Chương 11: Được lắm
Edit: Ryal
Bình thường rảnh rỗi thì Uông Sở Lương cũng không thích ngồi trong tiệm, ngay cạnh họ là một khuôn viên nghệ thuật, y khoái qua đó đi dạo hơn.
Hôm nay y lại bực bội trong người. Chôn chân trong cửa tiệm đã lâu, đến sáu giờ tối khi mặt trời bắt đầu lặn, Uông Sở Lương mới ra ngoài.
Con trai y đang trong tiết tự học buổi tối, đến chín giờ mới tan, về nhà sớm chán chết, chẳng bằng giết thời gian ở bên này.
Uông Sở Lương cầm một cái quạt trắng trong tay, trên mặt quạt là dòng chữ do sư huynh tự tay viết: Chớ tức giận.
Uông Sở Lương vẫn luôn thấy sư huynh hơn mình nhiều lắm, vừa có tài lại vừa có trí, lại còn biết nỗ lực. Còn y thì sao? Tuy lúc còn sống sư phụ rất thương y, nhưng y biết, về mặt tài năng trong ngón nghề thì sư phụ vẫn coi trọng sư huynh nhất.
Uông Sở Lương cũng chẳng ngại, tự y biết mình đáng giá mấy đồng.
y vừa phe phẩy quạt vừa dạo qua dạo lại trong khuôn viên, gặp Triển Khiêm ở cạnh quầy đá bào.
"Trùng hợp ghê ha anh Triển?". Uông Sở Lương cười ranh mãnh như cáo, chỉ vào cốc đá bào xoài: "Sư huynh tôi thích nhất là vị xoài đấy".
Triển Khiêm cười cười không nói gì, nhưng lại chọn đá bào xoài đóng gói mang về.
Uông Sở Lương vừa hừ hừ vừa đi tiếp, thấy sư huynh mình tuy hiền lành chất phác đến độ hơn ba mươi tuổi đầu còn chưa yêu đương, nhưng may mà gặp được một người tỉnh táo.
Đâu có giống y, mới mười mấy tuổi đã biết yêu, kết quả lại gặp trúng một tên ngốc xít.
Nghĩ đến đồ ngốc Lương Hiệt, Uông Sở Lương lại không nhịn được mà bật cười.
Thực ra trêu đồ ngốc cũng vui lắm, tuy bình thường hay rước bực vào thân nhưng lúc hồi tưởng thì lại thấy thú vị.
Y biết chừa đường lui cho mình, biết tìm nhiều cớ lắm.
Y nghĩ mình ghẹo Lương Hiệt cho lắm rồi cũng phải trả giá, lần nào bực bội cũng quy thành "trả giá cho quỷ dữ".
Không ai được lợi, mà cũng không ai phải chịu thiệt hết.
Hơn sáu giờ tối, khu nghệ thuật đã vãn người, chỉ còn cư dân xuống tầng đi dạo.
Uông Sở Lương thích khuôn viên lúc này, cái cảm giác nhìn xung quanh từ ồn ào thành tĩnh lặng rất chân thực.
Y cũng coi như đã nhìn nơi này được xây từng viên gạch một, có cảm tình chứ.
Uông Sở Lương rẽ ở một góc đường, mua kem ở một cửa hàng nhỏ rồi vừa đi vừa ăn, lại nhớ về ngày trước. Đột nhiên y thấy bóng người đang õng ẹo tạo dáng cạnh một bức tượng điêu khắc nom quen quen.
Y chưa gặp Kha Địch ngoài đời bao giờ, chỉ mới xem vài tấm ảnh cậu ta chụp gửi cho Lương Hiệt – toàn ảnh khỏa thân. Khi ấy Uông Sở Lương và Lương Hiệt vừa làm tình xong, đã mệt chết khiếp mà hắn vẫn ôm rịt lấy y như koala treo mình trên cây, cái điện thoại trên bàn bỗng nhảy thông báo.
Lương Hiệt bảo y xem giúp, cuối cùng thì Uông Sở Lương còn đang dính tinh dịch hắn trên đùi chưa rửa đã thấy người ta chụp ảnh nóng gửi sang.
Đó là lần đầu tiên y thấy cảnh này, hai người vừa ở bên nhau chưa được bao lâu, Uông Sở Lương còn lầm tưởng Lương Hiệt có nhiều tình nhân lắm.
Nhưng sau này thì hiểu lầm cũng được giải quyết. Lương Hiệt nhìn bức ảnh kia thì suýt tức đến nỗi ngất xỉu, bảo Uông Sở Lương nhanh nhanh xóa lịch sử trò chuyện.
Y còn lén chuyển tiếp sang cho mình rồi mới thủ tiêu chứng cứ.
Về nhà, Uông Sở Lương cẩn thận nghiên cứu hình khỏa thân của Kha Địch mất một lúc lâu. Thằng nhãi này gợi cảm phết, tư thế chụp ảnh dâm phát sợ, mặt đẹp mà da cũng trắng nõn non mịn, y còn vừa gặm dưa chuột vừa nghĩ: xinh trai đấy chứ, Lương Hiệt không muốn xơi thật à?
Đúng là Lương Hiệt không muốn thật, hắn nhiều nguyên tắc lắm.
Tóm lại là Uông Sở Lương không ngờ mình sẽ gặp Kha Địch hàng thật giá thật ở chỗ này, lại còn mặc quần áo đầy đủ nữa chứ.
Lương Hiệt thì đứng cách thằng nhãi đang mải mê tự chụp hình ấy một đoạn không xa.
Trái tim Uông Sở Lương run lên, nhanh chân trốn ra sau biển quảng cáo.
Y không ngờ Lương Hiệt sẽ đưa Kha Địch tới đây.
Tới làm gì?
Uông Sở Lương cắn kem, trợn mắt: Cậu ta có hiểu quái gì về nghệ thuật không đấy?
Bình thường rảnh rỗi thì Uông Sở Lương cũng không thích ngồi trong tiệm, ngay cạnh họ là một khuôn viên nghệ thuật, y khoái qua đó đi dạo hơn.
Hôm nay y lại bực bội trong người. Chôn chân trong cửa tiệm đã lâu, đến sáu giờ tối khi mặt trời bắt đầu lặn, Uông Sở Lương mới ra ngoài.
Con trai y đang trong tiết tự học buổi tối, đến chín giờ mới tan, về nhà sớm chán chết, chẳng bằng giết thời gian ở bên này.
Uông Sở Lương cầm một cái quạt trắng trong tay, trên mặt quạt là dòng chữ do sư huynh tự tay viết: Chớ tức giận.
Uông Sở Lương vẫn luôn thấy sư huynh hơn mình nhiều lắm, vừa có tài lại vừa có trí, lại còn biết nỗ lực. Còn y thì sao? Tuy lúc còn sống sư phụ rất thương y, nhưng y biết, về mặt tài năng trong ngón nghề thì sư phụ vẫn coi trọng sư huynh nhất.
Uông Sở Lương cũng chẳng ngại, tự y biết mình đáng giá mấy đồng.
y vừa phe phẩy quạt vừa dạo qua dạo lại trong khuôn viên, gặp Triển Khiêm ở cạnh quầy đá bào.
"Trùng hợp ghê ha anh Triển?". Uông Sở Lương cười ranh mãnh như cáo, chỉ vào cốc đá bào xoài: "Sư huynh tôi thích nhất là vị xoài đấy".
Triển Khiêm cười cười không nói gì, nhưng lại chọn đá bào xoài đóng gói mang về.
Uông Sở Lương vừa hừ hừ vừa đi tiếp, thấy sư huynh mình tuy hiền lành chất phác đến độ hơn ba mươi tuổi đầu còn chưa yêu đương, nhưng may mà gặp được một người tỉnh táo.
Đâu có giống y, mới mười mấy tuổi đã biết yêu, kết quả lại gặp trúng một tên ngốc xít.
Nghĩ đến đồ ngốc Lương Hiệt, Uông Sở Lương lại không nhịn được mà bật cười.
Thực ra trêu đồ ngốc cũng vui lắm, tuy bình thường hay rước bực vào thân nhưng lúc hồi tưởng thì lại thấy thú vị.
Y biết chừa đường lui cho mình, biết tìm nhiều cớ lắm.
Y nghĩ mình ghẹo Lương Hiệt cho lắm rồi cũng phải trả giá, lần nào bực bội cũng quy thành "trả giá cho quỷ dữ".
Không ai được lợi, mà cũng không ai phải chịu thiệt hết.
Hơn sáu giờ tối, khu nghệ thuật đã vãn người, chỉ còn cư dân xuống tầng đi dạo.
Uông Sở Lương thích khuôn viên lúc này, cái cảm giác nhìn xung quanh từ ồn ào thành tĩnh lặng rất chân thực.
Y cũng coi như đã nhìn nơi này được xây từng viên gạch một, có cảm tình chứ.
Uông Sở Lương rẽ ở một góc đường, mua kem ở một cửa hàng nhỏ rồi vừa đi vừa ăn, lại nhớ về ngày trước. Đột nhiên y thấy bóng người đang õng ẹo tạo dáng cạnh một bức tượng điêu khắc nom quen quen.
Y chưa gặp Kha Địch ngoài đời bao giờ, chỉ mới xem vài tấm ảnh cậu ta chụp gửi cho Lương Hiệt – toàn ảnh khỏa thân. Khi ấy Uông Sở Lương và Lương Hiệt vừa làm tình xong, đã mệt chết khiếp mà hắn vẫn ôm rịt lấy y như koala treo mình trên cây, cái điện thoại trên bàn bỗng nhảy thông báo.
Lương Hiệt bảo y xem giúp, cuối cùng thì Uông Sở Lương còn đang dính tinh dịch hắn trên đùi chưa rửa đã thấy người ta chụp ảnh nóng gửi sang.
Đó là lần đầu tiên y thấy cảnh này, hai người vừa ở bên nhau chưa được bao lâu, Uông Sở Lương còn lầm tưởng Lương Hiệt có nhiều tình nhân lắm.
Nhưng sau này thì hiểu lầm cũng được giải quyết. Lương Hiệt nhìn bức ảnh kia thì suýt tức đến nỗi ngất xỉu, bảo Uông Sở Lương nhanh nhanh xóa lịch sử trò chuyện.
Y còn lén chuyển tiếp sang cho mình rồi mới thủ tiêu chứng cứ.
Về nhà, Uông Sở Lương cẩn thận nghiên cứu hình khỏa thân của Kha Địch mất một lúc lâu. Thằng nhãi này gợi cảm phết, tư thế chụp ảnh dâm phát sợ, mặt đẹp mà da cũng trắng nõn non mịn, y còn vừa gặm dưa chuột vừa nghĩ: xinh trai đấy chứ, Lương Hiệt không muốn xơi thật à?
Đúng là Lương Hiệt không muốn thật, hắn nhiều nguyên tắc lắm.
Tóm lại là Uông Sở Lương không ngờ mình sẽ gặp Kha Địch hàng thật giá thật ở chỗ này, lại còn mặc quần áo đầy đủ nữa chứ.
Lương Hiệt thì đứng cách thằng nhãi đang mải mê tự chụp hình ấy một đoạn không xa.
Trái tim Uông Sở Lương run lên, nhanh chân trốn ra sau biển quảng cáo.
Y không ngờ Lương Hiệt sẽ đưa Kha Địch tới đây.
Tới làm gì?
Uông Sở Lương cắn kem, trợn mắt: Cậu ta có hiểu quái gì về nghệ thuật không đấy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất