Chương 61: Nguy hiểm (2)
Ngủ chừng hai mươi phút thì Phó Vân Hiến tỉnh. Y còn phải ra sân bay.
Ôm eo y, gối lên lồng ngực y, Hứa Tô ngủ rất say, gương mặt như tháng năm tĩnh lặng. Sợ hãi bị bất cứ mũi chích số 4 nào đâm vào người khiến hắn lo lắng đề phòng, ngủ cũng không yên, ngủ ở đâu cũng không thoải mái bằng ngủ trên người Phó Vân Hiến. Phó Vân Hiến cụp mắt nhìn hắn một hồi, sau đó nhẹ nhàng đẩy Hứa Tô xuống khỏi người mình. Vào phòng tắm gột rửa qua loa, sau đó mặc quần áo định đi.
Khoác comple lên người, Phó Vân Hiến cúi đầu nhìn cái áo ba lỗ bị xé nát trên sàn nhà, y lại cởi áo vest xuống phủ lên cơ thể lõa lồ của Hứa Tô. Đại luật sư Phó trên thì quen biết quan lớn đại gia, dưới thì móc nối với lưu manh côn đồ, nhiều năm qua lăn lộn giang hồ, từ lâu lòng đã đóng băng, rất ít khi lộ ra sự chân thành tình tự như vậy, chỉ riêng có ánh mắt khi nhìn Hứa Tô là không giống như khi đối đãi người khác. Y cúi đầu nhìn Hứa Tô ngủ một lát, lại cúi xuống hôn, thương yêu tha thiết hôn lên trán hắn. Hứa Tô như có tri giác giữa cơn mộng mị, mơ hồ vươn tay ôm lấy cổ Phó Vân Hiến, không cho y đi.
“Chờ chú đến đón em.” Bàn tay to lớn của Phó Vân Hiến xoa lên tóc Hứa Tô, “Đón em về nhà.”
Hứa Tô an tâm buông lỏng tay, xoay người lộ nửa cái mông ngủ tiếp.
Trước khi Phó Vân Hiến rời đi thì hỏi tình huống về kẻ có sáu ngón tay với Mã Bỉnh Nguyên, biết rằng người đã mất tăm mất tích, bên cảnh sát cũng không truy nã, như thể đã biến mất vào không khí. Phó Vân Hiến đoán được vụ án Mã Bỉnh Tuyền đúng là có chim mồi, nhưng không thể chắc chắn điểm này nhất định có thể ngừng lệnh tử hình, vậy nên y dặn dò Mã Bỉnh Nguyên, vẫn tiếp tục chuẩn bị kẻ chết thay để lập công giả.
Mã Bỉnh Nguyên cho tay sai tiễn Phó Vân Hiến ra sân bay. Hai người ngồi trên xe đều là tay chân của Mã Bỉnh Nguyên, một tên lái xe, một tên ngồi ghế phó lái, kẻ ngồi ghế phó lái chính là răng vàng đã từng thủ dâm với Hứa Tô.
Răng vàng quay đầu tiếp thuốc cho Phó Vân Hiến, mặt vàng như màu đất, đầu dựng thẳng, gã sợ Hứa Tô tố cáo. Cái thời vào rừng làm cướp, huênh hoang khắp núi đã qua lâu rồi, thời buổi bây giờ xã hội đen cũng phải lăn chung với bạch đạo, nhiều quan hệ thì đường cũng nhiều hơn, huống hồ đối phương còn là đại luật sư tiếng tăm lẫy lừng Phó Vân Hiến. Răng vàng dáo dác dè chừng, vừa dâng thuốc vừa tìm chủ đề nói chuyện, cuối cùng ngay khi Phó Vân Hiến đưa tay nhận thuốc thì tranh thủ mở miệng, gã nói: “Ngại quá, Phó gia, đây chỉ là hiểu lầm thôi, chúng tôi mời Tiểu… Hứa gia tới ngồi một chút, hoàn toàn không dám gây khó dễ, chăm sóc chu đáo lắm…”
Phó Vân Hiến gặp Răng vàng khá nhiều lần, biết gã là một tên tay sai dưới trướng Mã Bỉnh Nguyên, còn là loại có quyền lên tiếng, vì vậy y hỏi qua loa tình huống trong nhà gã, biết cha đối phương vẫn đang làm công ở tỉnh khác, mẹ thì làm nông, trong nhà còn hai đứa em trai, thằng hai chạy xe đường dài bị đâm gãy chân, thằng ba thì giỏi giang hơn, đang chuẩn bị thi đại học, mấy năm nay cũng đều do gã gửi tiền.
Phó Vân Hiến nhét thuốc vào miệng, lấy bật lửa châm, trong lúc hút thuốc thì hào phóng nói: “Các người ghi nhớ dãy số này.”
Phó Vân Hiến cho hai tên trên xe số điện thoại của Văn Quân, bảo bọn họ liên hệ với cô ta, nói là muốn tỏ lòng thành, cảm ơn mấy ngày nay bọn họ đã chăm sóc Hứa Tô.
Tên ngồi ghế lái đang tập trung lái xe, không thể lấy máy ra lưu số, Răng vàng thì có thể, lôi cái điện thoại cục gạch ra lưu số lại.
Trước khi làm điều này, Mã Bỉnh Nguyên đã dặn dò cấp dưới của mình rằng không cần phải lo lắng quá nhiều về Phó Vân Hiến, làm cái nghề như chúng ta, nếu không bị bắt thì không sao, bị bắt thì ắt sẽ bị bắn chết, có mời luật sư hay không cũng thế cả. Vậy nên người ngồi trên ghế lái không quan tâm mấy lời Phó Vân Hiến nói, sau khi đưa Phó Vân Hiến tới sân bay thì quên tiệt chuyện này. Nhưng Răng vàng thì khác, trên đường về lấy cớ muốn đi tiểu, xuống xe xong lập tức gọi điện thoại cho Văn Quân.
Suy cho cùng Văn Quân cũng theo Phó Vân Hiến đủ lâu, rèn luyện được bản lĩnh của mình, xử sự rất khéo léo, đối đãi quan to hay kẻ lắm tiền thì không nhún nhường quỳ gối, đối đãi với lưu manh cũng không kiêu ngạo, trước đó cô ta đã được Phó Vân Hiến dặn, không nói hai lời mà chuyển cho Răng vàng mười ngàn nhân dân tệ, kêu là cảm ơn đã chăm sóc, đợi đón được người thì còn hậu tạ thêm.
Giọng Văn Quân không nhỏ, nói khó nghe thì là quàng quạc như vịt đực, thuộc dạng trời phú cho gương mặt điên đảo chúng sinh, sẽ không bất công với người khác mà dệt thêm hoa lên gấm cho cô ta. Nhưng cô ta cố gắng bóp giọng khi nói chuyện, cũng có ý tứ khác. Âm thanh kia quyến rũ mê hoặc, Răng vàng nghe mà nhũn hết cả người, màng nhĩ cũng bị hòa tan, thầm nói, chậc chậc, thư ký của Phó Vân Hiến đúng là khác hẳn.
Đi suốt một đường không nghỉ, nhưng vẫn bị muộn. Hứa Lâm chờ ở cổng tòa án, thấy Phó Vân Hiến xuất hiện thì lập tức đưa comple tới, còn đặc biệt quan tâm chạy ra đằng sau y, muốn mặc vào cho Phó Vân Hiến.
Phó Vân Hiến đi trước cậu ta một bước, tự mặc áo vest vào.
Hứa Lâm hỏi y: “Thuận lợi chứ?”
Phó Vân Hiến liếc mắt nhìn Hứa Lâm, chỉnh lại cổ áo và cổ tay áo: “Thuận lợi.”
Đã muộn hơn hai mươi phút, cũng may chủ tọa phiên tòa là người quen, hồi xưa cùng chơi gái chơi trai, anh em cũng thân như thủ túc, mà vụ án Tưởng Chấn Hưng còn hai phiên xét hỏi cuối cùng, bên công tố đã người ngã ngựa đổ, không còn sức chiến đấu, cũng chẳng gây khó dễ nữa. Ngược lại Hà Tổ Bình thì đùng đùng tức giận, từ lúc Phó Vân Hiến xuất hiện, ông vẫn cứ lom lom nhìn đứa đệ tử tệ hại của mình.
Phó Vân Hiến coi như không thấy, ngồi xuống ghế luật sư bào chữa, chuẩn bị bắt đầu phiên tòa.
Trải qua mười ngày xét hỏi liên tục, đến ngày thứ mười một, phiên tòa xét xử vụ án Tưởng Chấn Hưng đã bước vào giai đoạn bên bào chữa đưa bằng chứng chứng minh và tranh luận cùng tòa án, sau khi Phó Vân Hiến cùng đoàn luật sư của mình lật đổ bằng chứng kết án quan trọng nhất là “Báo cáo kiểm toán”, bên công tố đã gần như không cứu vãn được nữa, việc sửa lại án xem như ván đã đóng thuyền.
Khi tòa thẩm vấn, Phó Vân Hiến và Hà Tổ Bình hợp tác ăn ý, đối đầu cam go với bên công tố, nhưng ngay khi phiên tòa kết thúc, Hà Tổ Bình tỏ vẻ đồng ý với kết quả thẩm vấn của tòa, nhưng lại vẫn ôm bức xúc với việc Phó Vân Hiến tới muộn. Thấy hai vị luật sư của cùng một bị cáo lại một lần nữa không giao lưu sau khi kết thúc phiên tòa, Phó Vân Hiến cũng phớt lờ đồng nghiệp và giới truyền thông đeo bám, ngược lại còn quay sang nói với Hà Tổ Bình: “Lão Hà, tối nay hai người chúng ta đi làm một ly.”
Hà Tổ Bình hơi sững sờ, ngay đến trợ lý của ông cũng trợn mắt, tỏ vẻ không tin cũng không hiểu nổi. Trong giới này mọi người đều biết hai thầy trò kèn cựa mâu thuẫn đã lâu, Phó Vân Hiến bảo thủ thành tính, Hà Tổ Bình lại cương quyết đối đầu, hai người này ở với nhau không chỉ là Sao Hỏa đụng Địa Cầu, nhưng vậy mà Phó Vân Hiến lại chủ động mở miệng, điều này thật sự là tín hiệu đột phá chao đảo đất trời.
Hà Tổ Bình ôm tức giận trong lòng, dù sắc mặt tệ nhưng cuối cùng cũng nể mặt đối phương mà trả lời trước đám luật sư: “Ngày mai là ngày xét xử cuối cùng, phải dốc hết sức đánh nốt trận này, vẫn nên về nghỉ sớm đi.”
Chuyện y đã quyết thì không ai cản được, Phó Vân Hiến quay đầu bước đi: “Tôi đã bảo Tiểu Hứa đặt xong chỗ rồi, một ly thôi, không lo trễ nải việc công đâu.”
Hà Tổ Bình vẫn không muốn, càng lớn tuổi thì càng thụt lùi, bắt đầu nói không còn khách sáo: “Tôi không thể nhận lời mời của cậu.”
Phó Vân Hiến cũng chẳng quay đầu lại, thái độ rất cương quyết: “Vậy ông mời.”
Hai thầy trò không chọn nơi nào quá xa hoa đắt đỏ, gần khách sạn bọn họ ở cũng không có, vậy là chọn một quán cơm nhỏ tầm tầm, phong cách cũ kỹ thậm chí là sơ sài, mùi dầu mỡ bay xa, bán đến tận rạng sáng. Phó Vân Hiến không e dè Hà Tổ Bình, gọi điện thoại cho phó cục trưởng cục công an thành phố G ngay trước mặt ông, nói là tạm dừng chuyện lập công giả đã, bảo bên đó phái người điều tra, có phải trong đại đội cảnh sát phòng chống ma túy có một người tay sáu ngón hay không, kẻ đó là chim mồi.
Đối phương tỏ ý nếu chứng minh được có chim mồi trong vụ án thì án tử hình của Mã Bỉnh Tuyền có thể được hoãn lại, nhưng vụ án này quá lớn, lại là buôn lậu thuốc phiện dùng súng, dù có chim mồi thì cũng chưa chắc giảm được hình phạt, kéo thêm bao ngày biết bấy nhiêu, cuối cùng vẫn khó tránh được tội chết.
Có vẻ như Phó Vân Hiến cũng dự tính được chuyện này, y nói có thể ngăn cản thi hành án tử hình trước là được, sau đó tôi sẽ bố trí sau.
Hà Tổ Bình suýt nữa thì trở mặt bỏ đi. Ông ghét nhất là loại luật sư dùng những thủ đoạn vùng xám để đùa bỡn pháp luật, hơn nữa còn là người do đích thân ông dạy dỗ.
Cô gái bưng thức ăn lên mắt thì tinh tay lại nhanh, lập tức cản Hà Tổ Bình lại, gọi ông là “ông luật sư ơi”, còn nói ông luật sư đừng nóng giận, có chuyện gì ngồi xuống từ từ rồi nói.
“Mắt tinh đấy, có thể nhìn được người ngồi đây là luật sư.” Phó Vân Hiến cúp máy, thấy vẻ mặt sa sầm của Hà Tổ Bình thì nhếch môi, y hướng ánh mắt về phía Hà Tổ Bình, hỏi cô, “Sao lại biết được?”
“Vụ án Tưởng Chấn Hưng mà, cả nước đều biết, hai ngày nay không luật sư thì cũng là phóng viên tới đây, vác máy ảnh máy quay thì là phóng viên, mặc comple thì là luật sư,” Cô bé dừng một lát, “tôi đã gặp nhiều rồi, toàn là luật sư nổi tiếng.”
Phó Vân Hiến hiếm khi hứng thú nói chuyện, y hỏi cô: “Cô đã gặp ai rồi?”
Mở cửa hàng kinh doanh, thực ra chính là nói chuyện với khách hàng, nói nhiều thì thành khách quen. Cô bé cũng không biết luật sư này là ai, nghe được mấy cái tên, quay đi quay lại cũng quên hết, cô nghĩ một lúc, đành phải thừa nhận: “Nghe người khác bảo là nổi tiếng lắm, nhưng tôi không nhớ được, tôi chỉ biết mỗi Phó Vân Hiến.”
Hà Tổ Bình luôn nghiêm mặt nãy giờ bỗng mở miệng: “Cháu thấy cậu ta giống ai?”
Cô bé nheo mắt, tỉ mỉ đánh giá Phó Vân Hiến một phen, bỗng đỏ mặt nói: “Chú ấy không giống luật sư, giống thủ lĩnh phản động trong phim hơn.”
Phó Vân Hiến cười to.
Đây chính là một cô gái dốt đặc cán mai bị Hồng Kông lừa dối, trong xã hội thật lấy đâu ra Châu Nhuận Phát cao lớn anh tuấn, chỉ có Mã Bỉnh Nguyên đầu trâu mặt ngựa thôi. Phó Vân Hiến nở nụ cười, không nói câu gì, lại đi tìm thuốc. Mấy ngày nay y lên cơn nghiện nặng, gần như thuốc không rời tay, bao thuốc trong túi quần đã hết. Y rút một trăm tệ đưa cho cô bé, nhờ cô đi mua thuốc cho mình.
Cô bé nhìn ra được đối phương không hút thuốc lá giá rẻ, lắc đầu tỏ vẻ, ở đây không có thuốc Trung Hoa* và thuốc lá ngoại, chỉ có Mẫu Đơn và Tháp Sơn thôi.
Phó Vân Hiến nói: “Vậy lấy Tháp Sơn, còn thừa không cần trả lại.”
Đồ ăn chưa lên đủ, thuốc lá và rượu đã đến trước, Phó Vân Hiến đưa tay cầm chai Tiểu Pháo lên, vặn mở nắp rồi chủ động rót một chén cho Hà Tổ Bình. Phó Vân Hiến vừa rót rượu vừa nói: “Ông từng đề xuất xóa bỏ việc cải tạo thông qua lao động. Nói về việc tách biệt giam giữ và điều tra, những cái này tôi đều hiểu, đúng là nó giúp bảo vệ quyền con người và thúc đẩy xây dựng nền tư pháp của đất nước, nhưng gần đây ông dành hết tâm sức để thay đổi tiêu chí nhận dạng súng của Trung Quốc, vậy giá trị của việc này là gì?”
Hà Tổ Bình hỏi lại Phó Vân Hiến: “Cậu nói về giá trị, hàng năm đều có người bị kết án vì súng hàng nhái, giống như Cao Hoa, vừa bắt đầu đã bị kết án chung thân. Sửa chữa một tiêu chuẩn, là chuyện nhỏ với quốc gia, nhưng với một gia đình thì là chuyện to bằng trời, chẳng nhẽ có thể lật lại vụ án của những người này không có giá trị?”
“Bỏ gốc lấy ngọn.” Phó Vân Hiến phản đối, “Có bao nhiêu người chơi súng hàng nhái? Ông có từng đó sức để đối chọi với cái luật không liên quan đến lợi ích của đại đa số người dân, chẳng thà đi làm mấy chuyện có ích thật sự cho dân.”
Hà Tổ Bình lắc đầu nói: “Trước kia tiêu chí nhận dạng súng là 16J/cm2, tự nhiên đổi sang 1.8J, trước thì bắt một đám, sau lại Hát đỏ đánh đen*, bắt thêm một đám nữa, vì tiêu chuẩn này mà phải bắt tới tận cả chục ngàn người, so với dân số 1,4 tỷ dân thì đúng là chẳng đáng bao nhiêu, nhưng lợi ích của số ít không phải lợi ích hay sao? Cái nghề luật sư tranh tụng án hình sự này của chúng ta, chẳng phải luôn đấu tranh với quyền lực công vì quyền lợi của thiểu số hay sao?”
Một bài từ viết rất hay, dưới ánh trời chiều, chén chú chén anh. Hai thầy trò nào giống như ngày mai còn phải đánh một trận ác liệt nữa, chỉ thảnh thơi uống rượu. Đang trò chuyện thì có mấy người từ đằng xa đi tới, một trong số đó vẫy tay với Phó Vân Hiến, gọi y, đại luật sư Phó.
Người này cũng là một luật sư có tiếng trong ngành, giờ tới thành phố W giải quyết vụ án của bản thân, cũng thuận đường đến tòa án dự thính vụ án của Tưởng Chấn Hưng. Hắn ở sau lưng thì không phục Phó Vân Hiến lắm, nhưng giáp mặt thì cũng không dám ngo ngoe, vừa thấy Phó Vân Hiến thì thân thiện chào hỏi, lôi kéo làm quen, sau đó lại tự quyết định kéo một cái ghế nhựa muốn ngồi chung bàn với y.
Phó Vân Hiến còn chẳng thèm nhìn lên: “Đổi bàn khác đi.”
Luật sư kia ngây ngẩn một lát, không ngờ Phó Vân Hiến lại không thèm nể mặt như vậy, mặt mày xám tro bỏ đi.
Chờ mấy người bọn họ đi rồi, Phó Vân Hiến lại rót đầy ly rượu mà Hà Tổ Bình đã uống cạn giúp ông, hờ hững nói: “Bộ Công an đang sửa đổi ‘Luật Xử lý Vi phạm Hành chính của Bộ Công an’, chuẩn bị cho súng hàng nhái vào phạm trù xử phạt quản lý an ninh, đại biểu trong hai kỳ họp Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc cũng đề xuất tăng tiêu chuẩn nhận dạng súng, ông sứt đầu mẻ trán mấy năm nay, cuối cùng cũng có chút kết quả. Chẳng qua là thường đi bên mép sông, có một số việc lùi được thì bước từng bước mà lùi, đừng để bản thân sa vào.”
Lời này nếu do Phó Vân Hiến trước kia nói thì còn có chút sức thuyết phục, nhưng sau lần bắt tay hợp tác vụ án Tưởng Chấn Hưng này, thái độ bào chữa của Phó Vân Hiến không hề chuyên nghiệp, xem như Hà Tổ Bình đã thật sự được chứng kiến, nhìn từ bất cứ góc độ nào thì y còn giống phái đối chọi hơn ông.
“Tôi thật sự không ngờ cậu lại nhúng tay vào cái vụ án đục ngầu này.” Hà Tổ Bình không biết hồi đi học Phó Vân Hiến từng được Tưởng Chấn Hưng tài trợ, chỉ nói, “Tài sản của Tưởng Chấn Hưng đã bị đóng băng, đến tận giờ tôi cũng mới chỉ lấy được có một ngàn đồng tiền chi phí đi lại, Quân Hán các người đưa ra đoàn luật sư tận mười người, đừng bảo cậu làm vụ này miễn phí chứ?”
Phó Vân Hiến châm thuốc, ném cả bật lửa và bao thuốc cho Hà Tổ Bình, ngửa người ra sau rất thoải mái, y khẽ cười: “Bất động sản đang xây dựng của Chấn Tinh trị giá hàng chục tỷ, một khi vụ án hình sự kết thúc, dân sự chỉnh đốn lại, cả làng cùng sống, đương nhiên tôi không bao giờ làm vụ nào mà không đem về lợi ích.”
Hà Tổ Bình không thể chấp nhận tên cặn bã này, cũng lấy một điếu thuốc châm lên, ngậm vào miệng: “Thuốc nội ngon, thuốc ngoại hăng lắm.”
Phó Vân Hiến gật đầu: “Cũng học cách hút thuốc từ hồi ở chỗ ông.”
Hà Tổ Bình vẫn lắc đầu, cảm khái: “Tôi nghĩ mãi mà không hiểu, dù có lợi ích thì cũng quá phiền phức, không giống vụ án mà Phó Vân Hiến tôi vẫn luôn nghe tả mấy năm nay sẽ nhận.”
Lời này không sai, với địa vị và khả năng của đại luật sư Phó hiện tại, cần gì phải mạo hiểm đứt lưỡi để kề dao liếm chút mật ngọt kia?
Tại sao nhận vụ án này, bản thân Phó Vân Hiến cũng không nghĩ kỹ, nếu vì bồi hoàn ân tình, bảy trăm ngàn của y đã thừa rồi, nếu tin Tưởng Tuyền và Hứa Tô thật sự có gì đó với nhau, tất cả đều là vì muốn đánh một canh bạc với y, có vẻ cũng vẫn khiên cưỡng.
“Nghĩ mãi mà không hiểu thì đừng nghĩ nữa,” Phó Vân Hiến cười cười, lại mở thêm một chai rượu nữa, “mấy khi được hồ đồ đâu.”
Khi bóng chiều tà đã bị nuốt hết, chẳng mấy chốc màn đêm đã dệt khắp trời, hiện tại chủ động mở miệng mời Hà Tổ Bình, vốn ban đầu cũng chỉ là muốn đối phương chăm sóc Hứa Tô một chút, nhưng hai thầy trò uống rượu, lại đốt thuốc, dần dần cũng tán gẫu nhiều hơn.
Hà Tổ Bình chuyển chủ đề qua Hứa Tô trước, ông nói: “Tôi nhìn người rất chuẩn, cậu có sát khí, Hứa Tô có linh khí, sát khí có thể giúp Phó Vân Hiến cậu trở thành ‘Luật sư tranh tụng án hình sự số 1’, mà linh khí thì hiếm lại đáng quý hơn, vậy nên tôi phải kéo cậu ấy vào cửa nhà mình, một hạt giống tốt như vậy, không nên để cậu phá hủy.”
Hà Tổ Bình nói là trên tòa, Phó Vân Hiến thì nghĩ là trên giường.
“Đã làm mất rồi.” Phó Vân Hiến rít một hơi thuốc, ngậm khói trong miệng một lát mới chậm rãi nhả ra. Trong làn sương khói lượn lờ, bản chất y lộ ra toàn bộ, nở một nụ cười rất vô lại, “Phá hủy hay không phá hủy thì không biết, nhưng làm thì muốn làm cả đời.”
Mấy năm nay hai thầy trò không qua lại, Hà Tổ Bình chỉ có thể nghe được tin từ Phó Vân Hiến phần lớn qua người trong ngành hoặc truyền thông, truyền thông thì vẫn luôn phóng đại thêu dệt, đồng ngành thì lại càng hận y hơn, sợ y cũng nhiều, vậy nên những gì truyền tới tai ông về cơ bản đều là tin tiêu cực. Nhưng ông lại gần như không biết gì về đời sống cá nhân của Phó Vân Hiến, bản thân lại là lão già cổ hủ, tự nhiên nghe phải mấy câu đại nghịch bất đạo này thì tay run lên, suýt nữa bẻ gãy cả điếu thuốc.
Bình tĩnh lại, cẩn thận ngẫm nghĩ, lại nghĩ tới hồi người này còn ở dưới trướng mình, Phó Vân Hiến và Hà Thanh Uyển, dường như có chút manh mối.
Hà Tổ Bình thở dài, nói: “Bọn họ rất giống nhau.”
Phó Vân Hiến khẽ nhíu mày: “Hả?”
Hà Tổ Bình nói: “Tiểu Hứa và Thanh Uyển, rất giống nhau.”
Hà Tổ Bình nói đến đệ tử của mình phần lớn toàn gọi bằng họ, Tiểu Trương, Tiểu Hứa, Tiểu Phó, chỉ riêng Hà Thanh Uyển thì ông luôn gọi tên.
Ông tiếc nuối cho Hà Thanh Uyển chết trẻ, lại càng tiếc cho Phó Vân Hiến đã từng bước chìm sâu.
Vẫn còn nhớ năm ấy, vào tháng chạp mùa đông, ba thầy trò cùng lên phương Bắc xử lý một vụ án cực kỳ khủng, đánh cho bên công tố không thể cãi nổi, cũng ngồi trong một cái quán kín đáo, uống một bữa rượu thỏa thuê, chém gió khoe khoang, cả hai cậu thanh niên đều rất tốt, lúc mời rượu luôn mở miệng gọi một tiếng “thầy”.
Giờ Phó Vân Hiến gọi ông là “lão Hà”.
Hà Tổ Bình bên kia nhớ về ngày xưa, Phó Vân Hiến bên này lại nhíu chặt mày, lâm vào im lặng hồi lâu. Có rất nhiều hồi ức đã qua, chính y cũng quên mất.
Có một khoảng thời gian rất dài, y không nghe được cái tên tên Hà Thanh Uyển, không phải vì thích hay không thích, y chỉ cảm thấy không đáng.
Một lát sau, Phó Vân Hiến mới chậm rãi mở miệng: “Không giống… Hứa Tô chính là Hứa Tô, Hứa Tô là độc nhất vô nhị.”
“Cũng chỉ có cậu ấy bao che cậu nhất.” Hà Tổ Bình nói, “Đừng nhìn đại luật sư Phó cậu giờ bao người vây quanh, hô mưa gọi gió, nhưng giậu đổ thì bìm leo, nếu một ngày nào đó cậu thua, có lẽ bên cạnh cậu sẽ không còn lại ai, ngoại trừ Tiểu Hứa.”
Người bên ngoài thì chỉ người thích xen vào việc người khác mà nhiều khi dù không biết đầu sự thật là gì, luôn nhận định sớm muộn gì y cũng vào tù, Phó Vân Hiến khinh thường nhếch môi, hút một hơi thuốc: “Ông còn chưa ngã, sao tôi ngã được.”
Hà Tổ Bình nói: “Tôi ngã? Tôi đối chọi bao năm như vậy, gần như đắc tội với tất cả tai to mặt lớn trong giới tư pháp rồi, nhưng bên trên muốn chỉnh tôi, lại chỉnh kiểu gì? Hà Tổ Bình tôi trước giờ xử lý vụ án chưa từng phạm pháp, vượt qua ranh giới, bản thân và gia đình đều trong sạch, nhân phẩm sáng như gương, ngần ấy năm trời bọn họ ngoại trừ việc soi mói trong mấy buổi họp kiểm điểm hàng năm thì làm gì còn cách khác nữa.”
Nhìn như thật sự đồng ý với lời đối phương nói, Phó Vân Hiến mỉm cười cúi đầu, gạt tàn vào trong cốc trà thủy tinh lớn: “Ừ, nước quá trong, người quá kỹ*.” Dừng một chút, y lại cầm chén lên, mời rượu đối phương, “Cạn thêm chén nữa đi.”
*Câu đầy đủ là “Nước quá trong thì không có cá, người xét nét quá thì không ai gần”, đây là câu thành ngữ được bắt nguồn từ “Hán thư – Đông Phương Sóc truyện”. Ý nói rằng nước mà sạch quá thì cá không thể nào sinh tồn được, người mà yêu cầu người khác nghiêm khắc quá thì cũng không ai có thể làm bạn. Ví như so đo tính toán với khuyết điểm hoặc sai phạm của người khác quá thì cũng không thể nào giữ người tài bên mình được.
Hà Tổ Bình lắc đầu, ho hai tiếng: “Sức khỏe yếu rồi, không thể uống nữa.”
Phó Vân Hiến tự uống nửa chén, lại hút một hơi thuốc: “Lão không chơi nổi nữa đâu, về hưu sớm đi.”
Hà Tổ Bình giống hệt Lão Ngoan Đồng*, không chịu được khiêu khích, uống một ngụm cạn luôn hơn nửa chén rượu trắng còn lại, sau đó thở hắt một hơi: “Bên trên không chỉnh được Hà Tổ Bình tôi, nhưng nếu họ muốn chỉnh Phó Vân Hiến cậu thì dễ lắm, chỉ mỗi việc cậu dây dưa nhập nhằng với thế giới ngầm ngần ấy năm thì đã thừa nhược điểm rồi. Tôi biết chuyện Thanh Uyển đã giáng một đòn lên cậu, tranh tụng án hình sự là một con đường rất khó đi, cậu cảm thấy làm người tốt trong cái ngành này không được đền đáp, vậy thì dứt khoát làm người ác luôn. Nhưng cậu thử quay đầu nhìn lại con đường mình đã đi xem, nhìn lại một thân thương tích vì lật lại bản án của Hứa Văn Quân xem, cậu không thấy có lỗi với chính mình năm ấy sao?”
*Chu Bá Thông là một nhân vật có thật sống vào cuối thời Bắc Tống, có ảnh hưởng trong việc sáng lập Toàn Chân giáo. Tuy nhiên, từ sau năm 1957, nhiều người biết ông như là một nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung với ngoại hiệu Lão Ngoan Đồng, tính cách như tên hiệu, tuy già nhưng vẫn trẻ con nông nổi.
“Lần trước có chạm mặt Ngu Trọng Dạ,” Phó Vân Hiến không trả lời thẳng câu hỏi của Hà Tổ Bình, dừng một lát lại bổ sung, “giám đốc trước của đài Minh Châu, chắc ông cũng gặp rồi.”
“Ồ, giám đốc Ngu.” Hà Tổ Bình là người thuộc dạng uốn cong thành thẳng, trời sinh có tính thù quan lại thù kẻ giàu, nhưng ấn tượng về Ngu Trọng Dạ thì lại khá tốt, cho rằng người nọ khí chất không tầm thường, giống như thần tiên.
“Anh ta nói về chương trình mới của đài Minh Châu, hỏi tôi là anh hùng và liệt sĩ thì chọn bên nào. Tôi nói với anh ta rằng, tôi không phải cả hai.” Điếu thuốc đã đến độ tàn, Phó Vân Hiến dụi đầu thuốc trong tay, lại mở nắp một chai rượu mới, cười nói, “Tôi là phản diện trong kinh kịch cơ.”
Phó Vân Hiến có rượu trợ hứng, không coi ai ra gì mà hát hai câu, Tào Tháo trong vở “Quần Anh Hội”. Ngoại hình y anh tuấn, giọng nói lại trầm dày, khiến cho cô bé vừa rồi ngây ra như phỗng, sững sờ nhìn chằm chằm y, hai mắt mở to không chớp, mặt thì đỏ bừng.
Nhưng vở hí này không có kết cục tốt đẹp.
Nói tới đây, Hà Tổ Bình lại thật sự lo cho Phó Vân Hiến, ông tận tình khuyên bảo: “Mấy năm nay, tôi đều xem hết những lời chửi bới nhiếc móc cậu trên mạng, cậu bào chữa cho ai, thân thiết với ai, lẽ ra không có gì sai cả. Sau khi Thanh Uyển gặp chuyện, tôi cũng nghĩ lại, cũng hối hận, tôi đã không mong những đứa trẻ học luật đi chiến đấu như những người lính, mình tôi đấu tranh là đủ rồi. Tôi cũng không trông mong cậu sẽ trở về làm Tiểu Phó tràn trề chính nghĩa và nhiệt huyết năm xưa, nhưng nếu trong mắt một luật sư chỉ có ham muốn và danh lợi, như vậy là lệch đường, cũng rất nguy hiểm.”
“Hứa Tô là người của tôi, ông chú ý một chút, đừng để em ấy có bất cứ thứ ‘cặn’ nào.”
Phó Vân Hiến thảy tiền thanh toán, đứng dậy rời đi, y đã đồng ý cho Hứa Tô làm loạn một lần cuối cùng, nhưng không nhắc đến việc có thể chấp nhận Hà Tổ Bình khua tay múa chân với mình.
Luật sư nổi tiếng ngồi ở xa kia thấy Phó Vân Hiến rời đi, đã quên tiệt chuyện mất mặt khi nãy, lại vội vàng chào hỏi: “Luật sư Phó đi à? Hay là qua bên này ngồi cùng chúng tôi?”
Phó Vân Hiến “Ừ” một tiếng không kiên nhẫn, chọn một con đường yên tĩnh để đi. Xe Hứa Lâm ở ngay gần đó, cậu ta vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi, nhưng không ngờ buổi tụ họp của hai thầy trò sau nhiều năm xa cách lại kết thúc nhanh như thế.
Hứa Lâm xuống xe mở cửa cho Phó Vân Hiến, cậu ta ngẩng đầu nhìn trời, nói mai chắc sẽ mưa.
Đúng là vậy, ánh trăng trắng như tuyết bị những tàn mây đen đúa vắt qua, tựa như một ngọn đèn đã tắt.
Ôm eo y, gối lên lồng ngực y, Hứa Tô ngủ rất say, gương mặt như tháng năm tĩnh lặng. Sợ hãi bị bất cứ mũi chích số 4 nào đâm vào người khiến hắn lo lắng đề phòng, ngủ cũng không yên, ngủ ở đâu cũng không thoải mái bằng ngủ trên người Phó Vân Hiến. Phó Vân Hiến cụp mắt nhìn hắn một hồi, sau đó nhẹ nhàng đẩy Hứa Tô xuống khỏi người mình. Vào phòng tắm gột rửa qua loa, sau đó mặc quần áo định đi.
Khoác comple lên người, Phó Vân Hiến cúi đầu nhìn cái áo ba lỗ bị xé nát trên sàn nhà, y lại cởi áo vest xuống phủ lên cơ thể lõa lồ của Hứa Tô. Đại luật sư Phó trên thì quen biết quan lớn đại gia, dưới thì móc nối với lưu manh côn đồ, nhiều năm qua lăn lộn giang hồ, từ lâu lòng đã đóng băng, rất ít khi lộ ra sự chân thành tình tự như vậy, chỉ riêng có ánh mắt khi nhìn Hứa Tô là không giống như khi đối đãi người khác. Y cúi đầu nhìn Hứa Tô ngủ một lát, lại cúi xuống hôn, thương yêu tha thiết hôn lên trán hắn. Hứa Tô như có tri giác giữa cơn mộng mị, mơ hồ vươn tay ôm lấy cổ Phó Vân Hiến, không cho y đi.
“Chờ chú đến đón em.” Bàn tay to lớn của Phó Vân Hiến xoa lên tóc Hứa Tô, “Đón em về nhà.”
Hứa Tô an tâm buông lỏng tay, xoay người lộ nửa cái mông ngủ tiếp.
Trước khi Phó Vân Hiến rời đi thì hỏi tình huống về kẻ có sáu ngón tay với Mã Bỉnh Nguyên, biết rằng người đã mất tăm mất tích, bên cảnh sát cũng không truy nã, như thể đã biến mất vào không khí. Phó Vân Hiến đoán được vụ án Mã Bỉnh Tuyền đúng là có chim mồi, nhưng không thể chắc chắn điểm này nhất định có thể ngừng lệnh tử hình, vậy nên y dặn dò Mã Bỉnh Nguyên, vẫn tiếp tục chuẩn bị kẻ chết thay để lập công giả.
Mã Bỉnh Nguyên cho tay sai tiễn Phó Vân Hiến ra sân bay. Hai người ngồi trên xe đều là tay chân của Mã Bỉnh Nguyên, một tên lái xe, một tên ngồi ghế phó lái, kẻ ngồi ghế phó lái chính là răng vàng đã từng thủ dâm với Hứa Tô.
Răng vàng quay đầu tiếp thuốc cho Phó Vân Hiến, mặt vàng như màu đất, đầu dựng thẳng, gã sợ Hứa Tô tố cáo. Cái thời vào rừng làm cướp, huênh hoang khắp núi đã qua lâu rồi, thời buổi bây giờ xã hội đen cũng phải lăn chung với bạch đạo, nhiều quan hệ thì đường cũng nhiều hơn, huống hồ đối phương còn là đại luật sư tiếng tăm lẫy lừng Phó Vân Hiến. Răng vàng dáo dác dè chừng, vừa dâng thuốc vừa tìm chủ đề nói chuyện, cuối cùng ngay khi Phó Vân Hiến đưa tay nhận thuốc thì tranh thủ mở miệng, gã nói: “Ngại quá, Phó gia, đây chỉ là hiểu lầm thôi, chúng tôi mời Tiểu… Hứa gia tới ngồi một chút, hoàn toàn không dám gây khó dễ, chăm sóc chu đáo lắm…”
Phó Vân Hiến gặp Răng vàng khá nhiều lần, biết gã là một tên tay sai dưới trướng Mã Bỉnh Nguyên, còn là loại có quyền lên tiếng, vì vậy y hỏi qua loa tình huống trong nhà gã, biết cha đối phương vẫn đang làm công ở tỉnh khác, mẹ thì làm nông, trong nhà còn hai đứa em trai, thằng hai chạy xe đường dài bị đâm gãy chân, thằng ba thì giỏi giang hơn, đang chuẩn bị thi đại học, mấy năm nay cũng đều do gã gửi tiền.
Phó Vân Hiến nhét thuốc vào miệng, lấy bật lửa châm, trong lúc hút thuốc thì hào phóng nói: “Các người ghi nhớ dãy số này.”
Phó Vân Hiến cho hai tên trên xe số điện thoại của Văn Quân, bảo bọn họ liên hệ với cô ta, nói là muốn tỏ lòng thành, cảm ơn mấy ngày nay bọn họ đã chăm sóc Hứa Tô.
Tên ngồi ghế lái đang tập trung lái xe, không thể lấy máy ra lưu số, Răng vàng thì có thể, lôi cái điện thoại cục gạch ra lưu số lại.
Trước khi làm điều này, Mã Bỉnh Nguyên đã dặn dò cấp dưới của mình rằng không cần phải lo lắng quá nhiều về Phó Vân Hiến, làm cái nghề như chúng ta, nếu không bị bắt thì không sao, bị bắt thì ắt sẽ bị bắn chết, có mời luật sư hay không cũng thế cả. Vậy nên người ngồi trên ghế lái không quan tâm mấy lời Phó Vân Hiến nói, sau khi đưa Phó Vân Hiến tới sân bay thì quên tiệt chuyện này. Nhưng Răng vàng thì khác, trên đường về lấy cớ muốn đi tiểu, xuống xe xong lập tức gọi điện thoại cho Văn Quân.
Suy cho cùng Văn Quân cũng theo Phó Vân Hiến đủ lâu, rèn luyện được bản lĩnh của mình, xử sự rất khéo léo, đối đãi quan to hay kẻ lắm tiền thì không nhún nhường quỳ gối, đối đãi với lưu manh cũng không kiêu ngạo, trước đó cô ta đã được Phó Vân Hiến dặn, không nói hai lời mà chuyển cho Răng vàng mười ngàn nhân dân tệ, kêu là cảm ơn đã chăm sóc, đợi đón được người thì còn hậu tạ thêm.
Giọng Văn Quân không nhỏ, nói khó nghe thì là quàng quạc như vịt đực, thuộc dạng trời phú cho gương mặt điên đảo chúng sinh, sẽ không bất công với người khác mà dệt thêm hoa lên gấm cho cô ta. Nhưng cô ta cố gắng bóp giọng khi nói chuyện, cũng có ý tứ khác. Âm thanh kia quyến rũ mê hoặc, Răng vàng nghe mà nhũn hết cả người, màng nhĩ cũng bị hòa tan, thầm nói, chậc chậc, thư ký của Phó Vân Hiến đúng là khác hẳn.
Đi suốt một đường không nghỉ, nhưng vẫn bị muộn. Hứa Lâm chờ ở cổng tòa án, thấy Phó Vân Hiến xuất hiện thì lập tức đưa comple tới, còn đặc biệt quan tâm chạy ra đằng sau y, muốn mặc vào cho Phó Vân Hiến.
Phó Vân Hiến đi trước cậu ta một bước, tự mặc áo vest vào.
Hứa Lâm hỏi y: “Thuận lợi chứ?”
Phó Vân Hiến liếc mắt nhìn Hứa Lâm, chỉnh lại cổ áo và cổ tay áo: “Thuận lợi.”
Đã muộn hơn hai mươi phút, cũng may chủ tọa phiên tòa là người quen, hồi xưa cùng chơi gái chơi trai, anh em cũng thân như thủ túc, mà vụ án Tưởng Chấn Hưng còn hai phiên xét hỏi cuối cùng, bên công tố đã người ngã ngựa đổ, không còn sức chiến đấu, cũng chẳng gây khó dễ nữa. Ngược lại Hà Tổ Bình thì đùng đùng tức giận, từ lúc Phó Vân Hiến xuất hiện, ông vẫn cứ lom lom nhìn đứa đệ tử tệ hại của mình.
Phó Vân Hiến coi như không thấy, ngồi xuống ghế luật sư bào chữa, chuẩn bị bắt đầu phiên tòa.
Trải qua mười ngày xét hỏi liên tục, đến ngày thứ mười một, phiên tòa xét xử vụ án Tưởng Chấn Hưng đã bước vào giai đoạn bên bào chữa đưa bằng chứng chứng minh và tranh luận cùng tòa án, sau khi Phó Vân Hiến cùng đoàn luật sư của mình lật đổ bằng chứng kết án quan trọng nhất là “Báo cáo kiểm toán”, bên công tố đã gần như không cứu vãn được nữa, việc sửa lại án xem như ván đã đóng thuyền.
Khi tòa thẩm vấn, Phó Vân Hiến và Hà Tổ Bình hợp tác ăn ý, đối đầu cam go với bên công tố, nhưng ngay khi phiên tòa kết thúc, Hà Tổ Bình tỏ vẻ đồng ý với kết quả thẩm vấn của tòa, nhưng lại vẫn ôm bức xúc với việc Phó Vân Hiến tới muộn. Thấy hai vị luật sư của cùng một bị cáo lại một lần nữa không giao lưu sau khi kết thúc phiên tòa, Phó Vân Hiến cũng phớt lờ đồng nghiệp và giới truyền thông đeo bám, ngược lại còn quay sang nói với Hà Tổ Bình: “Lão Hà, tối nay hai người chúng ta đi làm một ly.”
Hà Tổ Bình hơi sững sờ, ngay đến trợ lý của ông cũng trợn mắt, tỏ vẻ không tin cũng không hiểu nổi. Trong giới này mọi người đều biết hai thầy trò kèn cựa mâu thuẫn đã lâu, Phó Vân Hiến bảo thủ thành tính, Hà Tổ Bình lại cương quyết đối đầu, hai người này ở với nhau không chỉ là Sao Hỏa đụng Địa Cầu, nhưng vậy mà Phó Vân Hiến lại chủ động mở miệng, điều này thật sự là tín hiệu đột phá chao đảo đất trời.
Hà Tổ Bình ôm tức giận trong lòng, dù sắc mặt tệ nhưng cuối cùng cũng nể mặt đối phương mà trả lời trước đám luật sư: “Ngày mai là ngày xét xử cuối cùng, phải dốc hết sức đánh nốt trận này, vẫn nên về nghỉ sớm đi.”
Chuyện y đã quyết thì không ai cản được, Phó Vân Hiến quay đầu bước đi: “Tôi đã bảo Tiểu Hứa đặt xong chỗ rồi, một ly thôi, không lo trễ nải việc công đâu.”
Hà Tổ Bình vẫn không muốn, càng lớn tuổi thì càng thụt lùi, bắt đầu nói không còn khách sáo: “Tôi không thể nhận lời mời của cậu.”
Phó Vân Hiến cũng chẳng quay đầu lại, thái độ rất cương quyết: “Vậy ông mời.”
Hai thầy trò không chọn nơi nào quá xa hoa đắt đỏ, gần khách sạn bọn họ ở cũng không có, vậy là chọn một quán cơm nhỏ tầm tầm, phong cách cũ kỹ thậm chí là sơ sài, mùi dầu mỡ bay xa, bán đến tận rạng sáng. Phó Vân Hiến không e dè Hà Tổ Bình, gọi điện thoại cho phó cục trưởng cục công an thành phố G ngay trước mặt ông, nói là tạm dừng chuyện lập công giả đã, bảo bên đó phái người điều tra, có phải trong đại đội cảnh sát phòng chống ma túy có một người tay sáu ngón hay không, kẻ đó là chim mồi.
Đối phương tỏ ý nếu chứng minh được có chim mồi trong vụ án thì án tử hình của Mã Bỉnh Tuyền có thể được hoãn lại, nhưng vụ án này quá lớn, lại là buôn lậu thuốc phiện dùng súng, dù có chim mồi thì cũng chưa chắc giảm được hình phạt, kéo thêm bao ngày biết bấy nhiêu, cuối cùng vẫn khó tránh được tội chết.
Có vẻ như Phó Vân Hiến cũng dự tính được chuyện này, y nói có thể ngăn cản thi hành án tử hình trước là được, sau đó tôi sẽ bố trí sau.
Hà Tổ Bình suýt nữa thì trở mặt bỏ đi. Ông ghét nhất là loại luật sư dùng những thủ đoạn vùng xám để đùa bỡn pháp luật, hơn nữa còn là người do đích thân ông dạy dỗ.
Cô gái bưng thức ăn lên mắt thì tinh tay lại nhanh, lập tức cản Hà Tổ Bình lại, gọi ông là “ông luật sư ơi”, còn nói ông luật sư đừng nóng giận, có chuyện gì ngồi xuống từ từ rồi nói.
“Mắt tinh đấy, có thể nhìn được người ngồi đây là luật sư.” Phó Vân Hiến cúp máy, thấy vẻ mặt sa sầm của Hà Tổ Bình thì nhếch môi, y hướng ánh mắt về phía Hà Tổ Bình, hỏi cô, “Sao lại biết được?”
“Vụ án Tưởng Chấn Hưng mà, cả nước đều biết, hai ngày nay không luật sư thì cũng là phóng viên tới đây, vác máy ảnh máy quay thì là phóng viên, mặc comple thì là luật sư,” Cô bé dừng một lát, “tôi đã gặp nhiều rồi, toàn là luật sư nổi tiếng.”
Phó Vân Hiến hiếm khi hứng thú nói chuyện, y hỏi cô: “Cô đã gặp ai rồi?”
Mở cửa hàng kinh doanh, thực ra chính là nói chuyện với khách hàng, nói nhiều thì thành khách quen. Cô bé cũng không biết luật sư này là ai, nghe được mấy cái tên, quay đi quay lại cũng quên hết, cô nghĩ một lúc, đành phải thừa nhận: “Nghe người khác bảo là nổi tiếng lắm, nhưng tôi không nhớ được, tôi chỉ biết mỗi Phó Vân Hiến.”
Hà Tổ Bình luôn nghiêm mặt nãy giờ bỗng mở miệng: “Cháu thấy cậu ta giống ai?”
Cô bé nheo mắt, tỉ mỉ đánh giá Phó Vân Hiến một phen, bỗng đỏ mặt nói: “Chú ấy không giống luật sư, giống thủ lĩnh phản động trong phim hơn.”
Phó Vân Hiến cười to.
Đây chính là một cô gái dốt đặc cán mai bị Hồng Kông lừa dối, trong xã hội thật lấy đâu ra Châu Nhuận Phát cao lớn anh tuấn, chỉ có Mã Bỉnh Nguyên đầu trâu mặt ngựa thôi. Phó Vân Hiến nở nụ cười, không nói câu gì, lại đi tìm thuốc. Mấy ngày nay y lên cơn nghiện nặng, gần như thuốc không rời tay, bao thuốc trong túi quần đã hết. Y rút một trăm tệ đưa cho cô bé, nhờ cô đi mua thuốc cho mình.
Cô bé nhìn ra được đối phương không hút thuốc lá giá rẻ, lắc đầu tỏ vẻ, ở đây không có thuốc Trung Hoa* và thuốc lá ngoại, chỉ có Mẫu Đơn và Tháp Sơn thôi.
Phó Vân Hiến nói: “Vậy lấy Tháp Sơn, còn thừa không cần trả lại.”
Đồ ăn chưa lên đủ, thuốc lá và rượu đã đến trước, Phó Vân Hiến đưa tay cầm chai Tiểu Pháo lên, vặn mở nắp rồi chủ động rót một chén cho Hà Tổ Bình. Phó Vân Hiến vừa rót rượu vừa nói: “Ông từng đề xuất xóa bỏ việc cải tạo thông qua lao động. Nói về việc tách biệt giam giữ và điều tra, những cái này tôi đều hiểu, đúng là nó giúp bảo vệ quyền con người và thúc đẩy xây dựng nền tư pháp của đất nước, nhưng gần đây ông dành hết tâm sức để thay đổi tiêu chí nhận dạng súng của Trung Quốc, vậy giá trị của việc này là gì?”
Hà Tổ Bình hỏi lại Phó Vân Hiến: “Cậu nói về giá trị, hàng năm đều có người bị kết án vì súng hàng nhái, giống như Cao Hoa, vừa bắt đầu đã bị kết án chung thân. Sửa chữa một tiêu chuẩn, là chuyện nhỏ với quốc gia, nhưng với một gia đình thì là chuyện to bằng trời, chẳng nhẽ có thể lật lại vụ án của những người này không có giá trị?”
“Bỏ gốc lấy ngọn.” Phó Vân Hiến phản đối, “Có bao nhiêu người chơi súng hàng nhái? Ông có từng đó sức để đối chọi với cái luật không liên quan đến lợi ích của đại đa số người dân, chẳng thà đi làm mấy chuyện có ích thật sự cho dân.”
Hà Tổ Bình lắc đầu nói: “Trước kia tiêu chí nhận dạng súng là 16J/cm2, tự nhiên đổi sang 1.8J, trước thì bắt một đám, sau lại Hát đỏ đánh đen*, bắt thêm một đám nữa, vì tiêu chuẩn này mà phải bắt tới tận cả chục ngàn người, so với dân số 1,4 tỷ dân thì đúng là chẳng đáng bao nhiêu, nhưng lợi ích của số ít không phải lợi ích hay sao? Cái nghề luật sư tranh tụng án hình sự này của chúng ta, chẳng phải luôn đấu tranh với quyền lực công vì quyền lợi của thiểu số hay sao?”
Một bài từ viết rất hay, dưới ánh trời chiều, chén chú chén anh. Hai thầy trò nào giống như ngày mai còn phải đánh một trận ác liệt nữa, chỉ thảnh thơi uống rượu. Đang trò chuyện thì có mấy người từ đằng xa đi tới, một trong số đó vẫy tay với Phó Vân Hiến, gọi y, đại luật sư Phó.
Người này cũng là một luật sư có tiếng trong ngành, giờ tới thành phố W giải quyết vụ án của bản thân, cũng thuận đường đến tòa án dự thính vụ án của Tưởng Chấn Hưng. Hắn ở sau lưng thì không phục Phó Vân Hiến lắm, nhưng giáp mặt thì cũng không dám ngo ngoe, vừa thấy Phó Vân Hiến thì thân thiện chào hỏi, lôi kéo làm quen, sau đó lại tự quyết định kéo một cái ghế nhựa muốn ngồi chung bàn với y.
Phó Vân Hiến còn chẳng thèm nhìn lên: “Đổi bàn khác đi.”
Luật sư kia ngây ngẩn một lát, không ngờ Phó Vân Hiến lại không thèm nể mặt như vậy, mặt mày xám tro bỏ đi.
Chờ mấy người bọn họ đi rồi, Phó Vân Hiến lại rót đầy ly rượu mà Hà Tổ Bình đã uống cạn giúp ông, hờ hững nói: “Bộ Công an đang sửa đổi ‘Luật Xử lý Vi phạm Hành chính của Bộ Công an’, chuẩn bị cho súng hàng nhái vào phạm trù xử phạt quản lý an ninh, đại biểu trong hai kỳ họp Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc cũng đề xuất tăng tiêu chuẩn nhận dạng súng, ông sứt đầu mẻ trán mấy năm nay, cuối cùng cũng có chút kết quả. Chẳng qua là thường đi bên mép sông, có một số việc lùi được thì bước từng bước mà lùi, đừng để bản thân sa vào.”
Lời này nếu do Phó Vân Hiến trước kia nói thì còn có chút sức thuyết phục, nhưng sau lần bắt tay hợp tác vụ án Tưởng Chấn Hưng này, thái độ bào chữa của Phó Vân Hiến không hề chuyên nghiệp, xem như Hà Tổ Bình đã thật sự được chứng kiến, nhìn từ bất cứ góc độ nào thì y còn giống phái đối chọi hơn ông.
“Tôi thật sự không ngờ cậu lại nhúng tay vào cái vụ án đục ngầu này.” Hà Tổ Bình không biết hồi đi học Phó Vân Hiến từng được Tưởng Chấn Hưng tài trợ, chỉ nói, “Tài sản của Tưởng Chấn Hưng đã bị đóng băng, đến tận giờ tôi cũng mới chỉ lấy được có một ngàn đồng tiền chi phí đi lại, Quân Hán các người đưa ra đoàn luật sư tận mười người, đừng bảo cậu làm vụ này miễn phí chứ?”
Phó Vân Hiến châm thuốc, ném cả bật lửa và bao thuốc cho Hà Tổ Bình, ngửa người ra sau rất thoải mái, y khẽ cười: “Bất động sản đang xây dựng của Chấn Tinh trị giá hàng chục tỷ, một khi vụ án hình sự kết thúc, dân sự chỉnh đốn lại, cả làng cùng sống, đương nhiên tôi không bao giờ làm vụ nào mà không đem về lợi ích.”
Hà Tổ Bình không thể chấp nhận tên cặn bã này, cũng lấy một điếu thuốc châm lên, ngậm vào miệng: “Thuốc nội ngon, thuốc ngoại hăng lắm.”
Phó Vân Hiến gật đầu: “Cũng học cách hút thuốc từ hồi ở chỗ ông.”
Hà Tổ Bình vẫn lắc đầu, cảm khái: “Tôi nghĩ mãi mà không hiểu, dù có lợi ích thì cũng quá phiền phức, không giống vụ án mà Phó Vân Hiến tôi vẫn luôn nghe tả mấy năm nay sẽ nhận.”
Lời này không sai, với địa vị và khả năng của đại luật sư Phó hiện tại, cần gì phải mạo hiểm đứt lưỡi để kề dao liếm chút mật ngọt kia?
Tại sao nhận vụ án này, bản thân Phó Vân Hiến cũng không nghĩ kỹ, nếu vì bồi hoàn ân tình, bảy trăm ngàn của y đã thừa rồi, nếu tin Tưởng Tuyền và Hứa Tô thật sự có gì đó với nhau, tất cả đều là vì muốn đánh một canh bạc với y, có vẻ cũng vẫn khiên cưỡng.
“Nghĩ mãi mà không hiểu thì đừng nghĩ nữa,” Phó Vân Hiến cười cười, lại mở thêm một chai rượu nữa, “mấy khi được hồ đồ đâu.”
Khi bóng chiều tà đã bị nuốt hết, chẳng mấy chốc màn đêm đã dệt khắp trời, hiện tại chủ động mở miệng mời Hà Tổ Bình, vốn ban đầu cũng chỉ là muốn đối phương chăm sóc Hứa Tô một chút, nhưng hai thầy trò uống rượu, lại đốt thuốc, dần dần cũng tán gẫu nhiều hơn.
Hà Tổ Bình chuyển chủ đề qua Hứa Tô trước, ông nói: “Tôi nhìn người rất chuẩn, cậu có sát khí, Hứa Tô có linh khí, sát khí có thể giúp Phó Vân Hiến cậu trở thành ‘Luật sư tranh tụng án hình sự số 1’, mà linh khí thì hiếm lại đáng quý hơn, vậy nên tôi phải kéo cậu ấy vào cửa nhà mình, một hạt giống tốt như vậy, không nên để cậu phá hủy.”
Hà Tổ Bình nói là trên tòa, Phó Vân Hiến thì nghĩ là trên giường.
“Đã làm mất rồi.” Phó Vân Hiến rít một hơi thuốc, ngậm khói trong miệng một lát mới chậm rãi nhả ra. Trong làn sương khói lượn lờ, bản chất y lộ ra toàn bộ, nở một nụ cười rất vô lại, “Phá hủy hay không phá hủy thì không biết, nhưng làm thì muốn làm cả đời.”
Mấy năm nay hai thầy trò không qua lại, Hà Tổ Bình chỉ có thể nghe được tin từ Phó Vân Hiến phần lớn qua người trong ngành hoặc truyền thông, truyền thông thì vẫn luôn phóng đại thêu dệt, đồng ngành thì lại càng hận y hơn, sợ y cũng nhiều, vậy nên những gì truyền tới tai ông về cơ bản đều là tin tiêu cực. Nhưng ông lại gần như không biết gì về đời sống cá nhân của Phó Vân Hiến, bản thân lại là lão già cổ hủ, tự nhiên nghe phải mấy câu đại nghịch bất đạo này thì tay run lên, suýt nữa bẻ gãy cả điếu thuốc.
Bình tĩnh lại, cẩn thận ngẫm nghĩ, lại nghĩ tới hồi người này còn ở dưới trướng mình, Phó Vân Hiến và Hà Thanh Uyển, dường như có chút manh mối.
Hà Tổ Bình thở dài, nói: “Bọn họ rất giống nhau.”
Phó Vân Hiến khẽ nhíu mày: “Hả?”
Hà Tổ Bình nói: “Tiểu Hứa và Thanh Uyển, rất giống nhau.”
Hà Tổ Bình nói đến đệ tử của mình phần lớn toàn gọi bằng họ, Tiểu Trương, Tiểu Hứa, Tiểu Phó, chỉ riêng Hà Thanh Uyển thì ông luôn gọi tên.
Ông tiếc nuối cho Hà Thanh Uyển chết trẻ, lại càng tiếc cho Phó Vân Hiến đã từng bước chìm sâu.
Vẫn còn nhớ năm ấy, vào tháng chạp mùa đông, ba thầy trò cùng lên phương Bắc xử lý một vụ án cực kỳ khủng, đánh cho bên công tố không thể cãi nổi, cũng ngồi trong một cái quán kín đáo, uống một bữa rượu thỏa thuê, chém gió khoe khoang, cả hai cậu thanh niên đều rất tốt, lúc mời rượu luôn mở miệng gọi một tiếng “thầy”.
Giờ Phó Vân Hiến gọi ông là “lão Hà”.
Hà Tổ Bình bên kia nhớ về ngày xưa, Phó Vân Hiến bên này lại nhíu chặt mày, lâm vào im lặng hồi lâu. Có rất nhiều hồi ức đã qua, chính y cũng quên mất.
Có một khoảng thời gian rất dài, y không nghe được cái tên tên Hà Thanh Uyển, không phải vì thích hay không thích, y chỉ cảm thấy không đáng.
Một lát sau, Phó Vân Hiến mới chậm rãi mở miệng: “Không giống… Hứa Tô chính là Hứa Tô, Hứa Tô là độc nhất vô nhị.”
“Cũng chỉ có cậu ấy bao che cậu nhất.” Hà Tổ Bình nói, “Đừng nhìn đại luật sư Phó cậu giờ bao người vây quanh, hô mưa gọi gió, nhưng giậu đổ thì bìm leo, nếu một ngày nào đó cậu thua, có lẽ bên cạnh cậu sẽ không còn lại ai, ngoại trừ Tiểu Hứa.”
Người bên ngoài thì chỉ người thích xen vào việc người khác mà nhiều khi dù không biết đầu sự thật là gì, luôn nhận định sớm muộn gì y cũng vào tù, Phó Vân Hiến khinh thường nhếch môi, hút một hơi thuốc: “Ông còn chưa ngã, sao tôi ngã được.”
Hà Tổ Bình nói: “Tôi ngã? Tôi đối chọi bao năm như vậy, gần như đắc tội với tất cả tai to mặt lớn trong giới tư pháp rồi, nhưng bên trên muốn chỉnh tôi, lại chỉnh kiểu gì? Hà Tổ Bình tôi trước giờ xử lý vụ án chưa từng phạm pháp, vượt qua ranh giới, bản thân và gia đình đều trong sạch, nhân phẩm sáng như gương, ngần ấy năm trời bọn họ ngoại trừ việc soi mói trong mấy buổi họp kiểm điểm hàng năm thì làm gì còn cách khác nữa.”
Nhìn như thật sự đồng ý với lời đối phương nói, Phó Vân Hiến mỉm cười cúi đầu, gạt tàn vào trong cốc trà thủy tinh lớn: “Ừ, nước quá trong, người quá kỹ*.” Dừng một chút, y lại cầm chén lên, mời rượu đối phương, “Cạn thêm chén nữa đi.”
*Câu đầy đủ là “Nước quá trong thì không có cá, người xét nét quá thì không ai gần”, đây là câu thành ngữ được bắt nguồn từ “Hán thư – Đông Phương Sóc truyện”. Ý nói rằng nước mà sạch quá thì cá không thể nào sinh tồn được, người mà yêu cầu người khác nghiêm khắc quá thì cũng không ai có thể làm bạn. Ví như so đo tính toán với khuyết điểm hoặc sai phạm của người khác quá thì cũng không thể nào giữ người tài bên mình được.
Hà Tổ Bình lắc đầu, ho hai tiếng: “Sức khỏe yếu rồi, không thể uống nữa.”
Phó Vân Hiến tự uống nửa chén, lại hút một hơi thuốc: “Lão không chơi nổi nữa đâu, về hưu sớm đi.”
Hà Tổ Bình giống hệt Lão Ngoan Đồng*, không chịu được khiêu khích, uống một ngụm cạn luôn hơn nửa chén rượu trắng còn lại, sau đó thở hắt một hơi: “Bên trên không chỉnh được Hà Tổ Bình tôi, nhưng nếu họ muốn chỉnh Phó Vân Hiến cậu thì dễ lắm, chỉ mỗi việc cậu dây dưa nhập nhằng với thế giới ngầm ngần ấy năm thì đã thừa nhược điểm rồi. Tôi biết chuyện Thanh Uyển đã giáng một đòn lên cậu, tranh tụng án hình sự là một con đường rất khó đi, cậu cảm thấy làm người tốt trong cái ngành này không được đền đáp, vậy thì dứt khoát làm người ác luôn. Nhưng cậu thử quay đầu nhìn lại con đường mình đã đi xem, nhìn lại một thân thương tích vì lật lại bản án của Hứa Văn Quân xem, cậu không thấy có lỗi với chính mình năm ấy sao?”
*Chu Bá Thông là một nhân vật có thật sống vào cuối thời Bắc Tống, có ảnh hưởng trong việc sáng lập Toàn Chân giáo. Tuy nhiên, từ sau năm 1957, nhiều người biết ông như là một nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung với ngoại hiệu Lão Ngoan Đồng, tính cách như tên hiệu, tuy già nhưng vẫn trẻ con nông nổi.
“Lần trước có chạm mặt Ngu Trọng Dạ,” Phó Vân Hiến không trả lời thẳng câu hỏi của Hà Tổ Bình, dừng một lát lại bổ sung, “giám đốc trước của đài Minh Châu, chắc ông cũng gặp rồi.”
“Ồ, giám đốc Ngu.” Hà Tổ Bình là người thuộc dạng uốn cong thành thẳng, trời sinh có tính thù quan lại thù kẻ giàu, nhưng ấn tượng về Ngu Trọng Dạ thì lại khá tốt, cho rằng người nọ khí chất không tầm thường, giống như thần tiên.
“Anh ta nói về chương trình mới của đài Minh Châu, hỏi tôi là anh hùng và liệt sĩ thì chọn bên nào. Tôi nói với anh ta rằng, tôi không phải cả hai.” Điếu thuốc đã đến độ tàn, Phó Vân Hiến dụi đầu thuốc trong tay, lại mở nắp một chai rượu mới, cười nói, “Tôi là phản diện trong kinh kịch cơ.”
Phó Vân Hiến có rượu trợ hứng, không coi ai ra gì mà hát hai câu, Tào Tháo trong vở “Quần Anh Hội”. Ngoại hình y anh tuấn, giọng nói lại trầm dày, khiến cho cô bé vừa rồi ngây ra như phỗng, sững sờ nhìn chằm chằm y, hai mắt mở to không chớp, mặt thì đỏ bừng.
Nhưng vở hí này không có kết cục tốt đẹp.
Nói tới đây, Hà Tổ Bình lại thật sự lo cho Phó Vân Hiến, ông tận tình khuyên bảo: “Mấy năm nay, tôi đều xem hết những lời chửi bới nhiếc móc cậu trên mạng, cậu bào chữa cho ai, thân thiết với ai, lẽ ra không có gì sai cả. Sau khi Thanh Uyển gặp chuyện, tôi cũng nghĩ lại, cũng hối hận, tôi đã không mong những đứa trẻ học luật đi chiến đấu như những người lính, mình tôi đấu tranh là đủ rồi. Tôi cũng không trông mong cậu sẽ trở về làm Tiểu Phó tràn trề chính nghĩa và nhiệt huyết năm xưa, nhưng nếu trong mắt một luật sư chỉ có ham muốn và danh lợi, như vậy là lệch đường, cũng rất nguy hiểm.”
“Hứa Tô là người của tôi, ông chú ý một chút, đừng để em ấy có bất cứ thứ ‘cặn’ nào.”
Phó Vân Hiến thảy tiền thanh toán, đứng dậy rời đi, y đã đồng ý cho Hứa Tô làm loạn một lần cuối cùng, nhưng không nhắc đến việc có thể chấp nhận Hà Tổ Bình khua tay múa chân với mình.
Luật sư nổi tiếng ngồi ở xa kia thấy Phó Vân Hiến rời đi, đã quên tiệt chuyện mất mặt khi nãy, lại vội vàng chào hỏi: “Luật sư Phó đi à? Hay là qua bên này ngồi cùng chúng tôi?”
Phó Vân Hiến “Ừ” một tiếng không kiên nhẫn, chọn một con đường yên tĩnh để đi. Xe Hứa Lâm ở ngay gần đó, cậu ta vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi, nhưng không ngờ buổi tụ họp của hai thầy trò sau nhiều năm xa cách lại kết thúc nhanh như thế.
Hứa Lâm xuống xe mở cửa cho Phó Vân Hiến, cậu ta ngẩng đầu nhìn trời, nói mai chắc sẽ mưa.
Đúng là vậy, ánh trăng trắng như tuyết bị những tàn mây đen đúa vắt qua, tựa như một ngọn đèn đã tắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất