Bạch Công Tử Bị Yêu Quái Bắt Đi Rồi!
Chương 24: Ngoại truyện 2
Đang trong thời kì ôn thi trả nợ mà chưa học một chữ. Chuyển qua nhà mới lại không có wifi, 3g thì mất sóng, phải chạy đi ở nhờ post truyện nì. Thấy giỏi chưa, yêu thương trao tim cho nhau đi T.T
——— —————-
Giang Nam có thể thải liên (Giang Nam có thể hái sen)
A, ngươi có tin hay không, trong hồ hoa sen này có thủy yêu?
Truyền thuyết nói rằng thủy yêu này chính là từ hoa sen biến thành, thừa dịp thời khắc ngươi sắp chết đuối, dùng đôi mắt ẩn tình, câu hồn, lấy mạng của ngươi.
Bạch Lâm Lan trong lúc thiêm thiếp, đột nhiên nhớ đến truyền thuyết xa xưa này, khóe miệng khẽ cong lên.
Khắp thiên hạ này, chỉ duy nhất một người, một ánh mắt, có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện mà dâng tính mạng.
Bát tự tiên sinh nói trong số mệnh của hắn thiếu Thủy, phụ mẫu dứt khoát cho hắn một chữ Lan, để bên trong tên hắn là một mảnh sóng nước ầm ầm cuộn trào. Thế nhưng hiện tại, hắn lại phải chôn thây bên trong hồ nước tĩnh lặng không chút gợn sóng này rồi.
Giang Nam, đêm hè, ánh trăng sáng rực, một hồ hoa thướt tha duyên dáng. Tuấn tú công tử hoàn toàn chìm đắm trong hương thơm thoang thoảng ở nơi đây, hơi khép mắt, mặc cho dao găm cắm sâu vào ngực, máu trào ra, nhuộm đỏ cả một mảng lớn hoa lá.
Ý thức dần dần mơ hồ, hắn nghĩ, đại thù cha mẹ rốt cục cũng báo được rồi, chỉ có thể xót xa để đệ đệ một thân một mình, đứa nhỏ này sớm rất thông minh, lại có sư phụ chăm sóc, có thể yên ổn mà lớn lên….
Hắn nghĩ, lão đầu Thanh Dương cũng bị chính mình làm cho tức chết đi rồi, thật vất vả dạy dỗ một đồ đệ….
Hắn nghĩ, người kia, người kia liệu sẽ có một chút khổ sở, một chút thương tâm hay không?
Một thân thể ấm áp đột nhiên đến gần, một đôi tay như ngọc cuộn vào.
A, là hoa sen thành tinh tối nay, sắp lấy mạng sao?
Hắn được người đó vững vàng ôm vào ngực, vô lực giãy dụa, dựa vào ánh trăng lờ mờ, hắn miễn cưỡng mở mắt ra.
Là sư huynh.
Chính là sư huynh! Con mắt giống y đúc, khuôn mặt giống y đúc.
Thật sự là sư huynh? Sư huynh tại sao lại đem mình ôm vào trong ngực thật chặt như vậy? Đôi mắt kia ngày thường yên tĩnh, lúc này làm sao lại nhiễm đầy ưu thương thế kia? Thống khổ như vậy? Thâm tình….như thế?
Tí tách, tí tách…. Có hạt mưa ấm áp rơi xuống, từng giọt rơi trên mặt mình.
Hắn muốn đưa tay ra chạm vào đôi mắt người kia, hắn muốn nói, sư huynh, ngươi đừng khóc, khóc sẽ khiến lòng ta đau.
Một đôi môi ướt mềm, run rẩy kề sát vào.
Trước khi chết có thể gặp giấc mộng Nam Kha (giấc mộng hão huyền) này, hắn bắt chấp cắn môi người kia, coi như là yêu quái hóa thành khuôn mặt sư huynh, mạng của ta cũng cho ngươi.
“Ô——!” Lục Hồng Vũ bên trong hạ thân chạm vào càng lúc kịch liệt làm cho tỉnh lại.
Thân thể rắn chắn khỏe đẹp của sư đệ áp vào người, màu da lúa mạch thấm đẫm mồ hôi, dưới ánh mặt trời lấp lánh đến mê người, đôi mắt ngày thường có chút lạnh lùng lúc này như có lửa, hơi thở ấm áp phảng phất bên tai, khiến cho thần trí y mơ màng.
Vật dưới hông của sư đệ cắm vào bên dưới mà cọ sát đến phát hỏa, cảm giác vừa thống khổ lại vừa vui sướng, hành hạ hắn đến phải ngửa mặt rên rỉ, eo bị sư đệ ma sát khiến âm thanh đứt quãng.
Hoan ái mấy năm, sư đệ biết rõ trên người y, trong cơ thể y, mỗi một cái địa phương mẫn cảm, mấy lần liền khiến thân thể y như hóa thành nước mà xụi lơ hạ xuống. Y miễn cưỡng đưa tay ra, muốn đẩy thân thể nam tính đầy mồ hôi này ra.
Bạch Lâm Lan một phát liền bắt được tay y giam trên đỉnh đầu, dưới thân dùng sức va chạm, “Ồn ào cái gì? Hả?”
“Ô! Tối hôm qua… Ừm… Không phải mới….”
“Tối hôm qua là tối hôm qua,” Bạch Lâm Lan cúi thân thể xuống đem mình đâm vào càng sâu, hài lòng thấy người kia ngước cổ lên hút không khí, ác ý ghé vào tai y nói: “Thân thể sư huynh vừa quyến rũ lại mềm, bên trong mỗi ngày thèm ăn kẹp chặt ta không tha, ta một ngày không cho ăn, chết đói sư huynh làm sao bây giờ?”
“Ân… Ngươi… Im miệng!”
Bạch Lâm Lan nào có nghe lời, lúc này hắn thả chậm động tác, thâm nhập vào sâu, chậm rãi vào chậm rãi rút ra, ở địa phương mẫn cảm nhất của cơ thể sư huynh chậm rãi giày vò, lại dùng hai ngón tay nâng cằm sư huynh lên, ra hiệu y nhìn xung quanh:”Sư huynh, ngươi còn nhớ hay không, đây là đâu?”
Lục Hồng Vũ bị vật to lớn kia giày vò bên trong cơ thể cả người co giật, trong con ngươi một mảnh dịch thủy, miễn cưỡng mở mắt ra.
Giữa hè, ánh mặt trời chói chang, xung quanh bao phủ toàn hồng liên (hoa sen). Hai người nằm trên cái thuyền nhỏ, thân thể liên kết. (Ú: về say nắng cho coi :v)
Y làm sao không nhớ rõ nơi này? Năm đó, y chính là đau khổ với sư đệ mà y yêu thương, vì báo thù cha mẹ mà lén lút xuống núi, cùng Ác Giao trong hồ này đại huyết chiến ba ngày, đợi đến lúc y vội vã chạy tới, chỉ thấy sư đệ một thân toàn máu ngã vào hô, đau đớn đến độ tâm can như xé nát.
Hồi ức cùng hiện thực đan nhau, dưới thân một thanh hung khí ra ra vào vào, quấy nhiễu hắn gần như tan vỡ, chỉ có thể khóc lóc cầu xin: “A… Ân… Lâm Lan, chậm… Chậm một chút…”
“Khi đó ta còn tưởng rằng thủy yêu trong hồ này mượn hình dáng sư huynh gạt ta lấy mạng,” thanh âm nam nhân khàn khàn ở bên tai: “Sư huynh, ngươi đẹp như vậy, rốt cuộc có phải là yêu tinh hay không?”
“Ân… Nói bậy…” (đầu óc mụ mị thật rồi :v)
Bạch Lâm Lan thuận lợi kéo xuống một nụ hoa, đem cánh hoa còn non kề sát ở một bên khóe mắt đã ướt đẫm nước mắt của Lục Hồng Vũ, cuối xuống hôn lên đôi môi đã sưng tấy của người kia đang thở dốc, cười trêu nói: “Còn nói không phải Yêu Tinh, làm sao mà so với hoa còn dễ nhìn hơn?”
“Ô!” Dưới thân lại một trận va chạm tàn nhẫn.
“Vừa thơm lại vừa mềm”, ngón tay nam nhân mạnh mẽ mơn trớn trên cơ thể của y, ngắt lấy hai hạt đậu nhỏ của y không tha, “Nơi này cũng xinh đẹp như vậy.”
“Ngươi khẳng định không phải sư huynh, sư huynh ngày thường chính trực như vậy, tại sao lại ở dưới thân nam nhân mà phát ra âm thanh rên rỉ?”
“Bạch Lâm Lan… Ngươi khốn nạn…”
“Nói”, một tay dùng sức nắm lấy hạt đậu nhỏ:”Yêu nghiệt phương nào, dám mượn dáng vấp Đại đệ tử núi Vân Vụ đến quyến rũ nam nhân?”
“A! Ngươi câm miệng…. Khốn nạn… Không cho phép nói…”
Thời khắc củi khô lửa bốc, ở nơi bụi hoa sen xa kia, bỗng truyền đến tiếng ca thiếu nữ.
“Giang Nam có thể hái sen, lá sen sao điền điền.
Cá đùa lá sen đông, cá đùa lá sen tây, cá đùa lá sen nam, cá đùa lá sen bắc”
Bạch Lâm Lan tựa như một đuôi cá, ở thân thể mê người của sư huynh, Đông tây nam bắc tự tại đùa giỡn.
Lục Hồng Vũ sợ bị người khác phát hiện, gắt gao cắn môi không dám lên tiếng. Bạch Lâm Lan thấy vậy, liền mở cái miệng của hắn, đem một cành hoa khẽ chắn ngàng trên đôi môi sư huynh, để nụ hoa này nhu chớm nở trên cái miệng nhỏ nhắn bị chính mình hôn đến đỏ hồng.
“Ngoan, hảo hảo ngậm lấy”, dưới thân động tác càng lúc càng kịch liệt, ngoài miệng ấm áp ôn nhu dụ dỗ nói:”Cắn làm cho chính mình bị thương, lòng ta đau.”
Tiếng ca của thiếu nữ hái sen lúc gần lúc xa, Lục Hồng Vũ chảy nước mắt, cắn chặt lấy nhánh hoa sen trong miệng. Bạch Lâm Lan thấy hắn một mặt ẩn nhẫn, trong huyệt đã xụi lơ càng muốn làm càn, cái miệng nhỏ phía dưới này đã một màu đỏ tươi, thân thể giao nhau tạo ra thanh âm nho nhỏ vang vọng khắp nơi, toàn bộ thuyền đều lắc lư theo.
“A…. A….. Nhẹ một chút, các nàng sẽ nghe thấy a, khốn nạn!”
Bên tai lại là thanh âm trầm thấp của người kia:”Sư huynh gấp cái gì? Muốn cho các nàng đến xem một chút, trước mắt là dáng vẻ gợi tình của ngươi?”
“Đại đệ tử thuần khiết như ngọc núi Vân Vụ, bị sư đệ thao đến thích thú, miệng nhỏ mặt trên ăn hoa, miệng nhỏ phía dưới ăn thịt lớn, cao hứng đứng thẳng tiết thủy… A, làm sao lại cắn càng chặt hơn rồi hả?”
Lục Hồng Vũ nhắm mắt, một giọt nước mắt từ khóe mắt rới xuống xương quai xanh, không hề nghe hắn vô liêm sỉ mà nói.
Bạch Lâm Lan cười dùng sức bấu chặt mông một phen, ngoài miệng không ngừng trêu chọc, dưới thân trò gian chồng chất. Bên trong bụi hoa sen, thuyền nhỏ lắc đến mức càng ngày càng kịch liệt, cá nhỏ trong nước sợ đến phân tán bốn phía chạy trốn.
“A… A…. A…………A..—–“
“Khốn nạn….. Ta ra…”
“A…”
Thuyền dừng lại.
Cả người Lục Hồng Vũ vẫn còn đang run rẩy.
Bạch Lâm Lan ôm hắn vào trong ngực, cầm lấy cành hoa sen đã trong miệng đã sớm bị y cắn đứt, ôn nhu dỗ dành lấy y, phía bên dưới còn chưa thoát ra.
Giang Nam có thể thải liên.
——— —————-
Giang Nam có thể thải liên (Giang Nam có thể hái sen)
A, ngươi có tin hay không, trong hồ hoa sen này có thủy yêu?
Truyền thuyết nói rằng thủy yêu này chính là từ hoa sen biến thành, thừa dịp thời khắc ngươi sắp chết đuối, dùng đôi mắt ẩn tình, câu hồn, lấy mạng của ngươi.
Bạch Lâm Lan trong lúc thiêm thiếp, đột nhiên nhớ đến truyền thuyết xa xưa này, khóe miệng khẽ cong lên.
Khắp thiên hạ này, chỉ duy nhất một người, một ánh mắt, có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện mà dâng tính mạng.
Bát tự tiên sinh nói trong số mệnh của hắn thiếu Thủy, phụ mẫu dứt khoát cho hắn một chữ Lan, để bên trong tên hắn là một mảnh sóng nước ầm ầm cuộn trào. Thế nhưng hiện tại, hắn lại phải chôn thây bên trong hồ nước tĩnh lặng không chút gợn sóng này rồi.
Giang Nam, đêm hè, ánh trăng sáng rực, một hồ hoa thướt tha duyên dáng. Tuấn tú công tử hoàn toàn chìm đắm trong hương thơm thoang thoảng ở nơi đây, hơi khép mắt, mặc cho dao găm cắm sâu vào ngực, máu trào ra, nhuộm đỏ cả một mảng lớn hoa lá.
Ý thức dần dần mơ hồ, hắn nghĩ, đại thù cha mẹ rốt cục cũng báo được rồi, chỉ có thể xót xa để đệ đệ một thân một mình, đứa nhỏ này sớm rất thông minh, lại có sư phụ chăm sóc, có thể yên ổn mà lớn lên….
Hắn nghĩ, lão đầu Thanh Dương cũng bị chính mình làm cho tức chết đi rồi, thật vất vả dạy dỗ một đồ đệ….
Hắn nghĩ, người kia, người kia liệu sẽ có một chút khổ sở, một chút thương tâm hay không?
Một thân thể ấm áp đột nhiên đến gần, một đôi tay như ngọc cuộn vào.
A, là hoa sen thành tinh tối nay, sắp lấy mạng sao?
Hắn được người đó vững vàng ôm vào ngực, vô lực giãy dụa, dựa vào ánh trăng lờ mờ, hắn miễn cưỡng mở mắt ra.
Là sư huynh.
Chính là sư huynh! Con mắt giống y đúc, khuôn mặt giống y đúc.
Thật sự là sư huynh? Sư huynh tại sao lại đem mình ôm vào trong ngực thật chặt như vậy? Đôi mắt kia ngày thường yên tĩnh, lúc này làm sao lại nhiễm đầy ưu thương thế kia? Thống khổ như vậy? Thâm tình….như thế?
Tí tách, tí tách…. Có hạt mưa ấm áp rơi xuống, từng giọt rơi trên mặt mình.
Hắn muốn đưa tay ra chạm vào đôi mắt người kia, hắn muốn nói, sư huynh, ngươi đừng khóc, khóc sẽ khiến lòng ta đau.
Một đôi môi ướt mềm, run rẩy kề sát vào.
Trước khi chết có thể gặp giấc mộng Nam Kha (giấc mộng hão huyền) này, hắn bắt chấp cắn môi người kia, coi như là yêu quái hóa thành khuôn mặt sư huynh, mạng của ta cũng cho ngươi.
“Ô——!” Lục Hồng Vũ bên trong hạ thân chạm vào càng lúc kịch liệt làm cho tỉnh lại.
Thân thể rắn chắn khỏe đẹp của sư đệ áp vào người, màu da lúa mạch thấm đẫm mồ hôi, dưới ánh mặt trời lấp lánh đến mê người, đôi mắt ngày thường có chút lạnh lùng lúc này như có lửa, hơi thở ấm áp phảng phất bên tai, khiến cho thần trí y mơ màng.
Vật dưới hông của sư đệ cắm vào bên dưới mà cọ sát đến phát hỏa, cảm giác vừa thống khổ lại vừa vui sướng, hành hạ hắn đến phải ngửa mặt rên rỉ, eo bị sư đệ ma sát khiến âm thanh đứt quãng.
Hoan ái mấy năm, sư đệ biết rõ trên người y, trong cơ thể y, mỗi một cái địa phương mẫn cảm, mấy lần liền khiến thân thể y như hóa thành nước mà xụi lơ hạ xuống. Y miễn cưỡng đưa tay ra, muốn đẩy thân thể nam tính đầy mồ hôi này ra.
Bạch Lâm Lan một phát liền bắt được tay y giam trên đỉnh đầu, dưới thân dùng sức va chạm, “Ồn ào cái gì? Hả?”
“Ô! Tối hôm qua… Ừm… Không phải mới….”
“Tối hôm qua là tối hôm qua,” Bạch Lâm Lan cúi thân thể xuống đem mình đâm vào càng sâu, hài lòng thấy người kia ngước cổ lên hút không khí, ác ý ghé vào tai y nói: “Thân thể sư huynh vừa quyến rũ lại mềm, bên trong mỗi ngày thèm ăn kẹp chặt ta không tha, ta một ngày không cho ăn, chết đói sư huynh làm sao bây giờ?”
“Ân… Ngươi… Im miệng!”
Bạch Lâm Lan nào có nghe lời, lúc này hắn thả chậm động tác, thâm nhập vào sâu, chậm rãi vào chậm rãi rút ra, ở địa phương mẫn cảm nhất của cơ thể sư huynh chậm rãi giày vò, lại dùng hai ngón tay nâng cằm sư huynh lên, ra hiệu y nhìn xung quanh:”Sư huynh, ngươi còn nhớ hay không, đây là đâu?”
Lục Hồng Vũ bị vật to lớn kia giày vò bên trong cơ thể cả người co giật, trong con ngươi một mảnh dịch thủy, miễn cưỡng mở mắt ra.
Giữa hè, ánh mặt trời chói chang, xung quanh bao phủ toàn hồng liên (hoa sen). Hai người nằm trên cái thuyền nhỏ, thân thể liên kết. (Ú: về say nắng cho coi :v)
Y làm sao không nhớ rõ nơi này? Năm đó, y chính là đau khổ với sư đệ mà y yêu thương, vì báo thù cha mẹ mà lén lút xuống núi, cùng Ác Giao trong hồ này đại huyết chiến ba ngày, đợi đến lúc y vội vã chạy tới, chỉ thấy sư đệ một thân toàn máu ngã vào hô, đau đớn đến độ tâm can như xé nát.
Hồi ức cùng hiện thực đan nhau, dưới thân một thanh hung khí ra ra vào vào, quấy nhiễu hắn gần như tan vỡ, chỉ có thể khóc lóc cầu xin: “A… Ân… Lâm Lan, chậm… Chậm một chút…”
“Khi đó ta còn tưởng rằng thủy yêu trong hồ này mượn hình dáng sư huynh gạt ta lấy mạng,” thanh âm nam nhân khàn khàn ở bên tai: “Sư huynh, ngươi đẹp như vậy, rốt cuộc có phải là yêu tinh hay không?”
“Ân… Nói bậy…” (đầu óc mụ mị thật rồi :v)
Bạch Lâm Lan thuận lợi kéo xuống một nụ hoa, đem cánh hoa còn non kề sát ở một bên khóe mắt đã ướt đẫm nước mắt của Lục Hồng Vũ, cuối xuống hôn lên đôi môi đã sưng tấy của người kia đang thở dốc, cười trêu nói: “Còn nói không phải Yêu Tinh, làm sao mà so với hoa còn dễ nhìn hơn?”
“Ô!” Dưới thân lại một trận va chạm tàn nhẫn.
“Vừa thơm lại vừa mềm”, ngón tay nam nhân mạnh mẽ mơn trớn trên cơ thể của y, ngắt lấy hai hạt đậu nhỏ của y không tha, “Nơi này cũng xinh đẹp như vậy.”
“Ngươi khẳng định không phải sư huynh, sư huynh ngày thường chính trực như vậy, tại sao lại ở dưới thân nam nhân mà phát ra âm thanh rên rỉ?”
“Bạch Lâm Lan… Ngươi khốn nạn…”
“Nói”, một tay dùng sức nắm lấy hạt đậu nhỏ:”Yêu nghiệt phương nào, dám mượn dáng vấp Đại đệ tử núi Vân Vụ đến quyến rũ nam nhân?”
“A! Ngươi câm miệng…. Khốn nạn… Không cho phép nói…”
Thời khắc củi khô lửa bốc, ở nơi bụi hoa sen xa kia, bỗng truyền đến tiếng ca thiếu nữ.
“Giang Nam có thể hái sen, lá sen sao điền điền.
Cá đùa lá sen đông, cá đùa lá sen tây, cá đùa lá sen nam, cá đùa lá sen bắc”
Bạch Lâm Lan tựa như một đuôi cá, ở thân thể mê người của sư huynh, Đông tây nam bắc tự tại đùa giỡn.
Lục Hồng Vũ sợ bị người khác phát hiện, gắt gao cắn môi không dám lên tiếng. Bạch Lâm Lan thấy vậy, liền mở cái miệng của hắn, đem một cành hoa khẽ chắn ngàng trên đôi môi sư huynh, để nụ hoa này nhu chớm nở trên cái miệng nhỏ nhắn bị chính mình hôn đến đỏ hồng.
“Ngoan, hảo hảo ngậm lấy”, dưới thân động tác càng lúc càng kịch liệt, ngoài miệng ấm áp ôn nhu dụ dỗ nói:”Cắn làm cho chính mình bị thương, lòng ta đau.”
Tiếng ca của thiếu nữ hái sen lúc gần lúc xa, Lục Hồng Vũ chảy nước mắt, cắn chặt lấy nhánh hoa sen trong miệng. Bạch Lâm Lan thấy hắn một mặt ẩn nhẫn, trong huyệt đã xụi lơ càng muốn làm càn, cái miệng nhỏ phía dưới này đã một màu đỏ tươi, thân thể giao nhau tạo ra thanh âm nho nhỏ vang vọng khắp nơi, toàn bộ thuyền đều lắc lư theo.
“A…. A….. Nhẹ một chút, các nàng sẽ nghe thấy a, khốn nạn!”
Bên tai lại là thanh âm trầm thấp của người kia:”Sư huynh gấp cái gì? Muốn cho các nàng đến xem một chút, trước mắt là dáng vẻ gợi tình của ngươi?”
“Đại đệ tử thuần khiết như ngọc núi Vân Vụ, bị sư đệ thao đến thích thú, miệng nhỏ mặt trên ăn hoa, miệng nhỏ phía dưới ăn thịt lớn, cao hứng đứng thẳng tiết thủy… A, làm sao lại cắn càng chặt hơn rồi hả?”
Lục Hồng Vũ nhắm mắt, một giọt nước mắt từ khóe mắt rới xuống xương quai xanh, không hề nghe hắn vô liêm sỉ mà nói.
Bạch Lâm Lan cười dùng sức bấu chặt mông một phen, ngoài miệng không ngừng trêu chọc, dưới thân trò gian chồng chất. Bên trong bụi hoa sen, thuyền nhỏ lắc đến mức càng ngày càng kịch liệt, cá nhỏ trong nước sợ đến phân tán bốn phía chạy trốn.
“A… A…. A…………A..—–“
“Khốn nạn….. Ta ra…”
“A…”
Thuyền dừng lại.
Cả người Lục Hồng Vũ vẫn còn đang run rẩy.
Bạch Lâm Lan ôm hắn vào trong ngực, cầm lấy cành hoa sen đã trong miệng đã sớm bị y cắn đứt, ôn nhu dỗ dành lấy y, phía bên dưới còn chưa thoát ra.
Giang Nam có thể thải liên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất