Chương 11
Sáng hôm sau, Chu Lạc dậy sớm hơn mọi ngày, Chử Tuân vẫn ngủ trong lòng anh. Tối qua nhóc quỷ quấn người này không khác nào đứa bé ba tuổi, nhất quyết đòi Chu Lạc phải ôm phải dỗ mới chịu ngủ. Chu Lạc đành phải ôm cậu, nhẹ nhàng vỗ lên lưng như hồi nhỏ cậu gặp ác mộng, dỗ cậu ngủ.
Chu Lạc nhẹ nhàng nhấc tay cậu xuống khỏi hông mình, nhổm người dậy xem lưng cậu, cũng may vết thương không rỉ máu nữa, để ý mấy ngày là không sao.
Chu Lạc vén chăn xuống giường, hôm nay anh phải đến Thanh Bang nói chuyện với Trì Chí. Chỉ có vài người biết chuyện họ đến Tháp Cốc, rốt cuộc thông tin này rò rỉ ra từ đâu? Chuyện này không đơn giản, Chu Lạc buộc phải tra rõ ràng.
Chu Lạc lấy một chiếc sơ mi đen trong tủ ra khoác lên người, sau đó lại tròng đai giữ áo sơ mi lên đùi. Chử Tuân đã tỉnh từ lâu, nằm trên giường chống đầu nhìn thân dưới của Chu Lạc. Chu Lạc kẹp áo xong, chuẩn bị mặc quần, Chử Tuân bỗng nói: “Chú ra ngoài ạ?”
Chu Lạc xoay người, vứt quần sang một bên, tới cạnh giường xoa đầu Chử Tuân, “Dậy rồi à? Còn đau không?”
Chử Tuân dụi vào tay Chu Lạc như cún con, lắc đầu, “Hết đau rồi, chú đi tìm Trì Chí à?”
“Ừ, chuyện này còn nhiều nghi vấn, chú phải hỏi rõ ràng.” Chu Lạc nói xong bèn quay người tới cạnh cửa sổ, vươn tay buộc túm tóc sau đầu. Lúc anh giơ tay, áo sơ mi kéo theo đai kẹp trên đùi, ịn ra một đường cong nơi bắp đùi và mông anh.
Chử Tuân mỹ mãn ngắm nhìn, đến khi Chu Lạc mặc quần, chặn đứng tầm nhìn của cậu, cậu mới thất vọng thở dài, “Cháu không ưa tên Trì Chí đó từ lâu rồi, rõ ràng trước lúc chết bố cháu giao Thanh Bang cho chú. Hắn ta thì hay rồi, ỷ có mấy trưởng lão ủng hộ mà đẩy chú xuống. Mấy năm qua, chuyện gì đâm chém máu me là bảo chú làm, hắn ta thì yên ổn núp sau kiếm tiền hưởng lạc. Nói không chừng chuyện này là hắn ta âm thầm giở trò đó.”
Chu Lạc đến cạnh giường nhéo mặt cậu, “Đừng nói hắn như vậy. Có thế nào hắn ta cũng là người bố cháu tin tưởng nhất khi còn sống, cháu nên gọi hắn ta là chú.”
Chử Tuân cười khẩy, “Cháu chỉ có một người chú là chú thôi, hắn ta thì chú cái gì.”
Chu Lạc mỉm cười rút một điếu thuốc, đứng cạnh giường mồi lửa, “Chuyện các trưởng lão Trì Chí cũng không thay đổi được, chú không trách hắn ta. Khi đó nếu hắn ta không tiếp quản Thanh Bang theo ý trưởng lão mà đổi lại là chú, Thanh Bang sẽ rơi vào nội chiến, không biết bây giờ sẽ thành ra thế nào.”
“Nhưng chuyện chúng ta đến Tháp Cốc là bí mật tuyệt đối, ngoài bốn người chúng ta chỉ có mình Trì Chí biết. Nếu không phải hắn ta tuồn tin ra ngoài thì còn ai được nữa?” Chử Tuân nói xong bèn vươn tay lấy điếu thuốc trên tay Chu Lạc, rít hai ngụm rồi nhét lại vào miệng anh.
“Muốn hút cũng không biết lấy điếu khác mà hút, suốt ngày giành của chú.” Chu Lạc rít một hơi thuốc bạc hà, nhìn Chử Tuân qua làn khói mờ, mắng cậu.
Chử Tuân đắc chí ra mặt, híp mắt cười với Chu Lạc, “Thuốc chú từng hút thơm hơn.”
Chu Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, kẹp điếu thuốc đứng cạnh cửa sổ: “Đúng là trước lúc chúng ta đi chỉ có hắn biết, nhưng chú và Triệu Lỗi cùng rời Hi Đảo hai ngày, nhân viên ở mấy khách sạn và hộp đêm của chú cũng biết hết. Có lẽ họ không biết chú đi đâu, nhưng chỉ cần truyền thông tin này ra, người họ Kim ắt sẽ nghĩ ra. Vậy nên chỉ nghi ngờ hắn ta là không công bằng.”
Chử Tuân xuống giường, rút một điếu thuốc đứng sau lưng Chu Lạc. Thân trên cậu vẫn quấn băng gạc, bên dưới chỉ mặc độc chiếc quần lót đen, phơi bày cặp chân thon dài và vòng eo khỏe khoắn, “Thế cũng vẫn đáng nghi.”
Chu Lạc quay lại nhìn cậu, “Chú tin hắn, dù hắn ta nhát gan lại ham tiền, nhưng bản tính không xấu. Chú vẫn nhớ rõ hắn ta đỡ cho bố cháu một dao. Chỉ riêng chuyện này đã đủ để chú không tranh giành chức quản lý Thanh Bang với hắn ta rồi.”
Bố Chử Tuân là Chử Xuyên, chủ nhân đời trước của Thanh Bang, là một người nhân hậu và lương thiện. Chử Xuyên kế thừa di nguyện của bố mình, kiên quyết không để một hạt ma túy nào lọt vào Hi Đảo. Nhà họ Kim giở đủ thứ trò, từ sáng vào tối, nhưng Chử Xuyên nhất quyết không chịu, vậy nên nhà họ Kim bèn nhắm vào mẹ của Chử Tuân, Julia.
Không ai biết tại sao Julia lại nghiện ma túy, chỉ biết đến khi phát hiện bà đã nghiện nặng rồi. Chử Xuyên bận rộn quanh năm, ngày càng ít thời gian ở bên Julia. Julia là một người phụ nữ vô cùng lãng mạn, bà khao khát tình yêu và sự bầu bạn của chồng mình, tiếc là Chử Xuyên không làm được. Tâm trạng của Julia ngày càng tồi tệ, mâu thuẫn giữa hai người cũng ngày càng lớn. Hồi nhỏ, Chử Tuân thường xuyên thấy họ cãi nhau, mỗi lúc như vậy, Chử Tuân bé nhỏ lại trốn trong tủ quần áo, để người giúp việc không tìm thấy cậu. Lúc đó bố mẹ sẽ phải chú ý đến cậu, đi tìm cậu, không cãi nhau nữa.
Julia nghiện ma túy, trước giờ Thanh Bang vẫn quan niệm không được đụng vào thuốc phiện, vậy mà vợ của người đứng đầu Thanh Bang lại nghiện thuốc, chuyện này chẳng khác nào đánh thẳng vào mặt Chử Xuyên. Nhưng Chử Xuyên chưa kịp làm gì, Julia đã chết.
Julia chết vì ngộ độc một loại ma túy mới, loại ma túy này chưa từng được buôn bán trên đảo, không ai biết Julia đã lấy loại thuốc này ở đâu, đến khi phát hiện bà đã chết vì ngộ độc.
Từ đó, nhà họ Chử và nhà họ Kim hoàn toàn trở mặt. Dù không tìm thấy bằng chứng khẳng định cái chết của Julia là do nhà họ Kim gây nên, nhưng thật ra cũng không cần bằng chứng xác thực nào khác. Ngoài nhà họ Kim, ai lại dám mạo hiểm đối đầu với nhà họ Chử dụ dỗ Julia hít thuốc phiên, ai có thể sản xuất thuốc phiện mới, đã vậy còn cả gan để vợ của thủ lĩnh Thanh Bang thử thuốc?
Sau cái chết của Julia, Chử Xuyên điên cuồng phá hoại việc làm ăn của nhà họ Kim, khi đó, đến nhà họ Mạch ở Tháp Cốc cũng không dám công khai làm ăn với họ, việc làm ăn của nhà họ Kim trên đảo tụt dốc không phanh.
Đó cũng là lúc Chu Lạc được phái đến chỗ Chử Tuân.
Hai năm trước khi Julia qua đời, Chử Tuân luôn ở trong trạng thái không ai quan tâm, lúc đó Chử Tuân rất hướng nội, tính cách lạnh lùng, cả ngày không nói chuyện với ai.
Lần đầu tiên Chử Tuân gặp Chu Lạc là trong một con ngõ nhỏ. Hôm đó cậu bắt gặp một chú mèo mướp bị thương trong ngõ, không biết thứ gì đã đâm vào vuốt của nó, Chử Tuân ngồi xổm xuống xử lý vết thương giúp mèo mướp. Lúc đó bỗng có bốn, năm bé trai trạc tuổi Chử Tuân vào ngõ, mấy đứa bé này là con cháu trong nhà mấy trưởng lão Thanh Bang, Chử Tuân vốn khó gần, không chơi với mấy người bạn cùng tuổi. Mấy đứa bé này cũng không thích Chử Tuân, suốt ngày nghĩ cách bắt nạt cậu. Lần nào chúng cũng kết bè kết phái chặn Chử Tuân, Chử Tuân không đánh lại, thường xuyên bị thương. Nhưng cậu lại cứng đầu, có bị đánh bầm dập cũng không mách Chử Xuyên.
Thật ra cậu cũng có đôi chút oán trách Chử Xuyên, trẻ con nào biết chuyện lớn lao gì, cậu chỉ thấy thương mẹ mình, cũng vì vậy mà oán trách người bố không mấy khi xuất hiện của mình.
Đứa bé cầm đầu trong đám kia hất mặt đi tới, khiêu khích: “Ôi, cậu chủ nhỏ đang chơi gì thế? Hóa ra là con mèo mướp bị thương à, thứ súc sinh này sao có thể làm bẩn tay cậu được. Mấy người các cậu, mang con súc sinh kia lại đây cho tôi chơi.”
Mấy đứa bé này đều không lớn, nhưng cũng đã ra dáng một tập thể rồi. Mấy đứa nhóc đằng sau nghe vậy, lập tức đi về phía Chử Tuân, muốn cướp con mèo trong tay cậu. Không ngờ Chử Tuân lại ôm con mèo đứng dậy, nhấc chân đã người gần cậu nhất, “Cút, đừng đụng vào nó.”
Trước giờ luôn là chúng bắt nạt Chử Tuân, bây giờ lại bị Chử Tuân đánh, sao chúng bỏ qua cho cậu được. Mấy đứa bé nhào lên vây quanh Chử Tuân, đẩy cậu xuống đất đánh đấm, Chử Tuân cong người không kêu rên, mở áo ra che chắn cho chú mèo nhỏ yếu ớt, mặc chúng đánh chửi.
Đúng lúc này, bỗng một giọng nói vang lên trong ngõ, “Làm gì đấy mấy thằng ranh con kia!”
Chu Lạc ngậm điếu thuốc, chẳng mấy chốc đã đá bay đứa trẻ con kia, “Có ngon thì solo, ỷ đông bắt nạt người khác thì ra cái hồn gì?”
Đứa trẻ cầm đầu vô cùng huênh hoang, chúng là con cháu nhà trưởng lão Thanh Bang, ngang ngược càn quấy trên đảo đã quen, “Anh là cái thá gì? Dám đẩy tôi à? Tôi về nhà mách bố, cho người đến đánh chết anh có tin không?”
Chu Lạc rít một hơi, không thèm nhìn đám trẻ con sau lưng mà kéo Chử Tuân dậy trước, “Ôi chao, sợ quá cơ, nhanh cút về khóc lóc mách bố đi, tao nhờ ở đây nhé.”
Đứa nhóc kia bị Chu Lạc đánh một trận, cực kỳ mất mặt, tức giận quay lại nói với mấy đứa khác, “Các anh em, nó chỉ có một mình thôi, chúng ta sợ gì chứ, cùng lên, đánh chết nó.”
Dứt lời, đám trẻ con kia ùa lên vây lấy Chu Lạc, chúng kết bè kết phái bắt nạt người khác thành quen, còn tưởng làm vậy là vô địch. Chu Lạc lười biếng lườm chúng, ném điếu thuốc xuống đất di nát, “Tới đi, lên cùng lúc luôn, đừng mất thời gian của bố.”
Đó là lần đầu tiên Chử Tuân gặp Chu Lạc, cậu bị thương khắp người nằm trong vũng bùn, mở mắt ra đã thấy Chu Lạc đứng trên cao. Ánh nắng giữa hè chiếu xuống người Chu Lạc, khói thuốc trong miệng anh mờ mịt khiến Chử Tuân không thể nhìn rõ mặt. Trong mắt cậu chỉ có đôi môi đỏ mọng và nốt ruồi xinh đẹp nơi khóe miệng anh.
Sau này Chu Lạc mới biết người mình cứu là Chử Tuân, cậu chủ nhỏ nhà họ Chử. Lúc đó anh cũng không biết thân phận của cậu, chỉ thấy Chử Tuân đáng thương mới cứu. Anh ghét nhất là kết bè phái bắt nạt người khác, hồi nhỏ anh cũng từng bị đánh như vậy, nên không muốn những đứa trẻ khác cũng bị bắt nạt.
Năm đó Chử Tuân sáu tuổi, Chu Lạc mười ba tuổi. Chử Xuyên phái Chu Lạc đến bảo vệ Chử Tuân, Chu Lạc bèn dắt Chử Tuân đi khắp nơi. Chử Tuân không hay nói chuyện với mọi người, Chu Lạc bèn chọc cậu, trẻ con đều rất dễ chọc cười, chưa nói mấy câu Chử Tuân bé nhỏ đã bị Chu Lạc đùa đỏ mặt. Lâu dần, Chử Tuân bắt đầu nói chuyện với người khác, mà người khác cũng chỉ là Chu Lạc, còn cậu vẫn lạnh mặt im ỉm với tất cả mọi người, đến Chử Xuyên cũng không thèm quan tâm. Lúc đó Chử Xuyên còn hay đùa, ông nói Chử Tuân chỉ gần gũi với Chu Lạc, không thèm nhận cả bố.
Từ khi có Chu Lạc ở bên cạnh, không còn ai dám bắt nạt Chử Tuân nữa. Chu Lạc nói với Chử Tuân, sau này có ai đánh cậu, cậu phải đánh lại gấp đôi, không đánh lại cũng phải đánh, cứ liều với họ họ sẽ sợ, đàn ông quyết không thể yếu đuối. Chử Tuân đăm chiêu gật đầu, nói đã biết.
Ngoài chơi với Chử Tuân, thỉnh thoảng Chu Lạc cũng dẫn anh em ra ngoài đánh nhau giành địa bàn. Lần nào anh cũng dắt Chử Tuân theo, lúc đánh nhau thì cho cậu ngồi lên chiếc ghế nhỏ bên cạnh, chuẩn bị sẵn hạt dưa và coca, bảo Chử Tuân vừa ăn vừa đợi mình.
Chử Tuân rất ngoan, ngồi yên trên ghế cắn hạt dưa, nhìn Chu Lạc đánh đám người kia kêu oai oái. Chử Tuân vui vẻ ngồi nhìn, cười tươi như hoa. Từ lúc đó, trong lòng Chử Tuân, Chu Lạc là vô địch. Chu Lạc có dáng vẻ đàn ông nên có, Chử Tuân bé nhỏ thầm quyết tâm, mình cũng phải trở thành người đàn ông như Chu Lạc.
Chu Lạc nhẹ nhàng nhấc tay cậu xuống khỏi hông mình, nhổm người dậy xem lưng cậu, cũng may vết thương không rỉ máu nữa, để ý mấy ngày là không sao.
Chu Lạc vén chăn xuống giường, hôm nay anh phải đến Thanh Bang nói chuyện với Trì Chí. Chỉ có vài người biết chuyện họ đến Tháp Cốc, rốt cuộc thông tin này rò rỉ ra từ đâu? Chuyện này không đơn giản, Chu Lạc buộc phải tra rõ ràng.
Chu Lạc lấy một chiếc sơ mi đen trong tủ ra khoác lên người, sau đó lại tròng đai giữ áo sơ mi lên đùi. Chử Tuân đã tỉnh từ lâu, nằm trên giường chống đầu nhìn thân dưới của Chu Lạc. Chu Lạc kẹp áo xong, chuẩn bị mặc quần, Chử Tuân bỗng nói: “Chú ra ngoài ạ?”
Chu Lạc xoay người, vứt quần sang một bên, tới cạnh giường xoa đầu Chử Tuân, “Dậy rồi à? Còn đau không?”
Chử Tuân dụi vào tay Chu Lạc như cún con, lắc đầu, “Hết đau rồi, chú đi tìm Trì Chí à?”
“Ừ, chuyện này còn nhiều nghi vấn, chú phải hỏi rõ ràng.” Chu Lạc nói xong bèn quay người tới cạnh cửa sổ, vươn tay buộc túm tóc sau đầu. Lúc anh giơ tay, áo sơ mi kéo theo đai kẹp trên đùi, ịn ra một đường cong nơi bắp đùi và mông anh.
Chử Tuân mỹ mãn ngắm nhìn, đến khi Chu Lạc mặc quần, chặn đứng tầm nhìn của cậu, cậu mới thất vọng thở dài, “Cháu không ưa tên Trì Chí đó từ lâu rồi, rõ ràng trước lúc chết bố cháu giao Thanh Bang cho chú. Hắn ta thì hay rồi, ỷ có mấy trưởng lão ủng hộ mà đẩy chú xuống. Mấy năm qua, chuyện gì đâm chém máu me là bảo chú làm, hắn ta thì yên ổn núp sau kiếm tiền hưởng lạc. Nói không chừng chuyện này là hắn ta âm thầm giở trò đó.”
Chu Lạc đến cạnh giường nhéo mặt cậu, “Đừng nói hắn như vậy. Có thế nào hắn ta cũng là người bố cháu tin tưởng nhất khi còn sống, cháu nên gọi hắn ta là chú.”
Chử Tuân cười khẩy, “Cháu chỉ có một người chú là chú thôi, hắn ta thì chú cái gì.”
Chu Lạc mỉm cười rút một điếu thuốc, đứng cạnh giường mồi lửa, “Chuyện các trưởng lão Trì Chí cũng không thay đổi được, chú không trách hắn ta. Khi đó nếu hắn ta không tiếp quản Thanh Bang theo ý trưởng lão mà đổi lại là chú, Thanh Bang sẽ rơi vào nội chiến, không biết bây giờ sẽ thành ra thế nào.”
“Nhưng chuyện chúng ta đến Tháp Cốc là bí mật tuyệt đối, ngoài bốn người chúng ta chỉ có mình Trì Chí biết. Nếu không phải hắn ta tuồn tin ra ngoài thì còn ai được nữa?” Chử Tuân nói xong bèn vươn tay lấy điếu thuốc trên tay Chu Lạc, rít hai ngụm rồi nhét lại vào miệng anh.
“Muốn hút cũng không biết lấy điếu khác mà hút, suốt ngày giành của chú.” Chu Lạc rít một hơi thuốc bạc hà, nhìn Chử Tuân qua làn khói mờ, mắng cậu.
Chử Tuân đắc chí ra mặt, híp mắt cười với Chu Lạc, “Thuốc chú từng hút thơm hơn.”
Chu Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, kẹp điếu thuốc đứng cạnh cửa sổ: “Đúng là trước lúc chúng ta đi chỉ có hắn biết, nhưng chú và Triệu Lỗi cùng rời Hi Đảo hai ngày, nhân viên ở mấy khách sạn và hộp đêm của chú cũng biết hết. Có lẽ họ không biết chú đi đâu, nhưng chỉ cần truyền thông tin này ra, người họ Kim ắt sẽ nghĩ ra. Vậy nên chỉ nghi ngờ hắn ta là không công bằng.”
Chử Tuân xuống giường, rút một điếu thuốc đứng sau lưng Chu Lạc. Thân trên cậu vẫn quấn băng gạc, bên dưới chỉ mặc độc chiếc quần lót đen, phơi bày cặp chân thon dài và vòng eo khỏe khoắn, “Thế cũng vẫn đáng nghi.”
Chu Lạc quay lại nhìn cậu, “Chú tin hắn, dù hắn ta nhát gan lại ham tiền, nhưng bản tính không xấu. Chú vẫn nhớ rõ hắn ta đỡ cho bố cháu một dao. Chỉ riêng chuyện này đã đủ để chú không tranh giành chức quản lý Thanh Bang với hắn ta rồi.”
Bố Chử Tuân là Chử Xuyên, chủ nhân đời trước của Thanh Bang, là một người nhân hậu và lương thiện. Chử Xuyên kế thừa di nguyện của bố mình, kiên quyết không để một hạt ma túy nào lọt vào Hi Đảo. Nhà họ Kim giở đủ thứ trò, từ sáng vào tối, nhưng Chử Xuyên nhất quyết không chịu, vậy nên nhà họ Kim bèn nhắm vào mẹ của Chử Tuân, Julia.
Không ai biết tại sao Julia lại nghiện ma túy, chỉ biết đến khi phát hiện bà đã nghiện nặng rồi. Chử Xuyên bận rộn quanh năm, ngày càng ít thời gian ở bên Julia. Julia là một người phụ nữ vô cùng lãng mạn, bà khao khát tình yêu và sự bầu bạn của chồng mình, tiếc là Chử Xuyên không làm được. Tâm trạng của Julia ngày càng tồi tệ, mâu thuẫn giữa hai người cũng ngày càng lớn. Hồi nhỏ, Chử Tuân thường xuyên thấy họ cãi nhau, mỗi lúc như vậy, Chử Tuân bé nhỏ lại trốn trong tủ quần áo, để người giúp việc không tìm thấy cậu. Lúc đó bố mẹ sẽ phải chú ý đến cậu, đi tìm cậu, không cãi nhau nữa.
Julia nghiện ma túy, trước giờ Thanh Bang vẫn quan niệm không được đụng vào thuốc phiện, vậy mà vợ của người đứng đầu Thanh Bang lại nghiện thuốc, chuyện này chẳng khác nào đánh thẳng vào mặt Chử Xuyên. Nhưng Chử Xuyên chưa kịp làm gì, Julia đã chết.
Julia chết vì ngộ độc một loại ma túy mới, loại ma túy này chưa từng được buôn bán trên đảo, không ai biết Julia đã lấy loại thuốc này ở đâu, đến khi phát hiện bà đã chết vì ngộ độc.
Từ đó, nhà họ Chử và nhà họ Kim hoàn toàn trở mặt. Dù không tìm thấy bằng chứng khẳng định cái chết của Julia là do nhà họ Kim gây nên, nhưng thật ra cũng không cần bằng chứng xác thực nào khác. Ngoài nhà họ Kim, ai lại dám mạo hiểm đối đầu với nhà họ Chử dụ dỗ Julia hít thuốc phiên, ai có thể sản xuất thuốc phiện mới, đã vậy còn cả gan để vợ của thủ lĩnh Thanh Bang thử thuốc?
Sau cái chết của Julia, Chử Xuyên điên cuồng phá hoại việc làm ăn của nhà họ Kim, khi đó, đến nhà họ Mạch ở Tháp Cốc cũng không dám công khai làm ăn với họ, việc làm ăn của nhà họ Kim trên đảo tụt dốc không phanh.
Đó cũng là lúc Chu Lạc được phái đến chỗ Chử Tuân.
Hai năm trước khi Julia qua đời, Chử Tuân luôn ở trong trạng thái không ai quan tâm, lúc đó Chử Tuân rất hướng nội, tính cách lạnh lùng, cả ngày không nói chuyện với ai.
Lần đầu tiên Chử Tuân gặp Chu Lạc là trong một con ngõ nhỏ. Hôm đó cậu bắt gặp một chú mèo mướp bị thương trong ngõ, không biết thứ gì đã đâm vào vuốt của nó, Chử Tuân ngồi xổm xuống xử lý vết thương giúp mèo mướp. Lúc đó bỗng có bốn, năm bé trai trạc tuổi Chử Tuân vào ngõ, mấy đứa bé này là con cháu trong nhà mấy trưởng lão Thanh Bang, Chử Tuân vốn khó gần, không chơi với mấy người bạn cùng tuổi. Mấy đứa bé này cũng không thích Chử Tuân, suốt ngày nghĩ cách bắt nạt cậu. Lần nào chúng cũng kết bè kết phái chặn Chử Tuân, Chử Tuân không đánh lại, thường xuyên bị thương. Nhưng cậu lại cứng đầu, có bị đánh bầm dập cũng không mách Chử Xuyên.
Thật ra cậu cũng có đôi chút oán trách Chử Xuyên, trẻ con nào biết chuyện lớn lao gì, cậu chỉ thấy thương mẹ mình, cũng vì vậy mà oán trách người bố không mấy khi xuất hiện của mình.
Đứa bé cầm đầu trong đám kia hất mặt đi tới, khiêu khích: “Ôi, cậu chủ nhỏ đang chơi gì thế? Hóa ra là con mèo mướp bị thương à, thứ súc sinh này sao có thể làm bẩn tay cậu được. Mấy người các cậu, mang con súc sinh kia lại đây cho tôi chơi.”
Mấy đứa bé này đều không lớn, nhưng cũng đã ra dáng một tập thể rồi. Mấy đứa nhóc đằng sau nghe vậy, lập tức đi về phía Chử Tuân, muốn cướp con mèo trong tay cậu. Không ngờ Chử Tuân lại ôm con mèo đứng dậy, nhấc chân đã người gần cậu nhất, “Cút, đừng đụng vào nó.”
Trước giờ luôn là chúng bắt nạt Chử Tuân, bây giờ lại bị Chử Tuân đánh, sao chúng bỏ qua cho cậu được. Mấy đứa bé nhào lên vây quanh Chử Tuân, đẩy cậu xuống đất đánh đấm, Chử Tuân cong người không kêu rên, mở áo ra che chắn cho chú mèo nhỏ yếu ớt, mặc chúng đánh chửi.
Đúng lúc này, bỗng một giọng nói vang lên trong ngõ, “Làm gì đấy mấy thằng ranh con kia!”
Chu Lạc ngậm điếu thuốc, chẳng mấy chốc đã đá bay đứa trẻ con kia, “Có ngon thì solo, ỷ đông bắt nạt người khác thì ra cái hồn gì?”
Đứa trẻ cầm đầu vô cùng huênh hoang, chúng là con cháu nhà trưởng lão Thanh Bang, ngang ngược càn quấy trên đảo đã quen, “Anh là cái thá gì? Dám đẩy tôi à? Tôi về nhà mách bố, cho người đến đánh chết anh có tin không?”
Chu Lạc rít một hơi, không thèm nhìn đám trẻ con sau lưng mà kéo Chử Tuân dậy trước, “Ôi chao, sợ quá cơ, nhanh cút về khóc lóc mách bố đi, tao nhờ ở đây nhé.”
Đứa nhóc kia bị Chu Lạc đánh một trận, cực kỳ mất mặt, tức giận quay lại nói với mấy đứa khác, “Các anh em, nó chỉ có một mình thôi, chúng ta sợ gì chứ, cùng lên, đánh chết nó.”
Dứt lời, đám trẻ con kia ùa lên vây lấy Chu Lạc, chúng kết bè kết phái bắt nạt người khác thành quen, còn tưởng làm vậy là vô địch. Chu Lạc lười biếng lườm chúng, ném điếu thuốc xuống đất di nát, “Tới đi, lên cùng lúc luôn, đừng mất thời gian của bố.”
Đó là lần đầu tiên Chử Tuân gặp Chu Lạc, cậu bị thương khắp người nằm trong vũng bùn, mở mắt ra đã thấy Chu Lạc đứng trên cao. Ánh nắng giữa hè chiếu xuống người Chu Lạc, khói thuốc trong miệng anh mờ mịt khiến Chử Tuân không thể nhìn rõ mặt. Trong mắt cậu chỉ có đôi môi đỏ mọng và nốt ruồi xinh đẹp nơi khóe miệng anh.
Sau này Chu Lạc mới biết người mình cứu là Chử Tuân, cậu chủ nhỏ nhà họ Chử. Lúc đó anh cũng không biết thân phận của cậu, chỉ thấy Chử Tuân đáng thương mới cứu. Anh ghét nhất là kết bè phái bắt nạt người khác, hồi nhỏ anh cũng từng bị đánh như vậy, nên không muốn những đứa trẻ khác cũng bị bắt nạt.
Năm đó Chử Tuân sáu tuổi, Chu Lạc mười ba tuổi. Chử Xuyên phái Chu Lạc đến bảo vệ Chử Tuân, Chu Lạc bèn dắt Chử Tuân đi khắp nơi. Chử Tuân không hay nói chuyện với mọi người, Chu Lạc bèn chọc cậu, trẻ con đều rất dễ chọc cười, chưa nói mấy câu Chử Tuân bé nhỏ đã bị Chu Lạc đùa đỏ mặt. Lâu dần, Chử Tuân bắt đầu nói chuyện với người khác, mà người khác cũng chỉ là Chu Lạc, còn cậu vẫn lạnh mặt im ỉm với tất cả mọi người, đến Chử Xuyên cũng không thèm quan tâm. Lúc đó Chử Xuyên còn hay đùa, ông nói Chử Tuân chỉ gần gũi với Chu Lạc, không thèm nhận cả bố.
Từ khi có Chu Lạc ở bên cạnh, không còn ai dám bắt nạt Chử Tuân nữa. Chu Lạc nói với Chử Tuân, sau này có ai đánh cậu, cậu phải đánh lại gấp đôi, không đánh lại cũng phải đánh, cứ liều với họ họ sẽ sợ, đàn ông quyết không thể yếu đuối. Chử Tuân đăm chiêu gật đầu, nói đã biết.
Ngoài chơi với Chử Tuân, thỉnh thoảng Chu Lạc cũng dẫn anh em ra ngoài đánh nhau giành địa bàn. Lần nào anh cũng dắt Chử Tuân theo, lúc đánh nhau thì cho cậu ngồi lên chiếc ghế nhỏ bên cạnh, chuẩn bị sẵn hạt dưa và coca, bảo Chử Tuân vừa ăn vừa đợi mình.
Chử Tuân rất ngoan, ngồi yên trên ghế cắn hạt dưa, nhìn Chu Lạc đánh đám người kia kêu oai oái. Chử Tuân vui vẻ ngồi nhìn, cười tươi như hoa. Từ lúc đó, trong lòng Chử Tuân, Chu Lạc là vô địch. Chu Lạc có dáng vẻ đàn ông nên có, Chử Tuân bé nhỏ thầm quyết tâm, mình cũng phải trở thành người đàn ông như Chu Lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất