Chương 43: Trở về
Edit: Shuri
Beta: Sâu
"Dùng vật phẩm đổi vật phẩm, đổi lương thực, hàng mẫu như sau:"
Bảng thông tin xuất hiện một thông báo, rất nhiều người báo danh ở cục quản lý thấy được đều vây lại xem, rất nhanh liền ba tầng trong, ba tầng ngoài.
Mọi người chỉ trỏ những vật phẩm để trên bàn dài, miệng bàn luận không ngừng, nhưng hào quang trong mắt của rất nhiều người lại tiết lộ nội tâm chân thật của họ.
Giỏ trúc, tên trúc, tên gỗ chỉ cần đạt yêu cầu đều có thể đem đến đổi lương thực, ngoài ra còn có các loại đồ cổ, ngọc khí châu báu, chỉ cần để chuyên gia giám định cũng có thể đổi.
Những thứ này làm thế nào đạt tiêu chuẩn, lương thực có những loại nào, làm thế nào để đổi, có phải đồ cổ nào cũng thu...
Diệp Thu trả thù lao rất phong phú, đặc biệt mời đến một viên chức làm nhiệm vụ trả lời từng vấn đề, hơn nữa những vấn đề này trước đó cậu đều chuẩn bị tốt, hắn chỉ cần học thuộc rồi trả lời lại là được.
Diệp Thu vốn tính vụng trộm đem lương thực đi cho, nhưng nghĩ lại, cậu quả thực không quá rõ ràng tình huống của những người khác, dù có tinh thần lực cũng chỉ là quan sát ngắn ngủi trong chốc lát, không thuyết minh được điều gì.
Nếu như cho đúng loại ham ăn biếng làm một lòng phát tài phi pháp thì sao? Không phải là vừa lúc thỏa mãn tâm lý bọn họ? Sau đó mà biết được chắc hộc máu.
Rối rắm một lúc lâu, Diệp Thu mới nghĩ ra được một biện pháp, có thể cam đoan lương thực được đưa đến cho những người chịu bỏ sức lao động, có năng lực tự nuôi sống bản thân, dù sao việc lặng lẽ đưa lương thực đi khắp nơi quả thực rất khó khăn.
Còn nữa, việc làm giỏ trúc, tên trúc không phải quá khó, theo như cách cậu quy định đổi lương thực, một người một ngày làm thuần thục, ít nhất có thể đổi được một cân gạo, huống chi người già trẻ em đều có thể làm.
Tuy rằng đã báo danh tham gia khai khẩn đất đai gieo trồng lương thực của căn cứ, nhưng nghe nói quân đội cũng đã tập kết không ít người ra ngoài sưu tập vật liệu xây dựng, rất nhiều tiểu đội người sống sót cũng gia nhập, đợi đến khi bọn họ trở về công trình mới khởi công, nói cách khác mấy ngày này người trong căn cứ đều nhàn rỗi, vừa lúc có thể làm chút việc đổi lương thực.
Nhìn những người vây xem sau khi tìm hiểu rõ đều rời đi, xoa tay chuẩn bị làm gì đó để đổi thức ăn, Diệp Thu vừa lòng gật gật đầu, cũng không ở lại, xoay người ra khỏi nhà công vụ.
Cậu trả tiền hoa hồng cũng đủ, tự khắc có người giúp cậu xử lý tốt hết thảy công việc.
Trên đời này, chẳng thể ăn không của ai.
Trọng yếu hơn là... Diệp Cẩn...
Mặc dù có không gian để cho bọn họ thường xuyên gặp mặt, nhưng không thể không thừa nhận, cậu nhớ hắn.
Tin tức cậu đưa ra cũng làm dậy lên không ít tâm tư của một số người, có người còn có chút ngọc khí đồ cổ, dù sao để lại không chỉ không lấp đầy bụng còn chiếm chỗ chật chội, chẳng bằng mang đi đổi chút lương thực.
Nhưng trong nhà có đồ cổ dù sao cũng là số ít, phần lớn nếu muốn đổi lương thực chỉ có thể làm giỏ trúc, tên trúc.
Mấy thứ đó không khó làm, nhưng vấn đề cần giải quyết đầu tiên là nguyên liệu.
Cây trúc, bó củi, thậm chí dây leo...
Mấy thứ này trong căn cứ rất ít, cho dù có cũng sẽ không được chặt, cho nên mọi người đều muốn kết đội ra ngoài căn cứ, tìm nguyên liệu.
Tuy rằng chỉ đổi trong vòng ba ngày bắt đầu từ ngày mai, nhưng cũng may không hạn chế số lượng, không phải thu đủ liền dừng, nói cách khác, trong ba ngày này chỉ cần đem đồ đến liền có lương thực để đổi.
Trong căn cứ có rất nhiều người địa phương, cho dù không phải bản địa cũng là vùng ven, đối với tình huống xung quanh tương đối biết rõ, ở chỗ nào nhiều trúc, chỗ nào nhiều cây lấy củi, nên muốn ra ngoài tìm nguyên liệu cũng sẽ không tốn quá nhiều thời gian.
Rất nhiều người tham gia ra ngoài tìm nguyên liệu, làm cho nhóm nhân viên công tác ở cửa căn cứ trở tay không kịp, buồn bực không thôi, mưa thì to, mà sao còn có nhiều người như vậy chạy ra ngoài?
Cao tầng căn cứ gần đây đều khẩn cấp chuẩn bị chuyện làm ruộng, hơn nữa trừ bỏ gieo trồng còn có rất nhiều vấn đề khác đang chờ giải quyết.
Tuy rằng biết đến chuyện này, nhưng thứ nhất bọn họ không rảnh tay để điều tra kỹ lưỡng, thứ hai, đây cũng là chuyện tốt, nên tuy nhiệm vụ này rất vang dội, nhưng người tuyên bố nhiệm vụ là Diệp Thu thật ra không chịu ảnh hưởng gì lớn.
Mà lúc này, cậu đang cùng người bình thường vội vã ra khỏi thành, kiên nhẫn xếp thành hàng dài chờ đợi.
Một ngày không thấy như cách tam thu, dù cho Diệp Cẩn nói chỉ tầm hai tiếng nữa là hắn có thể về đến căn cứ, cậu cũng không muốn ngồi đợi ở biệt thự.
Cậu muốn gặp hắn, lập tức gặp hắn.
Diệp Cẩn đang lái xe trên đường như có cảm giác liền cong môi, đẩy nhanh tốc độ trong màn mưa, cảnh mưa buồn tẻ như thay đổi, tâm tư bình tĩnh cũng không khỏi có chút chờ mong.
M huyện cách căn cư N thị không xa, quân đội tổ chức thu thập vật tư đang dọn dẹp tang thi phụ cận một cửa hàng vật liệu xây dựng ở ngoại ô.
Mưa to khiến con người gặp bất tiện đồng thời cũng mang đến phiền toái cho các huynh đệ tang thi, nguyên bản tứ chi cứng ngắc, tốc độ chậm, hiện tại càng không linh hoạt, cho dù tang thi có biến hóa một chút cũng không ngăn được mưa to tầm tã cọ rửa.
Nam nhân trẻ tuổi quần áo đẹp đẽ có chút si mê nhìn vị quan quân đang bình tĩnh hạ lệnh cách đó không xa, cho dù trong màn mưa người kia vẫn không chút chật vật như trước.
Nam nhân trẻ tuổi mím môi cười cười, gọi một tiểu binh đi ngang qua, nói: "Lấy cho ta một cái dù."
Tiểu binh lĩnh mệnh mà đi, chỉ chốc lát sau liền đem một cây dù lớn chạy tới.
Mưa bỗng ngừng, Bạch Phi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đến khi thấy dù che trên đầu cùng đệ đệ đang đứng bên cạnh che miệng cười trộm, mới bất đắc dĩ lắc đầu, "Tùng Chi, đừng nghịch, thân thể em không tốt, mau về phòng đi."
Bạch Tùng Chi bĩu môi, "Em không cần, Bạch đại tướng quân là anh đều có thể dầm mưa, em vì sao không thể? Em còn là dị năng giả hệ Thủy đây!"
Bạch Phi nói không lại, chỉ phải cầm lấy dù, tận lực nghiêng về phía Bạch Tùng Chi. Vươn tay ôm lấy cánh tay ca ca, Bạch Tùng Chi hạ mi mắt, che đi ý cười âm ngoan chợt lóe qua trong mắt.
Chờ một ngày nào đó, hắn sẽ trừ bỏ hết thảy chướng ngại, ca ca hắn, nên có được thứ tốt nhất...
Còn về Tần Hàm...Chị dâu đó không cần cũng được, không phải chỉ là con gái của Tần Trường An thôi sao? Dựa vào cái gì ca ca phải bị người ta nói thành loại người nhu nhược thấy người sang bắt quàng làm họ?!
Phó quan đã chạy tới báo cáo tình huống với Bạch Phi, bọn họ đi lần này là vì thu thập đủ vật liệu, vì phải triệu tập phần lớn thế lực trong căn cứ, nên Bạch thiếu tướng trở thành người phụ trách tối cao cho lần hành động này, dù là tán gẫu cùng em trai cũng không có thời gian.
Bạch Phi nghe Phó quan báo cáo xong, dứt khoát đưa dù cho Bạch Tùng Chi, lập tức chạy vào màn mưa chỉ huy mọi người hành động.
Bạch Tùng Chi nhíu mày nhìn Bạch Phi chạy xa, hung hăng trừng mắt vị Phó quan quấy rầy hai người bọn họ vài lần, xoay người tiến vào kho hàng trống được làm thành ký túc xá lâm thời.
Phó quan đuổi theo phía sau Bạch Phi bỗng nhiên giật mình, nghi thần nghi quỷ, nhìn nhìn bốn phía, không phát hiện điều gì khả nghi, chỉ đành cho là mình bị cảm.
Đi vào kho hàng, Bạch Tùng Chi nhẹ nhíu mày, không để ý đến vài tên quân nhân đang quét dọn, gọi tâm phúc đến.
Tâm phúc lặng lẽ đi theo hắn đến bên góc, Bạch Tùng Chi xác định không có ai nghe được, liền thấp giọng, "Trở về báo với Trần tiến sĩ, ta đồng ý giúp hắn tiếp tục thực nghiệm, không cần biết
bao nhiêu dị năng giả mỗi tháng, chỉ cần hắn có thể thành công tìm ra phương pháp kích phát dị năng."
Tâm phúc gật đầu, nhìn hắn một cái ý hỏi, môi giật giật.
Bạch Tùng Chi gật gật đầu, "Đi tìm Phương Phỉ nữ sĩ, mặt khác tiếp tục hạ dược Tần Hàm, không thể để cô ta mang thai đứa nhỏ của ca ca." Tâm phúc này đối với hắn trung thành và tận tâm, là một người câm cũng không biết chữ, hắn không cần lo lắng.
Nhìn tâm phúc lặng lẽ rời đi, Bạch Tùng Chi chậm rãi gợi lên khóe môi, mọi việc hắn làm đều đã có hiệu quả, cuối cùng đến khi thành công, hắn sẽ tự tay đưa ca ca lên vị trí tối cao.
Xa xa trên quốc lộ có thể nhìn thấy một chiếc Hummer bay nhanh đến, Diệp Cẩn cong môi, từ từ giảm tốc độ.
Diệp Thu gắng sức đuổi theo xe SUV, cố gắng trấn định giẫm phanh lại, nhưng cửa xe bị đẩy mạnh ra vẫn làm bại lộ tâm tình vội vàng của cậu.
Ngồi trên ghế phó lái xe SUV, Diệp Thu nhìn vẻ trêu tức trong mắt Diệp Cẩn, vành tai chậm rãi đỏ lên.
"Khụ, trên đường đi có thuận lợi không?" Diệp Thu mân mân môi, quay sang Diệp Cẩn hỏi.
Diệp Cẩn nhìn cậu vài giây, đột nhiên vươn tay xoa xoa tóc cậu: "Đều tốt."
"Vậy, mình về đi."
Diệp Cẩn quay đầu, trong mắt xẹt qua ý cười, "Vậy còn xe em?"
Diệp Thu liền 囧, vội vàng xuống xe, thu hồi Hummer đang mở cửa vào không gian, liền quay người lên xe.
Một con SUV màu đen trên quốc lộ vững vàng đi về phía trước, bên ngoài xe là một thế giới trong màn mưa âm trầm, bên trong xe lại ôn nhu tràn đầy, Diệp Thu một bên không ngừng nghỉ đút hoa quả cho Diệp Cẩn, một bên kể chuyện cậu làm hôm nay.
Diệp Cẩn một bên lẳng lặng ăn hoa quả đưa đến miệng, một bên chuyên chú nghe Diệp Thu nói, xe vẫn chạy vững vàng.
Một giờ đi qua, hai người rốt cuộc đến cửa căn cứ, không thể không nói, lái xe trong ngày mưa rất nhàm chán, tới gần căn cứ liền tốt, trên đường còn có mấy chiếc xe linh tinh, xa một chút liền một chiếc cũng không có.
Diệp Thu nghĩ đến cảnh Diệp Cẩn lái xe trở về trong hoàn cảnh như vậy, liền nhịn không được có chút đau lòng, tuy ngoài miệng không nói, nhưng ca ca cũng sẽ thấy cô đơn nhàm chán, bản thân còn vì chuyện trong căn cứ làm cho không thể vào không gian, cơ hội để tâm sự với hắn cũng không có, thật rất đáng ghét!
Sau khi kiểm tra hoàn tất, Diệp Cẩn đi ra liền thấy bộ dáng khổ đại cừu thâm của Diệp Thu, buồn cười nhéo nhéo mặt cậu, trước khi cậu tạc mao liền buông tay, kéo cậu lên xe về nhà.
Thời điểm về đến nhà trời đã tối, vừa lúc bưng thức ăn ra, Diệp Cẩn chỉ đơn giản chào hỏi cùng anh em Dụ Thụ, liền theo Vương thẩm đang thúc giục vào bàn ăn cơm.
Ăn uống no đủ, tất cả mọi người ngồi vây quanh trong phòng khách, thương lượng chuyện rời căn cứ.
Trải qua vài ngày ở chung cùng nói chuyện, Diệp Đông đã có thể xác định anh em Dụ Thụ không có chỗ để đi, Dụ Thụ cũng tỏ ý muốn đi theo Diệp gia, dù sao hắn cũng không phải kẻ ngốc, mấy người Diệp gia thực lực rõ ràng rất mạnh, quan trọng hơn là vật tư sung túc.
Hắn có thể bữa đói bữa no, nhưng Tiểu Ngư thì không được, cho nên đi theo Diệp gia là lựa chọn tốt nhất.
Đương nhiên vật tư chỉ là một phần, nhân tố lớn nhất thúc đẩy hắn đưa ra quyết định là cách làm người của Diệp gia.
Ở tình huống lúc đó còn đồng ý thu lưu hai kẻ tội phạm chính phủ là anh em hắn, hắn tin tưởng người như vậy sẽ không quá xấu, lại nói Diệp Thu còn là ân nhân cứu mạng anh em hắn, có ơn tất báo, nếu Diệp gia nguyện ý thu nhận bọn họ, bọn họ cũng dùng tín nhiệm cùng trung thành đối đãi, trở thành đồng bọn, thậm chí người nhà.
Nếu đã quyết định cùng nhau, vậy không cần phải che giấu. Dù sao bọn họ cũng không muốn chậm trễ thời gian ở căn cứ, nhất là khi nghe Diệp Cẩn nói về tình huống ở Vương gia thôn.
Sơn thôn, hẻo lánh.
Nếu là ở trước mạt thế, điều kiện như vậy thật không tốt, nhưng ở hiện tại lại thật hấp dẫn người ta.
Sơn thôn, như vậy nghĩa là không lo chết đói, cho dù không có điện vẫn có thể sinh hoạt; hẻo lánh, tức là ít người biết đến, cũng càng thêm an toàn. Mà ở mạt thế, đó đều là những thứ đa số người cầu còn không được.
Ba ngày sau sẽ rời đi, vừa lúc kết thúc nhiệm vụ mà Diệp Thu đã tuyên bố, mọi người đều không có dị nghị gì, nhà mình lương thực sung túc, trợ giúp được người khác cũng không có gì đáng trách.
Hơn nữa, Nhị thiếu gia nói hắn biết một kho hàng, bên trong đều là vật tư bị cướp đoạt trong lúc hỗn loạn, kho hàng kia hiện tại không ai biết đến, hóa ra là chủ nhân kho hàng trong lúc hỗn loạn bị giết, vậy đem vật tư chia lại cho người dân coi như là làm chuyện tốt, dù sao cũng là thứ do cướp đoạt mà có, huống chi còn có thể đổi đến vài thứ, cũng không thiệt.
Mạt thế đến chặt đứt đường sống của bao người? Bọn họ không dám tưởng tượng, cũng không thể phán xét, nhưng hiện tại họ có năng lực, điều kiện tiên quyết là không uy hiếp đến an toàn của bản thân, nếu có thể viện trợ được cho đồng bào, coi như là, tận tâm!
Tác giả có chuyện muốn nói: PS: rfj17 ném một cái lựu đạn ném mạnh thời gian:2014-11-15
22:14:40
Cám ơn muội chỉ (╯3╰)
Ám trạc trạc đưa lên tiểu kịch trường:
Diệp Tiểu Thu: (╯‵□′)╯︵┻━┻ không được véo má!!!
Diệp Tiểu Cẩn: ┬─┬ ノ( ' – 'ノ) tốt lắm tốt lắm không niết mặt.
Diệp Tiểu Thu: (╯°Д°)╯︵ ┻━┻PP cũng không cho niết!!!
........................
Hết chương 46
Đậu: tiểu kịch trường manh a manh ~
Beta: Sâu
"Dùng vật phẩm đổi vật phẩm, đổi lương thực, hàng mẫu như sau:"
Bảng thông tin xuất hiện một thông báo, rất nhiều người báo danh ở cục quản lý thấy được đều vây lại xem, rất nhanh liền ba tầng trong, ba tầng ngoài.
Mọi người chỉ trỏ những vật phẩm để trên bàn dài, miệng bàn luận không ngừng, nhưng hào quang trong mắt của rất nhiều người lại tiết lộ nội tâm chân thật của họ.
Giỏ trúc, tên trúc, tên gỗ chỉ cần đạt yêu cầu đều có thể đem đến đổi lương thực, ngoài ra còn có các loại đồ cổ, ngọc khí châu báu, chỉ cần để chuyên gia giám định cũng có thể đổi.
Những thứ này làm thế nào đạt tiêu chuẩn, lương thực có những loại nào, làm thế nào để đổi, có phải đồ cổ nào cũng thu...
Diệp Thu trả thù lao rất phong phú, đặc biệt mời đến một viên chức làm nhiệm vụ trả lời từng vấn đề, hơn nữa những vấn đề này trước đó cậu đều chuẩn bị tốt, hắn chỉ cần học thuộc rồi trả lời lại là được.
Diệp Thu vốn tính vụng trộm đem lương thực đi cho, nhưng nghĩ lại, cậu quả thực không quá rõ ràng tình huống của những người khác, dù có tinh thần lực cũng chỉ là quan sát ngắn ngủi trong chốc lát, không thuyết minh được điều gì.
Nếu như cho đúng loại ham ăn biếng làm một lòng phát tài phi pháp thì sao? Không phải là vừa lúc thỏa mãn tâm lý bọn họ? Sau đó mà biết được chắc hộc máu.
Rối rắm một lúc lâu, Diệp Thu mới nghĩ ra được một biện pháp, có thể cam đoan lương thực được đưa đến cho những người chịu bỏ sức lao động, có năng lực tự nuôi sống bản thân, dù sao việc lặng lẽ đưa lương thực đi khắp nơi quả thực rất khó khăn.
Còn nữa, việc làm giỏ trúc, tên trúc không phải quá khó, theo như cách cậu quy định đổi lương thực, một người một ngày làm thuần thục, ít nhất có thể đổi được một cân gạo, huống chi người già trẻ em đều có thể làm.
Tuy rằng đã báo danh tham gia khai khẩn đất đai gieo trồng lương thực của căn cứ, nhưng nghe nói quân đội cũng đã tập kết không ít người ra ngoài sưu tập vật liệu xây dựng, rất nhiều tiểu đội người sống sót cũng gia nhập, đợi đến khi bọn họ trở về công trình mới khởi công, nói cách khác mấy ngày này người trong căn cứ đều nhàn rỗi, vừa lúc có thể làm chút việc đổi lương thực.
Nhìn những người vây xem sau khi tìm hiểu rõ đều rời đi, xoa tay chuẩn bị làm gì đó để đổi thức ăn, Diệp Thu vừa lòng gật gật đầu, cũng không ở lại, xoay người ra khỏi nhà công vụ.
Cậu trả tiền hoa hồng cũng đủ, tự khắc có người giúp cậu xử lý tốt hết thảy công việc.
Trên đời này, chẳng thể ăn không của ai.
Trọng yếu hơn là... Diệp Cẩn...
Mặc dù có không gian để cho bọn họ thường xuyên gặp mặt, nhưng không thể không thừa nhận, cậu nhớ hắn.
Tin tức cậu đưa ra cũng làm dậy lên không ít tâm tư của một số người, có người còn có chút ngọc khí đồ cổ, dù sao để lại không chỉ không lấp đầy bụng còn chiếm chỗ chật chội, chẳng bằng mang đi đổi chút lương thực.
Nhưng trong nhà có đồ cổ dù sao cũng là số ít, phần lớn nếu muốn đổi lương thực chỉ có thể làm giỏ trúc, tên trúc.
Mấy thứ đó không khó làm, nhưng vấn đề cần giải quyết đầu tiên là nguyên liệu.
Cây trúc, bó củi, thậm chí dây leo...
Mấy thứ này trong căn cứ rất ít, cho dù có cũng sẽ không được chặt, cho nên mọi người đều muốn kết đội ra ngoài căn cứ, tìm nguyên liệu.
Tuy rằng chỉ đổi trong vòng ba ngày bắt đầu từ ngày mai, nhưng cũng may không hạn chế số lượng, không phải thu đủ liền dừng, nói cách khác, trong ba ngày này chỉ cần đem đồ đến liền có lương thực để đổi.
Trong căn cứ có rất nhiều người địa phương, cho dù không phải bản địa cũng là vùng ven, đối với tình huống xung quanh tương đối biết rõ, ở chỗ nào nhiều trúc, chỗ nào nhiều cây lấy củi, nên muốn ra ngoài tìm nguyên liệu cũng sẽ không tốn quá nhiều thời gian.
Rất nhiều người tham gia ra ngoài tìm nguyên liệu, làm cho nhóm nhân viên công tác ở cửa căn cứ trở tay không kịp, buồn bực không thôi, mưa thì to, mà sao còn có nhiều người như vậy chạy ra ngoài?
Cao tầng căn cứ gần đây đều khẩn cấp chuẩn bị chuyện làm ruộng, hơn nữa trừ bỏ gieo trồng còn có rất nhiều vấn đề khác đang chờ giải quyết.
Tuy rằng biết đến chuyện này, nhưng thứ nhất bọn họ không rảnh tay để điều tra kỹ lưỡng, thứ hai, đây cũng là chuyện tốt, nên tuy nhiệm vụ này rất vang dội, nhưng người tuyên bố nhiệm vụ là Diệp Thu thật ra không chịu ảnh hưởng gì lớn.
Mà lúc này, cậu đang cùng người bình thường vội vã ra khỏi thành, kiên nhẫn xếp thành hàng dài chờ đợi.
Một ngày không thấy như cách tam thu, dù cho Diệp Cẩn nói chỉ tầm hai tiếng nữa là hắn có thể về đến căn cứ, cậu cũng không muốn ngồi đợi ở biệt thự.
Cậu muốn gặp hắn, lập tức gặp hắn.
Diệp Cẩn đang lái xe trên đường như có cảm giác liền cong môi, đẩy nhanh tốc độ trong màn mưa, cảnh mưa buồn tẻ như thay đổi, tâm tư bình tĩnh cũng không khỏi có chút chờ mong.
M huyện cách căn cư N thị không xa, quân đội tổ chức thu thập vật tư đang dọn dẹp tang thi phụ cận một cửa hàng vật liệu xây dựng ở ngoại ô.
Mưa to khiến con người gặp bất tiện đồng thời cũng mang đến phiền toái cho các huynh đệ tang thi, nguyên bản tứ chi cứng ngắc, tốc độ chậm, hiện tại càng không linh hoạt, cho dù tang thi có biến hóa một chút cũng không ngăn được mưa to tầm tã cọ rửa.
Nam nhân trẻ tuổi quần áo đẹp đẽ có chút si mê nhìn vị quan quân đang bình tĩnh hạ lệnh cách đó không xa, cho dù trong màn mưa người kia vẫn không chút chật vật như trước.
Nam nhân trẻ tuổi mím môi cười cười, gọi một tiểu binh đi ngang qua, nói: "Lấy cho ta một cái dù."
Tiểu binh lĩnh mệnh mà đi, chỉ chốc lát sau liền đem một cây dù lớn chạy tới.
Mưa bỗng ngừng, Bạch Phi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đến khi thấy dù che trên đầu cùng đệ đệ đang đứng bên cạnh che miệng cười trộm, mới bất đắc dĩ lắc đầu, "Tùng Chi, đừng nghịch, thân thể em không tốt, mau về phòng đi."
Bạch Tùng Chi bĩu môi, "Em không cần, Bạch đại tướng quân là anh đều có thể dầm mưa, em vì sao không thể? Em còn là dị năng giả hệ Thủy đây!"
Bạch Phi nói không lại, chỉ phải cầm lấy dù, tận lực nghiêng về phía Bạch Tùng Chi. Vươn tay ôm lấy cánh tay ca ca, Bạch Tùng Chi hạ mi mắt, che đi ý cười âm ngoan chợt lóe qua trong mắt.
Chờ một ngày nào đó, hắn sẽ trừ bỏ hết thảy chướng ngại, ca ca hắn, nên có được thứ tốt nhất...
Còn về Tần Hàm...Chị dâu đó không cần cũng được, không phải chỉ là con gái của Tần Trường An thôi sao? Dựa vào cái gì ca ca phải bị người ta nói thành loại người nhu nhược thấy người sang bắt quàng làm họ?!
Phó quan đã chạy tới báo cáo tình huống với Bạch Phi, bọn họ đi lần này là vì thu thập đủ vật liệu, vì phải triệu tập phần lớn thế lực trong căn cứ, nên Bạch thiếu tướng trở thành người phụ trách tối cao cho lần hành động này, dù là tán gẫu cùng em trai cũng không có thời gian.
Bạch Phi nghe Phó quan báo cáo xong, dứt khoát đưa dù cho Bạch Tùng Chi, lập tức chạy vào màn mưa chỉ huy mọi người hành động.
Bạch Tùng Chi nhíu mày nhìn Bạch Phi chạy xa, hung hăng trừng mắt vị Phó quan quấy rầy hai người bọn họ vài lần, xoay người tiến vào kho hàng trống được làm thành ký túc xá lâm thời.
Phó quan đuổi theo phía sau Bạch Phi bỗng nhiên giật mình, nghi thần nghi quỷ, nhìn nhìn bốn phía, không phát hiện điều gì khả nghi, chỉ đành cho là mình bị cảm.
Đi vào kho hàng, Bạch Tùng Chi nhẹ nhíu mày, không để ý đến vài tên quân nhân đang quét dọn, gọi tâm phúc đến.
Tâm phúc lặng lẽ đi theo hắn đến bên góc, Bạch Tùng Chi xác định không có ai nghe được, liền thấp giọng, "Trở về báo với Trần tiến sĩ, ta đồng ý giúp hắn tiếp tục thực nghiệm, không cần biết
bao nhiêu dị năng giả mỗi tháng, chỉ cần hắn có thể thành công tìm ra phương pháp kích phát dị năng."
Tâm phúc gật đầu, nhìn hắn một cái ý hỏi, môi giật giật.
Bạch Tùng Chi gật gật đầu, "Đi tìm Phương Phỉ nữ sĩ, mặt khác tiếp tục hạ dược Tần Hàm, không thể để cô ta mang thai đứa nhỏ của ca ca." Tâm phúc này đối với hắn trung thành và tận tâm, là một người câm cũng không biết chữ, hắn không cần lo lắng.
Nhìn tâm phúc lặng lẽ rời đi, Bạch Tùng Chi chậm rãi gợi lên khóe môi, mọi việc hắn làm đều đã có hiệu quả, cuối cùng đến khi thành công, hắn sẽ tự tay đưa ca ca lên vị trí tối cao.
Xa xa trên quốc lộ có thể nhìn thấy một chiếc Hummer bay nhanh đến, Diệp Cẩn cong môi, từ từ giảm tốc độ.
Diệp Thu gắng sức đuổi theo xe SUV, cố gắng trấn định giẫm phanh lại, nhưng cửa xe bị đẩy mạnh ra vẫn làm bại lộ tâm tình vội vàng của cậu.
Ngồi trên ghế phó lái xe SUV, Diệp Thu nhìn vẻ trêu tức trong mắt Diệp Cẩn, vành tai chậm rãi đỏ lên.
"Khụ, trên đường đi có thuận lợi không?" Diệp Thu mân mân môi, quay sang Diệp Cẩn hỏi.
Diệp Cẩn nhìn cậu vài giây, đột nhiên vươn tay xoa xoa tóc cậu: "Đều tốt."
"Vậy, mình về đi."
Diệp Cẩn quay đầu, trong mắt xẹt qua ý cười, "Vậy còn xe em?"
Diệp Thu liền 囧, vội vàng xuống xe, thu hồi Hummer đang mở cửa vào không gian, liền quay người lên xe.
Một con SUV màu đen trên quốc lộ vững vàng đi về phía trước, bên ngoài xe là một thế giới trong màn mưa âm trầm, bên trong xe lại ôn nhu tràn đầy, Diệp Thu một bên không ngừng nghỉ đút hoa quả cho Diệp Cẩn, một bên kể chuyện cậu làm hôm nay.
Diệp Cẩn một bên lẳng lặng ăn hoa quả đưa đến miệng, một bên chuyên chú nghe Diệp Thu nói, xe vẫn chạy vững vàng.
Một giờ đi qua, hai người rốt cuộc đến cửa căn cứ, không thể không nói, lái xe trong ngày mưa rất nhàm chán, tới gần căn cứ liền tốt, trên đường còn có mấy chiếc xe linh tinh, xa một chút liền một chiếc cũng không có.
Diệp Thu nghĩ đến cảnh Diệp Cẩn lái xe trở về trong hoàn cảnh như vậy, liền nhịn không được có chút đau lòng, tuy ngoài miệng không nói, nhưng ca ca cũng sẽ thấy cô đơn nhàm chán, bản thân còn vì chuyện trong căn cứ làm cho không thể vào không gian, cơ hội để tâm sự với hắn cũng không có, thật rất đáng ghét!
Sau khi kiểm tra hoàn tất, Diệp Cẩn đi ra liền thấy bộ dáng khổ đại cừu thâm của Diệp Thu, buồn cười nhéo nhéo mặt cậu, trước khi cậu tạc mao liền buông tay, kéo cậu lên xe về nhà.
Thời điểm về đến nhà trời đã tối, vừa lúc bưng thức ăn ra, Diệp Cẩn chỉ đơn giản chào hỏi cùng anh em Dụ Thụ, liền theo Vương thẩm đang thúc giục vào bàn ăn cơm.
Ăn uống no đủ, tất cả mọi người ngồi vây quanh trong phòng khách, thương lượng chuyện rời căn cứ.
Trải qua vài ngày ở chung cùng nói chuyện, Diệp Đông đã có thể xác định anh em Dụ Thụ không có chỗ để đi, Dụ Thụ cũng tỏ ý muốn đi theo Diệp gia, dù sao hắn cũng không phải kẻ ngốc, mấy người Diệp gia thực lực rõ ràng rất mạnh, quan trọng hơn là vật tư sung túc.
Hắn có thể bữa đói bữa no, nhưng Tiểu Ngư thì không được, cho nên đi theo Diệp gia là lựa chọn tốt nhất.
Đương nhiên vật tư chỉ là một phần, nhân tố lớn nhất thúc đẩy hắn đưa ra quyết định là cách làm người của Diệp gia.
Ở tình huống lúc đó còn đồng ý thu lưu hai kẻ tội phạm chính phủ là anh em hắn, hắn tin tưởng người như vậy sẽ không quá xấu, lại nói Diệp Thu còn là ân nhân cứu mạng anh em hắn, có ơn tất báo, nếu Diệp gia nguyện ý thu nhận bọn họ, bọn họ cũng dùng tín nhiệm cùng trung thành đối đãi, trở thành đồng bọn, thậm chí người nhà.
Nếu đã quyết định cùng nhau, vậy không cần phải che giấu. Dù sao bọn họ cũng không muốn chậm trễ thời gian ở căn cứ, nhất là khi nghe Diệp Cẩn nói về tình huống ở Vương gia thôn.
Sơn thôn, hẻo lánh.
Nếu là ở trước mạt thế, điều kiện như vậy thật không tốt, nhưng ở hiện tại lại thật hấp dẫn người ta.
Sơn thôn, như vậy nghĩa là không lo chết đói, cho dù không có điện vẫn có thể sinh hoạt; hẻo lánh, tức là ít người biết đến, cũng càng thêm an toàn. Mà ở mạt thế, đó đều là những thứ đa số người cầu còn không được.
Ba ngày sau sẽ rời đi, vừa lúc kết thúc nhiệm vụ mà Diệp Thu đã tuyên bố, mọi người đều không có dị nghị gì, nhà mình lương thực sung túc, trợ giúp được người khác cũng không có gì đáng trách.
Hơn nữa, Nhị thiếu gia nói hắn biết một kho hàng, bên trong đều là vật tư bị cướp đoạt trong lúc hỗn loạn, kho hàng kia hiện tại không ai biết đến, hóa ra là chủ nhân kho hàng trong lúc hỗn loạn bị giết, vậy đem vật tư chia lại cho người dân coi như là làm chuyện tốt, dù sao cũng là thứ do cướp đoạt mà có, huống chi còn có thể đổi đến vài thứ, cũng không thiệt.
Mạt thế đến chặt đứt đường sống của bao người? Bọn họ không dám tưởng tượng, cũng không thể phán xét, nhưng hiện tại họ có năng lực, điều kiện tiên quyết là không uy hiếp đến an toàn của bản thân, nếu có thể viện trợ được cho đồng bào, coi như là, tận tâm!
Tác giả có chuyện muốn nói: PS: rfj17 ném một cái lựu đạn ném mạnh thời gian:2014-11-15
22:14:40
Cám ơn muội chỉ (╯3╰)
Ám trạc trạc đưa lên tiểu kịch trường:
Diệp Tiểu Thu: (╯‵□′)╯︵┻━┻ không được véo má!!!
Diệp Tiểu Cẩn: ┬─┬ ノ( ' – 'ノ) tốt lắm tốt lắm không niết mặt.
Diệp Tiểu Thu: (╯°Д°)╯︵ ┻━┻PP cũng không cho niết!!!
........................
Hết chương 46
Đậu: tiểu kịch trường manh a manh ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất