Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)
Chương 89
Ý trong lời của Tần Liệt Dương chỉ cần không phải ngu đều nghe ra được, hắn đang chỉ trích Phương Hải Đông, việc ảnh chụp hôm nay rõ ràng là do lão bày ra.
Theo lý Phương Hải Đông nên thấy gấp mới phải, nhưng nhiều năm nay ông tập luyện dưỡng sinh thuần thục, vẫn nhịn được cơn tức này, nói một câu nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, “Liệt Dương hiểu lầm cậu quá sâu rồi. Đứa nhỏ này, cho tới giờ vẫn nghĩ không thông, làm chuyện này có lợi gì cho cậu chứ.”
Tần Liệt Dương trực tiếp đẩy Lê Dạ ngồi xuống ghế sofa kế bên, kế bên là Đường Đỉnh Hân, bản thân thì ngồi xuống ở bên còn lại, a một tiếng, “Tôi thật sự không hiểu được cậu là người thế nào. Tôi là chửi thẳng vào mặt cậu rồi, phổi của cậu chắc sắp nổ rồi đi, còn có thể giả bộ rộng lượng như vậy, thật là lợi hại. Với lại, nếu cậu không làm sao phải chịu đựng như vậy. Người sống tới mức độ này, còn muốn mỗi ngày phải chịu đựng, không thấy khó sống sao?”
Lúc này mặt Phương Hải Đông thật sự là khó coi, có điều lão vẫn không nổi giận, thân làm con Phương Vĩ lại không như vậy.
Nhớ tới cũng đúng, trong mấy đứa anh em họ này, ngoại trừ Trương Ngọc Văn con của dì cả, Phương Dương là lớn nhất, từng đi theo ba của anh trải qua hết khó khăn trong lúc gầy dựng sự nghiệp, biết rõ khốn khó của ba anh ngày xưa lúc bị người ta lừa đảo ôm tiền chạy mất nên không có tiền trả tiền lương cho công nhân.
Khi đó rất thê thảm, hôm sau phải chi tiền rồi mà hiện giờ trên tay chỉ có mấy trăm đồng để xoay, mẹ anh nhịn không được bật khóc, ba anh từng nói không được thì ly hôn đi, nợ nần anh gánh hết. Mọi chuyện này đó Phương Dương đều nhớ rõ, biết rõ nhà mình sắp tan nát, trốn trong góc khóc một mình, không ngờ hôm sau dượng xuất hiện như thiên thần, còn đem theo tiền tới cứu cả nhà họ.
Anh nhớ kỹ mẹ anh nói dượng là người tốt, cho nên luôn rất kính trọng Tần Chấn, cũng không nhìn nổi hành vi của ba anh.
Nhưng Phương Vĩ thì khác, lúc gã sinh ra Phương Hải Đông đã theo Tần Chấn làm giàu rồi, mẹ gã cũng xuất thân gia đình có điều kiện, gã chưa từng chịu khổ, chưa từng chịu tội, sinh ra đã là cậu ấm nhà có tiền. Gã không biết Tần Chấn có ân tình gì với nhà mình hết, chỉ biết ba của mình không có gì kém dượng hết.
Gã cảm thấy, giang sơn là cùng nhau giành lấy, đổi lại nhà họ Phương nhà bọn họ lên ngồi thì có làm sao?
Vì vậy gã vô cùng khó nhẫn nhịn được chuyện Tần Liệt Dương luôn khinh thường ba mẹ gã, chưa kể hôm nay lại trắng trợn như vậy. Trắng trợn sỉ nhục bọn họ.
Phương Vĩ lập tức đứng dậy nói, “Anh Liệt Dương, anh nói vậy mà nghe được. Ba em quan tâm anh nên mới tới, từ nhỏ đến lớn có lúc nào ba em đối xử tệ với anh chưa? Hồi còn nhỏ anh rớt xuống nước cũng là ba em vớt anh lên đó. Với lại chuyện này thì có liên quan gì tới ba em? Nếu anh đi ngay ngồi thẳng thì người ta làm sao chụp được hình của anh mà gửi? Anh bớt đem c*t của mình bỏ lên đầu người khác đi! Bản thân gây họa còn cho là mình có lý? Ba em người lớn không thèm so đo với anh!”
?
Phương Hải Đông dẫn Phương Vĩ theo cũng vì có người đối chọi Tần Liệt Dương, có mấy lời lão làm người lớn không tiện so đo với người trẻ, Phương Vĩ thì thích hợp hơn, gã nhỏ hơn Tần Liệt Dương, coi như là phá tung trời cũng không xem là vô lễ.
Cho nên Phương Vĩ phản bác Phương Hải Đông lúc đầu không cản lại, đợi gã nói xong mới ra vẻ, “Tiểu Vĩ, Liệt Dương là anh của con.” Hình tượng người cậu tốt tính lại càng làm nổi bật lên con người bất trị của Tần Liệt Dương.
Thế nhưng có tác dụng không? Tần Liệt Dương cảm thấy loại mặt mũi này nửa điểm tác dụng cũng không có, chẳng lẽ muốn một người vì người khác sống sao. Hơn nữa trong phòng này, ngoại trừ Tần Phù gió chiều nào theo chiều đó, lập trường những người còn lại đều rất rõ ràng, sẽ không thay đổi dù là một chút. Ví dụ như, mẹ hắn mất não hơn nửa đời sẽ không đột nhiên quay sang bênh vực hắn, ba hắn sẽ không nghe Phương Hải Đông từ lâu đã có lòng dạ xấu xa.
Tần Liệt Dương nở nụ cười, chậm rãi lập lại lời của Phương Vĩ, “Gây họa? Tôi yêu đương thì liên quan gì tới việc gây họa?” Hắn nhìn chằm chằm Phương Vĩ, “Tần Liệt Dương này sống tới bây giờ, chỉ có người khác có lỗi với tôi, nhưng hai chữ gây họa này thì có quan hệ gì với tôi chứ, cậu nói cho tôi biết xem tôi đã làm gì?”
?
Phương Vĩ cảm thấy vấn đề này thật ngu ngốc, gã a một tiếng, “Chẳng phải đang ngồi kế bên anh sao? Anh là Chủ tịch tập đoàn Tần thị, vậy mà dám lăn lộn với đàn ông, còn để cho người ta chụp hình, lỡ như bị truyền thông đưa tin, sự kiện này chỉ sợ không nhỏ hơn sự kiện Formaldehyde bao nhiêu đâu. Tần thị chúng ta gần đây luôn khiến người khác chú ý, em luôn nghe dượng nói, chúng ta là làm công thương nghiệp chứ không phải làm trong giới giải trí, mỗi ngày không phải chuyện Formaldehyde vượt chỉ tiêu an toàn thì là đồng tính luyến ái đổ lên đầu, anh không thấy xấu hổ sao?”
Mấy lời này quả thật khiến Lê Dạ khó chịu, nhưng ở đây anh không có quyền lên tiếng, bây giờ anh lên tiếng chỉ càng gây thêm bất lợi cho Tần Liệt Dương, vì vậy có thể nhìn thấy sắc mặt anh không được tốt.
Đường Đỉnh Hân ngồi kế bên anh, đây là lần đầu tiên cô gặp Lê Dạ, cảm giác anh giống như thỏ trắng, còn chưa thông thấu như Tần Phù. Có điều lại rất hợp với Tần Liệt Dương, không phải nghĩa xấu mà là ca ngợi. Giống như cô, bởi vì cô thông minh nên hiểu người thông minh có bao nhiêu đáng sợ, nên cô càng muốn tìm người mình có thể khống chế, sống thoải mái. Cô cảm thấy Tần Liệt Dương hẳn cũng có ý này.
Tất nhiên suy nghĩ đơn phương của cô sai rồi, nhưng không ai nói chân tướng cho cô biết, cô liền cho rằng đó là sự thật. Còn an ủi Lê Dạ một câu, “Anh yên tâm, dù sao cũng chỉ là nói cho đã miệng, cũng chẳng bao lâu sẽ hết thôi.”
Câu này ngược lại hoàn toàn đúng. Thực lục của Tần Liệt Dương đủ chửi bọn họ đến mức không ngốc đầu dậy nổi, hắn chẳng qua là muốn kích thích Phương Hải Đông tức giận lỡ lời thôi, đáng tiếc người này lòng dạ quá sâu, thằng Phương Vĩ cũng được, chẳng phải đều là người một nhà sao? Vì vậy nghe Phương Vĩ khiêu khích, hắn yên lặng lắng nghe, từ trong đó tìm ra sơ hở.
Bây giờ Phương Vĩ nói xong rồi, thân thể hắn nhịn không được mà ngồi thẳng dậy, thậm chí còn tháo cổ tay áo sơ mi ra. Có lẽ ngày thường hắn quá mức bưu hãn, động tác này của hắn khiến Phương Vĩ vô thức nghiêng người về phía sau, bộ dạng trông rất buồn cười, giống như sợ Tần Liệt Dương đánh gã vậy.
Lê Dạ vừa được Đường Đỉnh Hân an ủi, sau khi nhìn thấy vậy mới bình tĩnh lại.
Nhìn thế này giống như bọn họ đều sợ Tần Liệt Dương.
Tần Liệt Dương quả nhiên lợi hại, chỉ dựa vào điểm đó bắt đầu phản pháo, “Cậu nói là, sự kiện Formaldehyde và tôi có bạn trai đều khiến Tần thị phải hổ thẹn?”
Phương Vĩ không nghĩ có trá, tất nhiên gật đầu, “Đó là đương nhiên. Lợi ích Tần thị là lớn nhất, mới mấy tháng trước không phải anh còn ở trước mặt Hội đồng quản trị dạy dỗ Tần Phù như vậy sao? Lúc đó lời nói đanh thép, sao giờ anh quên nhanh vậy? A Phù tiết lộ bản thảo ‘Gia Phù’ là nó sai, chẳng lẽ anh Liệt Dương khiến cho Tần thị liên tục xuất hiện hai scandal lớn như vậy, còn không phải do anh sai sao?”
Tần Liệt Dương lập tức bắt lấy câu đó, “Vậy người khởi xướng tất cả thì sao? Chẳng phải tội càng thêm nặng?”
Có điều lời này khiến Phương Vĩ hơi bất ngờ, người khởi xướng gì ở đây? Gã còn cho rằng hắn đang nhắc tới chuyện người chụp ảnh là ba gã, đang tính giải thích, nhưng Tần Liệt Dương ngồi kia đã không cho gã cơ hội đó.
Hắn quay đầu nhìn Tần Chấn rồi lên tiếng, “Ba, con muốn triệu tập Hội đồng quản trị để nói chuyện, có điều đã nói tới chuyện này con thấy cũng nên báo cho ba trước một tiếng thì tốt hơn. Người chủ mưu vụ Formaldehyde đã có manh mối.”
Nhắc tới chuyện này, mọi người ngồi trong phòng đều rất kinh ngạc. Bởi vì từ đầu tới giờ Tần Liệt Dương chưa hề đề cập tới cái gọi là có người chủ mưu, tin tức được hắn thả ra ngoài luôn là Báo Đô Thị bản thân muốn xào nhiệt độ, chỉ là không thành công. Thậm chí mọi hành động của hắn đều nhằm vào Báo Đô Thị, chẳng hạn như bỏ ra số tiền lớn để lên trang đầu ―― Thường ngày thì những trang đầu này giá không quá cao, ít nhất là so sánh với kinh phí tuyên truyền của QUEEN thì không coi là số tiền lớn, nhưng khi đó là thời khắc mấu chốt, chín tờ báo liên kết lại đưa giá tiền cho QUEEN, hằn phải bỏ ra một năm phí tuyên truyền của QUEEN. Tất nhiên, còn tìm Vương Tuấn Vĩ chạy tới Bộ Truyền Thông mục đích là gây áp lực cho Báo Đô Thị, để bọn họ xin lỗi? Tại sao lại lòi ra chuyện có người chủ mưu?
Tần Chấn vẻ mặt thận trọng, “Nói.”
Tần Liệt Dương còn đặc biệt nhìn về phía Phương Hải Đông, trên mặt lão lúc này vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ bình thản tựa như mọi chuyện không liên quan tới mình, nhưng Tần Liệt Dương hiểu rõ Phương Hải Đông tựa như hiểu rõ chính mình, hắn phát hiện sóng lưng Phương Hải Đông thẳng hơn.
Hắn cười cười nói, “Ba, sự kiện Formaldehyde thật ra không phải lỡ tay xảy ra sai lầm, cũng không phải Báo Đô Thị cố tình dựng chuyện, mà chính là tai họa do có người gây nên. Người đó cũng không nhắm vào QUEEN mà nhắm vào chúng ta.” Hắn nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, “Có người muốn cho con rớt chức, đẩy A Phù leo lên.”
Tần Phù nào ngờ được, ngồi một bên nghe cãi nhau cũng có thể liên lụy đến trên người mình. Tất nhiên cậu không đến mức nhảy dựng lên phủ nhận, cậu còn đang choáng váng, phản ứng đầu tiên của cậu là, những chuyện này đều do cậu hai làm sao? Mẹ cậu còn chưa có bản lĩnh này.
Từ lâu Đường Đỉnh Hân đã nói với cậu, mục đích Phương Hải Đông muốn cậu leo lên, là muốn làm cho nhà họ Phương lớn mạnh, điều này cậu tin. Nhưng Đường Đỉnh Hân còn nói với cậu, vì leo lên, Phương Hải Đông sẽ không để ý đến việc tổn hại lợi ích của Tần thị. Ngay lúc đó cậu chỉ hiểu vấn để theo chuyện ‘Gia Phù’ mà thôi ―― Dù sao chuyện đó không ảnh hưởng lớn đến Tần thị, nhưng tuyệt đối không ngờ tới sẽ là QUEEN, chỉ cần là người của Tần thị sẽ biết, QUEEN là lá cờ đại diện cho Tần thị, nếu nó ngã xuống, hết thảy lợi ích, danh dự dựa vào nó đều sẽ ngã theo.
Cậu không dám tin mà nhìn Phương Hải Đông, Phương Hải Đông lại không nhìn cậu.
Tần Liệt Dương nói tiếp, “Chuyện lần này liên quan đến hai người, một là Tổng giám đốc Lưu Thành của công ty Kiểm Trắc Á Uy. Hàng mẫu xảy ra vấn đề lần này là do cá nhân đưa đến, công ty Kiểm Trắc Á Uy không hề làm hạng mục cá nhân, cái này là đồ riêng do lão ấy đưa đến. Thứ hai, người bỏ thêm dung dịch Formaldehyde lên hàng mẫu của QUEEN, cũng là người được Lưu Thành đặc cách tuyển dụng hai tháng trước đó, trước đó, công ty Á Uy đã công khai tuyển đủ số lượng nhân viên. Mà người này vừa vặn có thù oán với con, con khiến gã mất đi cơ hội được một danh ngạch làm giảng viên trong trường đại học, gã cực kỳ oán hận con.”
Tần Liệt Dương chơi đùa bật lửa trong tay, cười híp mắt, “Đúng là bụng dạ khó lường, từ hai tháng trước đã lên kế hoạch an bài tỉ mỉ, đáng tiếc cẩn thận mấy cũng có sai sót, có vài mối quan hệ không phải vài năm không gặp là người khác sẽ quên đâu. Tên Lưu Thành này là người thôn Trương, bố biết không, lão ấy là đồng hương với cậu đó.”
Vừa nhắc tới điều này, ngồi trong phòng ngoại trừ Lê Dạ là người ngoài, những người còn lại không ai ngạc nhiên cả, Tần Chấn bình tĩnh, Tần Phù thẹn quá hóa giận, Đường Đỉnh Hân đang xem kịch, người nhà họ Phương thì cùng một dáng vẻ mày đang nói gì bọn tao nghe không hiểu, tất nhiên là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Nhưng Phương Mai… bà biểu lộ y chang như người nhà họ Phương, có đôi khi hắn không biết nên dùng ánh mắt gì nhìn mẹ hắn, không phải cứ người phụ nữ nào sau khi lấy chồng cũng hướng về nhà chồng, nhưng cái gì nên hay không nên thì phải biết chứ? Mẹ hắn lại hoàn toàn không có, thỉnh thoảng hắn cũng nghĩ, hắn đáng sợ vậy sao? Hắn làm cho người ta căm ghét vậy sao? Vì đối phó hắn, mẹ hắn cái gì cũng dám làm?
Hiện giờ những người này đều đợi hắn lộ ra thông tin cuối cùng, như vậy mới dễ tức giận, hay giải thích, nhưng Tần Liệt Dương không có hứng thú câu giờ, nói thẳng, “Lưu Thành từ nhỏ đã biết ra ngoài cố gắng làm ăn, coi như trải qua nhiều sóng gió, tự mình mở nhà máy nhưng nhiều lần lao đao vì ảnh hưởng kinh tế thị trường thiếu chút phải đóng cửa, vừa vặn khí đó lão gặp được quý nhân, người đồng hương Phương Hải Đông. Mười mấy năm trước, Tần thị đã phát triển vững mạnh, Phương Hải Đông với tư cách là người có quyền thứ hai, đã là ngôi sao mới trong giới thương nghiệp chạm vào có thể bỏng tay. Cậu mới xuất ra một chút lợi ích từ khe ngón tay của mình giúp được Lưu Thành giải quyết được khó khăn lúc đó. Từ đó sự nghiệp của Lưu Thành bắt đầu phát triển ổn định, lão mang ơn Phương Hải Đông, xem Phương Hải Đông còn hơn thần tiên.”
Tần Liệt Dương cho kết luận, “Mà sự kiện Formaldehyde lần này, chẳng qua là cách hồi báo sau mười mấy năm của Lưu Thành, kẻ biết trả ơn.”
Lời này vừa xong, Phương Hải Đông nhoẻn miệng cười, nhìn Tần Liệt Dương nói, “Liệt Dương, vậy bây giờ con nói cho ba con biết, cậu mười mấy năm trước vì đối phó với con còn chưa biết ở chỗ nào, đã sớm tính được nước cờ như vậy?”
“Ha ha,” Lão nhịn không được bật cười, “Cho dù muốn chụp tội danh này lên đầu cậu, cũng phải tìm lý do nào khiến người ta tâm phục khẩu phục chứ. Cậu lại hỏi con, con nói Lưu Thành là do cậu sai khiến, có ghi âm nói chuyện không? Có người làm chứng không? Giữa chúng ta có giao dịch, có qua lại tiền bạc hay chuyển khoản ngân hàng không? Hay là có nghiệp vụ qua lại?”
Tần Liệt Dương cười nói, “Không có.”
Phương Hải Đông nghe xong càng đắc ý, nhìn Tần Chấn nói, “Đại ca, có những việc em không muốn nhiều lời, dù sao cũng là việc của bọn nhỏ. Liệt Dương trưởng thành rồi, đã làm Chủ tịch, mặc dù em là cậu nó nhưng lại không nói được nó. Cho nên em vẫn luôn chịu đựng, nếu hôm nay Liệt Dương đã nói ra rồi, chúng ta cùng nhau thảo luận chút đi, vụ Formaldehyde em sớm đã bất mãn. Ngoài ra các cổ đông cũng một bụng tức giận, sớm muốn tới tìm Liệt Dương lý sự rồi, có điều em đã cố gắng khuyên bảo bọn họ, mọi người mới nhịn xuống.”
“Lần này đúng là Liệt Dương xử lý không tệ, nhưng mà xét đến cùng thì còn là vấn đề của nó,” Nói xong câu này thì lão đứng dậy, làm bộ vô cùng đau đớn nêu vấn đề, “Trước kia em vẫn luôn không hiểu tại sao Lê Diệu lại muốn đối phó Tần Liệt Dương đến vậy, nhưng bây giờ nhìn mấy tấm hình này em mới hiểu được, còn không phải bởi vì những việc riêng tư này của Tần Liệt Dương không thể lộ ra ngoài ánh sáng hay sao?”
Lão cầm ảnh chụp hỏi Tần Liệt Dương, “Con nói Lưu Thành chịu sự sai khiến của cậu, cậu xem Lê Diệu là tự báo thù riêng thì đúng hơn! Đừng nói việc đùn đẩy Lê Diệu lên người cậu có bao nhiêu quá đáng, ai ngồi đây mà chẳng biết tính tình của con, được con che chở là bảo vật, con không thích là ngọn cỏ ven đường, con dám dẫn người về thẳng nhà, có thấy được con yêu thích cậu ta cỡ nào, lúc ấy vì cậu ta mà con làm ra chuyện gì quá đáng với Lê Diệu cậu cũng không bất ngờ! Cậu ta ôm hận trong lòng, vừa vặn gặp cơ hội mới động tay động chân, đẩy QUEEN vào chỗ chết!”
“Liệt Dương, sao con có thể không biết xấu hổ mà đẩy trách nhiệm lên đầu người khác như thế, chuyện này rõ ràng là sai lầm của con. Con bỏ ra số tiền lớn trong quỹ tuyên truyền của tập đoàn vì chùi đ*t cho sai lầm của con! Đến giờ ảnh hưởng tạo thành còn chưa có tiêu trừ. Hôm này lại không để ý đồn đại, ngang nhiên dẫn bạn trai dạo chơi khắp nơi, Liệt Dương, con quả thật làm cho cậu quá thất vọng rồi!”
“Đại ca, tính cách nó như vậy sẽ hủy đi Tần thị đó, Tần thị là tâm huyết hơn ba mươi năm của anh em chúng ta. Em biết rõ anh xem trọng Liệt Dương, nhưng em không thể nhịn tiếp được nữa, trong lòng anh Tần thị còn quan trọng hơn Phương Vĩ! Em nghĩ mấy anh em cùng chúng tay gây dựng sự nghiệp sẽ không mong muốn để Tần thị cứ như vậy bị hủy hoại trong tay Tần Liệt Dương đâu.”
Tần Liệt Dương nghe lão đứng đó nói xong hết những lời trong lòng thì vỗ tay, nhìn Phương Hải Đông nói, “Cậu, hồi nãy tôi chưa nói xong, nhưng ghi âm gì đó cậu nói tôi không có, nhưng tôi có một thứ, là khẩu cung của Lưu Thành. Lão ta khai ra cậu rồi, nói cậu bày kế cho lão làm như vậy, những hàng mẫu kia cho dù không có Lê Diệu thêm vào dung dịch Formaldehyde, thì bản thân chúng nó đã vượt chỉ tiêu rồi.”
Hắn nhìn thấy sắc mặt Phương Hải Đông dần dần khó coi, mới chất vấn lão, “Cậu, đây là thái độ của cậu với tâm huyết hơn ba mươi năm sao? Chỉ vì lật đổ rồi, không tiếc hi sinh tất cả?”
Đúng đó, hắn cố ý không nói đầy đủ từ đầu, hắn là muốn cậu hắn lộ ra bản mặt ghê tởm đó.
Hắn nhịn lão khốn khiếp ra vẻ đạo mạo trang nghiêm này, đã rất lâu rồi.
Tại sao phải thống khoái nói ra?
Tại vì hắn điên như vậy đó.
Theo lý Phương Hải Đông nên thấy gấp mới phải, nhưng nhiều năm nay ông tập luyện dưỡng sinh thuần thục, vẫn nhịn được cơn tức này, nói một câu nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, “Liệt Dương hiểu lầm cậu quá sâu rồi. Đứa nhỏ này, cho tới giờ vẫn nghĩ không thông, làm chuyện này có lợi gì cho cậu chứ.”
Tần Liệt Dương trực tiếp đẩy Lê Dạ ngồi xuống ghế sofa kế bên, kế bên là Đường Đỉnh Hân, bản thân thì ngồi xuống ở bên còn lại, a một tiếng, “Tôi thật sự không hiểu được cậu là người thế nào. Tôi là chửi thẳng vào mặt cậu rồi, phổi của cậu chắc sắp nổ rồi đi, còn có thể giả bộ rộng lượng như vậy, thật là lợi hại. Với lại, nếu cậu không làm sao phải chịu đựng như vậy. Người sống tới mức độ này, còn muốn mỗi ngày phải chịu đựng, không thấy khó sống sao?”
Lúc này mặt Phương Hải Đông thật sự là khó coi, có điều lão vẫn không nổi giận, thân làm con Phương Vĩ lại không như vậy.
Nhớ tới cũng đúng, trong mấy đứa anh em họ này, ngoại trừ Trương Ngọc Văn con của dì cả, Phương Dương là lớn nhất, từng đi theo ba của anh trải qua hết khó khăn trong lúc gầy dựng sự nghiệp, biết rõ khốn khó của ba anh ngày xưa lúc bị người ta lừa đảo ôm tiền chạy mất nên không có tiền trả tiền lương cho công nhân.
Khi đó rất thê thảm, hôm sau phải chi tiền rồi mà hiện giờ trên tay chỉ có mấy trăm đồng để xoay, mẹ anh nhịn không được bật khóc, ba anh từng nói không được thì ly hôn đi, nợ nần anh gánh hết. Mọi chuyện này đó Phương Dương đều nhớ rõ, biết rõ nhà mình sắp tan nát, trốn trong góc khóc một mình, không ngờ hôm sau dượng xuất hiện như thiên thần, còn đem theo tiền tới cứu cả nhà họ.
Anh nhớ kỹ mẹ anh nói dượng là người tốt, cho nên luôn rất kính trọng Tần Chấn, cũng không nhìn nổi hành vi của ba anh.
Nhưng Phương Vĩ thì khác, lúc gã sinh ra Phương Hải Đông đã theo Tần Chấn làm giàu rồi, mẹ gã cũng xuất thân gia đình có điều kiện, gã chưa từng chịu khổ, chưa từng chịu tội, sinh ra đã là cậu ấm nhà có tiền. Gã không biết Tần Chấn có ân tình gì với nhà mình hết, chỉ biết ba của mình không có gì kém dượng hết.
Gã cảm thấy, giang sơn là cùng nhau giành lấy, đổi lại nhà họ Phương nhà bọn họ lên ngồi thì có làm sao?
Vì vậy gã vô cùng khó nhẫn nhịn được chuyện Tần Liệt Dương luôn khinh thường ba mẹ gã, chưa kể hôm nay lại trắng trợn như vậy. Trắng trợn sỉ nhục bọn họ.
Phương Vĩ lập tức đứng dậy nói, “Anh Liệt Dương, anh nói vậy mà nghe được. Ba em quan tâm anh nên mới tới, từ nhỏ đến lớn có lúc nào ba em đối xử tệ với anh chưa? Hồi còn nhỏ anh rớt xuống nước cũng là ba em vớt anh lên đó. Với lại chuyện này thì có liên quan gì tới ba em? Nếu anh đi ngay ngồi thẳng thì người ta làm sao chụp được hình của anh mà gửi? Anh bớt đem c*t của mình bỏ lên đầu người khác đi! Bản thân gây họa còn cho là mình có lý? Ba em người lớn không thèm so đo với anh!”
?
Phương Hải Đông dẫn Phương Vĩ theo cũng vì có người đối chọi Tần Liệt Dương, có mấy lời lão làm người lớn không tiện so đo với người trẻ, Phương Vĩ thì thích hợp hơn, gã nhỏ hơn Tần Liệt Dương, coi như là phá tung trời cũng không xem là vô lễ.
Cho nên Phương Vĩ phản bác Phương Hải Đông lúc đầu không cản lại, đợi gã nói xong mới ra vẻ, “Tiểu Vĩ, Liệt Dương là anh của con.” Hình tượng người cậu tốt tính lại càng làm nổi bật lên con người bất trị của Tần Liệt Dương.
Thế nhưng có tác dụng không? Tần Liệt Dương cảm thấy loại mặt mũi này nửa điểm tác dụng cũng không có, chẳng lẽ muốn một người vì người khác sống sao. Hơn nữa trong phòng này, ngoại trừ Tần Phù gió chiều nào theo chiều đó, lập trường những người còn lại đều rất rõ ràng, sẽ không thay đổi dù là một chút. Ví dụ như, mẹ hắn mất não hơn nửa đời sẽ không đột nhiên quay sang bênh vực hắn, ba hắn sẽ không nghe Phương Hải Đông từ lâu đã có lòng dạ xấu xa.
Tần Liệt Dương nở nụ cười, chậm rãi lập lại lời của Phương Vĩ, “Gây họa? Tôi yêu đương thì liên quan gì tới việc gây họa?” Hắn nhìn chằm chằm Phương Vĩ, “Tần Liệt Dương này sống tới bây giờ, chỉ có người khác có lỗi với tôi, nhưng hai chữ gây họa này thì có quan hệ gì với tôi chứ, cậu nói cho tôi biết xem tôi đã làm gì?”
?
Phương Vĩ cảm thấy vấn đề này thật ngu ngốc, gã a một tiếng, “Chẳng phải đang ngồi kế bên anh sao? Anh là Chủ tịch tập đoàn Tần thị, vậy mà dám lăn lộn với đàn ông, còn để cho người ta chụp hình, lỡ như bị truyền thông đưa tin, sự kiện này chỉ sợ không nhỏ hơn sự kiện Formaldehyde bao nhiêu đâu. Tần thị chúng ta gần đây luôn khiến người khác chú ý, em luôn nghe dượng nói, chúng ta là làm công thương nghiệp chứ không phải làm trong giới giải trí, mỗi ngày không phải chuyện Formaldehyde vượt chỉ tiêu an toàn thì là đồng tính luyến ái đổ lên đầu, anh không thấy xấu hổ sao?”
Mấy lời này quả thật khiến Lê Dạ khó chịu, nhưng ở đây anh không có quyền lên tiếng, bây giờ anh lên tiếng chỉ càng gây thêm bất lợi cho Tần Liệt Dương, vì vậy có thể nhìn thấy sắc mặt anh không được tốt.
Đường Đỉnh Hân ngồi kế bên anh, đây là lần đầu tiên cô gặp Lê Dạ, cảm giác anh giống như thỏ trắng, còn chưa thông thấu như Tần Phù. Có điều lại rất hợp với Tần Liệt Dương, không phải nghĩa xấu mà là ca ngợi. Giống như cô, bởi vì cô thông minh nên hiểu người thông minh có bao nhiêu đáng sợ, nên cô càng muốn tìm người mình có thể khống chế, sống thoải mái. Cô cảm thấy Tần Liệt Dương hẳn cũng có ý này.
Tất nhiên suy nghĩ đơn phương của cô sai rồi, nhưng không ai nói chân tướng cho cô biết, cô liền cho rằng đó là sự thật. Còn an ủi Lê Dạ một câu, “Anh yên tâm, dù sao cũng chỉ là nói cho đã miệng, cũng chẳng bao lâu sẽ hết thôi.”
Câu này ngược lại hoàn toàn đúng. Thực lục của Tần Liệt Dương đủ chửi bọn họ đến mức không ngốc đầu dậy nổi, hắn chẳng qua là muốn kích thích Phương Hải Đông tức giận lỡ lời thôi, đáng tiếc người này lòng dạ quá sâu, thằng Phương Vĩ cũng được, chẳng phải đều là người một nhà sao? Vì vậy nghe Phương Vĩ khiêu khích, hắn yên lặng lắng nghe, từ trong đó tìm ra sơ hở.
Bây giờ Phương Vĩ nói xong rồi, thân thể hắn nhịn không được mà ngồi thẳng dậy, thậm chí còn tháo cổ tay áo sơ mi ra. Có lẽ ngày thường hắn quá mức bưu hãn, động tác này của hắn khiến Phương Vĩ vô thức nghiêng người về phía sau, bộ dạng trông rất buồn cười, giống như sợ Tần Liệt Dương đánh gã vậy.
Lê Dạ vừa được Đường Đỉnh Hân an ủi, sau khi nhìn thấy vậy mới bình tĩnh lại.
Nhìn thế này giống như bọn họ đều sợ Tần Liệt Dương.
Tần Liệt Dương quả nhiên lợi hại, chỉ dựa vào điểm đó bắt đầu phản pháo, “Cậu nói là, sự kiện Formaldehyde và tôi có bạn trai đều khiến Tần thị phải hổ thẹn?”
Phương Vĩ không nghĩ có trá, tất nhiên gật đầu, “Đó là đương nhiên. Lợi ích Tần thị là lớn nhất, mới mấy tháng trước không phải anh còn ở trước mặt Hội đồng quản trị dạy dỗ Tần Phù như vậy sao? Lúc đó lời nói đanh thép, sao giờ anh quên nhanh vậy? A Phù tiết lộ bản thảo ‘Gia Phù’ là nó sai, chẳng lẽ anh Liệt Dương khiến cho Tần thị liên tục xuất hiện hai scandal lớn như vậy, còn không phải do anh sai sao?”
Tần Liệt Dương lập tức bắt lấy câu đó, “Vậy người khởi xướng tất cả thì sao? Chẳng phải tội càng thêm nặng?”
Có điều lời này khiến Phương Vĩ hơi bất ngờ, người khởi xướng gì ở đây? Gã còn cho rằng hắn đang nhắc tới chuyện người chụp ảnh là ba gã, đang tính giải thích, nhưng Tần Liệt Dương ngồi kia đã không cho gã cơ hội đó.
Hắn quay đầu nhìn Tần Chấn rồi lên tiếng, “Ba, con muốn triệu tập Hội đồng quản trị để nói chuyện, có điều đã nói tới chuyện này con thấy cũng nên báo cho ba trước một tiếng thì tốt hơn. Người chủ mưu vụ Formaldehyde đã có manh mối.”
Nhắc tới chuyện này, mọi người ngồi trong phòng đều rất kinh ngạc. Bởi vì từ đầu tới giờ Tần Liệt Dương chưa hề đề cập tới cái gọi là có người chủ mưu, tin tức được hắn thả ra ngoài luôn là Báo Đô Thị bản thân muốn xào nhiệt độ, chỉ là không thành công. Thậm chí mọi hành động của hắn đều nhằm vào Báo Đô Thị, chẳng hạn như bỏ ra số tiền lớn để lên trang đầu ―― Thường ngày thì những trang đầu này giá không quá cao, ít nhất là so sánh với kinh phí tuyên truyền của QUEEN thì không coi là số tiền lớn, nhưng khi đó là thời khắc mấu chốt, chín tờ báo liên kết lại đưa giá tiền cho QUEEN, hằn phải bỏ ra một năm phí tuyên truyền của QUEEN. Tất nhiên, còn tìm Vương Tuấn Vĩ chạy tới Bộ Truyền Thông mục đích là gây áp lực cho Báo Đô Thị, để bọn họ xin lỗi? Tại sao lại lòi ra chuyện có người chủ mưu?
Tần Chấn vẻ mặt thận trọng, “Nói.”
Tần Liệt Dương còn đặc biệt nhìn về phía Phương Hải Đông, trên mặt lão lúc này vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ bình thản tựa như mọi chuyện không liên quan tới mình, nhưng Tần Liệt Dương hiểu rõ Phương Hải Đông tựa như hiểu rõ chính mình, hắn phát hiện sóng lưng Phương Hải Đông thẳng hơn.
Hắn cười cười nói, “Ba, sự kiện Formaldehyde thật ra không phải lỡ tay xảy ra sai lầm, cũng không phải Báo Đô Thị cố tình dựng chuyện, mà chính là tai họa do có người gây nên. Người đó cũng không nhắm vào QUEEN mà nhắm vào chúng ta.” Hắn nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, “Có người muốn cho con rớt chức, đẩy A Phù leo lên.”
Tần Phù nào ngờ được, ngồi một bên nghe cãi nhau cũng có thể liên lụy đến trên người mình. Tất nhiên cậu không đến mức nhảy dựng lên phủ nhận, cậu còn đang choáng váng, phản ứng đầu tiên của cậu là, những chuyện này đều do cậu hai làm sao? Mẹ cậu còn chưa có bản lĩnh này.
Từ lâu Đường Đỉnh Hân đã nói với cậu, mục đích Phương Hải Đông muốn cậu leo lên, là muốn làm cho nhà họ Phương lớn mạnh, điều này cậu tin. Nhưng Đường Đỉnh Hân còn nói với cậu, vì leo lên, Phương Hải Đông sẽ không để ý đến việc tổn hại lợi ích của Tần thị. Ngay lúc đó cậu chỉ hiểu vấn để theo chuyện ‘Gia Phù’ mà thôi ―― Dù sao chuyện đó không ảnh hưởng lớn đến Tần thị, nhưng tuyệt đối không ngờ tới sẽ là QUEEN, chỉ cần là người của Tần thị sẽ biết, QUEEN là lá cờ đại diện cho Tần thị, nếu nó ngã xuống, hết thảy lợi ích, danh dự dựa vào nó đều sẽ ngã theo.
Cậu không dám tin mà nhìn Phương Hải Đông, Phương Hải Đông lại không nhìn cậu.
Tần Liệt Dương nói tiếp, “Chuyện lần này liên quan đến hai người, một là Tổng giám đốc Lưu Thành của công ty Kiểm Trắc Á Uy. Hàng mẫu xảy ra vấn đề lần này là do cá nhân đưa đến, công ty Kiểm Trắc Á Uy không hề làm hạng mục cá nhân, cái này là đồ riêng do lão ấy đưa đến. Thứ hai, người bỏ thêm dung dịch Formaldehyde lên hàng mẫu của QUEEN, cũng là người được Lưu Thành đặc cách tuyển dụng hai tháng trước đó, trước đó, công ty Á Uy đã công khai tuyển đủ số lượng nhân viên. Mà người này vừa vặn có thù oán với con, con khiến gã mất đi cơ hội được một danh ngạch làm giảng viên trong trường đại học, gã cực kỳ oán hận con.”
Tần Liệt Dương chơi đùa bật lửa trong tay, cười híp mắt, “Đúng là bụng dạ khó lường, từ hai tháng trước đã lên kế hoạch an bài tỉ mỉ, đáng tiếc cẩn thận mấy cũng có sai sót, có vài mối quan hệ không phải vài năm không gặp là người khác sẽ quên đâu. Tên Lưu Thành này là người thôn Trương, bố biết không, lão ấy là đồng hương với cậu đó.”
Vừa nhắc tới điều này, ngồi trong phòng ngoại trừ Lê Dạ là người ngoài, những người còn lại không ai ngạc nhiên cả, Tần Chấn bình tĩnh, Tần Phù thẹn quá hóa giận, Đường Đỉnh Hân đang xem kịch, người nhà họ Phương thì cùng một dáng vẻ mày đang nói gì bọn tao nghe không hiểu, tất nhiên là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Nhưng Phương Mai… bà biểu lộ y chang như người nhà họ Phương, có đôi khi hắn không biết nên dùng ánh mắt gì nhìn mẹ hắn, không phải cứ người phụ nữ nào sau khi lấy chồng cũng hướng về nhà chồng, nhưng cái gì nên hay không nên thì phải biết chứ? Mẹ hắn lại hoàn toàn không có, thỉnh thoảng hắn cũng nghĩ, hắn đáng sợ vậy sao? Hắn làm cho người ta căm ghét vậy sao? Vì đối phó hắn, mẹ hắn cái gì cũng dám làm?
Hiện giờ những người này đều đợi hắn lộ ra thông tin cuối cùng, như vậy mới dễ tức giận, hay giải thích, nhưng Tần Liệt Dương không có hứng thú câu giờ, nói thẳng, “Lưu Thành từ nhỏ đã biết ra ngoài cố gắng làm ăn, coi như trải qua nhiều sóng gió, tự mình mở nhà máy nhưng nhiều lần lao đao vì ảnh hưởng kinh tế thị trường thiếu chút phải đóng cửa, vừa vặn khí đó lão gặp được quý nhân, người đồng hương Phương Hải Đông. Mười mấy năm trước, Tần thị đã phát triển vững mạnh, Phương Hải Đông với tư cách là người có quyền thứ hai, đã là ngôi sao mới trong giới thương nghiệp chạm vào có thể bỏng tay. Cậu mới xuất ra một chút lợi ích từ khe ngón tay của mình giúp được Lưu Thành giải quyết được khó khăn lúc đó. Từ đó sự nghiệp của Lưu Thành bắt đầu phát triển ổn định, lão mang ơn Phương Hải Đông, xem Phương Hải Đông còn hơn thần tiên.”
Tần Liệt Dương cho kết luận, “Mà sự kiện Formaldehyde lần này, chẳng qua là cách hồi báo sau mười mấy năm của Lưu Thành, kẻ biết trả ơn.”
Lời này vừa xong, Phương Hải Đông nhoẻn miệng cười, nhìn Tần Liệt Dương nói, “Liệt Dương, vậy bây giờ con nói cho ba con biết, cậu mười mấy năm trước vì đối phó với con còn chưa biết ở chỗ nào, đã sớm tính được nước cờ như vậy?”
“Ha ha,” Lão nhịn không được bật cười, “Cho dù muốn chụp tội danh này lên đầu cậu, cũng phải tìm lý do nào khiến người ta tâm phục khẩu phục chứ. Cậu lại hỏi con, con nói Lưu Thành là do cậu sai khiến, có ghi âm nói chuyện không? Có người làm chứng không? Giữa chúng ta có giao dịch, có qua lại tiền bạc hay chuyển khoản ngân hàng không? Hay là có nghiệp vụ qua lại?”
Tần Liệt Dương cười nói, “Không có.”
Phương Hải Đông nghe xong càng đắc ý, nhìn Tần Chấn nói, “Đại ca, có những việc em không muốn nhiều lời, dù sao cũng là việc của bọn nhỏ. Liệt Dương trưởng thành rồi, đã làm Chủ tịch, mặc dù em là cậu nó nhưng lại không nói được nó. Cho nên em vẫn luôn chịu đựng, nếu hôm nay Liệt Dương đã nói ra rồi, chúng ta cùng nhau thảo luận chút đi, vụ Formaldehyde em sớm đã bất mãn. Ngoài ra các cổ đông cũng một bụng tức giận, sớm muốn tới tìm Liệt Dương lý sự rồi, có điều em đã cố gắng khuyên bảo bọn họ, mọi người mới nhịn xuống.”
“Lần này đúng là Liệt Dương xử lý không tệ, nhưng mà xét đến cùng thì còn là vấn đề của nó,” Nói xong câu này thì lão đứng dậy, làm bộ vô cùng đau đớn nêu vấn đề, “Trước kia em vẫn luôn không hiểu tại sao Lê Diệu lại muốn đối phó Tần Liệt Dương đến vậy, nhưng bây giờ nhìn mấy tấm hình này em mới hiểu được, còn không phải bởi vì những việc riêng tư này của Tần Liệt Dương không thể lộ ra ngoài ánh sáng hay sao?”
Lão cầm ảnh chụp hỏi Tần Liệt Dương, “Con nói Lưu Thành chịu sự sai khiến của cậu, cậu xem Lê Diệu là tự báo thù riêng thì đúng hơn! Đừng nói việc đùn đẩy Lê Diệu lên người cậu có bao nhiêu quá đáng, ai ngồi đây mà chẳng biết tính tình của con, được con che chở là bảo vật, con không thích là ngọn cỏ ven đường, con dám dẫn người về thẳng nhà, có thấy được con yêu thích cậu ta cỡ nào, lúc ấy vì cậu ta mà con làm ra chuyện gì quá đáng với Lê Diệu cậu cũng không bất ngờ! Cậu ta ôm hận trong lòng, vừa vặn gặp cơ hội mới động tay động chân, đẩy QUEEN vào chỗ chết!”
“Liệt Dương, sao con có thể không biết xấu hổ mà đẩy trách nhiệm lên đầu người khác như thế, chuyện này rõ ràng là sai lầm của con. Con bỏ ra số tiền lớn trong quỹ tuyên truyền của tập đoàn vì chùi đ*t cho sai lầm của con! Đến giờ ảnh hưởng tạo thành còn chưa có tiêu trừ. Hôm này lại không để ý đồn đại, ngang nhiên dẫn bạn trai dạo chơi khắp nơi, Liệt Dương, con quả thật làm cho cậu quá thất vọng rồi!”
“Đại ca, tính cách nó như vậy sẽ hủy đi Tần thị đó, Tần thị là tâm huyết hơn ba mươi năm của anh em chúng ta. Em biết rõ anh xem trọng Liệt Dương, nhưng em không thể nhịn tiếp được nữa, trong lòng anh Tần thị còn quan trọng hơn Phương Vĩ! Em nghĩ mấy anh em cùng chúng tay gây dựng sự nghiệp sẽ không mong muốn để Tần thị cứ như vậy bị hủy hoại trong tay Tần Liệt Dương đâu.”
Tần Liệt Dương nghe lão đứng đó nói xong hết những lời trong lòng thì vỗ tay, nhìn Phương Hải Đông nói, “Cậu, hồi nãy tôi chưa nói xong, nhưng ghi âm gì đó cậu nói tôi không có, nhưng tôi có một thứ, là khẩu cung của Lưu Thành. Lão ta khai ra cậu rồi, nói cậu bày kế cho lão làm như vậy, những hàng mẫu kia cho dù không có Lê Diệu thêm vào dung dịch Formaldehyde, thì bản thân chúng nó đã vượt chỉ tiêu rồi.”
Hắn nhìn thấy sắc mặt Phương Hải Đông dần dần khó coi, mới chất vấn lão, “Cậu, đây là thái độ của cậu với tâm huyết hơn ba mươi năm sao? Chỉ vì lật đổ rồi, không tiếc hi sinh tất cả?”
Đúng đó, hắn cố ý không nói đầy đủ từ đầu, hắn là muốn cậu hắn lộ ra bản mặt ghê tởm đó.
Hắn nhịn lão khốn khiếp ra vẻ đạo mạo trang nghiêm này, đã rất lâu rồi.
Tại sao phải thống khoái nói ra?
Tại vì hắn điên như vậy đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất