Người Chốn Xưa

Chương 34: Kích thích

Trước Sau
Edit: Ryal

Mấy hôm nay Lương Hiệt sống rất tốt.

Biểu hiện cụ thể là: Mỗi sáng tỉnh dậy lại được làm tình trong chăn, ăn sáng xong cũng được làm tình trong bếp, tan làm về lại được làm tình trong phòng ngủ.

Uông Sở Lương bị lăn lộn giày vò, đến hôm sau đau eo, đau chân mà mông cũng khó chịu. Y gọi điện cho sư huynh xin nghỉ, sư huynh còn đang ước y đừng đến ấy chứ, dù sao một đêm đã trôi qua mà tiếng rên của sư đệ vẫn còn vang vang trong đầu anh.

Sư huynh y dễ ngượng, y không để bụng chứ anh thì lại chẳng biết nên đối mặt với sư đệ thế nào.

Vậy nên mấy hôm nay, Uông Sở Lương ở lại nhà Lương Hiệt, trừ ăn với ngủ thì chỉ có làm tình.

Hai ngày, chẳng biết đã làm bao nhiêu lần, Uông Sở Lương nghi ngờ tinh dịch của Lương Hiệt cũng thuộc kiểu "lấy không hết, dùng không cạn", lần nào cũng rót thật đầy cho y.

Buổi chiều Lương Hiệt họp ở công ty, lúc xong xuôi mới có ba giờ, nếu là ngày thường thì chắc chắn hắn sẽ ở lại làm việc – nhưng lần này thì không, hắn về thẳng nhà làm tình với người yêu.

Uông Sở Lương lâng lâng như trên mây, nằm trong lòng Lương Hiệt mà nói: "Em đúng là gừng càng già càng cay".

Hắn cười không thở nổi, cắn vai y một cái: "Em đang độ tráng niên đàng hoàng, gừng già cái gì!".

Uông Sở Lương chẳng hiểu tại sao Lương Hiệt cứ như đã tám trăm năm không ăn thịt, mỗi khi ở bên nhau là hắn lại hệt như có thể động dục bất cứ lúc nào.

Lương Hiệt đáp: "Em cũng không rõ, chắc tới kì động dục rồi".

Uông Sở Lương cười bảo hắn là đồ thần kinh, nhưng hắn nghĩ là đúng thật.



Lúc trước thấy những cặp tình nhân hơi tí là dính lấy nhau trên đường, Lương Hiệt thấy rất khó hiểu – không ngại thì thôi đi, sao lại thích hôn nhau quá vậy? Hôn thì có gì hay?

Giờ hắn hiểu rồi. Truyện mới cập nhật

Đối mặt với người mình thích, đừng nói tới chuyện muốn hôn, mà hắn còn muốn thằng em nhà mình được cắm trong mông người ta hai tư giờ trên bảy, không cần lấy ra làm gì.

Mới nghĩ đã thấy kích thích.

Uông Sở Lương nhũn cả chân, mơ màng nghe người kia thốt ra vài lời sến súa bên tai y.

Ngày trước Lương Hiệt đâu có thể này, nhiều nhất là lúc lên đỉnh không kiểm soát được mới gọi Lâm Lâm thôi.

Hắn học ai đây?

Sao nói mà không biết xấu hổ vậy?

Thực ra Uông Sở Lương khong hiểu lắm, bởi tình cảm của Lương Hiệt với y có đôi chút khó hiểu.

Những tháng ngày trong quá khứ đã khiến hắn vô thức thích y, chuyện này nằm trong dự kiến, thứ nằm ngoài dự kiến chính là hình như Lương Hiệt đột nhiên rất rất yêu y.

Uống nhầm thuốc à?

Hay do mình quá quyến rũ?

Uông Sở Lương nghĩ có lẽ là vế sau.



Y quặp hai chân bên eo Lương Hiệt, vừa rên rỉ vừa nghĩ: Quả nhiên đồ ngốc Lương Hiệt này không thể thoát khỏi lòng bàn tay mình.

Một tuần trôi qua, Uông Sở Lương về nhà, Lương Hiệt cũng theo cùng.

Nhắc đến thì đúng là trùng hợp, cái ngày y dẫn người yêu về nhà thì thằng con y cũng dắt cậu bạn trai bé nhỏ của nó về nhà theo.

Y định ở nhà, nhưng nghĩ lại thì vẫn kéo Lương Hiệt rời đi sau bữa tối.

Sau đó ngày nào Uông Sở Lương cũng gọi điện cho con trai, Lương Hiệt lại nói: "Anh thấy chưa, con anh không sống cùng anh vẫn ổn mà. Anh chuyển đến sống cùng em đi, nếu thực sự không yên tâm thì cứ đưa cả thằng bé theo".

Uông Sở Lương lườm hắn: "Con tôi cần tôi lắm, em đừng có giở trò với hai cha con tôi".

Lương Hiệt cầm lấy chiếc điện thoại trong tay y đặt sang bên cạnh, rồi chồm lên ôm người yêu: "Thế thì em giở trò với anh vậy".

Uông Sở Lương được sờ mó mà sướng tới mức ngón chân giần giật, y nghĩ dạo này làm tình nhiều quá sợ ảnh hưởng tới sức khỏe, nhưng vẫn dang rộng hai chân nghênh đón hắn.

Sau một tuần hoang dâm vô độ, thứ bảy tới, Uông Sở Lương héo cả người.

Buổi sáng Lương Hiệt nấu canh cho y, để y ngủ no mắt rồi dậy uống canh bồi bổ.

Sau đó hắn phải tăng ca, hai người hẹn nhau đến chiều cùng về quê Uông Sở Lương.

Lương Hiệt đi làm, Uông Sở Lương cũng rời giường, tắm rửa rồi uống canh, bắt đầu tính toán xem lúc về phải bật mí tiết lộ cho Lương Hiệt biết thế nào.

Mới nghĩ đã thấy kích thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau