Chương 329
Phó Ngọc Thanh liếc hắn rồi thò tay ra nắm lấy tay hắn, nhưng Mạnh Thanh lại siết chặt tay anh không chịu buông. Hai người đang trên nóc nhà nên anh cũng không dám giãy ra quá, chỉ giả đò tí thôi.
Phó Ngọc Thanh cứ để kệ cho hắn nắm thế, cố tình hỏi: “Cưới ai cơ?”
“Còn ai vào đây được nữa!” mặt Mạnh Thanh căng lên đỏ bừng, chẳng hiểu là vì cuống hay là vì lúng túng nữa, siết tay anh đau điếng.
Phó Ngọc Thanh chau mày, ồ tiếng, lại hỏi thêm: “Cưới ở đâu? Vẫn còn muốn tôi đi Trùng Khánh à?”
Anh dồn Mạnh Thanh quá, đâm ra hắn chỉ còn nước nài nỉ: “Tam gia à, em đã nghĩ thông rồi, em không muốn anh đi nữa.”
Phó Ngọc Thanh nghĩ bụng, vốn mình cũng có muốn đi đâu, song ngoài mặt anh chẳng mảy may biểu lộ gì mà lại bồi thêm một câu tỉnh khô: “Thế à? Em không có lừa tôi cưới xong rồi lại giở quẻ đâu đúng không?”
Mạnh Thanh kéo anh lại muốn anh ngồi xuống, chắc là tên này sợ Xuân Bình nghe được đây mà, bụng thì anh cười thầm thế, nhưng vẫn ngồi xuống đàng hoàng.
Mạnh Thanh nói như thề: “Tam gia, em đã nghĩ thông thật rồi mà. Nhỡ mà anh xảy ra chuyện gì thật thì không đời nào em tha thứ nổi cho mình mất, thà…”
Phó Ngọc Thanh nào còn nghe lọt, anh sáp lại hôn lên môi hắn, không cho hắn nói thêm một chữ nào nữa.
Cả người Mạnh Thanh sững lại, thế rồi chỉ giây lát sau, hắn bỗng xích lại gần anh, cả hai tay cũng chìa tới ôm chặt lấy anh.
Họ hôn nhau mặn nồng khôn dứt, chỉ đến khi nghe thấy một tràng luỳnh ruỳnh dưới chân, Phó Ngọc Thanh mới chợt nhớ ra cả hai hẵng còn đang trên mái nhà. Anh sợ vã cả mồ hôi, cuống quýt đẩy hắn ra. Té ra mới nãy hai người giẫm vỡ mất miếng ngói, mảnh ngói rớt xuống nên mới ầm ĩ như thế. Xuân Bình cũng nghe thấy tiếng, chạy ra thì chẳng thấy ai nên lại ngờ ngợ quay về phòng.
Bọn họ tròn mắt nhìn nhau, mãi không dám hó hé một câu nào, Phó Ngọc Thanh chỉ cười tủm tỉm nhìn hắn, Mạnh Thanh ngượng chín mặt kéo anh đòi xuống.
Bọn họ vào phòng đã đặt hòm, Mạnh Thanh thắp một ngọn đèn dầu chiếu sáng rồi mở hòm ra, hơi ngượng ngùng chỉ từng món trong hòm một cho anh xem.
Thì ra theo tập tục của Đông Đài, lúc kết hôn phải may chăn mới. Chăn mới là có ngụ ý cả, chăn mới chỉ có thể dùng một đoạn chỉ để may, không thể bện cũng không thể cắt đứt, thế nên mới phải đặc biệt nhờ người ta may.
Mạnh Thanh rầu rĩ lắm thay, “Đáng nhẽ ra phải làm cho xong từ hôm đầu tiên ở nhà mới rồi, mà đúng lúc đó…”
Phó Ngọc Thanh chẳng để bụng, anh cười hỏi hắn, “Tay nghề may chăn của thím Chu thế nào đó?”
Mạnh Thanh đáp liền: “Thím ấy là bà đỡ giỏi nhất ở chỗ bọn em đấy.” Hắn nói xong thì thấy mình lắm lời quá, lại ậm ừ lật tới lật lui cái chăn mới trong hòm, rồi lấy cặp nến song hỉ ra ngoài, bảo thêm: “Thím Chu tưởng em muốn kết hôn cho nên mới…” Mặt hắn đỏ lừ như trái cà chua, nói không ra nổi thật nên chỉ húng hắng một chặp rồi bỏ cặp nến song hỉ sang bên.
Thật ra trong hòm chẳng có nhiêu món, chỉ vỏn vẹn hai tấm chăn mới, một cặp nến song hỉ, hai tấm áo mới, hai đôi giày mới, với hai tờ giấy đỏ.
Phó Ngọc Thanh cười tủm tỉm hỏi hắn: “Giày với áo thì sao? Cũng là lúc đó về đặt người ta làm hả?”
Mạnh Thanh lúng búng như gà mắc tóc: “Em đặt người ta làm trước… Không biết có phải anh hay mặc đồ Tây không, em thấy ở thành phố có người mặc đồ Tây lúc cưới.”
Phó Ngọc Thanh chìa tay ra vớ lấy hai tờ giấy đỏ, mở ra xem, bảo, “Tôi muốn mặc giống em.”
Mạnh Thanh nhìn tờ giấy đỏ trong tay anh, nom bộ thẹn thùng: “Đây là bát tự ngày sinh[1] em nhờ người ta viết.”
Kỳ thực Phó Ngọc Thanh cũng đoán được rồi, anh cười: “Em chuẩn bị chu đáo thế này thì rành rành là đã tính trước cả rồi, sao chẳng nói gì với tôi thế?”
Mạnh Thanh không đáp, bản thân anh cũng đã nhớ ra, lúc đó Triệu Vĩnh Kinh xảy ra chuyện, còn anh thì bị ốm, chẳng ai đề cập đến việc chuyển nhà nữa.
Phó Ngọc Thanh nhìn những món đồ trong hòm, lòng trào dâng nỗi xúc động, anh mới hỏi hắn, “Nếu lúc trước không có những chuyện kia, hai đứa mình dọn ra cái nhà mới để ở thật thì em có định nói cho tôi không?”
Mạnh Thanh hơi ngần ngừ: “Cái lúc đó em nói thế mà chắc tam gia chỉ nghĩ em đang đùa thôi nhỉ…”
Phó Ngọc Thanh không đành lòng trêu hắn nữa, anh khẽ cười: “Thế giờ thì sao?”
Mạnh Thanh đánh bạo kéo tay anh: “Em nói thật.”
Phó Ngọc Thanh bật cười, lại hỏi tiếp: “Thế bao giờ cưới đây?”
Mạnh Thanh nhìn nét mặt mà suy đoán tâm trạng của anh, hỏi ngược lại: “Đêm nay nhé?”
Phó Ngọc Thanh cứ để kệ cho hắn nắm thế, cố tình hỏi: “Cưới ai cơ?”
“Còn ai vào đây được nữa!” mặt Mạnh Thanh căng lên đỏ bừng, chẳng hiểu là vì cuống hay là vì lúng túng nữa, siết tay anh đau điếng.
Phó Ngọc Thanh chau mày, ồ tiếng, lại hỏi thêm: “Cưới ở đâu? Vẫn còn muốn tôi đi Trùng Khánh à?”
Anh dồn Mạnh Thanh quá, đâm ra hắn chỉ còn nước nài nỉ: “Tam gia à, em đã nghĩ thông rồi, em không muốn anh đi nữa.”
Phó Ngọc Thanh nghĩ bụng, vốn mình cũng có muốn đi đâu, song ngoài mặt anh chẳng mảy may biểu lộ gì mà lại bồi thêm một câu tỉnh khô: “Thế à? Em không có lừa tôi cưới xong rồi lại giở quẻ đâu đúng không?”
Mạnh Thanh kéo anh lại muốn anh ngồi xuống, chắc là tên này sợ Xuân Bình nghe được đây mà, bụng thì anh cười thầm thế, nhưng vẫn ngồi xuống đàng hoàng.
Mạnh Thanh nói như thề: “Tam gia, em đã nghĩ thông thật rồi mà. Nhỡ mà anh xảy ra chuyện gì thật thì không đời nào em tha thứ nổi cho mình mất, thà…”
Phó Ngọc Thanh nào còn nghe lọt, anh sáp lại hôn lên môi hắn, không cho hắn nói thêm một chữ nào nữa.
Cả người Mạnh Thanh sững lại, thế rồi chỉ giây lát sau, hắn bỗng xích lại gần anh, cả hai tay cũng chìa tới ôm chặt lấy anh.
Họ hôn nhau mặn nồng khôn dứt, chỉ đến khi nghe thấy một tràng luỳnh ruỳnh dưới chân, Phó Ngọc Thanh mới chợt nhớ ra cả hai hẵng còn đang trên mái nhà. Anh sợ vã cả mồ hôi, cuống quýt đẩy hắn ra. Té ra mới nãy hai người giẫm vỡ mất miếng ngói, mảnh ngói rớt xuống nên mới ầm ĩ như thế. Xuân Bình cũng nghe thấy tiếng, chạy ra thì chẳng thấy ai nên lại ngờ ngợ quay về phòng.
Bọn họ tròn mắt nhìn nhau, mãi không dám hó hé một câu nào, Phó Ngọc Thanh chỉ cười tủm tỉm nhìn hắn, Mạnh Thanh ngượng chín mặt kéo anh đòi xuống.
Bọn họ vào phòng đã đặt hòm, Mạnh Thanh thắp một ngọn đèn dầu chiếu sáng rồi mở hòm ra, hơi ngượng ngùng chỉ từng món trong hòm một cho anh xem.
Thì ra theo tập tục của Đông Đài, lúc kết hôn phải may chăn mới. Chăn mới là có ngụ ý cả, chăn mới chỉ có thể dùng một đoạn chỉ để may, không thể bện cũng không thể cắt đứt, thế nên mới phải đặc biệt nhờ người ta may.
Mạnh Thanh rầu rĩ lắm thay, “Đáng nhẽ ra phải làm cho xong từ hôm đầu tiên ở nhà mới rồi, mà đúng lúc đó…”
Phó Ngọc Thanh chẳng để bụng, anh cười hỏi hắn, “Tay nghề may chăn của thím Chu thế nào đó?”
Mạnh Thanh đáp liền: “Thím ấy là bà đỡ giỏi nhất ở chỗ bọn em đấy.” Hắn nói xong thì thấy mình lắm lời quá, lại ậm ừ lật tới lật lui cái chăn mới trong hòm, rồi lấy cặp nến song hỉ ra ngoài, bảo thêm: “Thím Chu tưởng em muốn kết hôn cho nên mới…” Mặt hắn đỏ lừ như trái cà chua, nói không ra nổi thật nên chỉ húng hắng một chặp rồi bỏ cặp nến song hỉ sang bên.
Thật ra trong hòm chẳng có nhiêu món, chỉ vỏn vẹn hai tấm chăn mới, một cặp nến song hỉ, hai tấm áo mới, hai đôi giày mới, với hai tờ giấy đỏ.
Phó Ngọc Thanh cười tủm tỉm hỏi hắn: “Giày với áo thì sao? Cũng là lúc đó về đặt người ta làm hả?”
Mạnh Thanh lúng búng như gà mắc tóc: “Em đặt người ta làm trước… Không biết có phải anh hay mặc đồ Tây không, em thấy ở thành phố có người mặc đồ Tây lúc cưới.”
Phó Ngọc Thanh chìa tay ra vớ lấy hai tờ giấy đỏ, mở ra xem, bảo, “Tôi muốn mặc giống em.”
Mạnh Thanh nhìn tờ giấy đỏ trong tay anh, nom bộ thẹn thùng: “Đây là bát tự ngày sinh[1] em nhờ người ta viết.”
Kỳ thực Phó Ngọc Thanh cũng đoán được rồi, anh cười: “Em chuẩn bị chu đáo thế này thì rành rành là đã tính trước cả rồi, sao chẳng nói gì với tôi thế?”
Mạnh Thanh không đáp, bản thân anh cũng đã nhớ ra, lúc đó Triệu Vĩnh Kinh xảy ra chuyện, còn anh thì bị ốm, chẳng ai đề cập đến việc chuyển nhà nữa.
Phó Ngọc Thanh nhìn những món đồ trong hòm, lòng trào dâng nỗi xúc động, anh mới hỏi hắn, “Nếu lúc trước không có những chuyện kia, hai đứa mình dọn ra cái nhà mới để ở thật thì em có định nói cho tôi không?”
Mạnh Thanh hơi ngần ngừ: “Cái lúc đó em nói thế mà chắc tam gia chỉ nghĩ em đang đùa thôi nhỉ…”
Phó Ngọc Thanh không đành lòng trêu hắn nữa, anh khẽ cười: “Thế giờ thì sao?”
Mạnh Thanh đánh bạo kéo tay anh: “Em nói thật.”
Phó Ngọc Thanh bật cười, lại hỏi tiếp: “Thế bao giờ cưới đây?”
Mạnh Thanh nhìn nét mặt mà suy đoán tâm trạng của anh, hỏi ngược lại: “Đêm nay nhé?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất