng tay màu xanh lá cây rất phù hợp với nước da của cậu, đeo trên tay trông thật sự rất đẹp.
Cậu nghĩ đến nụ hôn trước khi xuống xe, trong lòng lập tức không thoải mái, lẩm bẩm nói: "Tại sao phải làm như vậy? Lão kia hẳn là cố ý giả bộ, mình nhất định sẽ không bị lừa nữa."
Có tiếng gõ cửa, mẹ Phương nhẹ nhàng nói: "Tiểu Dương đến rồi, bé cưng à, con chơi với cậu ấy một lát, mẹ sẽ nấu ăn."
Điền Dương vào cửa nhìn thấy An An đang nằm, lập tức nói: "Sao có vẻ lười vậy? "Sau đó y đưa cho An An một cái hộp lớn, An An cầm lấy, bên trong là một thỏ bông màu hồng phấn, con thỏ tròn tròn trông rất đáng yêu. Cậu vui vẻ ôm nó lăn một vòng
Sau đó đôi mắt sáng ngời nhìn Điền Dương nói: "Cảm ơn Dương Dương."
Điền Dương nhìn cậu, bất đắc dĩ cười cười, bóp nhẹ mũi cậu, nói: "Có thỏ xinh, cậu mới gọi tớ như vậy, cậu là tên nhóc thúi."
An An không để đến lời trêu chọc của người kia, xoa xoa con thỏ trong tay, Điền Dương nhìn cậu, ánh mắt rơi tên tay cậu, lơ đãng nói: "An An, vòng tay của cậu đẹp quá, là quà của dì Phương sao?"
An An không biết phải nói thế nào, Điền Dương là bạn thân nhất của cậu nên cậu không thể nói dối, vì vậy chầm rì rì nói: "Không phải, là của một người thích mình, xem như là quà tặng. Đừng nói cho mẹ tớ biết, tớ không muốn mẹ lo."
Điền Dương nhìn cậu, trên mặt lần đầu tiên lộ ra vẻ tức giận, "An An, sao cậu không nói cho tớ biết chuyện này, cậu trẻ người non dạ lỡ bị lừa thì phải làm sao."
Bạch Tĩnh An nhìn bạn tốt tức giận, có chút khó chịu ngồi bên cạnh nói: "Tớ vẫn chưa đồng ý. Tớ vẫn chưa yêu bao giờ, tớ muốn thử, hơn nữa anh ấy không phải là người xấu."
Trong lòng cậu thầm nghĩ, ngoài những lúc hôn là một tên biến thái ra thì những lúc khác anh đều khá bình thường.
Điền Dương nhìn An An, biết mình đang làm cậu sợ, bèn sờ sờ đầu cậu: "An An, tớ không có ý giận cậu. Tớ sợ cậu bị lừa, có thời gian thì để tớ gặp người đó, xem thử người đó có phải là người tốt không, được chứ?"
An An nhìn y, người bạn này đối với cậu rất tốt, sớm muộn gì cũng gặp bạn trai mình thôi, nhưng nếu biết người kia không phải là phụ nữ thì bạn mình có tức giận không nữa, nên cậu không nói, chỉ khéo léo đáp: "Được chứ."
Sau đó mẹ Phương gọi họ ra ngoài ăn tối, trên bàn tiệc có một chiếc bánh kem vô cùng tinh xảo, còn có một chàng trai đẹp đẽ đang mỉm cười vui vẻ hạnh phúc ngồi bên cạnh.
Mẹ Phương nhẹ nhàng nói: "Con yêu, hãy ước một điều đi." Bạch Tĩnh An nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ, mong người mình yêu thương luôn mạnh khỏe, bình an, sau đó thổi nến.
Điền Dương nhìn An An, "Chúng ta hãy chụp một bức ảnh kỷ niệm mừng An An trưởng thành nhé " Sau đó bôi một ít kem lên mặt An An, Điền Dương chụp cho họ 1 bức ảnh gia đình.
Cơm nước xong xuôi, Bạch Khuynh Thuật, gọi cậu đến, đưa cho cậu chùm chìa khóa nói: "Đây là căn hộ mà ba mẹ đã chuẩn bị cho con từ rất lâu, con yêu, con tự lập và ba mẹ sẽ luôn hỗ trợ con."
Ông sờ đầu cậu, nói: "Mẹ tìm con đó, con đi tìm mẹ đi." Mẹ Phương nhìn con trai, khẽ nói: "Con yêu, con trưởng thành thì mẹ vẫn mãi yêu con. Bà đưa cho cậu một đôi dây chuyền ngọc, dặn dò: "Sau này hãy tặng nó cho người mà con yêu, mỗi người giữ một cái."
Bạch Tĩnh An cảm thấy có chút ngượng ngùng, nói: "Mẹ, con còn nhỏ mà, mẹ lại đưa cho con cái này, con còn chưa có người yêu nữa mà."
Mẹ Phương không nói gì, bà xoa đầu con trai cưng, ôm cậu vào lòng, "Con sẽ gặp, sẽ có một người thật sự yêu con." Sau đó bà rời đi.
Bạch Tĩnh An trở lại phòng, Điền Dương cũng đi theo vào, thấy An An không vui lập tức an ủi, "Làm sao vậy, nhóc may mắn, sao cậu lại không vui?"
Bạch Tĩnh An không phải không vui mà có chút buồn, vừa rồi có nhìn thấy mẹ mình có vẻ buồn buồn, thật ra cậu không biết rằng ba mẹ nào cũng như vậy, khi con cái lớn lên sẽ tách khỏi họ và có cuộc sống riêng.
Vì vậy, cậu lắc đầu, "Tớ không sao, Dương Dương, cậu có thích ai chưa?"
Điền Dương không biết tại sao cậu lại hỏi như vậy, trong lòng nghĩ hôm qua người đó tới trường học tìm mình, y không có đi ra ngoài gặp hắn, sau đó người nọ bần thần rời đi. Nhìn giống như chú chó con bị chủ nhân bỏ rơi, bơ vơ.
An An kéo tay khiến y tỉnh táo lại, nói: "Không, có chuyện gì vậy?"
An An nói tiếp: "Ồ, được rồi, cậu thích mẫu người như thế nào?"
Điền Dương nói: "Tớ cũng không biết, có lẽ chỉ khi nào gặp thì mới biết được. An An có chút không hiểu, sau đó trong lòng tự hỏi, cậu đắm chìm trong suy nghĩ của mình lúc nào không hay.
Ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua cửa sổ, lặng lẽ nhìn hai thiếu niên đang đắm chìm trong suy nghĩ, nó cũng không xen vào mà phủ lên hai người một tầng ánh sáng.
Tiếng chuông điện thoại trên giường cắt ngang dòng suy nghĩ của hai người, An An lấy điện thoại mở WeChat, là tin nhắn của lão kia: "Cục cưng, em nhận được hoa chưa? Thành niên vui vẻ nhé."
Bạch Tĩnh An gõ: "Hoa gì vậy?"
Nhiễm Mộ Húc nhìn người kia đáp, sắc mặt tối sầm lại, chửi thầm: "Thư ký Vương, làm việc kiểu gì vậy? Chuyện nhỏ như này cũng làm không tốt."
Sau đó anh gọi Thư ký Vương vào, không vui nói: "Không phải đã nói cậu đặt hoa à, bây giờ sao còn chưa tới?" Thư Kí Vương trong lòng thầm kêu khổ nhưng chỉ dám nói: "Tôi lập tức đi thúc giục thưa chủ tịch."
Sau đó hắn đi ra ngoài gọi điện cho cửa hàng hoa, bên kia nói: "Hôm nay bận quá nên bị chậm trễ, bên cửa hàng sẽ bồi thường." Thư ký Vương lạnh lùng nói: "Không cần, nhanh lên là được."
Bạch Tĩnh An không nhận được hồi âm, chuông cửa vang lên, cậu chạy nhanh ra ngoài cầm lấy hoa, bên kia mồ hôi nhễ nhại nói: "Thật xin lỗi vì đã mang hoa đến trễ."
Bạch Tĩnh An bình thản nói: "Không sao đâu".
Ba mẹ cậu đều ngồi trong phòng khách, cậu lén lút ôm hoa vào phòng. Điền Dương nhìn đóa hoa, ngẩn người nói: "Người theo đuổi tặng?"
Y nghĩ: "Sao không phải là hoa hồng mà là hoa hướng dương." Nhưng y không nói ra, chỉ khen, "Trông cũng đẹp, hợp với An An, giống như một vầng thái dương nhỏ vậy."
Bạch Tĩnh An gửi cho người bên kia một tin nhắn, "Cảm ơn anh, em rất thích."
Nhiễm Mộ Húc xem tin nhắn, khóe miệng lập tức cong lên, sau đó cảm thấy giải quyết công việc rất suôn sẻ. Anh gửi cho thư kí Vương tin nhắn: "Động tĩnh của Từ thị gần đây thế nào, ngày mai hãy đưa thông tin cho tôi."
Bạch Tĩnh An cảm thấy ở nhà không có việc gì vì vậy cậu đến phòng khách nói với bố mẹ: "Con ra ngoài chơi với Dương Dương một lát."
Mẹ Phương cười nói: "Đi đi, nhớ về sớm."
Sau đó cậu và Điền Dương đến khu trò chơi, chơi điện điển một lát. Buổi chiều họ đều chơi rất vui vẻ, chẳng mấy chốc lại đến giờ cơm tối, Điền Dương ăn tối ở nhà cậu xong mới về nhà mình.
Khi Điền Dương về đến cửa, y nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi xổm trên mặt đất, y cho rằng đó là một tên biến thái. Nghe được tiếng bước chân, Ninh Dung Hứa ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: "Em về rồi sao, cuối cùng tôi cũng đợi được em."
Điền Dương có chút kinh ngạc, "Sao anh lại ở đây?" Người đàn ông nghiêm túc nói, "Tôi không thể nhìn thấy em, tôi chỉ có thể nhìn thấy em ở đây, tiện thể nhìn con mèo của chúng ta một chút. Điền Dương đột nhiên không thể từ chối, mở cửa mời người vào, y nhẹ nhàng gọi: "Hoa hoa anh về rồi nè."
Sau khi ăn xong Bạch Tĩnh An nói muốn quay về, vẻ mặt của anh có chút mất mát, nói: "Được rồi, để anh đưa em về."
Bạch Tĩnh An nhìn đối phương có tí không đành lòng, chậm rãi nói: "Hôm nay là ngày em tròn 18 tuổi, em phải về nhà cùng ba mẹ tổ chức sinh nhật."
Lần đầu tiên Nhiễm Mộ Húc lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng muốn chết quách cho xong, thầm nghĩ: "Tại sao mình lại không biết chuyện này, mình đang làm cái quái gì vậy, muốn bóp chết chính mình luôn cho rồi, làm sao bây giờ."
Vì vậy anh nhẹ nhàng nói: "Chờ một chút." Sau đó, từ trong tủ quần áo phòng ngủ, anh lấy ra một chiếc hộp, trong đó có một chiếc vòng tay mà mẹ anh đã để lại cho anh, bà dặn phải tặng chiếc vòng này cho người anh yêu. Anh đưa nó cho Bạch Tĩnh An, nói: "Cục cưng, thành niên vui vẻ nhé, sau này mỗi dịp sinh nhật anh đều trải qua cùng em."
Bạch Tĩnh An lắc đầu từ chối, mối quan hệ của họ vẫn chưa đến mức đó.
Nhiễm Mộ Húc nhìn cậu, nắm tay cậu nói: "Người khác tặng quà cho em thì em nhận còn anh tặng quà cho em thì em lại từ chối. Ở một góc độ khác nếu anh không theo đuổi em thì chúng ta là bạn bè bình thường mà." Sau đó anh đeo chiếc vòng tay vào tay cậu.
Bạch Tĩnh An định tháo nó ra nhưng bị kẹt, vì thế chỉ có thể để như vậy.
Cậu bất mãn liếc anh một cái, nói: "Đi thôi."
Ở dưới lầu, Nhiễm Mộ Húc không đành lòng nhìn đối phương, nói: "Cục cưng à, làm tài xế miễn phí có thể nhận được phần thưởng không?
Bạch Tĩnh An liếc mắt nhìn đối phương, "Thưởng gì?"
Nhiễm Mộ Húc nhẹ nhàng nói: "Hôn một chút, có thể mấy ngày liền không gặp nhau."
Bạch Tĩnh An bị da mặt dày của người kia làm cho tức cười, "Em nghĩ anh không cần phải theo đuổi em nữa."
Nhiễm Mộ Húc không dám nói thêm nữa, nghiêm túc nói: "Anh sai rồi, tạm biệt cục cưng."
Sau đó Bạch Tĩnh An thừa lúc đối phương không chú ý, tiến lại hôn lên mà anh rồi lập tức mở cửa xe rời đi.
Nhiễm Mộ Húc vừa mới nhận ra trên mặt mình có chút ngứa thì người kia đã rời đi rồi, trên mặt anh hiện lên ý cười, nói: "Dễ thương quá đi mất, cục cưng của mình thật sự rất ngọt ngào."
Sau đó anh chuẩn bị đến công ty đi làm, ngồi trên bàn làm việc anh khôi lại vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày, sắp xếp công việc cho ngày hôm nay, bên ngoài có người gõ cửa, anh lạnh lùng nói: "Mời vào."
Thư ký Vương nhìn sắc mặt của chủ tịch không có vẻ tức giận, thậm chí còn có chút vui vẻ, tuy không rõ ràng nhưng cũng có thể nhìn ra được, nghiêm túc nói: "Chủ tịch, đây là cà phê mà ngài yêu cầu."
Nhiễm Mộ Húc liếc hắn một cái, "Cậu có thể ra ngoài." Thư ký Vương vừa định xoay người rời đi.
"Chờ đã." Nhiễm Mộ Húc gọi đối phương lại.
Ánh mắt Nhiễm Mộ Húc có chút dịu dàng, nói: "Đến cửa hàng hoa đặt một bó hoa hướng dương. Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ, trên tấm thiệp viết: "Thành niên vui vẻ, tuổi bình an nhé."
Trên mặt Thư ký Vương có chút kinh ngạc, nhưng hắn ta nhanh chóng khôi phục vẻ mặt nói, "Vâng, thưa Chủ tịch."
Sau đó hắn đi ra ngoài, vẻ mặt buôn dưa, lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn trong nhóm chat, "Chủ tịch của chúng ta hình như yêu rồi, còn nhờ tôi gửi hoa cho ai đó!!! "
Quản lý Lý: "!!!!!! Trời đất ơi, chủ tịch thật sự có tình yêu."
Trưởng phòng Trương: "Chủ tịch đã tặng hoa gì vậy, hoa hồng sao?"
Thư ký Vương: "Hoa hướng dương, không phải hoa hồng."
Nhân viên Tôn: "Tại sao lại là hoa hướng dương? Không phải khi tán tỉnh nên tặng hoa hồng sao? Nó có ý nghĩa đặc biệt nào không?"
Nhân viên Tiền: "Tôi thật sự tò mò, người kia có phải là một thiếu niên xinh đẹp lần trước không?"
Thư ký Vương có chút tò mò khi đọc được tin nhắn, có phải là thiếu niên xinh đẹp lần trước không? Chủ tịch không phải kiểu người có thể si mê người khác nhưng lòng người khó đoán, chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ mà chủ tịch đã giao phó.
Lúc Bạch Tĩnh An về nhà, trong nhà đã trang trí từ trước, xung quanh tường nhà phủ đầy bóng bay, còn điểm thêm rất nhiều hoa, ở giữa là dòng chữ "Mừng sinh nhật tuổi 18." Cậu cảm thấy vô cùng cảm động.
Ba mẹ đợi cậu ở phòng khách, cậu nhanh chóng đến ôm họ một cái, sau đó mẹ Phương đi chuẩn bị bữa trưa, cậu về phòng nghỉ ngơi một lát, điện thoại rung lên, là tin nhắn của Điền Dương: "Chúc An An sinh nhật vui vẻ, đợt một lát nữa tớ sẽ đến nhà cậu, mừng sinh nhật cậu."
Bạch Tĩnh An trả lời: "Được."
Sau đó cậu nhận được rất nhiều tin nhắn chúc mừng của bạn cấp 3, cậu lướt lướt điện thoại không thấy tin nhắn của lão kia.
Đặt điện thoại xuống, cậu nằm trên giường rồi đưa tay lên nhìn, làn da của cậu trắng nõn rất đẹp và tinh tế, chiếc vòng tay màu xanh lá cây rất phù hợp với nước da của cậu, đeo trên tay trông thật sự rất đẹp.
Cậu nghĩ đến nụ hôn trước khi xuống xe, trong lòng lập tức không thoải mái, lẩm bẩm nói: "Tại sao phải làm như vậy? Lão kia hẳn là cố ý giả bộ, mình nhất định sẽ không bị lừa nữa."
Có tiếng gõ cửa, mẹ Phương nhẹ nhàng nói: "Tiểu Dương đến rồi, bé cưng à, con chơi với cậu ấy một lát, mẹ sẽ nấu ăn."
Điền Dương vào cửa nhìn thấy An An đang nằm, lập tức nói: "Sao có vẻ lười vậy? "Sau đó y đưa cho An An một cái hộp lớn, An An cầm lấy, bên trong là một thỏ bông màu hồng phấn, con thỏ tròn tròn trông rất đáng yêu. Cậu vui vẻ ôm nó lăn một vòng
Sau đó đôi mắt sáng ngời nhìn Điền Dương nói: "Cảm ơn Dương Dương."
Điền Dương nhìn cậu, bất đắc dĩ cười cười, bóp nhẹ mũi cậu, nói: "Có thỏ xinh, cậu mới gọi tớ như vậy, cậu là tên nhóc thúi."
An An không để đến lời trêu chọc của người kia, xoa xoa con thỏ trong tay, Điền Dương nhìn cậu, ánh mắt rơi tên tay cậu, lơ đãng nói: "An An, vòng tay của cậu đẹp quá, là quà của dì Phương sao?"
An An không biết phải nói thế nào, Điền Dương là bạn thân nhất của cậu nên cậu không thể nói dối, vì vậy chầm rì rì nói: "Không phải, là của một người thích mình, xem như là quà tặng. Đừng nói cho mẹ tớ biết, tớ không muốn mẹ lo."
Điền Dương nhìn cậu, trên mặt lần đầu tiên lộ ra vẻ tức giận, "An An, sao cậu không nói cho tớ biết chuyện này, cậu trẻ người non dạ lỡ bị lừa thì phải làm sao."
Bạch Tĩnh An nhìn bạn tốt tức giận, có chút khó chịu ngồi bên cạnh nói: "Tớ vẫn chưa đồng ý. Tớ vẫn chưa yêu bao giờ, tớ muốn thử, hơn nữa anh ấy không phải là người xấu."
Trong lòng cậu thầm nghĩ, ngoài những lúc hôn là một tên biến thái ra thì những lúc khác anh đều khá bình thường.
Điền Dương nhìn An An, biết mình đang làm cậu sợ, bèn sờ sờ đầu cậu: "An An, tớ không có ý giận cậu. Tớ sợ cậu bị lừa, có thời gian thì để tớ gặp người đó, xem thử người đó có phải là người tốt không, được chứ?"
An An nhìn y, người bạn này đối với cậu rất tốt, sớm muộn gì cũng gặp bạn trai mình thôi, nhưng nếu biết người kia không phải là phụ nữ thì bạn mình có tức giận không nữa, nên cậu không nói, chỉ khéo léo đáp: "Được chứ."
Sau đó mẹ Phương gọi họ ra ngoài ăn tối, trên bàn tiệc có một chiếc bánh kem vô cùng tinh xảo, còn có một chàng trai đẹp đẽ đang mỉm cười vui vẻ hạnh phúc ngồi bên cạnh.
Mẹ Phương nhẹ nhàng nói: "Con yêu, hãy ước một điều đi." Bạch Tĩnh An nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ, mong người mình yêu thương luôn mạnh khỏe, bình an, sau đó thổi nến.
Điền Dương nhìn An An, "Chúng ta hãy chụp một bức ảnh kỷ niệm mừng An An trưởng thành nhé " Sau đó bôi một ít kem lên mặt An An, Điền Dương chụp cho họ 1 bức ảnh gia đình.
Cơm nước xong xuôi, Bạch Khuynh Thuật, gọi cậu đến, đưa cho cậu chùm chìa khóa nói: "Đây là căn hộ mà ba mẹ đã chuẩn bị cho con từ rất lâu, con yêu, con tự lập và ba mẹ sẽ luôn hỗ trợ con."
Ông sờ đầu cậu, nói: "Mẹ tìm con đó, con đi tìm mẹ đi." Mẹ Phương nhìn con trai, khẽ nói: "Con yêu, con trưởng thành thì mẹ vẫn mãi yêu con. Bà đưa cho cậu một đôi dây chuyền ngọc, dặn dò: "Sau này hãy tặng nó cho người mà con yêu, mỗi người giữ một cái."
Bạch Tĩnh An cảm thấy có chút ngượng ngùng, nói: "Mẹ, con còn nhỏ mà, mẹ lại đưa cho con cái này, con còn chưa có người yêu nữa mà."
Mẹ Phương không nói gì, bà xoa đầu con trai cưng, ôm cậu vào lòng, "Con sẽ gặp, sẽ có một người thật sự yêu con." Sau đó bà rời đi.
Bạch Tĩnh An trở lại phòng, Điền Dương cũng đi theo vào, thấy An An không vui lập tức an ủi, "Làm sao vậy, nhóc may mắn, sao cậu lại không vui?"
Bạch Tĩnh An không phải không vui mà có chút buồn, vừa rồi có nhìn thấy mẹ mình có vẻ buồn buồn, thật ra cậu không biết rằng ba mẹ nào cũng như vậy, khi con cái lớn lên sẽ tách khỏi họ và có cuộc sống riêng.
Vì vậy, cậu lắc đầu, "Tớ không sao, Dương Dương, cậu có thích ai chưa?"
Điền Dương không biết tại sao cậu lại hỏi như vậy, trong lòng nghĩ hôm qua người đó tới trường học tìm mình, y không có đi ra ngoài gặp hắn, sau đó người nọ bần thần rời đi. Nhìn giống như chú chó con bị chủ nhân bỏ rơi, bơ vơ.
An An kéo tay khiến y tỉnh táo lại, nói: "Không, có chuyện gì vậy?"
An An nói tiếp: "Ồ, được rồi, cậu thích mẫu người như thế nào?"
Điền Dương nói: "Tớ cũng không biết, có lẽ chỉ khi nào gặp thì mới biết được. An An có chút không hiểu, sau đó trong lòng tự hỏi, cậu đắm chìm trong suy nghĩ của mình lúc nào không hay.
Ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua cửa sổ, lặng lẽ nhìn hai thiếu niên đang đắm chìm trong suy nghĩ, nó cũng không xen vào mà phủ lên hai người một tầng ánh sáng.
Tiếng chuông điện thoại trên giường cắt ngang dòng suy nghĩ của hai người, An An lấy điện thoại mở WeChat, là tin nhắn của lão kia: "Cục cưng, em nhận được hoa chưa? Thành niên vui vẻ nhé."
Bạch Tĩnh An gõ: "Hoa gì vậy?"
Nhiễm Mộ Húc nhìn người kia đáp, sắc mặt tối sầm lại, chửi thầm: "Thư ký Vương, làm việc kiểu gì vậy? Chuyện nhỏ như này cũng làm không tốt."
Sau đó anh gọi Thư ký Vương vào, không vui nói: "Không phải đã nói cậu đặt hoa à, bây giờ sao còn chưa tới?" Thư Kí Vương trong lòng thầm kêu khổ nhưng chỉ dám nói: "Tôi lập tức đi thúc giục thưa chủ tịch."
Sau đó hắn đi ra ngoài gọi điện cho cửa hàng hoa, bên kia nói: "Hôm nay bận quá nên bị chậm trễ, bên cửa hàng sẽ bồi thường." Thư ký Vương lạnh lùng nói: "Không cần, nhanh lên là được."
Bạch Tĩnh An không nhận được hồi âm, chuông cửa vang lên, cậu chạy nhanh ra ngoài cầm lấy hoa, bên kia mồ hôi nhễ nhại nói: "Thật xin lỗi vì đã mang hoa đến trễ."
Bạch Tĩnh An bình thản nói: "Không sao đâu".
Ba mẹ cậu đều ngồi trong phòng khách, cậu lén lút ôm hoa vào phòng. Điền Dương nhìn đóa hoa, ngẩn người nói: "Người theo đuổi tặng?"
Y nghĩ: "Sao không phải là hoa hồng mà là hoa hướng dương." Nhưng y không nói ra, chỉ khen, "Trông cũng đẹp, hợp với An An, giống như một vầng thái dương nhỏ vậy."
Bạch Tĩnh An gửi cho người bên kia một tin nhắn, "Cảm ơn anh, em rất thích."
Nhiễm Mộ Húc xem tin nhắn, khóe miệng lập tức cong lên, sau đó cảm thấy giải quyết công việc rất suôn sẻ. Anh gửi cho thư kí Vương tin nhắn: "Động tĩnh của Từ thị gần đây thế nào, ngày mai hãy đưa thông tin cho tôi."
Bạch Tĩnh An cảm thấy ở nhà không có việc gì vì vậy cậu đến phòng khách nói với bố mẹ: "Con ra ngoài chơi với Dương Dương một lát."
Mẹ Phương cười nói: "Đi đi, nhớ về sớm."
Sau đó cậu và Điền Dương đến khu trò chơi, chơi điện điển một lát. Buổi chiều họ đều chơi rất vui vẻ, chẳng mấy chốc lại đến giờ cơm tối, Điền Dương ăn tối ở nhà cậu xong mới về nhà mình.
Khi Điền Dương về đến cửa, y nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi xổm trên mặt đất, y cho rằng đó là một tên biến thái. Nghe được tiếng bước chân, Ninh Dung Hứa ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: "Em về rồi sao, cuối cùng tôi cũng đợi được em."
Điền Dương có chút kinh ngạc, "Sao anh lại ở đây?" Người đàn ông nghiêm túc nói, "Tôi không thể nhìn thấy em, tôi chỉ có thể nhìn thấy em ở đây, tiện thể nhìn con mèo của chúng ta một chút. Điền Dương đột nhiên không thể từ chối, mở cửa mời người vào, y nhẹ nhàng gọi: "Hoa hoa anh về rồi nè."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất