Chương 43
Edit: Phong Nguyệt
Tiểu cốt đầu đáng thương bị Tần Cửu Khinh nhấn trở vô.
Tiểu bạch cốt thu nhỏ, giọng cũng nhỏ theo, âm thanh mềm nhũn cách một lớp vải, chỉ mỗi Tần Cửu Khinh nghe thấy.
Bạch Tiểu Cốc kêu rách cổ họng, Tần Cửu Khinh cũng không thả ra.
Ừm…
Trong đầu Tần Cửu Khinh hiện lên những lời này, hắn rầu rĩ tự hỏi: Cốt ngôn có thể lây sao?
May mà dược hiệu mạnh, Tần Vịnh và Hứa thị tìm lại trạng thái, hai phu thê vừa ôm đứa con bảy tuổi khóc đứt gan đứt ruột vừa đi đến nhà chính.
Tần Cửu Khinh không có tu vi, nhưng có thể sử dụng một vài thuật pháp nho nhỏ ở thế tục. Hắn tàng hình đi theo họ.
Bạch Tiểu Cốc uốn éo một hồi, cuối cùng cũng có thể ló đầu ra: “Cửu Đại Tịch, ngươi…”
Tần Cửu Khinh đặt ngón trỏ lên môi, cúi đầu nhìn y “suỵt” một tiếng.
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Ôi ôi, nam nhân chết tiệt này giỏi mị thuật quá!
Tiểu bạch cốt giơ xương ngón tay che mắt, đáng tiếc xương ngón tay toàn là kẽ hở, y nhìn gương mặt tuấn tú gần trước mắt, âm thầm mặc niệm: Tần Cửu Khinh Tần Cửu Khinh cốt chỉ yêu Tần Cửu Tịch…
Sai rồi, hỏng rồi, ‘chú ngữ’ cũng không có tác dụng!
Lại nói về Tần Vịnh và Hứa thị, khóc lóc một hồi đúng là ‘nhập tâm’.
Dẫu gì chuyện tối qua là thật, con trai trong lòng lạnh lẽo là thật, nếu không có Bạch Tiểu Cốc họ đã mất con rồi.
Cảm xúc lũ lượt kéo tới, càng khóc càng thật.
Khi Tần lão thái thái nhìn thấy Tần Cửu Tịch, ngẩn người: “Đứa nhỏ này…” Dứt lời, bà ta bỗng ngẩng đầu nhìn về phía những bà tử kia, “Đại phu đâu! Đại phu đâu!”
Bọn người hầu ở đây tự biết chuyện không nhỏ, Cửu Tịch thiếu gia không được sủng ái thế nào thì cũng là miếng thịt đắng của Tần gia, lỡ chuyện không hay xảy ra, bọn họ nhất định sẽ bị vạ lây.
Đại phu mang hòm thuốc vội vàng chạy tới, thực tế cần gì đại phu, chỉ cần là người đều biết đứa trẻ kia…
Không còn nữa.
Nhưng vẫn phải làm xong quy trình, đại phu quỳ một chân bắt mạch cho Tần Cửu Tịch, vừa chạm vào liền lắc đầu nói: “Gió lạnh nhập thể, mệnh đã tận.”
“Rầm”, Tần lão thái thái gõ quải trượng xuống sàn đá: “Rốt cuộc là chuyện gì?!”
Tần Vịnh nhớ tới chuyện tối qua, tức giận trỗi dậy, ánh mắt căm thù, nghiến răng nghiến lợi nói: “Từ Nguyên Đức! Là Từ Nguyên Đức đẩy Cửu nhi xuống hồ băng!”
Tần lão thái thái ngẩn ra: “Ngươi nói cái gì?”
Giờ khắc này Tần Vịnh có chút hi vọng, gã là người Tần gia, dẫu bị hắt hủi không được yêu thương vẫn cảm thấy ở đây là nhà gã, ở đây có người nhà gã.
Lão phu nhân không thích gã, cũng không thích Nặc nhi và Cửu nhi, song gã luôn cho rằng lão phu nhân sẽ bảo vệ người nhà mình.
Giết người đền mạng, Tần gia sẽ ra mặt giúp họ!
Tần Vịnh nói: “Thẳng nhóc Từ gia kia ghen ghét Cửu nhi, nổi điên đẩy Cửu nhi xuống hồ băng, Cửu nhi giãy giụa leo lên, về đến nhà sau sốt cao không ngừng, con và nương nó canh chừng suốt đêm, định trời sáng sẽ mời đại phu, ai ngờ… Ai ngờ đứa nhỏ mệnh khổ quá!”
Nói đến đây, cần gì dược, Tần Vịnh và Hứa thị đã tan nát cõi lòng, khóc không ngừng.
Thậm chí Hứa thị không thể nói suông câu: “Lão, phu nhân… Xin người, xin người làm chủ cho Cửu nhi!”
Tần lão phu nhân nhìn Tần Vịnh và Hứa thị khóc bù lu bù loa, lại nhìn đứa trẻ không còn hơi thở, sắc mặt xanh mét: “Từ gia khinh người quá đáng!”
Từ thị luôn phái người nhìn chằm chằm Tần phủ, Tần Vịnh và Hứa thị vừa ôm Tần Cửu Tịch ầm ĩ đến nhà chính, nàng ta đã biết.
Tâm phúc ma ma của nàng ta thở phào: “Hồ băng đó cực lạnh, một thằng nhóc bảy tuổi, có trèo lên được cũng không sống nổi.”
Từ thị cười lạnh: “Đi, đi Tần phủ.”
Ma ma kêu người chuẩn bị kiệu, mang theo mười mấy gia đinh cường tráng đến Tần phủ, đồng thời thông báo cho Lý Hạo Sơ đang làm ở ngự thiên giám.
Một đêm có thể chuẩn bị được rất nhiều thứ.
Từ thị vốn không coi phu thê Tần Vịnh ra gì.
Khi Tần lão phu nhân định phái người đến Từ phủ, người gác cổng ở tiền viện đã truyền lời tới: “Từ phu nhân bái phỏng.”
Tần lão phu nhân nhướng mày: “Cho bọn họ vào!”
Nghe thấy Từ thị tới, Tần Vịnh và Hứa thị ngạc nhiên, hung thủ giết người không biết sợ còn dám đến viếng thăm, người này… không sợ bị trời phạt sao?!
Tần Cửu Khinh không hề cảm thấy bất ngờ.
Tối qua Từ thị không tìm được thi thể hắn, biết không thể âm thầm giấu giếm, chỉ có thể phản đòn.
Cũng chỉ là mấy trò lật mặt ghê tởm kia thôi.
Từ gia ồ ạt kéo tới, chẳng những không sợ hãi mà còn rất hiên ngang.
Nha hoàn bên người Từ phu nhân mang theo lễ vật, nhìn thấy cảnh trong nội viện, Từ thị ra vẻ kinh ngạc, lễ nghi quy củ nói: “Chuyện này…”
Tần lão phu nhân lạnh mặt, đôi ngươi già như lưỡi đao cứa lên mặt Từ thị.
Từ thị thầm cười lạnh, ngoài mặt vẫn bình thản, nàng ta nhìn thấy đứa trẻ trong lòng Tần Vịnh, tức thì biến sắc: “Đứa bé Cửu Tịch thật sự…”
Nói rồi nàng ta lấy khăn lau nước mắt, thương tâm nói: “Là ta không tốt, là ta sơ sẩy, hôm qua Đức Nhi thấy Cửu Tịch trượt chân rơi xuống nước, sợ tới mức cuống quít chạy về nhà kêu ta đến cứu người, lúc ấy ta đang tiếp khách, cho rằng nó hồ nháo, răn dạy một phen, đến khi biết ngọn nguồn mới vội vàng chạy đến Quốc Tử Giám, nào ngờ hồ băng không có ai, ta tưởng Đức nhi nói dối, đánh nó mấy roi, thẳng bé da tróc thịt bong còn cắn răng nói thấy Tần Cửu Tịch rơi xuống nước… Sáng nay ta lo lắng không yên, định đến nhìn xem, ai ngờ…”
Nàng ta đổi trắng thay đen, thay đổi toàn bộ câu chuyện, hung thủ giết người không chỉ vô tội còn biến thành có lòng cứu giúp?
Sao lại có lời hoang đường như thế?!
Tần Vịnh cả giận nói: “Ngươi nói bậy! Rõ ràng là Từ Nguyên Đức đẩy con ta xuống nước, là Từ Nguyên Đức giết chết con ta!”
Từ thị chấn kinh: “Sao ngũ thiếu gia có thể không bằng không chứng bôi nhọ con trai ta? Tính Đức Nhi ngoan hiền, ngày thường có người bắt nạt Cửu Tịch, nó là người đầu tiên phản đối. Đứa nhỏ Cửu Tịch trước nay quái gở, một mình chạy tới hồ băng không biết làm gì, Đức nhi lo cho nó mới đi theo, ai ngờ đứa nhỏ này lại lao đầu vào hồ băng…”
Sau đó nàng ta liếc Hứa thị, ám chỉ: “Hay đứa nhỏ Cửu Tịch bị ấm ức ở nhà, luẩn quẩn trong lòng…”
Hứa thị nghe không nổi nữa: “Ngươi nói hươu nói vượn! Cửu nhi không đời nào luẩn quẩn trong lòng!”
Từ thị: “Không chừng bị tà tứ mê hoặc…”
Hứa thị làm sao nói lại nàng ta, hoàn toàn sa vào bẫy: “Nhà chúng ta không có tà tứ!”
Từ thị: “Nếu không có tà tứ, vậy sao hôm qua Lý thiên sư đặc biệt đến…”
Hứa thị: “Rõ ràng là các ngươi…”
Tần lão phu nhân: “Đủ rồi!”
Từ thị lấy khăn che khóe miệng đầy mỉa mai, không nói nữa.
Hứa thị giận đỏ mặt, nhìn về phía Tần lão phu nhân, nói: “Mẫu thân, nàng ta nói bậy bạ, không có câu nào là thật, người phải làm chủ cho Cửu nhi, lúc nó về nhà đã nói với con rằng chính Từ Nguyên Đức đẩy nó xuống hồ…”
Từ thị: “Sao hai phu thê các người cứ phải vu oan cho Đức nhi vậy? Các người chỉ nói miệng thôi, có ai thấy không?”
Hứa thị sửng sốt: “Cửu nhi…”
***
Từ thị nhìn về phía Tần Cửu Tịch lạnh như băng, mỉa mai: “Người đã chết, các ngươi nói gì mà chẳng được.”
Tần Vịnh tức điên: “Độc phụ đổi trắng thay đen!”
Từ thị không hề nao núng: “Ta thấy ngũ thiếu gia mới là người đổi trắng thay đen, Đức nhi có lòng cứu giúp, các ngươi không đa tạ thì thôi, còn quay sang quật ngược lại, Tần gia trăm năm đại tộc, chẳng lẽ đã xuống dốc đến mức muốn dựa vào lừa…”
Tần lão phu nhân ngắt lời nàng ta: “Từ phu nhân ăn nói cẩn thận.”
Từ thị nhìn Tần lão phu nhân, thần thái biến đổi, như thể cực kỳ oan: “Lão phu nhân, chuyện này thật quá quắt, Đức nhi và Cửu Tịch cùng nhau lớn lên, có thể so với thủ túc, sao có thể hại nó được? Ngũ thiếu gia cứ càn quấy, ta thật là, thật là có lý không thể nói!”
Tần lão phu nhân tuổi lớn chứ không ngốc, bà ta lạnh lùng nhìn Từ thị: “Từ phu nhân đừng nói bậy, Cửu Tịch là con cháu Tần gia, ai dám uy hiếp tính mạng của nó, nhất định phải dùng mạng trả!”
Từ thị khinh thường trong lòng, đương nhiên trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, nàng ta nhìn Tần lão phu nhân: “Ý của lão thái thái là? Hay người cũng không tin ta? Đúng là oan quá mà! Khó trách Hoàng hậu nương nương cứ răn dạy ta, bảo ta phải quản chặt Đức Nhi, đừng gây thị phi, ta chỉ nói là đóng cửa sinh hoạt sẽ không tai hoạ gì, ai ngờ họa trời giáng…”
Hoàng Hậu là nữ nhân của Từ gia, cũng là chỗ dựa lớn nhất của Từ gia, câu này của Từ thị không khác gì uy hiếp, Tần lão phu nhân sầm mặt, mu bàn tay chống quải trượng nổi gân xanh.
Hiển nhiên Từ thị đã có chuẩn bị đầy đủ mới dám đến Tần phủ, nàng ta nói: “Nếu Tần lão thái thái cũng thấy nghi ngờ, chi bằng chúng ta vào cung thỉnh quý nhân phán xét!”
Thỉnh quý nhân trong cung phán xét?
Hoàng hậu sẽ thừa nhận cháu ruột của mình là hung thủ giết người?
Tần lão phu nhân còn không rõ gì nữa, trong lòng phẫn hận đan xen.
Tuy bà ta không thích Tần Cửu Tịch, nhưng dẫu sao cũng là cốt nhục Tần gia, cứ vậy bị hại chết, nếu Tần gia không quan tâm, há chẳng phải sau này bị người ta trèo lên đầu ăn hiếp sao?
Có điều Từ thị hùng hổ doạ người, muốn làm ầm tới trong cung, hai nhà Tần Từ trở mặt, về sau Tần gia làm sao đứng ở Hoàng An thành được?
Tần lão phu nhân lạnh lòng: Nếu lão gia tử còn sống, Từ thị này sao dám lỗ mãng như thế!
Bầu không khí cứng đơ, Tần Vịnh không khỏi thấy hoảng loạn, gã nhìn Tần lão phu nhân: “Mẫu thân, Cửu nhi bị Từ Nguyên Đức đẩy xuống…”
Tần lão phu nhân tức giận: “Câm mồm!”
Tần Vịnh ngơ ngẩn.
Hứa thị đang khóc hổn hển cũng đã hiểu rõ dụng ý sắp xếp của con trai.
—— Mục đích của vở tuồng này là cắt đứt tia hy vọng cuối cùng của tướng công đối với Tần gia.
Thấy nắm giữ được tình thế, Từ thị bèn thu tay, nàng ta cho Tần lão phu nhân một bậc thang: “Lão phu nhân, hay chúng ta thỉnh Lý thiên sư tới chiêu hồn đi, ta nghe nói người bị hại chết, hồn phách sinh oán, rất lâu không vào luân hồi. Nếu Cửu Tịch thật sự bị hãm hại, nhất định có thể dẫn hồn phách của nó…”
Tần lão phu nhân nhăn mày.
Từ thị thở dài: “Lý thiên sư công chính liêm minh, có người làm chủ chúng ta sẽ biết được chân tướng, hai nhà Tần Từ xưa nay giao hảo, hai đứa nhỏ cũng là thủ túc chi giao, nếu cắt đứt quan hệ rất đáng tiếc.”
Nghe vậy, Tần Vịnh và Hứa thị kinh ngạc không thôi.
Bạch Tiểu Cốc trốn trong túi cũng ngây ra, không kiềm được nói: “Ngay cả hồn phách của ngươi mà bà ta cũng không buông tha, thế gian sao có người buồn nôn như vậy!” Cốt buồn nôn, cốt muốn nôn!
Tần Cửu Khinh vỗ vỗ túi an ủi tiểu cốt đầu.
Bạch Tiểu Cốc vẫn chưa nguôi, nói: “Ta sắp tức chết rồi, ta sắp bùng nổ, người này quá đáng ghét!”
Tần Cửu Khinh: “Tối nay chúng ta đến Từ phủ.”
Bạch Tiểu Cốc: “Đến địa phương ghê tởm đó làm gì?”
Mắt đen của Tần Cửu Khinh lạnh băng: “Xả giận cho ngươi.”
Hết chương 43
Tiểu cốt đầu đáng thương bị Tần Cửu Khinh nhấn trở vô.
Tiểu bạch cốt thu nhỏ, giọng cũng nhỏ theo, âm thanh mềm nhũn cách một lớp vải, chỉ mỗi Tần Cửu Khinh nghe thấy.
Bạch Tiểu Cốc kêu rách cổ họng, Tần Cửu Khinh cũng không thả ra.
Ừm…
Trong đầu Tần Cửu Khinh hiện lên những lời này, hắn rầu rĩ tự hỏi: Cốt ngôn có thể lây sao?
May mà dược hiệu mạnh, Tần Vịnh và Hứa thị tìm lại trạng thái, hai phu thê vừa ôm đứa con bảy tuổi khóc đứt gan đứt ruột vừa đi đến nhà chính.
Tần Cửu Khinh không có tu vi, nhưng có thể sử dụng một vài thuật pháp nho nhỏ ở thế tục. Hắn tàng hình đi theo họ.
Bạch Tiểu Cốc uốn éo một hồi, cuối cùng cũng có thể ló đầu ra: “Cửu Đại Tịch, ngươi…”
Tần Cửu Khinh đặt ngón trỏ lên môi, cúi đầu nhìn y “suỵt” một tiếng.
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Ôi ôi, nam nhân chết tiệt này giỏi mị thuật quá!
Tiểu bạch cốt giơ xương ngón tay che mắt, đáng tiếc xương ngón tay toàn là kẽ hở, y nhìn gương mặt tuấn tú gần trước mắt, âm thầm mặc niệm: Tần Cửu Khinh Tần Cửu Khinh cốt chỉ yêu Tần Cửu Tịch…
Sai rồi, hỏng rồi, ‘chú ngữ’ cũng không có tác dụng!
Lại nói về Tần Vịnh và Hứa thị, khóc lóc một hồi đúng là ‘nhập tâm’.
Dẫu gì chuyện tối qua là thật, con trai trong lòng lạnh lẽo là thật, nếu không có Bạch Tiểu Cốc họ đã mất con rồi.
Cảm xúc lũ lượt kéo tới, càng khóc càng thật.
Khi Tần lão thái thái nhìn thấy Tần Cửu Tịch, ngẩn người: “Đứa nhỏ này…” Dứt lời, bà ta bỗng ngẩng đầu nhìn về phía những bà tử kia, “Đại phu đâu! Đại phu đâu!”
Bọn người hầu ở đây tự biết chuyện không nhỏ, Cửu Tịch thiếu gia không được sủng ái thế nào thì cũng là miếng thịt đắng của Tần gia, lỡ chuyện không hay xảy ra, bọn họ nhất định sẽ bị vạ lây.
Đại phu mang hòm thuốc vội vàng chạy tới, thực tế cần gì đại phu, chỉ cần là người đều biết đứa trẻ kia…
Không còn nữa.
Nhưng vẫn phải làm xong quy trình, đại phu quỳ một chân bắt mạch cho Tần Cửu Tịch, vừa chạm vào liền lắc đầu nói: “Gió lạnh nhập thể, mệnh đã tận.”
“Rầm”, Tần lão thái thái gõ quải trượng xuống sàn đá: “Rốt cuộc là chuyện gì?!”
Tần Vịnh nhớ tới chuyện tối qua, tức giận trỗi dậy, ánh mắt căm thù, nghiến răng nghiến lợi nói: “Từ Nguyên Đức! Là Từ Nguyên Đức đẩy Cửu nhi xuống hồ băng!”
Tần lão thái thái ngẩn ra: “Ngươi nói cái gì?”
Giờ khắc này Tần Vịnh có chút hi vọng, gã là người Tần gia, dẫu bị hắt hủi không được yêu thương vẫn cảm thấy ở đây là nhà gã, ở đây có người nhà gã.
Lão phu nhân không thích gã, cũng không thích Nặc nhi và Cửu nhi, song gã luôn cho rằng lão phu nhân sẽ bảo vệ người nhà mình.
Giết người đền mạng, Tần gia sẽ ra mặt giúp họ!
Tần Vịnh nói: “Thẳng nhóc Từ gia kia ghen ghét Cửu nhi, nổi điên đẩy Cửu nhi xuống hồ băng, Cửu nhi giãy giụa leo lên, về đến nhà sau sốt cao không ngừng, con và nương nó canh chừng suốt đêm, định trời sáng sẽ mời đại phu, ai ngờ… Ai ngờ đứa nhỏ mệnh khổ quá!”
Nói đến đây, cần gì dược, Tần Vịnh và Hứa thị đã tan nát cõi lòng, khóc không ngừng.
Thậm chí Hứa thị không thể nói suông câu: “Lão, phu nhân… Xin người, xin người làm chủ cho Cửu nhi!”
Tần lão phu nhân nhìn Tần Vịnh và Hứa thị khóc bù lu bù loa, lại nhìn đứa trẻ không còn hơi thở, sắc mặt xanh mét: “Từ gia khinh người quá đáng!”
Từ thị luôn phái người nhìn chằm chằm Tần phủ, Tần Vịnh và Hứa thị vừa ôm Tần Cửu Tịch ầm ĩ đến nhà chính, nàng ta đã biết.
Tâm phúc ma ma của nàng ta thở phào: “Hồ băng đó cực lạnh, một thằng nhóc bảy tuổi, có trèo lên được cũng không sống nổi.”
Từ thị cười lạnh: “Đi, đi Tần phủ.”
Ma ma kêu người chuẩn bị kiệu, mang theo mười mấy gia đinh cường tráng đến Tần phủ, đồng thời thông báo cho Lý Hạo Sơ đang làm ở ngự thiên giám.
Một đêm có thể chuẩn bị được rất nhiều thứ.
Từ thị vốn không coi phu thê Tần Vịnh ra gì.
Khi Tần lão phu nhân định phái người đến Từ phủ, người gác cổng ở tiền viện đã truyền lời tới: “Từ phu nhân bái phỏng.”
Tần lão phu nhân nhướng mày: “Cho bọn họ vào!”
Nghe thấy Từ thị tới, Tần Vịnh và Hứa thị ngạc nhiên, hung thủ giết người không biết sợ còn dám đến viếng thăm, người này… không sợ bị trời phạt sao?!
Tần Cửu Khinh không hề cảm thấy bất ngờ.
Tối qua Từ thị không tìm được thi thể hắn, biết không thể âm thầm giấu giếm, chỉ có thể phản đòn.
Cũng chỉ là mấy trò lật mặt ghê tởm kia thôi.
Từ gia ồ ạt kéo tới, chẳng những không sợ hãi mà còn rất hiên ngang.
Nha hoàn bên người Từ phu nhân mang theo lễ vật, nhìn thấy cảnh trong nội viện, Từ thị ra vẻ kinh ngạc, lễ nghi quy củ nói: “Chuyện này…”
Tần lão phu nhân lạnh mặt, đôi ngươi già như lưỡi đao cứa lên mặt Từ thị.
Từ thị thầm cười lạnh, ngoài mặt vẫn bình thản, nàng ta nhìn thấy đứa trẻ trong lòng Tần Vịnh, tức thì biến sắc: “Đứa bé Cửu Tịch thật sự…”
Nói rồi nàng ta lấy khăn lau nước mắt, thương tâm nói: “Là ta không tốt, là ta sơ sẩy, hôm qua Đức Nhi thấy Cửu Tịch trượt chân rơi xuống nước, sợ tới mức cuống quít chạy về nhà kêu ta đến cứu người, lúc ấy ta đang tiếp khách, cho rằng nó hồ nháo, răn dạy một phen, đến khi biết ngọn nguồn mới vội vàng chạy đến Quốc Tử Giám, nào ngờ hồ băng không có ai, ta tưởng Đức nhi nói dối, đánh nó mấy roi, thẳng bé da tróc thịt bong còn cắn răng nói thấy Tần Cửu Tịch rơi xuống nước… Sáng nay ta lo lắng không yên, định đến nhìn xem, ai ngờ…”
Nàng ta đổi trắng thay đen, thay đổi toàn bộ câu chuyện, hung thủ giết người không chỉ vô tội còn biến thành có lòng cứu giúp?
Sao lại có lời hoang đường như thế?!
Tần Vịnh cả giận nói: “Ngươi nói bậy! Rõ ràng là Từ Nguyên Đức đẩy con ta xuống nước, là Từ Nguyên Đức giết chết con ta!”
Từ thị chấn kinh: “Sao ngũ thiếu gia có thể không bằng không chứng bôi nhọ con trai ta? Tính Đức Nhi ngoan hiền, ngày thường có người bắt nạt Cửu Tịch, nó là người đầu tiên phản đối. Đứa nhỏ Cửu Tịch trước nay quái gở, một mình chạy tới hồ băng không biết làm gì, Đức nhi lo cho nó mới đi theo, ai ngờ đứa nhỏ này lại lao đầu vào hồ băng…”
Sau đó nàng ta liếc Hứa thị, ám chỉ: “Hay đứa nhỏ Cửu Tịch bị ấm ức ở nhà, luẩn quẩn trong lòng…”
Hứa thị nghe không nổi nữa: “Ngươi nói hươu nói vượn! Cửu nhi không đời nào luẩn quẩn trong lòng!”
Từ thị: “Không chừng bị tà tứ mê hoặc…”
Hứa thị làm sao nói lại nàng ta, hoàn toàn sa vào bẫy: “Nhà chúng ta không có tà tứ!”
Từ thị: “Nếu không có tà tứ, vậy sao hôm qua Lý thiên sư đặc biệt đến…”
Hứa thị: “Rõ ràng là các ngươi…”
Tần lão phu nhân: “Đủ rồi!”
Từ thị lấy khăn che khóe miệng đầy mỉa mai, không nói nữa.
Hứa thị giận đỏ mặt, nhìn về phía Tần lão phu nhân, nói: “Mẫu thân, nàng ta nói bậy bạ, không có câu nào là thật, người phải làm chủ cho Cửu nhi, lúc nó về nhà đã nói với con rằng chính Từ Nguyên Đức đẩy nó xuống hồ…”
Từ thị: “Sao hai phu thê các người cứ phải vu oan cho Đức nhi vậy? Các người chỉ nói miệng thôi, có ai thấy không?”
Hứa thị sửng sốt: “Cửu nhi…”
***
Từ thị nhìn về phía Tần Cửu Tịch lạnh như băng, mỉa mai: “Người đã chết, các ngươi nói gì mà chẳng được.”
Tần Vịnh tức điên: “Độc phụ đổi trắng thay đen!”
Từ thị không hề nao núng: “Ta thấy ngũ thiếu gia mới là người đổi trắng thay đen, Đức nhi có lòng cứu giúp, các ngươi không đa tạ thì thôi, còn quay sang quật ngược lại, Tần gia trăm năm đại tộc, chẳng lẽ đã xuống dốc đến mức muốn dựa vào lừa…”
Tần lão phu nhân ngắt lời nàng ta: “Từ phu nhân ăn nói cẩn thận.”
Từ thị nhìn Tần lão phu nhân, thần thái biến đổi, như thể cực kỳ oan: “Lão phu nhân, chuyện này thật quá quắt, Đức nhi và Cửu Tịch cùng nhau lớn lên, có thể so với thủ túc, sao có thể hại nó được? Ngũ thiếu gia cứ càn quấy, ta thật là, thật là có lý không thể nói!”
Tần lão phu nhân tuổi lớn chứ không ngốc, bà ta lạnh lùng nhìn Từ thị: “Từ phu nhân đừng nói bậy, Cửu Tịch là con cháu Tần gia, ai dám uy hiếp tính mạng của nó, nhất định phải dùng mạng trả!”
Từ thị khinh thường trong lòng, đương nhiên trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, nàng ta nhìn Tần lão phu nhân: “Ý của lão thái thái là? Hay người cũng không tin ta? Đúng là oan quá mà! Khó trách Hoàng hậu nương nương cứ răn dạy ta, bảo ta phải quản chặt Đức Nhi, đừng gây thị phi, ta chỉ nói là đóng cửa sinh hoạt sẽ không tai hoạ gì, ai ngờ họa trời giáng…”
Hoàng Hậu là nữ nhân của Từ gia, cũng là chỗ dựa lớn nhất của Từ gia, câu này của Từ thị không khác gì uy hiếp, Tần lão phu nhân sầm mặt, mu bàn tay chống quải trượng nổi gân xanh.
Hiển nhiên Từ thị đã có chuẩn bị đầy đủ mới dám đến Tần phủ, nàng ta nói: “Nếu Tần lão thái thái cũng thấy nghi ngờ, chi bằng chúng ta vào cung thỉnh quý nhân phán xét!”
Thỉnh quý nhân trong cung phán xét?
Hoàng hậu sẽ thừa nhận cháu ruột của mình là hung thủ giết người?
Tần lão phu nhân còn không rõ gì nữa, trong lòng phẫn hận đan xen.
Tuy bà ta không thích Tần Cửu Tịch, nhưng dẫu sao cũng là cốt nhục Tần gia, cứ vậy bị hại chết, nếu Tần gia không quan tâm, há chẳng phải sau này bị người ta trèo lên đầu ăn hiếp sao?
Có điều Từ thị hùng hổ doạ người, muốn làm ầm tới trong cung, hai nhà Tần Từ trở mặt, về sau Tần gia làm sao đứng ở Hoàng An thành được?
Tần lão phu nhân lạnh lòng: Nếu lão gia tử còn sống, Từ thị này sao dám lỗ mãng như thế!
Bầu không khí cứng đơ, Tần Vịnh không khỏi thấy hoảng loạn, gã nhìn Tần lão phu nhân: “Mẫu thân, Cửu nhi bị Từ Nguyên Đức đẩy xuống…”
Tần lão phu nhân tức giận: “Câm mồm!”
Tần Vịnh ngơ ngẩn.
Hứa thị đang khóc hổn hển cũng đã hiểu rõ dụng ý sắp xếp của con trai.
—— Mục đích của vở tuồng này là cắt đứt tia hy vọng cuối cùng của tướng công đối với Tần gia.
Thấy nắm giữ được tình thế, Từ thị bèn thu tay, nàng ta cho Tần lão phu nhân một bậc thang: “Lão phu nhân, hay chúng ta thỉnh Lý thiên sư tới chiêu hồn đi, ta nghe nói người bị hại chết, hồn phách sinh oán, rất lâu không vào luân hồi. Nếu Cửu Tịch thật sự bị hãm hại, nhất định có thể dẫn hồn phách của nó…”
Tần lão phu nhân nhăn mày.
Từ thị thở dài: “Lý thiên sư công chính liêm minh, có người làm chủ chúng ta sẽ biết được chân tướng, hai nhà Tần Từ xưa nay giao hảo, hai đứa nhỏ cũng là thủ túc chi giao, nếu cắt đứt quan hệ rất đáng tiếc.”
Nghe vậy, Tần Vịnh và Hứa thị kinh ngạc không thôi.
Bạch Tiểu Cốc trốn trong túi cũng ngây ra, không kiềm được nói: “Ngay cả hồn phách của ngươi mà bà ta cũng không buông tha, thế gian sao có người buồn nôn như vậy!” Cốt buồn nôn, cốt muốn nôn!
Tần Cửu Khinh vỗ vỗ túi an ủi tiểu cốt đầu.
Bạch Tiểu Cốc vẫn chưa nguôi, nói: “Ta sắp tức chết rồi, ta sắp bùng nổ, người này quá đáng ghét!”
Tần Cửu Khinh: “Tối nay chúng ta đến Từ phủ.”
Bạch Tiểu Cốc: “Đến địa phương ghê tởm đó làm gì?”
Mắt đen của Tần Cửu Khinh lạnh băng: “Xả giận cho ngươi.”
Hết chương 43
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất