Chương 46: Phần kí ức bị thiếu hụt
Edit: Shuri
Beta: Sâu
Trong đầu hỗn loạn, Diệp Thu chỉ cảm thấy bản thân như chìm vào trong đêm tối, bóng ma vô biên vô tận vây quanh, trói buộc chính mình, dù có giãy dụa như thế nào cũng không thể đào thoát.
Một ít hình ảnh chớp nhoáng xâm nhập vào đầu óc, phế tích khắp nơi, tang thi tập tễnh đuổi theo, tiện tay cứu người, rốt cuộc chờ cứu viện đến, lại chết một cách khó tin...
Diệp Thu bị đánh thức khi còn đắm chính trong thống khổ cùng không thể tin lúc bị phản bội, mở mắt ra đã đỏ hoe một mảng.
Diệp Cẩn thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu liền nhăn mi, "Đỡ hơn chưa?"
Diệp Thu giật mình, như bỗng nhiên bừng tỉnh, bổ nhào vào lòng Diệp Cẩn, sắc mặt tái nhợt.
"Làm sao vậy?" Diệp Cẩn nhíu mày, nâng tay vỗ nhè nhẹ sau lưng cậu.
Dùng sức cắn môi, Diệp Thu lắc lắc đầu, "Em không sao, chỉ là có chút mệt mỏi."
"Có đói bụng không?"
"Không đói lắm, em muốn ngủ một lát."
Diệp Cẩn trầm mặc, cẩn thận đặt cậu nằm xuống, "Ngủ đi, khi nào đói thì ăn."
Diệp Thu ngoan ngoãn gật đầu, tùy ý Diệp Cẩn đắp chăn thật dày lên người, nhắm mắt lại.
Khuôn mặt bình tĩnh, nhưng bàn tay giấu dưới chăn siết chặt, móng tay ghim chặt trong lòng bàn tay.
Cậu nhớ đã nhớ lại, toàn bộ.
Rốt cuộc kiếp trước cậu chết như thế nào, vấn đề này từ khi trọng sinh đến nay khiến cậu thật sự rất nghi hoặc, nhưng quả thật không thể nhớ nổi, hơn nữa lại vội vàng chuyện mạt thế, cậu cũng không để ý.
Cứ nghĩ rằng sau khi Diệp Cẩn chết bản thân bị tang thi giết hại, nhưng hiện tại, cậu đã biết.
Nào phải tang thi, rõ ràng chính là đồng bọn mà mình thập phần tin tưởng!
Thê lương câu câu môi, sắc mặt Diệp Thu tái nhợt, cảm giác bị phản bội, dù có thế nào cũng không chấp nhận nổi.
May mắn, may mắn cậu trọng sinh.
Tuy rằng kiếp trước kiếp này không liên quan đến nhau, nhưng Bạch Tùng Chi...
Diệp Thu mân môi, tốt nhất đừng để cậu gặp lại!
Diệp Cẩn vẫn lẳng lặng nhìn Diệp Thu.
Hắn biết Diệp Thu không ngủ, hàng mi rung động cùng hô hấp dồn dập làm cậu bại lộ.
Hắn không biết vì sao lúc ấy cậu lại chạy xuống xe, nhưng đại khái có thể là do cậu nhìn thấy Phương Phỉ.
Người mẹ đã chết nhiều năm bỗng nhiên xuất hiện trước mắt mình, ai cũng biết chắc chắn có bí mật.
Khẽ thở dài, sống lưng trước nay vẫn luôn thẳng tắp thoáng chùng xuống, Diệp Cẩn nhéo nhéo mũi, có chút mỏi mệt.
Hắn không muốn để bất luận kẻ nào thương tổn Diệp Thu, lại phát hiện bản thân không đủ sức lực.
Hủy đi báo cáo giám định căn bản không đủ, những thứ ngoài ý muốn đột nhiên xuất hiện, bất ngờ đến không kịp phòng bị.
Vươn tay xoa xoa đầu Diệp Thu, Diệp Cẩn vuốt ve gương mặt cậu, khẽ hôn, "Không cần phải gạt anh"
Diệp Thu mạnh mở mắt, nhìn thẳng vào mắt Diệp Cẩn, không che được bối rối trong lòng.
Diệp Cẩn hôn lên môi cậu, "Anh là nam nhân của em, không cần phải giấu diếm."
Trầm mặc hồi lâu, Diệp Thu chớp chớp mắt có chút cay, hướng hắn vươn cánh tay.
Cẩn thận ôm người vào lòng, Diệp Cẩn vuốt mái tóc mềm mại của cậu, tư thế sẵn sàng lắng nghe.
Diệp Thu vùi đầu vào cổ Diệp Cẩn, khàn khàn giọng nói, "Diệp Cẩn, có một việc, em vẫn không nói với anh."
"Không phải không tin anh, chỉ là cảm thấy mọi việc đều đã qua, hơn nữa lúc đó em cũng không rõ ràng lắm, nói ra chỉ khiến anh lo lắng, cũng không làm được gì."
Dừng một chút, giống như hạ quyết tâm, siết tay ôm sát Diệp Cẩn, "Anh có tin chuyện luân hồi không?"
Diệp Cẩn bất động, không đợi hắn trả lời, Diệp Thu tiếp tục nói, "Em vốn cũng không tin, nhưng hết thảy những chuyện phát sinh trên người mình làm em không thể không tin. Anh biết không, em đã từng chết một lần, trong mạt thế ở đời trước. Nhưng không nghĩ đến tỉnh dậy là trở lại mùa hè, em còn ở nhà, thế giới vẫn như trước."
Diệp Cẩn nghe Diệp Thu nói cậu từng chết một lần thì nhíu chặt mi, hắn cứ nghĩ là Diệp Thu phát hiện mẹ cậu không chết mới có phản ứng như vậy, chẳng lẽ có ẩn tình?
Kiềm chế nghi vấn, tiếp tục nghe Diệp Thu nói.
"Đời trước, em không biết W thị sẽ có động đất, không biết sẽ có mạt thế, cũng không có không gian. Trước khi khai giảng thì về trường, bất ngờ gặp động đất, may mắn không có việc gì, ở lại làm tình nguyện viên, không nghĩ tới mạt thế đến..."
Thở dài, Diệp Thu cố gắng bỏ qua nguyên nhân khiến nội tâm khó chịu, tiếp tục nói, "Tang thi xuất hiện, em căn bản cái gì cũng không biết, giãy dụa qua hai ngày, ngay tại thời điểm suýt nữa bị tang thi bắt, anh xuất hiện."
Hơi dừng lại, thanh âm có chút run run, "Anh cứu em, nhưng ...nhưng chính mình lại bị tang thi cào bị thương, để không biến thành tang thi, anh tự sát..."
Diệp Cẩn không nói gì, bàn tay mạnh mẽ lại vẫn như trước mềm nhẹ vỗ về lưng cậu, dùng im lặng đáp lại.
Diệp Thu cố gắng bình tĩnh, "Sau đó em sống tại mạt thế hơn hai tháng, từng cứu một người, tên là Bạch Tùng Chi, thật vất vả gặp được người sống, liền cùng nhau cầu sinh, một bên trốn tang thi tìm thức ăn, một bên chờ cứu viện. Không lâu sau cứu viện thực sự đến, nhưng không phải tổ chức cứu viện của quân đội, mà là của tư nhân, muốn được cứu phải nộp rất nhiều thức ăn."
"Nếu giao ra toàn bộ thức ăn thì vừa đủ cho cả hai được lên xe, em thật sự vui mừng, bởi vì cuối cùng cũng được cứu, nhưng không nghĩ đến lúc trở về lấy thức ăn, Bạch Tùng Chi ở sau lưng, đâm em một đao..."
Diệp Thu nhếch môi, "Lúc ấy em còn rất khiếp sợ, nhưng hiện tại ngẫm lại cũng đúng, thức ăn nhiều như vậy, giao nộp toàn bộ thì mình ăn cái gì? Là em thật sự quá ngây thơ."
Hít một hơi thật sâu, Diệp Thu chống người dậy, nhìn vào mắt Diệp Cẩn, "Em đã chết một lần, anh...có cảm thấy em là quái vật không?"
Diệp Cẩn hiếm khi lộ ra một nụ cười rõ ràng, thừa dịp Diệp Thu bị mê hoặc liền hôn lên.
Bất ngờ không kịp phòng bị, Diệp Thu còn chưa phản ứng lại hô hấp đã bị đoạt đi.
Quái vật?
Thì thế nào?
Môi lưỡi giao triền, Diệp Thu không chú ý đến hào quang trong mắt Diệp Cẫn, cố gắng đáp lại vật đang xâm nhập trong miệng mình, vươn tay ôm cổ Diệp Cẩn, hô hấp dần dồn dập.
Một hồi lâu, Diệp Cẩn mới buông Diệp Thu gần như hít thở không thông ra, vùi đầu vào cổ cậu hít thở thật sâu, cố gắng bình ổn lửa nóng rục rịch.
Hiện tại không thích hợp.
Diệp Thu giật giật, mặt có chút đỏ lên, đề tài rõ ràng nghiêm túc, như thế nào liền kết thúc như vậy...
Diệp Cẩn nhẹ nhàng cắn vành tai hồng hồng gần trong gang tấc, hô hấp nóng rực phả trên da, "Em là của anh."
Diệp Thu mẫn cảm né tránh, lại bị ôm càng chặt, giãy không ra, đành đơn giản đem toàn bộ sức nặng cơ thể đè lên người Diệp Cẩn, "Anh cũng là của em!"
Khóe môi hơi nhếch, Diệp Cẩn nhẹ nhàng gật đầu, "Ừ."
Bị giọng mũi gợi cảm giật cho run run, Diệp Thu nổi hứng vươn tay mở cổ áo Diệp cẩn, hạ môi. Thành công lưu lại một ấn ký, Diệp Thu vừa lòng dấu ấn do mình làm ra, đắc ý dạt dào cài lại cúc áo cho Diệp Cẩn.
Nheo nheo hai mắt đầy nguy hiểm, Diệp Cẩn nhìn Diệp Thu thật sâu vài lần, tầm mắt phảng phất lướt qua thân thể cậu.
Diệp Thu nháy mắt ý thức được bản thân châm ngòi đốt lửa, vội vàng kéo ra khoảng cách, đáng thương hề hề, "Ca ca...em đói... QAQ"
Diệp Cẩn nháy mắt trầm mặc, cuối cùng vẫn đứng lên, ra khỏi lều.
Bọn họ ở trong một siêu thị nhỏ bỏ hoang, bên trong không còn lại gì, nhưng thời tiết này, tìm được chỗ có thể tránh mưa quả thực may mắn
Mấy căn lều làm thành một vòng, ở giữa đốt lửa trại, Vương thẩm đang rửa dọn, phần cơm của Diệp Thu còn để bên cạnh bếp giữ ấm.
Báo cho mọi người đang còn lo lắng cho Diệp Thu rằng cậu không có việc gì, Diệp Cẩn bưng đồ ăn, xoay người vào lại lều.
Vương thẩm thở dài có chút lo lắng, thân thể Nhị thiếu gia vẫn luôn tốt, như thế nào lại đột nhiên ngất xỉu? Haizz...khẳng định là dinh dưỡng không đủ, trong không gian còn mấy con gà hút chân không, có cơ hội nhất định phải hầm chút canh bồi bổ cho cậu.
Diệp Đông cầm cuốn sổ ngồi bên bếp lửa, mày nhăn nhíu như kiểu gặp phải vấn đề nan giải. Ánh lửa bập bùng, Diệp Đông lại viết xuống vài chữ, miệng thầm thì, "Cải xanh, củ cải, cá...mấy thứ này có đủ tẩm bổ không?"
Diệp Tiểu Ngư có chút nhàm chán ngồi trong lòng Dụ Thụ cũng đồng dạng nhàm chán, không có Diệp Thu ca ca, không có vui (;′⌒')...
Căn cứ N thị, tin tức cả nhà Diệp Thu rời đi không kinh động bất kỳ kẻ nào, dù có người chú ý, cũng không nghĩ bọn họ đi sẽ không quay lại. Dù sao tình huống hiện tại cũng không thích hợp ở bên ngoài, vừa có tang thi lại còn mưa to, làm sao sống sót?
Vốn dĩ còn có người đỏ mắt vì nhiệm vụ đổi lương thực lần đó, nghĩ đến người tuyên bố nhiệm vụ khẳng định còn không ít đồ, chỉ cần dùng chút thủ đoạn là có thể chiếm lấy, nhưng thiên tân vạn khổ rốt cuộc đem mục tiêu tìm đến nhà Diệp Cẩn, lại phát hiện người đi nhà trống! Biệt thự bị dọn sạch sẽ, làm cho đám người có ý đồ nghiến răng nghiến lợi lại chẳng có biện pháp.
Bạch Tùng Chi trực tiếp quăng ly nước lên đầu nam nhân trung niên đang cúi đầu khom lưng trước mặt, tức đến đỏ mặt, ngu xuẩn! Việc cỏn con đó cũng làm không xong!
Bị nước hắt đầy đầu, nam nhân một chút cũng không dám kêu đau, mặt đầy nịnh nọt, "Bạch thiếu, xin ngài bớt giận! Trong căn cứ nhiều người như vậy, rồi sẽ tìm được người thích hợp thôi!"
Bạch Tùng Chi nhấc chân đạp hắn thật mạnh, "Ngu xuẩn! Ta tìm bao lâu nay ngươi tưởng là giỡn chơi?! Căn cứ có ai có nhiều lương thực như vậy mà không có thế lực chống sau? Ngươi tìm cho ta xem?!"
Nhíu mày chán ghét, Bạch Tùng Chi lấy ra khăn tay che miệng mũi, không thèm nhìn tên thủ hạ tê liệt trên đất không ngừng xin tha, nhấc chân rời đi.
Thủ hạ vô dụng, lưu lại còn có ích lợi gì?
Xem ra hắn còn phải làm chút chuyện, chỉ có lương thực thôi không đủ, phải tìm thêm càng nhiều tay chân có năng lực, lực lượng đủ rồi mới có thể hành động.
Đến lúc đó, Tần thị trưởng thì thế nào, ca ca là thiên chi kiêu tử, không nên bị một cái danh hiệu con rể thị trưởng nhỏ nhoi trói buộc, còn Tần Hàm! Cô ta không xứng! Sao có thể xứng đứng bên người ca ca?!
Bạch Tùng Chi có chút âm trầm, mặt mày vặn vẹo, chờ xem, chờ Trần tiến sĩ nghiên cứu ra kết quả, hắn có thể biến ca ca thành dị năng giả, với năng lực của ca ca, sao có thể đứng dưới kẻ khác? Khi đó, Tần Hàm cũng không cần thiết sống thêm, mà chính hắn, mới là người có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh ca ca...
Bạch Phi...
Tưởng như trước mắt xuất hiện thân ảnh nghiêm cẩn kia, Bạch Tùng Chi hoảng hốt nhắm mắt, khóe môi chậm rãi rợi lên một nụ cười.
Ca ca...
Tác giả có chuyện muốn nói: Σ( ° △ °|||)︴ đột nhiên phát hiện tồn cảo mau dùng xong
rồi... Mã tự mã tự mã tự...
_____________________________________________________________________________________
Shuri: Cũng là huynh đệ luyến mà cặp này không có hậu rồi ╮(╯_╰)
Beta: Sâu
Trong đầu hỗn loạn, Diệp Thu chỉ cảm thấy bản thân như chìm vào trong đêm tối, bóng ma vô biên vô tận vây quanh, trói buộc chính mình, dù có giãy dụa như thế nào cũng không thể đào thoát.
Một ít hình ảnh chớp nhoáng xâm nhập vào đầu óc, phế tích khắp nơi, tang thi tập tễnh đuổi theo, tiện tay cứu người, rốt cuộc chờ cứu viện đến, lại chết một cách khó tin...
Diệp Thu bị đánh thức khi còn đắm chính trong thống khổ cùng không thể tin lúc bị phản bội, mở mắt ra đã đỏ hoe một mảng.
Diệp Cẩn thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu liền nhăn mi, "Đỡ hơn chưa?"
Diệp Thu giật mình, như bỗng nhiên bừng tỉnh, bổ nhào vào lòng Diệp Cẩn, sắc mặt tái nhợt.
"Làm sao vậy?" Diệp Cẩn nhíu mày, nâng tay vỗ nhè nhẹ sau lưng cậu.
Dùng sức cắn môi, Diệp Thu lắc lắc đầu, "Em không sao, chỉ là có chút mệt mỏi."
"Có đói bụng không?"
"Không đói lắm, em muốn ngủ một lát."
Diệp Cẩn trầm mặc, cẩn thận đặt cậu nằm xuống, "Ngủ đi, khi nào đói thì ăn."
Diệp Thu ngoan ngoãn gật đầu, tùy ý Diệp Cẩn đắp chăn thật dày lên người, nhắm mắt lại.
Khuôn mặt bình tĩnh, nhưng bàn tay giấu dưới chăn siết chặt, móng tay ghim chặt trong lòng bàn tay.
Cậu nhớ đã nhớ lại, toàn bộ.
Rốt cuộc kiếp trước cậu chết như thế nào, vấn đề này từ khi trọng sinh đến nay khiến cậu thật sự rất nghi hoặc, nhưng quả thật không thể nhớ nổi, hơn nữa lại vội vàng chuyện mạt thế, cậu cũng không để ý.
Cứ nghĩ rằng sau khi Diệp Cẩn chết bản thân bị tang thi giết hại, nhưng hiện tại, cậu đã biết.
Nào phải tang thi, rõ ràng chính là đồng bọn mà mình thập phần tin tưởng!
Thê lương câu câu môi, sắc mặt Diệp Thu tái nhợt, cảm giác bị phản bội, dù có thế nào cũng không chấp nhận nổi.
May mắn, may mắn cậu trọng sinh.
Tuy rằng kiếp trước kiếp này không liên quan đến nhau, nhưng Bạch Tùng Chi...
Diệp Thu mân môi, tốt nhất đừng để cậu gặp lại!
Diệp Cẩn vẫn lẳng lặng nhìn Diệp Thu.
Hắn biết Diệp Thu không ngủ, hàng mi rung động cùng hô hấp dồn dập làm cậu bại lộ.
Hắn không biết vì sao lúc ấy cậu lại chạy xuống xe, nhưng đại khái có thể là do cậu nhìn thấy Phương Phỉ.
Người mẹ đã chết nhiều năm bỗng nhiên xuất hiện trước mắt mình, ai cũng biết chắc chắn có bí mật.
Khẽ thở dài, sống lưng trước nay vẫn luôn thẳng tắp thoáng chùng xuống, Diệp Cẩn nhéo nhéo mũi, có chút mỏi mệt.
Hắn không muốn để bất luận kẻ nào thương tổn Diệp Thu, lại phát hiện bản thân không đủ sức lực.
Hủy đi báo cáo giám định căn bản không đủ, những thứ ngoài ý muốn đột nhiên xuất hiện, bất ngờ đến không kịp phòng bị.
Vươn tay xoa xoa đầu Diệp Thu, Diệp Cẩn vuốt ve gương mặt cậu, khẽ hôn, "Không cần phải gạt anh"
Diệp Thu mạnh mở mắt, nhìn thẳng vào mắt Diệp Cẩn, không che được bối rối trong lòng.
Diệp Cẩn hôn lên môi cậu, "Anh là nam nhân của em, không cần phải giấu diếm."
Trầm mặc hồi lâu, Diệp Thu chớp chớp mắt có chút cay, hướng hắn vươn cánh tay.
Cẩn thận ôm người vào lòng, Diệp Cẩn vuốt mái tóc mềm mại của cậu, tư thế sẵn sàng lắng nghe.
Diệp Thu vùi đầu vào cổ Diệp Cẩn, khàn khàn giọng nói, "Diệp Cẩn, có một việc, em vẫn không nói với anh."
"Không phải không tin anh, chỉ là cảm thấy mọi việc đều đã qua, hơn nữa lúc đó em cũng không rõ ràng lắm, nói ra chỉ khiến anh lo lắng, cũng không làm được gì."
Dừng một chút, giống như hạ quyết tâm, siết tay ôm sát Diệp Cẩn, "Anh có tin chuyện luân hồi không?"
Diệp Cẩn bất động, không đợi hắn trả lời, Diệp Thu tiếp tục nói, "Em vốn cũng không tin, nhưng hết thảy những chuyện phát sinh trên người mình làm em không thể không tin. Anh biết không, em đã từng chết một lần, trong mạt thế ở đời trước. Nhưng không nghĩ đến tỉnh dậy là trở lại mùa hè, em còn ở nhà, thế giới vẫn như trước."
Diệp Cẩn nghe Diệp Thu nói cậu từng chết một lần thì nhíu chặt mi, hắn cứ nghĩ là Diệp Thu phát hiện mẹ cậu không chết mới có phản ứng như vậy, chẳng lẽ có ẩn tình?
Kiềm chế nghi vấn, tiếp tục nghe Diệp Thu nói.
"Đời trước, em không biết W thị sẽ có động đất, không biết sẽ có mạt thế, cũng không có không gian. Trước khi khai giảng thì về trường, bất ngờ gặp động đất, may mắn không có việc gì, ở lại làm tình nguyện viên, không nghĩ tới mạt thế đến..."
Thở dài, Diệp Thu cố gắng bỏ qua nguyên nhân khiến nội tâm khó chịu, tiếp tục nói, "Tang thi xuất hiện, em căn bản cái gì cũng không biết, giãy dụa qua hai ngày, ngay tại thời điểm suýt nữa bị tang thi bắt, anh xuất hiện."
Hơi dừng lại, thanh âm có chút run run, "Anh cứu em, nhưng ...nhưng chính mình lại bị tang thi cào bị thương, để không biến thành tang thi, anh tự sát..."
Diệp Cẩn không nói gì, bàn tay mạnh mẽ lại vẫn như trước mềm nhẹ vỗ về lưng cậu, dùng im lặng đáp lại.
Diệp Thu cố gắng bình tĩnh, "Sau đó em sống tại mạt thế hơn hai tháng, từng cứu một người, tên là Bạch Tùng Chi, thật vất vả gặp được người sống, liền cùng nhau cầu sinh, một bên trốn tang thi tìm thức ăn, một bên chờ cứu viện. Không lâu sau cứu viện thực sự đến, nhưng không phải tổ chức cứu viện của quân đội, mà là của tư nhân, muốn được cứu phải nộp rất nhiều thức ăn."
"Nếu giao ra toàn bộ thức ăn thì vừa đủ cho cả hai được lên xe, em thật sự vui mừng, bởi vì cuối cùng cũng được cứu, nhưng không nghĩ đến lúc trở về lấy thức ăn, Bạch Tùng Chi ở sau lưng, đâm em một đao..."
Diệp Thu nhếch môi, "Lúc ấy em còn rất khiếp sợ, nhưng hiện tại ngẫm lại cũng đúng, thức ăn nhiều như vậy, giao nộp toàn bộ thì mình ăn cái gì? Là em thật sự quá ngây thơ."
Hít một hơi thật sâu, Diệp Thu chống người dậy, nhìn vào mắt Diệp Cẩn, "Em đã chết một lần, anh...có cảm thấy em là quái vật không?"
Diệp Cẩn hiếm khi lộ ra một nụ cười rõ ràng, thừa dịp Diệp Thu bị mê hoặc liền hôn lên.
Bất ngờ không kịp phòng bị, Diệp Thu còn chưa phản ứng lại hô hấp đã bị đoạt đi.
Quái vật?
Thì thế nào?
Môi lưỡi giao triền, Diệp Thu không chú ý đến hào quang trong mắt Diệp Cẫn, cố gắng đáp lại vật đang xâm nhập trong miệng mình, vươn tay ôm cổ Diệp Cẩn, hô hấp dần dồn dập.
Một hồi lâu, Diệp Cẩn mới buông Diệp Thu gần như hít thở không thông ra, vùi đầu vào cổ cậu hít thở thật sâu, cố gắng bình ổn lửa nóng rục rịch.
Hiện tại không thích hợp.
Diệp Thu giật giật, mặt có chút đỏ lên, đề tài rõ ràng nghiêm túc, như thế nào liền kết thúc như vậy...
Diệp Cẩn nhẹ nhàng cắn vành tai hồng hồng gần trong gang tấc, hô hấp nóng rực phả trên da, "Em là của anh."
Diệp Thu mẫn cảm né tránh, lại bị ôm càng chặt, giãy không ra, đành đơn giản đem toàn bộ sức nặng cơ thể đè lên người Diệp Cẩn, "Anh cũng là của em!"
Khóe môi hơi nhếch, Diệp Cẩn nhẹ nhàng gật đầu, "Ừ."
Bị giọng mũi gợi cảm giật cho run run, Diệp Thu nổi hứng vươn tay mở cổ áo Diệp cẩn, hạ môi. Thành công lưu lại một ấn ký, Diệp Thu vừa lòng dấu ấn do mình làm ra, đắc ý dạt dào cài lại cúc áo cho Diệp Cẩn.
Nheo nheo hai mắt đầy nguy hiểm, Diệp Cẩn nhìn Diệp Thu thật sâu vài lần, tầm mắt phảng phất lướt qua thân thể cậu.
Diệp Thu nháy mắt ý thức được bản thân châm ngòi đốt lửa, vội vàng kéo ra khoảng cách, đáng thương hề hề, "Ca ca...em đói... QAQ"
Diệp Cẩn nháy mắt trầm mặc, cuối cùng vẫn đứng lên, ra khỏi lều.
Bọn họ ở trong một siêu thị nhỏ bỏ hoang, bên trong không còn lại gì, nhưng thời tiết này, tìm được chỗ có thể tránh mưa quả thực may mắn
Mấy căn lều làm thành một vòng, ở giữa đốt lửa trại, Vương thẩm đang rửa dọn, phần cơm của Diệp Thu còn để bên cạnh bếp giữ ấm.
Báo cho mọi người đang còn lo lắng cho Diệp Thu rằng cậu không có việc gì, Diệp Cẩn bưng đồ ăn, xoay người vào lại lều.
Vương thẩm thở dài có chút lo lắng, thân thể Nhị thiếu gia vẫn luôn tốt, như thế nào lại đột nhiên ngất xỉu? Haizz...khẳng định là dinh dưỡng không đủ, trong không gian còn mấy con gà hút chân không, có cơ hội nhất định phải hầm chút canh bồi bổ cho cậu.
Diệp Đông cầm cuốn sổ ngồi bên bếp lửa, mày nhăn nhíu như kiểu gặp phải vấn đề nan giải. Ánh lửa bập bùng, Diệp Đông lại viết xuống vài chữ, miệng thầm thì, "Cải xanh, củ cải, cá...mấy thứ này có đủ tẩm bổ không?"
Diệp Tiểu Ngư có chút nhàm chán ngồi trong lòng Dụ Thụ cũng đồng dạng nhàm chán, không có Diệp Thu ca ca, không có vui (;′⌒')...
Căn cứ N thị, tin tức cả nhà Diệp Thu rời đi không kinh động bất kỳ kẻ nào, dù có người chú ý, cũng không nghĩ bọn họ đi sẽ không quay lại. Dù sao tình huống hiện tại cũng không thích hợp ở bên ngoài, vừa có tang thi lại còn mưa to, làm sao sống sót?
Vốn dĩ còn có người đỏ mắt vì nhiệm vụ đổi lương thực lần đó, nghĩ đến người tuyên bố nhiệm vụ khẳng định còn không ít đồ, chỉ cần dùng chút thủ đoạn là có thể chiếm lấy, nhưng thiên tân vạn khổ rốt cuộc đem mục tiêu tìm đến nhà Diệp Cẩn, lại phát hiện người đi nhà trống! Biệt thự bị dọn sạch sẽ, làm cho đám người có ý đồ nghiến răng nghiến lợi lại chẳng có biện pháp.
Bạch Tùng Chi trực tiếp quăng ly nước lên đầu nam nhân trung niên đang cúi đầu khom lưng trước mặt, tức đến đỏ mặt, ngu xuẩn! Việc cỏn con đó cũng làm không xong!
Bị nước hắt đầy đầu, nam nhân một chút cũng không dám kêu đau, mặt đầy nịnh nọt, "Bạch thiếu, xin ngài bớt giận! Trong căn cứ nhiều người như vậy, rồi sẽ tìm được người thích hợp thôi!"
Bạch Tùng Chi nhấc chân đạp hắn thật mạnh, "Ngu xuẩn! Ta tìm bao lâu nay ngươi tưởng là giỡn chơi?! Căn cứ có ai có nhiều lương thực như vậy mà không có thế lực chống sau? Ngươi tìm cho ta xem?!"
Nhíu mày chán ghét, Bạch Tùng Chi lấy ra khăn tay che miệng mũi, không thèm nhìn tên thủ hạ tê liệt trên đất không ngừng xin tha, nhấc chân rời đi.
Thủ hạ vô dụng, lưu lại còn có ích lợi gì?
Xem ra hắn còn phải làm chút chuyện, chỉ có lương thực thôi không đủ, phải tìm thêm càng nhiều tay chân có năng lực, lực lượng đủ rồi mới có thể hành động.
Đến lúc đó, Tần thị trưởng thì thế nào, ca ca là thiên chi kiêu tử, không nên bị một cái danh hiệu con rể thị trưởng nhỏ nhoi trói buộc, còn Tần Hàm! Cô ta không xứng! Sao có thể xứng đứng bên người ca ca?!
Bạch Tùng Chi có chút âm trầm, mặt mày vặn vẹo, chờ xem, chờ Trần tiến sĩ nghiên cứu ra kết quả, hắn có thể biến ca ca thành dị năng giả, với năng lực của ca ca, sao có thể đứng dưới kẻ khác? Khi đó, Tần Hàm cũng không cần thiết sống thêm, mà chính hắn, mới là người có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh ca ca...
Bạch Phi...
Tưởng như trước mắt xuất hiện thân ảnh nghiêm cẩn kia, Bạch Tùng Chi hoảng hốt nhắm mắt, khóe môi chậm rãi rợi lên một nụ cười.
Ca ca...
Tác giả có chuyện muốn nói: Σ( ° △ °|||)︴ đột nhiên phát hiện tồn cảo mau dùng xong
rồi... Mã tự mã tự mã tự...
_____________________________________________________________________________________
Shuri: Cũng là huynh đệ luyến mà cặp này không có hậu rồi ╮(╯_╰)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất