Quyển 2Chương 2: Mộng xuân dụ dỗ người khác
Trà Thư nhìn lên và thấy người đàn ông đang ôm mình, trên mái tóc xanh biếc mềm mại mang một chiếc bụi gai có khảm những viên đá quý, làn da ở cổ trơn nhẵn như món đồ sứ đẹp đẽ, đôi lông mày lưỡi kiếm và đôi mắt xanh như chứa cả biển sao trời, thân hình cao ráo nhưng không thô kệch, nét dịu dàng dường như luôn xuất hiện trên khóe môi.
"Nhìn dáng vẻ của em, chắc hẳn em là người của tộc tinh linh, hoàng tử được cưng chiều nhất đúng không? Ta là Hạ Thanh Ngô, thực xin lỗi, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà thực vật của ta đã mất kiểm soát chạy về phía em, lần sau sẽ không xảy ra chuyện này nữa."
Nhớ lại lúc nãy bị xúc tu cắm đến lên đỉnh phun nước, làm gương mặt nhỏ xinh của Trà Thư thoắt cái ửng hồng vì thẹn thùng. Cậu chớp chớp đôi mắt to nhìn Hạ Thanh Ngô, rồi chạm vào vai y, "Ừ! Em là Trà Thư, em không sao đâu nên ngài không cần phải lo lắng về điều đó. Thanh Ngô có thể điều khiển thực vật sao? Giỏi quá! Em có thể cảm nhận được sức mạnh tinh thần cuồn cuộn trên người ngài đấy."
"Đừng khen ta như vậy, ta không nhận nổi lời khen của em đâu."
Hạ Thanh Ngô bật cười, bàn tay mảnh khảnh nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Trà Thư, thân mật xoa đầu nhỏ của cậu và chỉ muốn ôm cậu mãi mãi thôi.
Ánh nắng vàng của mùa xuân khẽ xuyên qua những cành cây rậm rạp, hắt lên những tảng đá cuội có bề mặt sần sùi. Trong khu rừng im ắng, làn gió lướt qua những tán cây phía sau tạo ra âm thanh xào xạc, mặt nước trên hồ tỏa ra ánh sáng lóng lánh như mặt gương.
Bàn tay của Hạ Thanh Ngô giơ lên về phía những đóa hoa mong manh, chẳng mấy chốc toàn bộ hoa đã nở rộ dưới ánh sáng vàng chói lóa. Khi tay của y thu về làm một đóa hoa rực rỡ vừa nở nhẹ nhàng bay vào trong tay y, cùng lúc những giọt nước mưa đọng lại trên trên chiếc lá xanh cũng lất phất rơi xuống.
Y đưa bông hoa vào tay Trà Thư, "Mong rằng em sẽ nhận..."
"Cảm ơn ngài, em rất thích."
Trà Thư đưa tay nhận lấy, bỗng nhiên đóa hoa lộng lẫy trở nên khổng lồ, cành lá tựa như gối và nhụy màu vàng như chiếc mền đang nằm gọn gàng trên cánh hoa khổng lồ, "Thật kỳ diệu, trở nên lớn quá, à... Nhân tiện, em muốn hỏi ngài..."
"Sao vậy? Nếu em thích cứ xem thoải mái."
Hạ Thanh Ngô phất tay một cái đã khiến cả khu rừng xanh ngắt lần lượt xuất hiện những đóa hoa trắng tươi đẹp, "Ta thấy hoa trắng thích hợp với em nhất, bởi vì em rất trong sáng và hoàn mỹ."
"Cảm ơn ạ."
"Điều em muốn hỏi ngài là tại sao mọi người trong tộc tinh linh lại tử vong trong một khoảng thời gian ngắn như vậy? Sự cô đơn và đau khổ này, sự biến mất của tất cả tinh linh khiến em rất buồn bã."
Vừa nói hai mắt của Trà Thư đã đẫm lệ, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống đường cong trên khuôn mặt, nhẹ nhàng và uyển chuyển tựa chiếc lông vũ. Trà Thư cảm thấy nỗi đau không thể nguôi ngoai trong tim vì mất đi tất cả các thành viên trong gia đình, như thể cậu đã thực sự trải qua điều đó.
Hạ Thanh Ngô nhìn thấy nước mắt nóng hổi rơi xuống mà trái tim như bị bóp chặt. Y ôm chặt lấy Trà Thư, dùng lá cây đã quấn miếng bông mềm mại lau nước mắt cho cậu.
"Đây là số mệnh, chắc em cũng biết tộc tinh linh có năng lực mạnh mẽ nhất, có nhiều vàng bạc châu báu và đất đai màu mỡ nhất cả lục địa, ngay cả cây sinh mệnh quý giá nhất cũng được họ canh giữ. Còn các tinh linh thì ưa chuộng hoà bình ghét chiến tranh, nhiệt tình yêu thương giúp đỡ tất cả mọi người, nhưng mà mọi việc đến một lúc nào đó cũng phải đổi chiều."
"Nước đầy thì tràn, trăng tròn rồi cũng mất, sự việc hoàn mỹ đến đâu ắt cũng phải sụp đổ. Đã tốt nhưng chưa đủ nên vẫn có thể tiếp tục phát triển hoàn thiện, nhưng một chủng tộc quá hùng mạnh như tộc tinh linh sẽ thu hút không ít tai tiếng."
"Vậy thì tại sao em lại là người duy nhất sống sót... Em cũng muốn đi cùng họ."
"Đừng nói những lời như vậy, Thư Thư, ta sẽ luôn ở bên cạnh em, dù gia đình và bạn bè của em không còn nữa nhưng chỉ cần em còn sống thì hình ảnh của họ sẽ luôn khắc sâu trong tâm trí và sẽ luôn đồng hành cùng em. Em là người tiếp tục sinh mệnh của các tinh linh, cũng là hy vọng của họ."
"Thanh Ngô hức hức... Ngài thật là tốt..."
"Ta chỉ tốt với em thôi, Thư Thư."
Thiên vị một mình em, ngoại lệ cũng chỉ có một mình em. Dù em có ở đâu đi chăng nữa, ta cũng sẽ đuổi theo hướng đó.
Vòng tay quá ấm áp và vững chãi khiến Trà Thư bỗng chốc ngủ say, đôi mắt sáng như viên ngọc nhắm nghiền, lông mi dài như lông vũ run rẩy và lông mày thanh mảnh cong cong như lá liễu.
Chung quanh yên tĩnh, Hạ Thanh Ngô say đắm ngắm nhìn người nhìn trước mặt.
Trong lúc ngủ mơ Trà Thư cảm giác như đang trở về thế giới trước, trước ngực lạnh lẽo khiến bầu vú run rẩy, người đàn ông không thấy rõ mặt đang chơi đùa khiêu khích với dương v*t của cậu, sau đó xấu xa đổ hết sữa bò lên trên người cậu đồng thời một khoái cảm mãnh liệt xộc thẳng lên đỉnh đầu, rất nhiều người đi đường đều đang nhìn chằm chằm vào cậu.
"Ưm ư a a á... Đừng mà... Đừng xoa vú ở đây...!! Xin anh..."
"Không phải... Không phải vú dâm... Không có chảy nước đâu, hic hic... Không muốn dùng miệng ăn dương v*t...!!"
"Cái gì mà dáng vẻ động dục nhìn anh, người lúc nào cũng muốn chơi tôi là anh! Rất tức giận!"
Trong hiện thực, nước miếng tràn ra khóe miệng của Trà Thư, Hạ Thanh Ngô thấy vậy lập tức liếm đi hết. Làn gió càng lúc càng lạnh khiến Trà Thư vô thức tiến về phía nguồn nhiệt ấm áp, dựa vào gần thân thể của Hạ Thanh Ngô như một con gấu túi.
Cậu dụ dỗ vén áo sơ mi của đối phương lên liếm cắn cơ bụng rắn chắc rất nhiệt tình, khuôn miệng hồng hào phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ, cặp mông trắng nõn béo múp chu lên lắc qua lắc lại theo động tác liếm láp khêu gợi. Vòng eo thon thả không có chút mỡ thừa, trên làn da nõn nà đã ửng hồng chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, còn dương v*t ở phía dưới trông còn non nớt hơn cả cánh hoa.
Hạ Thanh Ngô ngây người nhìn cảnh tượng quyến rũ trước mặt, trong lòng vừa kháng cự vừa lo lắng sẽ làm Trà Thư bị thương. Những cây cỏ xung quanh đang tranh nhau mọc về phía Trà Thư đồng thời cũng là điều y muốn làm với cậu, hung hăng đâm dương v*t vào trong hoa huy*t ướt át rồi ** đến khi cậu không thể khép chân lại được.
Khi nghe được những gì Trà Thư nói trong lúc ngủ càng khiến khuôn mặt của Hạ Thanh Ngô đỏ bừng, nhưng câu nói sau đó lại làm y cảm thấy hơi khó chịu.
Xúc tu rút ra khỏi hoa huy*t non mềm mang theo rất nhiều nước dâm dính dấp, cánh hoa bên cạnh biến thành hình dáng của dương v*t khổng lồ lẻn vào trong hoa huy*t hồng hào. Hạ Thanh Ngô dùng hai tay nhào nặn cặp vú nhỏ trắng nõn mềm mại, mân mê chơi đùa với đầu v* đã cương lên của Trà Thư.
Đúng lúc Trà Thư tìm được dương v*t to lớn của Hạ Thanh Ngô mà liếm láp, tay cầm dương v*t thô to vuốt lên vuốt xuống trong khi đôi môi liên tục bật ra tiếng rên rỉ dâm đãng.
Khuôn mặt cậu đỏ bừng và nước bọt chảy ra nhễ nhại, đến khi cậu đã bị dương v*t giả ** đến đạt cực khoái phun nước mấy lần thì dương v*t bự trong tay mới bắn tinh tung tóe lên khuôn mặt của cậu, tinh dịch trắng đục bắn lên cả mái tóc vàng óng ả và rơi xuống cả chiếc lưỡi mềm mại.
Cậu mê mang liếm sạch hết tinh dịch, sau đó bất ngờ hôn lên đôi môi nóng bỏng của Hạ Thanh Ngô rồi ngấu nghiến như đang ăn cái gì ngon lắm, "Ngon quá... Em thích xúc xích lớn... Xúc xích sao mềm vậy... Không thể ăn sao?"
Hạ Thanh Ngô không chịu nổi nữa bèn đè lên Trà Thư lên cánh hoa mềm mại, ôm lấy cái mông mập mạp rồi nhấp dương v*t cương cứng tiến vào làm cho đôi mắt đang nhắm nghiền của Trà Thư bỗng mở to, dương v*t nhỏ trực tiếp phun tinh dịch lên nhụy hoa, phát ra tiếng kêu dâm trong khi nước miếng mất khống chế chảy xuống, khóe mắt nổi lên một màu đỏ quyến rũ, và nước mắt sinh lý không kiềm được trào ra.
"Ưm ư hmm a á... Ah ha a... Thanh Ngô, ngài đang làm gì?" Đôi mắt to sáng ngời của Trà Thư nhìn về phía Hạ Thanh Ngô.
"Bắn tinh trong đây có làm Thư Thư mang thai không?"
"Ưm... Không thể nào! Ư a a... Chết mất... Dừng lại... Xin ngài... Mau dừng lại tới..."
Trà Thư không chịu nổi khi đối mặt với sự tấn công dồn dập nên cố gắng bò về phía trước, nước bọt chảy ra hỗn độn kéo thành dài nhớp nháp như những sợi tơ tằm dài hòa chung với nước mắt với tinh dịch, rất nhanh cậu lại bị người đàn ông túm trở về ** sâu hơn vào chỗ mẫn cảm
Hạ Thanh Ngô thâm tình hôn lên đôi môi của Trà Thư rồi liếm chiếc lưỡi ngọt ngào và dòng nước thơm ngọt, cuối cùng bắn hết tinh dịch đầy ắp vào trong hoa huy*t nhỏ của cậu.
Hai người thở hổn hển ôm chầm lấy nhau.
"Nhìn dáng vẻ của em, chắc hẳn em là người của tộc tinh linh, hoàng tử được cưng chiều nhất đúng không? Ta là Hạ Thanh Ngô, thực xin lỗi, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà thực vật của ta đã mất kiểm soát chạy về phía em, lần sau sẽ không xảy ra chuyện này nữa."
Nhớ lại lúc nãy bị xúc tu cắm đến lên đỉnh phun nước, làm gương mặt nhỏ xinh của Trà Thư thoắt cái ửng hồng vì thẹn thùng. Cậu chớp chớp đôi mắt to nhìn Hạ Thanh Ngô, rồi chạm vào vai y, "Ừ! Em là Trà Thư, em không sao đâu nên ngài không cần phải lo lắng về điều đó. Thanh Ngô có thể điều khiển thực vật sao? Giỏi quá! Em có thể cảm nhận được sức mạnh tinh thần cuồn cuộn trên người ngài đấy."
"Đừng khen ta như vậy, ta không nhận nổi lời khen của em đâu."
Hạ Thanh Ngô bật cười, bàn tay mảnh khảnh nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Trà Thư, thân mật xoa đầu nhỏ của cậu và chỉ muốn ôm cậu mãi mãi thôi.
Ánh nắng vàng của mùa xuân khẽ xuyên qua những cành cây rậm rạp, hắt lên những tảng đá cuội có bề mặt sần sùi. Trong khu rừng im ắng, làn gió lướt qua những tán cây phía sau tạo ra âm thanh xào xạc, mặt nước trên hồ tỏa ra ánh sáng lóng lánh như mặt gương.
Bàn tay của Hạ Thanh Ngô giơ lên về phía những đóa hoa mong manh, chẳng mấy chốc toàn bộ hoa đã nở rộ dưới ánh sáng vàng chói lóa. Khi tay của y thu về làm một đóa hoa rực rỡ vừa nở nhẹ nhàng bay vào trong tay y, cùng lúc những giọt nước mưa đọng lại trên trên chiếc lá xanh cũng lất phất rơi xuống.
Y đưa bông hoa vào tay Trà Thư, "Mong rằng em sẽ nhận..."
"Cảm ơn ngài, em rất thích."
Trà Thư đưa tay nhận lấy, bỗng nhiên đóa hoa lộng lẫy trở nên khổng lồ, cành lá tựa như gối và nhụy màu vàng như chiếc mền đang nằm gọn gàng trên cánh hoa khổng lồ, "Thật kỳ diệu, trở nên lớn quá, à... Nhân tiện, em muốn hỏi ngài..."
"Sao vậy? Nếu em thích cứ xem thoải mái."
Hạ Thanh Ngô phất tay một cái đã khiến cả khu rừng xanh ngắt lần lượt xuất hiện những đóa hoa trắng tươi đẹp, "Ta thấy hoa trắng thích hợp với em nhất, bởi vì em rất trong sáng và hoàn mỹ."
"Cảm ơn ạ."
"Điều em muốn hỏi ngài là tại sao mọi người trong tộc tinh linh lại tử vong trong một khoảng thời gian ngắn như vậy? Sự cô đơn và đau khổ này, sự biến mất của tất cả tinh linh khiến em rất buồn bã."
Vừa nói hai mắt của Trà Thư đã đẫm lệ, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống đường cong trên khuôn mặt, nhẹ nhàng và uyển chuyển tựa chiếc lông vũ. Trà Thư cảm thấy nỗi đau không thể nguôi ngoai trong tim vì mất đi tất cả các thành viên trong gia đình, như thể cậu đã thực sự trải qua điều đó.
Hạ Thanh Ngô nhìn thấy nước mắt nóng hổi rơi xuống mà trái tim như bị bóp chặt. Y ôm chặt lấy Trà Thư, dùng lá cây đã quấn miếng bông mềm mại lau nước mắt cho cậu.
"Đây là số mệnh, chắc em cũng biết tộc tinh linh có năng lực mạnh mẽ nhất, có nhiều vàng bạc châu báu và đất đai màu mỡ nhất cả lục địa, ngay cả cây sinh mệnh quý giá nhất cũng được họ canh giữ. Còn các tinh linh thì ưa chuộng hoà bình ghét chiến tranh, nhiệt tình yêu thương giúp đỡ tất cả mọi người, nhưng mà mọi việc đến một lúc nào đó cũng phải đổi chiều."
"Nước đầy thì tràn, trăng tròn rồi cũng mất, sự việc hoàn mỹ đến đâu ắt cũng phải sụp đổ. Đã tốt nhưng chưa đủ nên vẫn có thể tiếp tục phát triển hoàn thiện, nhưng một chủng tộc quá hùng mạnh như tộc tinh linh sẽ thu hút không ít tai tiếng."
"Vậy thì tại sao em lại là người duy nhất sống sót... Em cũng muốn đi cùng họ."
"Đừng nói những lời như vậy, Thư Thư, ta sẽ luôn ở bên cạnh em, dù gia đình và bạn bè của em không còn nữa nhưng chỉ cần em còn sống thì hình ảnh của họ sẽ luôn khắc sâu trong tâm trí và sẽ luôn đồng hành cùng em. Em là người tiếp tục sinh mệnh của các tinh linh, cũng là hy vọng của họ."
"Thanh Ngô hức hức... Ngài thật là tốt..."
"Ta chỉ tốt với em thôi, Thư Thư."
Thiên vị một mình em, ngoại lệ cũng chỉ có một mình em. Dù em có ở đâu đi chăng nữa, ta cũng sẽ đuổi theo hướng đó.
Vòng tay quá ấm áp và vững chãi khiến Trà Thư bỗng chốc ngủ say, đôi mắt sáng như viên ngọc nhắm nghiền, lông mi dài như lông vũ run rẩy và lông mày thanh mảnh cong cong như lá liễu.
Chung quanh yên tĩnh, Hạ Thanh Ngô say đắm ngắm nhìn người nhìn trước mặt.
Trong lúc ngủ mơ Trà Thư cảm giác như đang trở về thế giới trước, trước ngực lạnh lẽo khiến bầu vú run rẩy, người đàn ông không thấy rõ mặt đang chơi đùa khiêu khích với dương v*t của cậu, sau đó xấu xa đổ hết sữa bò lên trên người cậu đồng thời một khoái cảm mãnh liệt xộc thẳng lên đỉnh đầu, rất nhiều người đi đường đều đang nhìn chằm chằm vào cậu.
"Ưm ư a a á... Đừng mà... Đừng xoa vú ở đây...!! Xin anh..."
"Không phải... Không phải vú dâm... Không có chảy nước đâu, hic hic... Không muốn dùng miệng ăn dương v*t...!!"
"Cái gì mà dáng vẻ động dục nhìn anh, người lúc nào cũng muốn chơi tôi là anh! Rất tức giận!"
Trong hiện thực, nước miếng tràn ra khóe miệng của Trà Thư, Hạ Thanh Ngô thấy vậy lập tức liếm đi hết. Làn gió càng lúc càng lạnh khiến Trà Thư vô thức tiến về phía nguồn nhiệt ấm áp, dựa vào gần thân thể của Hạ Thanh Ngô như một con gấu túi.
Cậu dụ dỗ vén áo sơ mi của đối phương lên liếm cắn cơ bụng rắn chắc rất nhiệt tình, khuôn miệng hồng hào phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ, cặp mông trắng nõn béo múp chu lên lắc qua lắc lại theo động tác liếm láp khêu gợi. Vòng eo thon thả không có chút mỡ thừa, trên làn da nõn nà đã ửng hồng chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, còn dương v*t ở phía dưới trông còn non nớt hơn cả cánh hoa.
Hạ Thanh Ngô ngây người nhìn cảnh tượng quyến rũ trước mặt, trong lòng vừa kháng cự vừa lo lắng sẽ làm Trà Thư bị thương. Những cây cỏ xung quanh đang tranh nhau mọc về phía Trà Thư đồng thời cũng là điều y muốn làm với cậu, hung hăng đâm dương v*t vào trong hoa huy*t ướt át rồi ** đến khi cậu không thể khép chân lại được.
Khi nghe được những gì Trà Thư nói trong lúc ngủ càng khiến khuôn mặt của Hạ Thanh Ngô đỏ bừng, nhưng câu nói sau đó lại làm y cảm thấy hơi khó chịu.
Xúc tu rút ra khỏi hoa huy*t non mềm mang theo rất nhiều nước dâm dính dấp, cánh hoa bên cạnh biến thành hình dáng của dương v*t khổng lồ lẻn vào trong hoa huy*t hồng hào. Hạ Thanh Ngô dùng hai tay nhào nặn cặp vú nhỏ trắng nõn mềm mại, mân mê chơi đùa với đầu v* đã cương lên của Trà Thư.
Đúng lúc Trà Thư tìm được dương v*t to lớn của Hạ Thanh Ngô mà liếm láp, tay cầm dương v*t thô to vuốt lên vuốt xuống trong khi đôi môi liên tục bật ra tiếng rên rỉ dâm đãng.
Khuôn mặt cậu đỏ bừng và nước bọt chảy ra nhễ nhại, đến khi cậu đã bị dương v*t giả ** đến đạt cực khoái phun nước mấy lần thì dương v*t bự trong tay mới bắn tinh tung tóe lên khuôn mặt của cậu, tinh dịch trắng đục bắn lên cả mái tóc vàng óng ả và rơi xuống cả chiếc lưỡi mềm mại.
Cậu mê mang liếm sạch hết tinh dịch, sau đó bất ngờ hôn lên đôi môi nóng bỏng của Hạ Thanh Ngô rồi ngấu nghiến như đang ăn cái gì ngon lắm, "Ngon quá... Em thích xúc xích lớn... Xúc xích sao mềm vậy... Không thể ăn sao?"
Hạ Thanh Ngô không chịu nổi nữa bèn đè lên Trà Thư lên cánh hoa mềm mại, ôm lấy cái mông mập mạp rồi nhấp dương v*t cương cứng tiến vào làm cho đôi mắt đang nhắm nghiền của Trà Thư bỗng mở to, dương v*t nhỏ trực tiếp phun tinh dịch lên nhụy hoa, phát ra tiếng kêu dâm trong khi nước miếng mất khống chế chảy xuống, khóe mắt nổi lên một màu đỏ quyến rũ, và nước mắt sinh lý không kiềm được trào ra.
"Ưm ư hmm a á... Ah ha a... Thanh Ngô, ngài đang làm gì?" Đôi mắt to sáng ngời của Trà Thư nhìn về phía Hạ Thanh Ngô.
"Bắn tinh trong đây có làm Thư Thư mang thai không?"
"Ưm... Không thể nào! Ư a a... Chết mất... Dừng lại... Xin ngài... Mau dừng lại tới..."
Trà Thư không chịu nổi khi đối mặt với sự tấn công dồn dập nên cố gắng bò về phía trước, nước bọt chảy ra hỗn độn kéo thành dài nhớp nháp như những sợi tơ tằm dài hòa chung với nước mắt với tinh dịch, rất nhanh cậu lại bị người đàn ông túm trở về ** sâu hơn vào chỗ mẫn cảm
Hạ Thanh Ngô thâm tình hôn lên đôi môi của Trà Thư rồi liếm chiếc lưỡi ngọt ngào và dòng nước thơm ngọt, cuối cùng bắn hết tinh dịch đầy ắp vào trong hoa huy*t nhỏ của cậu.
Hai người thở hổn hển ôm chầm lấy nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất