Vẫn Mãi Bên Em

Chương 44: Giúp đỡ

Trước Sau
Edit: Shuri

Beta: Sâu

Thương lượng xong kế hoạch cũng không còn sớm, tuy thế cục căn cứ đã khôi phục ổn định, nhưng thật ra rất nhiều cơ sở hạ tầng bị hủy, bao gồm dây cáp điện, đường ống dẫn nước, gây khó khăn trong sinh hoạt của rất nhiều người.

Đường ống nước của khu biệt thự này vẫn nguyên vẹn, chỉ có vài nơi cáp điện bị hủy, tuy rằng căn cứ có phân công người nhanh chóng sửa chữa, nhưng nhân viên không đủ, hơn nữa thời tiết ác liệt, còn rất nhiều nơi vẫn chưa có điện.

Cũng may, trước kia có chuẩn bị đèn pin cùng nến, họp xong mọi người tự trở về phòng nghỉ ngơi.

Diệp Cẩn dắt Diệp Thu lên lầu, ngay trước cửa phòng liền vào không gian.

Thật lâu không có tâm tình nhàn nhã đi dạo trong, dù sao cũng còn sớm, hai người không đi ngủ mà ra vườn cây, hưởng thụ lạc thú thu hoạch vụ mùa.

Vốn dĩ hiện tại đúng là mùa thu hoạch, hương lúa theo làn gió, từng hạt vàng óng ánh, thình lình xảy ra mạt thế, đánh cho nhân loại trở tay không kịp, động đất, tang thi, mưa lớn kéo dài...lương thực đáng ra nên được thu hoạch thật tốt, cứ như vậy bị vứt bỏ trên ruộng đất, đổ rạp, mốc meo, hư thối...

Nhân loại bị tang thi vây quanh uy hiếp, không thể đến thu gặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn lương thực bị lãng phí.

Diệp Thu ôm rổ ngồi xổm lựa mơ, còn thật cẩn thận, Diệp Cẩn cầm kéo cắt từng chùm từng chùm nho, tầm mắt ngẫu nhiên dừng lại trên người Diệp Thu, toàn thân tản ra hơi thở sung sướng.

Một gia đình ấm áp, một người yêu thương âu yếm, là đủ.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thu, Diệp Cẩn ăn sáng xong liền rời biệt thự, tuy có chuyên gia phụ trách tuyên bố nhiệm vụ, nhưng hai người vẫn đi xem, dù sao không ai có thể cam đoan không xảy ra vấn đề.

Xe dừng bên ngoài tòa nhà tổng vụ, Diệp Thu xuyên qua kính xe nhìn bên ngoài, kinh ngạc mở to mắt, "Nhiều người như vậy?!"

Chỉ thấy trong nhà tổng vụ có hai hàng người dài thật dài, rất nhiều người mang theo giỏ trúc, tên trúc hoặc đồ cổ đứng đó, hàng người kéo dài đến tận ven đường, nhiều nhân viên công vụ phải duy trì trật tự.

Người đổi đồ thành công lần lượt rời đi, những người đang xếp hàng nhìn thấy trong tay bọn họ cầm theo lương thực, đều không khỏi càng thêm vội vàng.

Nhưng đồng thời tâm trạng cũng thoáng thả lỏng, lương thực trong tay mấy người kia không phải giả, chứng minh đồ của mình cũng có thể đổi được, còn gì có thể vui vẻ hơn?

Diệp Thu nhìn dòng người vui vui vẻ vẻ đi đổi lương thực, khóe môi vốn đang chậm rãi cong cong đột nhiên ngừng lại, nhíu mày.

Diệp Cẩn theo tầm mắt cậu nhìn qua, chỉ thấy hai đứa nhỏ, tầm bảy tám tuổi, cùng nhau xách một giỏ trúc, hơn nửa giỏ là khoai lang, thoạt nhìn rất nặng, hai đứa xách thật sự quá sức, nhưng tươi cười như ánh sáng hi vọng nở rộ trong màn mưa âm trầm.

Diệp Thu quay đầu, "Ca ca, em nhớ hình như trong căn cứ có một cô nhi viện?"

Diệp Cẩn gật đầu, chống lại ánh mắt chờ đợi của Diệp Thu, không khỏi bất đắc dĩ khởi động xe.

Diệp Thu xoay người nhìn lại phía trước, khóe môi tràn ra vui vẻ.

Hummer dừng ở ven đường, Diệp Thu nhìn trường trung học nổi tiếng thứ hai N thị, Diệp Cẩn gật gật đầu, "Chính là nơi này."

Mạt thế đến, vô số người mất đi sinh mệnh, người sống sót đều sinh hoạt gian nan, mà mấy đứa nhỏ may mắn sống sót, càng khó có thể nuôi sống bản thân. Cao tầng căn cứ thật sự sâu sắc suy xét đến vấn đề này, dù sao trẻ em là hi vọng của tương lai, hiện nay rất khó có thể sinh sản, trẻ em liền càng phải được bảo vệ thật tốt, hơn nữa trường học tạm thời để không, chính phủ căn cứ liền thiết lập cô nhi viện tại đây.

Nhưng dù sao lương thực có hạn, căn cứ cung cấp đồ ăn cho cô nhi viện không nhiều lắm, phần nhiều thời gian bọn nhỏ chỉ có thể ăn lửng bụng, trẻ em đang tuổi lớn sao có thể chịu đựng, viện trưởng không có biện pháp, chỉ đành cho bọn nhỏ uống nhiều nước, ngủ nhiều cho đỡ đói.

Lần này biết được nhiệm vụ đổi vật phẩm, trên dưới cô nhi viện đều thật cao hứng, bọn nhỏ không có nhiều sức lực, nhưng làm giỏ, làm tên đều có thể, đổi lấy chút lương thực, mọi người có thể ăn no thêm một chút.

Trông cửa là một bác gái trung nhiên, nàng có chút kỳ quái nhìn hai người trẻ tuổi, không biết bọn họ làm sao lại tới nơi này.

Diệp Thu bình tĩnh báo bọn họ đã nói trước cùng Viện trưởng, là có việc quan trọng cần thảo luận.



Bác gái thấy cậu thẳng thắn, lại nhìn chứng minh thân phận, quả thật không sai, sợ chậm trễ việc quan trọng của Viện trưởng, sau khi đăng ký họ tên, liền để họ đi vào.

Nàng cũng không phải lo lắng, dù sao đây cũng chỉ là cô nhi viện, bên trong ngoài cô nhi cũng không có cái gì, ai lại đánh chủ ý đến nơi này? Ngay cả bạo loạn lần trước cũng không lan đến gần cô nhi viện.

Trường học cũng không lớn, hiện tại làm cô nhi viện, phần lớn phòng học đều đổi thành ký túc xá tập thể, bàn ghế làm thành giường đơn giản.

Hành lang phòng học chứa đồ đạc, bãi cỏ cũng bị đổi thành ruộng, trồng khoai lang, khoai tây các loại, nhưng bởi vì mưa quá lớn mà không phát triển được.

Thả tinh thần lực, Diệp Thu dễ dàng tìm thấy nơi cất lương thực, không khí nơi này cho cậu cảm giác phi thường tốt, bọn nhỏ đều rất cứng cỏi, nhân viên quản lý rất kiên cường, đối xử với bọn nhỏ rất tốt, còn dạy bọn nhỏ cùng nhau làm rổ.

Từ sau mạt thế, cậu rất ít làm việc tốt, cậu không muốn thành kiểu coi tiền như rác, dù sao ai cũng không nợ ai, hơn nữa rất nhiều thời điểm, tự nhiên cảm thấy thiện ý của mình sẽ bị lợi dụng, trong lòng luôn có âm thanh nói với cậu, không cần dễ dàng đưa tay cứu giúp người khác, bởi vì ngươi không biết khi nào thì bọn họ cho ngươi một đao sau lưng...

Cậu không biết vì sao mình lại có loại suy nghĩ này, nhưng cậu quả thực khó mà buông tâm, hiện tại là mạt thế, không có nhiều thánh mẫu thánh phụ như vậy, cho dù có, cũng không phải cậu.

Nhưng giờ phút này, cậu bỗng nhiên nguyện ý vươn tay.

Trong mạt thế, trẻ em là đáng thương nhất, nhất là cô nhi, xã hội rối loạn, hòa bình không còn, mà bọn trẻ ngay cả người thân cũng không có...hoàn cảnh tuyệt vọng cỡ nào, nhưng ở đây, bọn trẻ được bảo hộ lại không đánh mất hy vọng, tuy rằng gian khổ, nhưng vẫn vui vẻ.

Cậu rất sẵn lòng giúp đỡ những đứa nhỏ như vậy.

Lặng lẽ lôi kéo cánh tay Diệp Cẩn, Diệp Thu trực tiếp hướng nhà kho đi đến.

Tia sét màu tím chợt lóe qua, ổ khóa liền rơi xuống, Diệp Cẩn vươn tay đẩy cửa. Nơi này vốn là kho hàng của căn-tin trường học, hiện thành kho hàng của cô nhi viện.

Kho hàng rất lớn, nhưng đồ vật bên trong lại không nhiều, phần lớn là khoai lang, bắp, còn gạo cùng bột mì lại rất ít.

Nhìn một vòng, Diệp Thu quay qua nhìn Diệp Cẩn, Diệp Cẩn gật đầu, thả tay cậu ra.

Nâng tay, theo động tác của Diệp Thu, từng bao gạo, bột mì xuất hiện trong kho hàng, xếp thành từng tầng, mấy phút trôi qua liền nhồi đầy kho.

Cẩn thận đóng cửa lại, Diệp Thu cười cười, "Ca ca, chúng ta để lại ít hạt giống đi? Em thấy bọn họ không có mấy."

Diệp Cẩn nâng mi, "Vui vậy sao?" Hiển nhiên gật đầu, Diệp Thu vươn tay vỗ vỗ vai Diệp Cẩn, "Làm việc tốt, tâm tình đương nhiên tốt rồi! Ca ca không vui sao?"

Diệp Cẩn nghiêng đầu nhìn cánh tay trên vai mình, đột nhiên cong môi cười.

Hai người tìm phòng học trống, để lại không ít các loại hạt giống, đều là những hạt thu hoạch được trong không gian, thoạt nhìn rất tốt, tin rằng sinh mệnh của chúng sẽ ương ngạnh hơn nhiều loại hạt giống bình thường.

Diệp Cẩn nhíu nhíu mi, đến bên kia phòng, phất tay từ không gian chuyển ra không ít sữa bột, còn rất nhiều đồ dùng trẻ em, nháy mắt đầy vun.

Diệp Thu có chút cảm khái thở dài, "Vẫn là anh suy xét chu đáo, còn nghĩ đến những thứ này."

Động tác Diệp Cẩn dừng một chút, cũng không nói chỉ là bản thân hắn thấy mấy thứ đồ trẻ em này rất chướng mắt, mặt không chút thay đổi, tiếp tục đưa đồ ra.

Phòng học nhanh chóng đầy đồ, hai người không tiếp tục ở lại, đi ra cửa viện.

Bác gái trông cửa vừa ngồi xuống, Viện trưởng liền đi vào, hướng nàng cười chào hỏi. Kinh ngạc trừng to mắt, vừa rồi hai người kia không phải nói là đến tìm Viện trưởng sao?! Nhưng Viện trưởng không ở trong trường...

Vội vàng giải thích tình huống cho Viện trưởng, bác gái toát mồ hôi lạnh, bên trong đều là mấy đứa nhỏ, hai người kia chắc không phải là kẻ xấu chứ?!

Viện trưởng nghe nàng nói xong nhíu nhíu mày, suy tư một lát nói: "Nếu lúc họ đến không có gì kỳ quặc, thì hẳn không có chuyện gì, hơn nữa trong viện cũng không có gì để người khác phải mơ ước."



Vừa dứt lời, một lão nhân đội mưa chạy tới, vừa chạy vừa kêu: "Viện trưởng! Viện trưởng! Có chuyện rồi!"

Viện trưởng giật thót, vội vàng đỡ người hỏi: "Chung bá, đã xảy ra chuyện gì?" Chung bá thở hồng hộc, từng hơi đứt quãng, đến bên tai Viện trưởng nói nhỏ: "Kho hàng! Kho hàng có rất nhiều lương thực! Còn có một phòng đầy hạt giống cùng sữa bột!"

Đồng tử Viện trưởng co rụt, cũng thấp giọng: "Có những ai biết việc này?"

"Có tôi cùng Tiểu Lý!" Viện trưởng thở ra, nghĩ đến chuyện Triệu thẩm báo lại, lập tức hiểu được là có người hỗ trợ cô nhi viện.

Cố nén chua xót cùng cảm động trong lòng, Viện trưởng giữ Chung bá đang kích động lại, nói: "Mang tôi đi xem thử, đêm nay bọn nhỏ có thể ăn no!"

Chung bá nhìn nam nhân tóc hoa râm chỉ hơn bốn mươi trước mặt, nghĩ đến hắn mỗi ngày bôn ba, chỉ vì muốn bọn nhỏ tốt hơn chút, có thể sống sót, Viện trưởng vì bớt đi một phần lương thực mà liên tục vài ngày chỉ ăn một bữa cơm, không khỏi chua xót lại đau lòng.

Mặc kệ người đưa lương thực đến là ai, lão Chung hắn phải cảm tạ bọn họ từ tận đáy lòng!

Không nghĩ đến hành vi của mình lại làm cho người ta biết ơn đến vậy, lúc này Diệp Thu đang ngồi ngốc trên xe, tâm hồn treo ngược cành cây. Sắp phải rời đi, tuy thời gian ở đây không tính dài, nhưng cũng đã trải qua rất nhiều chuyện.

Hơn nữa...

Diệp Thu quay đầu nhìn về phía Diệp Cẩn, hơn nữa, bọn họ lại thành một đôi.

Không phải là cậu phát sinh tình cảm gì với nơi này, ngay từ đầu đã không có ý định ở lâu, huống hồ với cậu mà nói, ở đâu có Diệp Cẩn, ở đó mới là nhà!

Khó khăn vất vả, chỉ cần có ái nhân ở bên, cũng có thể trải qua.

Chạy xe về, vì lúc trước bị cướp sạch nên biệt thự hầu như trống không, đến lúc rời đi cũng không có gì để thu thập, đang lúc rảnh rỗi, mọi người cùng đi mua ít tre trúc, cùng làm tên chuẩn bị để giết tang thi lúc ra ngoài.

Nỏ so với súng dễ sử dụng hơn, sau khi thuần thục thao tác tốc độ được đề cao, mũi tên bắn ra không chậm hơn bao nhiêu, mà mấu chốt là không cần lãng phí đạn, vẫn tái sử dụng được.

Thông báo buổi tối mọi người sẽ đến nhà tổng vụ thu hồi vật phẩm, Diệp Thu, Diệp Cẩn cũng cùng đi, cái gì do tự tay mình làm ra cũng tạo cảm giác rất thành tựu!

Không kinh động đến người khác, mọi người lén lút chuyển hết kho hàng, chất đầy xe mới trở về, nghĩ đến lượng lớn đồ cổ, cổ vật, Diệp Thu cười híp mắt. Tuy hiện tại những thứ này đều không đáng tiền, nhưng xã hội một khi ổn định, đến lúc đó, chỉ cần dựa vào chúng cậu cũng có thể nuôi sống cả nhà.

Dụ Tiểu Ngư có chút tò mò nhìn Diệp Thu ngây ngô cười he he, những người còn lại đều giả bộ không phát hiện, đem mặt hướng ra ngoài cửa sổ, Diệp Cẩn nghiêng mắt nhìn thoáng qua, ánh mắt bất đắc dĩ.

Tác giả có chuyện muốn nói: rfj17 ném một cái địa lôi ném mạnh thời gian:2014-

11-17 10:09:32

O(∩_∩)O cám ơn muội tử ~~~mua~

Lại đến một phát tiểu kịch trường:

Bối cảnh: thật lâu thật lâu trước kia, Diệp Tiểu Cẩn còn không có ăn mỹ vị Diệp

Tiểu Thu.

Diệp Tiểu Thu: ca ca ca ca! Ta cấp chúng ta về sau hài tử chuẩn bị cũng đủ

cũng đủ sữa bột tã!! ( mau khoa ta nha ~\(≧▽≦)/~)

Diệp Tiểu Cẩn: chúng ta hài tử?

Diệp Tiểu Thu: Σ( ° △ °|||)︴ ( ách... Giống như có cái gì không đúng? )

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau