Dưỡng Thành

Chương 40

Trước Sau
Dịch: Linh Dương Đầu Bò

Phương Thố bất an cả ngày, về đến nhà thì phát hiện Phương Tử Ngu đã đi mất, Phương Mục cũng không có nhà. Cậu biết Phương Mục sang nhà lão Ngũ, còn Phương Tử Ngu thì chắc là bất ngờ quá chưa định thần lại được, thế là về nhà tự ngồi nghĩ rồi. Phương Tử Ngu chưa về thì ắt hẳn là chưa nói với Phương Mục, Phương Thố chẳng biết lòng mình nhẹ nhõm hay là thất vọng.

Cậu ăn cơm tối rồi cho Bánh Ú ăn, xong về phòng làm bài tập. Chừng hơn chín giờ, cậu nghe thấy tiếng Phương Mục về, đợi rất lâu mà vẫn không thấy gã lên tầng. Cậu lắng tai nghe một lúc nhưng chẳng thấy động tĩnh gì, thế là hơi lo. Cậu đứng dậy, cầm cốc nước giả vờ xuống nhà rót nước.

Phương Mục đang ngồi trên sofa trong phòng khách, không bật tivi, mắt vô hồn nhìn vào không khí, hình như là đang đờ đẫn. Ánh đèn vàng ấm như phủ một lớp mật lên mắt mày sắc lẻm của gã, trông dịu dàng hơn bình thường. Chẳng biết là đang nghĩ chuyện gì mà Phương Thố đi ngang qua trước mặt gã mà gã vẫn chẳng cảm nhận được. Phương Thố đi vào bếp, rót một cốc nước rồi đứng ở cửa bếp, vừa uống vừa liếc nhìn Phương Mục, cuối cùng cậu không chịu được nữa mà phải hỏi, “Phương Mục, chú sao thế?”

Phương Mục định thần lại, nhìn chăm chăm vào cậu thiếu niên một lúc lâu rồi mới nhếch môi, đáp: “Không sao.”

Phương Thố nhìn sắc mặt gã, cậu mím môi, hỏi nhỏ: “Phương Mục, chú ngủ không ngon à?”

Phương Mục bực mình, nghĩ bụng, tao ngủ không ngon chẳng phải là tại chuyện tốt thằng ranh mày làm à?

Phương Thố thấy Phương Mục không nói gì bèn đi đến, để cốc nước lên bàn trà rồi vòng ra sau sofa, ấn ngón tay lên thái dương Phương Mục rồi bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.

Ban đầu thì Phương Mục không tự nhiên lắm, gã không quen có người thân cận với mình như vậy, có điều được xoa bóp như vậy thì thoải mái thật, gã vô thức để mặc cậu, cười bảo, “Nhóc con học ở đâu ra thế, tay nghề được đấy!”

Phương Thố nở nụ cười như trẻ con, có một chút phong thái đầy sức sống của thiếu niên, “Không phải, cháu học linh tinh theo video trên mạng thôi…. Phương Mục, chú đừng gồng người thế, cháu bóp vai cho chú.”

Cơ bắp trên người Phương Mục cứng như đá, Phương Thố bóp một lúc cũng toát mồ hôi khắp người. Phương Mục xua tay, “Được rồi, thế được rồi, mày cũng đi ngủ đi.”

Cậu thiếu niên không kiên trì tiếp nữa, cậu chống một tay lên thành sofa, kiễng chân lên, cúi người xuống, lướt qua người Phương Mục để lấy cốc nước để trên bàn, đôi môi lướt qua vành tai Phương Mục chẳng biết là vô tình hay cố ý.

Phương Mục giật thót, người nổi hết da gà da vịt lên, nếu là hồi trước thì Phương Mục thần kinh thô chắc chắn sẽ không để ý đến chuyện này, mà cho dù có để ý đi nữa thì cũng chỉ tưởng là tình cờ thôi, chắc chắn sẽ không nghĩ ngợi gì nhiều. Nhưng bây giờ, gã bắt đầu vô thức suy đoán có phải là Phương Thố cố ý hay không.

Cậu trai có vẻ chẳng hề nhận ra rằng mình vừa làm một hành động đầy mờ ám, cậu cầm cốc nước lên rất tự nhiên, “Thế thì cháu về phòng đây, chú cũng nghỉ sớm đi.”

Phương Thố lên tầng, bỏ lại Phương Mục đang thắc mắc không yên, mặt lúc đen lúc đỏ, trên tai dường như vẫn còn vương chút hơi thở nóng rực của cậu thiếu niên, đôi môi lướt qua tai, mềm, ướt đẫm, như khói như sương. Phương Mục mãi mới ổn định lại tâm trạng, giờ lại bắt đầu sôi ùng ục lên, trong lòng như đang có một cây đuốc đang cháy, càng cháy càng dữ, cháy đến mức miệng lưỡi khô khốc, cổ họng bốc khái, suy nghĩ trong đầu loạn cào cào, cuối cùng tụ lại thành một dòng: không được, tuyệt đối không được, thế này thì hoang đường quá rồi!

Có lẽ, gã thực sự nên lấy vợ rồi…

Hôm sau, lão Ngũ thấy Phương Mục vẫn khá là bực mình, cho đến khi nghe thấy Phương Mục hỏi hắn số điện thoại của cô giáo Thiệu, đầu hắn lập tức dừng suy nghĩ, hắn gườm nhìn Phương Mục, nghi ngờ gã bị người ngoài hành tinh xâm chiếm cơ thể rồi. Thấy sắc mặt Phương Mục khó coi dần, co xu thế chuẩn bị vung tay áo bỏ đi, hắn mới vội vàng chỉnh lại vẻ mặt, “Cái này thì không vấn đề gì, tí nữa anh gọi điện thoại hỏi bà xã anh cho, mà sao đấy, tối qua gặp phải chuyện gì mà tự nhiên tư tưởng vọt thẳng lên cảnh giới khác rồi?”



Phương Mục không nói năng gì, sầm mặt, nhìn thế nào cũng chẳng thấy giống là muốn yêu đương hẹn hò.

Lão Ngũ sờ mũi, ấn vai Phương Mục bắt gã ngồi xuống rồi tỏ vẻ muốn nói chuyện, “Lão Thất, mày đừng trách anh rỗi hơi, anh nghe bà xã anh vô tình nhắc đến thôi, anh thực sự thấy ổn nên mới muốn mai mối cho hai người đấy. Mày xem, mày cũng gặp người ta rồi, không phải kiểu chơi bời qua loa, lại còn là giáo viên, làm việc cũng ổn. Tuổi tác thì, ba mươi mốt, có hơi lớn tuổi thật nhưng mày cũng có trẻ với ai. Chuyện này thực ra cũng có nguyên do cả, mấy năm trước, em trai cô giáo Thiệu bị bệnh, ung thư, cô giáo Thiệu muốn chữa bệnh cho em trai nên dốc hết tiền tiết kiệm ra, mày nghĩ xem, người bây giờ thực dụng bỏ mẹ, cưới một cô vợ chỉ muốn cưới luôn cả xe cả nhà cả tiền, ai mà muốn một người chẳng có gì chứ, thế là cô ấy cũng lỡ làng ra. Anh thấy ấy, phụ nữ như thế mới ổn, có tình nghĩa, đương nhiên, làm anh em cũng không thể lừa mày được, năm ngoái, em trai cô ấy qua đời rồi.”

Phương Mục im lặng một lúc rồi đứng dậy, “Tôi về đây.”

Lão Ngũ nói một tràng mà chẳng thấy Phương Mục có phản ứng gì, không biết là gã có nghe lọt chữ nào không nữa, thấy gã định đi thì quýnh lên, “Ê, chờ đã nào.”

Phương Mục dừng chân, nhìn lão Ngũ đi ra sau bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy hai tờ vé xem phim ra, “Này, cho mày đấy, định tối nay đi xem riêng với bà xã cơ, kết quả là bố mẹ vợ gọi, hời cho mày quá còn gì.”

Phương Mục bất động, lão Ngũ nhét luôn vé xem phim vào túi gã rồi dặn, “Là đàn ông thì phải chủ động một tí, tí nữa anh gửi số điện thoại người ta vào máy mày nhé.”

Mặt trời lúc xế chiều treo ở chân trời như một quả trứng vịt muối, có gió thoảng cuốn mùi thơm từ quán ven đường ra, xe riêng đến đón con em đi học về chen chúc trên con đường vốn đã chẳng hề rộng, tiếng trẻ con đùa giỡn, tiếng làm nũng, tiếng cười đùa nghe đầy náo nhiệt giữa tiếng nhạc “Tuổi thơ”.

Phương Mục tựa vào thành xe, cúi đầu châm thuốc, một tay khum lại che lửa. Lần cuối gã đến trường học là hồi Phương Thố học tiểu học, Phương Mục chẳng hề có cảm giác gì quá mạnh về dòng chảy thời gian, đến tận bây giờ mới có chút cảm xúc như đang mơ, dường như hôm qua Phương Thố vẫn còn là đứa nhóc đeo cặp sách trên lưng, có thể bị gã nhẹ nhàng xách lên bằng một tay, loáng cái mà cậu đã trở thành thiếu niên vượt trội hơn người rồi. Còn bản thân gã, hình như, cũng già rồi… nhỉ.

Đúng là kỳ cục, gã chưa bao giờ để ý đến tuổi tác của mình, trong từ điển của gã chỉ có khái niệm chết chứ không có già, nhưng đến lúc này, tự nhiên gã có cảm giác phiền muộn và tang thương.

Số xe hơi đậu ở cổng trường dần bớt, bài hát “Tuổi thơ” phát đôi ba lần rồi cũng mệt, bèn ngừng lại, ngôi trường lại trở về yên tĩnh, có vài ba đứa trẻ về muộn đang xách cặp trêu đùa bên bồn hoa bỗng im bặt, rụt cổ lại rồi đứng thẳng lên, đồng thanh chào, “Em chào cô Thiệu!”

“Tan học rồi thì đừng ở lại trường chơi nữa, mau về nhà đi.”

“Vâng ạ, em chào cô.” Ba đứa trẻ chạy ùa ra cổng trường như ong vỡ tổ, vừa chạy vừa cười hớn hở.

Thiệu Nguyệt bật cười, lắc đầu, cô cầm cặp chuẩn bị đi ra nhà xe lấy xe điện của mình thì ngước lên trông thấy có một người đàn ông đang đứng ở cổng trường, gã ăn mặc rất tùy tiện nhưng người cao chân dài, khuôn mặt khôi ngô đến quá đáng có một thứ thần thái rất đặc biệt, khiến gã có phong thái phóng khoáng bất kham, dễ dàng nhận ra trong đám đông xung quanh.

Thiệu Nguyệt ngạc nhiên, đi về phía gã, “Anh Phương, sao anh lại ở đây thế này?” Cô hỏi xong bỗng nhớ ra cách ăn mặc của mình, vì là đi làm nên cô không chăm chút nhiều lắm, chỉ mặc một chiếc áo len đã giặt đến bạc màu và một chiếc quần bò đã nhiều năm, ống quần còn dính rất nhiều vệt phấn viết, chân thì đi đôi giày da đã cũ mèm, để thoải mái nên thậm chí cô còn đeo một đôi tất lụa ngắn, cho dù bên ngoài không nhìn thấy được nhưng chỉ có cô biết rằng, trên tất có một vết rách.

Cô luống cuống phủi vết phấn trên ống quần, cô biết ý nghĩa của bữa cơm tối qua, có điều biểu hiện lạnh nhạt của người đàn ông này đã nói rõ một điều – gã không có ý gì với cô. Cô cũng quen rồi, nghĩ rất thoáng, không hề cảm thấy nhục nhã hay tủi thân gì, chuyện này vốn đã chẳng phải đôi bên tình nguyện, nhưng cô không ngờ Phương Mục lại đến tìm cô.

“Tôi muốn mời cô ăn bữa cơm.”

Lão Ngũ ăn cơm xong, ưỡn cái bụng đang phệ dần ra theo ngày, đắc ý đi dạo một vòng trong vườn hoa của khu coi như xuôi cơm, sau đó lại lên nhà trêu con bé nhà mình một tí, vừa trêu vừa lầm bầm trong bụng, không biết Phương Mục có lãng phí hai tờ vé xem phim của mình không. Nghĩ vậy, hắn lại bắt đầu nhấp nhổm, đương nhiên là hắn rất thức thời mà không gọi điện sang bây giờ, vừa hay hồi chiều có người tặng hai giỏ cua to, hắn xách một giỏ bỏ vào cốp sau xe rồi bảo với bà xã một tiếng, lấy danh mang cua cho Phương Mục rồi quang minh chính đại đi thăm dò quân tình.

Không thấy con Hummer cũ đến mức có thể đi bán sắt vụn của Phương Mục ở đầu hẻm, lão Ngũ hớn hở xách cua vào trong sân, trông thấy Phương Thố đang ngồi ăn cơm một mình, biết thừa rồi còn cố hỏi: “Ê Tiểu Thố, ăn cơm hả?”



“Chú Tôn, sao chú lại sang đây thế này?” Phương Thố ngẩng lên, hơi bất ngờ.

Lão Ngũ giả vờ giả vịt, “À, chiều có người tặng cho chú hai giỏ cua to, đang lúc còn sống nhăn thì đem sang đây luôn cho chú cháu con.”

Phương Thố đứng dậy đón lấy giỏ cua, tiện miệng hỏi: “Chú Tôn, chú ăn cơm chưa?”

“Ăn từ lâu rồi.” Hắn vờ vịt nhìn xung quanh, “Sao có mỗi mình con thế này, chú con đâu?”

Phương Thố không hề thắc mắc, “Chú Phương Mục bảo không ăn cơm nhà, cháu còn tưởng chú ấy sang nhà chú chứ?”

Lão Ngũ giơ tay nhìn đồng hồ rồi nở nụ cười bí hiểm, “Hê hê, chú con giờ chắc đang đi xem phim rồi.”

Phương Thố ngây ra, “Xem phim ạ?”

Lão Ngũ lại cười hề hề rồi nói đầy bí hiểm, “Sau này con sẽ biết ngay thôi.”

Phương Thố thót tim, Phương Mục đi xem phim? Có nhìn kiểu gì thì cũng thấy đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi, Phương Mục không phải người biết đến rạp chiếu phim, gã thà mua đĩa lậu mấy đồng chứ quyết không chịu bỏ tiền oan như thế, huống hồ, gã đi xem với ai?

Trước khi chuyện thành, lão Ngũ cũng không muốn nhiều lời, “Được rồi, con ăn cơm đi, chú về đây.”

Phương Thố bẩm sinh đã giỏi giấu suy nghĩ, biết rõ có gì đó khác thường nhưng vẫn không hỏi nhiều, tiễn lão Ngũ ra cổng. Lão Ngũ ngoái lại nhìn cậu thiếu niên trong bóng tối, giọng bỗng cảm xúc hơn, “Tiểu Thố, chú con nuôi con lớn bằng này cũng chẳng dễ dàng gì, con cũng phải nghĩ cho chú một tí.” Lão Ngũ không phải khi không lại đi than thở, hắn nghĩ lỡ mà Phương Mục lấy vợ thật, sợ Phương Thố không chịu, cũng như kiểu bố lấy mẹ kế ấy, cho dù có hiểu chuyện đến mấy thì cũng sẽ có phần chống đối.

Phương Thố không hề nghĩ ngợi gì nhiều, cậu chỉ đáp: “Cháu biết rồi.”

Lão Ngũ gật đầu, “Vậy thì tốt” rồi xoay người ngồi vào ghế lái, ra về.

Phương Thố không phải chẳng hề biết gì như lão Ngũ nghĩ, cậu không hề ngốc, thậm chí còn thông minh đến quá đáng, đặc biệt là khi việc có liên quan đến Phương Mục, cậu gần như có một thứ trực giác nhạy bén như dã thú. Chỉ riêng chuyện Phương Mục đi xem phim đã là bất bình thường rồi, kết hợp với mấy lời lão Ngũ nói trước khi ra về nữa, có đoán thì cũng đúng được tám chín phần, Phương Thố cảm giác tim mình như bị xé banh ra, gió lạnh cắt thốc vào làm cậu lảo đảo.

Rốt cuộc là từ khi nào? Vì sao cậu không hề biết gì? Không không, với cái tính của Phương Mục, nếu gã thực sự có người yêu thì chắc chắn không thể không lộ một chút dấu vết nào như vậy được, vậy thì là chuyện gần đây rồi, gần đây là lúc nào?

Nhưng khi nỗi đau đạt đến đỉnh điểm, một luồng sức mạnh bùng lên trong cơ thể cậu.

Cậu không tin, chưa nhìn thấy tận mắt thì cậu tuyệt đối không tin!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau