Quyển 1Chương 10: Bắt cá nhiều tay?
Ánh nắng chiếu xuống xua tan màn sương mù, xuyên qua cả những ô cửa sổ được chạm khắc tỉ mỉ. Giống như những chiếc lá rụng nhẹ nhất và đẹp nhất vào mùa thu, nó không để lại dấu vết nhưng lại có một vòng cung màu hoàng kim đẹp mắt. Toàn bộ không gian trong xanh và sáng sủa, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ nhẹ nhàng chiếu vào phòng, tạo cho người một cảm giác bình yên dễ chịu.
Nhưng tại sao trong lòng cậu lại không hề cảm thấy ấm áp?
Trà Thư trần truồng nằm trên giường, cơn đau dữ dội, những vết bầm tím đáng sợ và vết đỏ khắp người khiến cậu biết rằng ngày hôm qua không phải là mơ. Sau khi nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, cậu bắt đầu khóc sướt mướt làm vai rung lên dữ dội, nghẹn ngào nói không ra lời.
Nhìn thấy khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của em trai khiến trái tim của Trì Dung Thanh như thắt lại, hắn đi đến ôm chặt lấy cậu.
"Anh xin lỗi... vì anh yêu em rất nhiều... trong lúc nóng vội, nhưng anh rất hạnh phúc..." Trì Dung Thanh nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, hai tay ôm lấy cái cổ yếu ớt trắng như tuyết của Trà Thư, nhưng cậu lại từ chối nụ hôn của hắn và quay đầu đi chỗ khác.
"Em là của anh... Anh sẽ không bao giờ để em ở bên người khác!"
"Thư Thư, ở bên cạnh anh đi. Chúng ta sẽ kết hôn khi em đủ tuổi, sau đó đi du lịch nhiều nước ngắm nhìn cảnh đẹp và ghi lại từng khoảnh khắc đẹp đẽ lúc ở bên em."
"Khi nhìn thấy em, anh chỉ biết rằng mình sẵn sàng cho em tất cả những gì em muốn. Đưa cho em những ngôi sao, cho em mặt trăng, ngay cả vũ trụ cũng sẽ được đặt trong lòng bàn tay của em. Những gì nằm trong khả năng anh tất nhiên sẽ làm không chút do dự, ngoài khả năng anh cũng sẽ tìm mọi cách để làm cho bằng được, miễn là có thể nhìn thấy nụ cười của em."
"Chúng ta... Chúng ta không nên như thế này, anh là anh trai ruột của em, nên em không thể chấp nhận nổi... Chuyện ngày hôm qua em sẽ xem như chưa từng xảy ra, bởi vì em không muốn anh bị người đời chửi bới vì mối quan hệ loạn luân này. Sau này xin anh tránh xa em ra, còn những cái mà anh nói thì tự em cũng có thể làm được, không đến mức phải đi xin người khác."
Cảm xúc kỳ lạ lóe lên trong mắt hắn ngay lập tức, giống như những vì sao sáng nhất trên bầu trời đêm chói lọi và cuốn hút, rồi lại giống như đống lửa trong bụi gai và u sầu như làn khói trong veo.
Trà Thư nói xong lập tức muốn rời khỏi giường, khoảng khắc chạm đất đôi chân trắng nõn của cậu run lên rồi mềm nhũn ra, giây sau cơ thể cậu khuỵu ngã xuống như bị một cú va chạm mạnh. Trì Dung Thanh ôm lấy cậu để tránh cho cậu ngã, rồi lấy chai thuốc đặt trên bàn để bôi cho cậu, dù hôm qua hắn đã bôi thuốc cho cậu một lần và lau rửa sạch sẽ nhưng tình hình vẫn không khả quan.
Trì Dung Thanh luôn hiểu ánh mắt kia của Trà Thư có ý nghĩa gì.
Đó là ánh mắt như nhìn về phía xa xăm, sự kiên định trong ánh mắt đó khiến trái tim như tro tàn của hắn lại nhen nhóm lên một ngọn lửa. Hắn mong rằng người có thể bảo vệ cậu tốt nhất sẽ là hắn! Mong rằng trong một thời gian ngắn nữa thôi, trong lòng cậu sẽ được lấp đầy bởi hình ảnh của hắn, còn hắn có thể cảm nhận được tình yêu và sự ấm áp từ cậu.
Trái tim hắn chưa từng rung động trước ai khác, chỉ có một mình cậu.
Hắn lấy đoạn video có thời lượng sáu tiếng đồng hồ mà hắn đã quay ngày hôm qua, rồi đưa cho Trà Thư xem, "Em tưởng mình có quyền quyết định sao?"
"Nếu em không muốn video bị tải lên trang web khiêu dâm lớn nhất, thì bây giờ ngoan ngoãn yêu đương với anh, chúng ta sẽ kết hôn sau khi em lớn." Hắn sẵn sàng dùng mọi cách thức đê hèn nhất chỉ để giữ cậu lại bên mình, sau cùng hắn sẽ cố gắng làm cho cậu thích hắn, yêu hắn.
"Anh...! Đồ biến thái ghê tởm!" Trà Thư cướp lấy điện thoại của hắn để xóa video, nhưng Trì Dung Thanh chỉ mỉm cười nhìn hành động của cậu.
"Xóa đi, xóa rồi thì anh vẫn còn một bản sao lưu được mã hóa."
"Vậy em cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, cơm cũng sắp giao đến rồi, anh cũng xin phép trường học cho em nghỉ, giờ anh mặc quần áo cho em nhé."
Sau khi Trì Dung Thanh chu đáo mặc quần áo vào cho cậu, cả hai hành động như thể một cặp đôi đang yêu đương thực sự. Trì Dung Thanh ôm Trà Thư và đút cho cậu từng muỗng cháo kê vào bụng. Sáng nay hắn đã mua rất nhiều trái cây và đồ ăn vặt mà Trà Thư thích, cất sẵn vào tủ dự trữ cho cậu. Bên cạnh đó, hắn còn lo lắng chân của Trà Thư sẽ bị đau khi bước đi, nên ngày nào hắn cũng ở bên cạnh đưa cậu đi vệ sinh, chăm sóc cậu từng chi tiết không thua kém gì Úc Hữu Minh.
Sau khi Trà Thư khỏe trở lại, mông của cậu thậm chí còn mập hơn một vòng chứng tỏ trong mấy ngày qua cậu đã chăm sóc rất tốt. Trì Dung Thanh hôn tạm biệt cậu trước cửa nhà, "Sau này phải hôn tạm biệt mới được đi."
"Dạ, em biết rồi, tạm biệt anh trai." Hắn giúp cậu mang cặp sách lên lưng và xoa đầu cậu, sau đó cả hai vẫy tay chào tạm biệt.
***
Nghiêm Dực Lẫm và Trà Thư tình cờ gặp nhau dưới gốc cây hoa anh đào giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Trà Thư không khỏi nghĩ đến Trương Ái Linh đã từng viết, "Trong ngàn vạn người gặp được người mình muốn gặp, trong ngàn vạn năm giữa mênh mông vô tận của thời gian. Không sớm một bước cũng không muộn một bước, chỉ vừa khéo đuổi kịp, lại chẳng biết nói gì, chỉ khẽ hỏi một câu: "Ồ, anh cũng ở đây sao?""
Thực ra cuộc gặp gỡ này vốn là kế hoạch được sắp đặt từ trước của Nghiêm Dực Lẫm, vì biết được tin Trà Thư sẽ đến trường học nên y mới cố tình tạo ra một cuộc gặp tình cờ.
Hai người cùng ngắm cảnh đẹp trên đường đi, và đã nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Có một câu hỏi khiến Nghiêm Dực Lẫm bận tâm bấy lâu nay, đó là liệu y và Trà Thư có thầm thích lẫn nhau không hay đó chỉ là sự ảo tưởng của một mình y.
"Anh có thể hỏi cậu một câu được không, Thư Thư?"
"Được, ann cứ nói."
"Em cảm thấy anh thế nào?"
"Anh Lẫm Lẫm là một người rất tốt, dù nhìn qua thì trông hư hỏng nhưng thực ra lại là người rất biết quan tâm, còn thích hoa và động vật nhỏ nữa. Tóm lại, anh là một người rất đáng yêu."
Trời đất ơi! Nghe người mình thích nói những lời này khiến khuôn mặt Nghiêm Dực Lẫm ửng hồng, thậm chí còn hồng hơn cả cánh hoa anh đào bên đường. Y không kiềm chế được nâng cao khóe miệng, bàn tay vung lên lung tung rồi nắm vạt áo một cách ngượng ngùng.
"Thư Thư có thích anh không?"
"Em đã rất thích anh từ lâu rồi! Ai cũng sẽ thích chú cún to ngốc nghếch này thôi!" Trà Thư ra hiệu cho Nghiêm Dực Lẫm cúi người, vuốt ve mái tóc đen mềm mại của y, "Cún lớn quá đáng yêu!"
Cậu mới là người dễ thương nhất trên thế giới a a a! Nghiêm Dực Lẫm như một tên si hán nhìn chằm chằm vào hàng mi dày và dài của cậu, hai mắt hoa đào trong vắt như nước, lúc nào cũng bình tĩnh nhìn người nhưng lại toát ra một sự trong trẻo khó tả, hiện tại trong mắt Thư Thư toàn là hình bóng của y.
Đôi mắt sáng ngời như pha lê, nhưng đồng thời cũng ngấn nước và quá đỗi quyến rũ.
"Vậy thì chúng ta thử xem, chúng ta thử xem sao?"
"Thử cái gì?"
"Hẹn hò với anh!"
"Quá... Quá đột ngột! Chuyện này..." Trà Thư muốn từ chối vì cậu đã có anh trai, nếu anh trai phát hiện ra cậu qua lại với người khác thì hắn chắc chắn sẽ tức giận, mà khi anh trai tức giận sẽ rất đáng sợ.
"Ừm, ừm! Em là một người vô cùng đáng yêu, thật sự xứng đáng gặp được một người tốt nhất, và anh cũng hy vọng anh là..." Nghiêm Dực Lẫm liên tục thuyết phục Trà Thư hẹn hò với mình, một người chưa bao giờ biết cách từ chối như Trà Thư dễ dàng đồng ý mất rồi, điều này làm Nghiêm Dực Lẫm vui mừng đến mức bế Trà Thư lên xoay một vòng.
"Cây hoa anh đào hôm nay đẹp quá..."
***
Ngay sau khi Trà Thư xem xong hàng tá những lời ngọt ngào sến sẩm và những biểu tượng cảm xúc dễ thương do Nghiêm Dực Lẫm gửi trên điện thoại, Úc Hữu Minh ở bên cạnh bất ngờ hỏi cậu: "Có gì đó dính trên xương quai xanh của cậu hả?"
"Gì?" Trà Thư cúi xuống nhưng không thấy xương quai xanh của mình nên lấy gương ra soi, đập vào mắt là một dấu hôn đỏ thẫm to cỡ đồng xu.
Trà Thư nhớ đến chuyện hôm qua, không nhịn được đỏ tai và lắp bắp đáp, "Không... không sao đâu... chỉ bị muỗi đốt thôi."
"Thật sao? Muỗi đốt mà đỏ thế?"
"Ừ...Ừ ừ..."
Úc Hữu Minh bất giác cảm thấy nôn nóng, ai đó đã hôn người mà anh thích từ hồi đời nào hoặc có lẽ cái gì cũng làm hết rồi. Nước ấm nấu ếch thực sự là cách tồi tệ nhất.
"Mình tin cậu, nhưng cậu lại gần đây một chút, mình có chuyện muốn nói với cậu." Anh vẫy tay ra hiệu Trà Thư tới gần, đặt tay bên lỗ tai của cậu.
"Còn ai biết cậu là người song tính không? Ngoài ra, vú sưng lên và hoa huy*t bên dưới có lẽ cũng đã bị **, mấy ngày nay cậu không đi học là vì bị đè lên giường ** nhỉ? Hoặc khắp mọi nơi trong nhà đều có dấu vết của cậu với thằng đàn ông đó."
Trà Thư không nói nên lời, ngay lúc cậu đang muốn giải thích thì có một bàn tay to đưa tới sờ quần của cậu, "Cậu muốn làm gì... Tại sao... Cậu muốn gì?"
"Làm người yêu của mình và mình sẽ giữ bí mật cho cậu."
"Nếu không đồng ý thì cứ đợi toàn trường biết đi."
"Không... không! Mình đồng ý, mình sẽ hẹn hò với cậu."
Cứ như vậy, Trà Thư đã hẹn hò với ba người bạn trai cùng một lúc.
Những ngày ăn tinh dịch mệt nghỉ của cậu đã đến.
Nhưng tại sao trong lòng cậu lại không hề cảm thấy ấm áp?
Trà Thư trần truồng nằm trên giường, cơn đau dữ dội, những vết bầm tím đáng sợ và vết đỏ khắp người khiến cậu biết rằng ngày hôm qua không phải là mơ. Sau khi nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, cậu bắt đầu khóc sướt mướt làm vai rung lên dữ dội, nghẹn ngào nói không ra lời.
Nhìn thấy khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của em trai khiến trái tim của Trì Dung Thanh như thắt lại, hắn đi đến ôm chặt lấy cậu.
"Anh xin lỗi... vì anh yêu em rất nhiều... trong lúc nóng vội, nhưng anh rất hạnh phúc..." Trì Dung Thanh nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, hai tay ôm lấy cái cổ yếu ớt trắng như tuyết của Trà Thư, nhưng cậu lại từ chối nụ hôn của hắn và quay đầu đi chỗ khác.
"Em là của anh... Anh sẽ không bao giờ để em ở bên người khác!"
"Thư Thư, ở bên cạnh anh đi. Chúng ta sẽ kết hôn khi em đủ tuổi, sau đó đi du lịch nhiều nước ngắm nhìn cảnh đẹp và ghi lại từng khoảnh khắc đẹp đẽ lúc ở bên em."
"Khi nhìn thấy em, anh chỉ biết rằng mình sẵn sàng cho em tất cả những gì em muốn. Đưa cho em những ngôi sao, cho em mặt trăng, ngay cả vũ trụ cũng sẽ được đặt trong lòng bàn tay của em. Những gì nằm trong khả năng anh tất nhiên sẽ làm không chút do dự, ngoài khả năng anh cũng sẽ tìm mọi cách để làm cho bằng được, miễn là có thể nhìn thấy nụ cười của em."
"Chúng ta... Chúng ta không nên như thế này, anh là anh trai ruột của em, nên em không thể chấp nhận nổi... Chuyện ngày hôm qua em sẽ xem như chưa từng xảy ra, bởi vì em không muốn anh bị người đời chửi bới vì mối quan hệ loạn luân này. Sau này xin anh tránh xa em ra, còn những cái mà anh nói thì tự em cũng có thể làm được, không đến mức phải đi xin người khác."
Cảm xúc kỳ lạ lóe lên trong mắt hắn ngay lập tức, giống như những vì sao sáng nhất trên bầu trời đêm chói lọi và cuốn hút, rồi lại giống như đống lửa trong bụi gai và u sầu như làn khói trong veo.
Trà Thư nói xong lập tức muốn rời khỏi giường, khoảng khắc chạm đất đôi chân trắng nõn của cậu run lên rồi mềm nhũn ra, giây sau cơ thể cậu khuỵu ngã xuống như bị một cú va chạm mạnh. Trì Dung Thanh ôm lấy cậu để tránh cho cậu ngã, rồi lấy chai thuốc đặt trên bàn để bôi cho cậu, dù hôm qua hắn đã bôi thuốc cho cậu một lần và lau rửa sạch sẽ nhưng tình hình vẫn không khả quan.
Trì Dung Thanh luôn hiểu ánh mắt kia của Trà Thư có ý nghĩa gì.
Đó là ánh mắt như nhìn về phía xa xăm, sự kiên định trong ánh mắt đó khiến trái tim như tro tàn của hắn lại nhen nhóm lên một ngọn lửa. Hắn mong rằng người có thể bảo vệ cậu tốt nhất sẽ là hắn! Mong rằng trong một thời gian ngắn nữa thôi, trong lòng cậu sẽ được lấp đầy bởi hình ảnh của hắn, còn hắn có thể cảm nhận được tình yêu và sự ấm áp từ cậu.
Trái tim hắn chưa từng rung động trước ai khác, chỉ có một mình cậu.
Hắn lấy đoạn video có thời lượng sáu tiếng đồng hồ mà hắn đã quay ngày hôm qua, rồi đưa cho Trà Thư xem, "Em tưởng mình có quyền quyết định sao?"
"Nếu em không muốn video bị tải lên trang web khiêu dâm lớn nhất, thì bây giờ ngoan ngoãn yêu đương với anh, chúng ta sẽ kết hôn sau khi em lớn." Hắn sẵn sàng dùng mọi cách thức đê hèn nhất chỉ để giữ cậu lại bên mình, sau cùng hắn sẽ cố gắng làm cho cậu thích hắn, yêu hắn.
"Anh...! Đồ biến thái ghê tởm!" Trà Thư cướp lấy điện thoại của hắn để xóa video, nhưng Trì Dung Thanh chỉ mỉm cười nhìn hành động của cậu.
"Xóa đi, xóa rồi thì anh vẫn còn một bản sao lưu được mã hóa."
"Vậy em cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, cơm cũng sắp giao đến rồi, anh cũng xin phép trường học cho em nghỉ, giờ anh mặc quần áo cho em nhé."
Sau khi Trì Dung Thanh chu đáo mặc quần áo vào cho cậu, cả hai hành động như thể một cặp đôi đang yêu đương thực sự. Trì Dung Thanh ôm Trà Thư và đút cho cậu từng muỗng cháo kê vào bụng. Sáng nay hắn đã mua rất nhiều trái cây và đồ ăn vặt mà Trà Thư thích, cất sẵn vào tủ dự trữ cho cậu. Bên cạnh đó, hắn còn lo lắng chân của Trà Thư sẽ bị đau khi bước đi, nên ngày nào hắn cũng ở bên cạnh đưa cậu đi vệ sinh, chăm sóc cậu từng chi tiết không thua kém gì Úc Hữu Minh.
Sau khi Trà Thư khỏe trở lại, mông của cậu thậm chí còn mập hơn một vòng chứng tỏ trong mấy ngày qua cậu đã chăm sóc rất tốt. Trì Dung Thanh hôn tạm biệt cậu trước cửa nhà, "Sau này phải hôn tạm biệt mới được đi."
"Dạ, em biết rồi, tạm biệt anh trai." Hắn giúp cậu mang cặp sách lên lưng và xoa đầu cậu, sau đó cả hai vẫy tay chào tạm biệt.
***
Nghiêm Dực Lẫm và Trà Thư tình cờ gặp nhau dưới gốc cây hoa anh đào giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Trà Thư không khỏi nghĩ đến Trương Ái Linh đã từng viết, "Trong ngàn vạn người gặp được người mình muốn gặp, trong ngàn vạn năm giữa mênh mông vô tận của thời gian. Không sớm một bước cũng không muộn một bước, chỉ vừa khéo đuổi kịp, lại chẳng biết nói gì, chỉ khẽ hỏi một câu: "Ồ, anh cũng ở đây sao?""
Thực ra cuộc gặp gỡ này vốn là kế hoạch được sắp đặt từ trước của Nghiêm Dực Lẫm, vì biết được tin Trà Thư sẽ đến trường học nên y mới cố tình tạo ra một cuộc gặp tình cờ.
Hai người cùng ngắm cảnh đẹp trên đường đi, và đã nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Có một câu hỏi khiến Nghiêm Dực Lẫm bận tâm bấy lâu nay, đó là liệu y và Trà Thư có thầm thích lẫn nhau không hay đó chỉ là sự ảo tưởng của một mình y.
"Anh có thể hỏi cậu một câu được không, Thư Thư?"
"Được, ann cứ nói."
"Em cảm thấy anh thế nào?"
"Anh Lẫm Lẫm là một người rất tốt, dù nhìn qua thì trông hư hỏng nhưng thực ra lại là người rất biết quan tâm, còn thích hoa và động vật nhỏ nữa. Tóm lại, anh là một người rất đáng yêu."
Trời đất ơi! Nghe người mình thích nói những lời này khiến khuôn mặt Nghiêm Dực Lẫm ửng hồng, thậm chí còn hồng hơn cả cánh hoa anh đào bên đường. Y không kiềm chế được nâng cao khóe miệng, bàn tay vung lên lung tung rồi nắm vạt áo một cách ngượng ngùng.
"Thư Thư có thích anh không?"
"Em đã rất thích anh từ lâu rồi! Ai cũng sẽ thích chú cún to ngốc nghếch này thôi!" Trà Thư ra hiệu cho Nghiêm Dực Lẫm cúi người, vuốt ve mái tóc đen mềm mại của y, "Cún lớn quá đáng yêu!"
Cậu mới là người dễ thương nhất trên thế giới a a a! Nghiêm Dực Lẫm như một tên si hán nhìn chằm chằm vào hàng mi dày và dài của cậu, hai mắt hoa đào trong vắt như nước, lúc nào cũng bình tĩnh nhìn người nhưng lại toát ra một sự trong trẻo khó tả, hiện tại trong mắt Thư Thư toàn là hình bóng của y.
Đôi mắt sáng ngời như pha lê, nhưng đồng thời cũng ngấn nước và quá đỗi quyến rũ.
"Vậy thì chúng ta thử xem, chúng ta thử xem sao?"
"Thử cái gì?"
"Hẹn hò với anh!"
"Quá... Quá đột ngột! Chuyện này..." Trà Thư muốn từ chối vì cậu đã có anh trai, nếu anh trai phát hiện ra cậu qua lại với người khác thì hắn chắc chắn sẽ tức giận, mà khi anh trai tức giận sẽ rất đáng sợ.
"Ừm, ừm! Em là một người vô cùng đáng yêu, thật sự xứng đáng gặp được một người tốt nhất, và anh cũng hy vọng anh là..." Nghiêm Dực Lẫm liên tục thuyết phục Trà Thư hẹn hò với mình, một người chưa bao giờ biết cách từ chối như Trà Thư dễ dàng đồng ý mất rồi, điều này làm Nghiêm Dực Lẫm vui mừng đến mức bế Trà Thư lên xoay một vòng.
"Cây hoa anh đào hôm nay đẹp quá..."
***
Ngay sau khi Trà Thư xem xong hàng tá những lời ngọt ngào sến sẩm và những biểu tượng cảm xúc dễ thương do Nghiêm Dực Lẫm gửi trên điện thoại, Úc Hữu Minh ở bên cạnh bất ngờ hỏi cậu: "Có gì đó dính trên xương quai xanh của cậu hả?"
"Gì?" Trà Thư cúi xuống nhưng không thấy xương quai xanh của mình nên lấy gương ra soi, đập vào mắt là một dấu hôn đỏ thẫm to cỡ đồng xu.
Trà Thư nhớ đến chuyện hôm qua, không nhịn được đỏ tai và lắp bắp đáp, "Không... không sao đâu... chỉ bị muỗi đốt thôi."
"Thật sao? Muỗi đốt mà đỏ thế?"
"Ừ...Ừ ừ..."
Úc Hữu Minh bất giác cảm thấy nôn nóng, ai đó đã hôn người mà anh thích từ hồi đời nào hoặc có lẽ cái gì cũng làm hết rồi. Nước ấm nấu ếch thực sự là cách tồi tệ nhất.
"Mình tin cậu, nhưng cậu lại gần đây một chút, mình có chuyện muốn nói với cậu." Anh vẫy tay ra hiệu Trà Thư tới gần, đặt tay bên lỗ tai của cậu.
"Còn ai biết cậu là người song tính không? Ngoài ra, vú sưng lên và hoa huy*t bên dưới có lẽ cũng đã bị **, mấy ngày nay cậu không đi học là vì bị đè lên giường ** nhỉ? Hoặc khắp mọi nơi trong nhà đều có dấu vết của cậu với thằng đàn ông đó."
Trà Thư không nói nên lời, ngay lúc cậu đang muốn giải thích thì có một bàn tay to đưa tới sờ quần của cậu, "Cậu muốn làm gì... Tại sao... Cậu muốn gì?"
"Làm người yêu của mình và mình sẽ giữ bí mật cho cậu."
"Nếu không đồng ý thì cứ đợi toàn trường biết đi."
"Không... không! Mình đồng ý, mình sẽ hẹn hò với cậu."
Cứ như vậy, Trà Thư đã hẹn hò với ba người bạn trai cùng một lúc.
Những ngày ăn tinh dịch mệt nghỉ của cậu đã đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất