Tên Yêu Quái Là Lương Thực Dự Trữ Lại Thành Chồng Tôi
Chương 39
Chớp mắt kim long đã tới gần, khi đáp xuống anh mang theo sức mạnh mênh mông đè ép về hướng Tiêu Chước.
Tiêu Chước không dám khinh thường, cậu tạo thêm kết giới chống đỡ yêu lực đang công kích.
Trong khoảnh khắc hai luồng sức mạnh mãnh liệt chạm vào nhau. Giây phút ấy, hai luồng yêu lực mang mẽ như sóng trùng kích lan ra.
Ban đầu đám yêu quái còn làm như không có chuyện gì xảy ra, thấy thế vội vàng tạo kết giới chống đỡ. Dù như vậy, vẫn có yêu quái bị chấn bay rất xa.
Tiêu Chước sợ bị phát hiện thân phận, không muốn tham chiến, cậu muốn tìm cơ hội rời đi. Nhưng Trịnh Kình không định thả cậu, anh ngăn chặn đường đi của Tiêu Chước.
Khu vực hai người giao chiến vô cùng hung hiểm, ở giữa không trung, yêu lực mạnh mẽ khiến cho mây gió biến sắc. Chngs yêu đều cách khá xa, nhưng vẫn sợ hãi chấn động nhìn trận giao chiến này, không dám tới gần một bước.
Trên mặt đất, rất nhiều tiểu yêu có yêu lực kém thậm chí bị uy thế của Đại yêu làm cho sợ hãi đến mức biến thành nguyên hình, núp ở một góc run lẩy bẩy.
Trong nháy mắt, Tiêu Chước và Trịnh Kình đã giao thủ mấy trăm chiêu, đường đi đều bị ngăn cản, Tiêu Chước sợ nếu còn trì hoãn chậm sẽ có biến, do dự một lát, cuối cùng cậu vẫn biến thành nguyên hình.
Trong nháy mắt hóa thành nguyên hình, trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời bỗng bị mây đen dày đặc che phủ, tầng tầng cuồn cuộn, lộ ra một hơi thở hung hiểm.
Thân ảnh Tiêu Chước biến mất, đột nhiên một hung thú có thân và đầu tựa như hổ và sói xuất hiện. Hung thú có hai đồng tử đỏ sẫm, toàn thân đen kịt, bộ lông nó mềm mại, lưng mọc hai cánh được bao phủ lớp lông màu đen bóng, vai hình móc câu, tứ chi tráng kiện mạnh mẽ, dưới chấn ẩn ẩn từng móng vuốt sắc bén, đuôi nó dài dài, lông xoã tung, nếu như cả người nó không tỏa ra uy áp kinh khủng, thoạt nhìn lại thấy thật đáng yêu.
Hung thú vẫy vẫy đuôi, ngẩng đầu lên, không dấu vết liếc nhìn mây đen đang cuồn cuộn trên đỉnh đầu, ánh mắt nó hơi kiêng kỵ, lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.
Cậu hoàn toàn không muốn hóa thành nguyên hình, ngoài việc muốn che giấu thân phận sợ bị Trịnh Kình phát hiện, còn bởi vì kiêng kỵ Thiên Đạo. Một khi hóa thành nguyên hình, cậu sẽ bị Thiên Đạo phát hiện.
Kim Long nhìn hung thú màu đen trước mắt, ánh mắt hiện lên vẻ mê mang. Không biết vì sao, hung thú màu đen trước mắt cho anh có một loại cảm giác rất quen thuộc, dường như anh đã từng nhìn thấy nó ở đâu đó, anh ngẫm nghĩ một lúc nhưng không thể nào nghĩ ra.
Tiêu Chước nhìn thấy tất cả vẻ mặt ngơ ngác của Kim Long, không do dự quay người bỏ chạy. Sau khi hóa thành nguyên hình, tốc độ của cậu nhanh hơn rất nhiều, sức cũng càng mạnh hơn.
Trịnh Kình thấy vậy lập tức đuổi theo, Tiêu Chước mãi không thể kéo dài khoảng cách với anh, cậu cảm thấy rất đau đầu.
Cá chép tinh thấy thế, khẽ cắn răng buông bàn tay đầy lông của Tiêu Chước ra, đồng thời quay lại ngăn trở Trịnh Kình, chân thành mà bi tráng hô lớn: “Lão đại ngài đi trước, tôi sẽ ngăn cản anh ta! Núi xanh còn đó, tôi vẫn sẽ chờ ngài tới cứu tôi.”
Nói xong anh ta hóa thành nguyên hình, vững vàng chặn đường đi của Trịnh Kình.
Tiêu Chước trợn mắt há mồm, lúc này có muốn cướp đồ ăn lại cũng đã muộn, chỉ có thể vội vàng rời đi.
Trịnh Kình dừng lại, anh cúi thấp đầu, đôi đồng tử màu vàng lạnh lùng nhìn cá chép tinh, giống như đang nhìn giun đất.
Ở trước mặt Chân Long, cá chép tinh chỉ cảm thấy lòng tràn đầy hoảng sợ, chân mềm nhũn như sắp đứng không nổi.
Anh ta cắn chặt răng, dùng hết toàn bộ sức lực nhảy lên, quật đuôi về phía Trịnh Kình: “Tôi với liều mạng với anh!”
Cá chép tinh có vẻ rất có khí thế, nhưng đuôi cá còn chưa quật tới Trịnh Kình, đã bị Kim Long duỗi vuốt rồng, kẹp lấy.
Anh nhìn hung thú màu đen chạy xa không thấy tăm hơi, lại nhìn cá chép tinh nằm im thin thít bị kẹp giữa móng, đoán rằng hung thú sẽ còn tới cứu cá chép tinh, cũng không đuổi theo, cầm lấy cá chép tinh quay người đáp xuống mặt đất.
Cá chép tinh vượt ngục thất bại, lại bị bắt về nhà giam. Bởi vì sự xuất hiện của hung thú đen, trong tức khắc yêu quái của Cục quản yêu đều hoảng sợ. Yêu lực của hung thú này vô cùng mạnh mẽ là sự thật rõ như ban ngày, nếu không có Trịnh Kình đúng lúc trở về, không ai trong bọn họ có thể ngăn cản được.
Vì thế Cục quản yêu tổ chức hội nghị khẩn cấp, Ngưu Uy bị đánh ngất cũng có mặt. Anh ta kể lại chuyện mình bị đánh ngất, nhưng đối với chuyện bị theo dõi, ai đánh ngất thì không biết gì cả.
Sắc mặt Hồ Uyển Uyển khó coi nói: “Lúc đó tôi cũng ở Cục quản yêu, thậm chí còn chạm mặt với anh ta, lại không hề phát hiện ra là hung thú giả trang Ngưu Uy.”
Như vậy chứng minh điều gì? Chứng tỏ yêu lực của hung thú cách bọn họ rất xa.
“May mắn có Dư Văn cảnh giác, đúng lúc phát hiện mờ ám, mới tránh được kết cục cá chép tinh được cứu thoát.”
Dư Văn chính là nữ yêu đã nhận ra Tiêu Chước có không thích hợp, bây giờ đang ngồi bên cạnh Ngưu Uy, nghe vậy cười cười, cô ta không cho như vậy, chỉ vẫy tay biểu thị việc này cũng không có gì.
Trịnh Kình lại trầm ngâm nói: “Biết đó là yêu thú nào không?”
Lê Hoa Thanh kinh ngạc hỏi: “Anh cũng không nhận ra?”
Trịnh Kình lắc đầu, ánh mắt anh mang theo nghi hoặc, nói: “Chỉ cảm thấy quen mắt. Giống từng đã từng thấy qua ở đâu đó, nhưng lại không nhớ ra được.”
Hội nghị nhanh chóng kết thúc, lúc này các bộ ngành đưa ra một số điều chỉnh, tăng mạnh cảnh giới trong Cục quản yêu. Nếu không này lần sau hung thú đi vào, vẫn như vào chỗ không người, không ai có thể phát hiện ra anh ta.
Ngoài ra, mấy người Hồ Uyển Uyển cũng toàn lực đi thăm dò thân phận của hung thú, nếu tra ra được, lập tức thông báo cho Trịnh Kình.
Hội nghị kết thúc, từ Cục quản yêu đi ra, bóng đêm đã nặng nề bà trùm khắp chốn.
Trịnh Kình ngẩng đầu lên nhìn bầu trời ở phía xa, vầng trăng lưỡi liềm lại treo ở đó, ánh sáng lạnh lùng soi sáng đất trời.
Anh ngồi vào buồng lái, chuẩn bị lái xe về biệt thự. Mới vừa khởi động ô tô, đột nhiên anh nhớ ra, lấy điện thoại nhắn tin cho Tiêu Chước, hỏi cậu bây giờ đang ở đâu.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Tiêu Chước trả lời rất nhanh, nói đêm nay tăng ca, mới giao đồ ăn xong vừa trở lại khách sạn, bây giờ chuẩn bị nghỉ rồi. Nói xong còn chụp tấm hình gửi cho Trịnh Kình.
Trịnh Kình nhìn tấm hình, nở nụ cười, cảm xúc mờ mịt ban đầu cũng bị quét đi sạch.
Tiêu Chước đứng dưới ánh đèn đường chụp ảnh, góc chụp vẫn từ dưới cằm lên, nhưng ánh đèn vàng bên đường chiếu trên người cậu, trông vô cùng ấm áp.
Trịnh Kình cảm thấy cậu thật đáng yêu, lập tức ấn lưu hình, thầm nghĩ chắc chắn là anh suy nghĩ nhiều, không hiểu vì sao, anh hoài nghi Tiêu Chước có liên quan tới hung thú.
Đang yên đang lành vì sao Tiêu Chước phải đi cứu một con cá chép tinh, việc này căn bản nói không có cơ sở.
Nghĩ vậy, Trịnh Kình gạt bỏ đi sự hoài nghi đối với Tiêu Chước.
Tiêu Chước đáng yêu như vậy, sao có thể làm chuyện xấu.
Sau khi cướp ngục thất bại, bởi vì chột dạ,Tiêu Chước không dám biểu hiện ra quá bi thương. Tất cả thống khổ đều bị dấu xuống tận đáy lòng.
Gần đây Cục quản yêu đang ráo riết tra xét thân phận Tiêu Chước, không ngờ tới lật khắp cả sách cổ, tra tới tra lui, cuối cùng bọn họ cũng tra được manh mối.
Việc lớn, Tiêu Chước cũng bị mời đến Cục quản yêu tham gia hội nghị cấp cao của liên hợp các phân cục.
Trải qua sự điều tra của chúng yêu, hung thú đêm đó xuất hiện tại Cục quản yêu gọi là “Hống”.
《 Thuật dị ký》 có ghi: Đông Hải có thú tên hống, có thể ăn đầu rồng, bay lên trời, hung dữ mãnh liệt dị thường. Giao đấu cùng rồng, miệng phun lửa mấy trượng, rồng đánh không thắng.
Nghĩa là, Đông Hải có loại dị thú gọi là hống, vô cùng hung mãnh, mỗi khi đánh nhau với Rồng, phun ra hỏa diễm, rồng thua.
“Sách cổ bắt đầu ghi chép về hống từ thời kỳ Minh Thanh, cho rằng khi đó hung thú này hiện thế, nhưng ghi chép thực sự quá ít, lật khắp cả sách cổ, cũng chỉ tìm được hai, ba trang. Mà đại đa số đều liên quan tới hống thích ăn rồng…”
Dưới áp lực đè nặng trên vai yêu thú kia báo cáo tình huống xong, anh ta không dám nhìn Trịnh Kình. hống ăn rồng, những yêu thú có mặt ở đây, chỉ có Trịnh Kình là Rồng.
Rồng được tôn sùng thành địa vị cao quý, nhưng ở trước mặt hống, lại trở thành thức ăn, việc này nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy rất uất ức.
“Thú vị.” Trịnh Kình nhếch khóe môi, ánh mắt anh lại lạnh lẽo đến mức có thể giết người, cười như không cười nói: “Lần tới gặp anh ta, phải lãnh giáo một chút mới được.”
Chúc Dư nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi yêu uais bên cạnh: “Có cảm thấy đột nhiên lạnh úa không?”
Yêu quái kia sờ sờ cánh tay đang dựng ngược lông tơ, gật đầu liên tục.
Tiêu Chước ngồi ở phía trên cùng Trịnh Kình, nghe cuộc đối thoại lần này cậu cảm thấy mệt tâm, nhiều lời sai nhiều, để tránh lộ chuyện, cậu không nêu ý kiến.
Lúc này đến Cục quản yêu Hải Thành tham gia hội nghị, Kỳ Ngạn Trạch nghiêng người, ngồi ở phía bên phải bỗng nói: “Sai rồi, không phải hống xuất hiện từ thời kỳ Minh Thanh, trước đó anh của tôi nói riêng với tôi việc này. Anh ấy nói từ thời kỳ cổ đại, ở trận chiến Trác Lộc đã từng gặp hống. Lúc đó hống đột nhiên xuất hiện, còn suýt nữa làm đảo loạn cuộc chiến.”
“Đội trưởng Trịnh, tôi khuyên anh phải cẩn thận hống này. Trong trận chiến Trác, sở dĩ hống xuất hiện, là vì canh thần Ứng Long. Nếu không có Nữ Oa và Phục Hi chế phục, khi đó không chừng canh thần đã chôn thân trong bụng hống rồi.”
“Hống thích ăn Rồng, điều này đã khắc nhập vào tận trong xương tủy, hiện nay lại chỉ có một con Rồng là anh, trên danh nghĩa hống đến cướp cá chép tinh, không chừng là vì anh mà đến.”
“Hống có tính cách hung tàn, bạo ngược tàn nhẫn, không hề có yêu tính, muốn ăn ai sẽ ăn kẻ đó, chưa bao giờ nói lý do. Lần này nếu đúng là hống xuất hiện, e rằng đại nạn sắp tới rồi, sau này hai giới Nhân Yêu khó an bình.”
Kỳ Ngạn Trạch có nguyên hình là Cùng Kỳ, là con trai của dòng Thiếu Hạo. Anh tra mà anh ta nói, chính là thu thần Nhục Thu.
Cùng Kỳ thân là một trong tứ đại hung thú, mặc dù đã không còn ăn thịt người, nhưng trước đây đã làm rất nhiều chuyện ác, khiến cho chúng yêu rất kiêng kỵ.
Nhưng Nhục Thu không như thế, Nhục Thu thân là thu thần, hình thần, chủ quản Hình lục, từng phụ tá Tây Phương Thiên đế Thiếu Hạo, có thể nói đức cao vọng trọng, rất được tôn sùng.
Giờ khắc này nghe Kỳ Ngạn Trạch nói Nhục Thu từng mặt ở trận Trác Lộc, tận mắt nhìn thấy hống công kích Ứng Long, lũ yêu không còn hoài nghi.
Từng câu từng chữ của Kỳ Ngạn Trạch đều nói hống hung tàn đáng sợ, càng khiến cho sắc mặt chúng yêu thêm nghiêm túc, ý thức được tính chất nghiêm trọng của sự việc.
Nếu hống thật sự tàn nhẫn bạo ngược như lời này, đối với Nhân Tộc hoặc Yêu Tộc bây giờ mà nói, thật sự là tai họa cực lớn.
Tiêu Chước khẽ híp mắt lại, tầm mắt cậu rơi trên người Kỳ Ngạn Trạch, trên mặt cậu không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng đáy lòng lại mắng anh ta vô số lần.
Cùng Kỳ khốn kiếp, hống chọc anh ta à, sao anh ta lại bôi xấu hống như vậy? Đáy mắt chúng yêu đang ngồi ở đây tràn ngập sợ hãi và phẫn hận với hống.
Nhất thời Tiêu Chước ý thức được, lần này hình tượng của cậu xem như hoàn toàn bị phá huỷ.
Cậu căm giận nghĩ, sống nhiều năm như vậy, ai còn không có lịch sử đen tối, đây tính là cái gì chứ. Nếu nói rõ ràng, Cùng Kỳ còn đen tối hơn cậu nhiều.
Tiêu Chước nghĩ thầm, cậu lặng lẽ quay đầu liếc nhìn Trịnh Kình, phát hiện Trịnh Kình nghe Cùng Kỳ nói xong, anh trầm mặc, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhất thời ý nghĩ giết Cùng Kỳ của cậu cũng xuất hiện.
Sau đó lại có yêu quái như hiểu: “Chẳng trách gần đây Đại yêu dồn dập hiện thế, những chuyện kỳ lạ liên tiếp xuất hiện, thì ra đều là do hống đang giở trò quỷ, không chừng yêu chủ trong miệng Chư Hoài và Tương Liễu kia, chính là hống?”
Rất nhanh đã có người phụ họa: “Đúng vậy, chắc chắn là như vậy. Hống hung tàn bạo ngược như vậy, sẽ tàn hại người và yêu. Việc cấp bách bây giờ là mau chóng tìm tới nơi hống ẩn thân, khiến cho hống phải đền tội, tránh khỏi việc hống tiếp tục làm hại muôn dân trăm họ.”
Trên bàn hội nghị, chúng yêu tôi một lời anh một lời, đều biểu đạt sự phẫn nộ với hống, quyết tâm bắt được hống, xem hống như ác quỷ, hung thú tà ác giết yêu không chớp mắt.
Tiêu Chước khẽ buông mắt không hề có ý muốn biện giải về chuyện mình trở thành kẻ dơ đầu chịu.
Cậu vừa nghe những lời này vừa quan sát Kỳ Ngạn Trạch, phát hiện so với hống, dường như Kỳ Ngạn Trạch càng quan tâm tới người bên cạnh hơn.
Ngồi ở bên cạnh anh ta là một người đàn ông anh tuấn, khí chất ôn hòa, thoạt nhìn không hề tính công kích. Chỉ là toàn bộ quá trình không hề nhìn Kỳ Ngạn Trạch lấy một cái.
Kỳ Ngạn Trạch nói xong những lời bôi đen hống, sự chú ý cả anh ta chuyển tới người đàn ông, kia thỉnh thoảng cố ý lấy cùi chỏ khẽ chạm người kia, có khi là châm trà, dù cho người kia không thèm để ý, anh ta vẫn mặt dày, không ngừng nói chuyện quấy rầy đối phương.
Sau khi hội nghị kết thúc, nỗi ám ảnh về hống bao phủ trên đầu chúng yêu, nhưng lại không có ảnh hưởng gì lớn đối với Tiêu Chước và Trịnh Kình.
Lúc hai người đi ra ngoài, Tiêu Chước chú ý tới Kỳ Ngạn Trạch còn đang ở trong phòng họp dây dưa người đàn ông kia, có thể nói là sử dụng hết mọi chiêu thức, cậu như vô ý hỏi: “Bên cạnh Cùng Kỳ là ai? Tôi thấy Cùng Kỳ vẫn luôn nói chuyện với anh ta, nhưng anh ta không thèm để ý.”
“Vì anh ta đáng đời.” Trịnh Kình cười nhạo, hiển nhiên không có nửa phần đồng tình với Kỳ Ngạn Trạch.
Ngay sau đó, Trịnh Kình kể cho Tiêu Chước chuyện xảy ra giữa hai người kia.
Người đàn ông bên cạnh Kỳ Ngạn Trạch là Chư Mông, có lai lịch là Phu Chư. Phu Chư như Bạch Lộc bốn sừng, cả người phủ bộ lông trắng như tuyết, dịu dàng sạch sẽ, tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, phàm là người thấy Phu Chư, không ai có thể không vì dung mạo ấy mà thay đổi sắc mặt.
Lúc Chư Mông vừa xuất thế gặp phải nguy hiểm, may mà Kỳ Ngạn Trạch đúng lúc xuất hiện cứu giúp. Từ đó về sau, Chư Mông thích Kỳ Ngạn Trạch, vẫn luôn âm thầm đối xử tốt với anh ta, theo đuổi anh ta.
Ban đầu Kỳ Ngạn Trạch không hề bị lay động, sau đó chẳng biết vì sao lại đồng ý ở bên Chư Mông.
Nói đến đây, Trịnh Kình lại hừ lạnh một tiếng: “Đương nhiên anh ta đồng ý. Lúc Chư Mông có ở bên cạnh, nấu cơm, chăm sóc anh ta, mọi chuyện đều thuận theo ý anh ta, anh ta có gì không hài lòng nữa? ”
Tiêu Chước không ngờ bên trong còn có một đoạn cố sự như vậy, hiếu kỳ nói: “Vậy bây giờ xảy ra chuyện gì?”
Chuyện phía sau nhắc tới cũng có chút máu chó, nhưng là chuyện thật trăm phần trăm.
Kỳ Ngạn Trạch hưởng thụ sự chăm sóc của Chư Mông, mãi coi đó là chuyện đương nhiên, sau đó càng ngày anh ta càng quá đáng, kẻ dễ dàng có được đều không biết quý trọng, thực ra Yêu tộc cũng vậy.
Kỳ Ngạn Trạch từ từ bắt đầu lạnh nhạt Chư Mông, mặt cau mày có, ghét bỏ cái này lại ghét bỏ cái kia, thường xuyên qua đêm không về nhà. Những chuyện đó coi như qua, nhưng cái sau lại chạm đến giới hạn của Chư Mông.
Anh ta cuối cùng cũng nhìn rõ được bộ mặt thật của Kỳ Ngạn Trạch, sau giây phút suy nghĩ ngắn ngủi, quyết đoán lựa chọn chia tay Kỳ Ngạn Trạch.
Vậy mà sau khi chia tay không bao lâu, Kỳ Ngạn Trạch lại hối hận, quấn lấy Chư Mông, hết xin lỗi rồi hứa sẽ thay đổi, chỉ mong có thể hòa hảo lại với Chư Mông.
Nhưng Chư Mông không muốn, sau khi chia tay anh ta mới phát hiện ra trên thế gian này còn có nhiều thứ tốt đẹp, sao chịu hợp lại với Kỳ Ngạn Trạch nữa, mà bạn bè bên cạnh cũng khuyên chia tay không khuyên nối lại tình xưa, suy nghĩ của Chư Mông càng kiên định, đây cũng là nguyên nhân mà Tiêu Chước nhìn thấy một màn ngày hôm nay.
Tiêu Chước nghe vậy mà líu cả lưỡi, câu chuyện này thật sự đủ quanh co phức tạp.
Nhưng cậu suy nghĩ một lát, đột nhiên phát hiện chỗ không đúng: “Sao anh lại biết rõ như vậy?”
Trịnh Kình cũng không phải một người nhiều chuyện.
Đúng như dự đoán, Trịnh Kình bất đắc dĩ nói: “Hồ Uyển Uyển là bạn của Chư Mông, lúc bọn họ đòi chia tay, Hồ Uyển Uyển còn bất bình thay Chư Mông, chạy tới đánh một trận với Kỳ Ngạn Trạch, ai cũng không chiếm được chỗ tốt. Nói chung, cô ấy vẫn kiên quyết ủng hộ Chư Mông chia tay, thường xuyên nhắc tới chuyện này có khi chửi bới Kỳ Ngạn Trạch, muốn không biết cũng khó.”
Tiêu Chước rất đồng cảm gật đầu.
Đối với cậu mà nói, Chúc Hưu An cũng như vậy, rất nhiều chuyện Tiêu Chước không cần tự mình tìm hiểu, Chúc Hưu An cũng kể tất cả mọi chuyện cho cậu nghe.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi thang máy xuống lầu. Lúc cửa thang máy đóng lại, vừa vặn nhìn thấy Kỳ Ngạn Trạch theo sát Chư Mông đi vào thang máy bên cạnh.
Chỉ là đến phòng khách ở lầu một, Kỳ Ngạn Trạch bị gọi đi rồi.
Chư Mông đứng ở một góc, mặc dù anh ta không để ý tới Kỳ Ngạn Trạch, lúc này cũng không rời đi một mình, nghĩ tới biểu hiện gần đây của Kỳ Ngạn Trạch, anh ta cảm thấy hơi mềm lòng.
Nghĩ đến đây, Tiêu Chước nói vài câu với Trịnh Kình, sau đó đi thẳng về phía Chư Mông.
“Tư yêu đại nhân.” Chư Mông có khí chất ôn hòa, nhìn thấy Tiêu Chước vội lên tiếng chào hỏi.
Tiêu Chước cười nói: “Không cần khách khí như thế, gọi tên tôi là được rồi.”
Chư Mông cười cười, sau đó lại hỏi: “Ngài tới tìm tôi, có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
“Đúng là có mấy lời.” Tiêu Chước gật đầu: “Tôi nghe Trịnh Kình nói về chuyện của cậu và Kỳ Ngạn Trạch. Kỳ Ngạn Trạch ấy à, người này xấu xa thành tính không biết hối cải, những câu nói này tôi vốn là không nên nói, nhưng sợ cậu giẫm lên vết xe đổ, suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy nên báo cho cậu, sau này bản thân cậu tự cân nhắc.”
Nụ cười của Chư Mông hơi cứng lại, nhưng vẫn ôn hoà nói: “Ngài nói đi.”
Tiêu Chước bước tới gần Chư Mông vài bước, sau đó hạ giọng dùng âm thanh chỉ có anh ta mới có thể nghe được, nói một tràng dài.
Cậu vừa nói xong, mặc dù Chư Mông đã cố gắng khắc chế, nhưng sắc mặt đã trở nên vô cùng khó coi, thậm chí còn cắn chặt răng.
Tiêu Chước ở bên cạnh còn không quên thêm dầu vào lửa nói: “Những lời tôi nói với cậu là thật, nếu cậu không tin, có thể kiểm tra ngực phải của anh ta, dấu vết cực sâu, cho dù có bị hủy đi, chắc chắc cũng sẽ lưu lại vết tích. ”
Chư Mông gật đầu, sao anh ta lại không biết, bên trên ngực phải Kỳ Ngạn Trạch thật sự có vết sẹo.
Anh ta nói cảm ơn Tiêu Chước, đứng tại chỗ một lúc lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.
Trịnh Kình đứng nhìn từ đầu đến cuối, chờ Tiêu Chước tới gần, anh hiếu kỳ hỏi: “Cậu nói với Chư Mông gì vậy?”
“Một số chuyện Kỳ Ngạn Trạch không hy vọng Chư Mông biết được.” Tiêu Chước thần thần bí bí nháy mắt mấy cái, sau đó kể cho Trịnh Kình.
Một vài câu chuyện xưa, xem như quà cậu đáp lễ cho Kỳ Ngạn Trạch. Ai bảo vừa rồi ở trong hội nghị anh ta bôi đen hống như vậy, không biết rằng Tiêu Chước là một người thù giặc nhớ dai thế nào.
Chờ tới khi Kỳ Ngạn Trạch xong chuyện đi ra, đã thấy Chư Mông hùng hổ ra ngoài.
Anh ta bỗng nhiên cảm thấy mờ mịt, vừa rồi nói chuyện với Chư Mông, tâm trạng của cậu ấy cũng không tệ lắm, cũng đồng ý chờ mình cùng trở về, sao lại đảo mắt đùng đùng nổi giận đi về một mình? Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Kỳ Ngạn Trạch nghĩ mãi mà không ra, nhưng bây giờ cũng không phải lúc nghĩ tới những thứ này. Anh ta vội vã đuổi theo Chư Mông, cuối cùng cũng đuổi kịp.
“Cậu làm sao vậy?” Kỳ Ngạn Trạch chặn đường Chư Mông: “Không phải nói chờ tôi cùng đi sao? Sao lại đi một mình rồi? Ai chọc cậu giận?”
Chư Mông liếc mắt nhìn Kỳ Ngạn Trạch, không giải thích: “Tránh ra.”
“Không được, chúng ta cùng phải cùng nhau trở về. Cậu đi theo tôi.” Kỳ Ngạn Trạch nói xong, giơ tay kéo Chư Mông.
Chư Mông tránh khỏi tay anh ta. Ban đầu Chư Mông cũng có suy nghĩ tha thứ Kỳ Ngạn Trạch, nhưng bây giờ suy nghĩ vừa mới manh nha đã bị chặt đứt.
“Vân Vân là ai?” Chư Mông đột nhiên hỏi.
Kỳ Ngạn Trạch sửng sốt, trong nháy mắt sắc mặt anh ta thay đổi, có lẽ không ngờ Chư Mông lại nhắc tới cái tên này.
Vẻ mặt anh ta cứng ngắc che giấu: “Vân Vân nào? Tôi không biết, cậu nghe được từ đâu? Có phải có ai lại khích bác ly gián? Cậu nói cho tôi biết là ai, xem tôi có cắn chết kẻ đó không!”
Vẻ mặt Chư Mông bình tĩnh, không bị Kỳ Ngạn Trạch nói sang chuyện khác, hai mắt anh ta nhìn chằm chằm vào ngực phải Kỳ Ngạn Trạch: “Tôi đã biết rồi, bây giờ anh nói rõ ràng cho tôi, vết sẹo trên ngực anh, là bởi vì bị thương sao? Anh dám nói dối một câu, sau này chúng ta không cần phải gặp lại.”
Thái độ Chư Mông kiên quyết, trong khoảng thời gian ngắn Kỳ Ngạn Trạch bị dọa sợ, vốn anh ta muốn nói dối lấp liếm qua chuyện dần trở nên do dự.
“Quả nhiên.” Từ vẻ mặt của Kỳ Ngạn Trạch, Chư Mông phát hiện ra đầu mối, cười nhạo nói: “Vậy không phải bị thương lưu lại sẹo, mà anh vì để chứng minh tình yêu với một nữ yêu tên Lê Vân, mà tự tay ra tay khắc tên của cô ta lên ngực, đúng không?”
“Con mẹ nó, đúng thì thế nào? Chuyện này rốt cuộc là ai nói với cậu? Tôi muốn giết chết kẻ đó!” Kỳ Ngạn Trạch hùng hổ nói xong, lại vội vàng giải thích: “Mông Mông, cậu nghe tôi nói, tôi không nói cho cậu biết chuyện này là vì sợ cậu hiểu lầm. Yêu mà, ai không có lúc tuổi trẻ vô tri? Khi đó tôi bị cô ta lừa, hơn nữa cô ta đã chết mấy trăm năm rồi, tôi với cô ta không còn chút quan hệ nào nữa. Cậu phải tin tôi…”
Anh ta dùng hết tất cả thủ đoạn ra để giải thích, nội tâm lại cảm thấy tuyệt vọng.
Lúc trước anh ta cố gắng lâu như vậy, cuối cùng cũng coi như nhìn thấy chút hi vọng, nào biết bởi vì chuyện này, phải trở lại thời kỳ trước giải phóng, nghĩ lại thật khiến đáy lòng chua xót tuyệt vọng.
Kỳ Ngạn Trạch âm thầm cắn răng, nếu như anh ta biết ai nói chuyện này với Chư Mông, anh ta chắc chắn sẽ không tha cho kẻ đó!
Cùng lúc đó, Tiêu Chước ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nghĩ đến tình cảnh lúc này của Kỳ Ngạn Trạch, tâm trạng sung sướng đến ngâm nga, lòng tràn đầy khoan khoái, vô cùng hả hê.
Trịnh Kình liếc mắt nhìn Tiêu Chước, nghĩ tới chuyện phiền phức mà cậu gây ra cho Kỳ Ngạn Trạch, anh có chút bất đắc dĩ cười cười.
“Sao Kỳ Ngạn Trạch lại chọc giận cậu rồi? Khiến cho cậu vừa ra tay đã tàn nhẫn như vậy, chọc thẳng vào tử huyệt của anh ta.”
Tiêu Chước rũ mắt, che đậy đi những mưu mẹo trong mắt, thuận miệng trả lời: “Không sao cả, chỉ là tôi không ưa anh ta.”
Trịnh Kình cũng không cảm thấy lý do này có gì không hợp lý, rất tán thành gật đầu phụ họa nói: “Ừ. Tôi cũng không ưa anh ta.”
Tiêu Chước nhếch khóe miệng: “Vậy anh giữ bí mật giúp tôi nhé, đừng nói cho Kỳ Ngạn Trạch biết việc này do tôi nói.”
Trịnh Kình mỉm cười gật đầu, bày tỏ chắc chắn sẽ giữ bí mật cho Tiêu Chước.
Hai người lại nói thêm vài câu về chuyên Kỳ Ngạn Trạch và Chư Mông, Tiêu Chước nhớ kỹ tới bát nước bẩn bị hắt trên người mình, cậu rất muốn biết cái nhìn của Trịnh Kình, uyển chuyển hỏi: “Liên quan tới hống, anh cảm thấy hống hung tàn bạo ngược giống như Kỳ Ngạn Trạch nói à?”
“Không biết.” Trịnh Kình lắc đầu: “Nhưng có lẽ anh ta nói thật, chỉ là yêu chủ chưa chắc là hống. Đêm đó tôi giao thủ với kẻ đó, phát hiện trong mắt người đó không có sát khí, trước khác nay khác, có thể bây giờ hống đã không còn giống như cuộc chiến Trác lộc trước kia, dù sao người sẽ thay đổi, yêu cũng vậy…”
Nghe lời này Tiêu Chước khá cảm động, cậu muốn lên tiếng.
Đột nhiên nghe Trịnh Kình chuyển đề tài, anh khẳng định: “Nhưng bất kể thay đổi như thế nào, tôi cũng không hề có hảo cảm với hống.”
Nghe Trịnh Kình nói anh không hảo cảm với mình, ánh mắt Tiêu Chước đột nhiên ảm đạm đi, cậu có lòng muốn nói đỡ vài câu cho hống, lại sợ khiến cho Trịnh Kình nghi ngờ, chỉ có thể oan ức ngậm miệng, nhét vài viên kẹo vào trong miệng để vơi phiền muộn.
Rõ ràng cậu đáng yêu như thế, dựa vào cái gì Trịnh Kình không thích cậu chứ!
Tiêu Chước không dám khinh thường, cậu tạo thêm kết giới chống đỡ yêu lực đang công kích.
Trong khoảnh khắc hai luồng sức mạnh mãnh liệt chạm vào nhau. Giây phút ấy, hai luồng yêu lực mang mẽ như sóng trùng kích lan ra.
Ban đầu đám yêu quái còn làm như không có chuyện gì xảy ra, thấy thế vội vàng tạo kết giới chống đỡ. Dù như vậy, vẫn có yêu quái bị chấn bay rất xa.
Tiêu Chước sợ bị phát hiện thân phận, không muốn tham chiến, cậu muốn tìm cơ hội rời đi. Nhưng Trịnh Kình không định thả cậu, anh ngăn chặn đường đi của Tiêu Chước.
Khu vực hai người giao chiến vô cùng hung hiểm, ở giữa không trung, yêu lực mạnh mẽ khiến cho mây gió biến sắc. Chngs yêu đều cách khá xa, nhưng vẫn sợ hãi chấn động nhìn trận giao chiến này, không dám tới gần một bước.
Trên mặt đất, rất nhiều tiểu yêu có yêu lực kém thậm chí bị uy thế của Đại yêu làm cho sợ hãi đến mức biến thành nguyên hình, núp ở một góc run lẩy bẩy.
Trong nháy mắt, Tiêu Chước và Trịnh Kình đã giao thủ mấy trăm chiêu, đường đi đều bị ngăn cản, Tiêu Chước sợ nếu còn trì hoãn chậm sẽ có biến, do dự một lát, cuối cùng cậu vẫn biến thành nguyên hình.
Trong nháy mắt hóa thành nguyên hình, trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời bỗng bị mây đen dày đặc che phủ, tầng tầng cuồn cuộn, lộ ra một hơi thở hung hiểm.
Thân ảnh Tiêu Chước biến mất, đột nhiên một hung thú có thân và đầu tựa như hổ và sói xuất hiện. Hung thú có hai đồng tử đỏ sẫm, toàn thân đen kịt, bộ lông nó mềm mại, lưng mọc hai cánh được bao phủ lớp lông màu đen bóng, vai hình móc câu, tứ chi tráng kiện mạnh mẽ, dưới chấn ẩn ẩn từng móng vuốt sắc bén, đuôi nó dài dài, lông xoã tung, nếu như cả người nó không tỏa ra uy áp kinh khủng, thoạt nhìn lại thấy thật đáng yêu.
Hung thú vẫy vẫy đuôi, ngẩng đầu lên, không dấu vết liếc nhìn mây đen đang cuồn cuộn trên đỉnh đầu, ánh mắt nó hơi kiêng kỵ, lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.
Cậu hoàn toàn không muốn hóa thành nguyên hình, ngoài việc muốn che giấu thân phận sợ bị Trịnh Kình phát hiện, còn bởi vì kiêng kỵ Thiên Đạo. Một khi hóa thành nguyên hình, cậu sẽ bị Thiên Đạo phát hiện.
Kim Long nhìn hung thú màu đen trước mắt, ánh mắt hiện lên vẻ mê mang. Không biết vì sao, hung thú màu đen trước mắt cho anh có một loại cảm giác rất quen thuộc, dường như anh đã từng nhìn thấy nó ở đâu đó, anh ngẫm nghĩ một lúc nhưng không thể nào nghĩ ra.
Tiêu Chước nhìn thấy tất cả vẻ mặt ngơ ngác của Kim Long, không do dự quay người bỏ chạy. Sau khi hóa thành nguyên hình, tốc độ của cậu nhanh hơn rất nhiều, sức cũng càng mạnh hơn.
Trịnh Kình thấy vậy lập tức đuổi theo, Tiêu Chước mãi không thể kéo dài khoảng cách với anh, cậu cảm thấy rất đau đầu.
Cá chép tinh thấy thế, khẽ cắn răng buông bàn tay đầy lông của Tiêu Chước ra, đồng thời quay lại ngăn trở Trịnh Kình, chân thành mà bi tráng hô lớn: “Lão đại ngài đi trước, tôi sẽ ngăn cản anh ta! Núi xanh còn đó, tôi vẫn sẽ chờ ngài tới cứu tôi.”
Nói xong anh ta hóa thành nguyên hình, vững vàng chặn đường đi của Trịnh Kình.
Tiêu Chước trợn mắt há mồm, lúc này có muốn cướp đồ ăn lại cũng đã muộn, chỉ có thể vội vàng rời đi.
Trịnh Kình dừng lại, anh cúi thấp đầu, đôi đồng tử màu vàng lạnh lùng nhìn cá chép tinh, giống như đang nhìn giun đất.
Ở trước mặt Chân Long, cá chép tinh chỉ cảm thấy lòng tràn đầy hoảng sợ, chân mềm nhũn như sắp đứng không nổi.
Anh ta cắn chặt răng, dùng hết toàn bộ sức lực nhảy lên, quật đuôi về phía Trịnh Kình: “Tôi với liều mạng với anh!”
Cá chép tinh có vẻ rất có khí thế, nhưng đuôi cá còn chưa quật tới Trịnh Kình, đã bị Kim Long duỗi vuốt rồng, kẹp lấy.
Anh nhìn hung thú màu đen chạy xa không thấy tăm hơi, lại nhìn cá chép tinh nằm im thin thít bị kẹp giữa móng, đoán rằng hung thú sẽ còn tới cứu cá chép tinh, cũng không đuổi theo, cầm lấy cá chép tinh quay người đáp xuống mặt đất.
Cá chép tinh vượt ngục thất bại, lại bị bắt về nhà giam. Bởi vì sự xuất hiện của hung thú đen, trong tức khắc yêu quái của Cục quản yêu đều hoảng sợ. Yêu lực của hung thú này vô cùng mạnh mẽ là sự thật rõ như ban ngày, nếu không có Trịnh Kình đúng lúc trở về, không ai trong bọn họ có thể ngăn cản được.
Vì thế Cục quản yêu tổ chức hội nghị khẩn cấp, Ngưu Uy bị đánh ngất cũng có mặt. Anh ta kể lại chuyện mình bị đánh ngất, nhưng đối với chuyện bị theo dõi, ai đánh ngất thì không biết gì cả.
Sắc mặt Hồ Uyển Uyển khó coi nói: “Lúc đó tôi cũng ở Cục quản yêu, thậm chí còn chạm mặt với anh ta, lại không hề phát hiện ra là hung thú giả trang Ngưu Uy.”
Như vậy chứng minh điều gì? Chứng tỏ yêu lực của hung thú cách bọn họ rất xa.
“May mắn có Dư Văn cảnh giác, đúng lúc phát hiện mờ ám, mới tránh được kết cục cá chép tinh được cứu thoát.”
Dư Văn chính là nữ yêu đã nhận ra Tiêu Chước có không thích hợp, bây giờ đang ngồi bên cạnh Ngưu Uy, nghe vậy cười cười, cô ta không cho như vậy, chỉ vẫy tay biểu thị việc này cũng không có gì.
Trịnh Kình lại trầm ngâm nói: “Biết đó là yêu thú nào không?”
Lê Hoa Thanh kinh ngạc hỏi: “Anh cũng không nhận ra?”
Trịnh Kình lắc đầu, ánh mắt anh mang theo nghi hoặc, nói: “Chỉ cảm thấy quen mắt. Giống từng đã từng thấy qua ở đâu đó, nhưng lại không nhớ ra được.”
Hội nghị nhanh chóng kết thúc, lúc này các bộ ngành đưa ra một số điều chỉnh, tăng mạnh cảnh giới trong Cục quản yêu. Nếu không này lần sau hung thú đi vào, vẫn như vào chỗ không người, không ai có thể phát hiện ra anh ta.
Ngoài ra, mấy người Hồ Uyển Uyển cũng toàn lực đi thăm dò thân phận của hung thú, nếu tra ra được, lập tức thông báo cho Trịnh Kình.
Hội nghị kết thúc, từ Cục quản yêu đi ra, bóng đêm đã nặng nề bà trùm khắp chốn.
Trịnh Kình ngẩng đầu lên nhìn bầu trời ở phía xa, vầng trăng lưỡi liềm lại treo ở đó, ánh sáng lạnh lùng soi sáng đất trời.
Anh ngồi vào buồng lái, chuẩn bị lái xe về biệt thự. Mới vừa khởi động ô tô, đột nhiên anh nhớ ra, lấy điện thoại nhắn tin cho Tiêu Chước, hỏi cậu bây giờ đang ở đâu.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Tiêu Chước trả lời rất nhanh, nói đêm nay tăng ca, mới giao đồ ăn xong vừa trở lại khách sạn, bây giờ chuẩn bị nghỉ rồi. Nói xong còn chụp tấm hình gửi cho Trịnh Kình.
Trịnh Kình nhìn tấm hình, nở nụ cười, cảm xúc mờ mịt ban đầu cũng bị quét đi sạch.
Tiêu Chước đứng dưới ánh đèn đường chụp ảnh, góc chụp vẫn từ dưới cằm lên, nhưng ánh đèn vàng bên đường chiếu trên người cậu, trông vô cùng ấm áp.
Trịnh Kình cảm thấy cậu thật đáng yêu, lập tức ấn lưu hình, thầm nghĩ chắc chắn là anh suy nghĩ nhiều, không hiểu vì sao, anh hoài nghi Tiêu Chước có liên quan tới hung thú.
Đang yên đang lành vì sao Tiêu Chước phải đi cứu một con cá chép tinh, việc này căn bản nói không có cơ sở.
Nghĩ vậy, Trịnh Kình gạt bỏ đi sự hoài nghi đối với Tiêu Chước.
Tiêu Chước đáng yêu như vậy, sao có thể làm chuyện xấu.
Sau khi cướp ngục thất bại, bởi vì chột dạ,Tiêu Chước không dám biểu hiện ra quá bi thương. Tất cả thống khổ đều bị dấu xuống tận đáy lòng.
Gần đây Cục quản yêu đang ráo riết tra xét thân phận Tiêu Chước, không ngờ tới lật khắp cả sách cổ, tra tới tra lui, cuối cùng bọn họ cũng tra được manh mối.
Việc lớn, Tiêu Chước cũng bị mời đến Cục quản yêu tham gia hội nghị cấp cao của liên hợp các phân cục.
Trải qua sự điều tra của chúng yêu, hung thú đêm đó xuất hiện tại Cục quản yêu gọi là “Hống”.
《 Thuật dị ký》 có ghi: Đông Hải có thú tên hống, có thể ăn đầu rồng, bay lên trời, hung dữ mãnh liệt dị thường. Giao đấu cùng rồng, miệng phun lửa mấy trượng, rồng đánh không thắng.
Nghĩa là, Đông Hải có loại dị thú gọi là hống, vô cùng hung mãnh, mỗi khi đánh nhau với Rồng, phun ra hỏa diễm, rồng thua.
“Sách cổ bắt đầu ghi chép về hống từ thời kỳ Minh Thanh, cho rằng khi đó hung thú này hiện thế, nhưng ghi chép thực sự quá ít, lật khắp cả sách cổ, cũng chỉ tìm được hai, ba trang. Mà đại đa số đều liên quan tới hống thích ăn rồng…”
Dưới áp lực đè nặng trên vai yêu thú kia báo cáo tình huống xong, anh ta không dám nhìn Trịnh Kình. hống ăn rồng, những yêu thú có mặt ở đây, chỉ có Trịnh Kình là Rồng.
Rồng được tôn sùng thành địa vị cao quý, nhưng ở trước mặt hống, lại trở thành thức ăn, việc này nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy rất uất ức.
“Thú vị.” Trịnh Kình nhếch khóe môi, ánh mắt anh lại lạnh lẽo đến mức có thể giết người, cười như không cười nói: “Lần tới gặp anh ta, phải lãnh giáo một chút mới được.”
Chúc Dư nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi yêu uais bên cạnh: “Có cảm thấy đột nhiên lạnh úa không?”
Yêu quái kia sờ sờ cánh tay đang dựng ngược lông tơ, gật đầu liên tục.
Tiêu Chước ngồi ở phía trên cùng Trịnh Kình, nghe cuộc đối thoại lần này cậu cảm thấy mệt tâm, nhiều lời sai nhiều, để tránh lộ chuyện, cậu không nêu ý kiến.
Lúc này đến Cục quản yêu Hải Thành tham gia hội nghị, Kỳ Ngạn Trạch nghiêng người, ngồi ở phía bên phải bỗng nói: “Sai rồi, không phải hống xuất hiện từ thời kỳ Minh Thanh, trước đó anh của tôi nói riêng với tôi việc này. Anh ấy nói từ thời kỳ cổ đại, ở trận chiến Trác Lộc đã từng gặp hống. Lúc đó hống đột nhiên xuất hiện, còn suýt nữa làm đảo loạn cuộc chiến.”
“Đội trưởng Trịnh, tôi khuyên anh phải cẩn thận hống này. Trong trận chiến Trác, sở dĩ hống xuất hiện, là vì canh thần Ứng Long. Nếu không có Nữ Oa và Phục Hi chế phục, khi đó không chừng canh thần đã chôn thân trong bụng hống rồi.”
“Hống thích ăn Rồng, điều này đã khắc nhập vào tận trong xương tủy, hiện nay lại chỉ có một con Rồng là anh, trên danh nghĩa hống đến cướp cá chép tinh, không chừng là vì anh mà đến.”
“Hống có tính cách hung tàn, bạo ngược tàn nhẫn, không hề có yêu tính, muốn ăn ai sẽ ăn kẻ đó, chưa bao giờ nói lý do. Lần này nếu đúng là hống xuất hiện, e rằng đại nạn sắp tới rồi, sau này hai giới Nhân Yêu khó an bình.”
Kỳ Ngạn Trạch có nguyên hình là Cùng Kỳ, là con trai của dòng Thiếu Hạo. Anh tra mà anh ta nói, chính là thu thần Nhục Thu.
Cùng Kỳ thân là một trong tứ đại hung thú, mặc dù đã không còn ăn thịt người, nhưng trước đây đã làm rất nhiều chuyện ác, khiến cho chúng yêu rất kiêng kỵ.
Nhưng Nhục Thu không như thế, Nhục Thu thân là thu thần, hình thần, chủ quản Hình lục, từng phụ tá Tây Phương Thiên đế Thiếu Hạo, có thể nói đức cao vọng trọng, rất được tôn sùng.
Giờ khắc này nghe Kỳ Ngạn Trạch nói Nhục Thu từng mặt ở trận Trác Lộc, tận mắt nhìn thấy hống công kích Ứng Long, lũ yêu không còn hoài nghi.
Từng câu từng chữ của Kỳ Ngạn Trạch đều nói hống hung tàn đáng sợ, càng khiến cho sắc mặt chúng yêu thêm nghiêm túc, ý thức được tính chất nghiêm trọng của sự việc.
Nếu hống thật sự tàn nhẫn bạo ngược như lời này, đối với Nhân Tộc hoặc Yêu Tộc bây giờ mà nói, thật sự là tai họa cực lớn.
Tiêu Chước khẽ híp mắt lại, tầm mắt cậu rơi trên người Kỳ Ngạn Trạch, trên mặt cậu không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng đáy lòng lại mắng anh ta vô số lần.
Cùng Kỳ khốn kiếp, hống chọc anh ta à, sao anh ta lại bôi xấu hống như vậy? Đáy mắt chúng yêu đang ngồi ở đây tràn ngập sợ hãi và phẫn hận với hống.
Nhất thời Tiêu Chước ý thức được, lần này hình tượng của cậu xem như hoàn toàn bị phá huỷ.
Cậu căm giận nghĩ, sống nhiều năm như vậy, ai còn không có lịch sử đen tối, đây tính là cái gì chứ. Nếu nói rõ ràng, Cùng Kỳ còn đen tối hơn cậu nhiều.
Tiêu Chước nghĩ thầm, cậu lặng lẽ quay đầu liếc nhìn Trịnh Kình, phát hiện Trịnh Kình nghe Cùng Kỳ nói xong, anh trầm mặc, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhất thời ý nghĩ giết Cùng Kỳ của cậu cũng xuất hiện.
Sau đó lại có yêu quái như hiểu: “Chẳng trách gần đây Đại yêu dồn dập hiện thế, những chuyện kỳ lạ liên tiếp xuất hiện, thì ra đều là do hống đang giở trò quỷ, không chừng yêu chủ trong miệng Chư Hoài và Tương Liễu kia, chính là hống?”
Rất nhanh đã có người phụ họa: “Đúng vậy, chắc chắn là như vậy. Hống hung tàn bạo ngược như vậy, sẽ tàn hại người và yêu. Việc cấp bách bây giờ là mau chóng tìm tới nơi hống ẩn thân, khiến cho hống phải đền tội, tránh khỏi việc hống tiếp tục làm hại muôn dân trăm họ.”
Trên bàn hội nghị, chúng yêu tôi một lời anh một lời, đều biểu đạt sự phẫn nộ với hống, quyết tâm bắt được hống, xem hống như ác quỷ, hung thú tà ác giết yêu không chớp mắt.
Tiêu Chước khẽ buông mắt không hề có ý muốn biện giải về chuyện mình trở thành kẻ dơ đầu chịu.
Cậu vừa nghe những lời này vừa quan sát Kỳ Ngạn Trạch, phát hiện so với hống, dường như Kỳ Ngạn Trạch càng quan tâm tới người bên cạnh hơn.
Ngồi ở bên cạnh anh ta là một người đàn ông anh tuấn, khí chất ôn hòa, thoạt nhìn không hề tính công kích. Chỉ là toàn bộ quá trình không hề nhìn Kỳ Ngạn Trạch lấy một cái.
Kỳ Ngạn Trạch nói xong những lời bôi đen hống, sự chú ý cả anh ta chuyển tới người đàn ông, kia thỉnh thoảng cố ý lấy cùi chỏ khẽ chạm người kia, có khi là châm trà, dù cho người kia không thèm để ý, anh ta vẫn mặt dày, không ngừng nói chuyện quấy rầy đối phương.
Sau khi hội nghị kết thúc, nỗi ám ảnh về hống bao phủ trên đầu chúng yêu, nhưng lại không có ảnh hưởng gì lớn đối với Tiêu Chước và Trịnh Kình.
Lúc hai người đi ra ngoài, Tiêu Chước chú ý tới Kỳ Ngạn Trạch còn đang ở trong phòng họp dây dưa người đàn ông kia, có thể nói là sử dụng hết mọi chiêu thức, cậu như vô ý hỏi: “Bên cạnh Cùng Kỳ là ai? Tôi thấy Cùng Kỳ vẫn luôn nói chuyện với anh ta, nhưng anh ta không thèm để ý.”
“Vì anh ta đáng đời.” Trịnh Kình cười nhạo, hiển nhiên không có nửa phần đồng tình với Kỳ Ngạn Trạch.
Ngay sau đó, Trịnh Kình kể cho Tiêu Chước chuyện xảy ra giữa hai người kia.
Người đàn ông bên cạnh Kỳ Ngạn Trạch là Chư Mông, có lai lịch là Phu Chư. Phu Chư như Bạch Lộc bốn sừng, cả người phủ bộ lông trắng như tuyết, dịu dàng sạch sẽ, tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, phàm là người thấy Phu Chư, không ai có thể không vì dung mạo ấy mà thay đổi sắc mặt.
Lúc Chư Mông vừa xuất thế gặp phải nguy hiểm, may mà Kỳ Ngạn Trạch đúng lúc xuất hiện cứu giúp. Từ đó về sau, Chư Mông thích Kỳ Ngạn Trạch, vẫn luôn âm thầm đối xử tốt với anh ta, theo đuổi anh ta.
Ban đầu Kỳ Ngạn Trạch không hề bị lay động, sau đó chẳng biết vì sao lại đồng ý ở bên Chư Mông.
Nói đến đây, Trịnh Kình lại hừ lạnh một tiếng: “Đương nhiên anh ta đồng ý. Lúc Chư Mông có ở bên cạnh, nấu cơm, chăm sóc anh ta, mọi chuyện đều thuận theo ý anh ta, anh ta có gì không hài lòng nữa? ”
Tiêu Chước không ngờ bên trong còn có một đoạn cố sự như vậy, hiếu kỳ nói: “Vậy bây giờ xảy ra chuyện gì?”
Chuyện phía sau nhắc tới cũng có chút máu chó, nhưng là chuyện thật trăm phần trăm.
Kỳ Ngạn Trạch hưởng thụ sự chăm sóc của Chư Mông, mãi coi đó là chuyện đương nhiên, sau đó càng ngày anh ta càng quá đáng, kẻ dễ dàng có được đều không biết quý trọng, thực ra Yêu tộc cũng vậy.
Kỳ Ngạn Trạch từ từ bắt đầu lạnh nhạt Chư Mông, mặt cau mày có, ghét bỏ cái này lại ghét bỏ cái kia, thường xuyên qua đêm không về nhà. Những chuyện đó coi như qua, nhưng cái sau lại chạm đến giới hạn của Chư Mông.
Anh ta cuối cùng cũng nhìn rõ được bộ mặt thật của Kỳ Ngạn Trạch, sau giây phút suy nghĩ ngắn ngủi, quyết đoán lựa chọn chia tay Kỳ Ngạn Trạch.
Vậy mà sau khi chia tay không bao lâu, Kỳ Ngạn Trạch lại hối hận, quấn lấy Chư Mông, hết xin lỗi rồi hứa sẽ thay đổi, chỉ mong có thể hòa hảo lại với Chư Mông.
Nhưng Chư Mông không muốn, sau khi chia tay anh ta mới phát hiện ra trên thế gian này còn có nhiều thứ tốt đẹp, sao chịu hợp lại với Kỳ Ngạn Trạch nữa, mà bạn bè bên cạnh cũng khuyên chia tay không khuyên nối lại tình xưa, suy nghĩ của Chư Mông càng kiên định, đây cũng là nguyên nhân mà Tiêu Chước nhìn thấy một màn ngày hôm nay.
Tiêu Chước nghe vậy mà líu cả lưỡi, câu chuyện này thật sự đủ quanh co phức tạp.
Nhưng cậu suy nghĩ một lát, đột nhiên phát hiện chỗ không đúng: “Sao anh lại biết rõ như vậy?”
Trịnh Kình cũng không phải một người nhiều chuyện.
Đúng như dự đoán, Trịnh Kình bất đắc dĩ nói: “Hồ Uyển Uyển là bạn của Chư Mông, lúc bọn họ đòi chia tay, Hồ Uyển Uyển còn bất bình thay Chư Mông, chạy tới đánh một trận với Kỳ Ngạn Trạch, ai cũng không chiếm được chỗ tốt. Nói chung, cô ấy vẫn kiên quyết ủng hộ Chư Mông chia tay, thường xuyên nhắc tới chuyện này có khi chửi bới Kỳ Ngạn Trạch, muốn không biết cũng khó.”
Tiêu Chước rất đồng cảm gật đầu.
Đối với cậu mà nói, Chúc Hưu An cũng như vậy, rất nhiều chuyện Tiêu Chước không cần tự mình tìm hiểu, Chúc Hưu An cũng kể tất cả mọi chuyện cho cậu nghe.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi thang máy xuống lầu. Lúc cửa thang máy đóng lại, vừa vặn nhìn thấy Kỳ Ngạn Trạch theo sát Chư Mông đi vào thang máy bên cạnh.
Chỉ là đến phòng khách ở lầu một, Kỳ Ngạn Trạch bị gọi đi rồi.
Chư Mông đứng ở một góc, mặc dù anh ta không để ý tới Kỳ Ngạn Trạch, lúc này cũng không rời đi một mình, nghĩ tới biểu hiện gần đây của Kỳ Ngạn Trạch, anh ta cảm thấy hơi mềm lòng.
Nghĩ đến đây, Tiêu Chước nói vài câu với Trịnh Kình, sau đó đi thẳng về phía Chư Mông.
“Tư yêu đại nhân.” Chư Mông có khí chất ôn hòa, nhìn thấy Tiêu Chước vội lên tiếng chào hỏi.
Tiêu Chước cười nói: “Không cần khách khí như thế, gọi tên tôi là được rồi.”
Chư Mông cười cười, sau đó lại hỏi: “Ngài tới tìm tôi, có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
“Đúng là có mấy lời.” Tiêu Chước gật đầu: “Tôi nghe Trịnh Kình nói về chuyện của cậu và Kỳ Ngạn Trạch. Kỳ Ngạn Trạch ấy à, người này xấu xa thành tính không biết hối cải, những câu nói này tôi vốn là không nên nói, nhưng sợ cậu giẫm lên vết xe đổ, suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy nên báo cho cậu, sau này bản thân cậu tự cân nhắc.”
Nụ cười của Chư Mông hơi cứng lại, nhưng vẫn ôn hoà nói: “Ngài nói đi.”
Tiêu Chước bước tới gần Chư Mông vài bước, sau đó hạ giọng dùng âm thanh chỉ có anh ta mới có thể nghe được, nói một tràng dài.
Cậu vừa nói xong, mặc dù Chư Mông đã cố gắng khắc chế, nhưng sắc mặt đã trở nên vô cùng khó coi, thậm chí còn cắn chặt răng.
Tiêu Chước ở bên cạnh còn không quên thêm dầu vào lửa nói: “Những lời tôi nói với cậu là thật, nếu cậu không tin, có thể kiểm tra ngực phải của anh ta, dấu vết cực sâu, cho dù có bị hủy đi, chắc chắc cũng sẽ lưu lại vết tích. ”
Chư Mông gật đầu, sao anh ta lại không biết, bên trên ngực phải Kỳ Ngạn Trạch thật sự có vết sẹo.
Anh ta nói cảm ơn Tiêu Chước, đứng tại chỗ một lúc lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.
Trịnh Kình đứng nhìn từ đầu đến cuối, chờ Tiêu Chước tới gần, anh hiếu kỳ hỏi: “Cậu nói với Chư Mông gì vậy?”
“Một số chuyện Kỳ Ngạn Trạch không hy vọng Chư Mông biết được.” Tiêu Chước thần thần bí bí nháy mắt mấy cái, sau đó kể cho Trịnh Kình.
Một vài câu chuyện xưa, xem như quà cậu đáp lễ cho Kỳ Ngạn Trạch. Ai bảo vừa rồi ở trong hội nghị anh ta bôi đen hống như vậy, không biết rằng Tiêu Chước là một người thù giặc nhớ dai thế nào.
Chờ tới khi Kỳ Ngạn Trạch xong chuyện đi ra, đã thấy Chư Mông hùng hổ ra ngoài.
Anh ta bỗng nhiên cảm thấy mờ mịt, vừa rồi nói chuyện với Chư Mông, tâm trạng của cậu ấy cũng không tệ lắm, cũng đồng ý chờ mình cùng trở về, sao lại đảo mắt đùng đùng nổi giận đi về một mình? Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Kỳ Ngạn Trạch nghĩ mãi mà không ra, nhưng bây giờ cũng không phải lúc nghĩ tới những thứ này. Anh ta vội vã đuổi theo Chư Mông, cuối cùng cũng đuổi kịp.
“Cậu làm sao vậy?” Kỳ Ngạn Trạch chặn đường Chư Mông: “Không phải nói chờ tôi cùng đi sao? Sao lại đi một mình rồi? Ai chọc cậu giận?”
Chư Mông liếc mắt nhìn Kỳ Ngạn Trạch, không giải thích: “Tránh ra.”
“Không được, chúng ta cùng phải cùng nhau trở về. Cậu đi theo tôi.” Kỳ Ngạn Trạch nói xong, giơ tay kéo Chư Mông.
Chư Mông tránh khỏi tay anh ta. Ban đầu Chư Mông cũng có suy nghĩ tha thứ Kỳ Ngạn Trạch, nhưng bây giờ suy nghĩ vừa mới manh nha đã bị chặt đứt.
“Vân Vân là ai?” Chư Mông đột nhiên hỏi.
Kỳ Ngạn Trạch sửng sốt, trong nháy mắt sắc mặt anh ta thay đổi, có lẽ không ngờ Chư Mông lại nhắc tới cái tên này.
Vẻ mặt anh ta cứng ngắc che giấu: “Vân Vân nào? Tôi không biết, cậu nghe được từ đâu? Có phải có ai lại khích bác ly gián? Cậu nói cho tôi biết là ai, xem tôi có cắn chết kẻ đó không!”
Vẻ mặt Chư Mông bình tĩnh, không bị Kỳ Ngạn Trạch nói sang chuyện khác, hai mắt anh ta nhìn chằm chằm vào ngực phải Kỳ Ngạn Trạch: “Tôi đã biết rồi, bây giờ anh nói rõ ràng cho tôi, vết sẹo trên ngực anh, là bởi vì bị thương sao? Anh dám nói dối một câu, sau này chúng ta không cần phải gặp lại.”
Thái độ Chư Mông kiên quyết, trong khoảng thời gian ngắn Kỳ Ngạn Trạch bị dọa sợ, vốn anh ta muốn nói dối lấp liếm qua chuyện dần trở nên do dự.
“Quả nhiên.” Từ vẻ mặt của Kỳ Ngạn Trạch, Chư Mông phát hiện ra đầu mối, cười nhạo nói: “Vậy không phải bị thương lưu lại sẹo, mà anh vì để chứng minh tình yêu với một nữ yêu tên Lê Vân, mà tự tay ra tay khắc tên của cô ta lên ngực, đúng không?”
“Con mẹ nó, đúng thì thế nào? Chuyện này rốt cuộc là ai nói với cậu? Tôi muốn giết chết kẻ đó!” Kỳ Ngạn Trạch hùng hổ nói xong, lại vội vàng giải thích: “Mông Mông, cậu nghe tôi nói, tôi không nói cho cậu biết chuyện này là vì sợ cậu hiểu lầm. Yêu mà, ai không có lúc tuổi trẻ vô tri? Khi đó tôi bị cô ta lừa, hơn nữa cô ta đã chết mấy trăm năm rồi, tôi với cô ta không còn chút quan hệ nào nữa. Cậu phải tin tôi…”
Anh ta dùng hết tất cả thủ đoạn ra để giải thích, nội tâm lại cảm thấy tuyệt vọng.
Lúc trước anh ta cố gắng lâu như vậy, cuối cùng cũng coi như nhìn thấy chút hi vọng, nào biết bởi vì chuyện này, phải trở lại thời kỳ trước giải phóng, nghĩ lại thật khiến đáy lòng chua xót tuyệt vọng.
Kỳ Ngạn Trạch âm thầm cắn răng, nếu như anh ta biết ai nói chuyện này với Chư Mông, anh ta chắc chắn sẽ không tha cho kẻ đó!
Cùng lúc đó, Tiêu Chước ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nghĩ đến tình cảnh lúc này của Kỳ Ngạn Trạch, tâm trạng sung sướng đến ngâm nga, lòng tràn đầy khoan khoái, vô cùng hả hê.
Trịnh Kình liếc mắt nhìn Tiêu Chước, nghĩ tới chuyện phiền phức mà cậu gây ra cho Kỳ Ngạn Trạch, anh có chút bất đắc dĩ cười cười.
“Sao Kỳ Ngạn Trạch lại chọc giận cậu rồi? Khiến cho cậu vừa ra tay đã tàn nhẫn như vậy, chọc thẳng vào tử huyệt của anh ta.”
Tiêu Chước rũ mắt, che đậy đi những mưu mẹo trong mắt, thuận miệng trả lời: “Không sao cả, chỉ là tôi không ưa anh ta.”
Trịnh Kình cũng không cảm thấy lý do này có gì không hợp lý, rất tán thành gật đầu phụ họa nói: “Ừ. Tôi cũng không ưa anh ta.”
Tiêu Chước nhếch khóe miệng: “Vậy anh giữ bí mật giúp tôi nhé, đừng nói cho Kỳ Ngạn Trạch biết việc này do tôi nói.”
Trịnh Kình mỉm cười gật đầu, bày tỏ chắc chắn sẽ giữ bí mật cho Tiêu Chước.
Hai người lại nói thêm vài câu về chuyên Kỳ Ngạn Trạch và Chư Mông, Tiêu Chước nhớ kỹ tới bát nước bẩn bị hắt trên người mình, cậu rất muốn biết cái nhìn của Trịnh Kình, uyển chuyển hỏi: “Liên quan tới hống, anh cảm thấy hống hung tàn bạo ngược giống như Kỳ Ngạn Trạch nói à?”
“Không biết.” Trịnh Kình lắc đầu: “Nhưng có lẽ anh ta nói thật, chỉ là yêu chủ chưa chắc là hống. Đêm đó tôi giao thủ với kẻ đó, phát hiện trong mắt người đó không có sát khí, trước khác nay khác, có thể bây giờ hống đã không còn giống như cuộc chiến Trác lộc trước kia, dù sao người sẽ thay đổi, yêu cũng vậy…”
Nghe lời này Tiêu Chước khá cảm động, cậu muốn lên tiếng.
Đột nhiên nghe Trịnh Kình chuyển đề tài, anh khẳng định: “Nhưng bất kể thay đổi như thế nào, tôi cũng không hề có hảo cảm với hống.”
Nghe Trịnh Kình nói anh không hảo cảm với mình, ánh mắt Tiêu Chước đột nhiên ảm đạm đi, cậu có lòng muốn nói đỡ vài câu cho hống, lại sợ khiến cho Trịnh Kình nghi ngờ, chỉ có thể oan ức ngậm miệng, nhét vài viên kẹo vào trong miệng để vơi phiền muộn.
Rõ ràng cậu đáng yêu như thế, dựa vào cái gì Trịnh Kình không thích cậu chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất