Chương 4: Chia sẻ không gian
Edit: Đậu
Beta: Bentoneko
"Đi vào."
Diệp Cẩn đang nghi hoặc với hành động thần thần bí bí của Diệp Thu thì chợt thấy phía trước lóe ra ánh sáng, khi ánh sáng tắt thì phát hiện mình đang đứng ở một địa phương xa lạ.
Trước mắt là đồng lúa mênh mông cùng vườn rau, xa xa là trâu bò dê đang nhàn nhã ăn cỏ xanh, phía sau là một tiểu viện.
Dù là người có khuôn mặt nghìn năm không đổi sắc như Diệp Cẩn cũng phải lộ ra sắc mặt kinh ngạc.
"Đây là tùy thân không gian của em". Diệp Thu cố gắng che giấu giọng nói đắc ý của mình lại nhưng khóe miệng cong cong đã bán đứng cậu.
"Còn không có hoàn toàn chuẩn bị tốt, trước tiên để em mang anh nhìn xem". Diệp Thu kéo tay Diệp Cẩn, đưa hắn đi vào viện.
Trong viện có rất nhiều hoa, muôn màu muôn sắc, đi dọc theo hàng đá cuội là vào đến nhà, trong phòng được bố trí bàn trà, sofa, bàn ghế, rất là ấm áp, toilet cũng được bố trí thiết bị hiện đại, lầu hai là thư phòng với nhiều loại sách, đa số là sách nấu ăn cùng sách nông nghiệp, giường ngủ rất lớn, nhìn qua rất mềm mại thoải mái, trên ban công có hai ghế nằm, một cái bàn nhỏ cùng mấy bồn hoa lan, nhìn rất lịch sự tao nhã.
Vừa lòng gật đầu, Diệp Cẩn từ ban công nhìn ra phương xa, nói: "Không tồi, nhưng không được để ai khác biết".
Diệp Thu không che dấu được nụ cười, nói: "Tất nhiên rồi! Em chỉ nói cho anh, phía dưới còn có kho hàng, đi xem không?"
Diệp Cẩn gật đầu, cầm tay Diệp Thu, "Đi".
Diệp Thu nhìn hai tay đang nắm chặt, mặt đột nhiên đỏ. Lắc lắc đầu xem nhẹ, mang theo Diệp Cẩn xuống lầu.
"Theo nhà kho đi xuống, cũng có thể từ bên ngoài trực tiếp đi vào, những thứ em mua mấy ngày nay đều được cho vào trong này".
Xuống đến kho hàng, Diệp Cẩn chỉ nhìn vật tư không chiếm đến nửa kho hàng, không nói gì.
Diệp Thu có chút lúng túng cười cười: "Còn có thể mua thêm, kho hàng quá lớn".
"Ừm, anh giúp em".
"Đi lên đi."
Hai người một lần nữa ra sân, đi đến mảnh đất trồng rau bên cạnh, Diệp Thu hái được mấy quả cà chua, đưa cho Diệp Cẩn: "Rau củ thiên nhiên không ô nhiễm, thử xem".
Diệp Cẩn tiếp nhận cà chua, thuận tay cho vào miệng, vừa ăn vừa đánh giá bốn phía, "Rất ngon miệng".
"Vậy ăn đi ~" Diệp Thu cười mỉm cũng ăn một viên, chỉ cảm thấy chua ngọt ngon miệng, ngon hơn nhiều so với bên ngoài.
"Chờ máy gieo hạt được đưa đến, em lại gieo lúa nước cùng lúa mì, còn có bắp ngô, khoai tây, khoai lang, em còn mua máy xay bột, máy làm mì, rất nhiều rất nhiều, nếu như tận thế không đến thì chúng ta cũng có thể đem tiền kiếm trở về!"
Diệp Cẩn nhìn bộ dáng đắc ý dào dạt của Diệp Thu giống như con hamster đang cố gắng thu thập thực vật, lông xù làm người ta chỉ muốn xoa a xoa.
Ức chế cánh tay đang rục rịch của mình, "Đi ra ngoài ăn cơm huh?"
Diệp Thu lắc lắc đầu, "Ở trong này đi! Vừa vặn em còn chưa thử qua đồ ăn trong không gian thế nào, cho anh thưởng thức tài năng của em".
Diệp Cẩn kinh ngạc, "Em biết nấu ăn?"
"Việc này nhất định phải biết, chờ xem". Diệp Thu nói xong thì về phòng bếp lấy đồ, đi hái một chút rau cùng đồ ăn.
Một dĩa trứng chiên cà chua, một dĩa hồng sốt cà, một dĩa dưa leo, một chậu cơm tẻ. Chỉ với mấy thứ đồ ăn đơn giản, hai người lại ăn phá lệ ngon, không gian gì đó quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, tươi mới mĩ vị, rất ngon miệng.
Ăn uống no đủ, lúc hai người ra không gian đã hơn chín giờ tối, Diệp Thu nhìn Diệp Cẩn không có ý định đi thuê phòng, cũng không kiên trì mở miệng, lấy ra máy tính tìm tư liệu.
Phụ cận có một vườn cây ăn quả lâu năm, cậu tính đi mua chút cây, thuận tiện đi mua chút hoa quả.
Kho hàng rất lớn, nếu như không biết tận dụng thì thực có lỗi với không gian.
Diệp Cẩn tắm rửa xong thì thấy Diệp Thu đang tra tư liệu, không nói gì thêm, đồng dạng mở máy tính xử lý công việc. Hắn đang định bán cổ phiếu công ty, nhưng cũng không thể mặc kệ công ty, còn phải xử lý tốt vấn đề nhân viên cho ổn thỏa.
Đúng mười một giờ, Diệp Cẩn đúng giờ tắt máy tính, đi đến bên Diệp Thu, nói: "Ngủ đi!"
Diệp Thu có chút lúng túng, chỉ có một chiếc giường, tuy rằng hai người là anh em, quan hệ hiện tại cũng thân cận hơn nhưng ngủ cùng giường thì có chút không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng tóm lại không thể không ngủ đi? Ngày mai còn phải đi thu lương thực cùng quả, bắt buộc phải bổ sung tinh lực.
Nằm trên dường có chút không yên, Diệp Cẩn đã nhắm mắt lại, không biết là đã ngủ hay chưa, ánh mắt Diệp Thu mở lớn, nhìn trần nhà, ánh trăng xuyên thấu qua rèm cửa, bên trong một mảnh hôn trầm.
Không dám động thân thể, đợi trong chốc lát phát hiện hô hấp đều đặn của Diệp Cẩn, như là đang ngủ, Diệp Thu mới dám thả lỏng thân thể, lặng lẽ quay đầu đánh giá hắn.
Diệp Cẩn khi nhắm mắt lại thì không còn vẻ lạnh lùng sắc bén như ban ngày, lông mi dài buông xuống tạo thành cái bóng trên mặt, hiện ra im lặng mà ôn hòa.
Môi mỏng khẽ mím, màu đỏ ở giữa môi hiện ra phá lệ mê người.
Diệp Thu chỉ cảm thấy đầu óc của chính mình nhất định là bị vô nước, nếu không thì sao lại cảm thấy nếm môi của Diệp Cẩn nhất định ngon miệng hết sức?!
Chính là quá mức vội vàng, lặng lẽ bình phục con tim đang đập rối loạn, không có nhìn thấy khóe môi người bên cạnh đột nhiên cong lên.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thu mở mắt ra, phát hiện bên cạnh trống rỗng, ngồi dậy, nghe được trong toilet có tiếng nước.
Ngẩn người một lúc, Diệp Thu vội vàng rời giường, còn có chính sự nữa!
Vừa mặc quần áo, Diệp Cẩn từ trong toilet đi ra, "Hôm nay đi đâu?"
"Anh không quay về?"
"Vé máy bay buổi chiều".
Diệp Thu nghiêng nghiêng đầu: "Hôm qua thấy một nhà vườn, không xa, mất khoảng một giờ lái xe, cùng đi không? Vừa lúc chọn chút hoa quả anh thích ăn".
"Được".
Diệp Thu chớp mắt, hình như vừa rồi Diệp Cẩn nở nụ cười? Lắc đầu, chắc tại hoa mắt.
Rửa mặt xong, hai người không ăn bữa sáng, vừa lái xe đến vườn trái cây vừa ăn cà chua.
Còn chưa đến nơi thì hai người đã ngửi được hương hoa quả, đậu xe tải ở cửa, hai người xuống xe, chỉ thấy một người trung niên đi ra: "Các cậu đây là?"
"Đại thúc, chúng cháu định mua vài cây ăn quả cùng hoa quả. Nơi này của ngài có những gì?"
Đại thúc nhìn cách nói chuyện thanh thanh sảng sảng của Diệp Thu, trên mặt mang theo nụ cười, vừa nhìn liền khiến người ta thích, lại nhìn Diệp Cẩn đứng ở một bên, mặt không đổi sắc, cặp mắt sáng kia làm người ta sợ hãi.
Đại thúc có chút câu nệ cười cười: "Tiểu oa nhi, các cậu đi theo tôi".
Hai người dạo vườn trái cây qua một lần, mua cây vải, nhãn, cam, thanh mai, đào, lê, nho, anh đào, lựu, mận, hạnh, táo, chuối tiêu, dẻ, vân vân, mỗi loại mua mười cây, đều là cây mau cho quả.
Lại nghe đại thúc nói còn có nhiều quả vừa được hái xuống, Diệp Thu mua mỗi dạng một ít.
Trả tiền xong, đại thúc kêu người đem cây ăn quả cùng thùng hoa quả để vào trong xe, hai người mới lai xe đến thành phố.
Chú ý tới trên đường trước sau đều không có người, Diệp Thu dừng xe lại, đem cây ăn quả cùng hoa quả đưa vào không gian, hai người làm như không có việc gì tiếp tục đi.
"Hiện tại còn sớm, về khách sạn giúp em trồng cây thôi!" Diệp Thu nhìn Diệp Cẩn lái xe.
"Được thôi". Diệp Cẩn nhìn không chớp mắt, thao tác lái xe cực ổn.
Trở về khách sạn, hai người khóa kĩ cửa sổ, kéo rèm, xác nhận hết thảy an toàn rồi mới vào không gian.
Vào kho hàng lấy ra hai bộ nông cụ, hai người bận rộn đến giữa trưa mới đem cây trồng hết, eo mỏi lưng đau.
Ngồi ở trên đường đá cuội, Diệp Thu một chút cũng không muốn nhúc nhích, nhìn nông cụ đặt ở bên chân, nghĩ, nếu có thể tự động đào hầm thì thật tốt.
Bỗng nhiên, nông cụ tự động đứng lên, trong chốc lát đào thành một cái hố trên mặt đất. Diệp Thu trừng lớn hai mắt, không dám tưởng tượng mình làm việc hết nửa ngày đều là tốn công vô ích.
Diệp Cẩn nhìn bộ dáng choáng váng của Diệp Thu thì trong mắt hiện lên ý cười.
Xem ra không gian này còn có rất nhiều thứ để tìm hiểu!
Diệp Thu bất đắc dĩ thở dài, đứng lên nói với Diệp Cẩn: "Anh đi tắm rửa đi, em đi làm cơm, cũng gần đến giờ rồi".
Nói xong đi đến vườn rau.
Diệp Cẩn đứng trong chốc lát thì xoay người đi đến sân.
Ăn no, hai người ra khỏi không gian, Diệp Thu lái xe đưa Diệp Cẩn ra sân bay.
"Khi nào thì trở về?"
Diệp Thu nghĩ nghĩ, nói: "Ngày mốt đi, em còn mua ít đồ, anh trở về cũng có thể bắt đầu chuẩn bị, thời gian cũng không còn nhiều".
"Chú ý an toàn."
"Được, anh cũng vậy".
Tiễn bước Diệp Cẩn, Diệp Thu lái xe đến kho hàng, để cho mấy công ty đem lương thực đến, hai giờ sau, đem lương thực đều thu vào không gian, lại lái xe đến công ty cây giống, lấy đi số cây đã đặt trước đó.
Vừa định lái xe rời đi, âm báo tin nhắn vang lên. Diệp Thu vừa mở ra thì phát hiện là ngân hàng gửi đến, trong tài khoản có hơn một ngàn vạn. Nghĩ nghĩ, Diệp Thu gửi cho Diệp Cẩn một cái tin nhắn: "Tiền đã thu được O(∩_∩)O~ "
Vừa xuống máy bay Diệp Cẩn cười cười cất điện thoại.
Lái xe đến kho hàng, mượn kho hàng che dấu để thu cây vào, Diệp Thu lại đi mua cá bột, trong không gian có một con sông, thả mấy vạn tôm con cùng cua con vào đó.
Làm xong việc, Diệp Thu lại lái xe đi bắc Z thị, nơi đó có nhiều chỗ may quần áo.
Các loại quần áo cho nam nữ, thậm chí còn có cho trẻ em, chỉ cần là có trong kho, Diệp Thu đều đặt hàng, cậu còn đặt rất nhiều áo khoác, nhà xưởng chuyên môn sản xuất áo khoác kia đã sắp đóng cửa nên rất coi trọng đơn đặt hàng của Diệp Thu, hứa hẹn nhất định sẽ tăng ca để hoàn thành đơn đặt hàng của cậu! Nhưng Diệp Thu cũng không có thời gian đợi, lấy đi hàng tồn kho rồi bảo bọn họ hoàn thành đơn hàng rồi đưa đến C thị.
Ở trong này Diêp Thu còn mua được mấy chục chăn bông, đều được làm bằng bông tốt, tuy rằng có chút thô, nhưng ở phương diện giữ ấm thì rất tốt, ai biết mạt thế đến tột cùng là như thế nào đâu? Lo trước khỏi họa.
Vội vàng ăn cơm chiều trở lại khách sạn, Diệp Thu tắm rửa qua loa liền ngủ, hôm nay mệt mỏi đủ rồi.
Nghĩ đến việc ngày mai muốn làm, Diệp Thu liền chìm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Diệp Thu rửa mặt rồi đi vào không gian, nấu cháo rau cho chính mình, ăn no mới ra không gian.
Lái xe đi đến cửa hàng hạt giống, lại mua không ít hạt giống, còn mua được không ít ngó sen, củ ấu cùng mã đề, toàn là giống ở trong hồ.
Lấy bản đồ ra, đi một trấn nhỏ mua trâu cùng dê. Thảo nguyên trong không gian rất lớn, về sau cũng không biết có thể mua được thịt trâu với dê để ăn, tuy trong không gian còn tồn rất nhiều thịt hộp nhưng thịt tươi mới thì nhất định phải có.
Cái trấn nhỏ kia gọi là Thạch Kiều trấn, từng nhà nuôi trâu cùng dê, khẳng định có thể thỏa mãn nhu cầu của Diệp Thu.
Đi gần ba giờ mới đến Thạch Kiều trấn, Diệp Thu mua tổng cộng hai mươi trâu cùng ba mươi dê, còn mua mười mấy heo con, trong đó có ba bò sữa, bốn cừu, thậm chí còn mua mấy con ngựa.
Diệp Thu còn ở một nhà nuôi thỏ mua được ba mươi con thỏ sống, lại thuận tiện ở chợ mua mấy chục con bồ câu.
Dùng hàng rào đem bãi chăn nuôi cùng địa phương khác ngăn cách, nhìn trâu dê nhàn nhã ăn cỏ trên thảo nguyên cùng thỏ, Diệp Thu cảm thấy thật mỹ mãn.
Beta: Bentoneko
"Đi vào."
Diệp Cẩn đang nghi hoặc với hành động thần thần bí bí của Diệp Thu thì chợt thấy phía trước lóe ra ánh sáng, khi ánh sáng tắt thì phát hiện mình đang đứng ở một địa phương xa lạ.
Trước mắt là đồng lúa mênh mông cùng vườn rau, xa xa là trâu bò dê đang nhàn nhã ăn cỏ xanh, phía sau là một tiểu viện.
Dù là người có khuôn mặt nghìn năm không đổi sắc như Diệp Cẩn cũng phải lộ ra sắc mặt kinh ngạc.
"Đây là tùy thân không gian của em". Diệp Thu cố gắng che giấu giọng nói đắc ý của mình lại nhưng khóe miệng cong cong đã bán đứng cậu.
"Còn không có hoàn toàn chuẩn bị tốt, trước tiên để em mang anh nhìn xem". Diệp Thu kéo tay Diệp Cẩn, đưa hắn đi vào viện.
Trong viện có rất nhiều hoa, muôn màu muôn sắc, đi dọc theo hàng đá cuội là vào đến nhà, trong phòng được bố trí bàn trà, sofa, bàn ghế, rất là ấm áp, toilet cũng được bố trí thiết bị hiện đại, lầu hai là thư phòng với nhiều loại sách, đa số là sách nấu ăn cùng sách nông nghiệp, giường ngủ rất lớn, nhìn qua rất mềm mại thoải mái, trên ban công có hai ghế nằm, một cái bàn nhỏ cùng mấy bồn hoa lan, nhìn rất lịch sự tao nhã.
Vừa lòng gật đầu, Diệp Cẩn từ ban công nhìn ra phương xa, nói: "Không tồi, nhưng không được để ai khác biết".
Diệp Thu không che dấu được nụ cười, nói: "Tất nhiên rồi! Em chỉ nói cho anh, phía dưới còn có kho hàng, đi xem không?"
Diệp Cẩn gật đầu, cầm tay Diệp Thu, "Đi".
Diệp Thu nhìn hai tay đang nắm chặt, mặt đột nhiên đỏ. Lắc lắc đầu xem nhẹ, mang theo Diệp Cẩn xuống lầu.
"Theo nhà kho đi xuống, cũng có thể từ bên ngoài trực tiếp đi vào, những thứ em mua mấy ngày nay đều được cho vào trong này".
Xuống đến kho hàng, Diệp Cẩn chỉ nhìn vật tư không chiếm đến nửa kho hàng, không nói gì.
Diệp Thu có chút lúng túng cười cười: "Còn có thể mua thêm, kho hàng quá lớn".
"Ừm, anh giúp em".
"Đi lên đi."
Hai người một lần nữa ra sân, đi đến mảnh đất trồng rau bên cạnh, Diệp Thu hái được mấy quả cà chua, đưa cho Diệp Cẩn: "Rau củ thiên nhiên không ô nhiễm, thử xem".
Diệp Cẩn tiếp nhận cà chua, thuận tay cho vào miệng, vừa ăn vừa đánh giá bốn phía, "Rất ngon miệng".
"Vậy ăn đi ~" Diệp Thu cười mỉm cũng ăn một viên, chỉ cảm thấy chua ngọt ngon miệng, ngon hơn nhiều so với bên ngoài.
"Chờ máy gieo hạt được đưa đến, em lại gieo lúa nước cùng lúa mì, còn có bắp ngô, khoai tây, khoai lang, em còn mua máy xay bột, máy làm mì, rất nhiều rất nhiều, nếu như tận thế không đến thì chúng ta cũng có thể đem tiền kiếm trở về!"
Diệp Cẩn nhìn bộ dáng đắc ý dào dạt của Diệp Thu giống như con hamster đang cố gắng thu thập thực vật, lông xù làm người ta chỉ muốn xoa a xoa.
Ức chế cánh tay đang rục rịch của mình, "Đi ra ngoài ăn cơm huh?"
Diệp Thu lắc lắc đầu, "Ở trong này đi! Vừa vặn em còn chưa thử qua đồ ăn trong không gian thế nào, cho anh thưởng thức tài năng của em".
Diệp Cẩn kinh ngạc, "Em biết nấu ăn?"
"Việc này nhất định phải biết, chờ xem". Diệp Thu nói xong thì về phòng bếp lấy đồ, đi hái một chút rau cùng đồ ăn.
Một dĩa trứng chiên cà chua, một dĩa hồng sốt cà, một dĩa dưa leo, một chậu cơm tẻ. Chỉ với mấy thứ đồ ăn đơn giản, hai người lại ăn phá lệ ngon, không gian gì đó quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, tươi mới mĩ vị, rất ngon miệng.
Ăn uống no đủ, lúc hai người ra không gian đã hơn chín giờ tối, Diệp Thu nhìn Diệp Cẩn không có ý định đi thuê phòng, cũng không kiên trì mở miệng, lấy ra máy tính tìm tư liệu.
Phụ cận có một vườn cây ăn quả lâu năm, cậu tính đi mua chút cây, thuận tiện đi mua chút hoa quả.
Kho hàng rất lớn, nếu như không biết tận dụng thì thực có lỗi với không gian.
Diệp Cẩn tắm rửa xong thì thấy Diệp Thu đang tra tư liệu, không nói gì thêm, đồng dạng mở máy tính xử lý công việc. Hắn đang định bán cổ phiếu công ty, nhưng cũng không thể mặc kệ công ty, còn phải xử lý tốt vấn đề nhân viên cho ổn thỏa.
Đúng mười một giờ, Diệp Cẩn đúng giờ tắt máy tính, đi đến bên Diệp Thu, nói: "Ngủ đi!"
Diệp Thu có chút lúng túng, chỉ có một chiếc giường, tuy rằng hai người là anh em, quan hệ hiện tại cũng thân cận hơn nhưng ngủ cùng giường thì có chút không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng tóm lại không thể không ngủ đi? Ngày mai còn phải đi thu lương thực cùng quả, bắt buộc phải bổ sung tinh lực.
Nằm trên dường có chút không yên, Diệp Cẩn đã nhắm mắt lại, không biết là đã ngủ hay chưa, ánh mắt Diệp Thu mở lớn, nhìn trần nhà, ánh trăng xuyên thấu qua rèm cửa, bên trong một mảnh hôn trầm.
Không dám động thân thể, đợi trong chốc lát phát hiện hô hấp đều đặn của Diệp Cẩn, như là đang ngủ, Diệp Thu mới dám thả lỏng thân thể, lặng lẽ quay đầu đánh giá hắn.
Diệp Cẩn khi nhắm mắt lại thì không còn vẻ lạnh lùng sắc bén như ban ngày, lông mi dài buông xuống tạo thành cái bóng trên mặt, hiện ra im lặng mà ôn hòa.
Môi mỏng khẽ mím, màu đỏ ở giữa môi hiện ra phá lệ mê người.
Diệp Thu chỉ cảm thấy đầu óc của chính mình nhất định là bị vô nước, nếu không thì sao lại cảm thấy nếm môi của Diệp Cẩn nhất định ngon miệng hết sức?!
Chính là quá mức vội vàng, lặng lẽ bình phục con tim đang đập rối loạn, không có nhìn thấy khóe môi người bên cạnh đột nhiên cong lên.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thu mở mắt ra, phát hiện bên cạnh trống rỗng, ngồi dậy, nghe được trong toilet có tiếng nước.
Ngẩn người một lúc, Diệp Thu vội vàng rời giường, còn có chính sự nữa!
Vừa mặc quần áo, Diệp Cẩn từ trong toilet đi ra, "Hôm nay đi đâu?"
"Anh không quay về?"
"Vé máy bay buổi chiều".
Diệp Thu nghiêng nghiêng đầu: "Hôm qua thấy một nhà vườn, không xa, mất khoảng một giờ lái xe, cùng đi không? Vừa lúc chọn chút hoa quả anh thích ăn".
"Được".
Diệp Thu chớp mắt, hình như vừa rồi Diệp Cẩn nở nụ cười? Lắc đầu, chắc tại hoa mắt.
Rửa mặt xong, hai người không ăn bữa sáng, vừa lái xe đến vườn trái cây vừa ăn cà chua.
Còn chưa đến nơi thì hai người đã ngửi được hương hoa quả, đậu xe tải ở cửa, hai người xuống xe, chỉ thấy một người trung niên đi ra: "Các cậu đây là?"
"Đại thúc, chúng cháu định mua vài cây ăn quả cùng hoa quả. Nơi này của ngài có những gì?"
Đại thúc nhìn cách nói chuyện thanh thanh sảng sảng của Diệp Thu, trên mặt mang theo nụ cười, vừa nhìn liền khiến người ta thích, lại nhìn Diệp Cẩn đứng ở một bên, mặt không đổi sắc, cặp mắt sáng kia làm người ta sợ hãi.
Đại thúc có chút câu nệ cười cười: "Tiểu oa nhi, các cậu đi theo tôi".
Hai người dạo vườn trái cây qua một lần, mua cây vải, nhãn, cam, thanh mai, đào, lê, nho, anh đào, lựu, mận, hạnh, táo, chuối tiêu, dẻ, vân vân, mỗi loại mua mười cây, đều là cây mau cho quả.
Lại nghe đại thúc nói còn có nhiều quả vừa được hái xuống, Diệp Thu mua mỗi dạng một ít.
Trả tiền xong, đại thúc kêu người đem cây ăn quả cùng thùng hoa quả để vào trong xe, hai người mới lai xe đến thành phố.
Chú ý tới trên đường trước sau đều không có người, Diệp Thu dừng xe lại, đem cây ăn quả cùng hoa quả đưa vào không gian, hai người làm như không có việc gì tiếp tục đi.
"Hiện tại còn sớm, về khách sạn giúp em trồng cây thôi!" Diệp Thu nhìn Diệp Cẩn lái xe.
"Được thôi". Diệp Cẩn nhìn không chớp mắt, thao tác lái xe cực ổn.
Trở về khách sạn, hai người khóa kĩ cửa sổ, kéo rèm, xác nhận hết thảy an toàn rồi mới vào không gian.
Vào kho hàng lấy ra hai bộ nông cụ, hai người bận rộn đến giữa trưa mới đem cây trồng hết, eo mỏi lưng đau.
Ngồi ở trên đường đá cuội, Diệp Thu một chút cũng không muốn nhúc nhích, nhìn nông cụ đặt ở bên chân, nghĩ, nếu có thể tự động đào hầm thì thật tốt.
Bỗng nhiên, nông cụ tự động đứng lên, trong chốc lát đào thành một cái hố trên mặt đất. Diệp Thu trừng lớn hai mắt, không dám tưởng tượng mình làm việc hết nửa ngày đều là tốn công vô ích.
Diệp Cẩn nhìn bộ dáng choáng váng của Diệp Thu thì trong mắt hiện lên ý cười.
Xem ra không gian này còn có rất nhiều thứ để tìm hiểu!
Diệp Thu bất đắc dĩ thở dài, đứng lên nói với Diệp Cẩn: "Anh đi tắm rửa đi, em đi làm cơm, cũng gần đến giờ rồi".
Nói xong đi đến vườn rau.
Diệp Cẩn đứng trong chốc lát thì xoay người đi đến sân.
Ăn no, hai người ra khỏi không gian, Diệp Thu lái xe đưa Diệp Cẩn ra sân bay.
"Khi nào thì trở về?"
Diệp Thu nghĩ nghĩ, nói: "Ngày mốt đi, em còn mua ít đồ, anh trở về cũng có thể bắt đầu chuẩn bị, thời gian cũng không còn nhiều".
"Chú ý an toàn."
"Được, anh cũng vậy".
Tiễn bước Diệp Cẩn, Diệp Thu lái xe đến kho hàng, để cho mấy công ty đem lương thực đến, hai giờ sau, đem lương thực đều thu vào không gian, lại lái xe đến công ty cây giống, lấy đi số cây đã đặt trước đó.
Vừa định lái xe rời đi, âm báo tin nhắn vang lên. Diệp Thu vừa mở ra thì phát hiện là ngân hàng gửi đến, trong tài khoản có hơn một ngàn vạn. Nghĩ nghĩ, Diệp Thu gửi cho Diệp Cẩn một cái tin nhắn: "Tiền đã thu được O(∩_∩)O~ "
Vừa xuống máy bay Diệp Cẩn cười cười cất điện thoại.
Lái xe đến kho hàng, mượn kho hàng che dấu để thu cây vào, Diệp Thu lại đi mua cá bột, trong không gian có một con sông, thả mấy vạn tôm con cùng cua con vào đó.
Làm xong việc, Diệp Thu lại lái xe đi bắc Z thị, nơi đó có nhiều chỗ may quần áo.
Các loại quần áo cho nam nữ, thậm chí còn có cho trẻ em, chỉ cần là có trong kho, Diệp Thu đều đặt hàng, cậu còn đặt rất nhiều áo khoác, nhà xưởng chuyên môn sản xuất áo khoác kia đã sắp đóng cửa nên rất coi trọng đơn đặt hàng của Diệp Thu, hứa hẹn nhất định sẽ tăng ca để hoàn thành đơn đặt hàng của cậu! Nhưng Diệp Thu cũng không có thời gian đợi, lấy đi hàng tồn kho rồi bảo bọn họ hoàn thành đơn hàng rồi đưa đến C thị.
Ở trong này Diêp Thu còn mua được mấy chục chăn bông, đều được làm bằng bông tốt, tuy rằng có chút thô, nhưng ở phương diện giữ ấm thì rất tốt, ai biết mạt thế đến tột cùng là như thế nào đâu? Lo trước khỏi họa.
Vội vàng ăn cơm chiều trở lại khách sạn, Diệp Thu tắm rửa qua loa liền ngủ, hôm nay mệt mỏi đủ rồi.
Nghĩ đến việc ngày mai muốn làm, Diệp Thu liền chìm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Diệp Thu rửa mặt rồi đi vào không gian, nấu cháo rau cho chính mình, ăn no mới ra không gian.
Lái xe đi đến cửa hàng hạt giống, lại mua không ít hạt giống, còn mua được không ít ngó sen, củ ấu cùng mã đề, toàn là giống ở trong hồ.
Lấy bản đồ ra, đi một trấn nhỏ mua trâu cùng dê. Thảo nguyên trong không gian rất lớn, về sau cũng không biết có thể mua được thịt trâu với dê để ăn, tuy trong không gian còn tồn rất nhiều thịt hộp nhưng thịt tươi mới thì nhất định phải có.
Cái trấn nhỏ kia gọi là Thạch Kiều trấn, từng nhà nuôi trâu cùng dê, khẳng định có thể thỏa mãn nhu cầu của Diệp Thu.
Đi gần ba giờ mới đến Thạch Kiều trấn, Diệp Thu mua tổng cộng hai mươi trâu cùng ba mươi dê, còn mua mười mấy heo con, trong đó có ba bò sữa, bốn cừu, thậm chí còn mua mấy con ngựa.
Diệp Thu còn ở một nhà nuôi thỏ mua được ba mươi con thỏ sống, lại thuận tiện ở chợ mua mấy chục con bồ câu.
Dùng hàng rào đem bãi chăn nuôi cùng địa phương khác ngăn cách, nhìn trâu dê nhàn nhã ăn cỏ trên thảo nguyên cùng thỏ, Diệp Thu cảm thấy thật mỹ mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất