Sư Phụ Người Vi Lão Bất Tôn

Chương 1: Kết đan

Sau
Nhìn từ xa, đỉnh núi hùng vĩ chọc thẳng tầng mây, hệt một chuôi kiếm sừng sững không đổ. Mây mù lượn lờ làm cho toàn bộ các phong được bao phủ bởi một lớp sa trắng mờ ảo, rất là đẹp mắt, đồng thời nó cũng che đi mấy phần sắc sảo.

Chỉ là hết thảy này bị kiếp vân bao phủ bất thình lình phá hỏng, sương trắng như thể bị nhỏ vào giọt mực, tiếng đùng đoàng bên tai không ngớt, nếu cẩn thận quan sát sẽ có thể phát hiện tia chớp kinh khủng đang ẩn trong tầng mây vừa dày vừa nặng.

Từ lúc toà đỉnh núi này bị lôi vân che lấp, các phong khác cách đó không xa liền xuất hiện không ít người, tất cả đều nhìn về phía chỗ này.

"Là vị sư huynh nào đang độ kiếp vậy? Kiếp vân Kim Đan này nhìn khủng bố quá." Một đệ tử mới nhập môn không lâu tay cầm cây chổi, ngây người nhìn hướng kiếp vân.

"Chắc ngươi mới nhập môn nhỉ?" Đệ tử đi ngang qua bên cạnh nghe thấy câu hỏi của hắn, nhướng mày.

"Sư huynh sao huynh biết?"

"Đó là Kiếm Ẩn Phong của Đường trưởng lão. Nhiều năm như vậy Đường trưởng lão chỉ nhận một người đệ tử, này, chính là cái vị đang độ kiếp, Trạm Nam Chu, Trạm sư huynh."

"Là vị được xưng là kiếm tu thiên tài trăm năm khó gặp ư?!" Tiểu đệ tử lập tức kích động tới đỏ hết cả mặt, đôi mắt nhìn chăm chú về hướng kiếp vân tràn đầy ngưỡng mộ.

Tại chủ phong của Tàng Sơn Kiếm Tông, Tàng Khôn phong.

Chưởng môn Tàng Sơn Kiếm tông Yến Hi Trúc một thân bạch y, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng, "Tốt, mười năm kết đan, cho dù phóng tầm mắt nhìn khắp tu chân giới, cũng xưng được thiên tài."



Chỉ là vào lúc hắn quay đầu lại tính nói gì đó với người bên cạnh, trên khuôn mặt vẫn luôn chan chứa nụ cười tức khắp nứt ra một kẻ hở, huyệt Thái Dương nổi gân xanh, giật giật, cho thấy cảm xúc sắp bạo tẩu tới nơi của chủ nhân.

Người bên cạnh Yến Hi Trúc lớn lên diện mạo trông rất đẹp, tấn nhược đao tài, mi như mặc hoạ. Mắt phượng y híp lại, lười biếng nhìn về hướng Kiếm Ẩn Phong, tóc dài rối tung xoã xuống, một thân hồng y diễm lệ, hoa văn trên nó phức tạp lộng lẫy, cẩn thận nhìn lại là thêu bách điểu triều phượng. Thế nhưng ăn mặc như vậy không khiến y tỏ ra nữ tính, ngược lại còn tôn lên một phen ý nhị phong lưu khác của y.

Thứ nhảy nhót liên tục trên thần kinh Yến Hi Trúc, không phải là y phục người này mặc, mà là.... cọng cỏ đuôi chó không ngừng run rẩy y ngậm trong miệng kia.

Mỹ nhân dáng điệu lười biếng, dung nhan điệt lệ lại không mất anh khí.

Nếu không có cọng cỏ đuôi chó đang run rẩy kia.

"Đường Dực Hiên," Yến Hi Trúc gằn từng chữ một, có chút hận sắt không thành thép, chỉ vào Kiếm Ẩn phong bị kiếp vân bao phủ nói, "Ngươi coi bộ dạng ngươi cả ngày trông giống cái gì? Nếu ngươi mà có nửa phần ổn trọng của đồ đệ ngươi, ta nằm mơ cũng cười tỉnh được!"

Đường Dực Hiên không nhìn hắn, phun cỏ đuôi chó trong mồm ra, che miệng ngáp một cái, giọng nói khàn khàn từ tính: "Sư đệ à, suốt ngày ngươi bận sự vụ tông môn bận tới ngốc luôn rồi hả? Đều là đại năng kì phân thần, mỗi tối đả toạ, sẽ không nằm mơ đâu."

Yến Hi Trúc: "......." Trọng điểm là cái này sao?!

Yến Hi Trúc còn muốn tranh luận hai câu với sư huynh nhà mình vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi, thấp giọng nói: "Bắt đầu rồi."

"Ừm." Đường Dực Hiên vừa rồi còn không thèm để ý mấy giờ phút này cũng tập trung tinh lực, trong con mắt hoàn toàn mở to xẹt qua một đạo ánh sáng sắc bén.



Kèm theo đó là tiếng nổ ran vang vọng thiên địa, đạo lôi đầu tiên không gì cản nổi lao về phía đỉnh núi chọc thẳng tầng mây kia.

Ngay khi mọi người ở đây đang lo lắng, một đạo kiếm ý ngưng thực vút lên phía trên Kiếm Ẩn phong, không tránh không né trực tiếp nghênh đón tia sét. Phảng phất có thể nhìn thấy một bóng người tay cầm trường kiếm đứng ở đỉnh phong, vững vàng đón lấy mấy đạo sét tiếng thì to nhưng hạt mưa lại nhỏ.

Trạm Nam Chu tuy rằng tiến cảnh cực nhanh, nhưng từ khi nhập đạo đến nay từng bước đi từng dấu chân một, đương nhiên không sợ lôi kiếp Kim Đan này.

Lôi kiếp theo sau một đạo nhanh mà mãnh liệt hơn một đạo, Trạm Nam Chu cũng không hoảng loạn, giơ cao kiếm, đánh tan từng cái một. Tổng cộng chín chín tám mươi một đạo sét, lôi kiếp trên trời cao phát ra tiếng gào thét sắc nội lệ nhẫm cuối cùng, không cam lòng đi xa. Tâm ma kiếp mấu chốt nhất giáng xuống, nhưng chỉ thoáng qua, cũng không thể tạo cho Trạm Nam Chu ảnh hưởng gì, đủ thấy được tâm tính tốt đẹp của hắn.

Chân trời bay tới tường vân màu tím, to rõ Tàng Sơn Kiếm tông lại ra đời một vị chân nhân Kim Đan.

Mà Trạm Nam Chu vừa mới vượt qua số kiếp Kim Đan lại ngẩn ngơ đứng ở đỉnh núi, rất không biết phải làm sao. Chỉ có hắn biết, tâm cảnh bản thân vừa rồi vậy mà bị tâm ma kiếp làm dao động trong nháy mắt.

Trong tâm ma kiếp một thoáng lướt qua đó hắn nhìn thấy sư tôn của mình.

Sư tôn đang mặc trường sam màu xanh nước vân mây lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, tóc dài rối tung, quay đầu cười với hắn. Tâm hồ Trạm Nam Chu gợn sóng, đóng băng tại chỗ không biết phải làm sao, đã thấy sư tôn cười than một tiếng, đến gần rơi trên trán hắn một cái hôn nhẹ.

Trạm Nam Chu kinh hãi lui về sau, huyễn tượng tâm ma lập tức tiêu tan, bốn phía vẫn là Kiếm Ẩn phong hắn quen thuộc, nơi nào có bóng hình sư tôn?

Trạm Nam Chu giơ tay xoa ngực, nhất thời lại cảm thấy mất mát.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau