Ở Huyện Thành Cổ Đại Dưỡng Nhi
Chương 5
Kiều Thâm theo công thức tối qua lại làm một nồi thịt hầm, lần này có bỏ thêm rất nhiều nội tạng lợn y thích, còn có cả đậu phụ khô.
Kiều Thâm thuận tiện làm điểm tâm ngọt cho Tiểu Thường Nhạc, vì thế y làm chè bí đỏ, khoai lang chưng với đậu đỏ, đem chưng bí đỏ và khoai lang sau đó dùng muỗng nghiền nát, cho thêm bột mì, nặn thành những viên tròn, nấu nước sôi thả vào luộc, sau khi chin vớt ra chén, cho thêm đậu đỏ đã nấu chín vào, cho thêm đường, một món đậu đỏ đã được hoàn thành.
Thổi nguội rồi đút cho Tiểu Thường Nhạc ăn, tinh bột không dễ tiêu hóa nên chỉ đút bé ba viên, Tiểu Thường Nhạc ăn đậu đỏ ngọt ngào đã được nghiền cảm thấy rất vui vẻ.
Đút Tiểu Thường Nhạc ăn xong y lại múc cho Kỳ Thạc một chén chè nhưng không không cho quá nhiều đường, Kỳ Thạc ngồi ở một bên nhìn Kiều Thâm đùa với Tiểu Thường Nhạc, cùng bé tản bộ tiêu thực, lúc này chưa đến giữa trưa nên mặt trời chiếu xuống không quá nóng mà rất ấm áp.
Sau khi ăn xong rồi lại tản bộ xong, Kiều Thâm đem món kho bỏ vào nồi trong bếp rồi khé cửa lại, bên trong không có không khí nên lửa sẽ rất nhanh sẽ tắt.
Kiều Thâm liền ôm Tiểu Thường Nhạc vào nhà ngủ trưa, Kiều Thâm có chút mệt, còn Tiểu Thường Nhạc thì mặc cái tã Kiều Thâm đã cải tiến ở trên giường bò tới bò lui, bé vừa mới ăn no nên tinh lực dồi dào.
Kiều Thâm tùy ý để Tiểu Thường Nhạc ở trên người bò tới bò lui còn mình chậm rãi tiến vào giấc ngủ, y đã dùng gối vây xung quanh nên cũng không quá sợ Tiểu Thường Nhạc bò rồi rơi khỏi giường.
Kiều Thâm bị nóng tỉnh, thời đại này không có điều hòa rồi quạt điện, thật là hành hạ người ta mà.
Kiều Thâm đơn giản rời giường đi xử lý nguyên liệu, phần lớn là thịt kho xương sườn, lại cắt chút tràng heo phổi heo, chủ yếu là sợ người nơi này không thích ăn nội tạng lợn nên cho ít nhưng cũng đủ để nếm thức ăn tươi mới.
Bưng chén lớn, Kiều Thâm nói một tiếng với Kỳ Thạc mới từ hậu viện đi ra cửa, đi qua sân ba nhà liền tới Lưu gia, Kiều Thâm nhẹ nhàng gõ cửa, phu lang Lưu gia rất nhanh đi tới mở cửa.
" Nha, ta còn đoán là ai đây không nghĩ lại là đệ phu, mau vào đi. " Phu lang của Lưu chưởng quầy tên thật là Lý Lập Hiên, bởi vì trượng phu nhà mình cùng cửa hàng của Kỳ Thạc gần nhau, một cái làm đồ nội thất gỗ, một cái bán đồ bếp nên ít nhiều có lui tới.
" Trước đó vài ngày Thường Nhạc nhà ta đã nhờ ca ca chiếu cố, hôm nay đệ làm nhiều chút đồ ăn vặt nghĩ muốn mang cho Vĩnh Nguyên nếm thử, cho nên liền đến quấy rầy. "
" Đệ khách khí quá, cùng là hàng xóm thôn quê, huống hồ ta nhìn hài tử Thường Nhạc kia cũng thấy vui vẻ, thân thể đệ đã tốt rồi? Thường Nhạc đâu? " Lý Lập Hiên nhìn Kiều Thâm, sắc mặt trắng nõn lộ ra khí sắc khỏe mạnh trong lòng liền cao hứng lôi kéo Kiều Thâm vào phòng.
" Đã sớm tốt rồi, chỉ mấy trước còn ho một chút nên không dám lại đây, hiện nay tốt hơn, miệng cũng thèm ăn nên làm chút đồ ăn, ca mau giúp ta nếm thử hương vị, nếu được đệ muốn lên kế hoạch bán chút đồ ăn kiếm ít bạc để cho Thường Nhạc đọc sách. "
Kiều Thâm tiếp nhận ly trà Lý Lập Hiên mang tới, uống một ngụm rồi nói tiếp: " Thường nhạc cũng tốt, nhiều ngày nay ăn uống rất tốt, không cần dỗ, làm cái gì cũng đều thích ăn, lúc nãy ăn quá no, còn đang ngủ trưa, đẹ liền không mang lại đây, mang đến cũng làm ầm ĩ, một lát cũng không để người an nhàn. "
" Haizz, ở tuổi này của thằng bé chính là như vậy, điều đó cũng cho thấy là thân thể tốt dù sao cũng là quản được dưới mí mắt của đệ, Vĩnh Nguyên nhà ta hiện tại một khắc cũng khó quản, luôn muốn chuồn ra đi tìm tiểu đồng bọn chơi đùa. "
" Nam hài đều như vậy. " Kiều Thâm cười ứng một câu, mọi người đều là nam tử, y thật ra cũng không có ngăn cách tâm lý gì, cũng không than ngắn thở dài trong nhà (???, không hiểu câu này lắm ' chỉ là cũng không lớn sẽ liêu trong nhà dài ngắn ')
" Nghe ý tứ của đệ là tính toán để Thường Nhạc đến tư thục? "
" Vâng, thật ra cũng không phải vì danh lợi, chỉ mong nó có thêm hiểu biết, ở học phủ còn có tiểu đồng bọn bồi, niệm tình nghĩa cùng trường lớn lên, tương lai sẽ có nhiều bằng hữu thân thiết. "
" Như vậy cũng tốt, đệ làm cha cũng tốn tâm tư nhiều hơn. "
" Vâng, ca mau nếm thử, đệ tự mình nêm nếm, Thường Nhạc cũng rất thích ăn, không biết mọi người ăn có hợp không. "
" Ta đây nếm thử. " Lý Lập Hiên đi đến nhà bếp lấy chén đũa tới, mới vừa về phòng liền thấy nhi tử Vĩnh Nguyên vừa tỉnh ngủ, đứng ở cửa hướng trong phòng nhìn.
" Vĩnh Nguyên, mau xem Kỳ tiểu thúc làm đồ ăn ngon cho con, mau vào đây. " Lý Lập Hiên đi qua kéo nhi tử vào, giúp nó xoa xoa trán có một tầng mồ hôi mỏng do mới ngủ dậy.
" Kỳ tiểu thúc...... " Vĩnh Nguyên thực thích Kỳ thúc cao cao to to, nhưng là có chút sợ Kỳ tiểu thúc Kiều Thâm, nguyên thân Kiều Thâm không thích trẻ con, Vĩnh Nguyên năm tuổi là độ tuổi đến chó còn ngại, thường xuyên chơi đến mức làm cả người bẩn thỉu, nguyên thân Kiều Thâm thường hay đẩy bé.
" Ai, Vĩnh Nguyên ngủ ngon chứ? Tiểu thúc làm một ít thức ăn, mau tới nếm thử, Thường Nhạc đệ đệ của con rất thích ăn, cũng không biết hợp khẩu vị con không. " Kiều Thâm khẽ cười cười, làm cả người liền nhu hòa lên, không còn vẻ khắc nghiệt ghét bỏ trước kia.
Vĩnh Nguyên ngửi thấy mùi hương liền đi đến trước bàn nuốt nuốt nước miếng, thơm quá.
Kiều Thâm gắp một khối thịt sườn đút Vĩnh Nguyên, Vĩnh Nguyên xem cha cũng đã ăn, cũng nhịn không được há mồm tiếp được xương sườn, thịt sườn đã được hầm mềm, cho vào miệng thì mùi hương dậy lên, cắn một miếng nước thịt trong miệng tràn ra, ăn ngon, đôi mắt Vĩnh Nguyên đều sáng lên.
Lý Lập Hiên vốn là nể tình mới ăn khối tràng lợn, ai ngờ lỗ tràng mềm mại, ngon mà không ngấy, không có mùi lạ gì, Lý Lập Hiên kinh hỉ hỏi: " Đây là tràng lợn? Vậy mà lại ăn ngon như vậy. "
Kiều Thâm cười nói dùng muối cùng dấm rửa đi rửa lại cho sạch nên không có mùi lạ, lại nói đại khái cách nấu, cuối cùng mới hỏi cũng không biết có thể bán được giá không.
" Đồ ăn ngon, cách làm tinh tế, nguyên liệu nấu ăn cũng phức tạp, chỉ sợ là không tiện, cũng không nói dối cái này trừ bỏ đại tửu lâu, sợ là dân thường cũng không ăn nổi. " Lý Lập Hiên cũng ăn ngay nói thật, hai nhà đều là chỗ quen biết cũng không cần phải nói dối.
Lại hàn huyên trong chốc lát, uyển chuyển từ chối lời mời ở lại ăn cơm chiều của Lý Lập Hiên, Kiều Thâm đứng dậy chuẩn bị đi về: " Thật sự cô phụ hảo ý của huynh, Tiểu Thường Nhạc tỉnh lại trong chốc lát không thấy người sợ sẽ khóc nháo, phụ thân nó còn đang bận nhiều việc, sợ không kịp dỗ dành nó, để lần sau đệ mang Tiểu Thường Nhạc lại đến quấy rầy huynh. "
Ra khỏi Lưu gia, Kiều Thâm nghĩ đến lời Lý Lập Hiên nói trong lòng có điểm uể oải, cũng đúng, ngõ nhỏ bá tánh làm gì có tiền nhàn rỗi để mua thịt tốt để ăn.
Bán quán ven đường cũng không thực tế, trên đường nhiều người hỗn tạp mà Tiểu Thường Nhạc mới hai tuổi, y không thể đảm bảo bé sẽ an toàn bên người được.
Trách y còn chưa quen thuộc với sinh hoạt của bá tánh Đại Chu.
Tới gần cửa nhà y trông thấy một người bán hàng rong đang khom lưng múc cái gì đó, Kỳ Thạc một tay ôm Tiểu Thường Nhạc, một tay cầm chén của gánh hàng rong.
Đến gần mới phát hiện Tiểu Thường Nhạc vừa khóc, lông mi còn ướt, cái miệng nhỏ bẹp bẹp, khóe miệng trễ xuống.
" Đây là làm sao vậy? " Kiều Thâm đi qua tiếp nhận Tiểu Thường Nhạc ôm vào trong lòng, xem khóe miệng trễ xuống của Tiểu Thường Nhạc Kiều Thâm vừa buồn cười vừa đau lòng ôm bé vỗ vỗ lưng bé.
" Từ xa đã nghe thấy người bán hàng rong rao hàng nên khóc nháo muốn ăn bánh. " Kiều Thạc vốn định ăn đồ ăn Kiều Thâm đã làm trong bếp nên không có ý định mua cho Tiểu Thường Nhạc.
Chính là nhìn bộ dáng khóc chít chít của Tiểu Thường Nhạc vẫn thỏa hiệp, trước kia hắn ở cửa hàng nên Tiểu Thường Nhạc không thường ở trước mặt hắn làm nũng, trước đó vài ngày Kiều Thâm bị bệnh, trong nhà tràn ngập hơi thở u ám Tiểu Thường Nhạc cũng không dám làm ầm ĩ.
Hiện tại cha đau bé, phụ thân cũng ở nhà sủng bé, bé còn không phải cậy sủng mà kiêu sao.
Tiểu Thường Nhạc ở trong lòng Kiều Thâm bình ổn lại, lúc này đá đá chân muốn xuống đất.
Kiều Thâm buông bé xuống, bé liền một tay nhỏ bắt lấy ống quần Kiều Thâm một tay lay lay sọt hàng của bán hàng rong, trong miệng nha nha muốn.
Người bán hàng rong cho vào trong chén một khối bánh nếp, một khối bánh một đồng, Kỳ Thạc thánh toán tiền rồi đưa bát cho Tiểu Thường Nhạc tự bê vào trong sân.
Bánh nếp là gạo nếp chưng đường rồi dùng gậy gỗ đập thành bánh, bánh dẻo dai lại mềm mềm dính dính, là món điểm tâm ngọt rất được trẻ em yêu thích. ( có vẻ giống bánh mochi)
Nhìn người bán hàng rong gánh sọt tay phủi lên tấm gỗ thường thường rao hàng hai tiếng, nghe được tiếng đánh mõ, tiểu hài hàng xóm quê nhà liền chạy ra, trong miệng nói muốn người lớn mua bánh cho mình, trong đầu Kiều Thâm bỗng nhiên có một ý tưởng.
Quay đầu thấy Tiểu Thường Nhạc đang cầm bát nghiêng ngả lảo đảo đi vào trong, Kiều Thâm tiếp nhận chén một phen cứu vớt Tiểu Thường Nhạc để bé ngồi ở bàn đá trong sân.
Đi nhà bếp lấy chiếc đũa cắm vào bánh để Tiểu Thường Nhạc cầm lấy gặm, Kiều Thâm nhìn chằm chằm Kỳ Thạc, mở miệng muốn đồ vật: " Thạc ca, anh có thể thể làm cho tôi mấy cái công cụ giống của người bán hàng rong không? "
" Đồ có thể làm chỉ là đi làm bánh cần khí lực lớn, đi một ngày sẽ rất mệt. " Hơn nữa hiện nay cũng không đến mức để Kiều Thâm ra ngoài mệt nhọc như vậy.
" Không phải làm bánh nếp, tôi làm thứ nhẹj nhàng hơn, tôi làm chè đậu đỏ, giải nhiệt lại mỹ vị. "
Kiều Thâm thuận tiện làm điểm tâm ngọt cho Tiểu Thường Nhạc, vì thế y làm chè bí đỏ, khoai lang chưng với đậu đỏ, đem chưng bí đỏ và khoai lang sau đó dùng muỗng nghiền nát, cho thêm bột mì, nặn thành những viên tròn, nấu nước sôi thả vào luộc, sau khi chin vớt ra chén, cho thêm đậu đỏ đã nấu chín vào, cho thêm đường, một món đậu đỏ đã được hoàn thành.
Thổi nguội rồi đút cho Tiểu Thường Nhạc ăn, tinh bột không dễ tiêu hóa nên chỉ đút bé ba viên, Tiểu Thường Nhạc ăn đậu đỏ ngọt ngào đã được nghiền cảm thấy rất vui vẻ.
Đút Tiểu Thường Nhạc ăn xong y lại múc cho Kỳ Thạc một chén chè nhưng không không cho quá nhiều đường, Kỳ Thạc ngồi ở một bên nhìn Kiều Thâm đùa với Tiểu Thường Nhạc, cùng bé tản bộ tiêu thực, lúc này chưa đến giữa trưa nên mặt trời chiếu xuống không quá nóng mà rất ấm áp.
Sau khi ăn xong rồi lại tản bộ xong, Kiều Thâm đem món kho bỏ vào nồi trong bếp rồi khé cửa lại, bên trong không có không khí nên lửa sẽ rất nhanh sẽ tắt.
Kiều Thâm liền ôm Tiểu Thường Nhạc vào nhà ngủ trưa, Kiều Thâm có chút mệt, còn Tiểu Thường Nhạc thì mặc cái tã Kiều Thâm đã cải tiến ở trên giường bò tới bò lui, bé vừa mới ăn no nên tinh lực dồi dào.
Kiều Thâm tùy ý để Tiểu Thường Nhạc ở trên người bò tới bò lui còn mình chậm rãi tiến vào giấc ngủ, y đã dùng gối vây xung quanh nên cũng không quá sợ Tiểu Thường Nhạc bò rồi rơi khỏi giường.
Kiều Thâm bị nóng tỉnh, thời đại này không có điều hòa rồi quạt điện, thật là hành hạ người ta mà.
Kiều Thâm đơn giản rời giường đi xử lý nguyên liệu, phần lớn là thịt kho xương sườn, lại cắt chút tràng heo phổi heo, chủ yếu là sợ người nơi này không thích ăn nội tạng lợn nên cho ít nhưng cũng đủ để nếm thức ăn tươi mới.
Bưng chén lớn, Kiều Thâm nói một tiếng với Kỳ Thạc mới từ hậu viện đi ra cửa, đi qua sân ba nhà liền tới Lưu gia, Kiều Thâm nhẹ nhàng gõ cửa, phu lang Lưu gia rất nhanh đi tới mở cửa.
" Nha, ta còn đoán là ai đây không nghĩ lại là đệ phu, mau vào đi. " Phu lang của Lưu chưởng quầy tên thật là Lý Lập Hiên, bởi vì trượng phu nhà mình cùng cửa hàng của Kỳ Thạc gần nhau, một cái làm đồ nội thất gỗ, một cái bán đồ bếp nên ít nhiều có lui tới.
" Trước đó vài ngày Thường Nhạc nhà ta đã nhờ ca ca chiếu cố, hôm nay đệ làm nhiều chút đồ ăn vặt nghĩ muốn mang cho Vĩnh Nguyên nếm thử, cho nên liền đến quấy rầy. "
" Đệ khách khí quá, cùng là hàng xóm thôn quê, huống hồ ta nhìn hài tử Thường Nhạc kia cũng thấy vui vẻ, thân thể đệ đã tốt rồi? Thường Nhạc đâu? " Lý Lập Hiên nhìn Kiều Thâm, sắc mặt trắng nõn lộ ra khí sắc khỏe mạnh trong lòng liền cao hứng lôi kéo Kiều Thâm vào phòng.
" Đã sớm tốt rồi, chỉ mấy trước còn ho một chút nên không dám lại đây, hiện nay tốt hơn, miệng cũng thèm ăn nên làm chút đồ ăn, ca mau giúp ta nếm thử hương vị, nếu được đệ muốn lên kế hoạch bán chút đồ ăn kiếm ít bạc để cho Thường Nhạc đọc sách. "
Kiều Thâm tiếp nhận ly trà Lý Lập Hiên mang tới, uống một ngụm rồi nói tiếp: " Thường nhạc cũng tốt, nhiều ngày nay ăn uống rất tốt, không cần dỗ, làm cái gì cũng đều thích ăn, lúc nãy ăn quá no, còn đang ngủ trưa, đẹ liền không mang lại đây, mang đến cũng làm ầm ĩ, một lát cũng không để người an nhàn. "
" Haizz, ở tuổi này của thằng bé chính là như vậy, điều đó cũng cho thấy là thân thể tốt dù sao cũng là quản được dưới mí mắt của đệ, Vĩnh Nguyên nhà ta hiện tại một khắc cũng khó quản, luôn muốn chuồn ra đi tìm tiểu đồng bọn chơi đùa. "
" Nam hài đều như vậy. " Kiều Thâm cười ứng một câu, mọi người đều là nam tử, y thật ra cũng không có ngăn cách tâm lý gì, cũng không than ngắn thở dài trong nhà (???, không hiểu câu này lắm ' chỉ là cũng không lớn sẽ liêu trong nhà dài ngắn ')
" Nghe ý tứ của đệ là tính toán để Thường Nhạc đến tư thục? "
" Vâng, thật ra cũng không phải vì danh lợi, chỉ mong nó có thêm hiểu biết, ở học phủ còn có tiểu đồng bọn bồi, niệm tình nghĩa cùng trường lớn lên, tương lai sẽ có nhiều bằng hữu thân thiết. "
" Như vậy cũng tốt, đệ làm cha cũng tốn tâm tư nhiều hơn. "
" Vâng, ca mau nếm thử, đệ tự mình nêm nếm, Thường Nhạc cũng rất thích ăn, không biết mọi người ăn có hợp không. "
" Ta đây nếm thử. " Lý Lập Hiên đi đến nhà bếp lấy chén đũa tới, mới vừa về phòng liền thấy nhi tử Vĩnh Nguyên vừa tỉnh ngủ, đứng ở cửa hướng trong phòng nhìn.
" Vĩnh Nguyên, mau xem Kỳ tiểu thúc làm đồ ăn ngon cho con, mau vào đây. " Lý Lập Hiên đi qua kéo nhi tử vào, giúp nó xoa xoa trán có một tầng mồ hôi mỏng do mới ngủ dậy.
" Kỳ tiểu thúc...... " Vĩnh Nguyên thực thích Kỳ thúc cao cao to to, nhưng là có chút sợ Kỳ tiểu thúc Kiều Thâm, nguyên thân Kiều Thâm không thích trẻ con, Vĩnh Nguyên năm tuổi là độ tuổi đến chó còn ngại, thường xuyên chơi đến mức làm cả người bẩn thỉu, nguyên thân Kiều Thâm thường hay đẩy bé.
" Ai, Vĩnh Nguyên ngủ ngon chứ? Tiểu thúc làm một ít thức ăn, mau tới nếm thử, Thường Nhạc đệ đệ của con rất thích ăn, cũng không biết hợp khẩu vị con không. " Kiều Thâm khẽ cười cười, làm cả người liền nhu hòa lên, không còn vẻ khắc nghiệt ghét bỏ trước kia.
Vĩnh Nguyên ngửi thấy mùi hương liền đi đến trước bàn nuốt nuốt nước miếng, thơm quá.
Kiều Thâm gắp một khối thịt sườn đút Vĩnh Nguyên, Vĩnh Nguyên xem cha cũng đã ăn, cũng nhịn không được há mồm tiếp được xương sườn, thịt sườn đã được hầm mềm, cho vào miệng thì mùi hương dậy lên, cắn một miếng nước thịt trong miệng tràn ra, ăn ngon, đôi mắt Vĩnh Nguyên đều sáng lên.
Lý Lập Hiên vốn là nể tình mới ăn khối tràng lợn, ai ngờ lỗ tràng mềm mại, ngon mà không ngấy, không có mùi lạ gì, Lý Lập Hiên kinh hỉ hỏi: " Đây là tràng lợn? Vậy mà lại ăn ngon như vậy. "
Kiều Thâm cười nói dùng muối cùng dấm rửa đi rửa lại cho sạch nên không có mùi lạ, lại nói đại khái cách nấu, cuối cùng mới hỏi cũng không biết có thể bán được giá không.
" Đồ ăn ngon, cách làm tinh tế, nguyên liệu nấu ăn cũng phức tạp, chỉ sợ là không tiện, cũng không nói dối cái này trừ bỏ đại tửu lâu, sợ là dân thường cũng không ăn nổi. " Lý Lập Hiên cũng ăn ngay nói thật, hai nhà đều là chỗ quen biết cũng không cần phải nói dối.
Lại hàn huyên trong chốc lát, uyển chuyển từ chối lời mời ở lại ăn cơm chiều của Lý Lập Hiên, Kiều Thâm đứng dậy chuẩn bị đi về: " Thật sự cô phụ hảo ý của huynh, Tiểu Thường Nhạc tỉnh lại trong chốc lát không thấy người sợ sẽ khóc nháo, phụ thân nó còn đang bận nhiều việc, sợ không kịp dỗ dành nó, để lần sau đệ mang Tiểu Thường Nhạc lại đến quấy rầy huynh. "
Ra khỏi Lưu gia, Kiều Thâm nghĩ đến lời Lý Lập Hiên nói trong lòng có điểm uể oải, cũng đúng, ngõ nhỏ bá tánh làm gì có tiền nhàn rỗi để mua thịt tốt để ăn.
Bán quán ven đường cũng không thực tế, trên đường nhiều người hỗn tạp mà Tiểu Thường Nhạc mới hai tuổi, y không thể đảm bảo bé sẽ an toàn bên người được.
Trách y còn chưa quen thuộc với sinh hoạt của bá tánh Đại Chu.
Tới gần cửa nhà y trông thấy một người bán hàng rong đang khom lưng múc cái gì đó, Kỳ Thạc một tay ôm Tiểu Thường Nhạc, một tay cầm chén của gánh hàng rong.
Đến gần mới phát hiện Tiểu Thường Nhạc vừa khóc, lông mi còn ướt, cái miệng nhỏ bẹp bẹp, khóe miệng trễ xuống.
" Đây là làm sao vậy? " Kiều Thâm đi qua tiếp nhận Tiểu Thường Nhạc ôm vào trong lòng, xem khóe miệng trễ xuống của Tiểu Thường Nhạc Kiều Thâm vừa buồn cười vừa đau lòng ôm bé vỗ vỗ lưng bé.
" Từ xa đã nghe thấy người bán hàng rong rao hàng nên khóc nháo muốn ăn bánh. " Kiều Thạc vốn định ăn đồ ăn Kiều Thâm đã làm trong bếp nên không có ý định mua cho Tiểu Thường Nhạc.
Chính là nhìn bộ dáng khóc chít chít của Tiểu Thường Nhạc vẫn thỏa hiệp, trước kia hắn ở cửa hàng nên Tiểu Thường Nhạc không thường ở trước mặt hắn làm nũng, trước đó vài ngày Kiều Thâm bị bệnh, trong nhà tràn ngập hơi thở u ám Tiểu Thường Nhạc cũng không dám làm ầm ĩ.
Hiện tại cha đau bé, phụ thân cũng ở nhà sủng bé, bé còn không phải cậy sủng mà kiêu sao.
Tiểu Thường Nhạc ở trong lòng Kiều Thâm bình ổn lại, lúc này đá đá chân muốn xuống đất.
Kiều Thâm buông bé xuống, bé liền một tay nhỏ bắt lấy ống quần Kiều Thâm một tay lay lay sọt hàng của bán hàng rong, trong miệng nha nha muốn.
Người bán hàng rong cho vào trong chén một khối bánh nếp, một khối bánh một đồng, Kỳ Thạc thánh toán tiền rồi đưa bát cho Tiểu Thường Nhạc tự bê vào trong sân.
Bánh nếp là gạo nếp chưng đường rồi dùng gậy gỗ đập thành bánh, bánh dẻo dai lại mềm mềm dính dính, là món điểm tâm ngọt rất được trẻ em yêu thích. ( có vẻ giống bánh mochi)
Nhìn người bán hàng rong gánh sọt tay phủi lên tấm gỗ thường thường rao hàng hai tiếng, nghe được tiếng đánh mõ, tiểu hài hàng xóm quê nhà liền chạy ra, trong miệng nói muốn người lớn mua bánh cho mình, trong đầu Kiều Thâm bỗng nhiên có một ý tưởng.
Quay đầu thấy Tiểu Thường Nhạc đang cầm bát nghiêng ngả lảo đảo đi vào trong, Kiều Thâm tiếp nhận chén một phen cứu vớt Tiểu Thường Nhạc để bé ngồi ở bàn đá trong sân.
Đi nhà bếp lấy chiếc đũa cắm vào bánh để Tiểu Thường Nhạc cầm lấy gặm, Kiều Thâm nhìn chằm chằm Kỳ Thạc, mở miệng muốn đồ vật: " Thạc ca, anh có thể thể làm cho tôi mấy cái công cụ giống của người bán hàng rong không? "
" Đồ có thể làm chỉ là đi làm bánh cần khí lực lớn, đi một ngày sẽ rất mệt. " Hơn nữa hiện nay cũng không đến mức để Kiều Thâm ra ngoài mệt nhọc như vậy.
" Không phải làm bánh nếp, tôi làm thứ nhẹj nhàng hơn, tôi làm chè đậu đỏ, giải nhiệt lại mỹ vị. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất