Làm Bảo Mẫu Cho Bé Ngốc Ai Ngờ Lại Được Cưới Vào Cửa

Chương 13: Cuồng hoan trước khi chia tay

Trước Sau
Edit: onecolour

Ngày nào hai người cũng đắm chìm trong bể tình dục, dần quên mất thời gian, ngay cả lúc bố mẹ của Hạ Tầm đã trở về từ nước Mỹ cũng không biết.

"Bảo bối, mẹ về rồi đây!" Mẹ Hạ Tầm về nhà nói một tiếng nhưng không thấy có ai đáp lại, bà thấy có chút kỳ lạ. Bố của Hạ Tầm theo sau, vừa đổi giày vừa nói: "Chắc là đang tắm, cũng đã 8 giờ rồi."

"Ừ." Mẹ của Hạ Tầm có phản ứng, lập tức vui vẻ chạy lên gác. Bố của Hạ Tầm thấy cảnh ấy bất đắc dĩ mà nói: "Em vội cái gì, chờ Tiểu Tầm tắm xong em nói với con không phải là được sao."

"Không được, mãi mới có thể tìm ra cách trị bệnh cho Tiểu Tầm sao em không vội cho được. May mà lúc trước có làm visa cho con, chuẩn bị một chút ngày mai chúng ta đi Mỹ luôn." Mẹ Hạ Tầm vui vẻ, vừa lên gác vừa nói: "Có trời mới biết em lo cho con đến nhường nào, anh nói xem, nếu con trai của chúng ta không gặp tai nạn thì bây giờ nó đã trở thành một trong những thành phần ưu tú của xã hội rồi, chúng ta cũng không phải ngày ngày mỏi mệt mà cố gắng kiếm tiền chữa bệnh cho Tiểu Tầm. Không nói nữa, em phải nhanh chóng nói tin tốt này cho con biết."

Bố của Hạ Tầm bắc đắc dĩ mà nhìn bà nhưng trên mặt ông cũng không giấu được ý cười, đối với việc có thể chữa được bệnh cho con trai hiển nhiên ông cũng rất vui vẻ.

Mẹ Hạ Tầm ngựa quen đường cũ đẩy phòng của con trai ra, quả nhiên nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm. Bà liền đi tới, gõ gõ cửa: "Tiểu Tầm, anh Chung, hai người đang tắm sao? Còn tắm lâu không?"

"Ừm... bà Hạ..." Không biết có phải do tiếng nước chảy ở bên trong không mà giọng nói của Chung Sở Nam bị bóp nghẹt, thậm chí còn có phần đè nén.

"Tôi, tôi vừa mới tắm, mới tắm cho Tiểu Tầm... tắm, tắm rửa... có, có lẽ phải đợi một lát... đợi một lát..."

Mẹ Hạ Tầm nghe thấy Chung Sở Nam nói đứt quãng, nghĩ rằng con trai mình lại đang ầm ĩ, đồng tình mà nói: "Vậy ư, không sao đâu, hai người cứ từ từ mà tắm. Tôi chỉ muốn nói cho Tiểu Tầm một tin tốt, ở Mỹ chúng tôi đã tìm được cách chữa bệnh cho con. May mà hồi trước visa của Tiểu Tầm còn chưa hết hạn, ngày mai lập tức sang Mỹ chữa bệnh. Tôi đi trước chuẩn bị hành lý, hai người tắm rửa xong rồi thì anh Chung chuẩn bị đồ đạc cho Tiểu Tầm nhé! Tiểu Tầm, lát nữa nhớ sang phòng của bố mẹ."

Phòng tắm trở nên yên lặng, mẹ Hạ Tầm kỳ quái mà nhìn cánh cửa, nghĩ hai người họ không nghe thấy, đang định lặp lại thì nghe thấy tiếng của Hạ Tầm: "Vâng ạ."

Trời mới biết lúc nghe thấy tiếng nói dưới nhà Chung Sở Nam hoảng sợ đến nhường nào, anh vội vàng mở vòi nước để che dấu tiếng "bạch bạch" nơi hạ thân. Lúc anh nói chuyện với mẹ của Hạ Tầm đã ra lệnh cưỡng chế cậu không được nhúc nhích nhưng tên nhóc đáng ghét này còn làm mạnh hơn, thậm chí còn xoa nắn đầu v* của anh. Khi nghe mẹ Hạ Tầm nói cậu sẽ phải đi Mỹ, cả hai đều ngẩn người.

Chung Sở Nam ngơ ngác nhìn Hạ Tầm, cậu thấy không thoải mái khi nhìn ánh mắt ấy của anh, tự nhiên thấy cực kỳ bực bội, trực tiếp đưa tay bịt kín miệng của anh, hạ thân dùng sức mà đâm mạnh vào hậu huyệt, Chung Sở Nam sướng đến mức đôi mắt nheo lại mà chảy nước, hai tay anh nắm chặt không dám phát ra bất cứ thanh âm nào. Sau khi đâm cú cuối cùng, Hạ Tầm bắn tinh vào hậu huyệt của anh thì mới nhớ ra phải trả lời mẹ, đợi bà ra ngoài cậu mới bỏ bàn tay ở miệng Chung Sở Nam ra. Anh đã nước mắt đầy mặt, không biết khóc vì sướng hay vì chuyện gì khác.

Hạ Tầm nhìn thấy mà hơi khó chịu, chỉ cảm thấy trái tim rất đau, cậu rút tính khí ra, cọ cọ mặt của Chung Sở Nam, liếm nước mắt trên mặt anh, kề trán của mình lên trán anh mà hỏi: "Sao anh lại khóc?"

"...Anh... khóc sao?" Chung Sở Nam nâng bàn tay bủn rủn của mình lên xoa mặt, quả nhiên sờ thấy một mảng ướt đẫm, anh cuống quýt quay đầu đi, hấp tấp nói: "Anh... chỉ là anh... quá sướng thôi..."

Hạ Tầm do dự nhìn Chung Sở Nam nhưng vẫn lựa chọn tin anh. Cậu ôm anh trong chốc lát, Chung Sở Nam đẩy đẩy cậu, nói: "Tắm nhanh đi, mẹ em tìm em có việc đó, anh còn phải đi chuẩn bị đồ đạc cho em."

"Vâng." Hạ Tầm gật đầu, ngoan ngoãn để anh tắm rửa cho cậu, tắm một hồi liền nhịn không được mà sờ ngực của Chung Sở Nam, cậu nắm lấy hai đầu v* mà xoa nắn, đổ sữa tắm lên bầu ngực của anh mà đánh lên một lớp bọt.

Lúc trước nhất định Chung Sở Nam sẽ đánh tay Hạ Tầm hoặc trừng mắt để cậu đừng làm loạn nữa, nhưng hôm nay anh vẫn luôn mặc kệ để Hạ Tầm đùa nghịch bộ ngực của mình, không nói một lời nào mà tắm cho cậu, dù cho hai tay của cậu khảy khảy đầu v* thì anh cũng không lên tiếng.

"Anh ơi, anh không vui sao?" Hạ Tầm nghiêng đầu hỏi.

"Sao lại không vui, Tiểu Tầm sắp được chữa khỏi bệnh khiến anh rất vui." Chung Sở Nam miễn cưỡng nở nụ cười, lúc này đầu óc của Hạ Tầm vẫn chưa tốt lắm, thấy anh cười cũng nghĩ là không có chuyện gì, ngoan ngoãn mà gật đầu.

Chung Sở Nam nói: "Tiểu Tầm, lát nữa nhất định không được nói cho bố mẹ em biết anh có bộ ngực bự và miệng nhỏ bên dưới, cũng không được nói ngày nào chúng ta cũng làm tình và uống sữa, em biết chưa? Chuyện gì liên quan đến anh em cứ lắc đầu là được."

Hạ Tầm khó hiểu: "Tại sao ạ?"

"Hiện tại chưa hiểu nhưng sau này em sẽ hiểu thôi." Chung Sở Nam xoa xoa đầu của Hạ Tầm, cười khổ: "Nếu em nói ra bố mẹ em sẽ lập tức đuổi anh ra khỏi cửa, thậm chí còn kêu chú cảnh sát đến bắt anh đó."

"Hả?" Hạ Tầm mở to mắt, vội vàng lắc đầu, che miệng nói: "Không muốn anh bị bắt đi đâu! Anh mà bị bắt thì sẽ không còn sữa và nước trong miệng nhỏ nữa! Em muốn anh cơ, em sẽ không nói đâu!"

"Tên nhóc đáng ghét, ngày nào cũng muốn chịch anh, đồ không có lương tâm." Chung Sở Nam chọc chọc đầu của cậu.

Cuối cùng hai người cũng tắm xong, bình thường Chung Sở Nam không mặc quần áo nên không mang quần áo vào, Hạ Tầm cũng vậy nên hai người chỉ có thể đi ra một cách đầy lén lút. Trước tiên Chung Sở Nam khóa cửa phòng rồi mới mặc quần áo cho Hạ Tầm. Anh lấy ra chiếc nịt ngực đã lâu không mặc, lúc này mới phát hiện ngực anh to ra thật, lúc trước còn miễn cưỡng mà gài lại được, còn bây giờ thì Chung Sở Nam có cảm giác mình sắp bị nghẹn đến chết.

Nhìn bộ ngực như sắp nổ tung kia, Hạ Tầm trừng mắt, nhịn không được mà nâng tay xoa nắn. Ngực của Chung Sở Nam vốn đang rất đau, bị Hạ Tầm sờ một lát liền căng lên, anh tức giận đập tay của Hạ Tầm một cái: "Đi đi, lát nữa rồi lại về đây."

"Vâng." Hạ Tầm gật đầu, đột nhiên hôn "bẹp" một cái lên mặt anh, không đợi Chung Sở Nam kịp phản ứng đã vui vẻ mở cửa chạy ra ngoài.

Chung Sở Nam ôm mặt, anh cảm giác trên mặt hơi nóng, nhịn không được mà lẩm bẩm: "Tên nhóc đáng ghét này..."



Đợi mặt hết đỏ, Chung Sở Nam mặc quần áo chỉnh tề rồi thu thập hành lý cho Hạ Tầm. Thực ra anh đã sớm biết Hạ Tầm sẽ phải đi trị bệnh, Chung Sở Nam chỉ không ngờ ngày ấy lại đến nhanh đến vậy, giống như chỉ ở bên nhau một tháng họ đã phải tách ra.

Không biết sau khi Hạ Tầm được chữa khỏi liệu cậu có còn nhớ rõ một tháng này hay chăng, dù nhớ thì... cậu sẽ có thái độ ra sao? Sẽ chán ghét anh vì dụ dỗ một bé ngốc như cậu rồi nói cho bố mẹ cậu biết, sẽ nảy sinh tình cảm với anh hay là đưa cho anh một số tiền lớn để anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa?

Chung Sở Nam hoàn toàn không ôm hy vọng đối với chuyện Hạ Tầm sẽ có tình cảm với mình, thời gian họ ở bên nhau quá ngắn, hơn nữa dường như lúc nào cũng chỉ có làm tình. Làm tình có thể cọ ra tình cảm, đúng với Chung Sở Nam nhưng anh không biết nó có đúng với Hạ Tầm hay chăng.

"Haiz..." Chung Sở Nam thở dài, không nghĩ tới chuyện đó nữa, chú tâm thu dọn quần áo cho Hạ Tầm. Chờ đến khi dọn gần xong, Hạ Tầm về phòng, cậu cúi đầu, nhìn hơi uể oải.

"Có chuyện gì sao?" Chung Sở Nam giang tay ôm cậu vào trong lòng, Hạ Tầm tủi thân ghé vào ngực anh, bĩu môi nói: "Mẹ muốn em đi Mỹ, nơi đó xa lắm, em muốn đưa anh đi cùng nhưng mẹ em nói xin visa mất đến một tháng, hẳn là anh không có, mà em thì lại chờ không được."

Nói xong cậu lại ngẩng đầu nhìn anh: "Anh ơi, anh có visa không?"

Chung Sở Nam ngạc nhiên, không ngờ Hạ Tầm lại muốn đưa anh đi cùng, trong lòng anh nóng lên, nỗi mất mát cũng vơi đi một chút. Anh sẽ không tự nhiên mà đi xin visa cho nên không có, nhìn thấy bộ dáng buồn bã của cậu khiến cho Chung Sở Nam cảm thấy mình có chút đáng giá. Chung Sở Nam hôn trán của Hạ Tầm, nói: "Ngoan nào, em hãy ra nước ngoài chữa bệnh thật tốt. Chờ em chữa bệnh xong về nhà thì chúng ta lại được ở bên nhau rồi."

Hạ Tầm nhìn anh đầy nghi ngờ: "Thật ư?"

Còn phải tùy vào việc khỏi bệnh thì em định làm gì nữa, Chung Sở Nam nghĩ thầm. Anh nói: "Thật."

Hai người cứ ôm nhau như vậy, không mang theo chút tình dục nào. Đột nhiên cửa bị gõ, Chung Sở Nam hoảng sợ mà phục hồi tinh thần, anh đẩy Hạ Tầm ra theo bản năng. Hạ Tầm bất mãn mà nhìn anh, Chung Sở Nam đã vội vàng đi ra mở cửa.

Thấy người mở cửa là Chung Sở Nam, mẹ của Hạ Tầm cũng không bất ngờ, nở nụ cười đi vào phòng, bà thuận miệng nói: "Hình như anh Chung béo ra đúng không?"

Chung Sở Nam căng thẳng, suýt chút nữa thì nâng tay che bộ ngực của mình lại. Anh xấu hổ mà cười nói: "Ha ha, bà cho nhiều tiền quá nên tôi phải làm món nào bổ dưỡng một chút."

Mẹ của Hạ Tầm cũng nở nụ cười, hai người khách sáo vài câu rồi mới đi vào chủ đề chính, bà hỏi: "Anh Chung có visa không?"

Chung Sở Nam lắc đầu: "Tôi không có."

Mẹ Hạ Tầm liếc mắt nhìn cậu một cái, chỉ thấy miệng Hạ Tầm trề ra, dáng vẻ không vui chút nào. Bà chỉ nghĩ cậu không vui là do không thể đưa Chung Sở Nam ra nước ngoài cùng, cũng không nghĩ nhiều mà thở dài nói: "Chắc Tiểu Tầm đã nói cho anh biết rồi, nó muốn đưa anh ra nước ngoài. Nhưng anh cũng biết công việc của vợ chồng chúng tôi rất bận rộn, mãi mới có hy vọng chữa khỏi bệnh cho Tiểu Tầm. Thời gian ra nước ngoài chữa bệnh cho Tiểu Tầm này là thời gian được nghỉ phép sau khi đi công tác nên chúng tôi chỉ có thể làm thật nhanh chóng. 10 giờ sáng mai đã bay rồi, làm visa cho anh cũng không kịp."

Chung Sở Nam biết mẹ Hạ Tầm cố ý nói cho mình biết ở trước mặt cậu, anh vội nói: "Tôi hiểu, hơn nữa tôi đi cũng không có ích gì. Chắc Tiểu Tầm sẽ nhập viện mà trong đó đã có hộ lý chuyên nghiệp rồi, chẳng tới lượt tôi."

Mẹ Hạ Tầm thấy Chung Sở Nam hiểu lý lẽ như vậy liền vừa lòng mà gật đầu. bà lấy điện thoại ra, chuyển tiền cho anh: "Lần này chúng tôi đi cũng phải mất ít nhất nửa năm để xem có thể chữa được bệnh cho Tiểu Tầm hay không, nửa năm này cứ để anh đợi thì không tốt, hơn nữa anh còn đang vội kiếm tiền. Tạm thời anh cứ kiếm một công việc nào đó để làm, anh cầm số tiền này trước. Nếu anh nguyện ý thì nửa năm sau nếu Tiểu Tầm không trị được bệnh thì hãy đến đây tiếp tục công việc, không đồng ý cũng không sao, anh cứ làm tốt công việc lúc đó của mình là được."

Nhìn số tiền cao gấp ba tiền lương ban đầu kia, Chung Sở Nam vui không nổi, nhưng anh vẫn cố nở nụ cười, nói: "Vâng, nếu lúc đó bà cần thì cứ gọi cho tôi."

"Được." Mẹ Hạ Tầm gật đầu, dường như lại nghĩ đến chuyện gì đó: "Anh chuẩn bị đồ cho Hạ Tầm xong rồi đúng không? Vậy anh cũng dọn đồ của mình đi, ngày mai chúng tôi sẽ đi trước, anh dọn xong rồi đi cũng được. Trước khi đi thì dọn nhà hộ tôi, nhớ ngắt cầu dao điện và khóa kỹ cửa sổ nhé."

Chung Sở Nam gật đầu: "Vâng."

Hai người lại khách sáo vài câu, mẹ Hạ Tầm nói "Ngủ sớm nhé" rồi đi ra ngoài, cửa được bà đóng lại "cạch" một cái. Chung Sở Nam vẫn còn đắm chìm trong chuyện "nửa năm không gặp" mà chưa kịp khôi phục tinh thần, Hạ Tầm đã giận dữ mà bước đến ngậm lấy môi anh.

Nói là hôn nhưng dáng vẻ của Hạ Tầm chẳng khác nào gặm cắn. Cậu dễ dàng mở cánh môi mềm mại kia, len lỏi đầu lưỡi nóng bỏng vào mà liếm láp, lúc thì mút hàm trên, lúc thì cắn môi dưới, mỗi lần chiếc lưỡi của cậu lướt qua hàm trên là Chung Sở Nam lại bắt đầu run rẩy. Cùng lúc ấy, Hạ Tầm mạnh mẽ lột quần của anh xuống, ba ngón tay nhanh chóng xâm nhập vào bên trong hoa huy*t Chung Sở Nam, đôi lúc còn quấy phá bên trong làm nơi ấy vang lên tiếng nước khiến người ta mặt đỏ tim đập. Sau đó tốc độ của cậu càng lúc làm nhanh, bắt chước tần suất làm tình mà thọc vào rút ra.

"Ưm... ưm..." Chung Sở Nam cau mày, vốn đang có chút tái nhợt liền bị cậu làm đến đỏ bừng mặt, hai mắt anh bắt đầu nhiễm hơi nước. Anh ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn thô bạo của Hạ Tầm, eo chân anh nhũn ra, có chút choáng váng nhưng vẫn cố gắng dùng lý trí còn sót lại để khóa cửa.

"Ưm... ưm... Tiểu, Tiểu Tầm... ha..." Mặt Chung Sở Nam ửng hồng, anh than nhẹ, đẩy đẩy cậu, cầu xin mà nói: "Đừng, đừng ở đây được không? Chúng, chúng ta..." Anh vốn định nói phòng tắm nhưng lại thay đổi, Chung Sở Nam nói: "Vào phòng bảo mẫu được không? Chúng ta làm trong phòng bảo mẫu."

Hạ Tầm vẫn xịu mặt mà nhìn anh, ba ngón tay cậu tùy ý mà đâm chọc trong hoa huy*t của Chung Sở Nam. Anh cắn chặt môi dưới, chỉ sợ sẽ bật ra tiếng rên rỉ, vì khẩn trương mà anh bị Hạ Tầm làm đến cao trào. Lúc ấy cậu mới lùi bước, rút ngón tay ướt đẫm của mình ra, sầm mặt mà đi vào phòng bảo mẫu. hoa huy*t của Chung Sở Nam vẫn đang run rẩy, eo chân anh nhũn ra, nhắm mắt đi theo cậu.

Chờ đến khi hai người vào phòng, Hạ Tầm còn chưa kịp làm gì thì Chung Sở Nam đã đẩy cậu xuống chiếc giường nhỏ mà hôn lên môi cậu. Hạ Tầm có chút bất ngờ nhưng cũng lập tức phản ứng lại mà hôn trả, thậm chí cậu còn vén áo của Chung Sở Nam lên, nhanh chóng tháo chiếc nịt ngực chật chội, bộ ngực bự của anh lập tức nhảy ra như những chú thỏ trắng. Hạ Tầm nắm nó trong tay mà dùng sức xoa bóp, vắt ra một đống sữa, không chỉ chảy đầy tay cậu mà còn chảy ra quần của hai người.

Cho đến khi hai người buông nhau ra thở hổn hển thì Hạ Tầm đầy bất mãn mà chất vấn anh: "Anh đã nói sẽ luôn bên cạnh em mà, sao lại phải đi rồi?"

"...Anh không có." Chung Sở Nam nói đầy gian nan, anh căng da đầu mà nói dối: "Không phải đâu, Tiểu Tầm hiểu lầm rồi, anh không đi mà là do nhà em không có ai, anh cũng không thể tiếp tục làm bảo mẫu cho em được nên anh muốn ra ngoài kiếm tiền, Tiểu Tầm hiểu chưa? Anh phải kiếm tiền để nuôi sống bản thân, không thể cứ ở nhà em được, chờ em về anh sẽ quay lại mà."



Rốt cuộc thì Hạ Tầm vẫn chỉ có trí thông minh của một đứa bé, cực kỳ dễ lừa. Cậu suy nghĩ cẩn thận, đầy hoài nghi mà hỏi: "Thật ư?"

"Thật, anh lừa em làm gì?" Chung Sở Nam ngồi lên đùi mà hôn mí mắt của cậu: "Anh thích Tiểu Tầm nhất, sao anh có thể gạt em được."

Hạ Tầm nghĩ nghĩ, cậu gật đầu nói: "Khi em về thì phải lập tức được nhìn thấy anh!"

Chung Sở Nam cười nói: "Đương nhiên." Chỉ cần em muốn gặp anh là được.

"Anh ơi chúng ta chịch đi." Hai mắt của Hạ Tầm sáng lấp lánh, rồi cậu lại bĩu môi: "Lần này đi lâu thật là lâu, nửa năm tới em sẽ không được gặp anh! Không được ăn ngực của anh, không được chịch miệng nhỏ của anh, không được, em muốn chịch anh, muốn chịch đến thật sướng!"

Chung Sở Nam không từ chối, anh cũng đang có ý định này. Khả năng Hạ Tầm được chữa khỏi cực kỳ cao, đến lúc đó không biết hai người còn có thể gặp nhau được hay không, không bằng cứ làm tình thật sướng, coi như là món quà chia tay.

Được anh đồng ý, Hạ Tầm lập tức cởi quần áo của Chung Sở Nam, anh cũng mặc kệ động tác của cậu. Chờ đến khi hai người cởi sạch, Hạ Tầm đang định cắm tính khí thô to màu đỏ tím vào hoa huy*t của Chung Sở Nam thì bị anh ngăn lại.

"Để anh, em nằm xuống đi." Chung Sở Nam nói.

Hạ Tầm không biết anh muốn làm gì nhưng nhiều lần làm tình nói cho cậu biết nghe anh thì sẽ không sao hết, thế là cậu ngoan ngoãn nằm xuống giường. Hạ Tầm thấy Chung Sở Nam xoay người ngồi lên người cậu, tách cánh hoa màu đỏ đầy quyến rũ của mình để lộ lỗ nhỏ lấp lánh ánh nước, dưới ánh nhìn chằm chằm của cậu nhắm lấy cây gậy thô to kia mà chậm rãi ngồi xuống.

Rốt cuộc thì hoa huy*t của anh vẫn quá chặt còn tính khí của Hạ Tầm lại quá to. Anh đã quen với sự thô bạo của cậu nhưng lần chậm rãi ngồi xuống này lại có chút khó khăn. Chờ đến khi anh vất vả ngồi xuống thì đôi mắt anh đã nhiễm một tầng sương, đuôi mắt phiếm hồng càng thêm mê người. Chung Sở Nam nỗ lực quên đi cơn đau, sau đó anh hít một hơi thật sâu, tay chống cơ bụng của Hạ Tầm mà bắt đầu vặn vẹo vòng eo mềm mại.

"A a... ha... ưm... a a..."

Chung Sở Nam ngửa đầu thở dốc, tự mình động thì rất mệt, đặc biệt là tư thế này, hơn nữa bình thường anh vẫn luôn nằm ở thế bị động. Thân thể của anh cực kỳ mẫn cảm, chỉ trong chốc lát eo của Chung Sở Nam liền mềm nhũn, tốc độ cũng giảm xuống nhưng anh vẫn không chịu ngừng, một chữ mệt cũng không nói, dường như muốn động cho đến khi nào Hạ Tầm bắn ra thì thôi.

Anh thử đổi động tác để bản thân đỡ mệt, Chung Sở Nam giang hai chân thành hình chữ M, cây gậy kia không hiểu sao lại trượt ra ngoài, lập tức liền cọ cọ hoa đế của anh. Chung Sở Nam chỉ cảm thấy một cơn khoái cảm quen thuộc truyền từ xương cho đến đỉnh đầu. Chân anh trụ không vững mà trượt một cái, mông anh ngồi xuống người của Hạ Tầm, hoa huy*t chỉ vừa mới ngậm quy đầu liền nuốt hết vào trong. Trong nháy mắt, cây gậy kia liền đâm vào chỗ sâu nhất, mạnh mẽ khai phá tử cung của Chung Sở Nam. Anh hét chói tai, dương v*t trực tiếp bắn ra một luồng tinh dịch, chảy toàn bộ xuống cơ bụng rắn chắc của Hạ Tầm.

Lúc nãy Hạ Tầm vẫn còn có chút tức giận, không bày tỏ một chút cảm xúc nào nhưng từ trước đến giờ cậu chưa từng thấy dáng vẻ đầy mê người như thế này của Chung Sở Nam, đang định đứng dậy thì đã bị anh ngăn lại.

"A a... ha... để, để anh... em... em đừng cử động..."

Chung Sở Nam nói nhẹ, Hạ Tầm lập tức ngoan ngoãn nằm yên. Chung Sở Nam hít vào một hơi, tay chống đùi cậu, bắt đầu dùng hoa huy*t để vuốt ve tính khí của Hạ Tầm.

Dưới góc độ của Hạ Tầm, bộ ngực bự của Chung Sở Nam đang không ngừng đong đưa, sữa chảy ra cực kỳ lãng phí, miệng nhỏ phía dưới thì bị cậu cắm đến căng chặt, còn dính một chút nước, thậm chí d*m thủy còn chảy xuống theo từng động tác đâm vào rút ra. Tính khí nho nhỏ của Chung Sở Nam chỉ có thể run lên bần bật, quy đầu phun nước, thoạt nhìn cực kỳ dâm đãng. Nhưng Hạ Tầm chỉ thấy Chung Sở Nam rất đẹp, trong cảm nhận của cậu thì không ai có thể đẹp hơn anh.

Chung Sở Nam lại lên cao trào, Hạ Tầm không thể nằm được nữa liền lập tức ngồi dậy. Cậu không cho Chung Sở Nam tỉnh lại sau cơn cao trào mà đem anh áp xuống dưới thân, nắm lấy đôi chân dài trắng nõn của anh bắt đầu một trận đâm chọc.

"A a... chậm, chậm một chút a a a... không, không được ha... anh... a a... ha... Hạ Tầm a a..."

Hạ Tầm duỗi tay, bắt lấy bàn tay đang nắm chặt ga giường của Chung Sở Nam, cậu cũng không biết tại sao, chỉ không nhịn được mà muốn đan mười ngón tay với anh. Hạ thân cậu vẫn điên cuồng mà đâm vào, bên trên lại cực kỳ dịu dàng, cậu cúi đầu hôn đôi môi của Chung Sở Nam, ngực cậu cọ cọ bộ ngực bự mềm mại.

"A a... ha... Hạ Tầm... Hạ Tầm..." Ánh mắt Chung Sở Nam mê ly, hai chân anh kẹp chặt lấy eo của Hạ Tầm. Anh có cảm giác hoa huy*t của mình đã bị làm đến tê rần, cả người lại sướng đến không ngừng run rẩy nhưng anh vẫn cố gắng mở mắt, ôm chặt lấy Hạ Tầm, sát bên tai cậu vừa dâm đãng lại vừa trịnh trọng nói: "Hạ Tầm, Hạ Tầm a a... Hạ Tầm, anh, anh ha... anh.. ưm... thích em... anh, anh thích em... ha... ha..."

Anh sợ nếu bây giờ không nói thì sẽ không còn cơ hội nữa.

Hạ Tầm không trả lời, không biết cậu nghe có hiểu hay không. Cậu chỉ tăng tốc độ, nhanh chóng đâm Chung Sở Nam khiến cho tiếng rên nào của anh cũng đứt quãng, chẳng thể nói nên lời, vừa mở miệng thì đó chính là tiếng rên rỉ đầy dâm đãng.

Hạ Tầm đâm vào rút ra mấy chục lần rồi cùng bắn ra với Chung Sở Nam, cậu bắn toàn bộ tinh dịch vào sâu bên trong tử cung của anh. Sau đó lại đâm vào thêm vài cái, cúi đầu hung hăng cắn đầu v* uống sữa của anh, hạ thân lại càng mạnh bạo đâm sâu vào trong.

Hai người như đang ở trong một thế giới nhỏ mà phóng đãng làm tình, dường như muốn làm thật nhiều để bù đắp cho nửa năm sau. Mãi cho đến khi mặt trời ló dạng, trận tình ái đầy điên cuồng này mới dừng lại.

Tuy rằng Chung Sở Nam có cảm giác mình sắp rời ra thành từng mảnh nhỏ nhưng anh vẫn còn một chút lý trí. Anh chống cơ thể mỏi mệt đi tắm rửa thật sạch sẽ, thay ga giường và quần áo, dùng máy hút sữa thô bạo hút toàn bộ chỗ sữa còn lại ra, thậm chí chảy ra một chút máu anh cũng không để ý. Chung Sở Nam đóng gói toàn bộ cho vào tủ lạnh, nhắc Hạ Tầm khi đi nhớ cầm theo, cứ nói đó là sữa anh mua.

Cho đến khi làm xong mọi chuyện, Chung Sở Nam đề phòng mà mặc nịt ngực, định tách Hạ Tầm ra để ngủ nhưng cậu cứ đòi quấn lấy anh, thậm chí còn cởi nịt ngực nói mình phải ngậm đầu v* của anh thì mới có thể ngủ được. Anh xem đi xem lại chắc chắn cửa đã khóa, mẹ của Hạ Tầm không thể vào thì mới bán tín bán nghi mà cho cậu ngậm đầu v*, vì an toàn mà vẫn đắp chăn lên.

Anh đã rất mệt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hạ Tầm nhìn khuôn mặt ngủ say của Chung Sở Nam, hốc mắt cậu hồng hồng, cậu nhìn anh thật lâu, trộm chạy ra lấy điện thoại của mình, chụp mặt của Chung Sở Nam, chụp ngực, chụp hoa huy*t, chụp toàn bộ cơ thể anh rồi nghiêm túc khóa chúng vào một album bí mật. Lúc này cậu mới nằm trở về, Hạ Tầm nhìn Chung Sở Nam, nghiêm túc mà dịu dàng hôn trán anh, lẩm bẩm: "Em thích anh lắm, cực kỳ, cực kỳ thích."

Sau đó cậu ngậm lấy đầu v* của Chung Sở Nam mà chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau