Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu
Chương 20: 89
☆ Chương 88: Cho cậu đã trở thành người được tất cả mọi người hâm mộ
Vân Cảnh Hàm cũng bị xưng hô này là cho giật mình, yên lặng dò xét Nam Kính: "Còn nói không thân?"
Nam Kính trả cho cậu một ánh mắt ngơ ngác: "Tôi vô tội mà"
Vân Cảnh Hàm ưỡn ngực ngẩng đầu kiêu ngạo nói: "Đương nhiên, tôi cùng Nam Kính là thân thiết nhất, sáng nay Kính Kính còn xào khoai tây cho tôi nữa."
Vừa nói đến ăn, Vân Cảnh Hàm liền tứa nước miếng, cả Pk cũng tạm thời vứt ra sau đầu, quay lại với Vân Thiên Dật bắt đầu khoe khoang.
"Anh, anh nhất định phải đem Kính Kính về làm tiểu đệ, cậu ấy không chỉ biết pha trà còn biết nấu cơm nữa, cơm cậu ấy nấu còn ngon hơn cả đầu bếp nhà mình. Anh nghĩ cách mời Nam Kính về nhà làm đầu bếp được không? A trưa nay Nam Kính cậu nấu cơm nha..."
Vân Cảnh Hàm vừa nhớ tới là không yên được, miệng thì luôn mồm mặt thì hoạt sắc sinh hương, hận không thể đem Nam Kính về liền.
Nam Kính đỡ trán.
Vân Thiên Dật mặt hơi có lỗi nhìn Nam Kính, một chút ngượng ngùng trong nụ cười rồi lại trở lại bình thường. Xem ra Cảnh Hàm có một người bạn tính tình rất tốt.
Nhưng Vân Thiên Dật đối với Nam Kính vẫn có chút gì đề phòng. Đây không phải là hoài nghi nhân cách của Nam Kính, mà anh có một chút thắc mắc về cậu— vì sao một thiếu niên mặc quần áo giá rẻ lại có phong thái của người trong gia tộc lớn, giơ tay nhấc chân đều lộ ra hào phóng cùng khéo léo, căn bản không giống giới bình dân luôn e sợ quý tộc.
Hơn nữa, trà không phải ai cũng có thể tiếp xúc, Nam Kính biết pha trà, từ đây nói lên Nam Kính xuất thân từ tầng lớp thượng lưu mới đúng.
Vân Thiên Dật cũng không quá để ý đến chuyện này— chỉ cần đây là bạn bè mà em trai hắn thích hắn đều có thể chấp nhận.
Lantis nghe Nam Kính làm cơm cho Vân Cảnh Hàm thì trong lòng có chút suy nghĩ. Đầu tiên là anh khá bất ngờ là Nam Kính lại biết nấu cơm, sau đó lại nghĩ tiểu tử Vân Cảnh Hàm đúng là gần vua được ban lộc, có thể hưởng qua tay nghề trân quý của Kính Kính. Anh lại tự hỏi có nên chấp nhận lời khiêu chiến của Vân Cảnh Hàm không, để cậu ta chịu chút giáo huấn?
Anh là một hoàng tử rộng lượng.
Bất quá có được tin tức từ Vân Cảnh Hàm làm dạ dày của hoàng tử chúng ta có chút xẹp.
"Kính Kính, không biết anh có hân hạnh được thử qua tay nghề của em hay không?" Lantis cười nhè nhẹ nói, căn bản là đang nghĩ cách làm Nam Kính không thể nào từ chối, liên tục đề nghị: "Không bằng hôm nay có được không?"
Lantis nhìn ra được Vân Thiên Dật hôm nay nhất định sẽ vì em trai mình đến chỗ của Nam Kính một chút, anh cũng có suy nghĩ muốn quan sát một chút phòng ngủ cùng cuộc sống của Nam Kính với những người khác như thế nào.
Ăn cơm, ý kiến này rất hay.
"Tốt, tốt, tốt! Kính Kính, giờ chúng ta về nhà vừa kịp lúc nấu bữa trưa! Chỗ tôi có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, nhất định đủ cho cậu làm một bàn thức ăn."
Vân Cảnh Hàm giờ còn nhớ tới khiêu chiến với Lantis làm gì, chỉ tập trung chảy nước miếng cùng hai mắt sáng lên nhìn Nam Kính.
Tâm tư của cậu cũng thật làm người ta cảm thán, chuyển hướng thật nhanh, giờ lại gào khóc đòi ăn.
Vân Thiên Dật không có nhiệt tình dữ dội với đồ ăn nhưng anh chỉ đứng nhìn Vân Cảnh Hàm cười, phong thái xem diễn, đây là rất tán thành ý tưởng của cậu ta đi.
Ba miệng ăn. Nam Kính có chút dở khóc dở cười— có nhân quyền hay không? Có thể trở thành bạn bè tốt với đám người này không đây? Cậu không còn gì để nói. Dưới loại tình huống này, cậu có thể từ chối sao?
"Được rồi, nhưng nguyên liệu các cậu phải chuẩn bị." Nam Kính nói.
"Đương nhiên, đương nhiên, tôi muốn ăn khoai tây sợi chua cay, a còn muốn thăn bò xào ớt, còn muốn ăn thịt nướng, nấm xào ớt xanh, còn muốn...."
Vân Cảnh Hàm không ngừng suy nghĩ đặt thực đơn, ngay cả Vân Thiên Dật cũng nhìn không được, bất đắc dĩ lại vài phần sủng nịnh sờ đầu cậu ta "Hàm Hàm, anh không phải đã nói không được không lễ phép sao?"
Những món đó đều là mấy món nhà hàng cao cấp mới có, dù là ở Vân gia đầu bếp cũng hay làm nhưng với một thiếu niên mười mấy tuổi, đây căn bản là làm khó người ta a.
Em nói nhiều như vậy người ta đều không làm được thì nhiều ít cũng thấy xấu hổ biết không?
Lantis nhìn thẳng Vân Thiên Dật: "Quản cho tốt em trai cậu."
Vân Thiên Dật cười nói: "Đã quản."
Bị anh trai nói, Vân Cảnh Hàm ý thức được mình có chút quá phận, thè lưỡi nói: "Hắc hắc, có chút kích động nên hơi thiếu chừng mực."
Nam Kính đối với hành động của hai anh em có chút hâm mộ, cười nói: "Không sao, chẳng qua là ở nhà không thường ăn nên mới cảm thấy khó, kì thực cũng rất dễ."
Vân Cảnh Hàm hận không thể lao tới hôn Nam Kính một cái nhưng vừa chuẩn bị thì Vân Thiên Dật cũng kịp thời nhận ra và ngăn trở, Lantis cũng kịp thời khoác lấy bả vai Nam Kính dẫn cậu xoay người đi.
Giỡn mặt, Nam Kính của gia đây có thể tùy tiện cho người khác thân?
Trước Lantis ở xa nhìn thấy Vân Cảnh Hàm nhảy lên hôn Nam Kính một cái đã đủ làm cho anh cảm thấy ngứa ngáy, giờ ngay trước mặt anh lại làm ra trò này thì Lantis anh đây không chịu trách nhiệm hậu quả đâu.
Phía sau Vân Thiên Dật cũng nhu hòa nói: "Hàm Hàm, anh không phải đã nói không được tùy tiện hôn người khác, lời anh cũng không nhớ sao?"
"Đừng xoa đầu, không cao lên được!"
Nam Kính ở phía sau nghe vậy thì buồn cười.
Lantis biết cậu đang cười cái gì, đôi mắt xanh nhìn chăm chú vào cậu, khoảng cách ngàn dặm mà người khác nhìn thấy như tiêu than, hóa thành nụ cười ôn nhu.
"Hâm mộ bọn họ sao?" Anh hỏi.
Trước khi ánh mắt dừng trên người Nam Kính, Lantis đã cảm nhận được cậu rất hâm mộ hai người kia.
Nam Kính đối với người có thể dễ dàng nhìn rõ cậu vô cùng kinh ngạc, cũng không dấu diếm thừa nhận: "Đúng vậy, thật hâm mộ."
Cậu phóng tầm mắt nhìn toàn cảnh trường quân đội Sifal nơi nơi đều là ý cười, những thiếu niên dạt dào mùa xuân mặc trên người đủ loại đồng phục khác nhau của các ngành, hài hòa vui vẻ lại thêm năng động của tuổi trẻ
Nắng sớm ấm áp rọi qua vòm lá, tưới lên khắp mặt đất, hoa thơm chim hót sinh cơ dào dạt.
Thật tốt.
Lantis thản nhiên thả chậm bước chân, đối với cái nhìn từ bốn phía đã tập mãi thành quen, sớm đã không để ý tới, thuận tiện còn giúp Nam Kính che một chút.
Nhìn thấy ánh mắt khát vọng của cậu, không tự nhiên hỏi: "Hâm mộ bọn họ cái gì?"
Nam Kính mỉm cười, trầm mặt một chút, mở miệng: "Vào địa vị của Vân gia, dù Cảnh Hàm đắc tội với ai cũng không phải chuyện to tát gì, bọn họ đều có thể giải quyết êm đẹp. Nhưng Vân học trưởng vẫn lo lắng cậu ta đắc tội người khác, nơi nơi đều vì cậu ấy lo lắng..."
Sự cẩn thận từng li từng tí này sợ là ngay cả đối với chính mình, Vân Thiên Dật cũng không lo nghĩ tới vậy.
"Như vậy không đáng cho người ta hâm mộ sao?" Nam Kính cảm khái nói.
Người nhà, hẳn là như vậy đi?
Trong lòng người kia luôn nghĩ, sợ vào lúc mình không biết, cậu ta không cẩn thận đắc tội với người khác, dù cho năng lực bản thân cũng rất mạnh nhưng vẫn lo lắng không đối phó kịp.
Mà cậu...
Tình thương gia đình là cái gì?
Nam Kính cậu không biết.
Có chút chua xót, có chút xúc động, nhiều hơn là sự hâm mộ thứ bản thân không có được.
Bước chân Lantis ngừng hẳn.
"Làm sao vậy?" Nam Kính thấy người bên cạnh dừng lại cũng dừng theo hỏi.
"Không có gì"
Lantis nói, nắm lấy tay phải Nam Kính, không phân trần mà đặt lên môi hôn một cái. Không đợi đối phương phản đối liền buông xuống, động tác nhanh gọn lưu loát nước chảy mây trôi, nhanh đến nỗi làm Nam Kính cứ tưởng là ảo giác.
"Lan...Lantis?"
Nam Kính có chút lắp bắp, đại não như mới bị một luồng điện chạy qua.
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì? Làm sao mà hết hôn má rồi tới hôn tay cậu?
"Rất nhanh em liền không cần phải hâm mộ bọn họ." Lantis nhàn nhạt nói.
Nhìn vào ánh mắt khó hiểu của cậu, anh dùng ngữ điệu thong thả, nói lại thật rõ từng chữ: "Tôi... sẽ... làm... em... trở... thành... người... mà... tất... cả... mọi... người... hâm... mộ..."
Đôi mắt anh mênh mông như biển vô bờ bến, lại như sâu không thấy đáy, làm tim Nam Kính đập nhanh liên hồi.
Cậu biết rõ người đứng trước mặt mình hiện tại rất nguy hiểm, trong trái tim cậu cũng đang kêu gào là phải chạy đi, tránh xa người này. Nhưng Lantis giống như thợ săn mạnh nhất, chỉ cần một ánh mắt độc dược cũng đã làm con mồi không thể nào dời bước, thậm chí là không muốn rời đi.
Nụ hôn lần trước của Lantis, Nam Kính còn chưa hiểu, thì với lời nói của anh hiện tại cậu còn không hiểu thì chắc chắn là cố ý giả ngu.
Lantis, Lantis....
Đôi mắt Nam Kính bối rối, cậu nhìn không ra cảm xúc gì trong đôi mắt lam này, nhưng hô hấp của cậu như đình trệ, trái tim không chịu nổi đập bang bang, cả cơ thể đều chấn động.
Lantis... Nam Kính ép buộc chính mình phải dời mắt đi, hô hấp dần bình thường lại.
Quá nguy hiểm.
So với Lantis, Mục Hoài An thì đáng gì?
Nháy mắt bị đạp thành đồ bỏ a.
Cái gì kêu là cao thủ tình trường? Là đây!
"Anh thích ăn cái gì?" Nam Kính cứng ngắc nói sang chuyện khác, mặt không đỏ: "Thích ăn thịt hay ăn chay? Thích ngọt hay mặn? Có thích hải sản không? Giống như lẩu hay món gì đó..."
Được rồi, cậu thừa nhận mình đang đánh trống lãng.
☆ Chương 89: Hậu duệ Trung Hoa của Địa Cầu
Lantis suy tư nhướng lông mày, môi đỏ tự động cong lên, không muốn buông tha con rùa rụt đầu này, ác tâm bại lộ không ít.
"Gì cũng được." Lantis nhẹ nhàng nói.
Tuy đã chọn từ từ tấn công, nhưng anh nhìn thấy biểu tình tịch mịch của cậu liền nghĩ, nhanh một chút cũng không sao, ánh mắt ấy làm anh cảm thấy vô cùng thất bại.
Không bằng cứ quang minh chính đại đối tốt với cậu, ít nhất như bây giờ, tai Nam Kính đều đỏ cả lên, cũng không thể nghĩ đến chuyện của người khác.
"Chỉ cần là em làm, cái gì cũng được, ta đều thích." Lantis trêu chọc nói trắng ra.
Nam Kính quyết định im lặng.
Cứ tiếp tục cái đề tài này, cậu không chắc là Lantis có lại cưỡng hôn mình hay không.
Khí thế mạnh mẽ mà cao quý của anh chạy đến chỗ nào rồi?
Bất quá. Không khí xấu hổ bị Lantis đùa giỡn đánh tan, Nam Kính cũng không thể ngờ rằng Lantis luôn cho người ta cảm giác xa tận chân trời lại có một mặt trẻ con như vậy, cậu dở khóc dở cười nhẹ nhàng đấm anh một cái như đang giận dỗi, trừng mắt nhìn anh rồi đi lên phía trước.
Lantis cười đi phía sau, không ngừng đùa giỡn Nam Kính.
"Thật ra ta có thể làm trợ thủ cho em, ví dụ như em nấu cơm, ta ở bên cạnh nhìn gì đó."
"Đúng rồi, có muốn mua mấy cái tạp dề màu sắc khác nhau không? Ta cảm thấy em mặc vào nhất định không tồi."
"..."
Thú tính sao, thật là ác liệt.
Vân Thiên Dật đi ở phía sau, đem một màn này nhìn rõ ràng thú vị càng thêm nồng đậm. Mà Vân Cảnh Hàm thì đang nhảy nhót phía sau kể cho anh những chuyện đã xảy ra, có chút không chú ý.
Vừa bỏ lỡ trò hay.
Vân Thiên Dật mở ra thiết bị đầu cuối nhận cuộc gọi của người bạn tốt đang buồn bực - Ellens, trực tiếp nhắc nhở hắn: "Ellens, tôi cho rằng cậu không có hy vọng đâu, không bằng biến chiến tranh thành tơ lụa, bắt tay giảng hòa đi."
Ellens đang ra sức điều tra thông tin tân sinh không biết quy củ hôm nay cùng tiểu mỹ nhân Nam Kính mà anh ái mộ, nghe vậy có chút ngoài ý muốn: "Thiên Dật, trước giờ cậu chưa từng bảo tôi bỏ cuộc."
Vân Thiên Dật nhìn lại không khí hòa hợp giữa hai người nói: "Hoa công tử không thèm dùng tiểu xảo, đương nhiên tôi cũng không ngại thưởng thức một trận chiến giành mỹ nhân."
"Này cậu là có ý tứ gì, đây là nâng người khác mà hạ uy phong của bản thân đó." Ellens nhịn không được nhíu mày.
Vân Thiên Dật không nhiều lời, không muốn nghe Ellens lải nhải oán giận để lại một câu: "Tôi đây rửa mắt mong chờ." Kết thúc cuộc gọi, cùng Vân Cảnh Hàm tiếp tục câu chuyện.
Ellens bên kia bị ngắt máy vô cùng buồn bực.
Đứng bên cạnh là một thành viên trong Hội Học Sinh đang sửa hồ sơ, hài hước cười nói: "Nghe nói cậu vừa cùng người ta khiêu chiến, hình như là một tân sinh?"
Quá nổi tiếng cũng không phải chuyện gì tốt, chuyện xảy ra cũng chưa được bao lâu, vậy mà đã đồn ầm khắp trường, ngay cả vị này chỉ biết ngâm mình ở Hội Học Sinh sửa hồ sơ cũng biết chuyện.
Ellens chán nản, ngón tay gõ gõ lên bàn, cúi đầu thưởng thức phần tóc rủ trước mặt mình, ủy khuất nói: "Học trưởng Phàn Địch thân mến, thân ái của nhà tôi phải dựa vào cậu."
Phàn Địch cười cười không tỏ ý kiến.
Cái tên Ellens này mỗi năm đều phải tới đây lật xem tư liệu của mấy tân sinh, dù sao cũng có thể nói không trái nội quy, bởi vì tin tức cơ mật đều sẽ được chuyển đến kho tin tức cao cấp, thông tin có thể cho học sinh đến trông coi đều là những hồ sơ cơ bản mà thôi, tin bảo mật rất thấp.
Trừ vài lão sư ra thì còn có vài học trưởng vì muốn truy người đều sẽ dùng một ít tiểu tâm tư để vào trong, trăm phương nghìn kế tra thông tin của người khác— giống như chiều cao, cân nặng, tuổi tác linh tinh.
Bởi vì mấy thứ này đều dùng các công cụ đơn giản là có thể tra ra, cho nên không ai đem chúng thành chuyện riêng.
"Hồ sơ tên Nam Kính có thể tra, hệ chế tạo cơ giáp, năm nhất tân sinh, gia đình điều kiện gì đó thì không biết, bất quá vài ngày trước cậu ta rất nổi danh." Phàn Địch nhấp cái nút.
Ellens hứng thú nồng đậm nói: "Nói nói xem."
"Đầu tiên là làm xấu mặt Lư Phi, a, Lư Phi chính là em trai Lư Tác, sau đó còn được 3S đưa tới trường báo danh."
Phàn Địch vẻ mặt hứng thú dạt dào, anh là cán bộ sửa chữa hồ sơ của Hội Học Sinh, phải đến sớm hơn các thành viên khác rất nhiều, tự nhiên cũng có nghe chuyện về tân sinh tên Nam Kính.
"Không nghĩ tới, không nghĩ tới cậu ta lại bị người ta theo dõi."
Nói tới đây Phàn Địch lắc đầu nói: "Xem ra cậu ta muốn điệu thấp cũng không được, giờ lại thêm lùm xùm với học trưởng, nhờ phúc của cậu, Nam Kính lại nổi danh rồi."
Luôn có một số ít người, chẳng những bản thân là tâm điểm mà cả người xung quanh cũng bị liên lụy, cũng sẽ ngay lập tức bị người ta chú ý.
Ellens cười nói: "Tôi rất vinh dự."
"Quá phận a, ngay cả tiểu học đệ cũng không chịu buông tha, thật là đóa hoa phá hoại của đế quốc."
Phàn Địch không chút khách khí phun tào, liếc hoa hoa công tử một cái.
"Cậu không hiểu, một khắc khi tôi nhìn thấy cậu ta, cảm giác tim mình đang đập."
Ellens vuốt ngực say mê.
"Hóa ra trước giờ tim cậu không đập?" Phàn Địch tiếp tục nói móc.
"Về Lantis?"
Ellens dời đề tài, có một số việc tự mình biết là được rồi, phàm phu tục tử làm sao có thể lý giải?
"Cái này..."
Lúc này Phàn Địch có hơi nhíu mày, trên mặt đầy khó hiểu.
"Tôi không tìm được hồ sơ của cậu ta trong danh sách tân sinh nhập học. Cậu có nhớ lầm tên không?"
"Sao có thể!" Ellens ngây ngẩn cả người.
Không có đăng ký sao?
Nhéo cằm, nụ cười không bao giờ tắt của Ellens hơi xuống, đôi mắt hoa đào chậm rãi thâm trầm lên.
Không phải tân sinh sao?
Đương nhiên không thể nào.
Trong trường nếu xuất hiện như vậy thì làm sao không có chút tiếng tăm nào.
Huống hồ Lantis cùng Nam Kính hình như là vào nhập học mới quen nhau, quan hệ phát triển mạnh.
Xem ra phải hảo hảo điều tra.
Mắt hoa đào Ellens hơi chớp, khóe mắt phong lưu phóng khoáng, nụ cười đầy hào hoa.
Bên này, bốn người Nam Kính có thể nói là kéo đủ 200% tỉ lệ thu hút.
Mọi người ở trường đều biết Vân Thiên Dật, đi đến đâu cũng có người chủ động chào hỏi, có thể nói nhân duyên của anh rất tốt.
Vân Cảnh Hàm lại không vui, đối với nữ sinh đang đỏ mặt chào hỏi Vân Thiên Dật trừng mắt liếc một cái, bĩu môi oán giận: "Không một giây phút nào yên ổn, anh không thể làm bộ không thấy được sao?"
Đương nhiên không thể, Nam Kính cũng có thể thay anh trả lời.
Vân Thiên Dật cười nói: "Đây là lịch sự."
Vừa nói xong lại có một nam sinh đỏ mặt chạy tới lắp ba lắp bắp cùng anh chào hỏi. Không biết là Vân Thiên Dật có biết cậu ta hay không vẫn rất thân thiện đáp lại.
Vân Cảnh Hàm nổi giận, từ liếc trở thành nhe răng trừng mắt người ta, làm cho nam sinh có chút thẹn thùng bị dọa tới mức vội vã trở lại đám đông.
Nam Kính không biết nói gì nhìn với hành động trẻ con của Vân Cảnh Hàm, lại vô cùng ngạc nhiên cảm thán tính tình của Vân Thiên Dật, thật tốt đến làm người ta khó tin. Phải biết rằng, quy định về giai cấp ở đế quốc rất nghiêm ngặt, quý tộc ra lệnh cho bình dân là chuyện bình thường.
Người tự cao mắt nhìn thẳng là người bình thường, quá phận hay có chút ác ngôn khinh miệt cũng không ít, người có thể gần gũi như Vân Thiên Dật là rất hiếm.
Ngay cả Lantis cũng ghé mắt: "Đã nghe nói từ lâu Vân gia là hậu duệ của người Trung Hoa trên địa cầu cổ, gia giáo rất nghiêm, lấy lễ đối người, hôm nay mới được kiến thức."
Vân Thiên Dật tính tình tốt cả trường đều biết, Vân gia làm việc khiêm tốn cùng văn lễ, nho nhã cũng vậy còn nổi danh khắp thủ đô Đế Quốc.
Vân Cảnh Hàm... coi như ngoại lệ.
Vân Thiên Dật ôn hòa nói: "Vì lúc ấy Vân gia đến đây cũng vô lực thay đổi quyết sách của đế quốc, nhưng cũng cố gắng tự mình làm một ít chuyện trong khuôn khổ được phép."
"Lúc ấy?"
Nam Kính lặp lại ý hỏi. Chuyện này có nội hàm sao?
Nam Kính ngẩng đầu nhìn Lantis đang gật đầu tỏ vẻ lý giải.
Đối với bộ dáng tò mò của Nam Kính, Lantis rất tự nguyện lý giải cho cậu, hơn nữa nếu Vân Thiên Dật có thể nói ra thì cũng không phải bí mật gì.
"Lịch sử Ngân Hà Đế Quốc có từ rất lâu nhưng cũng không bao gồm cả người địa cầu. Vào thời điểm địa cầu cổ cận kề nguy cơ bị diệt vong, vài vị được cử đến đế quốc để đàm phán quyết sách cộng đồng, nguyện ý thuần phục hoàng thất đến chung thân để được gia nhập đế quốc cũng như nhận lại sự che chở của hoàng thất. Quân chủ Ngân Hà Đế Quốc lúc đó đồng ý. Từ đó về sau lưu dân của địa cầu cổ phân tán ở các tinh cầu, phong quan thụ tước, vĩnh viễn vì hoàng thất cống hiến."
Lantis thể hiện biết khá rõ về sự dung nhập của người cổ địa cầu vào Ngân Hà Đế Quốc.
"Bất quá cũng còn một lựa chọn khác. Mấy vị thuyết sách từ địa cầu cổ kia có mấy nhà đến là nhà của hậu duệ Trung Hoa, họ cam nguyện gia nhập đế quốc với thân phận bình dân, không muốn làm người hầu cho hoàng thất. Trải qua trăm năm du nhập, phát triển vô cùng gian nan, về sau mới trở thành tầng lớp hào môn mới của đế quốc."
Nghe đến đây, chân mày Vân Thiên Dật hơi chau lại tựa hồ không thấy, ánh mắt nhu hòa cũng khơi lên một chút mạt ý.
Vân Cảnh Hàm cũng bị xưng hô này là cho giật mình, yên lặng dò xét Nam Kính: "Còn nói không thân?"
Nam Kính trả cho cậu một ánh mắt ngơ ngác: "Tôi vô tội mà"
Vân Cảnh Hàm ưỡn ngực ngẩng đầu kiêu ngạo nói: "Đương nhiên, tôi cùng Nam Kính là thân thiết nhất, sáng nay Kính Kính còn xào khoai tây cho tôi nữa."
Vừa nói đến ăn, Vân Cảnh Hàm liền tứa nước miếng, cả Pk cũng tạm thời vứt ra sau đầu, quay lại với Vân Thiên Dật bắt đầu khoe khoang.
"Anh, anh nhất định phải đem Kính Kính về làm tiểu đệ, cậu ấy không chỉ biết pha trà còn biết nấu cơm nữa, cơm cậu ấy nấu còn ngon hơn cả đầu bếp nhà mình. Anh nghĩ cách mời Nam Kính về nhà làm đầu bếp được không? A trưa nay Nam Kính cậu nấu cơm nha..."
Vân Cảnh Hàm vừa nhớ tới là không yên được, miệng thì luôn mồm mặt thì hoạt sắc sinh hương, hận không thể đem Nam Kính về liền.
Nam Kính đỡ trán.
Vân Thiên Dật mặt hơi có lỗi nhìn Nam Kính, một chút ngượng ngùng trong nụ cười rồi lại trở lại bình thường. Xem ra Cảnh Hàm có một người bạn tính tình rất tốt.
Nhưng Vân Thiên Dật đối với Nam Kính vẫn có chút gì đề phòng. Đây không phải là hoài nghi nhân cách của Nam Kính, mà anh có một chút thắc mắc về cậu— vì sao một thiếu niên mặc quần áo giá rẻ lại có phong thái của người trong gia tộc lớn, giơ tay nhấc chân đều lộ ra hào phóng cùng khéo léo, căn bản không giống giới bình dân luôn e sợ quý tộc.
Hơn nữa, trà không phải ai cũng có thể tiếp xúc, Nam Kính biết pha trà, từ đây nói lên Nam Kính xuất thân từ tầng lớp thượng lưu mới đúng.
Vân Thiên Dật cũng không quá để ý đến chuyện này— chỉ cần đây là bạn bè mà em trai hắn thích hắn đều có thể chấp nhận.
Lantis nghe Nam Kính làm cơm cho Vân Cảnh Hàm thì trong lòng có chút suy nghĩ. Đầu tiên là anh khá bất ngờ là Nam Kính lại biết nấu cơm, sau đó lại nghĩ tiểu tử Vân Cảnh Hàm đúng là gần vua được ban lộc, có thể hưởng qua tay nghề trân quý của Kính Kính. Anh lại tự hỏi có nên chấp nhận lời khiêu chiến của Vân Cảnh Hàm không, để cậu ta chịu chút giáo huấn?
Anh là một hoàng tử rộng lượng.
Bất quá có được tin tức từ Vân Cảnh Hàm làm dạ dày của hoàng tử chúng ta có chút xẹp.
"Kính Kính, không biết anh có hân hạnh được thử qua tay nghề của em hay không?" Lantis cười nhè nhẹ nói, căn bản là đang nghĩ cách làm Nam Kính không thể nào từ chối, liên tục đề nghị: "Không bằng hôm nay có được không?"
Lantis nhìn ra được Vân Thiên Dật hôm nay nhất định sẽ vì em trai mình đến chỗ của Nam Kính một chút, anh cũng có suy nghĩ muốn quan sát một chút phòng ngủ cùng cuộc sống của Nam Kính với những người khác như thế nào.
Ăn cơm, ý kiến này rất hay.
"Tốt, tốt, tốt! Kính Kính, giờ chúng ta về nhà vừa kịp lúc nấu bữa trưa! Chỗ tôi có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, nhất định đủ cho cậu làm một bàn thức ăn."
Vân Cảnh Hàm giờ còn nhớ tới khiêu chiến với Lantis làm gì, chỉ tập trung chảy nước miếng cùng hai mắt sáng lên nhìn Nam Kính.
Tâm tư của cậu cũng thật làm người ta cảm thán, chuyển hướng thật nhanh, giờ lại gào khóc đòi ăn.
Vân Thiên Dật không có nhiệt tình dữ dội với đồ ăn nhưng anh chỉ đứng nhìn Vân Cảnh Hàm cười, phong thái xem diễn, đây là rất tán thành ý tưởng của cậu ta đi.
Ba miệng ăn. Nam Kính có chút dở khóc dở cười— có nhân quyền hay không? Có thể trở thành bạn bè tốt với đám người này không đây? Cậu không còn gì để nói. Dưới loại tình huống này, cậu có thể từ chối sao?
"Được rồi, nhưng nguyên liệu các cậu phải chuẩn bị." Nam Kính nói.
"Đương nhiên, đương nhiên, tôi muốn ăn khoai tây sợi chua cay, a còn muốn thăn bò xào ớt, còn muốn ăn thịt nướng, nấm xào ớt xanh, còn muốn...."
Vân Cảnh Hàm không ngừng suy nghĩ đặt thực đơn, ngay cả Vân Thiên Dật cũng nhìn không được, bất đắc dĩ lại vài phần sủng nịnh sờ đầu cậu ta "Hàm Hàm, anh không phải đã nói không được không lễ phép sao?"
Những món đó đều là mấy món nhà hàng cao cấp mới có, dù là ở Vân gia đầu bếp cũng hay làm nhưng với một thiếu niên mười mấy tuổi, đây căn bản là làm khó người ta a.
Em nói nhiều như vậy người ta đều không làm được thì nhiều ít cũng thấy xấu hổ biết không?
Lantis nhìn thẳng Vân Thiên Dật: "Quản cho tốt em trai cậu."
Vân Thiên Dật cười nói: "Đã quản."
Bị anh trai nói, Vân Cảnh Hàm ý thức được mình có chút quá phận, thè lưỡi nói: "Hắc hắc, có chút kích động nên hơi thiếu chừng mực."
Nam Kính đối với hành động của hai anh em có chút hâm mộ, cười nói: "Không sao, chẳng qua là ở nhà không thường ăn nên mới cảm thấy khó, kì thực cũng rất dễ."
Vân Cảnh Hàm hận không thể lao tới hôn Nam Kính một cái nhưng vừa chuẩn bị thì Vân Thiên Dật cũng kịp thời nhận ra và ngăn trở, Lantis cũng kịp thời khoác lấy bả vai Nam Kính dẫn cậu xoay người đi.
Giỡn mặt, Nam Kính của gia đây có thể tùy tiện cho người khác thân?
Trước Lantis ở xa nhìn thấy Vân Cảnh Hàm nhảy lên hôn Nam Kính một cái đã đủ làm cho anh cảm thấy ngứa ngáy, giờ ngay trước mặt anh lại làm ra trò này thì Lantis anh đây không chịu trách nhiệm hậu quả đâu.
Phía sau Vân Thiên Dật cũng nhu hòa nói: "Hàm Hàm, anh không phải đã nói không được tùy tiện hôn người khác, lời anh cũng không nhớ sao?"
"Đừng xoa đầu, không cao lên được!"
Nam Kính ở phía sau nghe vậy thì buồn cười.
Lantis biết cậu đang cười cái gì, đôi mắt xanh nhìn chăm chú vào cậu, khoảng cách ngàn dặm mà người khác nhìn thấy như tiêu than, hóa thành nụ cười ôn nhu.
"Hâm mộ bọn họ sao?" Anh hỏi.
Trước khi ánh mắt dừng trên người Nam Kính, Lantis đã cảm nhận được cậu rất hâm mộ hai người kia.
Nam Kính đối với người có thể dễ dàng nhìn rõ cậu vô cùng kinh ngạc, cũng không dấu diếm thừa nhận: "Đúng vậy, thật hâm mộ."
Cậu phóng tầm mắt nhìn toàn cảnh trường quân đội Sifal nơi nơi đều là ý cười, những thiếu niên dạt dào mùa xuân mặc trên người đủ loại đồng phục khác nhau của các ngành, hài hòa vui vẻ lại thêm năng động của tuổi trẻ
Nắng sớm ấm áp rọi qua vòm lá, tưới lên khắp mặt đất, hoa thơm chim hót sinh cơ dào dạt.
Thật tốt.
Lantis thản nhiên thả chậm bước chân, đối với cái nhìn từ bốn phía đã tập mãi thành quen, sớm đã không để ý tới, thuận tiện còn giúp Nam Kính che một chút.
Nhìn thấy ánh mắt khát vọng của cậu, không tự nhiên hỏi: "Hâm mộ bọn họ cái gì?"
Nam Kính mỉm cười, trầm mặt một chút, mở miệng: "Vào địa vị của Vân gia, dù Cảnh Hàm đắc tội với ai cũng không phải chuyện to tát gì, bọn họ đều có thể giải quyết êm đẹp. Nhưng Vân học trưởng vẫn lo lắng cậu ta đắc tội người khác, nơi nơi đều vì cậu ấy lo lắng..."
Sự cẩn thận từng li từng tí này sợ là ngay cả đối với chính mình, Vân Thiên Dật cũng không lo nghĩ tới vậy.
"Như vậy không đáng cho người ta hâm mộ sao?" Nam Kính cảm khái nói.
Người nhà, hẳn là như vậy đi?
Trong lòng người kia luôn nghĩ, sợ vào lúc mình không biết, cậu ta không cẩn thận đắc tội với người khác, dù cho năng lực bản thân cũng rất mạnh nhưng vẫn lo lắng không đối phó kịp.
Mà cậu...
Tình thương gia đình là cái gì?
Nam Kính cậu không biết.
Có chút chua xót, có chút xúc động, nhiều hơn là sự hâm mộ thứ bản thân không có được.
Bước chân Lantis ngừng hẳn.
"Làm sao vậy?" Nam Kính thấy người bên cạnh dừng lại cũng dừng theo hỏi.
"Không có gì"
Lantis nói, nắm lấy tay phải Nam Kính, không phân trần mà đặt lên môi hôn một cái. Không đợi đối phương phản đối liền buông xuống, động tác nhanh gọn lưu loát nước chảy mây trôi, nhanh đến nỗi làm Nam Kính cứ tưởng là ảo giác.
"Lan...Lantis?"
Nam Kính có chút lắp bắp, đại não như mới bị một luồng điện chạy qua.
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì? Làm sao mà hết hôn má rồi tới hôn tay cậu?
"Rất nhanh em liền không cần phải hâm mộ bọn họ." Lantis nhàn nhạt nói.
Nhìn vào ánh mắt khó hiểu của cậu, anh dùng ngữ điệu thong thả, nói lại thật rõ từng chữ: "Tôi... sẽ... làm... em... trở... thành... người... mà... tất... cả... mọi... người... hâm... mộ..."
Đôi mắt anh mênh mông như biển vô bờ bến, lại như sâu không thấy đáy, làm tim Nam Kính đập nhanh liên hồi.
Cậu biết rõ người đứng trước mặt mình hiện tại rất nguy hiểm, trong trái tim cậu cũng đang kêu gào là phải chạy đi, tránh xa người này. Nhưng Lantis giống như thợ săn mạnh nhất, chỉ cần một ánh mắt độc dược cũng đã làm con mồi không thể nào dời bước, thậm chí là không muốn rời đi.
Nụ hôn lần trước của Lantis, Nam Kính còn chưa hiểu, thì với lời nói của anh hiện tại cậu còn không hiểu thì chắc chắn là cố ý giả ngu.
Lantis, Lantis....
Đôi mắt Nam Kính bối rối, cậu nhìn không ra cảm xúc gì trong đôi mắt lam này, nhưng hô hấp của cậu như đình trệ, trái tim không chịu nổi đập bang bang, cả cơ thể đều chấn động.
Lantis... Nam Kính ép buộc chính mình phải dời mắt đi, hô hấp dần bình thường lại.
Quá nguy hiểm.
So với Lantis, Mục Hoài An thì đáng gì?
Nháy mắt bị đạp thành đồ bỏ a.
Cái gì kêu là cao thủ tình trường? Là đây!
"Anh thích ăn cái gì?" Nam Kính cứng ngắc nói sang chuyện khác, mặt không đỏ: "Thích ăn thịt hay ăn chay? Thích ngọt hay mặn? Có thích hải sản không? Giống như lẩu hay món gì đó..."
Được rồi, cậu thừa nhận mình đang đánh trống lãng.
☆ Chương 89: Hậu duệ Trung Hoa của Địa Cầu
Lantis suy tư nhướng lông mày, môi đỏ tự động cong lên, không muốn buông tha con rùa rụt đầu này, ác tâm bại lộ không ít.
"Gì cũng được." Lantis nhẹ nhàng nói.
Tuy đã chọn từ từ tấn công, nhưng anh nhìn thấy biểu tình tịch mịch của cậu liền nghĩ, nhanh một chút cũng không sao, ánh mắt ấy làm anh cảm thấy vô cùng thất bại.
Không bằng cứ quang minh chính đại đối tốt với cậu, ít nhất như bây giờ, tai Nam Kính đều đỏ cả lên, cũng không thể nghĩ đến chuyện của người khác.
"Chỉ cần là em làm, cái gì cũng được, ta đều thích." Lantis trêu chọc nói trắng ra.
Nam Kính quyết định im lặng.
Cứ tiếp tục cái đề tài này, cậu không chắc là Lantis có lại cưỡng hôn mình hay không.
Khí thế mạnh mẽ mà cao quý của anh chạy đến chỗ nào rồi?
Bất quá. Không khí xấu hổ bị Lantis đùa giỡn đánh tan, Nam Kính cũng không thể ngờ rằng Lantis luôn cho người ta cảm giác xa tận chân trời lại có một mặt trẻ con như vậy, cậu dở khóc dở cười nhẹ nhàng đấm anh một cái như đang giận dỗi, trừng mắt nhìn anh rồi đi lên phía trước.
Lantis cười đi phía sau, không ngừng đùa giỡn Nam Kính.
"Thật ra ta có thể làm trợ thủ cho em, ví dụ như em nấu cơm, ta ở bên cạnh nhìn gì đó."
"Đúng rồi, có muốn mua mấy cái tạp dề màu sắc khác nhau không? Ta cảm thấy em mặc vào nhất định không tồi."
"..."
Thú tính sao, thật là ác liệt.
Vân Thiên Dật đi ở phía sau, đem một màn này nhìn rõ ràng thú vị càng thêm nồng đậm. Mà Vân Cảnh Hàm thì đang nhảy nhót phía sau kể cho anh những chuyện đã xảy ra, có chút không chú ý.
Vừa bỏ lỡ trò hay.
Vân Thiên Dật mở ra thiết bị đầu cuối nhận cuộc gọi của người bạn tốt đang buồn bực - Ellens, trực tiếp nhắc nhở hắn: "Ellens, tôi cho rằng cậu không có hy vọng đâu, không bằng biến chiến tranh thành tơ lụa, bắt tay giảng hòa đi."
Ellens đang ra sức điều tra thông tin tân sinh không biết quy củ hôm nay cùng tiểu mỹ nhân Nam Kính mà anh ái mộ, nghe vậy có chút ngoài ý muốn: "Thiên Dật, trước giờ cậu chưa từng bảo tôi bỏ cuộc."
Vân Thiên Dật nhìn lại không khí hòa hợp giữa hai người nói: "Hoa công tử không thèm dùng tiểu xảo, đương nhiên tôi cũng không ngại thưởng thức một trận chiến giành mỹ nhân."
"Này cậu là có ý tứ gì, đây là nâng người khác mà hạ uy phong của bản thân đó." Ellens nhịn không được nhíu mày.
Vân Thiên Dật không nhiều lời, không muốn nghe Ellens lải nhải oán giận để lại một câu: "Tôi đây rửa mắt mong chờ." Kết thúc cuộc gọi, cùng Vân Cảnh Hàm tiếp tục câu chuyện.
Ellens bên kia bị ngắt máy vô cùng buồn bực.
Đứng bên cạnh là một thành viên trong Hội Học Sinh đang sửa hồ sơ, hài hước cười nói: "Nghe nói cậu vừa cùng người ta khiêu chiến, hình như là một tân sinh?"
Quá nổi tiếng cũng không phải chuyện gì tốt, chuyện xảy ra cũng chưa được bao lâu, vậy mà đã đồn ầm khắp trường, ngay cả vị này chỉ biết ngâm mình ở Hội Học Sinh sửa hồ sơ cũng biết chuyện.
Ellens chán nản, ngón tay gõ gõ lên bàn, cúi đầu thưởng thức phần tóc rủ trước mặt mình, ủy khuất nói: "Học trưởng Phàn Địch thân mến, thân ái của nhà tôi phải dựa vào cậu."
Phàn Địch cười cười không tỏ ý kiến.
Cái tên Ellens này mỗi năm đều phải tới đây lật xem tư liệu của mấy tân sinh, dù sao cũng có thể nói không trái nội quy, bởi vì tin tức cơ mật đều sẽ được chuyển đến kho tin tức cao cấp, thông tin có thể cho học sinh đến trông coi đều là những hồ sơ cơ bản mà thôi, tin bảo mật rất thấp.
Trừ vài lão sư ra thì còn có vài học trưởng vì muốn truy người đều sẽ dùng một ít tiểu tâm tư để vào trong, trăm phương nghìn kế tra thông tin của người khác— giống như chiều cao, cân nặng, tuổi tác linh tinh.
Bởi vì mấy thứ này đều dùng các công cụ đơn giản là có thể tra ra, cho nên không ai đem chúng thành chuyện riêng.
"Hồ sơ tên Nam Kính có thể tra, hệ chế tạo cơ giáp, năm nhất tân sinh, gia đình điều kiện gì đó thì không biết, bất quá vài ngày trước cậu ta rất nổi danh." Phàn Địch nhấp cái nút.
Ellens hứng thú nồng đậm nói: "Nói nói xem."
"Đầu tiên là làm xấu mặt Lư Phi, a, Lư Phi chính là em trai Lư Tác, sau đó còn được 3S đưa tới trường báo danh."
Phàn Địch vẻ mặt hứng thú dạt dào, anh là cán bộ sửa chữa hồ sơ của Hội Học Sinh, phải đến sớm hơn các thành viên khác rất nhiều, tự nhiên cũng có nghe chuyện về tân sinh tên Nam Kính.
"Không nghĩ tới, không nghĩ tới cậu ta lại bị người ta theo dõi."
Nói tới đây Phàn Địch lắc đầu nói: "Xem ra cậu ta muốn điệu thấp cũng không được, giờ lại thêm lùm xùm với học trưởng, nhờ phúc của cậu, Nam Kính lại nổi danh rồi."
Luôn có một số ít người, chẳng những bản thân là tâm điểm mà cả người xung quanh cũng bị liên lụy, cũng sẽ ngay lập tức bị người ta chú ý.
Ellens cười nói: "Tôi rất vinh dự."
"Quá phận a, ngay cả tiểu học đệ cũng không chịu buông tha, thật là đóa hoa phá hoại của đế quốc."
Phàn Địch không chút khách khí phun tào, liếc hoa hoa công tử một cái.
"Cậu không hiểu, một khắc khi tôi nhìn thấy cậu ta, cảm giác tim mình đang đập."
Ellens vuốt ngực say mê.
"Hóa ra trước giờ tim cậu không đập?" Phàn Địch tiếp tục nói móc.
"Về Lantis?"
Ellens dời đề tài, có một số việc tự mình biết là được rồi, phàm phu tục tử làm sao có thể lý giải?
"Cái này..."
Lúc này Phàn Địch có hơi nhíu mày, trên mặt đầy khó hiểu.
"Tôi không tìm được hồ sơ của cậu ta trong danh sách tân sinh nhập học. Cậu có nhớ lầm tên không?"
"Sao có thể!" Ellens ngây ngẩn cả người.
Không có đăng ký sao?
Nhéo cằm, nụ cười không bao giờ tắt của Ellens hơi xuống, đôi mắt hoa đào chậm rãi thâm trầm lên.
Không phải tân sinh sao?
Đương nhiên không thể nào.
Trong trường nếu xuất hiện như vậy thì làm sao không có chút tiếng tăm nào.
Huống hồ Lantis cùng Nam Kính hình như là vào nhập học mới quen nhau, quan hệ phát triển mạnh.
Xem ra phải hảo hảo điều tra.
Mắt hoa đào Ellens hơi chớp, khóe mắt phong lưu phóng khoáng, nụ cười đầy hào hoa.
Bên này, bốn người Nam Kính có thể nói là kéo đủ 200% tỉ lệ thu hút.
Mọi người ở trường đều biết Vân Thiên Dật, đi đến đâu cũng có người chủ động chào hỏi, có thể nói nhân duyên của anh rất tốt.
Vân Cảnh Hàm lại không vui, đối với nữ sinh đang đỏ mặt chào hỏi Vân Thiên Dật trừng mắt liếc một cái, bĩu môi oán giận: "Không một giây phút nào yên ổn, anh không thể làm bộ không thấy được sao?"
Đương nhiên không thể, Nam Kính cũng có thể thay anh trả lời.
Vân Thiên Dật cười nói: "Đây là lịch sự."
Vừa nói xong lại có một nam sinh đỏ mặt chạy tới lắp ba lắp bắp cùng anh chào hỏi. Không biết là Vân Thiên Dật có biết cậu ta hay không vẫn rất thân thiện đáp lại.
Vân Cảnh Hàm nổi giận, từ liếc trở thành nhe răng trừng mắt người ta, làm cho nam sinh có chút thẹn thùng bị dọa tới mức vội vã trở lại đám đông.
Nam Kính không biết nói gì nhìn với hành động trẻ con của Vân Cảnh Hàm, lại vô cùng ngạc nhiên cảm thán tính tình của Vân Thiên Dật, thật tốt đến làm người ta khó tin. Phải biết rằng, quy định về giai cấp ở đế quốc rất nghiêm ngặt, quý tộc ra lệnh cho bình dân là chuyện bình thường.
Người tự cao mắt nhìn thẳng là người bình thường, quá phận hay có chút ác ngôn khinh miệt cũng không ít, người có thể gần gũi như Vân Thiên Dật là rất hiếm.
Ngay cả Lantis cũng ghé mắt: "Đã nghe nói từ lâu Vân gia là hậu duệ của người Trung Hoa trên địa cầu cổ, gia giáo rất nghiêm, lấy lễ đối người, hôm nay mới được kiến thức."
Vân Thiên Dật tính tình tốt cả trường đều biết, Vân gia làm việc khiêm tốn cùng văn lễ, nho nhã cũng vậy còn nổi danh khắp thủ đô Đế Quốc.
Vân Cảnh Hàm... coi như ngoại lệ.
Vân Thiên Dật ôn hòa nói: "Vì lúc ấy Vân gia đến đây cũng vô lực thay đổi quyết sách của đế quốc, nhưng cũng cố gắng tự mình làm một ít chuyện trong khuôn khổ được phép."
"Lúc ấy?"
Nam Kính lặp lại ý hỏi. Chuyện này có nội hàm sao?
Nam Kính ngẩng đầu nhìn Lantis đang gật đầu tỏ vẻ lý giải.
Đối với bộ dáng tò mò của Nam Kính, Lantis rất tự nguyện lý giải cho cậu, hơn nữa nếu Vân Thiên Dật có thể nói ra thì cũng không phải bí mật gì.
"Lịch sử Ngân Hà Đế Quốc có từ rất lâu nhưng cũng không bao gồm cả người địa cầu. Vào thời điểm địa cầu cổ cận kề nguy cơ bị diệt vong, vài vị được cử đến đế quốc để đàm phán quyết sách cộng đồng, nguyện ý thuần phục hoàng thất đến chung thân để được gia nhập đế quốc cũng như nhận lại sự che chở của hoàng thất. Quân chủ Ngân Hà Đế Quốc lúc đó đồng ý. Từ đó về sau lưu dân của địa cầu cổ phân tán ở các tinh cầu, phong quan thụ tước, vĩnh viễn vì hoàng thất cống hiến."
Lantis thể hiện biết khá rõ về sự dung nhập của người cổ địa cầu vào Ngân Hà Đế Quốc.
"Bất quá cũng còn một lựa chọn khác. Mấy vị thuyết sách từ địa cầu cổ kia có mấy nhà đến là nhà của hậu duệ Trung Hoa, họ cam nguyện gia nhập đế quốc với thân phận bình dân, không muốn làm người hầu cho hoàng thất. Trải qua trăm năm du nhập, phát triển vô cùng gian nan, về sau mới trở thành tầng lớp hào môn mới của đế quốc."
Nghe đến đây, chân mày Vân Thiên Dật hơi chau lại tựa hồ không thấy, ánh mắt nhu hòa cũng khơi lên một chút mạt ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất