Chương 45
Edit: Phong Nguyệt
Tần lão phu nhân không ngờ Tần Vịnh dám đoạn tuyệt quan hệ với Tần gia, tức tới nỗi muốn ngất tại chỗ.
Đoạn tuyệt quan hệ và phân gia khác nhau, cũng khác với bị trục xuất khỏi gia môn.
Phân gia phải kiểm kê tài sản trong nhà, dựa theo phòng đầu mà chia đều, tương đương với giải tán, ở thời đại này, phân gia là chuyện thế gia đại tộc có chết cũng không chịu làm; Về trục xuất khỏi gia môn, chỉ có những kẻ phạm trọng tội như thông đồng với địch bán nước mới bị khai trừ khỏi từ đường tông tộc, tước bỏ dòng họ.
Đoạn tuyệt quan hệ…
Không có nghi thức đoạn tuyệt quan hệ, nhưng nếu con hậu đại nhất quyết rời khỏi tông tộc, muốn cắt đứt quan hệ với dòng chính, thậm chí không cần gia sản, không cần danh vọng thì cũng không thể ngăn cản.
Lẽ ra Tần lão phu nhân nên ngăn cản, Tần Vịnh rời đi sẽ ảnh hưởng thanh danh của Tần gia.
Tần Cửu Tịch không còn, Từ gia náo loạn, dù có đóng cửa lớn cũng không thể ngăn được lời xì xào bàn tán.
Phòng Tần Vịnh vốn chịu uất ức, hiện giờ lại đoạn tuyệt quan hệ với tông tộc, xì xầm bên ngoài có thể dìm chết Tần gia.
Tần lão phu nhân tuổi đã cao, cộng thêm mới sáng sớm bị kích thích, thân thể không chịu nổi, đầu óc hồ đồ, bà ta nổi cơn thịnh nộ: “Cút, kêu họ cút đi!”
Tôn thị đỡ bà ta, muốn khuyên mà không dám.
Tần Vịnh bế con lên, dẫn thê tử xoay người rời đi.
Một đường trở về Lạc Trần Viện, Tần Vịnh nức nở nói: “Mấy năm nay ta hồ đồ quá, làm liên luỵ hai người.”
Quả thật gã ở lại Tần gia là muốn con trai được đến Quốc Tử Giám đọc sách, thuận lợi thi đậu công danh, nhưng thực tế sao có chuyện không có suy nghĩ cá nhân? Gã cảm thấy đây là nhà mình, dẫu có bị ghét thế nào thì khi xảy ra chuyện vẫn có thể nương tựa.
Ai ngờ…
May mà Cửu Nhi không có việc gì, nếu xảy ra chuyện thật, gã hối hận chết mất!
Hứa thị nói: “Đừng nói nữa, mấy năm nay chàng mới là người khổ nhất, chúng ta đã có thể dọn đi, trải qua cuộc sống của riêng mình.”
Tần Vịnh nhìn nàng, lại cúi đầu nhìn con trai như say ngủ trong lòng, nhiệt tình trào dâng: “Ừm! Dọn ra ngoài, ta không sợ khổ, không sợ mệt, ta có thể cho hai người một cuộc sống hạnh phúc…”
Sau đó gã cười, nhìn về phía Hứa thị: “… Con chúng ta đã trưởng thành.” Cần gì Tần Vịnh chịu khổ nữa, con họ có tiền đồ hơn gã phụ thân ngốc này nhiều lắm.
Hứa thị hiểu ý gã, cũng cười theo.
Đường về Lạc Trần Viện nhỏ hẹp tựa như rực sáng.
Về đến nhà, tiểu bạch cốt nhảy ra khỏi lòng Tần Cửu Khinh nhào tới chỗ Hứa thị: “Mẫu thân có đau mắt không?”
Hứa thị tiếp lấy tiểu cốt nho nhỏ, trong lòng ấm áp: “Không đau.”
Bạch Tiểu Cốc ngồi trong lòng bàn tay nàng, nghiêm túc nói: “Đau thì bảo cha thổi.”
Cả nhà sửng sốt.
Bạch Tiểu Cốc: “Hoặc là hôn… Ui…”
Tần Cửu Khinh xách tiểu cốt đầu về, đặt trên vai, tiểu bạch cốt níu y phục hắn nói: “Cửu Đại Tịch ngươi làm gì vậy!”
Tần Cửu Khinh dời lực chú ý của y: “Muốn đi dọn cây hải đường không?”
Bạch Tiểu Cốc dựng thẳng xương cốt: “Muốn!”
Hứa thị bị lời chưa nói hết của tiểu cốt đầu làm đỏ bừng mặt, nhưng nghe thấy họ muốn dọn cây hải đường vẫn hiếu kỳ hỏi: “Có thể dọn cây đi à?”
Nếu nói có thứ gì lưu luyến ở Tần gia thì chính là kia cây hải đường mà Tần Vịnh trồng cho nàng khi nàng gả đến đây.
Nó theo nàng gả đến Tần gia, nhìn nàng sinh Cửu nhi, cùng cả nhà họ trải qua nhiều năm sương gió…
Hứa thị không nỡ để nó cô đơn ở đây.
Tiểu bạch cốt vội nói: “Có thể, chỉ cần đào nó lên là có thể cất vào hạt châu.”
Tần Vịnh am hiểu cây cỏ, vội nói: “Ta đi hỗ trợ!”
Tần Cửu Khinh ngăn lại: “Có lẽ lát nữa sẽ cần đến người, phụ thân ở lại trong phòng đi.”
Tần Vịnh ngẫm thấy cũng đúng, bèn không kiên trì nữa.
Gã tin con trai, vô cùng tin.
Đại nhi tử soát ngất trời trước mắt không gì không làm được!
Ngoại trừ chuyện quá cầm thú, nam nhân mà, ai cũng muốn ức hiếp người mình thích.
Xem cốt cách Tiểu Cốt có lẽ đã tới tuổi, lại không rành thế sự, con trai chỉ nhiều thêm chuyện người lớn cũng hiển nhiên… nhỉ?
Tần Cửu Khinh và tiểu bạch cốt đến hậu viện, Tần Vịnh và Hứa thị không thu dọn gì nhiều.
Tần Vịnh bận rộn trong thư phòng, chủ yếu là thu dọn mấy tờ giấy mà Tần Cửu Khinh viết từ trước đến nay, vài bức hoạ gã vẽ cho thê nhi, một ít đồ vật nhỏ gã tự khắc… Không đáng tiền nhưng đều là kỷ niệm hồi ức của họ, mang đến tân gia bày trí đỡ có cảm giác xa lạ.
Chỗ Hứa thị không có gì để thu dọn, y phục của họ không nhiều lắm, số còn lại đa phần là đồ của Tần gia, nàng không muốn mang đi.
Đương lúc hai phu thê đang thu dọn thì trưởng tức Tần gia Tôn thị dẫn nha hoàn đến.
Nàng ta vừa vào phòng đã thấy Hứa thị đang dọn tay nải, hơi giật mình.
Hứa thị kinh ngạc, nàng không ngờ Tôn thị tới đây: “Sao tẩu tử tới đây?”
Tôn thị lần đầu tới Lạc Trần Viện, nàng biết đại gia tộc cũng có chỗ đơn sơ, lại không ngờ Tần Vịnh là thiếu gia Tần gia lại ở nơi không bằng người hầu thế này.
Tôn thị ngượng ngùng: “Ta đến xem Cửu Tịch.”
Hứa thị rũ mắt, nước mắt thấm ướt mi..
Tôn thị vội nói: “Đệ muội nén bi thương.”
Hứa thị lắc đầu, khổ sở đều ở trong mắt. Không phải nàng diễn giỏi, chỉ cần nghĩ đến bảy tám năm nay, nghĩ đến tao ngộ hai ngày nay là đã có thể rơi lệ.
Cốt nhục chí thân chết, còn chết không rõ ràng, Tôn thị thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác, không biết nên mở miệng khuyên nhủ thế nào.
Nàng ta tới Lạc Trần Viện không phải ý của lão thái thái mà là tự nàng ta muốn tới xem.
Lúc trước Tôn thị không thích Hứa thị, dưới góc độ dòng tộc, giáo dưỡng từ nhỏ không cho phép nàng ta chủ động thân cận Hứa thị. Chẳng qua trơ mắt nhìn việc hôm nay, Tôn thị khó tránh khỏi thương tiếc, nàng ta hầu hạ lão phu nhân nghỉ ngơi rồi tới Lạc Trần Viện.
“Đệ muội.” Tôn thị nói, “Muội phải khuyên ngũ đệ đừng hành động theo cảm tính, bọn muội rời khỏi Tần gia thì phải làm gì tiếp theo? Cây to bóng mát, bọn muội đơn độc ra ngoài sẽ chịu khổ.”
Hứa thị cùng vị tiểu thư danh môn quý tộc này không thân, song nàng có thể cảm giác được Tôn thị tới Lạc Trần Viện không có ác ý, không phải đến chê cười họ.
Hứa thị ôn thanh nói: “Đa tạ tẩu tử quan tâm, chỉ là ý ngũ gia đã quyết, chàng đi đâu ta theo đó.”
Tôn thị: “Chờ một chút nữa đi, mấy ngày nữa đại ca muội sẽ trở về, quan hệ của chàng ấy và ngũ đệ rất tốt, chàng ấy…” Nói đến đây Tôn thị bỗng khựng lại, không nói thêm gì nữa.
Hứa thị biết nàng ta chưa nói hết, đại gia đã trở lại thì sao, chuyện đã xảy ra, Tần gia không thể trở mặt với Từ gia, chuyện Cửu Tịch chỉ có thể cho qua như vậy, ai về cũng không thể làm chủ cho họ.
Thần sắc Hứa thị trở nên phai nhạt, nói: “Mời tẩu tử về cho, ở đây không có bánh trái, đệ muội không thể chiêu đãi.”
Tôn thị muốn nói tiếp, có điều thấy dáng vẻ Hứa thị, lại không nên lời. Nói tới nói lui cũng chỉ nói suông, nếu con trai nàng ta uổng mạng như vậy, e là nàng ta…
Tôn thị thở dài, lấy một túi bạc chuẩn bị sẵn đưa cho Hứa thị: “Đây là một chút tâm ý, mong đệ muội có thể nhận lấy.”
Hứa thị nhăn mày, đẩy trở về: “Tâm ý tẩu tử đệ muội xin nhận, bạc thì không cần.”
Tôn thị: “Đừng hồ đồ, rời khỏi Tần gia cũng phải sinh hoạt, bên ngoài chỗ nào cũng cần tiền.”
Hứa thị: “Tuy ta vụng về, nhưng không đến mức rời khỏi Tần phủ là chết đói, xin tẩu tử thu lại.”
Tôn thị nhìn đứa bé đáng thương không có hơi thở kia, nói: “Coi như ta cho Cửu Tịch.”
Hứa thị: “…”
Tôn thị sợ nàng lại đẩy về, đứng dậy nói: “Đệ muội, sau này nếu có khó khăn gì, cứ sai người thông báo một tiếng.”
Hứa thị không đáp ứng.
Tôn thị thở dài, đứng dậy rời đi.
Ra khỏi Lạc Trần Viện, đại nha hoàn Tôn thị nói: “Người cũng mất rồi, nàng ta tức giận như vậy có ích gì? Phu nhân có lòng giúp nàng ta, nàng ta cứ như bị xúc phạm.”
Tôn thị lắc đầu: “Đừng nói nữa.”
Nha hoàn nói: “Vẫn là phu nhân thiện tâm!”
Tôn thị nhìn tiểu viện nghèo nàn, nhẹ giọng nói: “E rằng chi ngũ phòng này sẽ biến mất tại đây.”
Nàng ta không tưởng tượng nổi Tần Vịnh và Hứa thị rời khỏi Tần phủ sẽ ra sao.
Bần cùng phu thê bách sự ai*, hai người tay trói gà không chặt, có thể có ngày lành gì.
*Câu cuối trong bài thơ Khiển bi hoài kỳ 2 của Nguyên Chuẩn, ý chỉ hai vợ chồng nghèo trăm chuyện buồn.”
Tôn thị đi rồi, lại có vài bà tử tới.
Đều là người trong phòng thêu thùa, Hứa thị thường giúp đỡ họ, hiện giờ nghe nói nàng phải đi, đua nhau tới khuyên nhủ.
Hứa thị không nói nhiều, chỉ nói một câu: “Ta nghe ngũ gia.”
Các bà tử lúc tới thổn thức, lúc đi càng thổn thức hơn.
Con người có số.
Tần Vịnh là mệnh phú quý, lại lưu lạc đến nông nỗi hôm nay.
Có thể thấy xuất thân tốt chưa chắc quyết định hết thảy, bản thân vô tích sự thì không sống nổi.
Hứa thị không nhận bạc Tôn thị, đúng là Tôn thị tới đây không có ác ý, nhưng họ không cần thương hại kiểu đó.
Khi Tần Từ giằng co, Tôn thị không hề hé răng, giờ lại đến tặng bạc, đơn giản chỉ là muốn đổi lấy một sự an tâm.
Dẫu Tần Vịnh và Hứa thị không xu dính túi, bọn họ cũng sẽ không thu loại tiền này.
Số tiền dùng mạng con trai đổi lấy không thể chạm vào.
Hứa thị nhờ bà tử quen biết và có thể tin tưởng chuyển bạc lại cho Tôn thị.
Bà tử ngẩn người, khuyên thêm một hồi.
Hứa thị cười cười, thần thái kiên định không nói nhiều.
Bà tử nói một hồi thì chợt hiểu: “Ngươi đó… Haizz…”
Vận mệnh quá vô thường.
Người tốt như vậy sao lại khổ đến thế, không biết sau này thảm thế nào nữa.
Không hề nghi ngờ, đối với hành động rời khỏi Tần gia của Tần Vịnh và Hứa thị, tất cả mọi người đều không đồng ý.
Có người cảm thấy họ ngu xuẩn, có người cảm thấy họ điên rồi.
Có người kính nể khí tiết của họ, song vẫn sẽ than trách hai người tuổi trẻ không biết cực khổ là gì.
Hai vị thiếu gia tiểu thư chắc chưa biết cuộc sống sau khi rời khỏi Tần gia khổ chừng nào.
Tần Vịnh và Hứa thị không ở qua đêm, thu dọn xong, mỗi người xách một tay nải đi tới cửa chính Tần phủ.
Muốn đi phải đi dứt khoát.
Muốn cắt đứt phải cắt đứt rõ ràng.
Giữa trưa, trên đường phố náo nhiệt của Hoàng An thành, trước cửa chính rộng lớn của Tần phủ, Tần Vịnh xốc vạt bào, trịnh trọng quỳ lạy ——
Một quỳ, tạ ơn sinh.
Người qua đường lập tức vây quanh tò mò.
Tuy Tần Vịnh là con thứ, nhưng tướng mạo rất có danh khí ở Hoàng An thành, có người liếc một cái là nhận ra: “Không phải Tần gia Ngũ gia sao?”
“Đó là thê tử gã phải không?”
“Đứa bé kia…” Có người hít một hồi: “Đứa bé kia là Tần Cửu Tịch, đứa cháu duy nhất của Tần gia.”
“Sao nằm ở đó?”
“Trông như chết rồi!”
“Đang sống sờ sờ tự nhiên chết?”
Xung quanh thì thào bàn tán, Tần Vịnh lại dập đầu một cái——
Hai quỳ, tạ ơn dưỡng.
Có người phát hiện: “Bọn họ rời khỏi Tần gia?”
“Mất con còn bị trục xuất khỏi gia môn?”
“Làm gì trục xuất khỏi gia môn, ngó chừng là chủ động đoạn tuyệt quan hệ với tông tộc!”
“Tần Ngũ gia vô năng, sao dám rời khỏi Tần gia…”
“Không chừng bị uất ức gì đó.”
“Nghe nói có liên quan đến Từ gia …”
Giấy không thể gói được lửa, dẫu Từ thị xử lý chu toàn đến đâu, dẫu Tần gia không truy cứu, người chứng kiến sự việc lại không ít.
Từ gia đến Quốc Tử Giám, sau khi Tần Cửu Tịch rơi xuống nước sốt cao không qua khỏi, Từ gia tới Tần phủ tranh chấp… Xâu chuỗi những việc này lại, làm sao không có nghị luận.
Người vây xem càng lúc càng nhiều, lời bàn tán càng lúc càng tiếp cận chân tướng.
Tần Vịnh dập đầu lần cuối ——
Ba quỳ, vĩnh viễn không gặp.
Từ đây Tần Vịnh và Tần gia Hoàng An không còn quan hệ.
Tần Vịnh khẽ hít một hơi, duỗi tay nắm lấy Hứa thị. Hứa thị nhìn về phía gã, ánh mắt ôn nhu kiên định.
Tần Vịnh nói: “Đi thôi.”
Hứa thị ôn thanh đáp: “Ừm.”
Đi thôi, rời khỏi Tần phủ, rời khỏi nơi đây.
Bọn nhỏ đang chờ họ.
Hết chương 45
Tần lão phu nhân không ngờ Tần Vịnh dám đoạn tuyệt quan hệ với Tần gia, tức tới nỗi muốn ngất tại chỗ.
Đoạn tuyệt quan hệ và phân gia khác nhau, cũng khác với bị trục xuất khỏi gia môn.
Phân gia phải kiểm kê tài sản trong nhà, dựa theo phòng đầu mà chia đều, tương đương với giải tán, ở thời đại này, phân gia là chuyện thế gia đại tộc có chết cũng không chịu làm; Về trục xuất khỏi gia môn, chỉ có những kẻ phạm trọng tội như thông đồng với địch bán nước mới bị khai trừ khỏi từ đường tông tộc, tước bỏ dòng họ.
Đoạn tuyệt quan hệ…
Không có nghi thức đoạn tuyệt quan hệ, nhưng nếu con hậu đại nhất quyết rời khỏi tông tộc, muốn cắt đứt quan hệ với dòng chính, thậm chí không cần gia sản, không cần danh vọng thì cũng không thể ngăn cản.
Lẽ ra Tần lão phu nhân nên ngăn cản, Tần Vịnh rời đi sẽ ảnh hưởng thanh danh của Tần gia.
Tần Cửu Tịch không còn, Từ gia náo loạn, dù có đóng cửa lớn cũng không thể ngăn được lời xì xào bàn tán.
Phòng Tần Vịnh vốn chịu uất ức, hiện giờ lại đoạn tuyệt quan hệ với tông tộc, xì xầm bên ngoài có thể dìm chết Tần gia.
Tần lão phu nhân tuổi đã cao, cộng thêm mới sáng sớm bị kích thích, thân thể không chịu nổi, đầu óc hồ đồ, bà ta nổi cơn thịnh nộ: “Cút, kêu họ cút đi!”
Tôn thị đỡ bà ta, muốn khuyên mà không dám.
Tần Vịnh bế con lên, dẫn thê tử xoay người rời đi.
Một đường trở về Lạc Trần Viện, Tần Vịnh nức nở nói: “Mấy năm nay ta hồ đồ quá, làm liên luỵ hai người.”
Quả thật gã ở lại Tần gia là muốn con trai được đến Quốc Tử Giám đọc sách, thuận lợi thi đậu công danh, nhưng thực tế sao có chuyện không có suy nghĩ cá nhân? Gã cảm thấy đây là nhà mình, dẫu có bị ghét thế nào thì khi xảy ra chuyện vẫn có thể nương tựa.
Ai ngờ…
May mà Cửu Nhi không có việc gì, nếu xảy ra chuyện thật, gã hối hận chết mất!
Hứa thị nói: “Đừng nói nữa, mấy năm nay chàng mới là người khổ nhất, chúng ta đã có thể dọn đi, trải qua cuộc sống của riêng mình.”
Tần Vịnh nhìn nàng, lại cúi đầu nhìn con trai như say ngủ trong lòng, nhiệt tình trào dâng: “Ừm! Dọn ra ngoài, ta không sợ khổ, không sợ mệt, ta có thể cho hai người một cuộc sống hạnh phúc…”
Sau đó gã cười, nhìn về phía Hứa thị: “… Con chúng ta đã trưởng thành.” Cần gì Tần Vịnh chịu khổ nữa, con họ có tiền đồ hơn gã phụ thân ngốc này nhiều lắm.
Hứa thị hiểu ý gã, cũng cười theo.
Đường về Lạc Trần Viện nhỏ hẹp tựa như rực sáng.
Về đến nhà, tiểu bạch cốt nhảy ra khỏi lòng Tần Cửu Khinh nhào tới chỗ Hứa thị: “Mẫu thân có đau mắt không?”
Hứa thị tiếp lấy tiểu cốt nho nhỏ, trong lòng ấm áp: “Không đau.”
Bạch Tiểu Cốc ngồi trong lòng bàn tay nàng, nghiêm túc nói: “Đau thì bảo cha thổi.”
Cả nhà sửng sốt.
Bạch Tiểu Cốc: “Hoặc là hôn… Ui…”
Tần Cửu Khinh xách tiểu cốt đầu về, đặt trên vai, tiểu bạch cốt níu y phục hắn nói: “Cửu Đại Tịch ngươi làm gì vậy!”
Tần Cửu Khinh dời lực chú ý của y: “Muốn đi dọn cây hải đường không?”
Bạch Tiểu Cốc dựng thẳng xương cốt: “Muốn!”
Hứa thị bị lời chưa nói hết của tiểu cốt đầu làm đỏ bừng mặt, nhưng nghe thấy họ muốn dọn cây hải đường vẫn hiếu kỳ hỏi: “Có thể dọn cây đi à?”
Nếu nói có thứ gì lưu luyến ở Tần gia thì chính là kia cây hải đường mà Tần Vịnh trồng cho nàng khi nàng gả đến đây.
Nó theo nàng gả đến Tần gia, nhìn nàng sinh Cửu nhi, cùng cả nhà họ trải qua nhiều năm sương gió…
Hứa thị không nỡ để nó cô đơn ở đây.
Tiểu bạch cốt vội nói: “Có thể, chỉ cần đào nó lên là có thể cất vào hạt châu.”
Tần Vịnh am hiểu cây cỏ, vội nói: “Ta đi hỗ trợ!”
Tần Cửu Khinh ngăn lại: “Có lẽ lát nữa sẽ cần đến người, phụ thân ở lại trong phòng đi.”
Tần Vịnh ngẫm thấy cũng đúng, bèn không kiên trì nữa.
Gã tin con trai, vô cùng tin.
Đại nhi tử soát ngất trời trước mắt không gì không làm được!
Ngoại trừ chuyện quá cầm thú, nam nhân mà, ai cũng muốn ức hiếp người mình thích.
Xem cốt cách Tiểu Cốt có lẽ đã tới tuổi, lại không rành thế sự, con trai chỉ nhiều thêm chuyện người lớn cũng hiển nhiên… nhỉ?
Tần Cửu Khinh và tiểu bạch cốt đến hậu viện, Tần Vịnh và Hứa thị không thu dọn gì nhiều.
Tần Vịnh bận rộn trong thư phòng, chủ yếu là thu dọn mấy tờ giấy mà Tần Cửu Khinh viết từ trước đến nay, vài bức hoạ gã vẽ cho thê nhi, một ít đồ vật nhỏ gã tự khắc… Không đáng tiền nhưng đều là kỷ niệm hồi ức của họ, mang đến tân gia bày trí đỡ có cảm giác xa lạ.
Chỗ Hứa thị không có gì để thu dọn, y phục của họ không nhiều lắm, số còn lại đa phần là đồ của Tần gia, nàng không muốn mang đi.
Đương lúc hai phu thê đang thu dọn thì trưởng tức Tần gia Tôn thị dẫn nha hoàn đến.
Nàng ta vừa vào phòng đã thấy Hứa thị đang dọn tay nải, hơi giật mình.
Hứa thị kinh ngạc, nàng không ngờ Tôn thị tới đây: “Sao tẩu tử tới đây?”
Tôn thị lần đầu tới Lạc Trần Viện, nàng biết đại gia tộc cũng có chỗ đơn sơ, lại không ngờ Tần Vịnh là thiếu gia Tần gia lại ở nơi không bằng người hầu thế này.
Tôn thị ngượng ngùng: “Ta đến xem Cửu Tịch.”
Hứa thị rũ mắt, nước mắt thấm ướt mi..
Tôn thị vội nói: “Đệ muội nén bi thương.”
Hứa thị lắc đầu, khổ sở đều ở trong mắt. Không phải nàng diễn giỏi, chỉ cần nghĩ đến bảy tám năm nay, nghĩ đến tao ngộ hai ngày nay là đã có thể rơi lệ.
Cốt nhục chí thân chết, còn chết không rõ ràng, Tôn thị thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác, không biết nên mở miệng khuyên nhủ thế nào.
Nàng ta tới Lạc Trần Viện không phải ý của lão thái thái mà là tự nàng ta muốn tới xem.
Lúc trước Tôn thị không thích Hứa thị, dưới góc độ dòng tộc, giáo dưỡng từ nhỏ không cho phép nàng ta chủ động thân cận Hứa thị. Chẳng qua trơ mắt nhìn việc hôm nay, Tôn thị khó tránh khỏi thương tiếc, nàng ta hầu hạ lão phu nhân nghỉ ngơi rồi tới Lạc Trần Viện.
“Đệ muội.” Tôn thị nói, “Muội phải khuyên ngũ đệ đừng hành động theo cảm tính, bọn muội rời khỏi Tần gia thì phải làm gì tiếp theo? Cây to bóng mát, bọn muội đơn độc ra ngoài sẽ chịu khổ.”
Hứa thị cùng vị tiểu thư danh môn quý tộc này không thân, song nàng có thể cảm giác được Tôn thị tới Lạc Trần Viện không có ác ý, không phải đến chê cười họ.
Hứa thị ôn thanh nói: “Đa tạ tẩu tử quan tâm, chỉ là ý ngũ gia đã quyết, chàng đi đâu ta theo đó.”
Tôn thị: “Chờ một chút nữa đi, mấy ngày nữa đại ca muội sẽ trở về, quan hệ của chàng ấy và ngũ đệ rất tốt, chàng ấy…” Nói đến đây Tôn thị bỗng khựng lại, không nói thêm gì nữa.
Hứa thị biết nàng ta chưa nói hết, đại gia đã trở lại thì sao, chuyện đã xảy ra, Tần gia không thể trở mặt với Từ gia, chuyện Cửu Tịch chỉ có thể cho qua như vậy, ai về cũng không thể làm chủ cho họ.
Thần sắc Hứa thị trở nên phai nhạt, nói: “Mời tẩu tử về cho, ở đây không có bánh trái, đệ muội không thể chiêu đãi.”
Tôn thị muốn nói tiếp, có điều thấy dáng vẻ Hứa thị, lại không nên lời. Nói tới nói lui cũng chỉ nói suông, nếu con trai nàng ta uổng mạng như vậy, e là nàng ta…
Tôn thị thở dài, lấy một túi bạc chuẩn bị sẵn đưa cho Hứa thị: “Đây là một chút tâm ý, mong đệ muội có thể nhận lấy.”
Hứa thị nhăn mày, đẩy trở về: “Tâm ý tẩu tử đệ muội xin nhận, bạc thì không cần.”
Tôn thị: “Đừng hồ đồ, rời khỏi Tần gia cũng phải sinh hoạt, bên ngoài chỗ nào cũng cần tiền.”
Hứa thị: “Tuy ta vụng về, nhưng không đến mức rời khỏi Tần phủ là chết đói, xin tẩu tử thu lại.”
Tôn thị nhìn đứa bé đáng thương không có hơi thở kia, nói: “Coi như ta cho Cửu Tịch.”
Hứa thị: “…”
Tôn thị sợ nàng lại đẩy về, đứng dậy nói: “Đệ muội, sau này nếu có khó khăn gì, cứ sai người thông báo một tiếng.”
Hứa thị không đáp ứng.
Tôn thị thở dài, đứng dậy rời đi.
Ra khỏi Lạc Trần Viện, đại nha hoàn Tôn thị nói: “Người cũng mất rồi, nàng ta tức giận như vậy có ích gì? Phu nhân có lòng giúp nàng ta, nàng ta cứ như bị xúc phạm.”
Tôn thị lắc đầu: “Đừng nói nữa.”
Nha hoàn nói: “Vẫn là phu nhân thiện tâm!”
Tôn thị nhìn tiểu viện nghèo nàn, nhẹ giọng nói: “E rằng chi ngũ phòng này sẽ biến mất tại đây.”
Nàng ta không tưởng tượng nổi Tần Vịnh và Hứa thị rời khỏi Tần phủ sẽ ra sao.
Bần cùng phu thê bách sự ai*, hai người tay trói gà không chặt, có thể có ngày lành gì.
*Câu cuối trong bài thơ Khiển bi hoài kỳ 2 của Nguyên Chuẩn, ý chỉ hai vợ chồng nghèo trăm chuyện buồn.”
Tôn thị đi rồi, lại có vài bà tử tới.
Đều là người trong phòng thêu thùa, Hứa thị thường giúp đỡ họ, hiện giờ nghe nói nàng phải đi, đua nhau tới khuyên nhủ.
Hứa thị không nói nhiều, chỉ nói một câu: “Ta nghe ngũ gia.”
Các bà tử lúc tới thổn thức, lúc đi càng thổn thức hơn.
Con người có số.
Tần Vịnh là mệnh phú quý, lại lưu lạc đến nông nỗi hôm nay.
Có thể thấy xuất thân tốt chưa chắc quyết định hết thảy, bản thân vô tích sự thì không sống nổi.
Hứa thị không nhận bạc Tôn thị, đúng là Tôn thị tới đây không có ác ý, nhưng họ không cần thương hại kiểu đó.
Khi Tần Từ giằng co, Tôn thị không hề hé răng, giờ lại đến tặng bạc, đơn giản chỉ là muốn đổi lấy một sự an tâm.
Dẫu Tần Vịnh và Hứa thị không xu dính túi, bọn họ cũng sẽ không thu loại tiền này.
Số tiền dùng mạng con trai đổi lấy không thể chạm vào.
Hứa thị nhờ bà tử quen biết và có thể tin tưởng chuyển bạc lại cho Tôn thị.
Bà tử ngẩn người, khuyên thêm một hồi.
Hứa thị cười cười, thần thái kiên định không nói nhiều.
Bà tử nói một hồi thì chợt hiểu: “Ngươi đó… Haizz…”
Vận mệnh quá vô thường.
Người tốt như vậy sao lại khổ đến thế, không biết sau này thảm thế nào nữa.
Không hề nghi ngờ, đối với hành động rời khỏi Tần gia của Tần Vịnh và Hứa thị, tất cả mọi người đều không đồng ý.
Có người cảm thấy họ ngu xuẩn, có người cảm thấy họ điên rồi.
Có người kính nể khí tiết của họ, song vẫn sẽ than trách hai người tuổi trẻ không biết cực khổ là gì.
Hai vị thiếu gia tiểu thư chắc chưa biết cuộc sống sau khi rời khỏi Tần gia khổ chừng nào.
Tần Vịnh và Hứa thị không ở qua đêm, thu dọn xong, mỗi người xách một tay nải đi tới cửa chính Tần phủ.
Muốn đi phải đi dứt khoát.
Muốn cắt đứt phải cắt đứt rõ ràng.
Giữa trưa, trên đường phố náo nhiệt của Hoàng An thành, trước cửa chính rộng lớn của Tần phủ, Tần Vịnh xốc vạt bào, trịnh trọng quỳ lạy ——
Một quỳ, tạ ơn sinh.
Người qua đường lập tức vây quanh tò mò.
Tuy Tần Vịnh là con thứ, nhưng tướng mạo rất có danh khí ở Hoàng An thành, có người liếc một cái là nhận ra: “Không phải Tần gia Ngũ gia sao?”
“Đó là thê tử gã phải không?”
“Đứa bé kia…” Có người hít một hồi: “Đứa bé kia là Tần Cửu Tịch, đứa cháu duy nhất của Tần gia.”
“Sao nằm ở đó?”
“Trông như chết rồi!”
“Đang sống sờ sờ tự nhiên chết?”
Xung quanh thì thào bàn tán, Tần Vịnh lại dập đầu một cái——
Hai quỳ, tạ ơn dưỡng.
Có người phát hiện: “Bọn họ rời khỏi Tần gia?”
“Mất con còn bị trục xuất khỏi gia môn?”
“Làm gì trục xuất khỏi gia môn, ngó chừng là chủ động đoạn tuyệt quan hệ với tông tộc!”
“Tần Ngũ gia vô năng, sao dám rời khỏi Tần gia…”
“Không chừng bị uất ức gì đó.”
“Nghe nói có liên quan đến Từ gia …”
Giấy không thể gói được lửa, dẫu Từ thị xử lý chu toàn đến đâu, dẫu Tần gia không truy cứu, người chứng kiến sự việc lại không ít.
Từ gia đến Quốc Tử Giám, sau khi Tần Cửu Tịch rơi xuống nước sốt cao không qua khỏi, Từ gia tới Tần phủ tranh chấp… Xâu chuỗi những việc này lại, làm sao không có nghị luận.
Người vây xem càng lúc càng nhiều, lời bàn tán càng lúc càng tiếp cận chân tướng.
Tần Vịnh dập đầu lần cuối ——
Ba quỳ, vĩnh viễn không gặp.
Từ đây Tần Vịnh và Tần gia Hoàng An không còn quan hệ.
Tần Vịnh khẽ hít một hơi, duỗi tay nắm lấy Hứa thị. Hứa thị nhìn về phía gã, ánh mắt ôn nhu kiên định.
Tần Vịnh nói: “Đi thôi.”
Hứa thị ôn thanh đáp: “Ừm.”
Đi thôi, rời khỏi Tần phủ, rời khỏi nơi đây.
Bọn nhỏ đang chờ họ.
Hết chương 45
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất