Bạch Công Tử Bị Yêu Quái Bắt Đi Rồi!
Chương 26: Ngoại truyện 4
Vãn Lam cùng Bạch Lâm Uyên kết hôn, lúc sau nhớ đến núi Vân Vụ. Các đệ tử núi Vân Vụ ngày thường chuyên tâm tu luyện, môn phái thỉnh thoảng phân nhiệm vụ, để các đệ tử lùng bắt yêu quái làm ác ở trần gian.
Lần này Vãn Lam cùng Bạch Lâm Uyên xuống núi, muốn bắt một con hồ ly tinh chuyên hút tinh khí người.
Đêm đó, bên dưới ngọn núi, hai người trà trộn vào Uyên Mộng lâu náo nhiệt nhất để nằm vùng.
Đêm xuân man mát, hai người ẩn thân ở góc phòng nhỏ của thanh lâu, hai mặt gian phòng nến đỏ chiếu lên, mùi son phấn thoang thoảng dọc hành lang. Bạch Lâm Uyên được Vãn Lam ôm vào trong ngực, chỉ nghe bên gian phòng kế khách làng chơi miệng đầy “Tiểu thao hóa” liên tục ồ ồ thở gấp, gian phòng bên kia thì âm thanh hoa khôi rên rỉ “Hảo ca ca” õng ẹo không ngớt, cảm giác thân thể ôm chính mình dần dần cứng ngắc rồi.
Bạch Lâm Uyên quay đầu lại, quả nhiên thấy cả khuôn mặt Vãn Lam đỏ rực, cùng hắn đối mắt, càng không có ý tứ, vặn vẹo nhăn nhó đem một lỗ tai hướng về thân thể hắn, nhỏ giọng nói:”Lâm Uyên, ta không muốn nghe…”
Bạch Lâm Uyên nghiêng người sang, đưa đầu hắn ôm vào trong ngực vỗ về, trong lòng cũng đang dự tính. Vãn Lam lúc hai người ở trong phòng làm chuyện chính sự, vừa chuyên cần lại vừa giữ được lâu, duy nhất một điểm, chính là ở trên giường không chịu nói, một là da mặt mỏng, hai là đặc tính thú hoang, đến thời điểm mấu chốt chỉ lo ra sức, căn bản sẽ không nói một chút lời hạ lưu nào.
Nhớ đến đây, y vỗ vỗ đầu Vãn Lam, ghé vào bên tai hắn nói:”Lam Lam, ngươi cẩn thận nghe nhân gia nói một ít, trở về chúng ta cũng thử xem.”
Vãn Lam: “!!!”
Lời dâm mỹ từng tiếng từng tiếng hai người trong một đêm đều nghe hết, cuối cùng cũng bắt được hồ ly tinh. Bạch Lâm Uyên nghe xong, một đêm này, từ lâu đã mềm cả người, vội vã trở về núi, giao nộp xong, liền lôi kéo Vãn Lam trở về phòng.
Một nén nhang sau.
“Lam Lam….Gọi a… A…Mau gọi!” (._____.)
“Ngươi cái này…Tiểu thao hóa… Không được!Lâm Uyên, ta nói không được….”
“Tiếp theo…Nói a!Đây không phải…Rất tốt…”
“Ngươi có thích đại ca không…Ân…”
“Nói a!”
Vãn Lam rốt cục dừng động tác lại, nửa người dưới còn cắm ở trong cơ thể Bạch Lâm Uyên, tư thế hai người ngồi đối diện, đem đầu tựa trên vai Bạch Lâm Uyên, khóc nức nở:”Ô…. Không được, thật sự là quá khó để làm tình rồi.”
Bạch Lâm Uyên vừa bực mình vừa buồn cười, lau nước mắt cho hắn:”Bảo ngươi làm ta xấu hor, ngươi lại xấu hổ cái gì?”
“Ngươi lại bắt nạt ta….Ô….Ta không muốn nói với ngươi câu nói như thế….” (Rốt cục đứa nào mới đúng là công ._____., Ú: bạn Lâm Uyên khẩu vị nặng vl :v)
“Được rồi, được rồi”, Bạch Lâm Uyên ôm nhu đem đầu hắn nâng lên:”Dù cho nó rất tình thú, nhưng ngươi không thích, chúng ta sẽ không thử. Ngươi yêu thích thế nào chúng ta liền làm thế đấy, có được không?”
“Ân.” Đại lão hổ ủy ủy khuất khuất này lại bắt đầu hoạt động, lầm bầm theo động tác nhỏ giọng nói:”Lâm Uyên… Lâm Uyên… Yêu thích ngươi…”
Lần này Vãn Lam cùng Bạch Lâm Uyên xuống núi, muốn bắt một con hồ ly tinh chuyên hút tinh khí người.
Đêm đó, bên dưới ngọn núi, hai người trà trộn vào Uyên Mộng lâu náo nhiệt nhất để nằm vùng.
Đêm xuân man mát, hai người ẩn thân ở góc phòng nhỏ của thanh lâu, hai mặt gian phòng nến đỏ chiếu lên, mùi son phấn thoang thoảng dọc hành lang. Bạch Lâm Uyên được Vãn Lam ôm vào trong ngực, chỉ nghe bên gian phòng kế khách làng chơi miệng đầy “Tiểu thao hóa” liên tục ồ ồ thở gấp, gian phòng bên kia thì âm thanh hoa khôi rên rỉ “Hảo ca ca” õng ẹo không ngớt, cảm giác thân thể ôm chính mình dần dần cứng ngắc rồi.
Bạch Lâm Uyên quay đầu lại, quả nhiên thấy cả khuôn mặt Vãn Lam đỏ rực, cùng hắn đối mắt, càng không có ý tứ, vặn vẹo nhăn nhó đem một lỗ tai hướng về thân thể hắn, nhỏ giọng nói:”Lâm Uyên, ta không muốn nghe…”
Bạch Lâm Uyên nghiêng người sang, đưa đầu hắn ôm vào trong ngực vỗ về, trong lòng cũng đang dự tính. Vãn Lam lúc hai người ở trong phòng làm chuyện chính sự, vừa chuyên cần lại vừa giữ được lâu, duy nhất một điểm, chính là ở trên giường không chịu nói, một là da mặt mỏng, hai là đặc tính thú hoang, đến thời điểm mấu chốt chỉ lo ra sức, căn bản sẽ không nói một chút lời hạ lưu nào.
Nhớ đến đây, y vỗ vỗ đầu Vãn Lam, ghé vào bên tai hắn nói:”Lam Lam, ngươi cẩn thận nghe nhân gia nói một ít, trở về chúng ta cũng thử xem.”
Vãn Lam: “!!!”
Lời dâm mỹ từng tiếng từng tiếng hai người trong một đêm đều nghe hết, cuối cùng cũng bắt được hồ ly tinh. Bạch Lâm Uyên nghe xong, một đêm này, từ lâu đã mềm cả người, vội vã trở về núi, giao nộp xong, liền lôi kéo Vãn Lam trở về phòng.
Một nén nhang sau.
“Lam Lam….Gọi a… A…Mau gọi!” (._____.)
“Ngươi cái này…Tiểu thao hóa… Không được!Lâm Uyên, ta nói không được….”
“Tiếp theo…Nói a!Đây không phải…Rất tốt…”
“Ngươi có thích đại ca không…Ân…”
“Nói a!”
Vãn Lam rốt cục dừng động tác lại, nửa người dưới còn cắm ở trong cơ thể Bạch Lâm Uyên, tư thế hai người ngồi đối diện, đem đầu tựa trên vai Bạch Lâm Uyên, khóc nức nở:”Ô…. Không được, thật sự là quá khó để làm tình rồi.”
Bạch Lâm Uyên vừa bực mình vừa buồn cười, lau nước mắt cho hắn:”Bảo ngươi làm ta xấu hor, ngươi lại xấu hổ cái gì?”
“Ngươi lại bắt nạt ta….Ô….Ta không muốn nói với ngươi câu nói như thế….” (Rốt cục đứa nào mới đúng là công ._____., Ú: bạn Lâm Uyên khẩu vị nặng vl :v)
“Được rồi, được rồi”, Bạch Lâm Uyên ôm nhu đem đầu hắn nâng lên:”Dù cho nó rất tình thú, nhưng ngươi không thích, chúng ta sẽ không thử. Ngươi yêu thích thế nào chúng ta liền làm thế đấy, có được không?”
“Ân.” Đại lão hổ ủy ủy khuất khuất này lại bắt đầu hoạt động, lầm bầm theo động tác nhỏ giọng nói:”Lâm Uyên… Lâm Uyên… Yêu thích ngươi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất