Chương 3: Trạch thứ ba
Editor: Hàn Phong
______________
Sau lưng có tiếng phốc, Tiêu học trưởng suýt thì cười thành tiếng nên vội vàng nắm tay cản miệng ho khan vài tiếng, cố gắng che giấu ý cười trên mặt.
Dù là người nói năng thận trọng như Thương Am vẻ mặt cũng có chút rạn nứt, dường như không giữ nổi thiết lập.
Hệ thống: Keng! Giá trị hắc hóa của mục tiêu +1, hiện tại giá trị: 6.
Du Dữu:…
Hệ thống: Cậu đã gặp shipper nào lái xe đắt tiền, mặc âu phục với đi giày da thật chưa hả?!
Du Dữu: Thế mới thể hiện được tui say điên đảo luôn!
Du Dữu nói tạm biệt với anh shipper, nhận túi gà rán, quay người… quay…
Không quay được.
Tay Thương Am nắm chặt túi gà rán không buông, mắt liếc xuống nhìn Du Dữu say hỏng đầu, khuôn mặt hoạt bát sinh động, dần dần trùng khớp với khuôn mặt trên bức ảnh.
Hắn không nhận lầm người. Người trước mắt chính là Du Dữu mà hắn giúp đỡ nhiều năm.
Du Dữu dùng sức kéo gà rán, không được đành vô tội ngẩng đầu, đôi mắt hạnh tròn to bởi vì uống rượu nên hơi ướt, nhỏ giọng hỏi “Là COD* à? Cái này bao nhiêu tiền vậy?”
(*COD – Cash on delivery: thanh toán khi nhận hàng)
Đã giả ngu, có chết cũng phải làm đến cùng.
Thương Am mắt không chớp nhìn cậu, ánh mắt tối tăm khó phân biệt, cũng không biết đang nghĩ gì; muốn nói lại thôi, cuối cùng mân môi thành một đường thẳng.
Du Dữu ở trong đầu gọi hệ thống: Có phải ảnh giận tui gọi ảnh là shipper không? Có phải muốn hắc hóa rồi không? Bước tiếp theo có phải ảnh nhấc tui lên ném vào trong xe rồi rời đi không?
Hệ thống: Sao tui nghe thấy trong giọng cậu có chút vui mừng có chút chờ mong vậy? Tỉnh lại đi, hắn là bị cậu nói cứng họng rồi.
“Ngại quá, Du Dữu uống say rồi.” Tiêu học trưởng cuối cùng cũng chỉnh lại vẻ mặt, ngượng ngùng đi lên giải vây hộ cậu “Du Dữu, buông tay mau, người này không phải shipper.”
Vừa dứt lời, Du Dữu còn chưa phản ứng thì Thương Am đã buông lỏng tay trước.
“Không sao, dù sao cũng là bữa khuya mua cho cậu ấy.” Thương Am mở miệng, giọng nói trầm thấp êm tai, lại không nặng nề. Nghe giống như tiếng kéo đàn Cello, tự mang theo mị lực trấn an lòng người “Cậu là Tiêu Triết nhỉ. Cảm ơn cậu đã chăm sóc Du Dữu từ trước tới nay. Cậu ấy hay nhắc đến cậu với tôi.”
“Thật sao?” Tiêu học trưởng cười khách khí, nhưng không hề có ý rời đi “Ngược lại cậu ấy cũng không nhắc đến ngài, tôi còn tưởng rằng cậu ấy luôn sống một mình cơ.”
Trong lời nói muốn bao nhiêu lễ phép có bấy nhiêu, không để người khác tìm ra khuyết điểm nào. Nhưng từ đó lại lộ ra ý cảnh giác, hoài nghi, thậm chí là địch ý.
Du Dữu đơ rồi.
Tình huống gì đây? Làm sao xử lý?
Hệ thống: Tui không biết. Theo lý thuyết mà nói, cậu xuyên đến rồi, nguyên tác cũng sẽ có tác động nhưng vận mệnh của các nhân vật cũng không phải bất khả kháng. Nói chung là vẫn sửa được.
Bấy giờ ánh mắt Thương Am mới dời từ trên người Du Dữu sang Tiêu Triết đang đứng cạnh.
Không khí khẩn trương lại xuất hiện, Tiêu học trưởng lại không hề gì nhìn lại “Chú à, Du Dữu có vẻ cũng không nhận ra chú. Cậu ấy say như thế rồi cũng khó chăm, hay là cùng đi?”
Thương Am dường như muốn cười “Cậu đang nghi ngờ tôi là bọn buôn người?”
Tiêu Triết nhíu mày, lời này nói ra chính mình cũng không tin. Bọn buôn người đâu thể có số điện thoại của Du Dữu, cũng chẳng giàu có như thế. Quần áo của người đứng trước mặt cũng không phải loại có thể tùy tiện mượn được.
Nhưng anh ta cũng chẳng thể nói tôi nghi ngờ anh là gay lừa sắc ha…
Thương Am lại nhìn Du Dữu. Bởi vì chênh lệch chiều cao nên Thương Am hơi cúi đầu, đưa tay sờ tóc Du Dữu “Du Dữu, cùng tôi đi về.”
Du Dữu ngẩng đầu nhìn lại, giống như bây giờ mới nhận ra giọng nói, đôi mắt trợn to
“Anh là… là… chú Thương….”
Thương Am thấy cậu cuối cùng cũng hiểu, vui mừng gật đầu “Đúng, là tôi…”
Du Dữu: “Ngỗng* của chú?!”
(*ẻm đang phát âm nhầm ‘nhi tử’ thành ‘ngỗng tử’)
Thương Am: “…”
Du Dữu cố gắng nhiều lần cũng duỗi thẳng được đầu lưỡi: “… con của chú.”
Thương Am: “…?”
Du Dữu siêu vui vẻ “Là chú Thương bảo anh đến gặp em ạ? Chú ấy cuối cùng cũng hết bận rồi ạ? Vậy em phải gọi anh là gì, anh trai? Giọng của anh giống giọng chú Thương thật á!”
Thương Am ngứa tai, hít sâu một hơi, lời đến miệng lại dừng, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài “Cậu ấy à…”
Hắn già như vậy sao?
Cứ một lúc như thế, tiếng nhắc nhở keng keng trong đầu Du Dữu kêu loạn, lúc thì +1 lúc thì -1, sắp thành một đoạn nhạc dạo rồi.
Lặp đi lặp lại ba bốn lần, cuối cùng dừng thì giá trị không đổi, vẫn là 6.
Du Dữu nhịn không co giật khóe miệng, trong lòng chất vấn: Hệ thống, ảnh đang chơi tui hả?
Hệ thống: Có thể hắn thấy cậu đang chơi hắn thì có.
Trên đầu Tiêu Triết thì có mấy dấu hỏi, mặt rõ hoang mang, nhíu mày ngẫm nghĩ.
Theo lý mà nói, nếu người trước mặt Du Dữu là con trai của chú Thương, thế thì Du Dữu không biết người đó cũng dễ hiểu.
Nhưng mà nghĩ xong Tiêu Triết chẳng những không vì thế buông cảnh giác mà càng thêm nghi ngờ híp mắt lại, chăm chú nhìn người đàn ông trên dưới toàn thân đều mang khí chất nhân sĩ thành công.
Anh ta chuyển hướng sang cảnh giác hỏi Du Dữu vẫn còn đang phản ứng chậm nửa nhịp “Du Dữu, chú của em từng nhắc đến chú ấy có con trai à?”
Du Dữu giật mình, không nghĩ tới mình nói bừa mà lại bị gặng hỏi.
Câu nói mang theo địch ý rõ ràng nên Thương Am cũng nhận ra, liền theo đó mà nói rõ thân phận của mình. Du Dữu thì phối hợp lộ ra vẻ mặt giật mình, còn nắm tay dụi dụi mắt.
Trong nguyên tác Du Dữu say kinh khủng, được Thương Am mang đi cũng không nhận ra, vẫn cho là mình đang mơ. Đến tận ngày thứ hai tỉnh táo lại mới nhận thức được cuối cùng mình cũng cùng chú Thương mà mình ngày nhớ đêm mong gặp mặt rồi, lập tức kích động đến mức lệ nóng quanh tròng, nói năng lộn xộn.
Du Dữu vừa rồi là phát huy ngẫu hứng, hoàn toàn quên phần này. Lúc này Thương Am bỗng nói ra thân phận, cậu mới nghĩ đến hình như mình nên thể hiện vui vẻ với kích động chút.
Vừa rồi giả say là vì lừa dối trước mặt Tiêu học trưởng quen rồi. Bây giờ Thương Am đến nên cậu cố gắng đi thẳng tắp, dùng chứng minh mình vẫn tỉnh nhằm giảm cơn giận của Thương Am. Cho nên kết luận cuối cùng chính là, không thể giả vờ quá say nghe không hiểu, phải kích động!
Thế là sau khi giật mình, Du Dữu lấy sức tròn căng mắt nhìn chằm chằm Thương Am, vành mắt càng ngày càng đỏ, nước mắt lưng tròng, bờ môi khẽ run, dáng vẻ muốn khóc nhưng không được.
“Chú Thương…”
Nhưng mà cố nửa ngày cũng không ra nổi một giọt nước mắt. Du Dữu nghĩ không có mưa thì thôi có chút sấm cũng được, thế là thút thít hai tiếng rồi hít sâu một hơi…
Sau đó sững người.
Ầy, thơm quá xá, cái này là gà rán mới ra lò hả?
Hệ thống:?
Hệ thống à, cậu không biết chứ trước khi chết tui muốn ăn gà chiên giòn. Lúc đó tui vừa nhận được điện thoại của shipper liền lao xuống nhà. Còn chưa kịp ngửi mùi đã bụp một phát, đi rồi.
Thương Am dường như nhận ra, quay sang nhìn cậu. Hắn nghĩ cậu gấp rồi không chờ được, do dự một chút rồi hiền lành sờ đầu cậu “Muốn ăn thì cứ ăn đi, chút nữa thì nguội mất.”
Hắn nói xong cúi đầu nhìn vào túi gà rán, lấy ra đôi găng tay một lần, nhét vào tay Du Dữu.
Ngón tay thon dài, đường nét rõ ràng, móng tay cắt sửa gọn gàng sạch sẽ. Ngón giữa mang theo găng tay nilon nhẹ nhàng chạm vào trong tay đang nắm chặt của cậu. Tay nắm dường như rất chặt, thực ra lòng bàn tay cùng bụng ngón tay đều rất mềm, ngón giữa mạnh mẽ mà xông thẳng vào, đâm găng tay nilon sâu vào trong rồi chậm rãi lui ra.
Du Dữu cúi đầu xuống nhìn thấy, bỗng toàn thân nổi hết da gà, giống như vừa bị điện giật.
Thương Am không thấy động tác này có vấn đề gì, nét cười trên mặt chẳng thay đổi “Đại sảnh có bàn trà với ghế sofa, trước hết cứ vào đó một chút. Chờ đặt phòng xong còn phải một lúc nữa.”
Du Dữu mơ mang, ngoan ngoãn gật đầu, ngoan ngoãn đi theo, ngoan ngoãn ngồi tại đại sảnh của khách sạn. Cậu đeo găng tay, xé một cái cánh gà, răng cắn vào rồi bị tiếng giòn tan làm giật mình tỉnh lại, gương mặt đỏ bừng.
Sao, sao giờ hệ thống ơi. Tui cảm thấy ảnh đang tán tui á!
Hệ thống: Hả? Cậu… nghĩ gì vậy. Lần đầu gặp mặt, có thiết lập nên hắn ta sẽ không chủ động vượt giới hạn đâu.
Ừm… cậu nói đúng. Chắc chắn là do ảnh quá đẹp chứ không phải do đầu óc tui đen tối.
Du Dữu yên tâm, không suy nghĩ nhiều nữa. Dù sao nguyên tác vẫn còn đó, tuy rằng bây giờ Thương Am bắt đầu hắc hóa, ý muốn độc chiếm bắt đầu xuất hiện nhưng vẫn chưa tới mức tình yêu, vẫn đang chỉ là tình thân.
Cậu cũng không thể giống nguyên chủ được, đối diện với tình thân của Thương Am nhưng lại vọng tưởng dùng tình yêu độc chiếm phần tình này. Từ đó khiến Thương Am ở trong mâu thuẫn cuối cùng bị ép hắc hóa.
Nghĩ đến đây mắt Du Dữu sáng lên, cảm thấy mình nắm được điểm mấu chốt rồi.
Hệ thống, tui nghĩ ra rồi, phải dùng tình thân để cảm hóa ảnh! Khi đó kể cả ảnh có dấu hiệu hắc hóa thì cũng chỉ là gia trưởng có ý muốn khống chế mạnh, chứ không đến mức tuyệt vọng không cứu nổi của nguyên tác!
Hệ thống: Cậu… cậu vui là được.
Thương Am thoáng nhìn qua thấy ánh mắt của Du Dữu sáng lên, rất có thần, khiến hắn hơi nhếch môi, dường như tâm trạng không tồi.
Du Dữu cười tươi đáp lại. Oa, ảnh cười với tui kìa. Ảnh thật đẹp trai. Hệ thống, tui thấy chắc chắn là ảnh đã nhận ra tui tâm vô tạp niệm, ý chí kiên định nên đã dùng ánh mắt để cổ vũ cho tui!
Ở bên kia cách cái bàn trà, Tiêu Triết đứng cùng với Thương Am, đang thấp giọng nói chuyện.
“Cậu yên tâm, tôi sẽ không hại cậu ấy.” Thương Am đưa danh thiếp, thấy Tiêu Triết vẫn còn lưỡng lự thì bổ sung thêm “Thấy có người suy nghĩ cho Du Dữu như thế tôi cũng thấy vui.”
“Chú à, chú khách sáo rồi. Cháu là bạn tốt của Du Dữu, lại lớn tuổi hơn nên ở ngoài chăm sóc cậu ấy là tất nhiên” Tiêu Triết khách sáo đáp lại “Nhưng mà cháu đặt phòng ở đây rồi, trùng hợp cháu cũng không định về ký túc…”
Tiêu Triết vừa nói vừa nhận danh thiếp, nhìn xong mặt anh ta đơ ra.
Thương Am – chủ tịch Tập đoàn Nghiệp Phong…
Anh ta ngẩng đầu nhìn lại biển hiệu của khách sạn. Logo có hình dãy núi màu lam, đúng là đặc điểm của Tập đoàn Nghiệp Phong, giống với hình trên danh thiếp.
Khách sạn này là của hắn?!
Du Dữu điên cuồng nói trong đầu: Hệ thống, bầu không khí vừa nãy vẫn bình thường mà, giờ sao lại thế này? Tui nhớ rõ trong kịch bản học trưởng chưa bao giờ nghi ngờ thân phận của chú Thương mà.
Ừm, việc này cũng dễ hiểu. Hệ thống vừa quan sát tình hình vừa giải thích. Trong nguyên tác, công vừa gặp đã ghen, lòng chiếm hữu bị kích phát, không vui do cải trắng nhà mình bị heo đoạt nên đúng lúc xóa tan được nghi ngờ của con heo Tiêu Triết.
Lúc đó mới rời khỏi quán bar, Tiêu Triết tuy rằng không say do không uống nhiều nhưng nói chung là tư duy sẽ chậm hơn bình thường, ít nghĩ hơn; lại còn đọ mắt với Thương Am nên chưa kịp chú ý đến chỗ đó.
Du Dữu: Ồ…
Hệ thống: Nhưng do cậu vừa rồi chen vào nên Tiêu Triết tỉnh táo rồi, chú ý đến cậu nhiều hơn, lại càng để tâm đến an toàn của cậu hơn nguyên tác.
Du Dữu chột dạ, lần đầu tiên cảm thấy kịch bản không thể sửa bừa được. Cho dù sửa là chi tiết nhỏ xíu cũng có thể xảy ra rất nhiều chuyện không nghĩ tới.
Nhiệm vụ mà cậu đồng ý nhanh như chớp này, có lẽ khó hơn cậu tưởng tượng.
Hệ thống vui mừng nhận ra thái độ của kí chủ dần nghiêm túc hơn, nhưng cũng không quên cổ vũ kí chủ thực ra tuổi vẫn còn nhỏ này: Kí chủ, đừng nản. Tui tìm đến cậu đã chứng minh rằng cậu có thiên phú hoàn thành nhiệm vụ này! Không vấn đề gì đâu!
—- Chứ không phải do thế giới này có tiếng xấu nên các kí chủ khác không chịu nhận!
Du Dữu đồng ý trong lòng, lại còn gật nhẹ đầu. Đúng, tui sẽ cực kì ngoan ngoãn, hiểu chuyện, quan tâm, ấm áp, để ảnh thực hiện được giấc mộng làm anh trai. Để ảnh trân trọng tình thân, rời xa hắc hóa!
Hệ thống:?
Tiêu học trưởng bỗng nhiên nhìn cậu, vẻ mặt cực kì nghiêm túc “Du Dữu, em đồng ý?”
Du Dữu – người vừa gật đầu nhưng hoàn toàn không nghe hai người nói gì: “Hơ?”
Thương Am khóe miệng ngậm cười “Thế cùng lên nghỉ vậy, để tôi báo lễ tân xếp phòng lớn.”
Nói xong thì lấy điện thoại ra gọi một cuộc, mắt dời đi che lại ánh sáng vừa lóe lên nơi đáy mắt. Tiêu Triết đứng ở một bên nghe, nhíu mày rồi báo ra một chuỗi số.
Tui vừa đồng ý cái gì vậy?!
Du Dữu bấy giờ mới kịp phản ứng hình như mình vừa đồng ý cái gì đó ghê gớm lắm, giờ muốn đổi ý cũng không được.
Tiến độ của kịch bản thế giới này phát triển theo cấp số nhân hả?! Cái kiểu mà thất thần bảy giây đã bỏ lỡ cả thế giới á???
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: Đây là kí chủ ngu nhất tui từng mang theo á.
______________
Sau lưng có tiếng phốc, Tiêu học trưởng suýt thì cười thành tiếng nên vội vàng nắm tay cản miệng ho khan vài tiếng, cố gắng che giấu ý cười trên mặt.
Dù là người nói năng thận trọng như Thương Am vẻ mặt cũng có chút rạn nứt, dường như không giữ nổi thiết lập.
Hệ thống: Keng! Giá trị hắc hóa của mục tiêu +1, hiện tại giá trị: 6.
Du Dữu:…
Hệ thống: Cậu đã gặp shipper nào lái xe đắt tiền, mặc âu phục với đi giày da thật chưa hả?!
Du Dữu: Thế mới thể hiện được tui say điên đảo luôn!
Du Dữu nói tạm biệt với anh shipper, nhận túi gà rán, quay người… quay…
Không quay được.
Tay Thương Am nắm chặt túi gà rán không buông, mắt liếc xuống nhìn Du Dữu say hỏng đầu, khuôn mặt hoạt bát sinh động, dần dần trùng khớp với khuôn mặt trên bức ảnh.
Hắn không nhận lầm người. Người trước mắt chính là Du Dữu mà hắn giúp đỡ nhiều năm.
Du Dữu dùng sức kéo gà rán, không được đành vô tội ngẩng đầu, đôi mắt hạnh tròn to bởi vì uống rượu nên hơi ướt, nhỏ giọng hỏi “Là COD* à? Cái này bao nhiêu tiền vậy?”
(*COD – Cash on delivery: thanh toán khi nhận hàng)
Đã giả ngu, có chết cũng phải làm đến cùng.
Thương Am mắt không chớp nhìn cậu, ánh mắt tối tăm khó phân biệt, cũng không biết đang nghĩ gì; muốn nói lại thôi, cuối cùng mân môi thành một đường thẳng.
Du Dữu ở trong đầu gọi hệ thống: Có phải ảnh giận tui gọi ảnh là shipper không? Có phải muốn hắc hóa rồi không? Bước tiếp theo có phải ảnh nhấc tui lên ném vào trong xe rồi rời đi không?
Hệ thống: Sao tui nghe thấy trong giọng cậu có chút vui mừng có chút chờ mong vậy? Tỉnh lại đi, hắn là bị cậu nói cứng họng rồi.
“Ngại quá, Du Dữu uống say rồi.” Tiêu học trưởng cuối cùng cũng chỉnh lại vẻ mặt, ngượng ngùng đi lên giải vây hộ cậu “Du Dữu, buông tay mau, người này không phải shipper.”
Vừa dứt lời, Du Dữu còn chưa phản ứng thì Thương Am đã buông lỏng tay trước.
“Không sao, dù sao cũng là bữa khuya mua cho cậu ấy.” Thương Am mở miệng, giọng nói trầm thấp êm tai, lại không nặng nề. Nghe giống như tiếng kéo đàn Cello, tự mang theo mị lực trấn an lòng người “Cậu là Tiêu Triết nhỉ. Cảm ơn cậu đã chăm sóc Du Dữu từ trước tới nay. Cậu ấy hay nhắc đến cậu với tôi.”
“Thật sao?” Tiêu học trưởng cười khách khí, nhưng không hề có ý rời đi “Ngược lại cậu ấy cũng không nhắc đến ngài, tôi còn tưởng rằng cậu ấy luôn sống một mình cơ.”
Trong lời nói muốn bao nhiêu lễ phép có bấy nhiêu, không để người khác tìm ra khuyết điểm nào. Nhưng từ đó lại lộ ra ý cảnh giác, hoài nghi, thậm chí là địch ý.
Du Dữu đơ rồi.
Tình huống gì đây? Làm sao xử lý?
Hệ thống: Tui không biết. Theo lý thuyết mà nói, cậu xuyên đến rồi, nguyên tác cũng sẽ có tác động nhưng vận mệnh của các nhân vật cũng không phải bất khả kháng. Nói chung là vẫn sửa được.
Bấy giờ ánh mắt Thương Am mới dời từ trên người Du Dữu sang Tiêu Triết đang đứng cạnh.
Không khí khẩn trương lại xuất hiện, Tiêu học trưởng lại không hề gì nhìn lại “Chú à, Du Dữu có vẻ cũng không nhận ra chú. Cậu ấy say như thế rồi cũng khó chăm, hay là cùng đi?”
Thương Am dường như muốn cười “Cậu đang nghi ngờ tôi là bọn buôn người?”
Tiêu Triết nhíu mày, lời này nói ra chính mình cũng không tin. Bọn buôn người đâu thể có số điện thoại của Du Dữu, cũng chẳng giàu có như thế. Quần áo của người đứng trước mặt cũng không phải loại có thể tùy tiện mượn được.
Nhưng anh ta cũng chẳng thể nói tôi nghi ngờ anh là gay lừa sắc ha…
Thương Am lại nhìn Du Dữu. Bởi vì chênh lệch chiều cao nên Thương Am hơi cúi đầu, đưa tay sờ tóc Du Dữu “Du Dữu, cùng tôi đi về.”
Du Dữu ngẩng đầu nhìn lại, giống như bây giờ mới nhận ra giọng nói, đôi mắt trợn to
“Anh là… là… chú Thương….”
Thương Am thấy cậu cuối cùng cũng hiểu, vui mừng gật đầu “Đúng, là tôi…”
Du Dữu: “Ngỗng* của chú?!”
(*ẻm đang phát âm nhầm ‘nhi tử’ thành ‘ngỗng tử’)
Thương Am: “…”
Du Dữu cố gắng nhiều lần cũng duỗi thẳng được đầu lưỡi: “… con của chú.”
Thương Am: “…?”
Du Dữu siêu vui vẻ “Là chú Thương bảo anh đến gặp em ạ? Chú ấy cuối cùng cũng hết bận rồi ạ? Vậy em phải gọi anh là gì, anh trai? Giọng của anh giống giọng chú Thương thật á!”
Thương Am ngứa tai, hít sâu một hơi, lời đến miệng lại dừng, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài “Cậu ấy à…”
Hắn già như vậy sao?
Cứ một lúc như thế, tiếng nhắc nhở keng keng trong đầu Du Dữu kêu loạn, lúc thì +1 lúc thì -1, sắp thành một đoạn nhạc dạo rồi.
Lặp đi lặp lại ba bốn lần, cuối cùng dừng thì giá trị không đổi, vẫn là 6.
Du Dữu nhịn không co giật khóe miệng, trong lòng chất vấn: Hệ thống, ảnh đang chơi tui hả?
Hệ thống: Có thể hắn thấy cậu đang chơi hắn thì có.
Trên đầu Tiêu Triết thì có mấy dấu hỏi, mặt rõ hoang mang, nhíu mày ngẫm nghĩ.
Theo lý mà nói, nếu người trước mặt Du Dữu là con trai của chú Thương, thế thì Du Dữu không biết người đó cũng dễ hiểu.
Nhưng mà nghĩ xong Tiêu Triết chẳng những không vì thế buông cảnh giác mà càng thêm nghi ngờ híp mắt lại, chăm chú nhìn người đàn ông trên dưới toàn thân đều mang khí chất nhân sĩ thành công.
Anh ta chuyển hướng sang cảnh giác hỏi Du Dữu vẫn còn đang phản ứng chậm nửa nhịp “Du Dữu, chú của em từng nhắc đến chú ấy có con trai à?”
Du Dữu giật mình, không nghĩ tới mình nói bừa mà lại bị gặng hỏi.
Câu nói mang theo địch ý rõ ràng nên Thương Am cũng nhận ra, liền theo đó mà nói rõ thân phận của mình. Du Dữu thì phối hợp lộ ra vẻ mặt giật mình, còn nắm tay dụi dụi mắt.
Trong nguyên tác Du Dữu say kinh khủng, được Thương Am mang đi cũng không nhận ra, vẫn cho là mình đang mơ. Đến tận ngày thứ hai tỉnh táo lại mới nhận thức được cuối cùng mình cũng cùng chú Thương mà mình ngày nhớ đêm mong gặp mặt rồi, lập tức kích động đến mức lệ nóng quanh tròng, nói năng lộn xộn.
Du Dữu vừa rồi là phát huy ngẫu hứng, hoàn toàn quên phần này. Lúc này Thương Am bỗng nói ra thân phận, cậu mới nghĩ đến hình như mình nên thể hiện vui vẻ với kích động chút.
Vừa rồi giả say là vì lừa dối trước mặt Tiêu học trưởng quen rồi. Bây giờ Thương Am đến nên cậu cố gắng đi thẳng tắp, dùng chứng minh mình vẫn tỉnh nhằm giảm cơn giận của Thương Am. Cho nên kết luận cuối cùng chính là, không thể giả vờ quá say nghe không hiểu, phải kích động!
Thế là sau khi giật mình, Du Dữu lấy sức tròn căng mắt nhìn chằm chằm Thương Am, vành mắt càng ngày càng đỏ, nước mắt lưng tròng, bờ môi khẽ run, dáng vẻ muốn khóc nhưng không được.
“Chú Thương…”
Nhưng mà cố nửa ngày cũng không ra nổi một giọt nước mắt. Du Dữu nghĩ không có mưa thì thôi có chút sấm cũng được, thế là thút thít hai tiếng rồi hít sâu một hơi…
Sau đó sững người.
Ầy, thơm quá xá, cái này là gà rán mới ra lò hả?
Hệ thống:?
Hệ thống à, cậu không biết chứ trước khi chết tui muốn ăn gà chiên giòn. Lúc đó tui vừa nhận được điện thoại của shipper liền lao xuống nhà. Còn chưa kịp ngửi mùi đã bụp một phát, đi rồi.
Thương Am dường như nhận ra, quay sang nhìn cậu. Hắn nghĩ cậu gấp rồi không chờ được, do dự một chút rồi hiền lành sờ đầu cậu “Muốn ăn thì cứ ăn đi, chút nữa thì nguội mất.”
Hắn nói xong cúi đầu nhìn vào túi gà rán, lấy ra đôi găng tay một lần, nhét vào tay Du Dữu.
Ngón tay thon dài, đường nét rõ ràng, móng tay cắt sửa gọn gàng sạch sẽ. Ngón giữa mang theo găng tay nilon nhẹ nhàng chạm vào trong tay đang nắm chặt của cậu. Tay nắm dường như rất chặt, thực ra lòng bàn tay cùng bụng ngón tay đều rất mềm, ngón giữa mạnh mẽ mà xông thẳng vào, đâm găng tay nilon sâu vào trong rồi chậm rãi lui ra.
Du Dữu cúi đầu xuống nhìn thấy, bỗng toàn thân nổi hết da gà, giống như vừa bị điện giật.
Thương Am không thấy động tác này có vấn đề gì, nét cười trên mặt chẳng thay đổi “Đại sảnh có bàn trà với ghế sofa, trước hết cứ vào đó một chút. Chờ đặt phòng xong còn phải một lúc nữa.”
Du Dữu mơ mang, ngoan ngoãn gật đầu, ngoan ngoãn đi theo, ngoan ngoãn ngồi tại đại sảnh của khách sạn. Cậu đeo găng tay, xé một cái cánh gà, răng cắn vào rồi bị tiếng giòn tan làm giật mình tỉnh lại, gương mặt đỏ bừng.
Sao, sao giờ hệ thống ơi. Tui cảm thấy ảnh đang tán tui á!
Hệ thống: Hả? Cậu… nghĩ gì vậy. Lần đầu gặp mặt, có thiết lập nên hắn ta sẽ không chủ động vượt giới hạn đâu.
Ừm… cậu nói đúng. Chắc chắn là do ảnh quá đẹp chứ không phải do đầu óc tui đen tối.
Du Dữu yên tâm, không suy nghĩ nhiều nữa. Dù sao nguyên tác vẫn còn đó, tuy rằng bây giờ Thương Am bắt đầu hắc hóa, ý muốn độc chiếm bắt đầu xuất hiện nhưng vẫn chưa tới mức tình yêu, vẫn đang chỉ là tình thân.
Cậu cũng không thể giống nguyên chủ được, đối diện với tình thân của Thương Am nhưng lại vọng tưởng dùng tình yêu độc chiếm phần tình này. Từ đó khiến Thương Am ở trong mâu thuẫn cuối cùng bị ép hắc hóa.
Nghĩ đến đây mắt Du Dữu sáng lên, cảm thấy mình nắm được điểm mấu chốt rồi.
Hệ thống, tui nghĩ ra rồi, phải dùng tình thân để cảm hóa ảnh! Khi đó kể cả ảnh có dấu hiệu hắc hóa thì cũng chỉ là gia trưởng có ý muốn khống chế mạnh, chứ không đến mức tuyệt vọng không cứu nổi của nguyên tác!
Hệ thống: Cậu… cậu vui là được.
Thương Am thoáng nhìn qua thấy ánh mắt của Du Dữu sáng lên, rất có thần, khiến hắn hơi nhếch môi, dường như tâm trạng không tồi.
Du Dữu cười tươi đáp lại. Oa, ảnh cười với tui kìa. Ảnh thật đẹp trai. Hệ thống, tui thấy chắc chắn là ảnh đã nhận ra tui tâm vô tạp niệm, ý chí kiên định nên đã dùng ánh mắt để cổ vũ cho tui!
Ở bên kia cách cái bàn trà, Tiêu Triết đứng cùng với Thương Am, đang thấp giọng nói chuyện.
“Cậu yên tâm, tôi sẽ không hại cậu ấy.” Thương Am đưa danh thiếp, thấy Tiêu Triết vẫn còn lưỡng lự thì bổ sung thêm “Thấy có người suy nghĩ cho Du Dữu như thế tôi cũng thấy vui.”
“Chú à, chú khách sáo rồi. Cháu là bạn tốt của Du Dữu, lại lớn tuổi hơn nên ở ngoài chăm sóc cậu ấy là tất nhiên” Tiêu Triết khách sáo đáp lại “Nhưng mà cháu đặt phòng ở đây rồi, trùng hợp cháu cũng không định về ký túc…”
Tiêu Triết vừa nói vừa nhận danh thiếp, nhìn xong mặt anh ta đơ ra.
Thương Am – chủ tịch Tập đoàn Nghiệp Phong…
Anh ta ngẩng đầu nhìn lại biển hiệu của khách sạn. Logo có hình dãy núi màu lam, đúng là đặc điểm của Tập đoàn Nghiệp Phong, giống với hình trên danh thiếp.
Khách sạn này là của hắn?!
Du Dữu điên cuồng nói trong đầu: Hệ thống, bầu không khí vừa nãy vẫn bình thường mà, giờ sao lại thế này? Tui nhớ rõ trong kịch bản học trưởng chưa bao giờ nghi ngờ thân phận của chú Thương mà.
Ừm, việc này cũng dễ hiểu. Hệ thống vừa quan sát tình hình vừa giải thích. Trong nguyên tác, công vừa gặp đã ghen, lòng chiếm hữu bị kích phát, không vui do cải trắng nhà mình bị heo đoạt nên đúng lúc xóa tan được nghi ngờ của con heo Tiêu Triết.
Lúc đó mới rời khỏi quán bar, Tiêu Triết tuy rằng không say do không uống nhiều nhưng nói chung là tư duy sẽ chậm hơn bình thường, ít nghĩ hơn; lại còn đọ mắt với Thương Am nên chưa kịp chú ý đến chỗ đó.
Du Dữu: Ồ…
Hệ thống: Nhưng do cậu vừa rồi chen vào nên Tiêu Triết tỉnh táo rồi, chú ý đến cậu nhiều hơn, lại càng để tâm đến an toàn của cậu hơn nguyên tác.
Du Dữu chột dạ, lần đầu tiên cảm thấy kịch bản không thể sửa bừa được. Cho dù sửa là chi tiết nhỏ xíu cũng có thể xảy ra rất nhiều chuyện không nghĩ tới.
Nhiệm vụ mà cậu đồng ý nhanh như chớp này, có lẽ khó hơn cậu tưởng tượng.
Hệ thống vui mừng nhận ra thái độ của kí chủ dần nghiêm túc hơn, nhưng cũng không quên cổ vũ kí chủ thực ra tuổi vẫn còn nhỏ này: Kí chủ, đừng nản. Tui tìm đến cậu đã chứng minh rằng cậu có thiên phú hoàn thành nhiệm vụ này! Không vấn đề gì đâu!
—- Chứ không phải do thế giới này có tiếng xấu nên các kí chủ khác không chịu nhận!
Du Dữu đồng ý trong lòng, lại còn gật nhẹ đầu. Đúng, tui sẽ cực kì ngoan ngoãn, hiểu chuyện, quan tâm, ấm áp, để ảnh thực hiện được giấc mộng làm anh trai. Để ảnh trân trọng tình thân, rời xa hắc hóa!
Hệ thống:?
Tiêu học trưởng bỗng nhiên nhìn cậu, vẻ mặt cực kì nghiêm túc “Du Dữu, em đồng ý?”
Du Dữu – người vừa gật đầu nhưng hoàn toàn không nghe hai người nói gì: “Hơ?”
Thương Am khóe miệng ngậm cười “Thế cùng lên nghỉ vậy, để tôi báo lễ tân xếp phòng lớn.”
Nói xong thì lấy điện thoại ra gọi một cuộc, mắt dời đi che lại ánh sáng vừa lóe lên nơi đáy mắt. Tiêu Triết đứng ở một bên nghe, nhíu mày rồi báo ra một chuỗi số.
Tui vừa đồng ý cái gì vậy?!
Du Dữu bấy giờ mới kịp phản ứng hình như mình vừa đồng ý cái gì đó ghê gớm lắm, giờ muốn đổi ý cũng không được.
Tiến độ của kịch bản thế giới này phát triển theo cấp số nhân hả?! Cái kiểu mà thất thần bảy giây đã bỏ lỡ cả thế giới á???
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: Đây là kí chủ ngu nhất tui từng mang theo á.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất