[Ôn Chu Đồng Nhân] Một Nhà Bốn Người Hạnh Phúc
Chương 25: Viên đường thứ 25: Khuê nữ nhà ta 16
Không ai biết được Diệp Bạch Y đi đường nào đến Nam Cương, Chu Tử Thư chỉ có thể phái người truyền tin cho Ô Khê trước, lại phái người ven đường chú ý hành tung của Diệp Bạch Y, một nhà bốn người bọn họ trở về Tứ Quý sơn trang, chờ đợi tin tức.
Dọc theo đường đi, người một nhà cãi nhau ầm ĩ, nhưng thật ra lại rất thảnh thơi tiêu sái. Sau khi hai người Ôn Chu mở rộng cửa lòng nói chuyện thẳng thắn vài đêm, Chu Tử Thư cảm thấy tốt hơn rất nhiều, sớm chiều ở chung, tình cảm hai người cũng càng ngày càng tăng, tuy không có hoàn toàn đâm thủng tầng giấy kia, nhưng ngay cả ngốc bạch ngọt Trương Thành Lĩnh cũng nhìn ra không khí ngọt ngào giữa hai người họ, càng đừng nói đến Niệm Tương luôn miệng "Cha" và "Tiểu cha" kế bên.
Khi đi ngang qua phái Tiên Hà, bốn người trùng hợp gặp được Tào Úy Ninh và Cố Tương.
Niệm Tương lại lần nữa thấy được tuyệt kỹ đổi sắc mặt của Ôn Khách Hành, vẻ mặt oán giận như cải trắng nhà mình bị heo ủi vậy.
Sau khi hai người mượn cớ đi ra ngoài, chỉ còn lại bốn tiểu bối, Niệm Tương liền nhích qua nhỏ giọng hỏi: "Tương cô cô, chừng nào thì người gả cho Tào cô phụ?"
"Tiểu nha đầu ngươi nói bậy gì đó!" Cố Tương lập tức nhảy dựng, nhín thoáng qua Tào Úy Ninh đang vô cùng vui vẻ bên cạnh, vội vàng phủ nhận: "Ai...... ai nói ta phải gả cho huynh ấy!"
Trong lúc đang cười đùa, Niệm Tương đột nhiên phát giác không đúng, không khí chung quanh không biết từ bao giờ đã có một đám người đằng đằng sát khí.
"Cô cô cẩn thận!"
Dư độc trên người Tào Úy Ninh vẫn còn, Cố Tương che chở hắn, Niệm Tương che chở Trương Thành Lĩnh, bốn người vừa đánh vừa lui, ra đến cửa khách điếm, lão ăn mày lúc nãy đột nhiên xông lên nhào về hướng Trương Thành Lĩnh, bị Cố Tương không chút do dự giết chết.
Tào Úy Ninh kinh hãi muốn nói gì đó, Niệm Tương một chân đá văng tay áo lão ăn mày kia, bắt lấy dao găm sắc bén khi nãy còn được lão cầm trong tay.
Tào Úy Ninh lập tức phản ứng lại vừa rồi mình đã trách lầm Cố Tương, tuy rằng hắn chỉ sợ Cố Tương ngộ sát người tốt sau này sẽ hối hận.
Cầm lòng không đậu mà ôm Cố Tương vào lòng, Tào Úy Ninh lòng còn sợ hãi nói: "Vẫn may muội không sao, vẫn may muội không sao......" Vẫn may vừa rồi Cố Tương không do dự mà ra tay, nếu nàng bởi vì vậy mà bị thương, hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bản thân.
"Ai ui, lúc này mà huynh làm gì vậy a?" Máu trên mặt Cố Tương đều dính lên người Tào Úy Ninh, Cố Tương ngượng ngùng muốn đẩy Tào Úy Ninh ra, nhưng Tào Úy Ninh lại ôm nàng thật chặt.
"A Tương, thực xin lỗi."
"A?" Cố Tương không rõ Tào Úy Ninh xin lỗi chuyện gì.
Nhưng chưa kịp đợi nàng hỏi, sát thủ lại không ngừng xông tới, bốn người chạy trốn, cũng may rất nhanh đã gặp được Ôn Chu còn có thêm Thẩm Thận, Ôn Khách Hành vừa ra tay, trực tiếp làm thịt hết đám sát thủ.
Mọi người tìm một nơi đặt chân, không biết sao lại thế này, Niệm Tương cảm thấy Thẩm Thận kia quả thực không vừa mắt, quả nhiên, nửa đêm Niệm Tương đang ngủ thì bị Chu Tử Thư nông nóng gọi tỉnh dậy, thế nên mới biết tiểu cha nhà mình bị Thẩm Thận kia chọc tức đến hộc máu hôn mê.
Kết quả dò mạch, buồn bực tích tụ tuy có, nội thương không có, nhưng nguyên nhân hôn mê là bởi vì bị dược vật nào đó phản phệ. Tuy rằng Niệm Tương kịp thời trị liệu, nhưng Ôn Khách Hành vẫn hôn mê suốt 3 ngày mới tỉnh lại.
Ôn Khách Hành tỉnh lại không bao lâu, đã đuổi Cố Tương và Tào Úy Ninh đi, chờ khi Niệm Tương biết thì hai người kia đã đi được một lúc.
Niệm Tương gấp muốn chết, còn tốt là Chu Tử Thư giải thích nói Cố Tương sẽ không cử hành nghi thức ở chỗ khác, mới nhẹ nhàng thở ra, lúc này Ôn Khách Hành mới biết được tương lai bi thảm của Cố Tương từ hai cha con.
"Khách hành bi cố hương...... Khách hành bi cố hương......" Niệm Tương đỏ hốc mắt nhìn hai người: "Cha, tiểu cha, nhất định phải giết Triệu Kính."
Chưa từng nghĩ cô nương tự tay mình nuôi lớn sẽ chết, hơn nữa còn chết trong hôn lễ của nàng. Cũng là lúc này, Ôn Khách Hành mới hiểu được hàm nghĩa tên của Niệm Tương.
"Triệu Kính!" Ôn Khách Hành nhớ tới khi còn bé mình dẫn sói vào nhà, cắn chặt môi.
Một bàn tay cầm lấy tay đang nắm chặt của Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư nhìn hắn nói: "Lão Ôn, ta đi cùng đệ."
Lên trời xuống đất, giết người chôn xác, ta cùng đệ.
Nước mắt chảy ra từ hốc mắt đỏ bừng, Ôn Khách Hành chậm rãi cúi đầu, tựa trán lên vai y, hạ giọng đáp: "Được. Chờ chữa khỏi thương thế của huynh, ta và huynh cùng đi tìm gã báo thù!"
Chu Tử Thư vỗ nhẹ sau lưng Ôn Khách Hành đáp ứng, lúc này y hoàn toàn không nghĩ tới người trong lòng y đã bắt đầu trộm lên kế hoạch, mà trong kế hoạch này lại không có y.
Sau khi tiễn Cố Tương và Tào Úy Ninh, lại đuổi Thẩm Thận chướng mắt đi, một nhà bốn người rốt cuộc chậm rãi về tới Tứ Quý sơn trang, nghỉ ngơi lấy lại sức, chờ đợi Diệp Bạch Y và phu phu Ô Khê.
"Ăm cơm! Lại đây bưng thức ăn!"
Ôn Khách Hành gọi một tiếng, Niệm Tương đang luyện chữ trên bàn đá trong sân buông bút lông trong tay, chạy như bay về phía hắn.
Nhìn thấy cá quế chiên xù trong tay Ôn Khách Hành, Niệm Tương lập tức cong mắt cười: "Là cá quế chiên xù con thích nhất! Để con để con!"
"Cẩn thận chút, cái này để ta bưng được rồi." Ôn Khách Hành né tay Niệm Tương, sau đó nhướng mày trừng Chu Tử Thư và Trương Thành Lĩnh còn đang luyện võ: "Thầy trò hai người nhanh đến bưng phụ thức ăn đi!"
Khi không dạy đồ đệ, Chu Tử Thư vẫn là một cao nhân ôn nhu, đôi tay chắp sau lưng, chậm rãi đi tới, Trương Thành Lĩnh mệt đến mồ hôi đầy đầu, ngồi dưới đất không thở ra hơi, nhìn dáng vẻ là không bưng thức ăn nổi.
"Ta nói này A Nhứ!" Thấy thế, Ôn Khách Hành lại lẩm bẩm: "Huynh có thể đừng đối xử tàn nhẫn với Thành Lĩnh như vậy được không, dục tốc bất đạt, đừng để bản thân mệt mỏi quá." Quan trọng nhất chính là, làm gì cũng không làm, cái gì cũng để hắn tự mình làm, Ôn Khách Hành đã trở thành người hầu toàn năng trong nhà.
Niệm Tương đi theo sau Ôn Khách Hành bưng một đĩa rau trộn, nghe vậy cười nói: "Nghiêm sư xuất cao đồ, cha có chừng mực, tiểu cha có chuyện gì có thể kêu con làm."
Ôn Khách Hành nhìn khuê nữ vô cùng ngoan ngoãn, cũng cười: "Xem nha đầu này, vô cùng tri kỷ, vô cùng hiểu chuyện! Hai người, nhanh đi rửa mặt rửa tay ăn cơm, bẩn muốn chết! Đi đi đi, mặc kệ bọn họ, chúng ta ăn trước, đồ ăn cũng sắp nguội rồi."
Bước chân Chu Tử Thư dừng lại, mặt không biểu tình nhìn nam nhân thúi có khuê nữ liền trở mặt bạc tình, cười lạnh một tiếng, xoay người đi đến trước mặt Thành Lĩnh, xách cậu lên như xách con gà, không chút ôn nhu đem theo bên mình.
Chờ hai thầy trò tẩy rửa trở về, Chu Tử Thư vừa vặn nghe được Ôn Khách Hành hỏi: "Nói ta nghe, vì sao A Nhứ là cha, ta là tiểu cha?"
"Bởi vì tiểu cha......"
"Khụ khụ......" Chu Tử Thư giả ho một tiếng, tươi cười trên mặt Niệm Tương chợt tắt: "Đương nhiên là bởi vì cha là chủ gia đình."
Ôn Khách Hành nhìn biểu tình đột nhiên đứng đắn của Niệm Tương, còn có biểu tình kỳ quái của Chu Tử Thư, cảm thấy có chỗ kỳ lạ, nhưng lại cảm thấy A Nhứ là chủ gia đình cũng không có vấn đề gì.
Lúc này Ôn Khách Hành còn không biết xưng hô này có một giai thoại cong vòng.
Chu Tử Thư mang theo Trương Thành Lĩnh đi tới, nhìn thấy đồ ăn còn nguyên vẹn trên bàn, khẽ nhếch khóe miệng.
"A Nhứ, hai người chậm quá đi!" Ôn Khách Hành thu hồi bàn tay đang dùng nội lực giữ ấm, cầm chiếc đũa tự nhiên gắp một khối cá vào trong chén của y: "Đói bụng rồi đúng không, mau mau mau, ăn thôi nào." Trưởng bối động đũa, hậu bối trong nhà mới theo thứ tự bắt đầu dùng cơm, Ôn Khách Hành lại gắp cho con gái mấy đũa thức ăn, rồi mới ăn cơm của mình.
Chu Tử Thư cảm thấy cá này hình như ngon hơn trước, ừm, ăn ngon đến lạ.
"Đúng rồi, A Nhứ, buổi chiều huynh cũng đừng dạy đồ đệ nữa, nhìn Thành Lĩnh mệt như vậy, cho nó nghỉ ngơi nửa ngày đi."
Nghe vậy, tiểu đáng thương Thành Lĩnh nước mắt lưng tròng nhìn Ôn Khách Hành, sư thúc tốt, cực kỳ cảm động.
Chu Tử Thư cảm thấy mình như là Hoàng Thế Nhân, Chu Bái Bì (?), Niệm Tương cũng nhanh chóng cầu tình giúp, y hừ lạnh một tiếng, cuối cùng vẫn đáp ứng.
Thành Lĩnh hoan hô nho nhỏ một tiếng, Ôn Khách Hành thấy vậy cũng cười ngây ngô theo, nhưng không quên dặn dò Thành Lĩnh sau này phải chăm chỉ luyện công.
Chu Tử Thư thảnh thơi uống một ngụm rượu, y sẽ không nói với họ, vốn dĩ buổi chiều y cũng không có ý định dạy đồ đệ.
Niệm Tương nhìn một màn trước mắt này, hơi hơi có chút cô đơn. Tính đến nay, nàng rời nhà đã lâu, hai người cha của nàng nhất định là rất nhớ nàng, Niệm Tương cũng rất nhớ bọn họ.
Một bàn tay ấm áp khẽ vuốt đầu Niệm Tương, Chu Tử Thư nhẹ giọng nói: "Ngày mai Diệp tiền bối tới, chúng ta hỏi ông ấy một chút xem có biện pháp gì có thể đưa con trở về không."
Niệm Tương cười nói: "Thật ra con không lo lắng cái này, chỉ là có chút nhớ cha và tiểu cha." Hiện tại ở cùng cha và tiểu cha cũng rất tốt, nhưng hai người vẫn không phải cha và tiểu cha thật sự của Niệm Tương.
Chu Tử Thư không muốn Niệm Tương khổ sở, liền nói sang chuyện khác: "Đông chí năm ngoái con trải qua như thế nào?"
"Thật ra cũng giống như bây giờ, người một nhà quây quần bên nhau. Thành Lĩnh ca ca sẽ mang theo mang theo tẩu tẩu trở về, có đôi khi, Ô Khê thúc thúc và Bắc Uyên thúc thúc sẽ đến thăm, họ ở lại ăn tết, khi đó vô cùng náo nhiệt."
Hai cha con ngây ngẩn, một đôi đũa quơ quơ trước mặt hai người, Ôn Khách Hành nói: "Cha con hai người, nhanh ăn cơm đi, chờ lát nữa lại nói tiếp, đồ ăn nguội cả rồi này!"
Niệm Tương lập tức ngồi thẳng người, ngoan ngoãn đáp: "Dạ, tiểu cha."
Chu Tử Thư nhướn mày nhìn Ôn Khách Hành, gia hỏa này, gần đây có chút kiêu ngạo nha!
Ôn Khách Hành híp mắt nhìn lại, nhưng không quá ba giây đã đâu hàng: "Khụ, ta vất vả làm lắm đó......"
Chu Tử Thư khẽ nhếch khóe miệng: "Ta cũng chưa nói không ăn...... ừm, tay nghề không tồi."
Đôi mắt cún con của Ôn Khách Hành lập tức sáng lên.
"Cho nên sau này cơm trong nhà đều giao cho đệ."
"A?" Ôn Khách Hành sợ ngây người: "Thật sự coi ta như nô bộc rồi đúng không?"
"Nếu không muốn thì......"
"Nguyện ý!" Ôn Khách Hành cười giả lả, nghiến răng nghiến lợi nói: "Có thể vì A Nhứ rửa tay làm canh, ta đương nhiên nguyện ý, vô cùng nguyện ý! Nha đầu, không cho cười trộm!"
"Phốc...... ha ha."
"Còn con nữa, tiểu tử thúi!"
"Dạ dạ dạ, sư thúc."
Dọc theo đường đi, người một nhà cãi nhau ầm ĩ, nhưng thật ra lại rất thảnh thơi tiêu sái. Sau khi hai người Ôn Chu mở rộng cửa lòng nói chuyện thẳng thắn vài đêm, Chu Tử Thư cảm thấy tốt hơn rất nhiều, sớm chiều ở chung, tình cảm hai người cũng càng ngày càng tăng, tuy không có hoàn toàn đâm thủng tầng giấy kia, nhưng ngay cả ngốc bạch ngọt Trương Thành Lĩnh cũng nhìn ra không khí ngọt ngào giữa hai người họ, càng đừng nói đến Niệm Tương luôn miệng "Cha" và "Tiểu cha" kế bên.
Khi đi ngang qua phái Tiên Hà, bốn người trùng hợp gặp được Tào Úy Ninh và Cố Tương.
Niệm Tương lại lần nữa thấy được tuyệt kỹ đổi sắc mặt của Ôn Khách Hành, vẻ mặt oán giận như cải trắng nhà mình bị heo ủi vậy.
Sau khi hai người mượn cớ đi ra ngoài, chỉ còn lại bốn tiểu bối, Niệm Tương liền nhích qua nhỏ giọng hỏi: "Tương cô cô, chừng nào thì người gả cho Tào cô phụ?"
"Tiểu nha đầu ngươi nói bậy gì đó!" Cố Tương lập tức nhảy dựng, nhín thoáng qua Tào Úy Ninh đang vô cùng vui vẻ bên cạnh, vội vàng phủ nhận: "Ai...... ai nói ta phải gả cho huynh ấy!"
Trong lúc đang cười đùa, Niệm Tương đột nhiên phát giác không đúng, không khí chung quanh không biết từ bao giờ đã có một đám người đằng đằng sát khí.
"Cô cô cẩn thận!"
Dư độc trên người Tào Úy Ninh vẫn còn, Cố Tương che chở hắn, Niệm Tương che chở Trương Thành Lĩnh, bốn người vừa đánh vừa lui, ra đến cửa khách điếm, lão ăn mày lúc nãy đột nhiên xông lên nhào về hướng Trương Thành Lĩnh, bị Cố Tương không chút do dự giết chết.
Tào Úy Ninh kinh hãi muốn nói gì đó, Niệm Tương một chân đá văng tay áo lão ăn mày kia, bắt lấy dao găm sắc bén khi nãy còn được lão cầm trong tay.
Tào Úy Ninh lập tức phản ứng lại vừa rồi mình đã trách lầm Cố Tương, tuy rằng hắn chỉ sợ Cố Tương ngộ sát người tốt sau này sẽ hối hận.
Cầm lòng không đậu mà ôm Cố Tương vào lòng, Tào Úy Ninh lòng còn sợ hãi nói: "Vẫn may muội không sao, vẫn may muội không sao......" Vẫn may vừa rồi Cố Tương không do dự mà ra tay, nếu nàng bởi vì vậy mà bị thương, hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bản thân.
"Ai ui, lúc này mà huynh làm gì vậy a?" Máu trên mặt Cố Tương đều dính lên người Tào Úy Ninh, Cố Tương ngượng ngùng muốn đẩy Tào Úy Ninh ra, nhưng Tào Úy Ninh lại ôm nàng thật chặt.
"A Tương, thực xin lỗi."
"A?" Cố Tương không rõ Tào Úy Ninh xin lỗi chuyện gì.
Nhưng chưa kịp đợi nàng hỏi, sát thủ lại không ngừng xông tới, bốn người chạy trốn, cũng may rất nhanh đã gặp được Ôn Chu còn có thêm Thẩm Thận, Ôn Khách Hành vừa ra tay, trực tiếp làm thịt hết đám sát thủ.
Mọi người tìm một nơi đặt chân, không biết sao lại thế này, Niệm Tương cảm thấy Thẩm Thận kia quả thực không vừa mắt, quả nhiên, nửa đêm Niệm Tương đang ngủ thì bị Chu Tử Thư nông nóng gọi tỉnh dậy, thế nên mới biết tiểu cha nhà mình bị Thẩm Thận kia chọc tức đến hộc máu hôn mê.
Kết quả dò mạch, buồn bực tích tụ tuy có, nội thương không có, nhưng nguyên nhân hôn mê là bởi vì bị dược vật nào đó phản phệ. Tuy rằng Niệm Tương kịp thời trị liệu, nhưng Ôn Khách Hành vẫn hôn mê suốt 3 ngày mới tỉnh lại.
Ôn Khách Hành tỉnh lại không bao lâu, đã đuổi Cố Tương và Tào Úy Ninh đi, chờ khi Niệm Tương biết thì hai người kia đã đi được một lúc.
Niệm Tương gấp muốn chết, còn tốt là Chu Tử Thư giải thích nói Cố Tương sẽ không cử hành nghi thức ở chỗ khác, mới nhẹ nhàng thở ra, lúc này Ôn Khách Hành mới biết được tương lai bi thảm của Cố Tương từ hai cha con.
"Khách hành bi cố hương...... Khách hành bi cố hương......" Niệm Tương đỏ hốc mắt nhìn hai người: "Cha, tiểu cha, nhất định phải giết Triệu Kính."
Chưa từng nghĩ cô nương tự tay mình nuôi lớn sẽ chết, hơn nữa còn chết trong hôn lễ của nàng. Cũng là lúc này, Ôn Khách Hành mới hiểu được hàm nghĩa tên của Niệm Tương.
"Triệu Kính!" Ôn Khách Hành nhớ tới khi còn bé mình dẫn sói vào nhà, cắn chặt môi.
Một bàn tay cầm lấy tay đang nắm chặt của Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư nhìn hắn nói: "Lão Ôn, ta đi cùng đệ."
Lên trời xuống đất, giết người chôn xác, ta cùng đệ.
Nước mắt chảy ra từ hốc mắt đỏ bừng, Ôn Khách Hành chậm rãi cúi đầu, tựa trán lên vai y, hạ giọng đáp: "Được. Chờ chữa khỏi thương thế của huynh, ta và huynh cùng đi tìm gã báo thù!"
Chu Tử Thư vỗ nhẹ sau lưng Ôn Khách Hành đáp ứng, lúc này y hoàn toàn không nghĩ tới người trong lòng y đã bắt đầu trộm lên kế hoạch, mà trong kế hoạch này lại không có y.
Sau khi tiễn Cố Tương và Tào Úy Ninh, lại đuổi Thẩm Thận chướng mắt đi, một nhà bốn người rốt cuộc chậm rãi về tới Tứ Quý sơn trang, nghỉ ngơi lấy lại sức, chờ đợi Diệp Bạch Y và phu phu Ô Khê.
"Ăm cơm! Lại đây bưng thức ăn!"
Ôn Khách Hành gọi một tiếng, Niệm Tương đang luyện chữ trên bàn đá trong sân buông bút lông trong tay, chạy như bay về phía hắn.
Nhìn thấy cá quế chiên xù trong tay Ôn Khách Hành, Niệm Tương lập tức cong mắt cười: "Là cá quế chiên xù con thích nhất! Để con để con!"
"Cẩn thận chút, cái này để ta bưng được rồi." Ôn Khách Hành né tay Niệm Tương, sau đó nhướng mày trừng Chu Tử Thư và Trương Thành Lĩnh còn đang luyện võ: "Thầy trò hai người nhanh đến bưng phụ thức ăn đi!"
Khi không dạy đồ đệ, Chu Tử Thư vẫn là một cao nhân ôn nhu, đôi tay chắp sau lưng, chậm rãi đi tới, Trương Thành Lĩnh mệt đến mồ hôi đầy đầu, ngồi dưới đất không thở ra hơi, nhìn dáng vẻ là không bưng thức ăn nổi.
"Ta nói này A Nhứ!" Thấy thế, Ôn Khách Hành lại lẩm bẩm: "Huynh có thể đừng đối xử tàn nhẫn với Thành Lĩnh như vậy được không, dục tốc bất đạt, đừng để bản thân mệt mỏi quá." Quan trọng nhất chính là, làm gì cũng không làm, cái gì cũng để hắn tự mình làm, Ôn Khách Hành đã trở thành người hầu toàn năng trong nhà.
Niệm Tương đi theo sau Ôn Khách Hành bưng một đĩa rau trộn, nghe vậy cười nói: "Nghiêm sư xuất cao đồ, cha có chừng mực, tiểu cha có chuyện gì có thể kêu con làm."
Ôn Khách Hành nhìn khuê nữ vô cùng ngoan ngoãn, cũng cười: "Xem nha đầu này, vô cùng tri kỷ, vô cùng hiểu chuyện! Hai người, nhanh đi rửa mặt rửa tay ăn cơm, bẩn muốn chết! Đi đi đi, mặc kệ bọn họ, chúng ta ăn trước, đồ ăn cũng sắp nguội rồi."
Bước chân Chu Tử Thư dừng lại, mặt không biểu tình nhìn nam nhân thúi có khuê nữ liền trở mặt bạc tình, cười lạnh một tiếng, xoay người đi đến trước mặt Thành Lĩnh, xách cậu lên như xách con gà, không chút ôn nhu đem theo bên mình.
Chờ hai thầy trò tẩy rửa trở về, Chu Tử Thư vừa vặn nghe được Ôn Khách Hành hỏi: "Nói ta nghe, vì sao A Nhứ là cha, ta là tiểu cha?"
"Bởi vì tiểu cha......"
"Khụ khụ......" Chu Tử Thư giả ho một tiếng, tươi cười trên mặt Niệm Tương chợt tắt: "Đương nhiên là bởi vì cha là chủ gia đình."
Ôn Khách Hành nhìn biểu tình đột nhiên đứng đắn của Niệm Tương, còn có biểu tình kỳ quái của Chu Tử Thư, cảm thấy có chỗ kỳ lạ, nhưng lại cảm thấy A Nhứ là chủ gia đình cũng không có vấn đề gì.
Lúc này Ôn Khách Hành còn không biết xưng hô này có một giai thoại cong vòng.
Chu Tử Thư mang theo Trương Thành Lĩnh đi tới, nhìn thấy đồ ăn còn nguyên vẹn trên bàn, khẽ nhếch khóe miệng.
"A Nhứ, hai người chậm quá đi!" Ôn Khách Hành thu hồi bàn tay đang dùng nội lực giữ ấm, cầm chiếc đũa tự nhiên gắp một khối cá vào trong chén của y: "Đói bụng rồi đúng không, mau mau mau, ăn thôi nào." Trưởng bối động đũa, hậu bối trong nhà mới theo thứ tự bắt đầu dùng cơm, Ôn Khách Hành lại gắp cho con gái mấy đũa thức ăn, rồi mới ăn cơm của mình.
Chu Tử Thư cảm thấy cá này hình như ngon hơn trước, ừm, ăn ngon đến lạ.
"Đúng rồi, A Nhứ, buổi chiều huynh cũng đừng dạy đồ đệ nữa, nhìn Thành Lĩnh mệt như vậy, cho nó nghỉ ngơi nửa ngày đi."
Nghe vậy, tiểu đáng thương Thành Lĩnh nước mắt lưng tròng nhìn Ôn Khách Hành, sư thúc tốt, cực kỳ cảm động.
Chu Tử Thư cảm thấy mình như là Hoàng Thế Nhân, Chu Bái Bì (?), Niệm Tương cũng nhanh chóng cầu tình giúp, y hừ lạnh một tiếng, cuối cùng vẫn đáp ứng.
Thành Lĩnh hoan hô nho nhỏ một tiếng, Ôn Khách Hành thấy vậy cũng cười ngây ngô theo, nhưng không quên dặn dò Thành Lĩnh sau này phải chăm chỉ luyện công.
Chu Tử Thư thảnh thơi uống một ngụm rượu, y sẽ không nói với họ, vốn dĩ buổi chiều y cũng không có ý định dạy đồ đệ.
Niệm Tương nhìn một màn trước mắt này, hơi hơi có chút cô đơn. Tính đến nay, nàng rời nhà đã lâu, hai người cha của nàng nhất định là rất nhớ nàng, Niệm Tương cũng rất nhớ bọn họ.
Một bàn tay ấm áp khẽ vuốt đầu Niệm Tương, Chu Tử Thư nhẹ giọng nói: "Ngày mai Diệp tiền bối tới, chúng ta hỏi ông ấy một chút xem có biện pháp gì có thể đưa con trở về không."
Niệm Tương cười nói: "Thật ra con không lo lắng cái này, chỉ là có chút nhớ cha và tiểu cha." Hiện tại ở cùng cha và tiểu cha cũng rất tốt, nhưng hai người vẫn không phải cha và tiểu cha thật sự của Niệm Tương.
Chu Tử Thư không muốn Niệm Tương khổ sở, liền nói sang chuyện khác: "Đông chí năm ngoái con trải qua như thế nào?"
"Thật ra cũng giống như bây giờ, người một nhà quây quần bên nhau. Thành Lĩnh ca ca sẽ mang theo mang theo tẩu tẩu trở về, có đôi khi, Ô Khê thúc thúc và Bắc Uyên thúc thúc sẽ đến thăm, họ ở lại ăn tết, khi đó vô cùng náo nhiệt."
Hai cha con ngây ngẩn, một đôi đũa quơ quơ trước mặt hai người, Ôn Khách Hành nói: "Cha con hai người, nhanh ăn cơm đi, chờ lát nữa lại nói tiếp, đồ ăn nguội cả rồi này!"
Niệm Tương lập tức ngồi thẳng người, ngoan ngoãn đáp: "Dạ, tiểu cha."
Chu Tử Thư nhướn mày nhìn Ôn Khách Hành, gia hỏa này, gần đây có chút kiêu ngạo nha!
Ôn Khách Hành híp mắt nhìn lại, nhưng không quá ba giây đã đâu hàng: "Khụ, ta vất vả làm lắm đó......"
Chu Tử Thư khẽ nhếch khóe miệng: "Ta cũng chưa nói không ăn...... ừm, tay nghề không tồi."
Đôi mắt cún con của Ôn Khách Hành lập tức sáng lên.
"Cho nên sau này cơm trong nhà đều giao cho đệ."
"A?" Ôn Khách Hành sợ ngây người: "Thật sự coi ta như nô bộc rồi đúng không?"
"Nếu không muốn thì......"
"Nguyện ý!" Ôn Khách Hành cười giả lả, nghiến răng nghiến lợi nói: "Có thể vì A Nhứ rửa tay làm canh, ta đương nhiên nguyện ý, vô cùng nguyện ý! Nha đầu, không cho cười trộm!"
"Phốc...... ha ha."
"Còn con nữa, tiểu tử thúi!"
"Dạ dạ dạ, sư thúc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất