Mãn Nguyện Tình Nhân

Chương 14

Trước Sau
CHƯƠNG 7.2

Thương Hoa cúi lạy rồi rời đi, Triệu Thiên Luân bắt đầu nhìn đứa nhỏ mười lăm, mười sáu này với cặp mắt khác xưa, vấn đề giữa y và Tôn Duẫn Thần trong lúc này rất khó giải quyết, nếu cưỡng bức y đi gặp Tôn Duẫn Thần, y tuyệt đối không thể đi.

Nhưng Thương Hoa đã đưa ra những câu vấn đáp, cho y biết y đối với Tôn Duẫn Thần chẳng quan tâm, làm tổn thương tâm của Tôn Duẫn Thần, đứa nhỏ này cũng rất cơ trí khi bày ra những cách đối phó với đám thân nhân của y, hiện tại càng làm y khâm phục trí tuệ kinh diễm của gã, vừa không đắc tội y, lại giúp được chủ tử của gã, đứa nhỏ này trong tương lai sẽ có tiền đồ rất sáng lạng.

Y trở lại Triệu gia đã vào buổi tối, sau khi nhìn qua Triệu Lí, y mới đi tới gõ cửa phòng Tôn Duẫn Thần, Tôn Duẫn Thần ra mở cửa, thấy y, trên mặt toát ra thống khổ, lập tức cúi thấp đầu, muốn che dấu đi những thống khổ khắc sâu trên mặt mà không sao dấu đi được.

“Tỷ phu, sao huynh lại đến đây?”

Triệu Thiên Luân vừa thấy hắn liền giật mình chết lặng, Tôn Duẫn Thần gầy yếu rất nhiều, cơ hồ chỉ còn da bọc xương, y cũng đã hai tháng không gặp qua hắn, trách không được Thương Hoa đến *** tìm y, nếu tiếp tục để hắn gầy đi như thế, hắn nhất định sẽ sinh bệnh.

“Huynh muốn đến thăm đệ, chúng ta đã lâu không trò chuyện với nhau.”

Tôn Duẫn Thần mời y vào phòng ngồi, rồi pha trà mời y, sau đó hắn lẳng lặng ngồi đối diện với Triệu Thiên Luân, cổ buông thấp xuống, thân mình đơn bạc như đang run rẩy, điều này làm cho Triệu Thiên Luân đau đớn không thôi.

“Đệ…. Tỷ phu, đệ muốn chuyển ra ngoài.”

Triệu Thiên Luân liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Nơi này không có Vương tiểu thư, đệ vẫn không muốn ở ?”

“Bởi vì …. Bởi vì đệ làm cho trong lòng tỷ phu không thoải mái.” Hắn nhẹ nhàng nói ra câu này, bả vai lại run rẩy thêm một chút, Triệu Thiên Luân đứng lên, đi qua bên cạnh hắn, vươn tay ra nâng cằm hắn lên, Tôn Duẫn Thần khóc đến trên mặt đầy nước mắt, hắn cho dù khóc cũng vẫn im lặng không tiếng động, tựa như sợ cho người khác biết được, sẽ khiến cho người khác lời ra tiếng vào.

Tâm của Triệu Thiên Luân như sắp nát vụng ra, nếu không phải do hoàn cảnh Triệu gia quá khắc nghiệt, hắn cũng sẽ không dưỡng thành thói quen khóc không tiếng động này, y ôm Tôn Duẫn Thần vào trong ngực, thương tiếc nói: “Duẫn Thần, trong lòng tỷ phu không có không thoải mái, tỷ phu lại làm đệ tổn thương phải không?”

“Là đệ cưỡng bức hầu hạ tỷ phu, kết quả làm cho tỷ phu không thoải mái, sớm biết làm như thế sẽ làm cho tỷ phu không vui, đệ sẽ không làm như vậy.”

“Đừng nói nữa, lần đó là do huynh sai, là huynh chiếm tiện nghi của đệ. Duẫn Thần, mỗi lần đều là tỷ phu chiếm tiện nghi của đệ, tâm của tỷ phu vô cùng bất an.”

“Không phải, là đệ làm cho tỷ phu cảm thấy ghê tởm, đệ biết tỷ phu đi kỹ viện, đệ là nam nhân, lại cưỡng bức hầu hạ tỷ phu, tỷ phu đương nhiên sẽ cảm thấy ghê tởm, đệ làm sao bằng được các cô nương, đệ vừa xấu lại vừa ngốc, còn muốn hầu hạ tỷ phu cả đời, tỷ phu đương nhiên sẽ chán ghét đệ.”

Nghĩ muốn đem toàn bộ lời trong lòng nói ra, Tôn Duẫn Thần khóc đến khàn cả giọng, thanh âm đều giống như chim quyên khấp huyết, lòng Triệu Thiên Luân như bị từng đao từng đao hung hăng chém xuống. “Duẫn Thần…..”



Tôn Duẫn Thần khóc đến nỗi nói không ra tiếng, “Đệ vừa xấu lại vừa ngốc, sao lại dám si tâm vọng tưởng, đệ thật ngốc, thật ngốc …..”

“Nói hưu nói vượn, đệ vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, đệ là người đẹp nhất mà tỷ phu từng thấy qua, đệ ở dưới ánh trăng toả sáng, giống như tiên nhân diễm lệ hạ phàm, các cô nương trong kỹ viện sao có thể so sánh với đệ.”

Tôn Duẫn Thần đẩy Triệu Thiên Luân ra, “Huynh không cần an ủi đệ, tỷ phu, đệ biết huynh yêu thương đệ, vì huynh đối với đệ quý trọng, kỳ thật huynh không nghĩ muốn đệ, đệ yêu tỷ phu, không hề cảm thấy thẹn khi yêu tỷ phu, hi vọng tỷ phu có thể đối với đệ làm chuyện kia, có thể đem đệ ôm vào ngực, yêu đệ, thương đệ, đệ một chút cũng không cảm thấy hầu hạ tỷ phu là chuyện khuất nhục.”

Triệu Thiên Luân giật mình sững sờ, Tôn Duẫn Thần đứng lên, một bên khóc một bên tát vào mặt mình. “Đệ biết đệ là con người vô sỉ, không biết xấu hổ, cũng biết tỷ phu không cần đệ, nên bỗng nhiên xuất hiện một người nam nhân muốn đệ, đệ nghĩ như vậy cũng tốt, đệ liền đi theo hắn, chỉ cần có thể quên tỷ phu là được.”

Tôn Duẫn Thần vừa khóc vừa giải thích: “Thực xin lỗi, tỷ phu, huynh không cần tốt với đệ, huynh tốt với đệ sẽ làm đệ miên man suy nghĩ, với lại đệ là người không có liêm sỉ, không có tư cách được huynh quan tâm.”

Hắn ngã xấp lên giường, tiếp tục run rẩy khóc, Triệu Thiên Luân nhìn hắn khóc đến cơ hồ muốn ngất đi, trong lòng y dâng lên một cảm giác trìu mến sâu đậm, vừa rồi Tôn Duẫn Thần thực tâm thổ lộ, làm cho y vừa khiếp sợ vừa khó có thể tin, nhưng mặt khác lại có một cảm giác thoả mãn thuần tuý nam tính hiện lên trong lòng.

Y theo phía sau ôm lấy thân mình Tôn Duẫn Thần, Tôn Duẫn Thần vặn vẹo thân mình né tránh, lại càng bị y áp chặt xuống giường, y không rõ mình đối với Tôn Duẫn Thần là loại tình cảm gì, nhưng y tuyệt đối không muốn làm một người nam nhân có thể làm cho Tôn Duẫn Thần khóc đến muốn chết ngất như vậy, y yêu thương hôn lên mái tóc Tôn Duẫn Thần.

“Duẫn Thần, nếu tỷ phu nói thích được đệ hầu hạ, đệ có cảm thấy huynh là một tên xú nam nhân dơ bẩn không? Cùng với gã nam nhân hạ lưu, đê tiện ở trên thuyền kia giống nhau.”

Tôn Duẫn Thần giận dữ hét lên: “Tỷ phu không có giống gã đó, gã là tên hạ lưu đê tiện, còn tỷ phu là người tối thanh cao không tỳ vết!.”

Ngay cả khi bị y làm tổn thương sâu sắc như thế, Tôn Duẫn Thần vẫn biện bạch cho y, Triệu Thiên Luân cảm thấy có một luồng nhiệt ý nồng đậm đang từ từ bốc lên.

Y ngửi mùi thơm mê người trên cơ thể hắn, nói ra tâm sự mà chính mình cũng vô pháp sáng tỏ, trước kia y vì chuyện Tôn Duẫn Thần thích nam nhân mà nổi nóng, khả hiện tại lại chịu không nổi dục vọng thiêu đốt của chính mình, thầm nghĩ muốn cùng Tôn Duẫn Thần cùng một chỗ. “Chính là chuyện tỷ phu muốn làm cùng với tên nam nhân bại hoại kia nghĩ muốn giống nhau, tỷ phu nghĩ muốn đem đệ đặt dưới thân mình, tận tình đùa bỡn thân thể đệ, tiến vào trong cơ thể đệ, chiếm lấy nhiệt độ ấm áp trong cơ thể đệ, nghe đệ phát ra những tiếng kêu rên yêu kiều, nhìn biểu tình cuồng loạn càng ngày càng không thể khống chế được của đệ, tỷ phu cũng đê tiện, bại hoại giống gã nam nhân đó, đều là đối với đệ có những ý nghĩ không an phận.”

“Không phải, không phải vậy, Tỷ phu cùng với gã đó không giống nhau.”

Kế tiếp hắn mở to hai mắt, hắn cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của Triệu Thiên Luân vừa nói, tâm tình hắn vô cùng kích động, nói: “Chính là tỷ phu không phải chán ghét đệ?”

Triệu Thiên Luân thấp giọng giải thích: “Không phải chán ghét đệ, là chán ghét chính mình, huynh chán ghét chính mình có những ý nghĩ không an phận với đệ, huynh nghĩ đi kĩ viện sẽ giải trừ được dục niệm dã thú của mình đối với đệ, nhưng chẳng những không có hiệu quả, lại còn làm cho đệ thương tâm, người ngu ngốc hẳn là tỷ phu mới đúng.”

“Tỷ phu, tỷ phu.” Tôn Duẫn Thần quay người lại ôm chặt y, hắn vừa khóc vừa nói: “Chỉ cần tỷ phu không chán ghét đệ, đệ nguyện ý hầu hạ huynh cả đời.”

Thấy nước mắt của hắn, dục vọng khô nóng trong cơ thể của Triệu Thiên Luân tăng lên trăm ngàn lần, hạ thân của y bỗng chốc trở nên vừa cứng vừa trướng, đau đớn đến không chịu nổi, Tôn Duẫn Thần đang ôm chặt y, liền cảm nhận được biến hoá của cơ thể y, hô hấp của hắn gần như ngừng lại.

Hắn quỳ xuống, cởi khố bằng của y ra, đem bộ vị trướng to đến muốn nổ tung của Triệu Thiên Luân hàm vào miệng, Triệu Thiên Luân phát ra tiếng thở ồ ồ, cảm nhận loại cảm giác thư sướng đến lạ kỳ.



Tôn Duẫn Thần xinh đẹp như hoa mùa xuân, đôi môi đỏ mọng của hắn cố mở to ra hàm chứa vật của y, trong mắt lại nổi lên một tầng nước long lanh, tất cả những điều này càng gây cho y thêm khoái cảm mãnh liệt, Tôn Duẫn Thần nuốt hạ bộ của y tới tận yết hầu, làm cho Triệu Thiên Luân phải nắm chặt tay lại, mới có thể chống cự khoái cảm muốn phóng thích của mình.

“Duẫn Thần, tư vị thế nào?”

Ngay cả tư vị đó rất tanh hôi, nhưng vì Tôn Duẫn Thần tràn ngập yêu thương với y, nên chỉ cảm thấy đó là tư vị đẹp nhất trên đời này, Triệu Thiên Luân ôm hắn đặt nằm lên giường, cởi quần áo hắn ra, dùng miệng của y hàm trụ bộ vị hiện tại đang ngẩn cao của Tôn Duẫn Thần

“Không, không cần, tỷ phu, nơi đó rất bẩn.”

“Không bẩn, đệ có thể làm cho huynh, huynh đương nhiên cũng có thể làm cho đệ.” Chống cự của Tôn Duẫn Thần, lập tức bị Triệu Thiên Luân trấn an xuống,

Y hôn lên bộ vị nhỏ xinh của Tôn Duẫn Thần, vừa nghĩ thầm: [Tư vị này thật sự thực quỷ dị, tuyệt ăn không ngon, Tôn Duẫn Thần ra sức như thế, xem ra là do yêu thương mình cực kỳ, nguyện ý hầu hạ mình, nghĩ muốn đưa cho mình khoái cảm mới là điều trọng yếu nhất, bằng không mình thật sự không thể tưởng tượng sẽ có người muốn cắn nuốt bộ vị này.]

“Tỷ… tỷ phu ….” Tôn Duẫn Thần phát ra thanh âm nho nhỏ, y dùng môi đùa bỡn bộ vị nam tính của Tôn Duẫn Thần, cùng lúc đưa ngón tay sáp nhập vào tiểu huyệt mềm mại của Tôn Duẫn Thần, khoái cảm không ngừng đánh úp lên Tôn Duẫn Thần, làm hắn phát ra những tiếng rên rỉ quá mức mê người, làm cho y tuyệt không nghĩ muốn dừng lại.

“Duẫn Thần, đệ thật đẹp, thật đẹp.”

“A a a. . . . . . A. . . . . .”

Triệu Thiên Luân càng càn quấy trong nội huyệt hắn, hắn càng không thể khống chế được chính mình, hắn lấy tay che miệng của mình lại, nhưng vẫn không che đậy được tiếng rên rỉ cuồng loạn của mình, tiếng rên rỉ vừa yêu kiều vừa quyến rũ, hắn vặn vẹo thân mình, nảy nảy mông lên cao, mong nhận được nhiều xâm phạm hơn nữa, giống như Triệu Thiên Luân chọc ngoáy như vậy, căn bản là không đủ.

“Tỷ…. tỷ phu…. A……không, không được, không được.” Hắn rốt cuộc chịu không nổi khiêu khích, bắn ra toàn bộ thấp dịch lên trên mặt của Triệu Thiên Luân, hắn xấu hổ đến muốn khóc ra, Triệu Thiên Luân dùng khăn bố xoa xoa mặt, nhìn hắn mỉm cười, tươi cười nhu hoà này của y càng làm Tôn Duẫn Thần thêm hoảng loạn.

“Tỷ phu, thực xin lỗi, đệ …. Đệ nhịn không được.”

“Ngu ngốc, không có gì phải xin lỗi, điều này chứng tỏ đệ thực sung sướng, không đúng sao?”

Sung sướng vừa rồi vẫn còn khắc sâu trong thân thể hắn, chính là giống như vẫn không đủ, hắn còn muốn kích thích nhiều hơn, muốn cái gì đó thật to lớn tiến sâu vào.

Hắn ôm lấy Triệu Thiên Luân, lúc này đây Triệu Thiên Luân thật sự tiến vào thân thể hắn, nguyên bản thân thể vừa mới phát tiết qua, lần thứ hai lại đứng thẳng dậy, hơn nữa tư vị cảm nhận càng thư sướng hơn ban nãy, hắn biết tư vị tốt đẹp như vậy, chỉ có Triệu Thiên Luân mới có thể cho hắn.

———————————-end ch.7——————————- Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau