Quyển 1Chương 18: Giam cầm trong phòng tối [End]
Sau khi mở đôi mắt đang buồn ngủ ra, Trà Thư mới phát hiện mình đang bị nhốt trong một căn phòng lớn tối tăm. Còng tay và dây xích màu trắng bạc trói chặt cậu, chỉ cần một cử động nhẹ ở chân là những sợi xích nặng nề lập tức va vào nhau phát ra âm thanh lách cách lang cang.
Bị nhốt ở đây, còn trốn thoát được sao?
Sợi xích trên người đủ dài để cậu thoải mái quan sát và khám phá căn phòng này, nhưng chân vừa chạm đất thì trên trần nhà đã vang lên tiếng chuông báo động.
Cậu ngước mắt lên thấy người đàn ông bên ngoài đẩy cửa bước vào là Nghiêm Dực Lẫm. Là Nghiêm Dực Lẫm thì càng tốt, có lẽ y sẽ mềm lòng thả cậu ra ngoài thì sao, miễn là y không phát hiện ra chuyện cậu đang lừa dối y là được.
Trà Thư vừa định mở miệng thì đối phương đã nói ra những lời khiến cậu sửng sốt, "Thư Thư, anh không thể không khâm phục em được. Em lừa gạt anh rất lâu mà anh vẫn ngô nghê chưa biết gì, lừa được cả hai người bọn anh luôn mới hay."
"Em quá giỏi rồi, hẹn hò với ba người một lúc mà không bị phát hiện. Nhưng lời nói dối sẽ có một ngày bị vạch trần, sự thật cuối cùng sẽ lộ ra, còn em cũng phải bị trừng phạt thôi."
"Trong lúc em còn hôn mê thì bọn anh đã đưa ra ba quyết định, em nghe kỹ này."
"Một: Bọn anh đồng thời có được em."
"Hai: Nếu em chạy trốn, dù có phải đi đến tận cùng trái đất bọn anh vẫn sẽ bắt được em về."
"Ba: Em không thể gặp ai khác ngoài bọn anh."
"Thế nên em đừng tốn sức tìm đường chạy trốn nữa, vì hiện tại thân phận của em đã là người chết rồi. Chỉ có bọn anh biết em vẫn còn sống, em muốn đi làm và sống như một người bình thường sao? Thật tiếc vì điều đó quá viển vông với em, mà thật ra cũng không có công ty nào nhận em vào làm đâu."
"Còn chuyện này nữa, việc giam cầm em là đề xuất của Úc Hữu Minh. Việc ba người cùng sở hữu em, cài đặt định vị và giám sát trên người em để tránh việc em tự tiện dụ dỗ đàn ông là đề xuất của Trì Dung Thanh. Còn anh, em đoán xem anh đề xuất gì nào?"
Vào thời điểm như thế này mà y còn hỏi một câu như vậy, Trà Thư tức giận đến mức đập tay xuống chiếc giường mềm mại. Những chuyện này hoàn toàn không có sự đồng ý của cậu, bọn họ tự tiện giam cầm cậu là vi phạm quyền tự do của con người.
"Anh đang nói nhảm gì đó, mau cởi dây xích trên người em ra đi, em không có tâm trạng để phỏng đoán gì cả."
"Xem ra em vẫn không biết thân phận hiện tại của mình là gì, những điều anh nói hồi nãy em có nghe không thế? Nhưng điều đó cũng không quan trọng, tận hưởng thời gian êm đềm ở bên anh đi." Nghiêm Dực Lẫm si mê vuốt ve gương mặt tinh xảo, không nhịn được hôn lên đôi môi hồng hào và mềm mại. Trà Thư tức giận tránh né, rồi quay đầu đi không thèm nhìn anh.
"Không thích sao? Anh có kiểm tra rồi, lúc đầu vẫn luôn như thế này nhưng dần dần rồi cũng quen thôi." Nghiêm Dực Lẫm bưng một bàn tráng miệng ở ngoài cửa vào phòng, sau đó y khóa cửa rồi rời đi.
Gì vậy trời, chẳng lẽ cậu phải sống cả đời dưới sự kiểm soát của người khác sao? Đây có phải cuộc sống đáng tự hào gì đâu? Rõ ràng là một con búp bê đáng thương mặc người xâu xé, có ai muốn sống cuộc sống thế này chứ! Nghĩ đến đây, Trà Thư tức giận ném chiếc thìa xuống đất, chắc chắn là do bọn họ lây bệnh cho cậu nếu không tại sao tính tình cậu đột nhiên cáu kỉnh quá vậy?
Rèm cửa dày chắn hết mọi tia nắng, trong phòng tối lại không có ánh sáng nên rất khó nhìn thấy mọi thứ, nhưng trong tiềm thức cậu cảm giác được rằng những thứ xung quanh rất nguy hiểm. Cảm giác khi bị ép buộc ở trong phòng hoàn toàn khác với việc tự nguyện ở trong phòng, giống như việc trải qua một đêm mất ngủ nên từng phút từng giây đều dài đến mức không chịu nổi, cô đơn giống như một đóa hoa nơ lặng lẽ nở rộ trong mùa đông khắc nghiệt.
Một lát sau, ba người mở cửa bước vào bế Trà Thư lên giường bất chấp sự giằng co và chống cự của cậu. Cậu bị cà vạt của Trì Dung Thanh trói chặt cổ tay, quần áo trên người bị chiếc kéo sắc bén cắt nát, ngay cả chiếc tất đen gợi cảm cũng bị cắt thành những lỗ lớn, bọn họ xé rách đáy quần để lộ ra hoa huy*t non mềm và hậu huyệt đang chảy nước.
Bọn họ tiếp tục lấy ra một cây roi dài có gai nhọn, sau khi ngâm trong lọ thuốc đặc biệt những chiếc gai lập tức mềm và xẹp xuống, vừa đủ để kích thích điểm mẫn cảm mà không làm tổn thương người yêu.
Cây roi quất thật mạnh vào cơ thể Trà Thư, chiếc cổ trắng nõn kiêu hãnh cúi xuống, nước mắt đáng thương nhiễu xuống từng giọt. hoa huy*t mềm mại mấp máy vài cài, vừa mới bị đánh vài lần mà dâm huyệt mẫn cảm đã co rút phun nước lênh láng, nước miếng không kịp nuốt xuống đang chảy ròng xuống cặp vú bự trắng nõn. Khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm nước mắt, trên xương quai xanh vẫn còn sót lại những dấu hôn đỏ tấy của người đàn ông, mỹ nhân xinh đẹp đến nổi làm người nhìn hận không thể lập tức nhấp dương v*t vào để *** cậu.
"Cứu mạng... Anh Thanh Thanh ơi... Anh cứu em đi... Á a a ưm... Đừng mà... Đừng đánh... Em chịu không nổi..."
"Kêu ai cũng không cứu được em, đồ dâm đãng."
Trì Dung Thanh nhét quả trứng run to vào hoa huy*t non nớt, sau khi chọn chế độ run cao nhất lập tức máy run đập loạn xạ va chạm hết những điểm mẫn cảm trong hoa huy*t mềm mại, kích thích cơ thể nõn nà trở nên đỏ rực lên.
"15 phút không để trứng run rớt ra ngoài, nếu không làm được em sẽ bị quất roi trong 120 phút."
Biến thái quá, đây vốn là việc bất khả thi mà. A a trứng run sắp rơi ra ngoài rồi, càng bóp thì nó càng rơi ra ngoài mà thả lỏng thì vẫn rớt. Trà Thư ngoài miệng van xin, nhưng trong lòng đang suy nghĩ cách để trốn thoát.
Trứng run cứ vậy rơi ra.
Những chiếc roi gai khủng khiếp tiếp tục quất xuống người cậu cùng một lúc, Trà Thư không thể chịu đựng được nữa nên bất tỉnh nhưng một lát sau cậu lại bị đánh tỉnh lại, cơ thể trắng nõn trải dài những vết roi đỏ chói mắt.
Việc dạy dỗ vẫn còn tiếp tục, mỗi ngày đều có phương thức dạy dỗ rất da dạng. Cậu thường xuyên bị chơi đùa cho đến khi mất khống chế rồi hôn mê, từ sự phản kháng và mạnh miệng ban đầu cho đến hiện tại cậu đã biết cách cúi đầu xin tha, Trà Thư càng ngày càng ngoan ngoãn nghe lời ba người y hệt một con búp bê.
Dù là vậy, trong lòng cậu vẫn không ngừng nghĩ cách trốn thoát. Cho đến một ngày nọ, cơ hội cuối cùng cũng đến khi Úc Hữu Minh để quên điện thoại của mình.
Cậu thuận lợi nhập ngày sinh nhật của mình để mở khóa điện thoại. Sau đó, cậu liên lạc với người bạn của mình, lúc đầu anh ấy rất sốc khi biết cậu vẫn còn sống, sau cùng cũng đồng ý nhận lời lấy trộm chìa khóa cửa và dây xích thành công giải cứu Trà Thư.
"Ha ha... Cảm ơn nha! Anh trai!"
"Không có gì, lên xe trước đi, tôi đưa em đến nơi an toàn."
Chiếc xe chạy càng lúc càng xa khiến Trà Thư tưởng rằng mình đã trốn thoát. Cậu ngồi ở ghế sau ô tô thở hổn hển, lát sau người bạn lái xe đưa cậu đến một khách sạn tình yêu, đưa cho cậu thẻ phòng rồi đưa cậu lên tận phòng.
An toàn.
Sau khi quẹt thẻ phòng tất cả đèn đều bật sáng, Trà Thư bất ngờ nhìn thấy Úc Hữu Minh, Nghiêm Dực Lẫm và Trì Dung Thanh đang ngồi xem TV.
Cơn lạnh thấu xương len lỏi từ lòng bàn chân xộc thẳng lên trán, lúc này cậu mới biết mình đã bị lừa. Hèn gì mọi thứ diễn ra suôn sẻ như vậy, trong khoảng thời gian này bọn họ thấy cậu đột nhiên trở nên ngoan ngoãn và nghe lời, do đó họ đã cố tình kiểm tra xem cậu có muốn chạy trốn hay không.
Bọn họ cho cậu một cơ hội, bây giờ, bây giờ... Lại sắp sửa bị Úc Hữu Minh bắt trở về.
"Không phải em đã nói sau này sẽ không bỏ trốn và sẽ ở sống chung với bọn anh, yêu bọn anh, vĩnh viễn ở bên cạnh bọn anh sao? Hóa ra tất cả đều là giả, Thư Thư chạy trốn cũng rất vất vả đấy."
"Hôm nay em sẽ bị trừng phạt bằng cách rót đầy nước dâm vào một cốc 1000ml, tận hưởng ba cây dương v*t lớn, cưỡi trên con ngựa và vòng đeo dương v*t mà em yêu thích nhất, cũng như sốc điện bộ ngực tội nghiệp và cuối cùng là thủ dâm trước gương."
Không thể thoát khỏi những kẻ biến thái này.
Nhưng ai kêu cậu khiêu khích bọn họ trước chứ.
Suy cho cùng, sắc đẹp thật mong manh nếu không có sự che chở của tiền bạc và quyền lực. Khi một đứa trẻ cầm nhiều tiền đi ngang qua chợ, dễ thu hút những kẻ có động cơ xấu xa và những tai họa ngập đầu.
[Tích! Ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ!]
[Đang trợ giúp ký chủ hoàn thành ước nguyện của mình... Đã hoàn thành!]
[Đang đến thế giới tiếp theo...]
Bị nhốt ở đây, còn trốn thoát được sao?
Sợi xích trên người đủ dài để cậu thoải mái quan sát và khám phá căn phòng này, nhưng chân vừa chạm đất thì trên trần nhà đã vang lên tiếng chuông báo động.
Cậu ngước mắt lên thấy người đàn ông bên ngoài đẩy cửa bước vào là Nghiêm Dực Lẫm. Là Nghiêm Dực Lẫm thì càng tốt, có lẽ y sẽ mềm lòng thả cậu ra ngoài thì sao, miễn là y không phát hiện ra chuyện cậu đang lừa dối y là được.
Trà Thư vừa định mở miệng thì đối phương đã nói ra những lời khiến cậu sửng sốt, "Thư Thư, anh không thể không khâm phục em được. Em lừa gạt anh rất lâu mà anh vẫn ngô nghê chưa biết gì, lừa được cả hai người bọn anh luôn mới hay."
"Em quá giỏi rồi, hẹn hò với ba người một lúc mà không bị phát hiện. Nhưng lời nói dối sẽ có một ngày bị vạch trần, sự thật cuối cùng sẽ lộ ra, còn em cũng phải bị trừng phạt thôi."
"Trong lúc em còn hôn mê thì bọn anh đã đưa ra ba quyết định, em nghe kỹ này."
"Một: Bọn anh đồng thời có được em."
"Hai: Nếu em chạy trốn, dù có phải đi đến tận cùng trái đất bọn anh vẫn sẽ bắt được em về."
"Ba: Em không thể gặp ai khác ngoài bọn anh."
"Thế nên em đừng tốn sức tìm đường chạy trốn nữa, vì hiện tại thân phận của em đã là người chết rồi. Chỉ có bọn anh biết em vẫn còn sống, em muốn đi làm và sống như một người bình thường sao? Thật tiếc vì điều đó quá viển vông với em, mà thật ra cũng không có công ty nào nhận em vào làm đâu."
"Còn chuyện này nữa, việc giam cầm em là đề xuất của Úc Hữu Minh. Việc ba người cùng sở hữu em, cài đặt định vị và giám sát trên người em để tránh việc em tự tiện dụ dỗ đàn ông là đề xuất của Trì Dung Thanh. Còn anh, em đoán xem anh đề xuất gì nào?"
Vào thời điểm như thế này mà y còn hỏi một câu như vậy, Trà Thư tức giận đến mức đập tay xuống chiếc giường mềm mại. Những chuyện này hoàn toàn không có sự đồng ý của cậu, bọn họ tự tiện giam cầm cậu là vi phạm quyền tự do của con người.
"Anh đang nói nhảm gì đó, mau cởi dây xích trên người em ra đi, em không có tâm trạng để phỏng đoán gì cả."
"Xem ra em vẫn không biết thân phận hiện tại của mình là gì, những điều anh nói hồi nãy em có nghe không thế? Nhưng điều đó cũng không quan trọng, tận hưởng thời gian êm đềm ở bên anh đi." Nghiêm Dực Lẫm si mê vuốt ve gương mặt tinh xảo, không nhịn được hôn lên đôi môi hồng hào và mềm mại. Trà Thư tức giận tránh né, rồi quay đầu đi không thèm nhìn anh.
"Không thích sao? Anh có kiểm tra rồi, lúc đầu vẫn luôn như thế này nhưng dần dần rồi cũng quen thôi." Nghiêm Dực Lẫm bưng một bàn tráng miệng ở ngoài cửa vào phòng, sau đó y khóa cửa rồi rời đi.
Gì vậy trời, chẳng lẽ cậu phải sống cả đời dưới sự kiểm soát của người khác sao? Đây có phải cuộc sống đáng tự hào gì đâu? Rõ ràng là một con búp bê đáng thương mặc người xâu xé, có ai muốn sống cuộc sống thế này chứ! Nghĩ đến đây, Trà Thư tức giận ném chiếc thìa xuống đất, chắc chắn là do bọn họ lây bệnh cho cậu nếu không tại sao tính tình cậu đột nhiên cáu kỉnh quá vậy?
Rèm cửa dày chắn hết mọi tia nắng, trong phòng tối lại không có ánh sáng nên rất khó nhìn thấy mọi thứ, nhưng trong tiềm thức cậu cảm giác được rằng những thứ xung quanh rất nguy hiểm. Cảm giác khi bị ép buộc ở trong phòng hoàn toàn khác với việc tự nguyện ở trong phòng, giống như việc trải qua một đêm mất ngủ nên từng phút từng giây đều dài đến mức không chịu nổi, cô đơn giống như một đóa hoa nơ lặng lẽ nở rộ trong mùa đông khắc nghiệt.
Một lát sau, ba người mở cửa bước vào bế Trà Thư lên giường bất chấp sự giằng co và chống cự của cậu. Cậu bị cà vạt của Trì Dung Thanh trói chặt cổ tay, quần áo trên người bị chiếc kéo sắc bén cắt nát, ngay cả chiếc tất đen gợi cảm cũng bị cắt thành những lỗ lớn, bọn họ xé rách đáy quần để lộ ra hoa huy*t non mềm và hậu huyệt đang chảy nước.
Bọn họ tiếp tục lấy ra một cây roi dài có gai nhọn, sau khi ngâm trong lọ thuốc đặc biệt những chiếc gai lập tức mềm và xẹp xuống, vừa đủ để kích thích điểm mẫn cảm mà không làm tổn thương người yêu.
Cây roi quất thật mạnh vào cơ thể Trà Thư, chiếc cổ trắng nõn kiêu hãnh cúi xuống, nước mắt đáng thương nhiễu xuống từng giọt. hoa huy*t mềm mại mấp máy vài cài, vừa mới bị đánh vài lần mà dâm huyệt mẫn cảm đã co rút phun nước lênh láng, nước miếng không kịp nuốt xuống đang chảy ròng xuống cặp vú bự trắng nõn. Khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm nước mắt, trên xương quai xanh vẫn còn sót lại những dấu hôn đỏ tấy của người đàn ông, mỹ nhân xinh đẹp đến nổi làm người nhìn hận không thể lập tức nhấp dương v*t vào để *** cậu.
"Cứu mạng... Anh Thanh Thanh ơi... Anh cứu em đi... Á a a ưm... Đừng mà... Đừng đánh... Em chịu không nổi..."
"Kêu ai cũng không cứu được em, đồ dâm đãng."
Trì Dung Thanh nhét quả trứng run to vào hoa huy*t non nớt, sau khi chọn chế độ run cao nhất lập tức máy run đập loạn xạ va chạm hết những điểm mẫn cảm trong hoa huy*t mềm mại, kích thích cơ thể nõn nà trở nên đỏ rực lên.
"15 phút không để trứng run rớt ra ngoài, nếu không làm được em sẽ bị quất roi trong 120 phút."
Biến thái quá, đây vốn là việc bất khả thi mà. A a trứng run sắp rơi ra ngoài rồi, càng bóp thì nó càng rơi ra ngoài mà thả lỏng thì vẫn rớt. Trà Thư ngoài miệng van xin, nhưng trong lòng đang suy nghĩ cách để trốn thoát.
Trứng run cứ vậy rơi ra.
Những chiếc roi gai khủng khiếp tiếp tục quất xuống người cậu cùng một lúc, Trà Thư không thể chịu đựng được nữa nên bất tỉnh nhưng một lát sau cậu lại bị đánh tỉnh lại, cơ thể trắng nõn trải dài những vết roi đỏ chói mắt.
Việc dạy dỗ vẫn còn tiếp tục, mỗi ngày đều có phương thức dạy dỗ rất da dạng. Cậu thường xuyên bị chơi đùa cho đến khi mất khống chế rồi hôn mê, từ sự phản kháng và mạnh miệng ban đầu cho đến hiện tại cậu đã biết cách cúi đầu xin tha, Trà Thư càng ngày càng ngoan ngoãn nghe lời ba người y hệt một con búp bê.
Dù là vậy, trong lòng cậu vẫn không ngừng nghĩ cách trốn thoát. Cho đến một ngày nọ, cơ hội cuối cùng cũng đến khi Úc Hữu Minh để quên điện thoại của mình.
Cậu thuận lợi nhập ngày sinh nhật của mình để mở khóa điện thoại. Sau đó, cậu liên lạc với người bạn của mình, lúc đầu anh ấy rất sốc khi biết cậu vẫn còn sống, sau cùng cũng đồng ý nhận lời lấy trộm chìa khóa cửa và dây xích thành công giải cứu Trà Thư.
"Ha ha... Cảm ơn nha! Anh trai!"
"Không có gì, lên xe trước đi, tôi đưa em đến nơi an toàn."
Chiếc xe chạy càng lúc càng xa khiến Trà Thư tưởng rằng mình đã trốn thoát. Cậu ngồi ở ghế sau ô tô thở hổn hển, lát sau người bạn lái xe đưa cậu đến một khách sạn tình yêu, đưa cho cậu thẻ phòng rồi đưa cậu lên tận phòng.
An toàn.
Sau khi quẹt thẻ phòng tất cả đèn đều bật sáng, Trà Thư bất ngờ nhìn thấy Úc Hữu Minh, Nghiêm Dực Lẫm và Trì Dung Thanh đang ngồi xem TV.
Cơn lạnh thấu xương len lỏi từ lòng bàn chân xộc thẳng lên trán, lúc này cậu mới biết mình đã bị lừa. Hèn gì mọi thứ diễn ra suôn sẻ như vậy, trong khoảng thời gian này bọn họ thấy cậu đột nhiên trở nên ngoan ngoãn và nghe lời, do đó họ đã cố tình kiểm tra xem cậu có muốn chạy trốn hay không.
Bọn họ cho cậu một cơ hội, bây giờ, bây giờ... Lại sắp sửa bị Úc Hữu Minh bắt trở về.
"Không phải em đã nói sau này sẽ không bỏ trốn và sẽ ở sống chung với bọn anh, yêu bọn anh, vĩnh viễn ở bên cạnh bọn anh sao? Hóa ra tất cả đều là giả, Thư Thư chạy trốn cũng rất vất vả đấy."
"Hôm nay em sẽ bị trừng phạt bằng cách rót đầy nước dâm vào một cốc 1000ml, tận hưởng ba cây dương v*t lớn, cưỡi trên con ngựa và vòng đeo dương v*t mà em yêu thích nhất, cũng như sốc điện bộ ngực tội nghiệp và cuối cùng là thủ dâm trước gương."
Không thể thoát khỏi những kẻ biến thái này.
Nhưng ai kêu cậu khiêu khích bọn họ trước chứ.
Suy cho cùng, sắc đẹp thật mong manh nếu không có sự che chở của tiền bạc và quyền lực. Khi một đứa trẻ cầm nhiều tiền đi ngang qua chợ, dễ thu hút những kẻ có động cơ xấu xa và những tai họa ngập đầu.
[Tích! Ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ!]
[Đang trợ giúp ký chủ hoàn thành ước nguyện của mình... Đã hoàn thành!]
[Đang đến thế giới tiếp theo...]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất