Chương 8: Tận thế đến
Edit: Đậu
Beta: Sâu
Ăn xong cơm tối, lúc ra khỏi không gian đã hơn chín giờ, bốn người khác đang xem tin tức, W thị xảy ra động đất mạnh, tin tức phát ra trong TV đều là về cứu nạn sau động đất.
Vương thẩm không ngừng lau nước mắt, hốc mắt Diệp Đông Diệp Tây cùng Vương thúc cũng đều đỏ. Thiên tai trước mắt, sự đồng cảm của mọi người đối với dân tộc cùng quốc gia đều dâng cao hơn bao giờ hết.
Đại nạn hưng bang (1), không chỉ là thành ngữ.
(1) Tui không rõ lắm
Tường đổ, vô số người sống bị vùi lấp, quân nhân, cảnh sát cùng vô số tình nguyện viên đều sôi nổi tiên phong cứu viện, dùng máy móc, dùng hai tay, mong muốn cứu sống càng nhiều sinh mệnh.
Nhiều câu chuyện cảm động được đưa ra, có lẽ là vì đứa con bảo vệ cha mẹ, hoặc có lẽ là đứa trẻ bị dù bị thương nhưng vẫn tươi cười, cũng có lẽ chỉ là một cái cúi chào suy yếu, một đoạn quốc ca.
Các cấp lãnh đạo trước tiên chạy đến khu vực tai nạn chỉ huy công tác cứu viện, xã hội các giới đều quyên góp tiền cùng hiện vật, trong lúc nhất thời, cả nước đều đặt ánh mắt ở W thị.
Trong bản tin thỉnh thoảng còn đưa lên tin tức của thế giới, tỉnh XX của nước M xảy ra gió lốc lớn, huyện XX của nước R núi lửa phun trào dẫn đến sóng thần...
Giống như toàn bộ thế giới đều xảy ra tai nạn vào cùng một ngày.
Thở dài, Diệp Thu đến gần bên cửa sổ.
Đêm nay bóng đêm rất đẹp, ánh trăng trong sáng, rơi xuống đất như sương, Tinh Không Hạo Hãn, thần bí tốt đẹp.
Ai sẽ biết hơn mười phút sau, mưa thiên thạch đột ngột xảy ra sẽ làm thay đổi quỹ đạo phát triển của nhân loại chứ?
Gần mười giờ tối, bầu trời đêm xẹt qua từng đạo ánh sáng chói mắt, lộng lẫy lóa mắt.
"Sao băng!"
"Xem! Mau nhìn! Là mưa sao băng!"
"Mau ước đi!"
"Đẹp quá a!"
"..."
Diệp Thu đứng ở bên cửa sổ, cách thủy tinh nhìn trận mưa thiên thạch mang đến tai họa cho nhân loại.
Diệp Cẩn nhíu mày,vỗ vỗ bả vai Diệp Thu.
Diệp Thu lắc đầu, ý bảo chính mình không sao.
Diệp Đông Diệp Tây cùng Vương thúc Vương thẩm cũng tụ tập ở một bên cửa sổ khác, đối với mưa sao băng khó gặp chỉ trỏ, tươi cười đầy mặt.
Khoảng nửa tiếng sau, trận mưa thiên thạch này mới chấm dứt.
Mấy người nói nói cười cười định về phòng nghỉ ngơi, Diệp Cẩn gọi bọn họ lại, đem lọ thủy tinh chứa đầy nước giếng cho bọn họ, bảo họ trở về phòng uống vào.
Mấy người bọn họ tuy rằng nghi hoặc nhưng cũng không có hỏi nhiều, lập tức trở về phòng uống nước giếng.
Diệp Thu rót nước đun sôi cho Diệp Cẩn, "Hiệu quả của nước giếng này rất rõ rệt, hẳn là có thể đề cao khả năng miễn dịch của con người, như vậy cũng an toàn chút, khả năng bị lây nhiễm virus cũng thấp đi".
Diệp Cẩn sờ đầu Diệp Thu, nói: "Cụ thể thì ngày mai sẽ biết, nghỉ ngơi đi thôi".
"Ừm, anh cũng vậy, duy trì tinh thần ngày mai còn phải đi ra ngoài xem tình hình".
"Chúc ngủ ngon." Nói xong, Diệp Cẩn cúi người hôn trán Diêp Thu.
Diêp Thu ngẩn người, tim đập chợt nhanh hơn, không dám nhìn thẳng ánh mắt Diệp Cẩn, chỉ vội vàng nói câu chúc ngủ ngon rồi bỏ chạy lên lầu.
Đóng mạnh cửa phòng, Diệp Thu ôm ngực, mình gần đây càng ngày càng không thích hợp, chỉ là hôn chúc ngủ ngon của anh em thôi, Diệp Cẩn sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, có thói quen này cũng là rất bình thường thôi. (anh...chắc chứ)
Không ngừng tìm lí do cho mình, trái tim đang nhảy loạn của Diệp Thu rốt cục cũng bình phục, lâm vào giác ngủ.
Một đêm không mộng mị.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thu thay một bộ quần áo rộng thùng thình để dễ hành động, lúc này mới xuống lầu vội vàng dùng bữa sáng.
Bốn người Vương thúc đều tinh lực dư thừa, giống như trẻ ra mấy tuổi, ánh mắt nhìn về phía Diệp Cẩn cùng Diệp Thu cũng tràn ngập cảm kích.
Tác dụng như thế cho thấy "Dược thủy" vô cùng hiếm hoi, thiếu gia còn nguyện ý cho bọn hắn dùng, có thể nào không làm cho bọn họ cảm động đến rơi nước mắt.
Vì thế bốn người nguyên bản đối với Diệp Cẩn trung thành lại càng thêm trung thành, ở trong lòng thề phải vĩnh viễn vì hai vị thiếu gia dốc sức, liều chết hy sinh.
Diệp Thu nhìn Diệp Cẩn nhíu mày, không tiếng động cười cười, Diệp Cẩn nhìn cậu nháy nháy mắt, môi cũng hơi nhếch lên.
Ăn uống no đủ, hai người lái xe chạy ra khỏi biệt thự, đi tới trung tâm thành phố.
Trung tâm ngày xưa tiếng người ồn ào náo động hôm nay có chút hỗn loạn, đầu phố thường thường có thể nhìn thấy một thân ảnh lung la lung lay, tứ chi cứng ngắc đuổi theo người chạy, sắc mặt vàng ố, con ngươi lồi ra chỉ có nhìn thấy tròng trắng, miệng mở lớn, nước bọt màu vàng chảy ra, bốc lên từng trận tanh tưởi.
Người bị đuổi hét chói tai chạy trốn, xe cứu thương, xe cảnh sát quanh đi quẩn lại, nhóm cảnh sát, bác sĩ thật vất vả mới không chế được bọn họ, cũng không để ý đến vết thương bị cắn, vội vàng áp lên xe mang đi.
"Lão Triệu! Mau mau mau! Ở đây còn một tên!"
"Ông nói đây rốt cục là có chuyện gì? Tôi cũng không biết là chạy bao nhiêu chuyến, làm sao lại bắt không hết chứ?"
"Đúng vậy! Tôi mệt quá rồi, cục cảnh sát cũng giữ không được! Này! Dám cắn tao!"
"Dây thừng! Trói lại! Mau!"
"Ông nói xem đây không phải là bệnh dại chứ? Không được, tôi phải đi tiêm thuốc!"
"Mẹ mẹ mẹ, người làm sao vậy? Không cần dọa bảo bảo, bảo bảo sẽ không bao giờ ngịch ngợm nữa! Mẹ, a! Mẹ, mẹ đừng cắn con!"
"Trương a di, ngài làm sao vậy? Con đưa ngài đi bệnh viện! Mẹ! Trương a di cách vách bị bệnh, con đưa cô đi bệnh viện, lập tức quay lại!"
"Ngoan nào! Tiểu Nhạc ngoan! Đừng cắn mẹ, mẹ đưa con đi bệnh viện! Hài tử đáng thương của mẹ, sao lại bị bệnh a?
"Chuyên gia chỉ ra, lần này bùng nổ bệnh dại có tính lây lan, đề nghị mọi người chú ý phòng bị, đúng lúc chạy chữa".
...
...
...
Xe xuyên qua khu phố, Diệp Thu nhắm mắt lại "nhìn" đến tình hình hai bên đường, gắt gao nhíu chặt mày.
Virus tang thi đến rất nhanh, người bị lây nhiễm rất nhiều, đại bộ phận người căn bản không có đẩy đủ ý thức được tính nghiêm trọng của nó, bị bắt lẫn bị cắn nhiều không đếm xuể.
Hơn nữa đại bộ phận lây nhiễm virus tang thi đều đi bệnh viện, đến lúc đó nơi đó khẳng định sẽ thành địa ngục.
"Trở về đi." Diệp Thu mệt mỏi nhéo nhéo mũi.
"Được".
Lái xe tiến vào hẻm nhỏ, đi đường này có thể vòng qua khu dân cư, trực tiếp đi đường nhỏ bên cạnh công viên về nhà, so với đường cũ thì nhanh hơn.
Quẹo qua một khúc quanh, Diệp Cẩn phanh gấp lại, sắc mặt âm trầm nhìn mười mấy tên côn đồ cầm đao, côn ở phía trước.
Đi đầu là tên nhuộm tóc vàng, ngậm thuốc lá lắc lư đến trước xe bọn họ, tay cầm côn thép gõ lên nắp xe, "Bọn mày, xuống dưới!"
Diệp Thu nháy mắt với Diệp Cẩn, một người mở cửa xuống xe, "Mày có chuyện gì?"
Tóc vàng cao thấp đánh giá Diệp Thu, dưới ánh mắt chuyển động, cười dâm nói: "Cái tên trong xe kia! Dáng dấp như vậy chính tỏ là tiểu tình nhân, mày lại để cậu tạ xuống dưới một mình? Ha ha ha!"
Một đám người phía sau hắn nghe vậy cũng cười ha ha một cách đáng khinh.
Diệp Thu nhíu chặt mi, cậu chỉ là không muốn gây thêm rắc rối, nhưng nếu bọn họ cố tình gây sự, cậu cũng sẽ không khách khí!
"Tránh ra!"
"Ai u còn là tiểu ớt! Ha ha, người anh em hôm nay tâm tình tốt, không đánh người, đem xe này cho chúng ta mượn lái một chút được không?"
"Không thích cho đấy". Diệp Thu nghe hắn nói xong, ngược lại cười cười, vẻ mặt tươi rói.
"Hửm? Cho hay không cũng không phải do mày quyết định!" Tóc vàng thu lại nụ cười, sắc mặt dữ tợn.
"Ban ngày ban mặc, bọn mày chẳng lẽ không sợ cảnh sát sao?"
"Cảnh sát?" Bọn chúng giống như nghe truyện cười, "Cảnh sát bây giờ cũng chả có tinh tực quản chúng ta! Còn không xuống xe!" Nói xong, tóc vàng hung hăng đạp xe một cước.
Diệp Thu bĩu môi, đột nhiên từ trong túi áo lấy ra một khẩu súng, chỉa vào đầu tóc vàng: "Còn muốn mượn xe huh?"
Sắc mặt tóc vàng biến đổi, cười gượng nói: "Không mượn, không mượn nữa! Vị huynh đệ này ngài đại nhân đại lượng, chúng ta có mắt như mù không biết Thái Sơn, đắc tội đắc tội!"
"Còn không mau cút đi!"
"Bọn tôi lăn ngay!"
Tóc vàng xoay người bỏ chạy, đám người kia cũng chạy theo hắn, một hồi đã không thấy tăm hơi.
Diêp Thu nhẹ nhàng thở ra, xoay người lên xe, nội tâm có chút phiền muộn, tận thế sắp tới, không nghĩ tới chính mình còn chưa bị tang thi uy hiếp, ngược lại thiếu chút nữa bị đồng loại đánh cướp! Đây thật là!
Xe đi vững vàng, không gặp bất kì trở ngại nào.
Diệp Thu thở dài, nếu như không có không gian, cậu thật sự không biết sống như thế nào tại một thế giới như vậy, càng miễn bàn đến bảo hộ Diệp Cẩn.
Hoàn hảo, hoàn hảo cậu cũng đủ may mắn!
Về nhà, Vương thúc bọn họ đã sớm chờ ở cửa, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, vội vàng mở cổng lớn.
"Lão đại, thế nào?" Diệp Tây vội vàng mở miệng, hắn nguyên bản cũng không biết vì sao lão đại không để cho bọn họ ra ngoài, nhưng trong lúc vô tình nhìn đến tin tức làm hắn dường như hiểu ra.
"Bên ngoài rất nhiều người biến thành bộ dáng kia, trên đường gần như rối loạn, cảnh sát cùng bác sĩ đều không đủ".
Diệp Đông Diệp Tây liếc nhau, hiện tại bọn họ đều biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, trong TV như vậy giống như là bệnh truyền nhiễm, quả thực so với phim ảnh còn khủng bố hơn!
Bọn họ còn ở trên mạng xem một cái video, rõ ràng là đứng ở trên lầu quay lén, hai người bị bệnh bắt lấy một nữ nhân đi ngang qua ăn tươi nuốt sống! Máu tươi cùng chân tay cụt đầy đất, thật ghê tởm! Tuy rằng cái video kia lập tức bị xóa, nhưng rõ ràng là giấu đầu hở đuôi, chính phủ không nghĩ khiến cho người dân khủng hoảng mà thôi.
Vương thẩm không ngừng nhớ kỹ a di đà Phật, gấp đến độ xoay quanh, sợ hai vị thiếu gia xảy ra chuyện gì. Hiện tại nhìn thấy người đã trở lại, lúc này mới yên tâm, vội vàng vào phòng bếp nấu cơm cho bọn họ.
Diệp Cẩn gọi ba người đến thư phòng, Diệp Thu đoán hắn đại khái là muốn cùng bọn họ nói về tình huống bên ngoài nên cũng không có đi theo nghe, bản thân thì trở về phòng vào không gian, nhân lúc rãnh rỗi thì làm chút đồ ăn dự sẵn, về sau lúc không thể nấu ăn thì có thể trực tiếp lấy ra ăn.
Đồ hộp dù sao cũng ăn không quá ngon, cậu không nỡ để Diệp Cẩn ăn không ngon.
Thịt kho tàu, vịt nấu bia, thịt bò kho, gà quay hạt dẻ,... Bát to bằng chậu rửa mặt, Diệp Thu làm mỗi loại hơn mười bát, đậy kín nắp, toàn bộ thu vào kho hàng dưới lòng đất, như vậy sau này khi lấy ra thì vẫn nóng.
Trưa vội vàng ra ăn cơm, Diệp Thu lại tiếp tục tiến vào không gian, tiếp tục nấu ăn.
Diệp Cẩn cũng vào không gian, bất quá hắn bị Diệp Thu bắt đi nhặt trứng gà, vịt, ngỗng, miễn cho ở phòng bếp giúp thêm phiền.
Diệp Cẩn động tác nhanh chóng nhặt xong, còn chưa kịp tới gần cửa phòng bếp, lại bị phái đi làm trứng vịt muối.
Hai người đều vội vàng xoay quanh, nhưng thật ra không có thời gian suy xét đến tang thi.
Giờ cơm tối, Vương thẩm thấy hai vị thiếu gia vẫn không xuống dưới, vì vậy đi lên lầu. Hiện tại thế đạo này đã rối loạn, buổi chiều nàng ở hậu viện còn nghe được người ở biệt thự cách vách lớn tiếng chửi bậy, hóa ra bọn họ trên đường trở về bị cướp bóc, xe chứa vật tư cũng đã bị đánh cắp, may mắn là người không có việc gì.
Thế đạo rối loạn, người phải ăn no, như vậy mới có khí lực a! Nàng là một nữ nhân không hiểu những thứ khác, nhưng có khí lực mới bảo vệ tốt chính mình, đạo lý này nàng vẫn biết.
___________________________________________________
Hết chương 8
Beta: Sâu
Ăn xong cơm tối, lúc ra khỏi không gian đã hơn chín giờ, bốn người khác đang xem tin tức, W thị xảy ra động đất mạnh, tin tức phát ra trong TV đều là về cứu nạn sau động đất.
Vương thẩm không ngừng lau nước mắt, hốc mắt Diệp Đông Diệp Tây cùng Vương thúc cũng đều đỏ. Thiên tai trước mắt, sự đồng cảm của mọi người đối với dân tộc cùng quốc gia đều dâng cao hơn bao giờ hết.
Đại nạn hưng bang (1), không chỉ là thành ngữ.
(1) Tui không rõ lắm
Tường đổ, vô số người sống bị vùi lấp, quân nhân, cảnh sát cùng vô số tình nguyện viên đều sôi nổi tiên phong cứu viện, dùng máy móc, dùng hai tay, mong muốn cứu sống càng nhiều sinh mệnh.
Nhiều câu chuyện cảm động được đưa ra, có lẽ là vì đứa con bảo vệ cha mẹ, hoặc có lẽ là đứa trẻ bị dù bị thương nhưng vẫn tươi cười, cũng có lẽ chỉ là một cái cúi chào suy yếu, một đoạn quốc ca.
Các cấp lãnh đạo trước tiên chạy đến khu vực tai nạn chỉ huy công tác cứu viện, xã hội các giới đều quyên góp tiền cùng hiện vật, trong lúc nhất thời, cả nước đều đặt ánh mắt ở W thị.
Trong bản tin thỉnh thoảng còn đưa lên tin tức của thế giới, tỉnh XX của nước M xảy ra gió lốc lớn, huyện XX của nước R núi lửa phun trào dẫn đến sóng thần...
Giống như toàn bộ thế giới đều xảy ra tai nạn vào cùng một ngày.
Thở dài, Diệp Thu đến gần bên cửa sổ.
Đêm nay bóng đêm rất đẹp, ánh trăng trong sáng, rơi xuống đất như sương, Tinh Không Hạo Hãn, thần bí tốt đẹp.
Ai sẽ biết hơn mười phút sau, mưa thiên thạch đột ngột xảy ra sẽ làm thay đổi quỹ đạo phát triển của nhân loại chứ?
Gần mười giờ tối, bầu trời đêm xẹt qua từng đạo ánh sáng chói mắt, lộng lẫy lóa mắt.
"Sao băng!"
"Xem! Mau nhìn! Là mưa sao băng!"
"Mau ước đi!"
"Đẹp quá a!"
"..."
Diệp Thu đứng ở bên cửa sổ, cách thủy tinh nhìn trận mưa thiên thạch mang đến tai họa cho nhân loại.
Diệp Cẩn nhíu mày,vỗ vỗ bả vai Diệp Thu.
Diệp Thu lắc đầu, ý bảo chính mình không sao.
Diệp Đông Diệp Tây cùng Vương thúc Vương thẩm cũng tụ tập ở một bên cửa sổ khác, đối với mưa sao băng khó gặp chỉ trỏ, tươi cười đầy mặt.
Khoảng nửa tiếng sau, trận mưa thiên thạch này mới chấm dứt.
Mấy người nói nói cười cười định về phòng nghỉ ngơi, Diệp Cẩn gọi bọn họ lại, đem lọ thủy tinh chứa đầy nước giếng cho bọn họ, bảo họ trở về phòng uống vào.
Mấy người bọn họ tuy rằng nghi hoặc nhưng cũng không có hỏi nhiều, lập tức trở về phòng uống nước giếng.
Diệp Thu rót nước đun sôi cho Diệp Cẩn, "Hiệu quả của nước giếng này rất rõ rệt, hẳn là có thể đề cao khả năng miễn dịch của con người, như vậy cũng an toàn chút, khả năng bị lây nhiễm virus cũng thấp đi".
Diệp Cẩn sờ đầu Diệp Thu, nói: "Cụ thể thì ngày mai sẽ biết, nghỉ ngơi đi thôi".
"Ừm, anh cũng vậy, duy trì tinh thần ngày mai còn phải đi ra ngoài xem tình hình".
"Chúc ngủ ngon." Nói xong, Diệp Cẩn cúi người hôn trán Diêp Thu.
Diêp Thu ngẩn người, tim đập chợt nhanh hơn, không dám nhìn thẳng ánh mắt Diệp Cẩn, chỉ vội vàng nói câu chúc ngủ ngon rồi bỏ chạy lên lầu.
Đóng mạnh cửa phòng, Diệp Thu ôm ngực, mình gần đây càng ngày càng không thích hợp, chỉ là hôn chúc ngủ ngon của anh em thôi, Diệp Cẩn sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, có thói quen này cũng là rất bình thường thôi. (anh...chắc chứ)
Không ngừng tìm lí do cho mình, trái tim đang nhảy loạn của Diệp Thu rốt cục cũng bình phục, lâm vào giác ngủ.
Một đêm không mộng mị.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thu thay một bộ quần áo rộng thùng thình để dễ hành động, lúc này mới xuống lầu vội vàng dùng bữa sáng.
Bốn người Vương thúc đều tinh lực dư thừa, giống như trẻ ra mấy tuổi, ánh mắt nhìn về phía Diệp Cẩn cùng Diệp Thu cũng tràn ngập cảm kích.
Tác dụng như thế cho thấy "Dược thủy" vô cùng hiếm hoi, thiếu gia còn nguyện ý cho bọn hắn dùng, có thể nào không làm cho bọn họ cảm động đến rơi nước mắt.
Vì thế bốn người nguyên bản đối với Diệp Cẩn trung thành lại càng thêm trung thành, ở trong lòng thề phải vĩnh viễn vì hai vị thiếu gia dốc sức, liều chết hy sinh.
Diệp Thu nhìn Diệp Cẩn nhíu mày, không tiếng động cười cười, Diệp Cẩn nhìn cậu nháy nháy mắt, môi cũng hơi nhếch lên.
Ăn uống no đủ, hai người lái xe chạy ra khỏi biệt thự, đi tới trung tâm thành phố.
Trung tâm ngày xưa tiếng người ồn ào náo động hôm nay có chút hỗn loạn, đầu phố thường thường có thể nhìn thấy một thân ảnh lung la lung lay, tứ chi cứng ngắc đuổi theo người chạy, sắc mặt vàng ố, con ngươi lồi ra chỉ có nhìn thấy tròng trắng, miệng mở lớn, nước bọt màu vàng chảy ra, bốc lên từng trận tanh tưởi.
Người bị đuổi hét chói tai chạy trốn, xe cứu thương, xe cảnh sát quanh đi quẩn lại, nhóm cảnh sát, bác sĩ thật vất vả mới không chế được bọn họ, cũng không để ý đến vết thương bị cắn, vội vàng áp lên xe mang đi.
"Lão Triệu! Mau mau mau! Ở đây còn một tên!"
"Ông nói đây rốt cục là có chuyện gì? Tôi cũng không biết là chạy bao nhiêu chuyến, làm sao lại bắt không hết chứ?"
"Đúng vậy! Tôi mệt quá rồi, cục cảnh sát cũng giữ không được! Này! Dám cắn tao!"
"Dây thừng! Trói lại! Mau!"
"Ông nói xem đây không phải là bệnh dại chứ? Không được, tôi phải đi tiêm thuốc!"
"Mẹ mẹ mẹ, người làm sao vậy? Không cần dọa bảo bảo, bảo bảo sẽ không bao giờ ngịch ngợm nữa! Mẹ, a! Mẹ, mẹ đừng cắn con!"
"Trương a di, ngài làm sao vậy? Con đưa ngài đi bệnh viện! Mẹ! Trương a di cách vách bị bệnh, con đưa cô đi bệnh viện, lập tức quay lại!"
"Ngoan nào! Tiểu Nhạc ngoan! Đừng cắn mẹ, mẹ đưa con đi bệnh viện! Hài tử đáng thương của mẹ, sao lại bị bệnh a?
"Chuyên gia chỉ ra, lần này bùng nổ bệnh dại có tính lây lan, đề nghị mọi người chú ý phòng bị, đúng lúc chạy chữa".
...
...
...
Xe xuyên qua khu phố, Diệp Thu nhắm mắt lại "nhìn" đến tình hình hai bên đường, gắt gao nhíu chặt mày.
Virus tang thi đến rất nhanh, người bị lây nhiễm rất nhiều, đại bộ phận người căn bản không có đẩy đủ ý thức được tính nghiêm trọng của nó, bị bắt lẫn bị cắn nhiều không đếm xuể.
Hơn nữa đại bộ phận lây nhiễm virus tang thi đều đi bệnh viện, đến lúc đó nơi đó khẳng định sẽ thành địa ngục.
"Trở về đi." Diệp Thu mệt mỏi nhéo nhéo mũi.
"Được".
Lái xe tiến vào hẻm nhỏ, đi đường này có thể vòng qua khu dân cư, trực tiếp đi đường nhỏ bên cạnh công viên về nhà, so với đường cũ thì nhanh hơn.
Quẹo qua một khúc quanh, Diệp Cẩn phanh gấp lại, sắc mặt âm trầm nhìn mười mấy tên côn đồ cầm đao, côn ở phía trước.
Đi đầu là tên nhuộm tóc vàng, ngậm thuốc lá lắc lư đến trước xe bọn họ, tay cầm côn thép gõ lên nắp xe, "Bọn mày, xuống dưới!"
Diệp Thu nháy mắt với Diệp Cẩn, một người mở cửa xuống xe, "Mày có chuyện gì?"
Tóc vàng cao thấp đánh giá Diệp Thu, dưới ánh mắt chuyển động, cười dâm nói: "Cái tên trong xe kia! Dáng dấp như vậy chính tỏ là tiểu tình nhân, mày lại để cậu tạ xuống dưới một mình? Ha ha ha!"
Một đám người phía sau hắn nghe vậy cũng cười ha ha một cách đáng khinh.
Diệp Thu nhíu chặt mi, cậu chỉ là không muốn gây thêm rắc rối, nhưng nếu bọn họ cố tình gây sự, cậu cũng sẽ không khách khí!
"Tránh ra!"
"Ai u còn là tiểu ớt! Ha ha, người anh em hôm nay tâm tình tốt, không đánh người, đem xe này cho chúng ta mượn lái một chút được không?"
"Không thích cho đấy". Diệp Thu nghe hắn nói xong, ngược lại cười cười, vẻ mặt tươi rói.
"Hửm? Cho hay không cũng không phải do mày quyết định!" Tóc vàng thu lại nụ cười, sắc mặt dữ tợn.
"Ban ngày ban mặc, bọn mày chẳng lẽ không sợ cảnh sát sao?"
"Cảnh sát?" Bọn chúng giống như nghe truyện cười, "Cảnh sát bây giờ cũng chả có tinh tực quản chúng ta! Còn không xuống xe!" Nói xong, tóc vàng hung hăng đạp xe một cước.
Diệp Thu bĩu môi, đột nhiên từ trong túi áo lấy ra một khẩu súng, chỉa vào đầu tóc vàng: "Còn muốn mượn xe huh?"
Sắc mặt tóc vàng biến đổi, cười gượng nói: "Không mượn, không mượn nữa! Vị huynh đệ này ngài đại nhân đại lượng, chúng ta có mắt như mù không biết Thái Sơn, đắc tội đắc tội!"
"Còn không mau cút đi!"
"Bọn tôi lăn ngay!"
Tóc vàng xoay người bỏ chạy, đám người kia cũng chạy theo hắn, một hồi đã không thấy tăm hơi.
Diêp Thu nhẹ nhàng thở ra, xoay người lên xe, nội tâm có chút phiền muộn, tận thế sắp tới, không nghĩ tới chính mình còn chưa bị tang thi uy hiếp, ngược lại thiếu chút nữa bị đồng loại đánh cướp! Đây thật là!
Xe đi vững vàng, không gặp bất kì trở ngại nào.
Diệp Thu thở dài, nếu như không có không gian, cậu thật sự không biết sống như thế nào tại một thế giới như vậy, càng miễn bàn đến bảo hộ Diệp Cẩn.
Hoàn hảo, hoàn hảo cậu cũng đủ may mắn!
Về nhà, Vương thúc bọn họ đã sớm chờ ở cửa, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, vội vàng mở cổng lớn.
"Lão đại, thế nào?" Diệp Tây vội vàng mở miệng, hắn nguyên bản cũng không biết vì sao lão đại không để cho bọn họ ra ngoài, nhưng trong lúc vô tình nhìn đến tin tức làm hắn dường như hiểu ra.
"Bên ngoài rất nhiều người biến thành bộ dáng kia, trên đường gần như rối loạn, cảnh sát cùng bác sĩ đều không đủ".
Diệp Đông Diệp Tây liếc nhau, hiện tại bọn họ đều biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, trong TV như vậy giống như là bệnh truyền nhiễm, quả thực so với phim ảnh còn khủng bố hơn!
Bọn họ còn ở trên mạng xem một cái video, rõ ràng là đứng ở trên lầu quay lén, hai người bị bệnh bắt lấy một nữ nhân đi ngang qua ăn tươi nuốt sống! Máu tươi cùng chân tay cụt đầy đất, thật ghê tởm! Tuy rằng cái video kia lập tức bị xóa, nhưng rõ ràng là giấu đầu hở đuôi, chính phủ không nghĩ khiến cho người dân khủng hoảng mà thôi.
Vương thẩm không ngừng nhớ kỹ a di đà Phật, gấp đến độ xoay quanh, sợ hai vị thiếu gia xảy ra chuyện gì. Hiện tại nhìn thấy người đã trở lại, lúc này mới yên tâm, vội vàng vào phòng bếp nấu cơm cho bọn họ.
Diệp Cẩn gọi ba người đến thư phòng, Diệp Thu đoán hắn đại khái là muốn cùng bọn họ nói về tình huống bên ngoài nên cũng không có đi theo nghe, bản thân thì trở về phòng vào không gian, nhân lúc rãnh rỗi thì làm chút đồ ăn dự sẵn, về sau lúc không thể nấu ăn thì có thể trực tiếp lấy ra ăn.
Đồ hộp dù sao cũng ăn không quá ngon, cậu không nỡ để Diệp Cẩn ăn không ngon.
Thịt kho tàu, vịt nấu bia, thịt bò kho, gà quay hạt dẻ,... Bát to bằng chậu rửa mặt, Diệp Thu làm mỗi loại hơn mười bát, đậy kín nắp, toàn bộ thu vào kho hàng dưới lòng đất, như vậy sau này khi lấy ra thì vẫn nóng.
Trưa vội vàng ra ăn cơm, Diệp Thu lại tiếp tục tiến vào không gian, tiếp tục nấu ăn.
Diệp Cẩn cũng vào không gian, bất quá hắn bị Diệp Thu bắt đi nhặt trứng gà, vịt, ngỗng, miễn cho ở phòng bếp giúp thêm phiền.
Diệp Cẩn động tác nhanh chóng nhặt xong, còn chưa kịp tới gần cửa phòng bếp, lại bị phái đi làm trứng vịt muối.
Hai người đều vội vàng xoay quanh, nhưng thật ra không có thời gian suy xét đến tang thi.
Giờ cơm tối, Vương thẩm thấy hai vị thiếu gia vẫn không xuống dưới, vì vậy đi lên lầu. Hiện tại thế đạo này đã rối loạn, buổi chiều nàng ở hậu viện còn nghe được người ở biệt thự cách vách lớn tiếng chửi bậy, hóa ra bọn họ trên đường trở về bị cướp bóc, xe chứa vật tư cũng đã bị đánh cắp, may mắn là người không có việc gì.
Thế đạo rối loạn, người phải ăn no, như vậy mới có khí lực a! Nàng là một nữ nhân không hiểu những thứ khác, nhưng có khí lực mới bảo vệ tốt chính mình, đạo lý này nàng vẫn biết.
___________________________________________________
Hết chương 8
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất